Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Trâu Thật!!!
Cửu Tiêu Vân
2024-11-20 22:24:29
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
“Đây mới là mục đích, đám người căn bản không muốn cho chúng ta sống sót về.” Bàng Hưng cũng tức không chịu được, nghĩ đến hai đồng đội đã mất đi, tức khắc cảm thấy một thân nhiệt huyết của mình toàn cho chó ăn.
Thương Mặc cũng không ngờ ở chỗ mấu chốt nhất lại xảy ra vấn đề, lừa bọn anh còn là người một nhà.
“Nếu các anh bị người ta lừa, vậy tài liệu trong Trung tâm nghiên cứu có phải hàng thật không? Còn muốn vào tìm tài liệu nữa không?” Thấy dáng vẻ phẫn nộ của mấy người, Cốc Vũ đã biết họ bị người ta lừa.
“Tài liệu hẳn là thật.” Điểm này Thương Mặc rất chắc chắn.
Mạt thế tới bất ngờ, khoảng 80% dân cư trên thế giới gần như biến dị chỉ trong trên dưới một giờ. 20% dân số còn lại dưới tình trạng không hề phòng ngừa đã bị những người thân ruột thịt, bạn bè, đồng nghiệp quen thuộc công kích tới chết.
Số lượng giảm mạnh khiến dân cư hiện chỉ còn khoảng 10%.
Tỷ lệ tử vong như vậy, cho dù có là quân bộ được huấn luyện cũng không thể tránh được. Quân nhân có tố chất thân thể mạnh mẽ, sau khi trở thành tang thi thì ưu thế vẫn tồn tại như cũ. Thậm chí vì tang thi không có cảm giác đau nên loại ưu thế này càng thể hiện rõ ràng.
Dưới tình huống như thế, thương vong của bộ đội ngược lại còn lớn nhất, số lượng bộ đội có thể tụ lại thành quy mô càng ít đến đáng thương.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho thế lực tạo thành căn cứ vô cùng phức tạp, có nơi do thế lực quân đội rải rác tập kết lại, có nơi là thế lực chính phủ còn sót, thậm chí một số nơi tụ tập đám người thường còn sống lại với nhau.
Chính bởi vì quan điểm không giống nhau nên mâu thuẫn giữa các thế lực không hề nhỏ.
Tin tức về tư liệu đến từ một vị khoa học hấp hối gần chết nên hẳn không sai. Chẳng qua học sinh của ông không biết đã bị thế lực phương nào thu mua nên cố tình vẽ ra một bản vẽ sai, ý đồ muốn chỉnh chết bọn anh.
“Nếu đã là thật, vậy vào xem đi!” Suy nghĩ của Cốc Vũ vừa động đã khống chế một đầu dây mây bò lên cây lớn gần đó, một khác đầu chui vào lỗ thông gió, cô nhìn về phía bốn người hỏi: “Ai vào trước?”
“Để anh đi trước đi!” Thương Mặc đi tới, theo dây mây trượt xuống, tiếp đến là Lâm Thịnh Đông, Đồ Thịnh, Bàng Hưng, Cốc Vũ đi cuối cùng.
Tuy là yêu tinh nhưng thân thủ của Quốc Vũ lại chẳng linh hoạt. Dù sao cũng có pháp lực trong người, trực tiếp bay là xong. Loại việc chỉ dựa vào thể lực thế này, đối với cô quả thực cũng là một bài toán khó giải.
Cô đi tới lối vào, nắm chặt dây mây trong tay, hai chân chống lên vách tường, từng chút từng chút một dịch xuống dưới không khác gì một con giun đang đào đất.
Thấy động tác vụng về của cô, cả bốn người đều không nhịn được cười thành tiếng.
“Em gái, em trực tiếp trượt xuống dưới đi, đội trưởng có thể đón được em.” Lâm Thịnh Đông buồn cười đề nghị.
Cốc Vũ ôm lấy dây mây, nhìn thoáng qua nơi xuống, hỏi lại: “Thiệt hay giả, em sợ đau lắm đó.”
“Trượt xuống dưới đi!” Nhìn động tác mới lạ kia của Cốc Vũ, Thương Mặc thật sự sợ tay cô đột nhiên không giữ chặt rồi trực tiếp ngã xuống dưới.
Nghe được giọng nói trầm thấp của Thương Mặc, Cốc Vũ bắt đầu chậm rãi trượt xuống, tuy nhiên hành động vừa mới tiến hành thì dưới tác dụng của trọng lực, tốc độ càng lúc càng nhanh. Cũng may khoảng cách không cao lắm, cộng thêm có dây mây tăng lực ma sát nên mới giảm tốc độ trượt xuống, Thương Mặc kịp thời đón được Cốc Vũ.
Chỉ trong chớp mắt khi được đón lấy, Cốc Vũ cảm giác như mình rơi vào trong biển lớn công đức.
Quá thoải mái!!!
Cô nhân cơ hội ôm lấy Thương Mặc, không muốn buông tay. Chỉ có điều bây giờ không phải lúc cọ công đức, cô chỉ nhẹ nhàng ôm một lát rồi buông Thương Mặc ra, tự mình đứng xuống.
“Em gái, em đến xuống dưới cũng là vấn đề, vậy sao lúc trước em đi lên được?” Lâm Thịnh Đông tò mò hỏi, không phải nghi ngờ mà thực sự chỉ tò mò đơn thuần.
Chỉ chỉ lỗ thủng đầy trên tường, Cốc Vũ giải thích: “Luồn một đầu dây mây vào trong tường, sau đó tìm chỗ giữ chắc đầu này lại, đầu dây mây còn lại sẽ cố định trong phạm vi cánh tay của em, cứ thế liên tục chui vào trong các lỗ hổng trên tường cố định lại. Cứ tuần hoàn lặp lại liên tiếp, em sẽ đi lên như đi cầu thang, một bậc lại tiếp một bậc, thế là có thể lên rồi!”
“Trâu thật!!!” Lâm Thịnh Đông dựng ngón tay cái, cách như vậy cũng nghĩ ra, thực sự hơi lợi hại đó.
“Đây mới là mục đích, đám người căn bản không muốn cho chúng ta sống sót về.” Bàng Hưng cũng tức không chịu được, nghĩ đến hai đồng đội đã mất đi, tức khắc cảm thấy một thân nhiệt huyết của mình toàn cho chó ăn.
Thương Mặc cũng không ngờ ở chỗ mấu chốt nhất lại xảy ra vấn đề, lừa bọn anh còn là người một nhà.
“Nếu các anh bị người ta lừa, vậy tài liệu trong Trung tâm nghiên cứu có phải hàng thật không? Còn muốn vào tìm tài liệu nữa không?” Thấy dáng vẻ phẫn nộ của mấy người, Cốc Vũ đã biết họ bị người ta lừa.
“Tài liệu hẳn là thật.” Điểm này Thương Mặc rất chắc chắn.
Mạt thế tới bất ngờ, khoảng 80% dân cư trên thế giới gần như biến dị chỉ trong trên dưới một giờ. 20% dân số còn lại dưới tình trạng không hề phòng ngừa đã bị những người thân ruột thịt, bạn bè, đồng nghiệp quen thuộc công kích tới chết.
Số lượng giảm mạnh khiến dân cư hiện chỉ còn khoảng 10%.
Tỷ lệ tử vong như vậy, cho dù có là quân bộ được huấn luyện cũng không thể tránh được. Quân nhân có tố chất thân thể mạnh mẽ, sau khi trở thành tang thi thì ưu thế vẫn tồn tại như cũ. Thậm chí vì tang thi không có cảm giác đau nên loại ưu thế này càng thể hiện rõ ràng.
Dưới tình huống như thế, thương vong của bộ đội ngược lại còn lớn nhất, số lượng bộ đội có thể tụ lại thành quy mô càng ít đến đáng thương.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho thế lực tạo thành căn cứ vô cùng phức tạp, có nơi do thế lực quân đội rải rác tập kết lại, có nơi là thế lực chính phủ còn sót, thậm chí một số nơi tụ tập đám người thường còn sống lại với nhau.
Chính bởi vì quan điểm không giống nhau nên mâu thuẫn giữa các thế lực không hề nhỏ.
Tin tức về tư liệu đến từ một vị khoa học hấp hối gần chết nên hẳn không sai. Chẳng qua học sinh của ông không biết đã bị thế lực phương nào thu mua nên cố tình vẽ ra một bản vẽ sai, ý đồ muốn chỉnh chết bọn anh.
“Nếu đã là thật, vậy vào xem đi!” Suy nghĩ của Cốc Vũ vừa động đã khống chế một đầu dây mây bò lên cây lớn gần đó, một khác đầu chui vào lỗ thông gió, cô nhìn về phía bốn người hỏi: “Ai vào trước?”
“Để anh đi trước đi!” Thương Mặc đi tới, theo dây mây trượt xuống, tiếp đến là Lâm Thịnh Đông, Đồ Thịnh, Bàng Hưng, Cốc Vũ đi cuối cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy là yêu tinh nhưng thân thủ của Quốc Vũ lại chẳng linh hoạt. Dù sao cũng có pháp lực trong người, trực tiếp bay là xong. Loại việc chỉ dựa vào thể lực thế này, đối với cô quả thực cũng là một bài toán khó giải.
Cô đi tới lối vào, nắm chặt dây mây trong tay, hai chân chống lên vách tường, từng chút từng chút một dịch xuống dưới không khác gì một con giun đang đào đất.
Thấy động tác vụng về của cô, cả bốn người đều không nhịn được cười thành tiếng.
“Em gái, em trực tiếp trượt xuống dưới đi, đội trưởng có thể đón được em.” Lâm Thịnh Đông buồn cười đề nghị.
Cốc Vũ ôm lấy dây mây, nhìn thoáng qua nơi xuống, hỏi lại: “Thiệt hay giả, em sợ đau lắm đó.”
“Trượt xuống dưới đi!” Nhìn động tác mới lạ kia của Cốc Vũ, Thương Mặc thật sự sợ tay cô đột nhiên không giữ chặt rồi trực tiếp ngã xuống dưới.
Nghe được giọng nói trầm thấp của Thương Mặc, Cốc Vũ bắt đầu chậm rãi trượt xuống, tuy nhiên hành động vừa mới tiến hành thì dưới tác dụng của trọng lực, tốc độ càng lúc càng nhanh. Cũng may khoảng cách không cao lắm, cộng thêm có dây mây tăng lực ma sát nên mới giảm tốc độ trượt xuống, Thương Mặc kịp thời đón được Cốc Vũ.
Chỉ trong chớp mắt khi được đón lấy, Cốc Vũ cảm giác như mình rơi vào trong biển lớn công đức.
Quá thoải mái!!!
Cô nhân cơ hội ôm lấy Thương Mặc, không muốn buông tay. Chỉ có điều bây giờ không phải lúc cọ công đức, cô chỉ nhẹ nhàng ôm một lát rồi buông Thương Mặc ra, tự mình đứng xuống.
“Em gái, em đến xuống dưới cũng là vấn đề, vậy sao lúc trước em đi lên được?” Lâm Thịnh Đông tò mò hỏi, không phải nghi ngờ mà thực sự chỉ tò mò đơn thuần.
Chỉ chỉ lỗ thủng đầy trên tường, Cốc Vũ giải thích: “Luồn một đầu dây mây vào trong tường, sau đó tìm chỗ giữ chắc đầu này lại, đầu dây mây còn lại sẽ cố định trong phạm vi cánh tay của em, cứ thế liên tục chui vào trong các lỗ hổng trên tường cố định lại. Cứ tuần hoàn lặp lại liên tiếp, em sẽ đi lên như đi cầu thang, một bậc lại tiếp một bậc, thế là có thể lên rồi!”
“Trâu thật!!!” Lâm Thịnh Đông dựng ngón tay cái, cách như vậy cũng nghĩ ra, thực sự hơi lợi hại đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro