Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
Chương 72
Trung Hoa Thuyết Thư Nhân
2024-11-20 01:46:38
Edit: Tịch Vu/ Beta: Raph
---
Lửa than trong lều doanh đốt rất vượng, cho dù chỉ mặc áo đơn vẫn cảm thấy nóng toát mồ hôi lưng.
Dù vậy Ngụy Uyên vẫn đắp một lớp chăn thật dày cho Diệp Đinh, thỉnh thoảng cầm lấy tay Diệp Đinh lại phát hiện lạnh lẽo như băng ủ kiểu gì cũng không ấm được.
Lúc Diệp Đinh ngủ hàng mày vẫn nhíu chặt như cũ, không biết mấy năm nay trong lòng hắn tích tụ bao nhiêu ưu phiền, nơi từng xinh đẹp giữa hai hàng mày giờ hằn rõ những rãnh nhăn sâu.
So với bốn năm trước, gương mặt Diệp Đinh bớt đi vẻ hoạt bát ngây thơ, thay vào đó là tăng thêm vẻ trầm tĩnh sâu lắng.
Tay Ngụy Uyên nhẹ nhàng xoa gương mặt Diệp Đinh, cẩn thận vuốt nhẹ mi mục hắn, dáng vẻ khắc ghi sâu sắc trong lòng nhiều năm nay lại hiện ra trước mắt. Động tác của y nhẹ nhàng như đang mơn trớn bảo vật quý hiếm, chỉ sợ hơi mạnh tay chút sẽ khiến người này vỡ nát.
Ngụy Uyên thường xuyên nhớ tới người mà từ nhỏ đến lớn mình luôn đặt ở trong lòng, rõ ràng ước mong lớn nhất đời này là bảo vệ hắn thật tốt, nhưng kết quả là lại khiến hắn vỡ thành từng mảnh trong tay mình.
Y từng tự trách, từng hối hận, từng đau khổ, cũng từng đấu tranh.
Y từng mượn rượu ngày qua ngày cho vơi buồn, từng đờ đẫn năm này qua năm khác, nhưng không thể quên đi cũng không thể xóa nhòa.
Y cũng từng nghĩ, nếu như ngày trước y kiên trì thêm một chút, nhẫn tâm hơn một chút, ở bên hắn cùng trải qua giai đoạn đó, liệu có thể cùng nhau chờ được một ngày mây tan gặp trăng sáng?
Nhưng dù có luyến tiếc bao nhiêu, hắn cũng đã ra đi như thế. Đời này y nợ hắn rất nhiều, cũng khiến hắn mệt mỏi rất nhiều.
Hai mắt Ngụy Uyên ửng hồng, y chậm rãi khom người xuống nhẹ nhàng đặt môi hôn lên giữa trán hắn, định vuốt phẳng những nếp nhăn kia.
Môi vừa chạm vào trán Diệp Đinh liền thấy Diệp Đinh mở choàng mắt ra, hắn theo bản năng vung tay lên chém xuống, tựa như sấm sét không hề do dự bổ vào cổ Ngụy Uyên.
Bàn tay khựng lại cách cổ Ngụy Uyên đúng một tấc, Diệp Đinh mở to hai mắt nhìn người gần sát trong gang tấc. Dưới ánh nến bập bùng, gương mặt Ngụy Uyên dần dần rõ nét, từ từ trùng khớp với bóng dáng nơi đáy lòng mà hắn ngày nhớ đêm mong không thể quên được.
Không còn là 'hắn'.
Nước mắt bất chợt lăn khỏi khóe mắt Diệp Đinh, lăn vào giữa những lọn tóc rồi biến mất không thể tìm thấy.
Một góc trong trái tim đổ sập không thể hàn gắn lại nữa.
Diệp Đinh không biết nước mắt của mình rơi xuống vì ai, vì Ngụy Uyên hoặc vì Tư Luật, cũng có thể là vì cả hai.
Ngụy Uyên lau đi giọt nước đọng nơi khóe mắt Diệp Đinh.
"Vu Nhược."
Âm vực trầm thấp vọng vào trong tai Diệp Đinh, nói rõ cho hắn biết mọi thứ trước đều là thật.
Diệp Đinh nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra hắn đã cố gắng bình tĩnh lại.
Ngụy Uyên đứng dậy kéo chăn đắp kín đầu vai lộ ra ngoài của Diệp Đinh, nói:
"Trời vẫn còn sớm, đệ quá mệt mỏi rồi, an tâm ngủ một giấc đi. Nhị ca không đi đâu cả, ta sẽ luôn ở đây."
Ngọn nến chợt nổ 'tách' một tiếng giòn vang, ánh chập chờn trong giây lát.
Diệp Đinh lát sau mới khẽ hỏi:
"Nhị ca, đám Nha nhi có khỏe không?"
Một câu hỏi đơn giản tựa như lưỡi đao cứa vào tim Ngụy Uyên, mấy năm qua toàn bộ niềm an ủi của y chỉ có ba đứa trẻ kia. Nhìn ánh mắt bọn nhỏ mang theo dáng vẻ của Diệp Đinh, đôi khi lơ đãng khiến y hoảng hốt một lúc lâu lại không dám để lộ chút nào sự đau khổ buồn bã trước mặt bọn trẻ, y sợ phải đối mặt với những câu hỏi ngây thơ của chúng.
Diệp Đinh thấy hai mắt Ngụy Uyên đỏ ửng, có ánh nước đọng nơi đáy mắt thì lại muốn rơi nước mắt. Trong lòng hơi nhói đau, hắn chống tay ngồi dậy, đưa tay lau đi vệt nước ở khóe mắt Ngụy Uyên, đầu ngón tay vừa cố gắng chạm vào y liền bị Ngụy Uyên ôm chặt lấy.
Diệp Đinh cau chặt đôi mày, vết thương trên người bị ép chặt hơi đau, nhưng hai tay Ngụy Uyên càng ôm càng chặt, tựa như sợ rằng chỉ hơi lỏng tay là Diệp Đinh sẽ biến mất.
"Mấy đứa rất ổn, Nha Nhi, Diệu Diệu, Tiêu Tiêu đều đã trưởng thành, từ khi còn nhỏ như nắm tay sẽ lớn lên từng chút một, từ từ biết đi, biết chạy, biết nói. Ta dạy bọn nhỏ đọc sách, viết chữ, dạy bọn nhỏ nhìn bức tranh họa đệ rồi gọi đệ là cha."
Giọng nói Ngụy Uyên hơi run rẩy:
"Vu Nhược, cỏ ba lá trước điện đã mọc xum xuê, con ngựa non nuôi cho đệ đã trưởng thành, bọn nhỏ đã học được cách gây ồn ào đòi cha Vu Nhược, ta nhớ đệ."
Ngụy Uyên giờ mới ngoài ba mươi nhưng hai bên tóc mai đã điểm nhiều sợi bạc, một đời người chỉ có mấy chục năm, y không có cách nào tranh giành vài năm vinh hoa lâu dài với trời đất, bỏ lỡ thời gian năm năm đã là việc đáng tiếc nhất đời này mà y không thể đảo ngược. Trong những năm tháng tương lai, nếu lại không thể cùng Vu Nhược đếm mấy mùa xuân hạ thu đông, một đời một kiếp này của y sao có thể sống vui.
Năm đó từng cùng ngâm thơ viết chữ.
Sau này lại áo ấm choàng vai nhau, cùng nhau giục ngựa sa trường, cùng nhau chém giết bọn cướp bóc.
Nay nhớ lại tựa như chuyện cũ từ thời xa xăm nào đó.
Cỏ mọc mùa xuân, hoa nở mùa hè, lá rụng mùa thu, tuyết rơi mùa đông, năm này qua năm khác.
Khi Ngụy Uyên say rượu từng vô số lần nghĩ rằng, trên đường xuống suối vàng, một mình Vu Nhược sải bước có lẽ nào phải cô đơn rất lâu không?
Đến khi tỉnh rượu, nhìn thấy gương mặt ngủ say an ổn của các con mới chợt hoảng hốt nhớ tới dáng vẻ Vu Nhược năm ấy đã liều mạng như nào vì chúng.
"Nhị ca."
Diệp Đinh nghẹn ngào nói:
"Ta biết Nhị ca sẽ chăm sóc các con rất tốt."
"Nhị ca, cho ta thêm ít lâu nữa."
Hắn còn việc chưa làm xong.
Ngụy Uyên nhẹ nâng gương mặt Diệp Định, dịu dàng hôn lên môi hắn:
"Được, Nhị ca chờ ngươi, Nhị ca giúp ngươi."
Cùng năm, Diệp Đinh dẫn đầu đại quân đánh dẹp Cô Mặc, Ôn Túc, Ti Lục, Quy Tư. Ba mươi sáu quốc gia Tây Vực, ngoại trừ mười chin nước quy thuận, một trận chiến này quét sạch bốn nước.
Phế quốc chủ, lập thổ ty.
Quân Phi Hồng ở trong tay Diệp Đinh luôn có sức chiến đấu ngoài tưởng tượng, dù đã nhiều năm không dẫn quân nhưng khoảnh khắc tay cầm binh phù quân Phi Hồng, Diệp Đinh vẫn như hổ được chắp thêm cách, không thể ngăn cản.
Mãi đến khi mọi chuyện đã đâu vào đấy.
Vương cung Cô Mặc được xây dựng rất xa hoa độc đáo, nhưng lúc này chiến hỏa tận trời nên không ai có tâm trạng đi thưởng thưởng cảnh quan ấy.
Diệp Đinh ngồi trên bậc thang của cung điện, kiếm trong tay cắm trong khe nứt của tảng đá, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời phía xa xa.
Trong một thoáng ngẩn ngơ hắn dường như lại thấy gương mặt Tư Luật xuất hiện trước mắt mình.
Diệp Đinh dứt khoát nằm lăn ra đất, phất phất tay về phía bầu trời:
"Ngươi xem, đám cháu chắt này ta đã giúp ngươi xử lý xong."
"An tâm đi đi, Tư Luật."
Kiếp sau, vạn thủy thiên sơn, ta cùng ngươi ngắm.
Ngụy Uyên bước tới, thấy Diệp Đinh nằm trên thềm đá đã thiếp đi từ lúc nào.
Quân lính đi qua đi lại xung quanh không một ai dám bước lên quấy rầy hắn.
Một năm qua danh hiệu Chiến Thần của Diệp Đinh đã lan truyền khắp ba mươi sáu quốc gia Tây Vực, người đàn ông dung nhan đẹp đẽ nhưng chém giết như Tu La trên chiến trường giờ đây đang lẻ loi nằm một mình trên thềm đá.
Ngụy Uyên đi đến bên cạnh hắn, kéo Diệp Đinh vào lòng rồi ôm hắn lên khỏi mặt đất.
Diệp Đinh nhướng mày, nhìn thấy là Ngụy Uyên thì tiếp tục nhắm mắt lại, dụi sát thêm vào ngực y, nói:
"Nhị ca, mệt quá."
Ngụy Uyên ôm chặt Diệp Đinh.
"Không sao, đã kết thúc rồi."
Diệp Đinh chậm rãi thở một hơi dài xua đi trầm uất tích tụ trong lòng mấy năm nay.
Đúng vậy, đã kết thúc cả rồi.
.
.
.
---
Lửa than trong lều doanh đốt rất vượng, cho dù chỉ mặc áo đơn vẫn cảm thấy nóng toát mồ hôi lưng.
Dù vậy Ngụy Uyên vẫn đắp một lớp chăn thật dày cho Diệp Đinh, thỉnh thoảng cầm lấy tay Diệp Đinh lại phát hiện lạnh lẽo như băng ủ kiểu gì cũng không ấm được.
Lúc Diệp Đinh ngủ hàng mày vẫn nhíu chặt như cũ, không biết mấy năm nay trong lòng hắn tích tụ bao nhiêu ưu phiền, nơi từng xinh đẹp giữa hai hàng mày giờ hằn rõ những rãnh nhăn sâu.
So với bốn năm trước, gương mặt Diệp Đinh bớt đi vẻ hoạt bát ngây thơ, thay vào đó là tăng thêm vẻ trầm tĩnh sâu lắng.
Tay Ngụy Uyên nhẹ nhàng xoa gương mặt Diệp Đinh, cẩn thận vuốt nhẹ mi mục hắn, dáng vẻ khắc ghi sâu sắc trong lòng nhiều năm nay lại hiện ra trước mắt. Động tác của y nhẹ nhàng như đang mơn trớn bảo vật quý hiếm, chỉ sợ hơi mạnh tay chút sẽ khiến người này vỡ nát.
Ngụy Uyên thường xuyên nhớ tới người mà từ nhỏ đến lớn mình luôn đặt ở trong lòng, rõ ràng ước mong lớn nhất đời này là bảo vệ hắn thật tốt, nhưng kết quả là lại khiến hắn vỡ thành từng mảnh trong tay mình.
Y từng tự trách, từng hối hận, từng đau khổ, cũng từng đấu tranh.
Y từng mượn rượu ngày qua ngày cho vơi buồn, từng đờ đẫn năm này qua năm khác, nhưng không thể quên đi cũng không thể xóa nhòa.
Y cũng từng nghĩ, nếu như ngày trước y kiên trì thêm một chút, nhẫn tâm hơn một chút, ở bên hắn cùng trải qua giai đoạn đó, liệu có thể cùng nhau chờ được một ngày mây tan gặp trăng sáng?
Nhưng dù có luyến tiếc bao nhiêu, hắn cũng đã ra đi như thế. Đời này y nợ hắn rất nhiều, cũng khiến hắn mệt mỏi rất nhiều.
Hai mắt Ngụy Uyên ửng hồng, y chậm rãi khom người xuống nhẹ nhàng đặt môi hôn lên giữa trán hắn, định vuốt phẳng những nếp nhăn kia.
Môi vừa chạm vào trán Diệp Đinh liền thấy Diệp Đinh mở choàng mắt ra, hắn theo bản năng vung tay lên chém xuống, tựa như sấm sét không hề do dự bổ vào cổ Ngụy Uyên.
Bàn tay khựng lại cách cổ Ngụy Uyên đúng một tấc, Diệp Đinh mở to hai mắt nhìn người gần sát trong gang tấc. Dưới ánh nến bập bùng, gương mặt Ngụy Uyên dần dần rõ nét, từ từ trùng khớp với bóng dáng nơi đáy lòng mà hắn ngày nhớ đêm mong không thể quên được.
Không còn là 'hắn'.
Nước mắt bất chợt lăn khỏi khóe mắt Diệp Đinh, lăn vào giữa những lọn tóc rồi biến mất không thể tìm thấy.
Một góc trong trái tim đổ sập không thể hàn gắn lại nữa.
Diệp Đinh không biết nước mắt của mình rơi xuống vì ai, vì Ngụy Uyên hoặc vì Tư Luật, cũng có thể là vì cả hai.
Ngụy Uyên lau đi giọt nước đọng nơi khóe mắt Diệp Đinh.
"Vu Nhược."
Âm vực trầm thấp vọng vào trong tai Diệp Đinh, nói rõ cho hắn biết mọi thứ trước đều là thật.
Diệp Đinh nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra hắn đã cố gắng bình tĩnh lại.
Ngụy Uyên đứng dậy kéo chăn đắp kín đầu vai lộ ra ngoài của Diệp Đinh, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trời vẫn còn sớm, đệ quá mệt mỏi rồi, an tâm ngủ một giấc đi. Nhị ca không đi đâu cả, ta sẽ luôn ở đây."
Ngọn nến chợt nổ 'tách' một tiếng giòn vang, ánh chập chờn trong giây lát.
Diệp Đinh lát sau mới khẽ hỏi:
"Nhị ca, đám Nha nhi có khỏe không?"
Một câu hỏi đơn giản tựa như lưỡi đao cứa vào tim Ngụy Uyên, mấy năm qua toàn bộ niềm an ủi của y chỉ có ba đứa trẻ kia. Nhìn ánh mắt bọn nhỏ mang theo dáng vẻ của Diệp Đinh, đôi khi lơ đãng khiến y hoảng hốt một lúc lâu lại không dám để lộ chút nào sự đau khổ buồn bã trước mặt bọn trẻ, y sợ phải đối mặt với những câu hỏi ngây thơ của chúng.
Diệp Đinh thấy hai mắt Ngụy Uyên đỏ ửng, có ánh nước đọng nơi đáy mắt thì lại muốn rơi nước mắt. Trong lòng hơi nhói đau, hắn chống tay ngồi dậy, đưa tay lau đi vệt nước ở khóe mắt Ngụy Uyên, đầu ngón tay vừa cố gắng chạm vào y liền bị Ngụy Uyên ôm chặt lấy.
Diệp Đinh cau chặt đôi mày, vết thương trên người bị ép chặt hơi đau, nhưng hai tay Ngụy Uyên càng ôm càng chặt, tựa như sợ rằng chỉ hơi lỏng tay là Diệp Đinh sẽ biến mất.
"Mấy đứa rất ổn, Nha Nhi, Diệu Diệu, Tiêu Tiêu đều đã trưởng thành, từ khi còn nhỏ như nắm tay sẽ lớn lên từng chút một, từ từ biết đi, biết chạy, biết nói. Ta dạy bọn nhỏ đọc sách, viết chữ, dạy bọn nhỏ nhìn bức tranh họa đệ rồi gọi đệ là cha."
Giọng nói Ngụy Uyên hơi run rẩy:
"Vu Nhược, cỏ ba lá trước điện đã mọc xum xuê, con ngựa non nuôi cho đệ đã trưởng thành, bọn nhỏ đã học được cách gây ồn ào đòi cha Vu Nhược, ta nhớ đệ."
Ngụy Uyên giờ mới ngoài ba mươi nhưng hai bên tóc mai đã điểm nhiều sợi bạc, một đời người chỉ có mấy chục năm, y không có cách nào tranh giành vài năm vinh hoa lâu dài với trời đất, bỏ lỡ thời gian năm năm đã là việc đáng tiếc nhất đời này mà y không thể đảo ngược. Trong những năm tháng tương lai, nếu lại không thể cùng Vu Nhược đếm mấy mùa xuân hạ thu đông, một đời một kiếp này của y sao có thể sống vui.
Năm đó từng cùng ngâm thơ viết chữ.
Sau này lại áo ấm choàng vai nhau, cùng nhau giục ngựa sa trường, cùng nhau chém giết bọn cướp bóc.
Nay nhớ lại tựa như chuyện cũ từ thời xa xăm nào đó.
Cỏ mọc mùa xuân, hoa nở mùa hè, lá rụng mùa thu, tuyết rơi mùa đông, năm này qua năm khác.
Khi Ngụy Uyên say rượu từng vô số lần nghĩ rằng, trên đường xuống suối vàng, một mình Vu Nhược sải bước có lẽ nào phải cô đơn rất lâu không?
Đến khi tỉnh rượu, nhìn thấy gương mặt ngủ say an ổn của các con mới chợt hoảng hốt nhớ tới dáng vẻ Vu Nhược năm ấy đã liều mạng như nào vì chúng.
"Nhị ca."
Diệp Đinh nghẹn ngào nói:
"Ta biết Nhị ca sẽ chăm sóc các con rất tốt."
"Nhị ca, cho ta thêm ít lâu nữa."
Hắn còn việc chưa làm xong.
Ngụy Uyên nhẹ nâng gương mặt Diệp Định, dịu dàng hôn lên môi hắn:
"Được, Nhị ca chờ ngươi, Nhị ca giúp ngươi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng năm, Diệp Đinh dẫn đầu đại quân đánh dẹp Cô Mặc, Ôn Túc, Ti Lục, Quy Tư. Ba mươi sáu quốc gia Tây Vực, ngoại trừ mười chin nước quy thuận, một trận chiến này quét sạch bốn nước.
Phế quốc chủ, lập thổ ty.
Quân Phi Hồng ở trong tay Diệp Đinh luôn có sức chiến đấu ngoài tưởng tượng, dù đã nhiều năm không dẫn quân nhưng khoảnh khắc tay cầm binh phù quân Phi Hồng, Diệp Đinh vẫn như hổ được chắp thêm cách, không thể ngăn cản.
Mãi đến khi mọi chuyện đã đâu vào đấy.
Vương cung Cô Mặc được xây dựng rất xa hoa độc đáo, nhưng lúc này chiến hỏa tận trời nên không ai có tâm trạng đi thưởng thưởng cảnh quan ấy.
Diệp Đinh ngồi trên bậc thang của cung điện, kiếm trong tay cắm trong khe nứt của tảng đá, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời phía xa xa.
Trong một thoáng ngẩn ngơ hắn dường như lại thấy gương mặt Tư Luật xuất hiện trước mắt mình.
Diệp Đinh dứt khoát nằm lăn ra đất, phất phất tay về phía bầu trời:
"Ngươi xem, đám cháu chắt này ta đã giúp ngươi xử lý xong."
"An tâm đi đi, Tư Luật."
Kiếp sau, vạn thủy thiên sơn, ta cùng ngươi ngắm.
Ngụy Uyên bước tới, thấy Diệp Đinh nằm trên thềm đá đã thiếp đi từ lúc nào.
Quân lính đi qua đi lại xung quanh không một ai dám bước lên quấy rầy hắn.
Một năm qua danh hiệu Chiến Thần của Diệp Đinh đã lan truyền khắp ba mươi sáu quốc gia Tây Vực, người đàn ông dung nhan đẹp đẽ nhưng chém giết như Tu La trên chiến trường giờ đây đang lẻ loi nằm một mình trên thềm đá.
Ngụy Uyên đi đến bên cạnh hắn, kéo Diệp Đinh vào lòng rồi ôm hắn lên khỏi mặt đất.
Diệp Đinh nhướng mày, nhìn thấy là Ngụy Uyên thì tiếp tục nhắm mắt lại, dụi sát thêm vào ngực y, nói:
"Nhị ca, mệt quá."
Ngụy Uyên ôm chặt Diệp Đinh.
"Không sao, đã kết thúc rồi."
Diệp Đinh chậm rãi thở một hơi dài xua đi trầm uất tích tụ trong lòng mấy năm nay.
Đúng vậy, đã kết thúc cả rồi.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro