Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Con hát xinh đẹ...

Hàn Vụ Ẩn

2025-02-28 07:04:46

"Không sao đâu, những người này cũng chỉ muốn lên tầng hai, đúng lúc cậu có thể đi theo họ. Bọn họ không nhằm vào cậu, một lát nữa bọn họ cũng không có thời gian mà để ý đến cậu đâu."Trại nuôi ngựa này có một khu vực đặc biệt dành cho "trà nghệ sư", toàn bộ đều là những người từng đạt giải trong các cuộc thi. Hôm nay vừa khéo có một đoàn đội rất nổi tiếng trong ngành ghé đến.*trà nghệ sư: là người am hiểu sâu sắc về nghệ thuật văn hóa trà, từ quy trình chọn lựa lá trà, kỹ thuật pha trà, đến việc thưởng thức và truyền tải tinh hoa văn hóa trà.Những người bên cạnh Diệp Mãn rõ ràng không phải là trà nghệ sư thực thụ. Hệ thống nhắc nhở cậu không nên manh động. Dù sao cậu là người mù, không nhìn thấy mặt mũi của những người này nên cũng không có nhiều mối đe dọa. Chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.Diệp Mãn lặng lẽ gật đầu, không phản kháng mà tính toán làm theo lời bọn họ.Muốn thay bộ sườn xám mà bọn họ đưa, trước tiên phải cởi bộ quần áo trên người ra.Diệp Mãn thực sự rất muốn hợp tác.Nhưng bị bao vây bởi nhiều người như vậy, những ký ức trong quá khứ lại ùa về trong đầu khiến cậu không thể kiềm chế được sự run rẩy."Cọ tới cọ lui cái gì vậy?"Một người bên cạnh nắm lấy cậu khiến mồ hôi lạnh của Diệp Mãn túa ra, môi cậu run rẩy."Mày nói cái gì? Cái gì mà trả tiền?""Thôi đi, đừng động đến nó, không có thời gian. Nếu lại để nó tìm cách giãy giụa thì cứ trực tiếp mặc quần áo lên người nó là được.""Diệp Mãn? Diệp Mãn, cậu không sao chứ?"Diệp Mãn cố gắng hít sâu mấy lần, ép xuống cảm giác nghẹt thở trong lồng ng.ực.Không sao cả.Cậu nhéo nhéo lòng bàn tay đang tê dại, cầm lấy bộ quần áo mà đám người đó ném qua rồi tùy tiện mặc vào.Bộ này so với bộ sườn xám dành cho nữ trà nghệ sư lúc nãy thì rộng hơn, có thể mặc tròng lên quần áo hiện tại của cậu.Diệp Mãn mặc vào rồi mới phát hiện, đó là một chiếc áo khoác trắng dành cho diễn viên. Đương nhiên, không phải cả bộ, bởi vì một bộ diễn phục đầy đủ có rất nhiều lớp, mà nhóm người này cũng không có thời gian chờ cậu thay đồ chậm chạp nên chỉ đưa một chiếc áo khoác trắng.Chiếc áo rộng tay dài, vạt áo buông lơi bằng lụa mềm, vừa nhìn đã biết không phải loại chất liệu rẻ tiền thường thấy trong các đoàn kịch bình thường.Những kẻ có tiền tìm trà nghệ sư không chỉ để thưởng thức trà, mà còn để cảm nhận nét nghệ thuật tao nhã của trà đạo. Vì vậy, thông thường trà nghệ sư sẽ mặc một số trang phục truyền thống Trung Quốc, phổ biến nhất là sườn xám hoặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.Bọn họ không tìm được áo kiểu Tôn Trung Sơn nên cảm thấy diễn phục cũng không khác biệt lắm, vừa vặn có thể thay thế.Diệp Mãn ngẩng đầu, tùy tiện nhìn về phía một người trước mặt: "Như vậy được chưa?"Không gian xung quanh bỗng chốc yên lặng trong hai giây, người đối diện lầm bầm một câu gì đó.Ngay sau đó, cây gậy dò đường của cậu bị giật đi và ném sang một bên. Có người kẹp cậu vào giữa, kéo lấy cổ tay gầy yếu của cậu mà lôi đi: "Một lát nữa đừng nói lung tung, bảo mày làm gì thì làm cái đó."Diệp Mãn bị kéo đi loạng choạng.Lần này lên lầu không gặp phải trở ngại gì."Đây là trà nghệ sư của chúng tôi, còn chúng tôi là trợ lý của cậu ấy."Bảo an canh giữ ở cửa thang lầu nhìn qua cậu một cái, kiểm tra sơ qua rồi để bọn họ đi lên.Cả nhóm đi theo nhau đến trước cửa, hệ thống nhắc nhở: "Mạnh Diệu ở bên trong.""Thùng thùng.""Vào đi."Đoàn người nối đuôi nhau bước vào.Đây là một căn phòng chuyên dành cho các đại nhân vật nhàn nhã thưởng trà, trang trí cũng mang phong cách cổ điển. Bàn ghế tủ kệ đều là đồ cổ làm từ gỗ lê hoa cúc, bên cạnh còn có tiếng nước chảy róc rách.Bên trong có mấy thanh niên mặc đồ giản dị, nhưng nhìn thoáng qua cũng biết đều là con cháu nhà quyền quý, phú quý bất phàm. Họ đều là những kẻ từ nhỏ đã lớn lên trong vòng tròn quyền lực, khác hẳn đám công tử ăn chơi bên dưới.Tiểu Thịnh tổng quan sát kỹ người vừa bước vào, lập tức bật cười: "Đây là đến hát tuồng hay đến pha trà?"Hứa thiếu gia của tập đoàn kinh doanh chứng khoán sờ sờ cằm: "Cậu đừng nói, nhìn thế này đứng ở trong phòng, thật hợp khẩu vị của tôi."Diệp Mãn vóc dáng nhỏ nhắn, mặc bộ diễn phục này lên cũng không lộ vẻ béo mập.Chiếc dây đai lưng thắt chặt khiến eo cậu càng thêm mảnh khảnh.Thiếu niên gầy gò, tóc đen mềm mại rủ xuống hai bên mặt, làn da hơi tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt dường như càng mất đi chút sắc hồng so với trước. Đôi mày khẽ nhíu lại, mang theo vẻ yếu ớt không nơi nương tựa.Chỉ một mình cậu đứng đó, bầu không khí xung quanh lại gợi lên cảm giác như một con hát xinh đẹp bị ép buộc phục vụ đám nhà giàu, vừa quật cường vừa thanh lãnh.Lúc đầu mọi người chỉ trêu đùa vài câu, nhưng càng nhìn càng thấy hứng thú. Tâm tư bị khơi gợi, giống như một con mèo đang vờn chuột, dấy lên chút cảm giác ngứa ngáy trong lòng.Trợ lý Trần - người vẫn im lặng nãy giờ, lập tức nhận ra sự thay đổi trong không khí.Mọi ánh mắt trong phòng đều như có như không mà tập trung vào thiếu niên mang dáng vẻ con hát kia.Anh âm thầm hít một hơi thật sâu.Trì tiểu thiếu gia sao lại chạy đến đây!Trợ lý Trần theo bản năng nhìn về phía Từ tiên sinh.Từ Hòe Đình bị bao vây giữa một đám người, thần sắc thản nhiên, ánh mắt hơi rũ xuống, không nhìn ra cảm xúc gì.Diệp Mãn đang xác nhận vị trí của Mạnh Diệu với hệ thống.Ở đây có quá nhiều người, dù một bên mắt của cậu vẫn còn có thể nhìn thấy chút hình dáng mơ hồ, nhưng để cậu trong một đám người xa lạ thế này mà tìm chính xác vị trí của Mạnh Diệu thì quá khó khăn.Hơn nữa, nghĩ là một chuyện, thật sự làm lại là một chuyện khác.Bảo cậu giữa đông người như vậy trực tiếp đi đến ngồi lên đùi người khác, cho dù Diệp Mãn có bao nhiêu tâm cơ, giây phút này cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt."Anh Thống, tôi... tôi không dám làm, phải làm sao bây giờ?"Diệp Mãn cảm nhận được ánh mắt chung quanh đang dừng trên người mình, bờ vai gầy yếu khẽ run lên.Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy trong một thời gian dài khiến Diệp Mãn cảm thấy vô cùng không an toàn. Cậu theo bản năng trở nên yếu thế, gương mặt bày ra vẻ đáng thương và nhu nhược.Tiểu Thịnh tổng đứng bên cạnh nửa đùa nửa thật nói lớn: "Ai da, tiểu mỹ nhân sao lại vào được đây rồi chỉ biết đứng đơ ra vậy, không thấy Từ tiên sinh ở đây sao?""Đúng vậy đó, còn không mau chạy qua rót trà cho Từ tiên sinh đi."Những tiếng trêu chọc càng lúc càng mang theo ý vị không rõ, từng người một đều hòa vào không khí mập mờ này.Tất cả mọi người nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của thiếu niên kia, trong bầu không khí không mấy tốt đẹp ấy, khuôn mặt trắng nõn dần dần nhiễm một tầng ửng hồng, trông vừa bất lực vừa đáng thương.Hàng mi dài như cánh quạ cụp xuống, càng làm cậu trông mong manh yếu ớt hơn, khiến người ta không nhịn được mà nảy sinh ý nghĩ muốn đem cậu ôm vào lòng, dùng đầu lưỡi li.ếm nhẹ hàng mi ấy, xem thử cậu có khóc hay không."Từ... tiên sinh?" Diệp Mãn lắp bắp lặp lại.Trong lòng chợt trầm xuống."Anh Thống, sao cậu không nói cho tôi biết "tổ tông sống" cũng có mặt ở đây vậy!"Hơn nữa, hệ thống rõ ràng đã nói Mạnh Diệu ở ngay trong căn phòng này, nhưng vừa rồi lại bảo trong phòng không có Mạnh Diệu."Kỳ lạ, hệ thống xác nhận Mạnh Diệu ở ngay đây mà?"Mục tiêu không có mặt, Diệp Mãn càng muốn rời khỏi chỗ này hơn.Cậu cắn môi, vành mắt nhanh chóng đỏ lên.Từ Hòe Đình khẽ nâng mí mắt, nhìn cậu một cái, khóe miệng gần như không nhận ra hơi nhếch lên: "Lại đây."Diệp Mãn vừa mới chuẩn bị giở chiêu trò thì bị câu nói này cắt ngang, đứng ngơ ngác tại chỗ hai giây.Tiểu Thịnh tổng và Hứa thiếu gia cũng không nhịn được mà kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông ngồi giữa phòng.Bọn họ dù có đùa giỡn bảo thiếu niên kia lại rót trà, nhưng không ai nghĩ rằng Từ Hòe Đình thực sự sẽ chấp nhận.Hiện tại tình hình trong nội bộ Từ gia rất căng thẳng, nghe nói lần trước khi Từ Hòe Đình đi công tác tại Trung Hải còn gặp phải một vụ đầu độc, vậy thì sao có thể tùy tiện chạm vào đồ vật từ tay một người không rõ lai lịch thế này chứ?Ban đầu, Tiểu Thịnh tổng chỉ định chờ tiểu mỹ nhân này bị Từ Hòe Đình lạnh lùng từ chối đến mức sợ hãi, sau đó lấy cớ an ủi để ôm cậu vào lòng.Nhưng bây giờ Từ Hòe Đình lại chủ động lên tiếng, những người khác đương nhiên cũng không tiện nói gì thêm.Người phía sau đẩy nhẹ Diệp Mãn: "Từ tiên sinh gọi cậu đó, mau qua đi."Diệp Mãn chỉ có thể miễn cưỡng bước lên.Cậu căn bản không phải trà nghệ sư thật sự, làm sao biết biểu diễn trà đạo phức tạp?Mấy thứ như trà đạo một nước, hai nước gì đó, cậu hoàn toàn không biết.Quỳ gối trước bàn, cậu phải mò mẫm mới có thể tìm thấy chén trà, ngay cả người mắt sáng cũng có thể nhận ra cậu làm không đúng chút nào.Chỉ là không hiểu sao từ đầu đến cuối không ai lên tiếng ngăn cản, chỉ có tên "trợ lý" cùng đi chung với cậu đến giúp đỡ, đem đồ vật đặt vào trong tầm tay của cậu, giúp hắn miễn cưỡng duy trì màn diễn này.Mồ hôi đã thấm ướt trán, cuối cùng cũng miễn cưỡng pha được một ly trà, Diệp Mãn đứng dậy.Lần trước bị thương, lần này dưỡng đến gần như hồi phục, nhưng mấy ngày nay vẫn còn thiếu máu, quỳ gối quá lâu khiến chân cậu tê rần.Cậu vừa đứng dậy, vừa bước hai bước về phía Từ Hòe Đình thì cơn choáng váng ập đến, suýt chút nữa ngã nhào.Ly trà trên tay cũng không giữ nổi, mắt thấy sắp đổ thẳng lên người "tổ tông sống".Diệp Mãn sợ đến mức mặt mày tái nhợt, theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại.Cậu chỉ cảm thấy mình vừa ra tay đã bị giữ lại, vừa định đứng dậy thì chợt nhận ra bản thân đang ngồi vững vàng trên đùi của Từ Hòe Đình. Một bàn tay giữ chặt lấy eo cậu, còn ly trà trong tay chỉ bị b.ắn ra một ít nước, vẫn được cậu nắm chặt trong tay.Trong phòng vang lên hàng loạt tiếng hít khí lạnh.Hệ thống lên tiếng: "Mạnh Diệu không có ở đây, chúng ta không cần thiết phải ở lại. Tôi đã kiểm tra rồi, Từ Hòe Đình cực kỳ ghét những kẻ cố tình tiếp cận hắn với mục đích riêng. Trước đây cũng có người giả vờ đứng không vững mà lao vào người hắn, cuối cùng đều bị bảo vệ đưa đi."Không cần hệ thống nói thêm, Diệp Mãn nhanh chóng hiểu ra ẩn ý.Cậu lập tức dâng trà lên, đặt trước mặt Từ Hòe Đình: "Từ tiên sinh, uống trà."Sau đó cậu chuẩn bị tinh thần chờ bị tống ra ngoài, mong nhanh chóng rời khỏi nơi này.Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy bảo vệ xuất hiện.Cậu chỉ cảm thấy ánh mắt xung quanh ngày càng khiến lưng mình như bị kim châm.Trước mặt bao nhiêu người, lại bị nhìn thấy ngồi trong lòng một người đàn ông khác khiến Diệp Mãn suýt nữa không cầm nổi chén trà.Từ Hòe Đình nhìn thiếu niên đang ngồi trên người mình, thấy đôi tai cậu càng lúc càng đỏ, đỏ đến mức như sắp chảy máu."Từ, Từ tiên sinh... uống trà." Cậu cúi đầu, trông vô cùng yếu đuối và đáng thương.Nhìn thế này, ai mà không mềm lòng cho được?Trợ lý Trần – người từng tiếp xúc với Diệp Mãn – thừa biết cậu là ai nên chỉ yên lặng quan sát.Diễn xuất thế này, gương mặt thế này, nếu vào giới giải trí chắc chắn có thể lên hàng ảnh đế, nhưng dùng trong tình huống này thì thật là đáng tiếc. Từ tiên sinh cũng không phải kiểu người dễ bị dắt mũi.Trợ lý Trần đã sẵn sàng, chỉ cần tiên sinh có động thái gì, anh ta sẽ lập tức ra hiệu đưa Trì tiểu thiếu gia đi.Ai ngờ đợi mãi, vẫn không thấy có chỉ thị nào.Từ Hòe Đình đặt một bàn tay lên eo thiếu niên, ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ.Thân thể lạnh lẽo dưới lòng bàn tay hắn khẽ run lên. Độ rung rất nhỏ, nếu không phải người đang ở ngay trong lòng, căn bản không thể nhìn ra.Những ngón tay cầm chén trà đưa lên trước mặt hắn trắng bệch, đầu ngón tay đỏ rực. Chắc chắn do biết phải giữ chặt nên đã siết đến mức đầu ngón tay sưng lên.Dù bị nước ấm làm bỏng, nhưng Diệp Mãn vẫn không dám lên tiếng, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ, không biết là đang sợ cái gì.Bàn tay đặt trên eo khiến cậu khó chịu, cậu từ từ giãy ra.Ngay lúc đó, một giọng nói lười biếng vang lên: "Đừng nhúc nhích."Giây tiếp theo, người đang thu dọn trà cụ – kẻ đóng giả trợ lý – đột nhiên bật dậy, rút dao từ trong ngực ra và lao về phía Từ Hòe Đình."Họ Từ! Đi chết đi!"Diệp Mãn hoảng sợ.Bên cạnh cậu lập tức trở nên hỗn loạn, có tiếng đánh nhau, có tiếng r.ên rỉ, có tiếng người ngã xuống đất.Tiểu Thịnh tổng chửi thề, ngay sau đó, trà cụ trên bàn bị hất tung tóe.Diệp Mãn hoảng loạn quay đầu nhìn xung quanh, cố hết sức nhưng chỉ có thể thấy vài bóng dáng mơ hồ đang di chuyển kỳ lạ bên cạnh mình.Từ khi gặp vấn đề về thị giác, cậu vẫn luôn lạc quan cho rằng đó không phải chuyện gì nghiêm trọng.Cậu nghĩ chỉ cần không bị hủy dung, cậu vẫn có thể sống vô tư giữa thế gian này.Nhưng lần này là lần đầu tiên, cậu mơ hồ nhận ra rằng không nhìn thấy nghĩa là gì.Xung quanh đang đánh nhau, nhưng cậu thậm chí không biết nên trốn về đâu. Cậu không thấy động tác của người khác, không thể tránh khỏi nguy hiểm đang ập đến.Cậu đang đứng ngay giữa cơn bão, nhưng ngoài việc ngơ ngác hoảng loạn, cậu chẳng làm được gì.Cậu không còn khả năng bảo vệ bản thân nữa.Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ngực cậu lập tức trĩu nặng.Cả người cậu như một chiếc bè gỗ không chốn nương tựa, theo bản năng hoảng hốt siết chặt lấy vạt áo người trước mặt.Lượng thị giác ít ỏi còn lại chẳng những không giúp cậu bình tĩnh, mà còn khiến cậu chứng kiến toàn bộ thế giới trước mắt dần biến thành một bức tranh sơn dầu hòa tan.Người và vật thể không còn biên giới, tất cả đều bị nhòe đi giữa ánh sáng chớp nhoáng, cuối cùng hòa vào nhau thành một mảng hỗn độn đáng sợ.Tai cậu ù đi, nỗi sợ hãi khiến đầu óc trở nên rối loạn.Cậu nghe thấy hệ thống đang hoảng hốt kêu gì đó, nhưng muốn đáp lại thì cổ họng lại đau đến mức không thể phát ra tiếng.Đúng lúc này, một bàn tay ấn lên sau gáy cậu.Diệp Mãn theo lực đạo kia, vùi mặt vào bộ quần áo mang theo hương thuốc lá nhàn nhạt. Những ngón tay nắm chặt vạt áo đến mức trắng bệch.Giọng nói trầm thấp, từ tính của Từ Hòe Đình vang lên ngay bên tai cậu, mang theo uy nghiêm không thể chối cãi của một kẻ ở trên cao."Sợ cái gì? Tôi ở đây, ai có thể làm tổn thương cậu?"Cậu ngồi yên giữa trận hỗn loạn, vững vàng ôm lấy Diệp Mãn, thậm chí còn chưa hề động đậy.Đôi mắt xám lạnh lẽo của hắn thản nhiên nhìn kẻ tập kích với đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí.Không hiểu vì sao, ngực Diệp Mãn đột nhiên nhẹ nhõm hẳn.Dòng máu bị đông cứng lại lần nữa bắt đầu lưu thông, cơ thể cũng dần dần mềm ra.Nhưng chưa đầy một giây sau, cậu lại cứng đờ người.Chỉ nghe "rầm" một tiếng, cửa bị đá văng.Trì Giác lo lắng xuất hiện ở cửa: "Tiểu Mãn!"Nhìn thấy tình cảnh bên trong, mắt anh lập tức trợn to.Em trai nhà mình bị một người đàn ông cao lớn uy nghiêm ôm ngồi trên đùi.Ánh mắt anh vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Từ Hòe Đình, sắc mặt thay đổi liên tục, hết xanh lại tím, cuối cùng trắng bệch như tờ giấy."Từ tiên sinh." anh nghiến răng nghiến lợi, đè nén cơn giận: "Thỉnh ngài buông em trai tôi ra!"Hệ thống: "..."Cốt truyện có vẻ đúng rồi, nhưng sao lại có gì đó sai sai nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Số ký tự: 0