Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Thứ Gì?
Cửu Tiêu Vân
2024-11-20 22:24:29
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Trên con đường phía trước, một con tang thi mặc chiếc áo ngắn tay, hành động chậm chạp tiến về phía trước. Nghe thấy có tiếng động truyền đến từ phía sau, nó lập tức xoay người lại, nhào tới hướng vừa phát ra âm thanh.
Trước khi nó tới gần được chiếc xe, một cục đá lớn bằng nắm tay trẻ con nhanh như chớp xuyên thủng qua đôi mắt con tang thi, đánh nát đầu nó. Con tang thi cứng đờ một lát rồi ngã rầm xuống.
“Mèn ơi, hóa ra đội trưởng kia cũng là dị năng giả.” Thấy như vậy một màn, Cúc Tử Xuyên kinh ngạc kêu lên mấy tiếng.
Mấy người Lữ Chấn Hải cũng khiếp sợ không thôi.
“Bảo sao người ta dám đem tùy tiện đặt vật tư ở chỗ dễ thấy thế kia, hai cái dị năng giả, ba binh lính kinh nghiệm phong phú, đội ngũ này hoàn toàn có thể hoành hành mạt thế hiện tại đó!” Thiệu Lỗi kinh ngạc thật hâm mộ.
Trong tiếng hô kinh ngạc của mấy người đằng kia, Thương Mặc lại liên tiếp đánh chết thêm ba bốn con tang thi nữa, đoàn xe cứ thế nhanh chóng lao vào trong màn đêm.
Hơn mười phút sau, đoàn xe đi đến một chỗ địa thế cao, mặt đường ở đây chênh lên so với xung quanh khoảng ba bốn mét, con đường hai bên đều nghiêng nghiêng thành đường dốc, muốn lên trên hay xuống dưới đều rất khó khăn.
“Cứ ở chỗ này đi!” Nhìn sắc trời càng ngày càng tối, Thương Mặc gõ vào cửa sổ xe đằng trước, nói với Đồ Thịnh đang nhô đầu ra.
Đồ Thịnh khẽ gật đầu, ngón tay nhẹ cử động ra dấu với Bàng Hưng ngồi ở vị trí điều khiển.
Nhận được mệnh lệnh, Bàng Hưng từ từ giẫm chân phanh, dừng xe lại ven đường.
Bốn người Lữ Chấn Hải cũng theo đó giảm động cơ, lẳng lặng dừng xe ven đường.
“Mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ gác.” Sau khi đóng cửa sổ xe lại, dừng xe ổn thỏa, Lữ Chấn Hải nhỏ giọng nói.
“Chú Lữ, chờ lát nữa để cháu đổi với chú.” Thiệu Lỗi dựa lưng vào ghế, tìm tư thế thoải mái, chợp mắt ngủ.
Lữ Đồng và Cúc Tử Xuyên ở ghế sau không nói gì, cũng vội vàng dựa lưng vào ghế và cửa sổ nhanh nhanh ngủ bù.
Trong bóng đêm yên tĩnh, hai chiếc xe ô tô màu đen như hòa thành một thể với đêm tối.
……………..
Trong khu dân cư, đám người Trương Húc ngồi quây một chỗ, dựa lưng vào tường ngáp, mơ màng sắp ngủ.
Sau khi đoàn người Cốc Vũ rời khỏi, cả đám cảm thấy mấy người này chuyện bé xé ra to, tuy nhiên trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút kinh hoàng. Vậy nên mấy người từ phòng khách chuyển hết quà ngồi trực tiếp cạnh gara. Nhỡ không mày có chuyện gì khác thường thì bọn chúng cũng có thể đào tẩu nhanh chóng.
Dưới không khí khẩn trương cố tình bị đè nén, làm thế nào cũng không thể ngủ được, cả đám bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
“Đám người đó sao lại chạy thế?”
“Còn có thể vì cái gì nữa? Sợ đó.”
“Họ không phải có dị năng giả sao? Đến dị năng giả cũng sợ, trong thôn không phải thực sự có thứ gì chứ?”
“Nơi này đến một con tang thi cũng không có thì có thể có thứ gì? Nghi thần nghi quỷ thôi.”
“Câm miệng.” Trương Húc bị đám người xung quanh nói khiến tâm trạng phiền loạn.
Lúc đoàn người Thương Mặc rời khỏi, gã trào phúng hết sức. Bây giờ nghĩ thông suốt chuyện mấu chốt, nhận ra điểm không đúng, gã mới ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Mỗi tội trời đã tối rồi, muốn chạy cũng không chạy được, gã cũng không thể lật lọng, duỗi tay tự vả thẳng vào mặt. Vì thế gã chỉ có thể an ủi bản thân trong lòng rằng những người này đang nghi thần nghi quỷ, nơi này cách xa thành phố và khu dân cư vốn tụ tập đông người, đến một bóng tang thi cũng không có, hẳn sẽ không có nguy hiểm.
Trương Húc rống giận một tiếng khiến âm thanh nghị luận lập tức dừng lại.
Dưới sự che đậy của bóng tối, cả đám nhìn về phía Trương Húc với biểu tình chán ghét vô cùng, lại không dám nhiều lời.
Khi cả đám đang nghị luận thì một người trẻ tuổi lặng lẽ đến gần cửa ô tô, dựa vào vách tường rồi ngồi xuống.
Trong phòng một lần nữa yên tĩnh lại.
…………….
Trong bóng đêm tĩnh lặng, tiếng côn trùng kêu vang ngoài căn nhà không ngừng vang lên như muốn phóng thích toàn bộ áp lực ban ngày.
Giữa bóng tối, một bàn chân cực lớn đạp lên trên mảnh đất kiên cố, giẫm gãy thảm thực vật mềm yếu. Bóng đen to lớn ẩn giấu giữa trời đêm, một đôi mắt hung ác màu xanh lục đang tuần tra lãnh thổ.
Nơi bóng đen đi qua, tiếng côn trùng kêu vang lập tức dừng lại như bị sợ hãi nên phải ngủ đông.
Trên con đường phía trước, một con tang thi mặc chiếc áo ngắn tay, hành động chậm chạp tiến về phía trước. Nghe thấy có tiếng động truyền đến từ phía sau, nó lập tức xoay người lại, nhào tới hướng vừa phát ra âm thanh.
Trước khi nó tới gần được chiếc xe, một cục đá lớn bằng nắm tay trẻ con nhanh như chớp xuyên thủng qua đôi mắt con tang thi, đánh nát đầu nó. Con tang thi cứng đờ một lát rồi ngã rầm xuống.
“Mèn ơi, hóa ra đội trưởng kia cũng là dị năng giả.” Thấy như vậy một màn, Cúc Tử Xuyên kinh ngạc kêu lên mấy tiếng.
Mấy người Lữ Chấn Hải cũng khiếp sợ không thôi.
“Bảo sao người ta dám đem tùy tiện đặt vật tư ở chỗ dễ thấy thế kia, hai cái dị năng giả, ba binh lính kinh nghiệm phong phú, đội ngũ này hoàn toàn có thể hoành hành mạt thế hiện tại đó!” Thiệu Lỗi kinh ngạc thật hâm mộ.
Trong tiếng hô kinh ngạc của mấy người đằng kia, Thương Mặc lại liên tiếp đánh chết thêm ba bốn con tang thi nữa, đoàn xe cứ thế nhanh chóng lao vào trong màn đêm.
Hơn mười phút sau, đoàn xe đi đến một chỗ địa thế cao, mặt đường ở đây chênh lên so với xung quanh khoảng ba bốn mét, con đường hai bên đều nghiêng nghiêng thành đường dốc, muốn lên trên hay xuống dưới đều rất khó khăn.
“Cứ ở chỗ này đi!” Nhìn sắc trời càng ngày càng tối, Thương Mặc gõ vào cửa sổ xe đằng trước, nói với Đồ Thịnh đang nhô đầu ra.
Đồ Thịnh khẽ gật đầu, ngón tay nhẹ cử động ra dấu với Bàng Hưng ngồi ở vị trí điều khiển.
Nhận được mệnh lệnh, Bàng Hưng từ từ giẫm chân phanh, dừng xe lại ven đường.
Bốn người Lữ Chấn Hải cũng theo đó giảm động cơ, lẳng lặng dừng xe ven đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ gác.” Sau khi đóng cửa sổ xe lại, dừng xe ổn thỏa, Lữ Chấn Hải nhỏ giọng nói.
“Chú Lữ, chờ lát nữa để cháu đổi với chú.” Thiệu Lỗi dựa lưng vào ghế, tìm tư thế thoải mái, chợp mắt ngủ.
Lữ Đồng và Cúc Tử Xuyên ở ghế sau không nói gì, cũng vội vàng dựa lưng vào ghế và cửa sổ nhanh nhanh ngủ bù.
Trong bóng đêm yên tĩnh, hai chiếc xe ô tô màu đen như hòa thành một thể với đêm tối.
……………..
Trong khu dân cư, đám người Trương Húc ngồi quây một chỗ, dựa lưng vào tường ngáp, mơ màng sắp ngủ.
Sau khi đoàn người Cốc Vũ rời khỏi, cả đám cảm thấy mấy người này chuyện bé xé ra to, tuy nhiên trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút kinh hoàng. Vậy nên mấy người từ phòng khách chuyển hết quà ngồi trực tiếp cạnh gara. Nhỡ không mày có chuyện gì khác thường thì bọn chúng cũng có thể đào tẩu nhanh chóng.
Dưới không khí khẩn trương cố tình bị đè nén, làm thế nào cũng không thể ngủ được, cả đám bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
“Đám người đó sao lại chạy thế?”
“Còn có thể vì cái gì nữa? Sợ đó.”
“Họ không phải có dị năng giả sao? Đến dị năng giả cũng sợ, trong thôn không phải thực sự có thứ gì chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nơi này đến một con tang thi cũng không có thì có thể có thứ gì? Nghi thần nghi quỷ thôi.”
“Câm miệng.” Trương Húc bị đám người xung quanh nói khiến tâm trạng phiền loạn.
Lúc đoàn người Thương Mặc rời khỏi, gã trào phúng hết sức. Bây giờ nghĩ thông suốt chuyện mấu chốt, nhận ra điểm không đúng, gã mới ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Mỗi tội trời đã tối rồi, muốn chạy cũng không chạy được, gã cũng không thể lật lọng, duỗi tay tự vả thẳng vào mặt. Vì thế gã chỉ có thể an ủi bản thân trong lòng rằng những người này đang nghi thần nghi quỷ, nơi này cách xa thành phố và khu dân cư vốn tụ tập đông người, đến một bóng tang thi cũng không có, hẳn sẽ không có nguy hiểm.
Trương Húc rống giận một tiếng khiến âm thanh nghị luận lập tức dừng lại.
Dưới sự che đậy của bóng tối, cả đám nhìn về phía Trương Húc với biểu tình chán ghét vô cùng, lại không dám nhiều lời.
Khi cả đám đang nghị luận thì một người trẻ tuổi lặng lẽ đến gần cửa ô tô, dựa vào vách tường rồi ngồi xuống.
Trong phòng một lần nữa yên tĩnh lại.
…………….
Trong bóng đêm tĩnh lặng, tiếng côn trùng kêu vang ngoài căn nhà không ngừng vang lên như muốn phóng thích toàn bộ áp lực ban ngày.
Giữa bóng tối, một bàn chân cực lớn đạp lên trên mảnh đất kiên cố, giẫm gãy thảm thực vật mềm yếu. Bóng đen to lớn ẩn giấu giữa trời đêm, một đôi mắt hung ác màu xanh lục đang tuần tra lãnh thổ.
Nơi bóng đen đi qua, tiếng côn trùng kêu vang lập tức dừng lại như bị sợ hãi nên phải ngủ đông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro