Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Em phải thành t...

Hàn Vụ Ẩn

2025-02-28 07:04:46

Có "tổ tông sống" tạo ra mánh khóe, Diệp Mãn lần này rốt cuộc cũng yên tâm mà nằm dài tận hưởng.Mỗi ngày cậu ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, sau đó mơ màng ngồi lên xe do người nhà thay phiên lái đưa đến bệnh viện. Ở đó, dưới sự chăm sóc của trợ lý tiểu Ngô và các y tá, cậu tiến hành điều trị mắt và các liệu trình khác.Buổi tối khi trở về, lúc ngồi vào bàn ăn, ba mẹ Trì sẽ hỏi thăm tình trạng của cậu, xem mắt có thấy khó chịu hay không.Diệp Mãn nhận ra gần đây, tần suất người trong nhà cùng nhau ăn tối có vẻ tăng lên đáng kể.Lúc mới trở về Trì gia, trong nhà thường vắng vẻ, ba mẹ và anh cả đều bận rộn, Trì Giác cũng có công việc của anh. Thế nhưng kỳ lạ là thời gian Trì Giác ở nhà lại khá nhiều, tạo cơ hội cho Diệp Mãn bày trò phá phách.Mỗi lần như vậy, cậu luôn làm loạn đến mức cả nhà gà bay chó sủa. Đợi đến khi Diệp Mãn chán chê rồi mới chịu dừng lại, Trì Giác lập tức lạnh lùng ngồi một bên, tiếp tục trả lời email của giáo sư hoặc trao đổi công việc với đối tác.Trước đây, phần lớn thời gian Diệp Mãn đều bảo dì Chu mang cơm đến tận phòng cho cậu ăn.Nhưng giờ thì không được nữa. Người trong nhà hay về ăn tối nên cậu phải ngồi vào bàn ăn cùng mọi người.Ban đầu, việc này đối với Diệp Mãn là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.Cậu phải vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì để làm mọi người vui vẻ. Một bữa cơm trôi qua, đến khi về phòng, mặt cậu cứng đờ, cả người mệt lử như vừa đi đánh trận về.Nếu chỉ có Trì Giác ở nhà thì đỡ hơn. Cậu có thể không cần giữ hình tượng, thoải mái làm mình làm mẩy, chọn món mình thích, món nào không muốn ăn thì đẩy hết cho Trì Giác. Dù sao dì Chu giờ cũng đã bị cậu mua chuộc, hoàn toàn đứng về phía cậu. Hai người đã thỏa thuận với nhau rằng dì sẽ không mách lẻo với ba mẹ và anh cả. Vì vậy, dù cậu có làm loạn hay bắt nạt Trì Giác thế nào, dì cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.Nhưng khi có ba mẹ và anh cả ở đó, cậu buộc phải giữ hình tượng. Dù ba mẹ có khéo léo hỏi cậu có thấy mệt không, nếu mệt thì không cần phải cố gắng nói chuyện suốt bữa ăn nhưng Diệp Mãn vẫn luôn hoài nghi lời này chỉ là khách sáo. Trong lòng cậu không dám buông lỏng cảnh giác.Từ Hòe Đình rất nhanh đã nhận ra sự thay đổi này.Mỗi tối trước khi đi ngủ, Diệp Mãn đều gọi điện thoại cho hắn, giọng điệu ngày càng uể oải, chán chường.Nhìn cậu cứ như bị vắt kiệt sức lực, cả người xìu xuống như rau héo.Từ Hòe Đình cố ý dò hỏi: "Ai bắt nạt em à? Gặp phải phiền phức gì sao?"Diệp Mãn không biết có nên kể chuyện này cho hắn nghe hay không.Làm gì có ai lại tự mình vạch trần mưu mẹo của bản thân cho người khác biết chứ!Từ sau khi anh Thống biết bụng cậu đầy mưu tính, miệng lưỡi nhanh nhạy thì lời cậu nói đều bị nghi ngờ. Mỗi câu cậu nói ra, anh Thống đều phải cân nhắc xem thật giả thế nào.Còn "tổ tông sống" thì khác. Trước đây, mặc dù người đó cũng nhận ra cậu không đơn giản như vẻ ngoài, nhưng vẫn chưa hiểu cậu sâu sắc đến mức như anh Thống.Bằng không, tại sao đến tận bây giờ người đó vẫn chưa cảnh giác với cậu chứ?Vẫn cứ tin tưởng bất cứ điều gì cậu nói?Diệp Mãn phát hiện ra một điều thú vị: mỗi lần cậu nói nhiều lời hoa mỹ, bất kể là bao nhiêu, đối phương đều dễ dàng bị dọa sợ.Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng cậu cũng không nỡ lừa người ta nữa rồi.Khả năng chính là vì đối phương quá tin tưởng cậu. Diệp Mãn cảm thấy nếu như "tổ tông sống" cũng biết cậu nói chuyện thường xuyên như đang lái một con tàu chạy băng băng, chắc chắn người đó cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ từng câu từng chữ của cậu. Chỉ cần nghĩ đến việc mọi chuyện trở nên như vậy, cậu đã cảm thấy khó chịu.Tâm tư cậu như một cuộn len rối tung, xoay vòng vòng đến tận 180 vòng. Cậu cầm điện thoại lầm bầm cả buổi, rầu rĩ không vui mà chỉ nói một câu: "Không có chuyện gì cả.""...Tiểu Mãn." Từ Hòe Đình nghiêm túc gọi tên cậu. "Em đang gạt tôi."Giọng nói của hắn lần này không còn nhẹ nhàng chậm rãi, cũng không còn mang cái cảm giác bồng bềnh dễ nghe như thể đang nâng người khác lên tận mây xanh nữa. Vì thế, Diệp Mãn ngay lập tức bị kéo khỏi trạng thái mơ màng.Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ xảy ra.Diệp Mãn trong lòng bỗng nhiên căng thẳng."Không có!""Có.""Thật sự không có!""Em nghĩ rằng cách xa như thế này, tôi sẽ không có biện pháp nào làm gì em sao?" Giọng Từ Hòe Đình trầm xuống.Nghe có vẻ như hắn thật sự hơi tức giận.Nhưng hắn tức giận cũng không phải kiểu gào lên hay quát tháo để phát ti.ết. Hắn chỉ thu lại toàn bộ cảm xúc, giọng nói trở nên trầm thấp như thể một cơn bão đang âm thầm kéo đến mà không ai có thể đoán trước được khi nào nó sẽ bùng phát.Từ Hòe Đình nói: "Tiểu Mãn, lòng người cách bụng, ai cũng có những lời nói thật thật giả giả, che giấu sự thật đằng sau vẻ ngoài. Trên thế giới này có rất nhiều người sẽ lừa tôi, nhưng em không thể. Chỉ có em..."Giọng hắn hạ thấp hơn nữa, như thể đang thì thầm bên tai người nghe: "Em phải thành thật với tôi. Bởi vì tôi không quan tâm người khác nghĩ gì, cũng chẳng để ý họ có vui vẻ hay không, có đau khổ hay không, có bị tổn thương hay không ở nơi tôi không nhìn thấy. Nhưng tôi muốn biết về em."Diệp Mãn siết chặt ngón tay.Cậu có hiểu mà cũng có không hiểu. Nhưng từ sâu trong lòng, một cảm xúc kỳ lạ nào đó đang tràn ra, khiến cậu không biết phải đối mặt như thế nào.Từ Hòe Đình tiếp tục: "Em có thể giữ bí mật với bất cứ ai, có thể che giấu bản thân trước bất cứ ai, nhưng với tôi... em phải nói cho tôi biết cảm xúc của em, suy nghĩ của em. Khi gặp phiền toái cũng phải..."Hắn đột nhiên dừng lại."...Tại sao im lặng rồi? Em đang khóc đấy à?"Giọng điệu trầm thấp, căng thẳng ban nãy lập tức tan biến, thay vào đó là một sự bất đắc dĩ và đau đầu rõ rệt."Không có." Diệp Mãn trả lời.Một giây sau, cậu hít hít mũi: "Nhưng sắp rồi."Từ Hòe Đình: "...""Tôi bây giờ không thể ôm em được." Hắn bất đắc dĩ dỗ dành: "Đừng khóc.""Hức hức hức.... oa oa oa ——"Từ Hòe Đình: "......"Hệ thống: "......"Nhà ai vừa đun ấm nước sôi vậy?Diệp Mãn trước giờ chưa từng khóc thảm thiết như vậy —— nghe thật sự rất khó chịu!Vừa khóc, cậu vừa cố gắng kiên cường nói chuyện, giọng đứt quãng kể lại những vấn đề gần đây cậu gặp phải cho Từ Hòe Đình nghe.Nhưng Từ Hòe Đình lúc này nào còn tâm trí để nghe cậu nói gì, chỉ không ngừng dỗ dành bằng mấy câu như "micio" (bé mèo) hay "caro" (cục cưng).Diệp Mãn thật ra cũng không rõ ràng lắm tại sao bản thân lại không kiềm chế được, cũng không hiểu vì sao mình lại vô duyên vô cớ bật khóc. Cậu vốn quen với việc kiểm soát cảm xúc, biết rằng mọi thứ không nên đi quá giới hạn.Cậu thường chỉ diễn một chút để tỏ ra đáng thương, nhưng luôn dừng lại ở mức độ vừa đủ để khiến người khác thương hại mà không cảm thấy cậu quá đáng thương đến mức không thể chịu nổi, để rồi họ thà nhắm mắt làm ngơ còn hơn là đối diện với cảnh tượng đó. Tránh làm người khác sợ hãi mà bỏ chạy chính là điểm mấu chốt.Vì vậy, so với những gì Từ Hòe Đình nghĩ, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, không cần đối phương phải dỗ dành thêm vài câu, tự cậu đã tự trấn an được bản thân.Vừa đủ để khiến người ta đau lòng, nhưng không đến mức làm người khác cảm thấy phiền phức.Lúc này, cậu không diễn theo một kịch bản nào cả, tất cả đều là phản ứng theo bản năng cá nhân.Diệp Mãn ôm chặt điện thoại, giọng mũi vẫn còn nặng nề: "Vậy về sau tôi sẽ không lừa anh nữa.""Nhưng mà tôi quen thói rồi, nhất thời khó sửa ngay được."Từ Hòe Đình thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn: "Tôi sẽ giám sát em. Mỗi lần em gạt tôi, tôi sẽ ghi lại một lần, sau này sẽ tính sổ với em. Lần này thì trước tiên cứ ghi lại đã."Bắt đầu tính từ lần này sao?!Diệp Mãn vừa căng thẳng vừa thấp thỏm hỏi: "Vậy anh định tính sổ thế nào? Anh không được đánh tôi đâu đấy.""Yên tâm, tôi không đánh em." Từ Hòe Đình đáp.Bên kia điện thoại bỗng trở nên ồn ào, nghe có vẻ như hắn đang đi từ trong nhà ra ngoài.Trước khi cúp máy, Từ Hòe Đình dặn dò cậu vài câu, bảo cậu đừng lúc nào cũng cố làm vừa lòng người khác, bảo cậu thử khi ăn cơm cùng gia đình thì cứ thoải mái một chút, muốn nói gì thì nói, không muốn nói chuyện thì cứ im lặng cũng được.Diệp Mãn nghe xong thì đầy hoài nghi. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu cảm thấy tế bào não của mình chắc cũng sắp chết hết rồi, thế nên quyết định thử làm theo lời đề nghị này xem sao.Sáng sớm, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cậu cảm giác giường mình lún xuống một chút."Tiểu Mãn."Cậu như thể nghe thấy giọng nói "tổ tông sống" của mình vậy.Nhưng sao có thể chứ? Đối phương chẳng phải đang ở nước ngoài sao?Diệp Mãn lập tức mở bừng mắt —— nhưng không nhìn thấy gì cả.Một vòng tay lạnh buốt bất ngờ ôm chặt lấy cậu từ phía sau.Giọng nói trầm khàn, đầy mệt mỏi của Từ Hòe Đình vang lên ngay sau lưng: "Là tôi, đừng sợ."Diệp Mãn chớp mắt thật nhanh, không khỏi nghi ngờ liệu mình có còn đang nằm mơ hay không."Từ tiên sinh...?""Ừm." Từ Hòe Đình từ phía sau kéo cậu vào trong lòng mình: "Một tiếng rưỡi nữa tôi phải ra sân bay rồi, cho tôi ôm một lát."Diệp Mãn giằng co một lúc rồi dần dần thả lỏng cơ thể, rúc vào trong lòng hắn.Không đúng."Từ tiên sinh..."Người đang vùi mặt vào cổ cậu khẽ hừ một tiếng, sửa lại: "Ricardo.""Được rồi, Ricardo." Diệp Mãn đổi cách xưng hô theo ý hắn: "Anh vào đây bằng cách nào?""Leo cửa sổ.""Cửa sổ chẳng phải khóa rồi sao?" Diệp Mãn ngơ ngác hỏi lại."Tôi mở ra." sống mũi cao thẳng của hắn vùi sâu vào cổ Diệp Mãn, giọng điệu nghe có vẻ rất mệt mỏi, lầm bầm: "Chưa làm hỏng nó đâu, kỹ thuật của tôi không tệ."Diệp Mãn nghẹn lời, lẩm bẩm: "Nhưng anh cũng không thể cứ leo cửa sổ nhà người khác, hơn nữa... phòng tôi ở tầng hai."Hắn không sợ té gãy chân sao?Từ Hòe Đình kéo tay Diệp Mãn đặt lên mặt mình: "Vậy em đánh tôi đi, ngoan, để tôi ngủ một lát đã."Diệp Mãn co ngón tay lại, cảm thấy đối phương chắc chắn đã nắm chắc chuyện cậu không dám đánh hắn."Anh Thống, có người leo cửa sổ vào phòng tôi, sao cậu không báo cho tôi? Nhỡ đâu là kẻ bắt cóc thì sao?"Hệ thống chỉ mỉm cười, không biết nên bày ra biểu cảm gì.Chẳng lẽ nó phải nói với cậu rằng Trì gia đã sớm bị người đàn ông đang nằm trên giường đây cho người bao vây bảo vệ ba lớp trong ba lớp ngoài, ngày đêm không rời rồi sao?Kẻ bắt cóc thì đừng mơ vào được, nhưng tên hỗn đản này thì lại là chuyện khác.Hệ thống cảm thấy rất phiền muộn.Diệp Mãn lưỡng lự một hồi, rồi từ từ đưa tay đặt lên bàn tay đang ôm trước ngực cậu.Cơn buồn ngủ kéo đến, cậu bất giác càng rúc sâu vào lòng người phía sau, cứ thế chìm vào giấc ngủ.Giấc ngủ này thật sự rất sâu.Đến trưa tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu.Ngón tay khẽ động, chạm vào một chiếc hộp nhung mềm đặt bên cạnh gối.Mở hộp ra, ánh nắng buổi trưa rực rỡ đến lóa mắt chiếu vào đôi mắt cậu."... Một chiếc nhẫn hồng ngọc." Hệ thống miễn cưỡng lên tiếng."Tên đàn ông không biết phép tắc chạy vào giường người khác ngủ hồi sáng để lại."Anh Thống tuôn một tràng dài miêu tả, Diệp Mãn suýt chút nữa không hiểu nổi nó đang nói đến ai.Cậu ôm hộp nhẫn, cười khúc khích: "Tổ tông sống đúng là lễ phép thật, chỉ mượn một nửa giường ngủ một lát mà cũng để lại khoản phí tá túc quý giá thế này."Nhưng sau khi cười xong, cậu lại có chút băn khoăn."Anh Thống, mọi người đều là bạn bè, người ta chỉ tạm thời ghé qua nghỉ ngơi một chút, tôi còn nhận tiền của họ, có phải hơi thiếu nghĩa khí không?"Làm người không thể như thế được, giúp một chuyện nhỏ mà còn đòi tiền, thế thì sao có tình cảm bạn bè chứ?Một lát sau, Diệp Mãn lại ngập ngừng hỏi với giọng mang theo chút do dự: "Chúng tôi... có được xem là bạn bè không?"Không thể nào chỉ là mối quan hệ hợp tác thuần túy chứ?Hệ thống căn bản không muốn trả lời cậu câu hỏi này.Hệ thống: "Đừng nghĩ nữa.""Dọn dẹp một chút rồi đến bệnh viện báo cáo đi."Diệp Mãn: "Ò."...Diệp Mãn đi  đến bệnh viện rất thường xuyên, nhanh chóng trở nên thân quen với các y tá và bác sĩ ở đó.Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, cậu còn có thể ngồi cùng họ tán gẫu chuyện nhà cửa.Khi một đợt trị liệu kết thúc và đến lúc sắp xếp đợt tiếp theo, cậu cố ý đề nghị không xếp lịch vào ngày Giáng Sinh.Y tá phụ trách cậu cười trêu: "Giáng Sinh à, định đi hẹn hò với bạn gái sao?"Diệp Mãn lắc đầu, tự tin trả lời: "Đi làm chuyện lớn."Không ai nói gì thì thôi, vừa có người nhắc đến chủ đề này, cậu lập tức nhận ra xung quanh có rất nhiều người cũng đang bàn luận về Giáng Sinh.Lúc ở bệnh viện, cậu còn nghe thấy người bên cạnh nói rằng hôm đó muốn tan làm sớm vì đã lên kế hoạch hẹn hò với bạn trai từ cả tháng trước.Nghe chuyện quá chăm chú, cậu không để ý, vô tình va phải người đi ngược chiều. Ngay sau đó, một bàn tay đỡ lấy cậu."Xin lỗi vì đụng vào cậu, cậu không sao chứ?" Là một giọng nam có chút âm trầm."A, tôi có ấn tượng với cậu, cậu là tiểu thiếu gia của Trì gia đúng không? Xin chào, không biết cậu đã nghe qua tên tôi chưa, tôi họ Từ, tên Từ Khải Đình."Đối phương hơi ngừng lại, như để cậu có thời gian suy nghĩ rồi lập tức cười nói: "Không quen tôi cũng không sao, nhưng cậu chắc chắn biết một người khác cùng họ với tôi. Dù sao, gần đây cậu và hắn cũng rất thân thiết mà."Người đàn ông ghé sát tai cậu, nói nhỏ: "Không biết cậu có muốn nói chuyện với tôi không? Là về một số chuyện... mà tôi đoán rằng, Từ Hòe Đình không dám nói cho cậu biết về chính hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Số ký tự: 0