Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Nhân Tố Không X...
Cửu Tiêu Vân
2024-11-20 22:24:29
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Mấy người yên lặng ăn uống, bên mấy người Cốc Vũ cũng bắt đầu dùng bữa.
Thương Mặc và Bàng Hưng lần lượt ngồi ở ghế phụ, ghế sau, cửa ô tô được mở ra. Lâm Thịnh Đông ngồi trên tảng xi măng ven đường. Đồ Thịnh dựa vào thùng xe. Cốc Vũ ngồi trên ghế sofa lười trên thùng xe phía sau, thỉnh thoảng đưa thêm đồ cho mọi người.
Bữa tối của cả đám là cơm hộp tự sôi được tìm thấy ở siêu thị cạnh trạm xăng dầu, tổng cộng có một thùng với khoảng mười mấy hai mươi hộp, trên xe cũng có đủ nước khoáng.
Không bao lâu sau, đồ ăn nóng hôi hổi đã hoàn thành, mùi hương theo gió bay đến chỗ mấy người Lữ Chấn Hải ngồi gần đó.
“Trời ạ! Thơm quá, là mùi gà hầm nấm.” Thiệu Lỗi hít mạnh mũi một cái, nước miếng chảy ròng ròng nhưng vẫn cố gắng nén xuống không đi qua bên kia, người ta có đồ ăn mà mình lại không được ăn, hình ảnh này đã thương người khác biết bao nhiêu.
Cúc Tử Xuyên liếc mắt nhìn vật tư trên xe tải, hâm mộ không thôi: “Người với người quả thật không thể so sánh, người ta ở mạt thế có ăn có uống, chẳng khác gì đang du lịch. Còn tôi đây khốn khổ biết bao nhiêu, có gì cũng phải giấu hết đi, chỉ sợ bị người khác cướp mất.”
Lữ Đồng cũng hâm mộ mà cảm khái một câu: “Nếu có thể thức tỉnh dị năng thì tốt biết mấy, ít nhất trong lòng không phải run sợ như bây giờ. Tên Trương Húc kia nhờ có dị năng mà có thể giết tang thi ở khoảng cách thật xa, đến một chút nguy hiểm cũng không có.”
“Hâm mộ không nổi.” Lữ Chấn Hải kéo đề tài lại, dặn dò: “Nỗ lực luyện tập kỹ năng giết tang thi thì dù không có dị năng, chúng ta cũng có thể sống sót ở mạt thế.”
“Đúng, chú Lữ nói đúng.”
“Người thường thì sao? Chúng ta cũng có thể sống rất tốt.”
Bốn người Lữ Chấn Hải không biết rằng toàn đội dị năng giả đối diện đã nghe sạch những lời thảo luận thì thầm của họ.
“Bốn người này thú vị đó.” Nghe mấy người nghị luận, Lâm Thịnh Đông liếc mắt nhìn họ một cái.
Từ lúc mới gặp mặt, biểu hiện của mấy người này khiến cho người khác thật dễ chịu, không phải cái loại ép dạ cầu toàn, vội vàng nịnh bợ mà là có tự tin, dù muốn hợp tác cũng sẽ không hạ thấp bản thân.
Nghe thấy lời Lâm Thịnh Đông nói, Cốc Vũ cũng nhìn về phía mấy người Lữ Chấn Hải, nói: “Bọn họ không phải người xấu.”
Học được cách nhìn người.
Đây là khóa học đầu tiên của Cốc Vũ sau khi hóa hình, đại yêu cú mèo đã dạy cho cô.
Lý luận rất đơn giản, người khiến bản thân cảm thấy không thoải mái thì chắc chắn đó là người xấu, điều này đã được đề cập trong Pháp tắc xử sự của yêu tinh.
【 Pháp tắc xử sự của yêu tinh 】
【Điều thứ 2 】
Đối mặt với người xấu phải kiên định tin rằng kẻ đó chắc chắn sẽ làm tổn hại đến mình, nếu có thể chống lại thì lên, không thể chống được cần mau chóng chạy.
Nội dung quan trọng nhất trong pháp tắc này chính là phải phán đoán xem thực lực địch ta như thế nào, dưới tình huống có thể đánh bại đối phương thì phải đánh gần chết mới thôi, tuyệt đối không để cho đối phương có cơ hội trở mình một lần nữa, đồng thời cũng để tránh hậu họa sau này, tự làm hại bản thân.
Lúc học khóa học này, các yêu tinh lớn nhỏ đều đưa ra rất nhiều ví dụ làm mẫu cho cô, Cốc Vũ dĩ nhiên phải biết làm thế nào mới có thể phán đoán người tốt với người xấu.
Xét trên hạng mục này, cô tuyệt đối có thể bỏ xa 90% nhân loại.
Thương Mặc cũng tán đồng với phán đoán của Cốc Vũ: “Một người lãnh đạo có trí tuệ, hai người biết chấp hành, luôn phục tùng mệnh lệnh, cô gái nhỏ tuổi nhất cũng không có tâm lý phản nghịch, không có nguy cơ trở thành nhân tố không xác định. Thành phần đội ngũ này rất lý tưởng.”
“Mấy người họ rất giống với chúng ta.” Nghe Thương Mặc nói như vậy, Cốc Vũ bỗng cảm thấy hai đội vô cùng giống nhau.
Bọn cô bên này có người lãnh đạo là Thương Mặc, chấp hành mệnh lệnh có ba người Lâm Thịnh Đông, Bàng Hưng, Đồ Thịnh, Cốc Vũ cũng tự cho rằng bản thân là người chấp hành. Cốc Vũ không hề chia mình vào nhóm nhân tố không xác định bởi cô cảm thấy năng lực sinh tồn của mình khá được.
Dù sao đi nữa cô đã một mình sống sót trong thời mạt thế suốt mười ngày.
Cốc Vũ không biết rằng trong lòng mấy người Thương Mặc, cô chính là nhân tố không xác định lớn nhất. Có điều nhân tố có khả năng biến đổi Cốc Vũ này lại theo đúng hướng, mang đến những ảnh hưởng tốt.
Mấy người yên lặng ăn uống, bên mấy người Cốc Vũ cũng bắt đầu dùng bữa.
Thương Mặc và Bàng Hưng lần lượt ngồi ở ghế phụ, ghế sau, cửa ô tô được mở ra. Lâm Thịnh Đông ngồi trên tảng xi măng ven đường. Đồ Thịnh dựa vào thùng xe. Cốc Vũ ngồi trên ghế sofa lười trên thùng xe phía sau, thỉnh thoảng đưa thêm đồ cho mọi người.
Bữa tối của cả đám là cơm hộp tự sôi được tìm thấy ở siêu thị cạnh trạm xăng dầu, tổng cộng có một thùng với khoảng mười mấy hai mươi hộp, trên xe cũng có đủ nước khoáng.
Không bao lâu sau, đồ ăn nóng hôi hổi đã hoàn thành, mùi hương theo gió bay đến chỗ mấy người Lữ Chấn Hải ngồi gần đó.
“Trời ạ! Thơm quá, là mùi gà hầm nấm.” Thiệu Lỗi hít mạnh mũi một cái, nước miếng chảy ròng ròng nhưng vẫn cố gắng nén xuống không đi qua bên kia, người ta có đồ ăn mà mình lại không được ăn, hình ảnh này đã thương người khác biết bao nhiêu.
Cúc Tử Xuyên liếc mắt nhìn vật tư trên xe tải, hâm mộ không thôi: “Người với người quả thật không thể so sánh, người ta ở mạt thế có ăn có uống, chẳng khác gì đang du lịch. Còn tôi đây khốn khổ biết bao nhiêu, có gì cũng phải giấu hết đi, chỉ sợ bị người khác cướp mất.”
Lữ Đồng cũng hâm mộ mà cảm khái một câu: “Nếu có thể thức tỉnh dị năng thì tốt biết mấy, ít nhất trong lòng không phải run sợ như bây giờ. Tên Trương Húc kia nhờ có dị năng mà có thể giết tang thi ở khoảng cách thật xa, đến một chút nguy hiểm cũng không có.”
“Hâm mộ không nổi.” Lữ Chấn Hải kéo đề tài lại, dặn dò: “Nỗ lực luyện tập kỹ năng giết tang thi thì dù không có dị năng, chúng ta cũng có thể sống sót ở mạt thế.”
“Đúng, chú Lữ nói đúng.”
“Người thường thì sao? Chúng ta cũng có thể sống rất tốt.”
Bốn người Lữ Chấn Hải không biết rằng toàn đội dị năng giả đối diện đã nghe sạch những lời thảo luận thì thầm của họ.
“Bốn người này thú vị đó.” Nghe mấy người nghị luận, Lâm Thịnh Đông liếc mắt nhìn họ một cái.
Từ lúc mới gặp mặt, biểu hiện của mấy người này khiến cho người khác thật dễ chịu, không phải cái loại ép dạ cầu toàn, vội vàng nịnh bợ mà là có tự tin, dù muốn hợp tác cũng sẽ không hạ thấp bản thân.
Nghe thấy lời Lâm Thịnh Đông nói, Cốc Vũ cũng nhìn về phía mấy người Lữ Chấn Hải, nói: “Bọn họ không phải người xấu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Học được cách nhìn người.
Đây là khóa học đầu tiên của Cốc Vũ sau khi hóa hình, đại yêu cú mèo đã dạy cho cô.
Lý luận rất đơn giản, người khiến bản thân cảm thấy không thoải mái thì chắc chắn đó là người xấu, điều này đã được đề cập trong Pháp tắc xử sự của yêu tinh.
【 Pháp tắc xử sự của yêu tinh 】
【Điều thứ 2 】
Đối mặt với người xấu phải kiên định tin rằng kẻ đó chắc chắn sẽ làm tổn hại đến mình, nếu có thể chống lại thì lên, không thể chống được cần mau chóng chạy.
Nội dung quan trọng nhất trong pháp tắc này chính là phải phán đoán xem thực lực địch ta như thế nào, dưới tình huống có thể đánh bại đối phương thì phải đánh gần chết mới thôi, tuyệt đối không để cho đối phương có cơ hội trở mình một lần nữa, đồng thời cũng để tránh hậu họa sau này, tự làm hại bản thân.
Lúc học khóa học này, các yêu tinh lớn nhỏ đều đưa ra rất nhiều ví dụ làm mẫu cho cô, Cốc Vũ dĩ nhiên phải biết làm thế nào mới có thể phán đoán người tốt với người xấu.
Xét trên hạng mục này, cô tuyệt đối có thể bỏ xa 90% nhân loại.
Thương Mặc cũng tán đồng với phán đoán của Cốc Vũ: “Một người lãnh đạo có trí tuệ, hai người biết chấp hành, luôn phục tùng mệnh lệnh, cô gái nhỏ tuổi nhất cũng không có tâm lý phản nghịch, không có nguy cơ trở thành nhân tố không xác định. Thành phần đội ngũ này rất lý tưởng.”
“Mấy người họ rất giống với chúng ta.” Nghe Thương Mặc nói như vậy, Cốc Vũ bỗng cảm thấy hai đội vô cùng giống nhau.
Bọn cô bên này có người lãnh đạo là Thương Mặc, chấp hành mệnh lệnh có ba người Lâm Thịnh Đông, Bàng Hưng, Đồ Thịnh, Cốc Vũ cũng tự cho rằng bản thân là người chấp hành. Cốc Vũ không hề chia mình vào nhóm nhân tố không xác định bởi cô cảm thấy năng lực sinh tồn của mình khá được.
Dù sao đi nữa cô đã một mình sống sót trong thời mạt thế suốt mười ngày.
Cốc Vũ không biết rằng trong lòng mấy người Thương Mặc, cô chính là nhân tố không xác định lớn nhất. Có điều nhân tố có khả năng biến đổi Cốc Vũ này lại theo đúng hướng, mang đến những ảnh hưởng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro