Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
Chương 75
Trung Hoa Thuyết Thư Nhân
2024-11-20 01:46:38
Edit: Tịch Vu/ Beta: Raph
---
Bệ hạ đích thân ra trận, chiến thắng quay về kinh thành.
Bách quan xếp hàng ngay ngắn, đứng trước cổng thành từ sớm chào đón, chờ một lúc thật lâu mới thấy đại quân mở đường, kỵ binh xông tới giữa cát bụi mù mịt.
Tất cả quan lại đều mang vẻ mặt nghiêm túc, chờ chào đón bệ hạ.
Thủ phụ Hồ Lễ đứng đầu quan văn Nội các đứng ở đầu tiên mỏi mắt trông ngóng. Từng bức thư báo tin chiến thắng gửi về trong thời gian chiến tranh đều viết tên Diệp Đinh, việc Quân hậu chưa chết đã vội vã truyền đi khắp thượng kinh.
Đánh dẹp Tây Bắc, san bằng bốn phương.
Diệp Đinh không còn là người năm đó vì Ngụy Uyên mà sẵn sàng gánh trên lưng đủ loại dơ bẩn, Ngụy Uyên cũng không còn là vị vua mới đăng cơ phải vật lộn mới có thể che chở cho Diệp Đinh.
Thiên hạ bốn bể nay đã thái bình, dân chúng đều nguyện phục tùng.
Những vở kịch được diễn trong rạp hát, người kể chuyện trong quán rượu mỗi ngày gõ phách kể chuyện đều nói về sự tích và chiến công oai hùng của Diệp Tướng quân nơi sa trường nhuộm máu.
Diệp Đinh từ một vị đích công tử duy nhất của thế gia thư hương trăm năm trở thành Đại Tướng quân đánh dẹp Tây Bắc, sau đó là trận chiến phò tá long tử, thậm chí được phong làm Hậu, trải qua bao trắc trở và trôi dạt suốt năm năm, cuối cùng thành danh sau trận chiến ở Tây Vực.
Người kể chuyện nói, câu chuyện quanh co ly kỳ này hoàn toàn có thể kể trong suốt mười ngày nửa tháng mà vẫn đảm bảo khách luôn ngồi kín chỗ.
Dân chúng thượng kinh ngồi lì trong quán trà nghe hơn nửa tháng, khi vui sướng thì vỗ tay trầm trồ ca ngợi, lúc bi thương thì nâng tay áo giấu nước mắt rơi, đến khi tan cuộc không khỏi nức nở hồi lâu, kiễng chân ngóng đợi ngày mai lại đến nghe kể chuyện.
Một truyền mười, mười truyền trăm, nay dân chúng thượng kinh càng ngày càng ngóng trông Quân hậu trong truyền thuyết quay về, muốn nhìn thử xem vị Quân hậu tao nhã khuynh thiên hạ, vị La Sát mặt ngọc dẹp loạn Tây Bắc có thật sự giống những gì được kể lại trong sách hay không.
Đúng là phải cẩn thận nhìn xem mới được.
Người khắp đầu đường cuối ngõ ào ạt đổ xô đến cổng thành ngóng nhìn, càng lúc đám đông càng náo nhiệt.
Tuyên Vương Ngụy Dục đứng bên cạnh Hồ Lễ, cúi xuống thì thầm hai câu bên tai hắn, lại lặng lẽ vươn tay xoa nhẹ eo Hồ Lễ một cái.
Hồ Lễ cũng khẽ đáp lại hai câu, bàn tay đặt trên bụng dưới nắm chặt lại.
Đúng lúc này, tiếng kèn trống vang dội cất lên, một chiếc xe chiến do chín ngựa kéo được vạn quân vây quanh lao thẳng đến.
Chỉ trong giây lát, xe chiến dừng lại trước cổng thành, có thị vệ bước tới mở cửa vén rèm, một người chậm rãi đi từ phía trong ra.
Ngụy Uyên mặc áo choàng thêu chin rồng, đầu đội mũ miện chín tua ngọc, cực kỳ oai nghiêm khí phách.
Thấy bệ hạ, quần thần và dân chúng quỳ xuống hành đại lễ, chúng thần cùng hô to:
"Kính cẩn chào đón bệ hạ về kinh."
Trong lúc vạn người quỳ lạy, Ngụy Uyên nghiêng cười, vươn tay về phía trong xe chiến.
Diệp Đinh đặt nhẹ tay lên tay Ngụy Uyên, bước xuống từ xe chiến. Triều phục kỳ lân của Tướng quân nhất phẩm màu đỏ bầm là Ngụy Uyên đích thân mặc cho hắn, Ngụy Uyên lại cầm tiếp bội kiếm từ trong tay thị vệ, trước mặt bao người quỳ một gối xuống đeo bội kiếm lên bên hông cho hắn.
Tất cả những oan ức và nhân nhượng trong quá khứ, cuối cùng đã được đền đáp bằng vinh quang lớn nhất.
Ngụy Uyên một lần nữa khoác áo đeo kiếm cho Diệp Đinh, nắm chặt tay kéo hắn đi trước mặt tất cả quan lại và dân chúng.
Diệp Đinh liếc nhìn Ngụy Uyên, không nói một lời, chỉ nắm chặt thêm bàn tay hai người đang đan vào nhau.
Chẳng phải chưa từng băn khoăn do dự, sợ rằng gặp lại sẽ khiến cả hai bị liên lụy, Diệp Đinh cũng sợ tình hình tiến lùi khó khăn năm đó lặp lại, cũng sợ trải qua những ngày tháng lạnh lẽo ngủ một mình ở Trường Môn, phải trơ mắt nhìn chân trời trong bốn bức tường đen tối suy tàn. Tận mắt chứng kiến toàn bộ kiên ngạo của mình bị mài mòn trong tường cung điện, cuối cùng rơi vào kết cục đau khổ giãy dụa trong lãnh cung, bị đám nô tài bắt nạt.
Sợ chứ, sao có thể không sợ cho được? Vài năm trước, có lúc hắn bừng tỉnh từ mộng mị còn cảm thấy bản thân vẫn đang ở Trường Môn, chỉ một lát nữa sẽ lại chậm rãi tra tấn nghiền nát hắn.
Thế nhưng năm tháng mịt mờ, Diệp Đinh dần dà hiểu ra, nỗi sợ lớn nhất đời này của hắn không chỉ là cách Ngụy Uyên một bức tường, mà là cả hai phải chia đôi ngả. Hắn lại càng sợ năm năm tháng tháng mãi về sau chỉ có thể nhớ lại những kỷ niệm cũ mà gắng gượng qua ngày.
Sợ hãi hay khiếp đảm đều là bản tính của con người, đến cuối cùng vẫn không thể chống lại nỗi nhớ nhung day dứt khôn nguôi trong lòng.
Nỗi nhớ nhung ấy tựa như ngọn lửa bốc lên trong lòng, bất kể ngày đêm luôn thiêu đốt rừng rực nóng bóng, không ngừng kêu gào chất vấn hắn hết lần này đến lần khác.
Nếu có thể, liệu có nên quay trở lại lần nữa?
Lần này, Nhị ca nhất định có thể bảo vệ hắn từ đầu chí cuối.
Lần này, nhất định hắn sẽ không đi đến bước đường cùng.
Nếu có cơ hội có thể bắt đầu lại một lần nữa, cớ gì phải nhắc lại những chuyện cũ khổ đau nhất trong đời này.
Chỉ mong hai tấm lòng cùng vui vẻ, hai người có tình được gần nhau, không oán không hận, không hối không sợ.
Nếu có thể bắt đầu lại lần nữa, Diệp Đinh hắn vẫn dám đi lại một lần.
Kiếm bên hông, áo trên vai, người bên cạnh, Diệp Đinh hắn đều muốn giữ.
Quãng thời gian năm năm đã đủ để hai người quyết tâm một lần nữa cùng bầu bạn bên nhau, từ nay về sau mưa gió không sờn.
Pháo mừng được bắn chín lần, báo hiệu bệ hạ về kinh.
Từng hàng người bá quan văn võ bước lên, do Hồ Lễ dẫn đầu bước đến trước mặt Ngụy Uyên, hắn khom người vái chào, dâng trà tẩy bụi trần. Đợi đến khi đứng thẳng dậy, hắn không kìm được liếc nhìn Diệp Đinh một cái thật sâu, ánh mắt mang theo chút trách móc tựa như quở Diệp Đinh rời đi nhiều năm như thế, mãi mới chịu quay về.
Diệp Đinh nắm tay vỗ nhẹ một cái lên ngực Hồ Lễ, hạ giọng nói:
"Về rồi đây."
Hai mắt Hồ Lễ nóng bừng, hít sâu một hơi, cầm lấy tay hắn:
"Về là tốt rồi."
Chẳng cần nhiều lời, về là tốt rồi.
Ngụy Uyên dắt theo Diệp Đinh đổi sang xe rồng chạy về phía hoàng cung. Xe một đường chạy êm, Diệp Đinh từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ ra chuyện gặp lại con nhỏ, lại đứng ngồi không yên.
"Nhị ca, Nha Nhi cao đến đâu?"
Ngụy Uyên huơ tay diễn tả:
"Lúc ta đi thì cao khoảng chừng này, một năm không gặp chắc cao thêm một chút nữa rồi."
"Nhị ca, Diệu Diệu và Tiêu Tiêu thật sự có vẻ ngoài giống nhau như đúc à?"
Ngụy Uyên cười, gật đầu:
"Ừ, giống nhau như đúc, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể liếc mắt là nhìn ra có chút khác biệt."
"Nhị ca, bình thường bọn nhỏ thích làm gì nhất?"
"Nhị ca, thường ngày bọn nhỏ thích ăn gì nhất?"
"Nhị ca, Nha Nhi thích cưỡi ngựa, bắn tên, đao kiếm hay côn thương? Thích binh khí như nào? Thích đọc những sách gì?"
"Nhị ca, Diệu Diệu và Tiêu Tiêu thích màu gì? Thích hoa gì? Hai đứa lúc ở cùng nhau có hay cãi cọ không?"
"Nhị ca, Nhị ca..."
"Nhị ca..."
Ngụy Uyên hít sâu một hơi, kéo Diệp Dinh vào trong lòng, an ủi:
"Vu Nhược, chi bằng đích thân đệ tự hỏi bọn nhỏ xem, mấy đứa nhất định sẽ muốn trả lời cho đệ."
Diệp Đinh nghĩ như vậy cũng được, có thể tự mình hỏi cho biết.
Xe rồng vừa tiến vào cung điện, Diệp Đinh chợt giật mình, vỗ gáy:
"Toi rồi."
Ngụy Uyên lập tức túm Diệp Đinh đang muốn xoay người nhảy xuống xe lại:
"Sao thế? Lại muốn đi đâu?"
Diệp Đinh vội vàng hô to:
"Nhị ca, ta quên mua quà cho bọn nhỏ rồi."
Thái dương Ngụy Uyên giật nhẹ, y dịu dàng nói:
"Vu Nhược, không có quà cũng không sao."
Sao có thể không mang quà được, như vậy không thể hiện được chút tình yêu thương nào.
Ngụy Uyên:
"Thế Vu Nhược định mua cho bọn nhỏ thứ gì?"
Dù sao trong cung đã có đủ tất cả mọi thứ.
Diệp Đinh ngẫm nghĩ, nói:
"Đi chọn thử xem."
Ngụy Uyên nói:
"Được, Nhị ca đi cùng ngươi."
Diệp Định gật đầu, vì thế hai người chưa vào đến cửa cung đã lên đường tìm kiếm vật quý.
Trời gần về trưa, gió lặng dần.
Trong cung.
Đại Công chúa xoắn xoắn một chuỗi hạt châu màu hồng phấn rủ xuống từ món trang sức trên đầu, hỏi:
"Hoàng huynh, sao phụ hoàng vẫn chưa về ạ?"
Tiểu Công chúa kéo váy cung trang xinh đẹp mới tinh trên người, hỏi:
"Hoàng huynh, phụ quân sẽ thích Tiêu Tiêu chứ?"
Thái tử điện hạ vừa xoa đầu hai em gái an ủi, vừa thầm nhẩm hai ngàn chữ ca ngợi phụ quân trong lòng.
Phụ hoàng nói không được đọc sai dù chỉ một chữ.
Bên này, Ngụy Uyên và Diệp Đinh loanh quanh trên đường mấy vòng vẫn không thu được gì.
Diệp Đinh ngồi xổm trên đường nhất định không chịu đứng dậy, tay di di mấy vết nứt trên nền gạch lát, nói:
"Nhị ca, không mua được."
Ngụy Uyên dở khóc dở cười, cuối cùng y cũng hiểu, thực ra không phải không mua được gì, mà ở trong mắt Diệp Đinh, trên đời này có lẽ không có thứ gì có thể tương xứng với con cái của hắn.
Từ mấy món đồ chơi bé xinh ven đường đến bảo vật trấn điếm trong cửa hàng nhà người ta, Diệp Đinh chưa từng bắt bẻ như vậy, bộ dáng hoàn toàn là đến kiếm chuyện, nhìn thứ gì cũng không vừa mắt.
Ngụy Uyên kéo người đứng dậy, nói:
"Được rồi, quà cáp sau này từ từ lựa chọn, nhưng các con đợi đệ đã lâu, nếu vẫn không quay về sẽ khiến chúng sốt ruột."
Diệp Đinh cực kỳ không vui bị Ngụy Uyên lôi đi trên đường, hắn ủ rũ uể oải mãi.
Trên đường quay về, Diệp Đinh ỉu xìu như quả cà bị ngấm sương.
Không có quà mang về cho các con, hắn cảm thấy bản thân không có gì để tự hào nên rất buồn bã.
Đợi đến lúc quay lại trong cung thì đã là giữa trưa.
Ngụy Uyên dắt theo Diệp Đinh đi đến chính điện Hàm Nguyên, Thái tử và các Công chúa đã ngoan ngoãn ở trước điện chờ phụ hoàng về kinh từ lâu.
Diệp Đinh xốc lại tinh thần, mở rộng áo choàng, lộ ra một nụ cười mỉm đầy yêu thương mà hắn cân nhắc trong lòng từ lâu.
Cũng không biết có phải vì không mua được quà hay không mà hắn luôn cảm thấy cõi lòng nặng nền, tinh thần cứ luôn ủ ê, đầu hơi choáng váng, càng lúc càng cảm thấy khó thở.
Trước mắt hắn là hàng trăm bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng, hai hàng hai bên là cung nhân, thị vệ và quan lễ nghi, Diệp Đinh nhìn về phía xa xa chỉ thấy trong tầm mắt toàn là các vệt sáng loang loáng.
Ngụy Uyên kéo tay hắn đi, thì thầm bên tai hắn gì đó nhưng Diệp Đinh không nghe rõ.
Các bậc đá dần lùi về phía sau, vạt áo quét đất mà đi, khi nhìn thấy ba bóng dáng nhỏ bé mơ hồ đứng trước điện, Diệp Đinh cảm thấy ngực như bị bóp nghẹn, tim đập nhanh đến mức muốn vọt ra ngoài, hơi thở bị đè nén, bao nhung nhớ tích tụ trong lòng tuôn trào mãnh liệt.
Bước chân Diệp Đinh hơi loạng choạng, hẳn quên hết sạch những sắp xếp hình tượng một vị phụ quân uy nghiêm thận trọng đã nói trước đó, tuy rằng không có quà tặng, dù có không đủ uy nghi, dù cho một người cha như hắn chưa hề làm tròn trách nhiệm.
Thế nhưng hắn thực sự rất nhớ bọn trẻ.
Diệp Đinh nghĩ như thế, nhưng trời đất trước mắt chợt rung động xoay chuyển, hắn cuối cùng không thể trụ được nữa mà khụy xuống.
Ngụy Uyên tái mặt, lập tức đỡ lấy Diệp Đinh bế bổng hắn lên, gấp gáp cao giọng gọi Ngự y.
.
.
.
---
Bệ hạ đích thân ra trận, chiến thắng quay về kinh thành.
Bách quan xếp hàng ngay ngắn, đứng trước cổng thành từ sớm chào đón, chờ một lúc thật lâu mới thấy đại quân mở đường, kỵ binh xông tới giữa cát bụi mù mịt.
Tất cả quan lại đều mang vẻ mặt nghiêm túc, chờ chào đón bệ hạ.
Thủ phụ Hồ Lễ đứng đầu quan văn Nội các đứng ở đầu tiên mỏi mắt trông ngóng. Từng bức thư báo tin chiến thắng gửi về trong thời gian chiến tranh đều viết tên Diệp Đinh, việc Quân hậu chưa chết đã vội vã truyền đi khắp thượng kinh.
Đánh dẹp Tây Bắc, san bằng bốn phương.
Diệp Đinh không còn là người năm đó vì Ngụy Uyên mà sẵn sàng gánh trên lưng đủ loại dơ bẩn, Ngụy Uyên cũng không còn là vị vua mới đăng cơ phải vật lộn mới có thể che chở cho Diệp Đinh.
Thiên hạ bốn bể nay đã thái bình, dân chúng đều nguyện phục tùng.
Những vở kịch được diễn trong rạp hát, người kể chuyện trong quán rượu mỗi ngày gõ phách kể chuyện đều nói về sự tích và chiến công oai hùng của Diệp Tướng quân nơi sa trường nhuộm máu.
Diệp Đinh từ một vị đích công tử duy nhất của thế gia thư hương trăm năm trở thành Đại Tướng quân đánh dẹp Tây Bắc, sau đó là trận chiến phò tá long tử, thậm chí được phong làm Hậu, trải qua bao trắc trở và trôi dạt suốt năm năm, cuối cùng thành danh sau trận chiến ở Tây Vực.
Người kể chuyện nói, câu chuyện quanh co ly kỳ này hoàn toàn có thể kể trong suốt mười ngày nửa tháng mà vẫn đảm bảo khách luôn ngồi kín chỗ.
Dân chúng thượng kinh ngồi lì trong quán trà nghe hơn nửa tháng, khi vui sướng thì vỗ tay trầm trồ ca ngợi, lúc bi thương thì nâng tay áo giấu nước mắt rơi, đến khi tan cuộc không khỏi nức nở hồi lâu, kiễng chân ngóng đợi ngày mai lại đến nghe kể chuyện.
Một truyền mười, mười truyền trăm, nay dân chúng thượng kinh càng ngày càng ngóng trông Quân hậu trong truyền thuyết quay về, muốn nhìn thử xem vị Quân hậu tao nhã khuynh thiên hạ, vị La Sát mặt ngọc dẹp loạn Tây Bắc có thật sự giống những gì được kể lại trong sách hay không.
Đúng là phải cẩn thận nhìn xem mới được.
Người khắp đầu đường cuối ngõ ào ạt đổ xô đến cổng thành ngóng nhìn, càng lúc đám đông càng náo nhiệt.
Tuyên Vương Ngụy Dục đứng bên cạnh Hồ Lễ, cúi xuống thì thầm hai câu bên tai hắn, lại lặng lẽ vươn tay xoa nhẹ eo Hồ Lễ một cái.
Hồ Lễ cũng khẽ đáp lại hai câu, bàn tay đặt trên bụng dưới nắm chặt lại.
Đúng lúc này, tiếng kèn trống vang dội cất lên, một chiếc xe chiến do chín ngựa kéo được vạn quân vây quanh lao thẳng đến.
Chỉ trong giây lát, xe chiến dừng lại trước cổng thành, có thị vệ bước tới mở cửa vén rèm, một người chậm rãi đi từ phía trong ra.
Ngụy Uyên mặc áo choàng thêu chin rồng, đầu đội mũ miện chín tua ngọc, cực kỳ oai nghiêm khí phách.
Thấy bệ hạ, quần thần và dân chúng quỳ xuống hành đại lễ, chúng thần cùng hô to:
"Kính cẩn chào đón bệ hạ về kinh."
Trong lúc vạn người quỳ lạy, Ngụy Uyên nghiêng cười, vươn tay về phía trong xe chiến.
Diệp Đinh đặt nhẹ tay lên tay Ngụy Uyên, bước xuống từ xe chiến. Triều phục kỳ lân của Tướng quân nhất phẩm màu đỏ bầm là Ngụy Uyên đích thân mặc cho hắn, Ngụy Uyên lại cầm tiếp bội kiếm từ trong tay thị vệ, trước mặt bao người quỳ một gối xuống đeo bội kiếm lên bên hông cho hắn.
Tất cả những oan ức và nhân nhượng trong quá khứ, cuối cùng đã được đền đáp bằng vinh quang lớn nhất.
Ngụy Uyên một lần nữa khoác áo đeo kiếm cho Diệp Đinh, nắm chặt tay kéo hắn đi trước mặt tất cả quan lại và dân chúng.
Diệp Đinh liếc nhìn Ngụy Uyên, không nói một lời, chỉ nắm chặt thêm bàn tay hai người đang đan vào nhau.
Chẳng phải chưa từng băn khoăn do dự, sợ rằng gặp lại sẽ khiến cả hai bị liên lụy, Diệp Đinh cũng sợ tình hình tiến lùi khó khăn năm đó lặp lại, cũng sợ trải qua những ngày tháng lạnh lẽo ngủ một mình ở Trường Môn, phải trơ mắt nhìn chân trời trong bốn bức tường đen tối suy tàn. Tận mắt chứng kiến toàn bộ kiên ngạo của mình bị mài mòn trong tường cung điện, cuối cùng rơi vào kết cục đau khổ giãy dụa trong lãnh cung, bị đám nô tài bắt nạt.
Sợ chứ, sao có thể không sợ cho được? Vài năm trước, có lúc hắn bừng tỉnh từ mộng mị còn cảm thấy bản thân vẫn đang ở Trường Môn, chỉ một lát nữa sẽ lại chậm rãi tra tấn nghiền nát hắn.
Thế nhưng năm tháng mịt mờ, Diệp Đinh dần dà hiểu ra, nỗi sợ lớn nhất đời này của hắn không chỉ là cách Ngụy Uyên một bức tường, mà là cả hai phải chia đôi ngả. Hắn lại càng sợ năm năm tháng tháng mãi về sau chỉ có thể nhớ lại những kỷ niệm cũ mà gắng gượng qua ngày.
Sợ hãi hay khiếp đảm đều là bản tính của con người, đến cuối cùng vẫn không thể chống lại nỗi nhớ nhung day dứt khôn nguôi trong lòng.
Nỗi nhớ nhung ấy tựa như ngọn lửa bốc lên trong lòng, bất kể ngày đêm luôn thiêu đốt rừng rực nóng bóng, không ngừng kêu gào chất vấn hắn hết lần này đến lần khác.
Nếu có thể, liệu có nên quay trở lại lần nữa?
Lần này, Nhị ca nhất định có thể bảo vệ hắn từ đầu chí cuối.
Lần này, nhất định hắn sẽ không đi đến bước đường cùng.
Nếu có cơ hội có thể bắt đầu lại một lần nữa, cớ gì phải nhắc lại những chuyện cũ khổ đau nhất trong đời này.
Chỉ mong hai tấm lòng cùng vui vẻ, hai người có tình được gần nhau, không oán không hận, không hối không sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu có thể bắt đầu lại lần nữa, Diệp Đinh hắn vẫn dám đi lại một lần.
Kiếm bên hông, áo trên vai, người bên cạnh, Diệp Đinh hắn đều muốn giữ.
Quãng thời gian năm năm đã đủ để hai người quyết tâm một lần nữa cùng bầu bạn bên nhau, từ nay về sau mưa gió không sờn.
Pháo mừng được bắn chín lần, báo hiệu bệ hạ về kinh.
Từng hàng người bá quan văn võ bước lên, do Hồ Lễ dẫn đầu bước đến trước mặt Ngụy Uyên, hắn khom người vái chào, dâng trà tẩy bụi trần. Đợi đến khi đứng thẳng dậy, hắn không kìm được liếc nhìn Diệp Đinh một cái thật sâu, ánh mắt mang theo chút trách móc tựa như quở Diệp Đinh rời đi nhiều năm như thế, mãi mới chịu quay về.
Diệp Đinh nắm tay vỗ nhẹ một cái lên ngực Hồ Lễ, hạ giọng nói:
"Về rồi đây."
Hai mắt Hồ Lễ nóng bừng, hít sâu một hơi, cầm lấy tay hắn:
"Về là tốt rồi."
Chẳng cần nhiều lời, về là tốt rồi.
Ngụy Uyên dắt theo Diệp Đinh đổi sang xe rồng chạy về phía hoàng cung. Xe một đường chạy êm, Diệp Đinh từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ ra chuyện gặp lại con nhỏ, lại đứng ngồi không yên.
"Nhị ca, Nha Nhi cao đến đâu?"
Ngụy Uyên huơ tay diễn tả:
"Lúc ta đi thì cao khoảng chừng này, một năm không gặp chắc cao thêm một chút nữa rồi."
"Nhị ca, Diệu Diệu và Tiêu Tiêu thật sự có vẻ ngoài giống nhau như đúc à?"
Ngụy Uyên cười, gật đầu:
"Ừ, giống nhau như đúc, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể liếc mắt là nhìn ra có chút khác biệt."
"Nhị ca, bình thường bọn nhỏ thích làm gì nhất?"
"Nhị ca, thường ngày bọn nhỏ thích ăn gì nhất?"
"Nhị ca, Nha Nhi thích cưỡi ngựa, bắn tên, đao kiếm hay côn thương? Thích binh khí như nào? Thích đọc những sách gì?"
"Nhị ca, Diệu Diệu và Tiêu Tiêu thích màu gì? Thích hoa gì? Hai đứa lúc ở cùng nhau có hay cãi cọ không?"
"Nhị ca, Nhị ca..."
"Nhị ca..."
Ngụy Uyên hít sâu một hơi, kéo Diệp Dinh vào trong lòng, an ủi:
"Vu Nhược, chi bằng đích thân đệ tự hỏi bọn nhỏ xem, mấy đứa nhất định sẽ muốn trả lời cho đệ."
Diệp Đinh nghĩ như vậy cũng được, có thể tự mình hỏi cho biết.
Xe rồng vừa tiến vào cung điện, Diệp Đinh chợt giật mình, vỗ gáy:
"Toi rồi."
Ngụy Uyên lập tức túm Diệp Đinh đang muốn xoay người nhảy xuống xe lại:
"Sao thế? Lại muốn đi đâu?"
Diệp Đinh vội vàng hô to:
"Nhị ca, ta quên mua quà cho bọn nhỏ rồi."
Thái dương Ngụy Uyên giật nhẹ, y dịu dàng nói:
"Vu Nhược, không có quà cũng không sao."
Sao có thể không mang quà được, như vậy không thể hiện được chút tình yêu thương nào.
Ngụy Uyên:
"Thế Vu Nhược định mua cho bọn nhỏ thứ gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao trong cung đã có đủ tất cả mọi thứ.
Diệp Đinh ngẫm nghĩ, nói:
"Đi chọn thử xem."
Ngụy Uyên nói:
"Được, Nhị ca đi cùng ngươi."
Diệp Định gật đầu, vì thế hai người chưa vào đến cửa cung đã lên đường tìm kiếm vật quý.
Trời gần về trưa, gió lặng dần.
Trong cung.
Đại Công chúa xoắn xoắn một chuỗi hạt châu màu hồng phấn rủ xuống từ món trang sức trên đầu, hỏi:
"Hoàng huynh, sao phụ hoàng vẫn chưa về ạ?"
Tiểu Công chúa kéo váy cung trang xinh đẹp mới tinh trên người, hỏi:
"Hoàng huynh, phụ quân sẽ thích Tiêu Tiêu chứ?"
Thái tử điện hạ vừa xoa đầu hai em gái an ủi, vừa thầm nhẩm hai ngàn chữ ca ngợi phụ quân trong lòng.
Phụ hoàng nói không được đọc sai dù chỉ một chữ.
Bên này, Ngụy Uyên và Diệp Đinh loanh quanh trên đường mấy vòng vẫn không thu được gì.
Diệp Đinh ngồi xổm trên đường nhất định không chịu đứng dậy, tay di di mấy vết nứt trên nền gạch lát, nói:
"Nhị ca, không mua được."
Ngụy Uyên dở khóc dở cười, cuối cùng y cũng hiểu, thực ra không phải không mua được gì, mà ở trong mắt Diệp Đinh, trên đời này có lẽ không có thứ gì có thể tương xứng với con cái của hắn.
Từ mấy món đồ chơi bé xinh ven đường đến bảo vật trấn điếm trong cửa hàng nhà người ta, Diệp Đinh chưa từng bắt bẻ như vậy, bộ dáng hoàn toàn là đến kiếm chuyện, nhìn thứ gì cũng không vừa mắt.
Ngụy Uyên kéo người đứng dậy, nói:
"Được rồi, quà cáp sau này từ từ lựa chọn, nhưng các con đợi đệ đã lâu, nếu vẫn không quay về sẽ khiến chúng sốt ruột."
Diệp Đinh cực kỳ không vui bị Ngụy Uyên lôi đi trên đường, hắn ủ rũ uể oải mãi.
Trên đường quay về, Diệp Đinh ỉu xìu như quả cà bị ngấm sương.
Không có quà mang về cho các con, hắn cảm thấy bản thân không có gì để tự hào nên rất buồn bã.
Đợi đến lúc quay lại trong cung thì đã là giữa trưa.
Ngụy Uyên dắt theo Diệp Đinh đi đến chính điện Hàm Nguyên, Thái tử và các Công chúa đã ngoan ngoãn ở trước điện chờ phụ hoàng về kinh từ lâu.
Diệp Đinh xốc lại tinh thần, mở rộng áo choàng, lộ ra một nụ cười mỉm đầy yêu thương mà hắn cân nhắc trong lòng từ lâu.
Cũng không biết có phải vì không mua được quà hay không mà hắn luôn cảm thấy cõi lòng nặng nền, tinh thần cứ luôn ủ ê, đầu hơi choáng váng, càng lúc càng cảm thấy khó thở.
Trước mắt hắn là hàng trăm bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng, hai hàng hai bên là cung nhân, thị vệ và quan lễ nghi, Diệp Đinh nhìn về phía xa xa chỉ thấy trong tầm mắt toàn là các vệt sáng loang loáng.
Ngụy Uyên kéo tay hắn đi, thì thầm bên tai hắn gì đó nhưng Diệp Đinh không nghe rõ.
Các bậc đá dần lùi về phía sau, vạt áo quét đất mà đi, khi nhìn thấy ba bóng dáng nhỏ bé mơ hồ đứng trước điện, Diệp Đinh cảm thấy ngực như bị bóp nghẹn, tim đập nhanh đến mức muốn vọt ra ngoài, hơi thở bị đè nén, bao nhung nhớ tích tụ trong lòng tuôn trào mãnh liệt.
Bước chân Diệp Đinh hơi loạng choạng, hẳn quên hết sạch những sắp xếp hình tượng một vị phụ quân uy nghiêm thận trọng đã nói trước đó, tuy rằng không có quà tặng, dù có không đủ uy nghi, dù cho một người cha như hắn chưa hề làm tròn trách nhiệm.
Thế nhưng hắn thực sự rất nhớ bọn trẻ.
Diệp Đinh nghĩ như thế, nhưng trời đất trước mắt chợt rung động xoay chuyển, hắn cuối cùng không thể trụ được nữa mà khụy xuống.
Ngụy Uyên tái mặt, lập tức đỡ lấy Diệp Đinh bế bổng hắn lên, gấp gáp cao giọng gọi Ngự y.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro