Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
Chương 27
Trung Hoa Thuyết Thư Nhân
2024-11-20 01:46:38
Sau khi Diệp Đinh tỉnh lại vì cha mẹ mà một lần nữa dựng mộ chôn quần áo và di vật, tu sửa tốt Tàng Thư Các, giữ lại những quyển sách quý ở tàng Thư Các, còn thiếu một số quyển bị lửa đốt, chỉ có thể sao chép chắp vá lại.
Hắn ngày ngày ngồi dưới cửa Tàng Thư Các, tự tay sao chép từng quyển.
Chung quy Ngụy Uyên cũng không thể mỗi ngày canh giữ bên cạnh Diệp Đinh, bị Diệp Đinh khuyên hồi cung xử lý chính vị, công việc chuẩn bị cho tân đế đăng cơ do Lễ bộ tự tay chuẩn bị, dù Ngụy Uyên hay là Diệp Đinh đều bận tối tăm mặt mày.
Có khi Diệp Đinh chép mệt mỏi, tựa người bên khung cửa sổ nghỉ ngơi mới hoảng hốt phát hiện hắn luôn cùng nhị ca sớm chiều bên nhau lúc chiến hỏa lan tràn, ngược lại bây giờ tất cả kết thúc lại là lúc hai bên khó gặp.
Từ khi nào muốn gặp nhị ca một lần còn phải thông truyền qua tầng tầng lớp lớp rồi?
Nghĩ đến đây, Diệp Đinh trong vô thức sờ xuống bụng dưới nhô lên mà ngẩn người trong phút chốc.
Nhìn coi, bận rộn quá cũng không kịp nói cho nhị ca chuyện hiện tại hắn có đứa nhỏ.
Hồ Lễ từ bên ngoài tiến vào, không nhịn được bước chân dừng một chút, lát sau mới tiến vào đưa bát thuốc cầm trong tay cho hắn: "Này, uống thuốc."
Diệp Đinh theo thói quen nhận lấy, buồn bực một ngụm uống hết.
Hồ Lễ chậc lưỡi nói: "Không đắng à?"
Diệp Đinh ném bát thuốc cho hắn: "Đắng chết rồi, có phải ngươi thả bậy thứ gì đúng không?"
"Ta là người có y đức, mỗi loại dược liệu đều thận trọng cho vào được chưa." Hồ Lễ biểu tình không phục.
Diệp Đinh che miệng muốn nôn.
Hồ Lễ liên tiếp đập xuống bàn: "Giữa người với người có thể tôn trọng nhau chút không!"
Diệp Đinh khoát tay áo: "Không, ta muốn nôn thật."
Hồ Lễ đi qua đưa bình sứ* cho hắn: "Đây đây đây, nôn đi."
*Bình sứ, nguyên văn là từ "bồn vu" (盆盂), là cái bình để nhổ nước súc miệng.
Diệp Đinh cúi người quả thật muốn ói hết toàn bộ thuốc vừa uống vào, vậy cũng không xong, kéo theo cả đống thức ăn còn thừa trong dạ dày một mạch phun ra, cuối cùng bắt đầu nôn khan.
Hồ Lễ vỗ thuận lưng gầy gò cho hắn: "Ngươi cố thêm chút..."
Diệp Đinh nôn một lát rồi nhận chén trà xanh trong tay Hồ Lễ xúc miệng, có chút mệt mỏi nằm trên bàn thở dốc.
Hồ Lễ mở cửa sổ cho thông khí, bịt đầu bình, xong việc mới quay lại xem xét tình huống của Diệp Đinh.
Sắc mặt Diệp Đinh trắng bệch, trán đầy mồ hôi, mắt nhắm lại nằm sấp trên bàn, một tay đặt trên bụng xoa xoa.
"Khá hơn chưa?" Hồ Lễ dùng khăn lau mồ hôi lạnh trên trán cho Diệp Đinh.
Diệp Đinh miễn cưỡng nhẹ gật đầu: "Vẫn ổn."
Hồ Lễ lườm hắn một cái: "Chỗ nào ổn." Nói xong đứng dậy đi lấy thuốc cho Diệp Đinh.
Diệp Đinh kéo tay áo Hồ Lễ, ngửa đầu nói: "Đừng lấy, ta uống không trôi, ta nghỉ một lát là được."
Hồ Lễ Do dự một chút, nhẹ gật đầu: "Nghỉ đi, nghỉ một lát lại uống."
Diệp Đinh tránh thoát được một kiếp khẽ thở ra, tay đỡ đầu từ trên bàn đứng dậy, hắn ngồi bệt xuống đất, cái bụng nhỏ tròn trịa như quả dưa hấu trĩu xuống.
Hồ Lễ chăm chú nhìn một lát rồi đưa tay sờ, bị Diệp Đinh vỗ một cái đẩy móng vuốt ra.
Trên bàn tay trắng nõn của Hồ Lễ bị vỗ ra một vết đỏ, hắn ấm ức thu lại móng vuốt: "Đồ nhỏ mọn."
Diệp Đinh cười dùng chân đạp hắn: "Sờ hỏng ta bắt đền."
"Dù sao cũng không phải của ta." Hồ Lễ buông tay: "Lại nói, sao ngươi còn chưa nói cho điện hạ? Lẽ nào chờ đứa nhỏ sinh ra trực tiếp ôm đến tạo bất ngờ cho điện hạ à?"
Diệp Đinh nhàm chán từ trên bàn lấy ra chiếc bút làm bằng thanh trúc xanh xoay ở đầu ngón tay: "Nhị ca bận rộn như vậy, mỗi lần ta tiến cung phải đối mặt với một đống thứ làm gì còn thời gian."
"Việc chỉ cần một câu nói." Hồ Lễ che miệng ngáp một cái.
Diệp Đinh dùng bút gõ hắn: "Sao có thể đơn giản vậy."
Nếu để cho nhị ca biết, tất nhiên hắn sẽ bị bắt ở lại trong cung, nhị ca sao có thể bỏ hắn ở bên ngoài làm loạn. Thời điểm trước mắt bất ổn, hắn buông bỏ binh quyền rồi ở trong cung là việc thế nào cơ chứ, nếu vị Đại tướng còn lại biết, sợ là trong lòng thấy bất bình.
Đều buông binh quyền như nhau, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia, không tránh khỏi bị người lên án.
Lợi và hại trong đó, tất nhiên Hồ Lễ hiểu rõ nên cũng không nhiều lời.
Diệp Đinh khẽ nhíu mày, có chút đau đầu, xoa bụng dưới, nói: "Chỉ là đứa nhỏ này lớn có chút nhanh, thời điểm nghi ngờ có Nha Nhi, hơn năm tháng mới thấy rõ. Đến cùng ngươi cho ta uống thuốc gì..."
Hồ Lễ nâng trán: "Đơn giản nhất chính là thuốc dưỡng thai, còn có thể như thế nào? Đứa nhỏ lớn nhanh cũng trách ta?"
Diệp Đinh vỗ vỗ bụng: "Không chừng là một tiểu tử béo, béo là tốt."
Vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Đinh bỗng tái đi, tay đặt trên bụng nắm chặt, cúi đầu mím môi nhíu mày.
Hồ Lễ vội vàng tới đỡ hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Đinh hít một hơi, dựa vào người Hồ Lễ, nửa ngày mới chậm rãi nói: "Không sao, hơi đau một chút, nghỉ một lát là đỡ hơn."
Hồ Lễ nghĩ nghĩ nói: "Ta hoài nghi lần có lẽ là nha đầu, nàng không thích ngươi nói nàng béo."
Diệp Đinh nghĩ nghĩ, nhẹ gật đầu: "Có lý, tám phần là béo nha." Tiếp đón là một trận quặn đau trong bụng.
Hồ Lễ giữ lấy vai Diệp Đinh, không khỏi trách: "Trí nhớ không lâu hơn được à..."
Mắt Diệp Đinh hồng hồng có chút đáng thương nói: "Cô nương mập chút mới đáng yêu."
"Cô nương không cảm thấy như vậy, ngươi bớt tranh cãi." Hồ Lễ kéo tấm thảm qua đắp lên hông Diệp Đinh, bất mãn nói: "Sao năm đó ngươi nói với ta, ngươi nói thượng kinh có đồ ngon vật hiếm, mỹ vị thiên hạ đều hội tụ ở thượng kinh. Kết quả gạt ta đến đây, còn ngươi thì cả ngày toàn là sao chép điển cố điển tích."
Diệp Đinh khoác vai hắn, lấy lòng nói: "Ngươi lại oan ức cho ta quá, Tế Tửu* đại nhân, ta lại không có lừa người."
Tổ tiên Hồ Lễ luôn ở biên quan, bắt đầu từ bậc cha chú của hắn đã làm Quân Sư Tế Tửu*, tất nhiên hắn sinh ra và lớn lên ở biên quan. Về sau bị Diệp Đinh lừa gạt đi theo Ngụy Uyên một đường lên thượng kinh, trong kinh đô Hồ Lễ không có nhà, Diệp Đinh lưu hắn ở trong phủ của mình.
"Năm đó ta nói với ngươi như thế nào? Ta ăn một miếng sẽ không thiếu ngươi hai miếng." Diệp Đinh vỗ vai Hồ Lễ: "Đi, ta mang ngươi đi nếm một chút đặc sản ở thượng kinh."
Ánh mắt Hồ Lễ sáng lên: "Thật chứ?"
Diệp Đinh cười giảo hoạt, đôi mắt sáng như ánh trăng, ghé vào bên tai Hồ Lễ nói: "Tất nhiên là thật rồi."
Hắn ngày ngày ngồi dưới cửa Tàng Thư Các, tự tay sao chép từng quyển.
Chung quy Ngụy Uyên cũng không thể mỗi ngày canh giữ bên cạnh Diệp Đinh, bị Diệp Đinh khuyên hồi cung xử lý chính vị, công việc chuẩn bị cho tân đế đăng cơ do Lễ bộ tự tay chuẩn bị, dù Ngụy Uyên hay là Diệp Đinh đều bận tối tăm mặt mày.
Có khi Diệp Đinh chép mệt mỏi, tựa người bên khung cửa sổ nghỉ ngơi mới hoảng hốt phát hiện hắn luôn cùng nhị ca sớm chiều bên nhau lúc chiến hỏa lan tràn, ngược lại bây giờ tất cả kết thúc lại là lúc hai bên khó gặp.
Từ khi nào muốn gặp nhị ca một lần còn phải thông truyền qua tầng tầng lớp lớp rồi?
Nghĩ đến đây, Diệp Đinh trong vô thức sờ xuống bụng dưới nhô lên mà ngẩn người trong phút chốc.
Nhìn coi, bận rộn quá cũng không kịp nói cho nhị ca chuyện hiện tại hắn có đứa nhỏ.
Hồ Lễ từ bên ngoài tiến vào, không nhịn được bước chân dừng một chút, lát sau mới tiến vào đưa bát thuốc cầm trong tay cho hắn: "Này, uống thuốc."
Diệp Đinh theo thói quen nhận lấy, buồn bực một ngụm uống hết.
Hồ Lễ chậc lưỡi nói: "Không đắng à?"
Diệp Đinh ném bát thuốc cho hắn: "Đắng chết rồi, có phải ngươi thả bậy thứ gì đúng không?"
"Ta là người có y đức, mỗi loại dược liệu đều thận trọng cho vào được chưa." Hồ Lễ biểu tình không phục.
Diệp Đinh che miệng muốn nôn.
Hồ Lễ liên tiếp đập xuống bàn: "Giữa người với người có thể tôn trọng nhau chút không!"
Diệp Đinh khoát tay áo: "Không, ta muốn nôn thật."
Hồ Lễ đi qua đưa bình sứ* cho hắn: "Đây đây đây, nôn đi."
*Bình sứ, nguyên văn là từ "bồn vu" (盆盂), là cái bình để nhổ nước súc miệng.
Diệp Đinh cúi người quả thật muốn ói hết toàn bộ thuốc vừa uống vào, vậy cũng không xong, kéo theo cả đống thức ăn còn thừa trong dạ dày một mạch phun ra, cuối cùng bắt đầu nôn khan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồ Lễ vỗ thuận lưng gầy gò cho hắn: "Ngươi cố thêm chút..."
Diệp Đinh nôn một lát rồi nhận chén trà xanh trong tay Hồ Lễ xúc miệng, có chút mệt mỏi nằm trên bàn thở dốc.
Hồ Lễ mở cửa sổ cho thông khí, bịt đầu bình, xong việc mới quay lại xem xét tình huống của Diệp Đinh.
Sắc mặt Diệp Đinh trắng bệch, trán đầy mồ hôi, mắt nhắm lại nằm sấp trên bàn, một tay đặt trên bụng xoa xoa.
"Khá hơn chưa?" Hồ Lễ dùng khăn lau mồ hôi lạnh trên trán cho Diệp Đinh.
Diệp Đinh miễn cưỡng nhẹ gật đầu: "Vẫn ổn."
Hồ Lễ lườm hắn một cái: "Chỗ nào ổn." Nói xong đứng dậy đi lấy thuốc cho Diệp Đinh.
Diệp Đinh kéo tay áo Hồ Lễ, ngửa đầu nói: "Đừng lấy, ta uống không trôi, ta nghỉ một lát là được."
Hồ Lễ Do dự một chút, nhẹ gật đầu: "Nghỉ đi, nghỉ một lát lại uống."
Diệp Đinh tránh thoát được một kiếp khẽ thở ra, tay đỡ đầu từ trên bàn đứng dậy, hắn ngồi bệt xuống đất, cái bụng nhỏ tròn trịa như quả dưa hấu trĩu xuống.
Hồ Lễ chăm chú nhìn một lát rồi đưa tay sờ, bị Diệp Đinh vỗ một cái đẩy móng vuốt ra.
Trên bàn tay trắng nõn của Hồ Lễ bị vỗ ra một vết đỏ, hắn ấm ức thu lại móng vuốt: "Đồ nhỏ mọn."
Diệp Đinh cười dùng chân đạp hắn: "Sờ hỏng ta bắt đền."
"Dù sao cũng không phải của ta." Hồ Lễ buông tay: "Lại nói, sao ngươi còn chưa nói cho điện hạ? Lẽ nào chờ đứa nhỏ sinh ra trực tiếp ôm đến tạo bất ngờ cho điện hạ à?"
Diệp Đinh nhàm chán từ trên bàn lấy ra chiếc bút làm bằng thanh trúc xanh xoay ở đầu ngón tay: "Nhị ca bận rộn như vậy, mỗi lần ta tiến cung phải đối mặt với một đống thứ làm gì còn thời gian."
"Việc chỉ cần một câu nói." Hồ Lễ che miệng ngáp một cái.
Diệp Đinh dùng bút gõ hắn: "Sao có thể đơn giản vậy."
Nếu để cho nhị ca biết, tất nhiên hắn sẽ bị bắt ở lại trong cung, nhị ca sao có thể bỏ hắn ở bên ngoài làm loạn. Thời điểm trước mắt bất ổn, hắn buông bỏ binh quyền rồi ở trong cung là việc thế nào cơ chứ, nếu vị Đại tướng còn lại biết, sợ là trong lòng thấy bất bình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đều buông binh quyền như nhau, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia, không tránh khỏi bị người lên án.
Lợi và hại trong đó, tất nhiên Hồ Lễ hiểu rõ nên cũng không nhiều lời.
Diệp Đinh khẽ nhíu mày, có chút đau đầu, xoa bụng dưới, nói: "Chỉ là đứa nhỏ này lớn có chút nhanh, thời điểm nghi ngờ có Nha Nhi, hơn năm tháng mới thấy rõ. Đến cùng ngươi cho ta uống thuốc gì..."
Hồ Lễ nâng trán: "Đơn giản nhất chính là thuốc dưỡng thai, còn có thể như thế nào? Đứa nhỏ lớn nhanh cũng trách ta?"
Diệp Đinh vỗ vỗ bụng: "Không chừng là một tiểu tử béo, béo là tốt."
Vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Đinh bỗng tái đi, tay đặt trên bụng nắm chặt, cúi đầu mím môi nhíu mày.
Hồ Lễ vội vàng tới đỡ hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Đinh hít một hơi, dựa vào người Hồ Lễ, nửa ngày mới chậm rãi nói: "Không sao, hơi đau một chút, nghỉ một lát là đỡ hơn."
Hồ Lễ nghĩ nghĩ nói: "Ta hoài nghi lần có lẽ là nha đầu, nàng không thích ngươi nói nàng béo."
Diệp Đinh nghĩ nghĩ, nhẹ gật đầu: "Có lý, tám phần là béo nha." Tiếp đón là một trận quặn đau trong bụng.
Hồ Lễ giữ lấy vai Diệp Đinh, không khỏi trách: "Trí nhớ không lâu hơn được à..."
Mắt Diệp Đinh hồng hồng có chút đáng thương nói: "Cô nương mập chút mới đáng yêu."
"Cô nương không cảm thấy như vậy, ngươi bớt tranh cãi." Hồ Lễ kéo tấm thảm qua đắp lên hông Diệp Đinh, bất mãn nói: "Sao năm đó ngươi nói với ta, ngươi nói thượng kinh có đồ ngon vật hiếm, mỹ vị thiên hạ đều hội tụ ở thượng kinh. Kết quả gạt ta đến đây, còn ngươi thì cả ngày toàn là sao chép điển cố điển tích."
Diệp Đinh khoác vai hắn, lấy lòng nói: "Ngươi lại oan ức cho ta quá, Tế Tửu* đại nhân, ta lại không có lừa người."
Tổ tiên Hồ Lễ luôn ở biên quan, bắt đầu từ bậc cha chú của hắn đã làm Quân Sư Tế Tửu*, tất nhiên hắn sinh ra và lớn lên ở biên quan. Về sau bị Diệp Đinh lừa gạt đi theo Ngụy Uyên một đường lên thượng kinh, trong kinh đô Hồ Lễ không có nhà, Diệp Đinh lưu hắn ở trong phủ của mình.
"Năm đó ta nói với ngươi như thế nào? Ta ăn một miếng sẽ không thiếu ngươi hai miếng." Diệp Đinh vỗ vai Hồ Lễ: "Đi, ta mang ngươi đi nếm một chút đặc sản ở thượng kinh."
Ánh mắt Hồ Lễ sáng lên: "Thật chứ?"
Diệp Đinh cười giảo hoạt, đôi mắt sáng như ánh trăng, ghé vào bên tai Hồ Lễ nói: "Tất nhiên là thật rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro