Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?
Cậu cái gì cũng...
Hàn Vụ Ẩn
2025-02-28 07:04:46
Diệp Mãn siết chặt cái hộp nhỏ, nắm thật chặt.Từ rất lâu trước đây, khi còn phải bẻ một gói mì ăn liền ra thành sáu bữa để ăn, cậu từng có một suy nghĩ: nếu có ai đó chịu mua cho cậu hẳn một thùng mì ăn liền thì đối phương bảo cậu làm gì, cậu cũng sẽ làm.Huống hồ, bây giờ thứ mà Từ Hòe Đình đưa cho cậu chính là một viên đá quý trị giá tám con số.Nếu Từ Hòe Đình muốn cậu từ bỏ họ Trì, đổi sang họ Từ, Diệp Mãn nghĩ có lẽ cậu cũng chẳng do dự chút nào.Nhận ra suy nghĩ của cậu, hệ thống giận dữ: "Cậu là một pháo hôi ác độc, sao có thể cúi đầu trước một viên đá quý tám con số rẻ mạt như thế!"Cái này quá mất tiền đồ rồi! Có ai làm vai phản diện mà chỉ vì một chút tiền mà rửa tay gác kiếm, thay đổi hoàn toàn, làm lại cuộc đời chứ!"Nhưng mà, anh Thống, đó là tám con số đấy!" Diệp Mãn vẫn còn bàng hoàng, hai mắt trợn to, giọng nói run rẩy."Hừ! Tôi có thể hứa cho cậu số tiền còn nhiều hơn thế, nhưng dù có đưa mấy trăm triệu cho cậu ngay bây giờ cũng vô ích. Khi cốt truyện kết thúc, cậu rời khỏi ván cờ này, tất cả tiền bạc và tài sản của cậu đều sẽ bị thu hồi."Trừ phi bây giờ Diệp Mãn đem toàn bộ số tiền trong tay tiêu sạch, không để lại một đồng.Đến lúc đó, Trì gia chắc chắn sẽ không truy hồi số tiền mà cậu đã tiêu.Nhưng nếu cậu thực sự làm vậy, chẳng phải sẽ càng chứng minh rằng cậu là một kẻ ăn chơi hoang phí, đạo đức bại hoại, là phá gia chi tử sao? Như vậy chẳng phải càng làm nổi bật sự xuất sắc của Trì Giác, khiến cho Trì gia càng yêu quý Trì Giác hơn và càng căm ghét cậu sao?Hệ thống tiếp tục khuyên cậu từ bỏ ý định bán viên đá quý lấy tiền."Viên Royal Blue này, chắc là viên đá mà Từ Tư Nghi đã cao ngạo giành được mấy ngày trước, còn từng lên tin tức nữa. Dù không bàn đến chuyện có ai dám mua hay không, nếu buổi sáng cậu bán nó đi thì đến trưa Từ Hòe Đình sẽ biết ngay."Bán đi quà tặng của người khác, chuyện này quá đáng xấu hổ, có khi còn chọc giận "tổ tông sống" mất.Biết rằng không thể đổi viên đá thành tiền, Diệp Mãn có hơi thất vọng, nhưng cũng không quá buồn.Dù sao, đây là món quà mà cậu nhận được, mà số lần cậu từng được tặng quà trong đời không hề nhiều.Hôm nay chính là sinh nhật của cậu.Cậu cũng có quà sinh nhật!Diệp Mãn cẩn thận cất cái hộp nhỏ vào túi áo mình.Bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa."Tiên sinh, Trì tổng tới rồi."Người nhà của Diệp Mãn đã đến đón cậu.Vấn đề gãy xương nghiêm trọng nhất đã được xử lý, bó bột cũng đã xong, những vết thương còn lại chẳng qua chỉ là vết bầm do va chạm và trầy xước ngoài da. Về đến Trì gia, tự khắc sẽ có người giúp cậu xử lý, không cần phải để Từ Hòe Đình lo lắng chuyện nhỏ nhặt này.Từ Hòe Đình tùy ý liếc qua vị trí bụng của Diệp Mãn, nhìn qua lớp quần áo không thấy có gì đặc biệt, nhưng ít nhất có thể xác định không phải là viêm ruột thừa hay bệnh cấp tính cần cấp cứu ngay lập tức."Lát nữa cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tự mình biết rõ."Nửa như nhắc nhở, nửa như uy hiếp, Từ Hòe Đình nhìn đồng hồ, chuẩn bị rời đi.Hắn tự tin rằng có thể khiến Diệp Mãn nghe lời mình.Không phải vì hắn nghĩ rằng một viên đá quý có thể hoàn toàn mua chuộc được Diệp Mãn — dù Royal Blue 50 carat vô cùng xa xỉ, nhưng Trì gia không phải là không thể mua nổi. Viên đá này có ý nghĩa tượng trưng lớn hơn giá trị thực tế. Cho dù sau này Diệp Mãn có hối hận hay nảy sinh ý định khác, không nghe lời thì cũng phải suy nghĩ xem mình có gánh nổi hậu quả của việc đắc tội với Từ Hòe Đình hay không.Đi được hai bước, chưa đến cửa, Từ Hòe Đình bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn tên nhóc đang bám theo mình từ phía sau.Nghe nói hắn sắp đi, Diệp Mãn lập tức bật dậy khỏi sô pha, nhanh chóng cầm lấy cây gậy dò đường bên cạnh, không một tiếng động đi theo hắn như một cái đuôi nhỏ.Giây phút Từ Hòe Đình dừng bước, Diệp Mãn cũng dừng theo, ngẩng mặt lên vẻ ngơ ngác: "Sao thế?"Từ Hòe Đình không nói gì, nhưng Diệp Mãn biết hắn đang nhìn mình.Cậu ngay lập tức cảnh giác.Không phải là hắn vừa kịp phản ứng lại việc bản thân bị lừa rồi đấy chứ? Chẳng lẽ hắn bây giờ mới tỉnh táo, muốn đòi lại viên Royal Blue sao?Từ góc độ của Diệp Mãn, Từ Hòe Đình chính là vì bị vẽ một chiếc bánh vẽ quá lớn mà thần trí mơ hồ, thế nên mới dễ dàng đem một món đồ quý giá như vậy ra cho cậu!Không chút suy nghĩ, Diệp Mãn lập tức ra vẻ đáng thương, giương khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người khác phải hoảng hốt, đôi mắt ươn ướt rủ xuống, cả người trông như một bé cún bị dội nước. Giọng nói mềm nhũn, run rẩy cầu xin: "Từ tiên sinh, vì viên Royal Blue này, tôi cái gì cũng chịu làm. Anh đừng lấy lại được không?"Bàn tay cậu chặt chẽ che lên túi áo đựng viên đá quý, bộ dạng như thể Từ Hòe Đình chính là kẻ muốn cướp đồ của cậu vậy.Nếu không phải cậu hiện tại như vậy, Từ Hòe Đình suýt nữa quên mất chuyện trong WC trước đó khi bị cậu hắt nước bẩn lên người.Hắn nhìn chằm chằm vào người trước mặt vài giây, giọng điệu lười biếng, chậm rãi nói: "Tôi đã đưa đồ đi rồi thì chưa từng có chuyện lấy lại. Đưa cho cậu thì chính là của cậu."Diệp Mãn lập tức vui mừng.Nhưng giây tiếp theo, Từ Hòe Đình lại nói: "Chuyện trong WC trước đó, tôi chờ quà tạ lỗi của cậu."Diệp Mãn vừa mới hưng phấn lập tức xụ mặt.Hắn sao lại vẫn nhớ chuyện này chứ?......Khi đi ra khỏi phòng, ba mẹ Trì gia cùng với Trì Nhạn và Trì Giác, đều đang nóng lòng chờ ở cửa.Vừa ra ngoài, Diệp Mãn đã bị người của Trì gia vây quanh.Mặc dù trước đó Trì Giác đã nói sơ qua về tình hình, nhưng khi thực sự nhìn thấy Diệp Mãn xuất hiện trước mặt, trong lòng cả nhà vẫn không kìm được mà xót xa.Trì Nhạn sắc mặt rất khó coi, anh ta nhìn chằm chằm vào Diệp Mãn với biểu cảm nghiêm khắc, dù Diệp Mãn không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được áp lực và sự tức giận từ người anh này.Nhớ lại chuyện anh cả đã dặn dò từ trước, bảo cậu nếu có chuyện gì xảy ra thì phải gọi điện báo ngay, vậy mà cậu lại không nói một tiếng nào đã tự làm mình thành ra thế này, trong khoảnh khắc đó, Diệp Mãn chột dạ cúi đầu.Trì Nhạn bực bội kéo cà vạt, giọng nói trầm thấp: "Lúc về nhà, đến thư phòng gặp anh."Diệp Mãn ngập ngừng không dám lên tiếng, lặng lẽ kéo ống tay áo của người đứng gần nhất.Trì Giác im lặng quay mặt đi.Chuyện khác còn có thể thương lượng, nhưng chuyện này... anh cũng không giúp được, chỉ có thể tự cầu phúc.Ba mẹ Trì gia đang nói chuyện với Từ Hòe Đình, hắn vẫn còn chuyện cần giải quyết, nhưng vẫn giữ lễ phép cơ bản, đơn giản nói vài câu rồi rời đi trước, chỉ có bác sĩ Triệu ở lại dặn dò một số điều cần chú ý.Vì buổi tiệc sinh nhật hôm nay còn có rất nhiều khách mời, không thể để tất cả người Trì gia rời đi cùng lúc, Trì Giác và Diệp Mãn là nhân vật chính của bữa tiệc, ít nhất cũng phải có một người ở lại, còn Trì Nhạn là trụ cột của Trì gia, càng phải ở lại giao lưu, cuối cùng, cả nhà quyết định để Tần Phương Nhụy đưa Diệp Mãn về trước, còn ba người đàn ông tiếp tục ở lại.Bữa tiệc kéo dài đến tận quá nửa đêm, ba cha con Trì gia mới mệt mỏi trở về.Tần Phương Nhụy từ trên lầu bước xuống, động tác rất nhẹ nhàng: "Tiểu Mãn ngủ rồi."Trì Nhạn vốn định nói chuyện với Diệp Mãn, vì dạo gần đây cậu mỗi lần ra ngoài là lại mang theo vết thương trở về, lần này thậm chí còn nghiêm trọng đến mức gãy tay, không thể để tình trạng này tiếp tục.Nghe vậy, anh ta chỉ có thể tạm thời gác lại.Anh ta quay sang Trì Giác nói: "Em đi thu dọn một chút, sau đó đến thư phòng gặp anh."......Trong thư phòng.Trì Giác gõ cửa: "Anh, là em.""Vào đi."Khi Trì Giác bước vào, Trì Nhạn đã thay đồ công sở, mặc một bộ đồ ở nhà màu xám, trên mũi đeo kính, đang xem máy tính. Trì Giác liếc nhìn trên bàn, thấy vài tập tài liệu đã được mở ra, không phải tài liệu liên quan đến dự án công ty gần đây, mà là hồ sơ của một số bác sĩ cùng vài trường hợp y tế trước đây.Tất cả đều là chuyên gia nhãn khoa hàng đầu trong và ngoài nước.Thấy Trì Giác đi vào, Trì Nhạn nhéo sống mũi, tháo kính xuống, ngả người ra sau: "Hôm nay rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu Mãn tại sao lại rời khỏi em? Hai đứa không phải đi cùng nhau sao?"Giọng nói của Trì Nhạn lạnh nhạt, nghe giống như đang nói chuyện với cấp dưới.Trì Giác đã quen với điều đó từ lâu, dù sao từ khi Trì Nhạn còn nhỏ đã như vậy. Đừng nói Trì Giác, ngay cả ba của họ đôi khi cũng bị Trì Nhạn dạy bảo như dạy con cháu. Ai bảo anh ta thực sự có thể xử lý mọi chuyện đâu vào đấy.Nhớ lại lúc Trì Nhạn vừa vào công ty, hội đồng quản trị gồm những lão già trong đó đều có ý kiến kín đáo với anh ta, anh ta liên tục tiến hành những cải cách lớn khiến nhiều người bất mãn và nghi ngờ. Nhưng thời gian và thực tế đã chứng minh rằng Trì Nhạn sẽ không phạm sai lầm. Nhãn quan của anh ta sắc bén, quyết sách của anh ta là chính xác, không phải ai cũng có thể so sánh.Lúc Trì Nhạn đưa công ty ngày càng đi lên, cả Trì gia đều háo hức xem đám lão già kia bị vả mặt.Trì Giác kể lại chuyện hôm nay một lần, hơi áy náy nói: "Xin lỗi, anh, em... Mạnh Diệu tìm em, em rời đi một lúc. Sau đó, tiểu Mãn... là đi theo em ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro