Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Lâm Trận Bỏ Chạ...
Cửu Tiêu Vân
2024-11-24 13:34:00
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt **
Sau khi ngồi vào ghế điều khiển, người trẻ tuổi mới nói với Trương Húc: “Anh Húc, đưa chìa khóa cho em, anh cứ ngồi sau để tiện phóng dị năng đánh chết thứ bên ngoài kia, để em lái xe cho.”
Sắc mặt Trương Húc lập tức đen sì, gã do dự một lát rồi cuối cùng vẫn đưa chìa khóa xe cho người trẻ tuổi, dù trong lòng vẫn bất mãn cực độ.
Quái vật nguy hiểm như vậy, mày MN sao không tự đánh đi, ngược lại còn bắt gã làm, đúng là một tay đánh bàn tính giỏi.
Trương Húc đã quên mất rằng suốt dọc đường cả đám khen ngợi và lấy lòng gã như thế nào, bản thân gã cũng chiếm hết ưu thế ra sao. Khi đoàn xe tìm được đồ ăn đều cho gã chọn trước, ăn đồ ngon trước. Vị trí của gã không phải ghế điều khiển thì cũng ngồi ghế phụ, căn bản chưa bao giờ phải chịu cảm giác đè ép và đè nén đến mức này.
Lúc hứng khởi gã còn có thể giải lao trên người ả đàn bà kia.
Vì sao gã có thể chiếm được nhiều ưu thế đến như vậy? Tất cả bởi gã là dị năng giả, trong thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ cả đám. Trương Húc hưởng thụ quyền lợi lại không muốn thực hiện nghĩa vụ.
Do trời đất tối tăm mù mịt nên Trương Húc thay đổi sắc mặt cũng không khiến bất cứ ai phát hiện, biểu cảm muốn lâm trận bỏ chạy của gã bị bóng đêm giấu đi.
“Bảo ai đó cửa mở ra, những người khác nhanh lên xe.” Sau khi lấy được chìa khóa xe, người trẻ tuổi không chậm trễ chút nào, vội vàng khởi động ô tô, gọi cả đám lên xe.
Người đứng gần cửa nhất vội vàng chạy đến bên cạnh cửa cuốn, một tay kéo cửa lên rồi nhanh chóng lấy đà chạy về, đóng cửa lại. Lúc cửa mở ra, người trẻ tuổi đồng thời khởi động ô tô, mở đèn pha thực hiện hàng loạt công tác chuẩn bị để tiết kiệm chút thời gian cho cả đám cùng chạy trốn.
Nghe thấy động tĩnh, bóng đen ngoài căn nhà lập tức vọt qua. Người trẻ tuổi cũng nhanh chóng mở cửa cho người vừa kéo cửa cuốn lên xe rồi lập tức xông ra ngoài.
Trong giây phút phải giành giật từng giây, người trẻ tuổi không dám chậm trễ dù chỉ một khắc. Xe lao từ trong căn nhà ra, sau khi lên đường quốc lộ, hắn dẫm chân ga, nhanh chóng phóng xe về hướng đường cao tốc.
Khoảng cách với bóng đen kia hơi xa nên móng vuốt sắc bén chỉ kịp lướt qua đuôi xe. Cả đám chạy thoát ra ngoài còn thùng xe phía sau để lại vài vết cào thật sâu.
Không tóm được con mồi, bóng đen phát ra một tiếng gầm rú đầy phẫn nộ, lập tức đuổi theo chiếc xe.
Đám người trên xe kinh hoàng không thôi.
“Uông Thước, nhanh lên, nhanh lên, thứ kia sắp đuổi kịp rồi.”
Trương Húc ngồi ở ghế phụ nhìn từ kính chiếu hậu bên cạnh nhìn thấy bóng dáng trong đêm tối. Gã hít hà một hơi, sợ tới mức chân cũng phát run.
“Anh Húc, nghĩ cách ngăn cản nó lại đi.” Nhìn bóng đen đang đuổi theo phía sau xe qua kính chiếu hậu, Uông Thước vội vàng nói với Trương Húc ngồi bên cạnh.
Thế nhưng Trương Húc lại bị dọa không phản ứng lại, chỉ biết đắm chìm trong nỗi sợ hãi của bản thân, căn bản không nghe thấy những gì Uông Thước nói.
Thấy bộ dạng bị dọa đến ngây ngốc của Trương Húc, trong lòng Uông Thước ngập tràn sự phẫn nộ, có điều không thể không áp xuống, dị năng giả duy nhất không thể dựa vào được, bọn hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Hít một hơi thật sâu, Uông Thước nhìn về phía đường cao tốc đã gần đến, đột nhiên tăng tốc, chiếc xe thành công lao lên đường quốc lộ, sau đó lại giẫm mạnh chân ga một cái, chiếc xe lao đi như một viên đạn, vèo một cái, xông thẳng ra ngoài.
***
Bên cạnh đường quốc lộ yên tĩnh.
Lữ Chấn Hải che miệng ngáp một cái, hơi dỗi người nhằm đánh tan cảm giác như nhàm chán dễ gây buồn ngủ. Ba người Lữ Đồng ngủ không yên ổn, thỉnh thoảng cơ thể còn run lên nhè nhẹ.
Trên thùng xe pickup, Thương Mặc chú ý động tĩnh xung quanh. Cốc Vũ ôm lấy anh ngủ ngon lành, dây mây cuộn tròn nằm quanh hai người, nếu có bất cứ thứ gì khiến gió thổi cỏ lay, nó sẽ biết đầu tiên.
“Đông Tử, sau khi về căn cứ, chú nhớ chú ý Cốc Vũ nhiều chút, Tô Duệ Uyên khả năng sẽ nghĩ cách tiếp cận em ấy đấy.” Đôi tay Bàng Hưng đặt trên tay lái, anh ấy không quên dặn dò Lâm Thịnh Đông ngồi ở ghế phụ.
Ghế sau chỉ có một mình Đồ Thịnh, anh chàng đang nằm ngủ.
“Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cho Tô Duệ Uyên cơ hội cướp người đâu.”
Sau khi ngồi vào ghế điều khiển, người trẻ tuổi mới nói với Trương Húc: “Anh Húc, đưa chìa khóa cho em, anh cứ ngồi sau để tiện phóng dị năng đánh chết thứ bên ngoài kia, để em lái xe cho.”
Sắc mặt Trương Húc lập tức đen sì, gã do dự một lát rồi cuối cùng vẫn đưa chìa khóa xe cho người trẻ tuổi, dù trong lòng vẫn bất mãn cực độ.
Quái vật nguy hiểm như vậy, mày MN sao không tự đánh đi, ngược lại còn bắt gã làm, đúng là một tay đánh bàn tính giỏi.
Trương Húc đã quên mất rằng suốt dọc đường cả đám khen ngợi và lấy lòng gã như thế nào, bản thân gã cũng chiếm hết ưu thế ra sao. Khi đoàn xe tìm được đồ ăn đều cho gã chọn trước, ăn đồ ngon trước. Vị trí của gã không phải ghế điều khiển thì cũng ngồi ghế phụ, căn bản chưa bao giờ phải chịu cảm giác đè ép và đè nén đến mức này.
Lúc hứng khởi gã còn có thể giải lao trên người ả đàn bà kia.
Vì sao gã có thể chiếm được nhiều ưu thế đến như vậy? Tất cả bởi gã là dị năng giả, trong thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ cả đám. Trương Húc hưởng thụ quyền lợi lại không muốn thực hiện nghĩa vụ.
Do trời đất tối tăm mù mịt nên Trương Húc thay đổi sắc mặt cũng không khiến bất cứ ai phát hiện, biểu cảm muốn lâm trận bỏ chạy của gã bị bóng đêm giấu đi.
“Bảo ai đó cửa mở ra, những người khác nhanh lên xe.” Sau khi lấy được chìa khóa xe, người trẻ tuổi không chậm trễ chút nào, vội vàng khởi động ô tô, gọi cả đám lên xe.
Người đứng gần cửa nhất vội vàng chạy đến bên cạnh cửa cuốn, một tay kéo cửa lên rồi nhanh chóng lấy đà chạy về, đóng cửa lại. Lúc cửa mở ra, người trẻ tuổi đồng thời khởi động ô tô, mở đèn pha thực hiện hàng loạt công tác chuẩn bị để tiết kiệm chút thời gian cho cả đám cùng chạy trốn.
Nghe thấy động tĩnh, bóng đen ngoài căn nhà lập tức vọt qua. Người trẻ tuổi cũng nhanh chóng mở cửa cho người vừa kéo cửa cuốn lên xe rồi lập tức xông ra ngoài.
Trong giây phút phải giành giật từng giây, người trẻ tuổi không dám chậm trễ dù chỉ một khắc. Xe lao từ trong căn nhà ra, sau khi lên đường quốc lộ, hắn dẫm chân ga, nhanh chóng phóng xe về hướng đường cao tốc.
Khoảng cách với bóng đen kia hơi xa nên móng vuốt sắc bén chỉ kịp lướt qua đuôi xe. Cả đám chạy thoát ra ngoài còn thùng xe phía sau để lại vài vết cào thật sâu.
Không tóm được con mồi, bóng đen phát ra một tiếng gầm rú đầy phẫn nộ, lập tức đuổi theo chiếc xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám người trên xe kinh hoàng không thôi.
“Uông Thước, nhanh lên, nhanh lên, thứ kia sắp đuổi kịp rồi.”
Trương Húc ngồi ở ghế phụ nhìn từ kính chiếu hậu bên cạnh nhìn thấy bóng dáng trong đêm tối. Gã hít hà một hơi, sợ tới mức chân cũng phát run.
“Anh Húc, nghĩ cách ngăn cản nó lại đi.” Nhìn bóng đen đang đuổi theo phía sau xe qua kính chiếu hậu, Uông Thước vội vàng nói với Trương Húc ngồi bên cạnh.
Thế nhưng Trương Húc lại bị dọa không phản ứng lại, chỉ biết đắm chìm trong nỗi sợ hãi của bản thân, căn bản không nghe thấy những gì Uông Thước nói.
Thấy bộ dạng bị dọa đến ngây ngốc của Trương Húc, trong lòng Uông Thước ngập tràn sự phẫn nộ, có điều không thể không áp xuống, dị năng giả duy nhất không thể dựa vào được, bọn hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Hít một hơi thật sâu, Uông Thước nhìn về phía đường cao tốc đã gần đến, đột nhiên tăng tốc, chiếc xe thành công lao lên đường quốc lộ, sau đó lại giẫm mạnh chân ga một cái, chiếc xe lao đi như một viên đạn, vèo một cái, xông thẳng ra ngoài.
***
Bên cạnh đường quốc lộ yên tĩnh.
Lữ Chấn Hải che miệng ngáp một cái, hơi dỗi người nhằm đánh tan cảm giác như nhàm chán dễ gây buồn ngủ. Ba người Lữ Đồng ngủ không yên ổn, thỉnh thoảng cơ thể còn run lên nhè nhẹ.
Trên thùng xe pickup, Thương Mặc chú ý động tĩnh xung quanh. Cốc Vũ ôm lấy anh ngủ ngon lành, dây mây cuộn tròn nằm quanh hai người, nếu có bất cứ thứ gì khiến gió thổi cỏ lay, nó sẽ biết đầu tiên.
“Đông Tử, sau khi về căn cứ, chú nhớ chú ý Cốc Vũ nhiều chút, Tô Duệ Uyên khả năng sẽ nghĩ cách tiếp cận em ấy đấy.” Đôi tay Bàng Hưng đặt trên tay lái, anh ấy không quên dặn dò Lâm Thịnh Đông ngồi ở ghế phụ.
Ghế sau chỉ có một mình Đồ Thịnh, anh chàng đang nằm ngủ.
“Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cho Tô Duệ Uyên cơ hội cướp người đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro