Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Oan Gia Ngõ Hẹp
Cửu Tiêu Vân
2024-11-23 16:04:05
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Cô lấy đèn pin từ bên hông Thương Mặc ra, chiếu qua chiếu lại trên người đám Trịnh Nhã Lam.
“Bốn người các người, trong đó có đến ba người là thanh niên trai tráng, không thể bảo vệ bản thân chắc? Những con tang thi đó đâu có mạnh lắm đâu.” Nói xong, Cốc Vũ cảm thấy người phụ nữ cãi nhau cùng cô này có chút quen mắt, lại nhìn chằm chằm ả ta một lúc, nháy mắt khi nhận ra cô đã tức điên: “Buổi chiều gây ra động tĩnh lớn như vậy, còn dẫn tang thi qua đây chính là các người. Các người không phải có xe sao? Trực tiếp lái xe đi Căn cứ La Thành là được, cần gì đòi bọn tôi phải bảo vệ?”
Lúc ấy Cốc Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc liếc thấy Trịnh Nhã Lam ngồi ở ghế phụ.
Phát hiện bốn người chính là đám gây thêm phiền toái buổi chiều kia, Cốc Vũ lập tức không muốn phản ứng lại nữa.
Cô cũng không phải người lấy ơn báo oán.
【 Pháp tắc xử sự của yêu tinh】
【 Điều thứ nhất】
Lấy đức trả ơn, lấy oán báo oán.
Khái quát đơn giản chính là người đối tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt với người. Nếu người dám đắc tội tôi, vậy người tốt nhất đừng có rơi vào trong tay tôi, bằng không nhất định sẽ cho người biết tay.
Cả bốn kẻ cũng có chút ngoài ý muốn. Không ngờ lúc ấy bọn gã đi vội vàng như thế mà Cốc Vũ vẫn còn có thể nhận ra.
Chu Quý vội vàng cười giải thích: “Đều là hiểu lầm, bọn tôi khi đó mới từ bãi đỗ xe thoát ra, thấy tang thi chung quanh đều vây lại, bọn tôi sợ không chịu được nên mới vội vàng lái xe chạy trốn.”
“Đi gấp quá nên căn bản không phát hiện mọi người ở ven đường.” Trần Nghiệp vội vàng nói tiếp, chứng minh lời Chu Quý nói.
Trên thực tế mấy người Trần Nghiệp quả thực không quen đám Cốc Vũ.
Chạy thoát từ bãi đỗ xe ra ngoài, bọn gã vô cùng kinh hoảng, chỉ mong ngóng có thể nhanh nhanh rời đi. Lực chú ý của bọn gã đều tập trung trên người tang thi, kể cả ven đường có người thì cũng chỉ liếc mắt một cái, đâu nhớ rõ được những người kia là ai với ai?
Nào biết lại trở thành oan gia ngõ hẹp như vậy?
Ấy thế mà có thể chạm mặt nhau, mấy pháo hôi qua đường còn là những người có năng lực bảo vệ bọn gã.
Ba người Trần Nghiệp không ngừng giải thích, chỉ sợ đám Thương Mặc ghim thù, chuyện này không thèm quan tâm đến bọn gã nữa. Vậy thì con đường đến Căn cứ La Thành của bọn gã sẽ ngàn khổ vạn nan.
Trịnh Nhã Lam nhân cơ hội tỏ vẻ đáng thương: “Bọn tôi cũng bị lừa. Khi đang lục soát vật tư thì xe bị hai kẻ khốn nạn khác trộm mất, lại không có vũ khí trong tay, căn bản chẳng có cách nào đối phó tang thi.”
Nghe thấy Trịnh Nhã Lam nói tới vũ khí, đôi mắt ba người Trần Nghiệp dừng trên mấy người Thương Mặc.
“Đúng vậy! Bọn tôi không có vũ khí, do đó có muốn đối phó tang thi cũng không có cách nào.”
“Nếu có vũ khí, bọn tôi chắc chắn có thể bảo vệ bản thân.”
Chu Quý nhìn chằm chằm súng lục bên hông Bàng Hưng, đôi mắt tỏa ánh sáng, Nếu có súng trong tay, ông đây còn sợ tang thi cái gì nữa?
Thương Mặc biết thừa mấy kẻ này có ý đồ ra sao.
Cả hành trình đến đây, bọn anh đã có thêm kiến thức về trình độ vô sỉ của một bộ phận người sống sót, hơn nữa trên đường còn tổn thất hai đồng đội, chuyến đi đến Cục cảnh sát thiếu chút nữa cũng toàn quân bị diệt.
Ba người Bàng Hưng đã có chút lạnh lòng, chính anh cũng không phải như thế sao?
“Bọn tôi có nhiệm vụ trong người, không phải bảo mẫu của mấy người. Nếu các người muốn cùng đi với bọn tôi thì nhất định phải chờ nhiệm vụ hoàn thành. Nếu không muốn, có thể rời đi, sẽ không có ai ngăn trở mấy người.” Thương Mặc nói năng có khí phách, cực kỳ kiên quyết, không có một chút dao động nào.
Cốc Vũ nhìn Thương Mặc, đôi mắt sáng long lanh, nhịn không được ôm lấy cánh tay anh.
Cô vừa lòng với ánh sáng vàng siêu to quá à!
Trước đây cô gặp được nhân loại cũng có vài người rất lợi hại nhưng kẻ khác mới nói một câu hai câu mềm mỏng thì những người đó đã ngây ngốc thỏa hiệp, kết quả cuối cùng người chịu thiệt vẫn là bản thân mình.
Đột nhiên bị Cốc Vũ ôm lấy, Thương Mặc hơi sửng sốt, thế nhưng ánh sáng trong phòng tối tăm, không ai phát hiện ra sự khác thường của anh.
Cốc Vũ còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng được khí công đức bao vây nên cũng chẳng phát hiện ra sự khác lạ từ Thương Mặc.
Cô lấy đèn pin từ bên hông Thương Mặc ra, chiếu qua chiếu lại trên người đám Trịnh Nhã Lam.
“Bốn người các người, trong đó có đến ba người là thanh niên trai tráng, không thể bảo vệ bản thân chắc? Những con tang thi đó đâu có mạnh lắm đâu.” Nói xong, Cốc Vũ cảm thấy người phụ nữ cãi nhau cùng cô này có chút quen mắt, lại nhìn chằm chằm ả ta một lúc, nháy mắt khi nhận ra cô đã tức điên: “Buổi chiều gây ra động tĩnh lớn như vậy, còn dẫn tang thi qua đây chính là các người. Các người không phải có xe sao? Trực tiếp lái xe đi Căn cứ La Thành là được, cần gì đòi bọn tôi phải bảo vệ?”
Lúc ấy Cốc Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc liếc thấy Trịnh Nhã Lam ngồi ở ghế phụ.
Phát hiện bốn người chính là đám gây thêm phiền toái buổi chiều kia, Cốc Vũ lập tức không muốn phản ứng lại nữa.
Cô cũng không phải người lấy ơn báo oán.
【 Pháp tắc xử sự của yêu tinh】
【 Điều thứ nhất】
Lấy đức trả ơn, lấy oán báo oán.
Khái quát đơn giản chính là người đối tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt với người. Nếu người dám đắc tội tôi, vậy người tốt nhất đừng có rơi vào trong tay tôi, bằng không nhất định sẽ cho người biết tay.
Cả bốn kẻ cũng có chút ngoài ý muốn. Không ngờ lúc ấy bọn gã đi vội vàng như thế mà Cốc Vũ vẫn còn có thể nhận ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Quý vội vàng cười giải thích: “Đều là hiểu lầm, bọn tôi khi đó mới từ bãi đỗ xe thoát ra, thấy tang thi chung quanh đều vây lại, bọn tôi sợ không chịu được nên mới vội vàng lái xe chạy trốn.”
“Đi gấp quá nên căn bản không phát hiện mọi người ở ven đường.” Trần Nghiệp vội vàng nói tiếp, chứng minh lời Chu Quý nói.
Trên thực tế mấy người Trần Nghiệp quả thực không quen đám Cốc Vũ.
Chạy thoát từ bãi đỗ xe ra ngoài, bọn gã vô cùng kinh hoảng, chỉ mong ngóng có thể nhanh nhanh rời đi. Lực chú ý của bọn gã đều tập trung trên người tang thi, kể cả ven đường có người thì cũng chỉ liếc mắt một cái, đâu nhớ rõ được những người kia là ai với ai?
Nào biết lại trở thành oan gia ngõ hẹp như vậy?
Ấy thế mà có thể chạm mặt nhau, mấy pháo hôi qua đường còn là những người có năng lực bảo vệ bọn gã.
Ba người Trần Nghiệp không ngừng giải thích, chỉ sợ đám Thương Mặc ghim thù, chuyện này không thèm quan tâm đến bọn gã nữa. Vậy thì con đường đến Căn cứ La Thành của bọn gã sẽ ngàn khổ vạn nan.
Trịnh Nhã Lam nhân cơ hội tỏ vẻ đáng thương: “Bọn tôi cũng bị lừa. Khi đang lục soát vật tư thì xe bị hai kẻ khốn nạn khác trộm mất, lại không có vũ khí trong tay, căn bản chẳng có cách nào đối phó tang thi.”
Nghe thấy Trịnh Nhã Lam nói tới vũ khí, đôi mắt ba người Trần Nghiệp dừng trên mấy người Thương Mặc.
“Đúng vậy! Bọn tôi không có vũ khí, do đó có muốn đối phó tang thi cũng không có cách nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu có vũ khí, bọn tôi chắc chắn có thể bảo vệ bản thân.”
Chu Quý nhìn chằm chằm súng lục bên hông Bàng Hưng, đôi mắt tỏa ánh sáng, Nếu có súng trong tay, ông đây còn sợ tang thi cái gì nữa?
Thương Mặc biết thừa mấy kẻ này có ý đồ ra sao.
Cả hành trình đến đây, bọn anh đã có thêm kiến thức về trình độ vô sỉ của một bộ phận người sống sót, hơn nữa trên đường còn tổn thất hai đồng đội, chuyến đi đến Cục cảnh sát thiếu chút nữa cũng toàn quân bị diệt.
Ba người Bàng Hưng đã có chút lạnh lòng, chính anh cũng không phải như thế sao?
“Bọn tôi có nhiệm vụ trong người, không phải bảo mẫu của mấy người. Nếu các người muốn cùng đi với bọn tôi thì nhất định phải chờ nhiệm vụ hoàn thành. Nếu không muốn, có thể rời đi, sẽ không có ai ngăn trở mấy người.” Thương Mặc nói năng có khí phách, cực kỳ kiên quyết, không có một chút dao động nào.
Cốc Vũ nhìn Thương Mặc, đôi mắt sáng long lanh, nhịn không được ôm lấy cánh tay anh.
Cô vừa lòng với ánh sáng vàng siêu to quá à!
Trước đây cô gặp được nhân loại cũng có vài người rất lợi hại nhưng kẻ khác mới nói một câu hai câu mềm mỏng thì những người đó đã ngây ngốc thỏa hiệp, kết quả cuối cùng người chịu thiệt vẫn là bản thân mình.
Đột nhiên bị Cốc Vũ ôm lấy, Thương Mặc hơi sửng sốt, thế nhưng ánh sáng trong phòng tối tăm, không ai phát hiện ra sự khác thường của anh.
Cốc Vũ còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng được khí công đức bao vây nên cũng chẳng phát hiện ra sự khác lạ từ Thương Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro