Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 45

Trung Hoa Thuyết Thư Nhân

2024-11-20 01:46:38

Đám lông chim màu sắc rực rỡ được cột trên một cành trúc cực kì mảnh, lùm xùm bông bông thành một đám, vừa mềm mại lại mang theo thoang thoảng huân hương.

Diệp Đinh cọ đầu lông vũ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Nha Nhi, cậu nhóc theo bản năng giơ tay muốn bắt lấy, nhưng chưa kịp bắt được Diệp Đinh đã nhanh chóng thu lại, Nha Nhi trơ mắt nhìn quả cầu lông vũ ở ngay trước mắt cứ như vậy vụt mất.

Nha Nhi bất mãn ê a một tiếng, nhào lên phía trước, mắt thấy sắp tóm được Diệp Đinh liền nhanh chóng kéo ra xa. Một lần nữa Nha Nhi lại không bắt được, ngồi ở trên giường ấm ức nhìn cha, cái miệng nhỏ bất mãn hếch lên, nước mắt rưng rưng.

Vốn Diệp Đinh đang cười ha ha vui vẻ, nhìn thấy hài tử muốn khóc liền nhanh chóng mang quả cầu lông vũ nhét vào trong tay đứa nhỏ, ôm lấy dụ dỗ nói: "Không khóc không khóc, cha không đùa con nữa, này, cho con chơi."

Nha Nhi hiển nhiên không hài lòng với việc bị trêu đùa, oa một tiếng khóc lớn.

"Nha Nhi...Nha Nhi?" Diệp Đinh nằm sấp xuống, nịnh nọt nhìn đứa nhỏ.

Đối phương không muốn nói chuyện, cũng ném quả cầu lông vũ về phía hắn.

Diệp Đinh dở khóc dở cười đặt quả cầu lông vũ sang bên cạnh, ôm con trai nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Nha Nhi đừng khóc, cha đùa với con thôi, đừng coi là thật nha. Nha, nha, ngoan... Xuỵt xuỵt xuỵt, đừng khóc đừng khóc..."

Nha Nhi tất nhiên không thèm nghe, tiếp tục khóc thút tha thút thít.

Diệp Đinh xuống giường, một tay nâng eo một tay ôm con trai, nhẹ nhàng lắc lư dỗ dành. Chưa kịp lắc lư dỗ dành được bao nhiêu, hai đứa nhỏ trong bụng cũng nổi hứng đùa nghịch, ở trong bụng không vui lật người lại đá mấy cái.

Một tay Diệp Đinh từ nâng eo đổi thành xoa bụng, ý đồ muốn trấn an hai cục cưng nhỏ trong bụng đang tức giận tìm cảm giác tồn tại kia. Thế là vừa phân tâm một cái, Nha Nhi càng khóc dữ hơn.

"Ai ôi, hài tử ngoan không khóc không khóc..." Trên trán Diệp Đinh đầy mồ hôi, trong bụng lại đau không nhịn được, liền lui sau hai bước, tay chống lên bàn thở dốc, ngẩng đầu vừa hay thấy bóng long bào màu đen đỏ ở xa xa, không khỏi nhẹ nhàng thở hắt, như thấy cây cỏ cứu mạng xông ra ngoài hô: "Nhị ca đến nhanh lên!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quả nhiên Ngụy Uyên vội vàng đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Diệp Đinh, trong lòng không khỏi căng thẳng, tiến lên ôm Nha Nhi ở trong ngực Diệp Đinh đi, tay còn lại vòng qua eo Diệp Đinh, ôm người vào trong lồng ngực của mình, trở về giường.

"Sao không nằm trên giường? Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hiện tại Nha Nhi đang lớn, cân nặng cũng không nhẹ, ngươi ôm không nổi. Sao rồi? Có phải trong bụng khó chịu đúng không?" Ngụy Uyên giáo huấn như nã pháo.

Diệp Đinh chống người từ từ nằm xuống giường, xoa xoa bụng nói: "Có việc gì đâu, đùa Nha Nhi đến khóc nên dỗ dành nó."

Ngụy Uyên nhìn con trai trong ngực, trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng vẫn còn chút lệ, khóe mắt còn vương chút nước mang theo cả ấm ức. Nhìn Diệp Đinh ôm bụng bên cạnh so với con trai còn ấm ức hơn, nhịn không được hơi đau đầu.

"Thế nào lại để ngươi mang thai được chứ, rõ ràng bản thân cũng chỉ là đứa nhỏ." Ngụy Uyên đặt Nha Nhi sang một bên, đỡ Diệp Đinh nằm xuống.

Diệp Đinh ngáp một cái, dụi dụi mắt nói: "Nhị ca, không muốn nằm. Không thở được, khó chịu."

Ngụy Uyên xoa ngực cho hắn nói: "Cực khổ thêm mấy tháng nữa, chờ sinh đứa nhỏ ra muốn đi chỗ nào chơi thì nhị ca đi cùng ngươi."

Đầu ngón tay Diệp Đinh quấn sợi dây tua rua trên giường lải nhải: "Vạn quốc triều hội* thuận lợi chứ?"

Ngụy Uyên vuốt cằm nói: "Không sao, đều là nước nhỏ phụ thuộc, ngoại trừ mấy quốc gia tiếp giáp coi như là cũng có chút quan trọng, tạm lưu lại mấy ngày, sau đó liền cho về."

"Đồ tiến cống có gì mới lạ không?" Diệp Đinh mặt mày hớn hở cười hỏi.

Ngụy Uyên nhớ lại rồi nói: "Không có đồ gì mới lạ, chờ lúc nữa ta cho người mang danh mục quà tặng đưa ngươi, ngươi xem muốn cái gì đều chuyển tới chỗ ngươi."

Diệp Đinh gật đầu: "Được"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không bao lâu danh mục quà tặng được đưa đến tay Diệp Đinh, Diệp Đinh lật danh sách, thật sự nghiêm túc tìm đồ chơi hiếm lạ, đầu ngón tay lướt tới lướt lui, liên tục lắc đầu.

Ngụy Uyên dỗ Nha Nhi ngủ, thấy Diệp Đinh ném danh mục quà tặng sang một bên, khom người nhặt lên hỏi: "Tìm được cái gì thú vị chưa?"

"Không có." Diệp Đinh cong miệng mỉm cười, đầu ngón tay vẽ loạn lên bụng to tròn nói: "Vàng bạc đá quý, gấm lụa vải vóc, quả nhiên không có gì mới, không thú vị không thú vị." Vừa nói vừa lấy danh mục trong tay Ngụy Uyên, loạt xoạt lật ra một tờ, đầu ngón tay chỉ vào một chỗ, nói: "Vẫn là Bồ Lê quốc chủ còn có chút tình thú, ài ài, mười hai mỹ nhân tuyệt sắc. Ai dô, đây không phải là muốn khoe khoang ra thập nhị kim sai* đó sao? Có chút thú vị, nhị ca cho ta đi!"

Ngụy Uyên sầm mặt lại, từ trong tay Diệp Đinh lấy lại danh mục quà tặng ném ra ngoài: "Hồ nháo!"

Diệp Đinh cong khóe môi cười giảo hoạt: "Nhị ca thật nhỏ mọn, có mấy mỹ nhân mà cũng không bỏ được, vừa rồi nói ta nhìn trúng cái gì đều mang tới cho ta, giờ trở mặt liền không nhận. Còn làm hoàng đế đấy, quân vô hí... ưm..."

Ngụy Uyên không thể nhịn được nữa chặn lấy môi Diệp Đinh, ép người trên giường, gặm cắn một lúc mới chịu tách ra, sầm mặt nói: "Đừng nghịch ngợm."

Diệp Đinh cười ra tiếng, lúc nhị ca giáo huấn hắn cũng chỉ có một câu, đừng nghịch. Ba phần trách cứ, bảy phần cưng chiều.

Ngụy Uyên nóng nảy buồn bực nhìn Diệp Đinh, thấy khóe môi hắn vểnh lên, đáy mắt lưu chuyển ý cười, mặt mày hớn hở, chỉ hận không thể lột sạch xoa nắn tiến vào trong thân thể.

Lại không biết Diệp ĐInh vô tình hay cố ý ưỡn bụng mang theo bộ dáng ta là người mang thai đừng có ghẹo, trận lửa nóng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể nhìn hắn chằm chằm cho bớt nóng.

Diệp Đinh thấy đủ rồi liền chủ động vòng tay qua cổ Ngụy Uyên, ghé vào bên tai nói: "Ca, mang ta đi ngâm nước nóng*..."

Ngụy Uyên ôm chặt Diệp Đinh vào lòng rồi từ cuối giường bế lên.

Diệp Đinh co người trong ngực Ngụy Uyên, ánh mắt đảo qua danh mục quà tặng trên đất, nghĩ thầm, được lắm. Biết rõ Diệp Đinh hắn hiện tại là quân hậu Đại Hoa, triều cống còn dám cố ý làm cho hắn khó chịu. Xem ra năm đó còn chưa đánh cho Bồ Lê cun cút phục tùng, chờ lão tử sinh xong đứa nhỏ, một lần nữa mặc giáp, sẽ dạy Bồ Lê quốc chủ này làm người cho thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Số ký tự: 0