Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Phiên ngoại 4 (...

Hàn Vụ Ẩn

2025-02-28 07:04:46

Thật khó tin.Con sói này vậy mà lại thật sự nghiêm túc nuôi một con mèo.Bé mèo Diệp Mãn nhìn con sói xám mỗi ngày đều kiên trì mang về những loại thức ăn khác nhau rồi đẩy đến trước mặt mình, rơi vào trầm tư.Sói xám biết cậu sợ nên thường chỉ đẩy thức ăn đến trước mặt cậu, chờ đến khi cậu cắn miếng đầu tiên thì đi sang một bên. Hắn ngồi xổm quay lưng về phía cậu trước cửa cái ổ rách nát này, trông có vẻ như đang hóng gió, hoặc là đi đến một chỗ nào đó chợp mắt một mình.Chờ Diệp Mãn ăn xong, tự li.ếm lông làm sạch cơ thể, sói xám mới bò dậy, chậm rãi ăn hết phần thức ăn cậu bỏ lại, sau đó tiếp tục nằm xuống ngủ.Hôm nay cũng như vậy.Sau khi Diệp Mãn thử cắn miếng thức ăn, sói xám đứng dậy đi sang một bên, đưa lưng về phía cậu mà ngồi xổm xuống, bắt đầu thất thần suy nghĩ.Hôm nay đã đi qua mấy nơi nhưng đều không tốt. Có nơi thì chó hoang quá nhiều, không đủ an toàn, lo rằng lúc hắn rời đi sẽ có kẻ trộm mất mèo nhỏ. Có nơi thì quá bẩn, quá nát, không thích hợp để nuôi mèo con. Hắn đã tìm khắp khu vực gần đây nhưng không có chỗ nào thích hợp. Có lẽ ngày mai phải đi xa hơn để tìm kiếm.Sói xám đang suy nghĩ nghiêm túc, không chú ý rằng bé mèo đã nhẹ nhàng bước đến bên cạnh.Một cảm giác ấm áp ướt át chạm vào chân trước, kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ. Sói xám cúi đầu, cả thân sói lập tức đờ ra.Mèo nhỏ vốn hay hung dữ với hắn, lúc nào cũng trốn thật xa, vậy mà bây giờ lại chủ động tiếp cận.Bé mèo ngồi xổm bên chân hắn, nghiêm túc ngẩng cổ lên, tập trung li.ếm vết thương trên chân trước của hắn. Có lẽ là lúc đánh nhau hôm nay vô tình bị thương, nhưng sói xám không để ý. Những vết thương nhỏ như thế này ngày nào cũng có, mặc kệ một chút là sẽ tự lành. Nhưng mèo nhỏ lại rất cẩn thận quan tâm đến vết thương của hắn.Lưỡi của bé mèo mềm mại, trên bề mặt có những gai nhỏ, li.ếm lên vết thương không đau mà chỉ thấy nhột.Nhiều lần, sói xám suýt không nhịn được mà muốn run run móng vuốt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.Bé mèo vừa li.ếm vết thương cho hắn, vừa lén lút quan sát, luôn trong trạng thái sẵn sàng bỏ chạy nếu phát hiện sói xám có động thái nguy hiểm.Sau lần mạo hiểm này, Diệp Mãn xác nhận con sói này thật sự không có ác ý với mình, thậm chí còn cực kỳ dung túng, thế là cậu dần dần trở nên vô pháp vô thiên.Trời về đêm rất lạnh, tự ngủ một mình không thấy an toàn, thế nên Diệp Mãn luôn thừa lúc sói xám ngủ mà len lén chui vào bụng hắn sưởi ấm. Một khi đã quen, cậu dứt khoát quang minh chính đại chui thẳng vào.Hôm nay cũng không ngoại lệ.Sói xám đang định ngủ như thường ngày thì bị một bàn chân nhỏ đẩy tỉnh.Mở mắt ra, hắn nhìn thấy mèo nhỏ lúc nào cũng xa lánh mình đang cố gắng dùng hết sức dịch móng vuốt rắn chắc của hắn ra, để có chỗ mà chui vào dưới thân.Sói xám lười biếng nhìn cậu một lúc, sau đó trực tiếp dùng một cú vồ nhẹ nhàng, tóm bé mèo vào trong lòng ng.ực.Bịch một tiếng, mèo nhỏ bị vùi vào dưới cổ nó, giãy giụa một hồi rồi thò cái đầu ra ngoài."Meo meo meo! Meooo!"Suýt nữa thì bị nghẹt thở rồi!Diệp Mãn tức giận cắn sói xám một cái.Sói xám gầm nhẹ một tiếng, dùng móng vuốt vỗ vỗ lên đầu cậu.Lực đạo rất nhẹ, trông giống như đang trấn an hơn là trừng phạt.Diệp Mãn ngẩn ra.Không phải ảo giác, con sói này dường như... có chút nhân tính hóa?Hầy... nghĩ không ra, thôi vậy.Cậu tiếp tục vặn vẹo thân mình, xoay qua xoay lại dưới lớp lông ấm áp của sói xám, tìm kiếm vị trí thoải mái nhất để ngủ. Sau một hồi giằng co, cuối cùng cũng tìm được tư thế phù hợp.Diệp Mãn ngáp một cái, an tâm tựa vào cổ ấm áp của sói xám rồi ngủ thiếp đi.Bé mèo trong lòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.Sói xám trầm mặc, mở mắt ra.Trong lòng ng.ực hắn là một thân hình mềm mại, xinh đẹp của mèo nhỏ. Bé mèo rúc vào dưới cổ hắn, hơi thở đều đặn, phát ra những tiếng thở khò khè khe khẽ, trông có vẻ ngủ rất ngon.Nhìn một lúc, sói xám lặng lẽ li.ếm đầu mèo một cái.Lông mèo vừa được chải chuốt gọn gàng ngay lập tức bị li.ếm rối tung.Sói xám nhìn chằm chằm bộ lông bị xáo trộn một hồi rồi lại li.ếm thêm một cái.Lần này không chỉ không trở lại gọn gàng mà còn rối hơn trước.Ngày thường, hắn luôn có thể thấy đối phương dành nửa ngày chỉ để chăm sóc bộ lông của mình khiến sói xám trong lòng rục rịch, nhịn không được cũng muốn thử giúp cậu li.ếm một chút.Kết quả càng li.ếm càng rối, bộ lông càng lúc càng lộn xộn.Hắn nhìn chằm chằm vào đám lông ướt nhẹp lộn xộn một hồi, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu đi chỗ khác, nằm xuống nhắm mắt lại, làm bộ như chưa từng làm gì cả.Dường như đối phương rất thích con cá mà lần trước hắn mang về.... Ngày mai phải nghĩ cách kiếm thêm một con ngon hơn nữa.Diệp Mãn ngủ một giấc dậy, không thể tin nổi vào mắt mình. Bộ lông của cậu sao lại rối bù như thế này! Còn bị bết thành từng búi nữa!Cậu gần như mất cả ngày mới có thể xử lý lại cho sạch sẽ.Tối hôm đó, cậu ngồi chờ trước cửa ổ, nghiêm túc nhìn sói xám trở về rồi cất tiếng "meo" thật dài, thật rõ ràng."Thành thật khai báo, có phải anh đã làm rối bộ lông của tôi không?""Anh có biết tôi phải mất bao lâu mới gỡ hết đám lông bị bết lại đó không? Anh là con sói xấu xa, có phải cố tình trêu chọc tôi không? Anh còn trở về muộn như vậy, có phải vì biết mình làm sai nên chột dạ, không dám về gặp tôi không hả!"Diệp Mãn có bộ lông rất dài. Qua mùa mưa, thời tiết dần chuyển lạnh, để thích nghi với mùa đông sắp tới, lông của cậu ngày càng dài và dày hơn.Cậu đang li.ếm lông quanh cổ thì vì bộ lông quá dài mà tự ngã luôn!Sói xám cúi đầu, đẩy một con cá duy nhất về phía trước mặt cậu.Hôm nay hắn đi rất lâu bên ngoài, nhưng cũng chỉ kiếm được một con cá duy nhất.Hắn kêu "gâu gâu" hai tiếng, sau đó nằm xuống trước mặt Diệp Mãn, dùng chiếc mũi ấm áp đẩy đẩy đầu của bé mèo, tỏ vẻ yếu thế chịu thua.Sói xám kêu nghe thật đáng thương, trên người còn có thêm nhiều vết thương mới.Diệp Mãn không khỏi mềm lòng, vươn đầu ra cọ nhẹ vào người đối phương: "Được rồi được rồi, lần này tha cho anh, nhưng lần sau không được trêu chọc tôi nữa, nghe rõ chưa?"Sói xám không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.Hắn nghe không hiểu cậu nói gì.Diệp Mãn trong một khoảnh khắc cảm thấy mất mát.Nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.Bé mèo lải nhải: "Hôm nay anh về trễ như vậy, có phải không tìm được thức ăn không? Hay là mấy ngày tới chúng ta ăn ít lại đi, tôi có thể ăn ít một chút, còn lại để dành ăn dần trong vài ngày, nhiệt độ thế này chắc không làm hỏng đâu... Hoặc là, ngày mai tôi đi cùng anh đi, tôi bây giờ sạch sẽ xinh đẹp như vậy, đi xin ăn tỷ lệ thành công chắc chắn cao! Biết đâu chỉ cần một con mèo thôi mà có thể nuôi sống cả hai chúng ta, vậy thì anh không cần phải đi đánh nhau với đám chó hoang kia nữa! Tôi nói anh nghe này, đi theo tôi là đúng đắn nhất rồi đó!"Một lát sau, cậu lại "meo meo" nói tiếp: "Anh đừng đi quá xa, lỡ như không tìm được đường về thì sao? Nếu anh cứ đi mãi không về, tôi sẽ phải nghi ngờ anh liệu có phải chán nuôi mèo rồi, định vứt bỏ tôi mà chạy mất không đây? Nhưng tôi đâu có ăn quá nhiều đâu chứ..."Một con mèo nhỏ, nhưng lại lo nghĩ quá nhiều chuyện.Ban ngày, cậu vừa li.ếm lông vừa tức tối lẩm bẩm, đến khi mãi không thấy sói xám trở về thì lo lắng đi lòng vòng quanh ổ. Trong lòng vừa sợ bị bỏ rơi, vừa sợ đối phương gặp nguy hiểm bên ngoài.Gặp người xấu thì sao? Bị thương quá nặng không đi được thì sao? Bị xe tông phải thì sao?Mỗi một khả năng đều khiến mèo nhỏ đau lòng.Có lẽ cảm nhận được sự lo âu của Diệp Mãn, sói xám li.ếm nhẹ lên mặt cậu như để an ủi.Lần này hắn li.ếm rất cẩn thận, không làm rối tung bộ lông của bé mèo nữa.Bị li.ếm, Diệp Mãn giơ móng vuốt lên đẩy mặt hắn ra: "Không được, không được! Tôi là đại ca, chỉ có tôi mới được chải lông cho anh, anh không được li.ếm tôi!"Cậu đã thu móng vuốt lại nên sói xám chỉ cảm thấy một cái đệm thịt mềm mềm vỗ nhẹ vào mặt mình. Đệm thịt của mèo nhỏ mỏng và mềm hơn sói, còn có chút mùi bắp rang khiến hắn rất muốn li.ếm một cái.Xác nhận Diệp Mãn không tức giận, sói xám không chút kiêng nể, dùng lưỡi li.ếm sạch đầu cậu.Diệp Mãn: "......"Đúng là đồ sói vô phép vô tắc!Sói xám giơ móng vuốt đè lại bé mèo đang xù lông tức giận.Sau đó lại đẩy con cá về phía trước.Diệp Mãn: "Mơ tưởng dùng chút đồ ăn này mà mua chuộc tôi sao!"......Sau khi ăn xong, thay vì đi ngủ như thường lệ, sói xám ngậm lấy bé mèo, rời khỏi nơi trú ngụ đầu tiên của bọn họ trong thành phố.Diệp Mãn bị sói xám ngậm chạy đi rất xa, lắc lư đến mức loạng choạng.Trên đường, bé mèo kêu lên: "Anh định mang tôi đi đâu? Không lẽ muốn bán tôi lấy thức ăn sao?"Dù sao thì thao tác này đối với một con sói cũng quá khó, nên Diệp Mãn chỉ tiện miệng nói vậy thôi.Cuối cùng, sói xám mang cậu đến dừng lại trước một ống cống bỏ hoang cao ngang nửa người.Chui vào trong, Diệp Mãn phát hiện nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu. Cách miệng ống khoảng một mét có người dùng ván sắt bịt kín, có lẽ để ngăn động vật hoặc kẻ lạ xâm nhập. Nhờ vậy, chỗ này vô tình trở thành một không gian nhỏ có thể che mưa chắn gió, khá thích hợp làm nơi trú ẩn cho hai người bọn họ.Tuy nhiên, do để không lâu năm, nơi này phủ đầy bụi.Được đặt xuống, Diệp Mãn cẩn thận bước lên vài chỗ xem như sạch sẽ, đi vòng quanh cái không gian nhỏ bé này để quan sát, không ngờ lại cảm thấy nó không tệ chút nào."Chúng ta sẽ dọn đến đây sao?" cậu quay đầu hỏi.Sói xám ngồi xổm ở lối vào, vẫy vẫy đuôi coi như câu trả lời.Diệp Mãn nhẹ nhàng nhảy lên lưng sói xám, hưng phấn nhìn lãnh địa mới: "Nơi này tốt quá! Tôi thích! Mấy ngày nay anh về trễ hơn bình thường, chẳng lẽ là vì đi tìm chỗ ở mới cho chúng ta sao?"Sói xám không trả lời, nhưng cậu cũng không để tâm.Bé mèo tiếp tục lầm bầm: "Nhưng nơi này còn cần dọn dẹp thêm. Gặp tôi coi như anh may mắn!"Trước đây cậu là con người nên biết khá nhiều thứ. Dù không nhớ hết, nhưng cậu vẫn nhớ cách dùng công cụ, chắc chắn có thể biến nơi này thành một cái tổ ấm áp, sạch sẽ và thoải mái.Mùa đông sắp tới, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị.Sau khi dọn đến tổ mới, bé mèo Diệp Mãn bắt đầu bận rộn.Ban ngày, khi sói xám ra ngoài tìm thức ăn, cậu sẽ đi loanh quanh tìm kiếm những vật dụng hữu ích để dọn dẹp nơi ở.Cậu nhặt được vài tờ báo cũ, mang đi nhúng nước rồi đem về lau chùi chỗ ở.Dần dần, cậu còn quen thuộc khu vực này và tìm ra vài lối đi an toàn.Có một lần, Diệp Mãn vui mừng phát hiện một đống quần áo cũ bị vứt đi. Trong đó có mấy chiếc áo bông, cậu xé lớp vải rách để lấy bông bên trong. Mất vài ngày, đi đi về về nhiều lần, cậu gom được rất nhiều bông để trải ổ.Cộng thêm bộ lông dày của cả hai, cái ống cống nhỏ dần trở nên mềm mại và ấm áp hơn.Sói xám còn tha về một thùng giấy dày, đặt ở miệng ống cống làm cửa. Sau mùa mưa, thời tiết chuyển lạnh, không cần lo thùng giấy bị thấm nước. Nó vừa che chắn gió lạnh, vừa chừa lại vài khe hở nhỏ để thông gió.Tuy nhiên, sau khi bịt lại, bên trong tổ không còn chút ánh sáng nào.Dù mèo và chó đều có thị lực tốt vào ban đêm, nhưng vẫn cần một chút ánh sáng mới nhìn rõ được. Nếu tối đen hoàn toàn thì chẳng thấy gì cả.Diệp Mãn là một bé mèo sợ bóng tối.Nhưng cậu cũng chẳng có cách nào giải quyết vấn đề này.Dọn dẹp, sắp xếp tổ ấm thì cậu có thể cố gắng làm, nhưng chuyện khác thì quá khó.Ban đêm, cậu gắt gao dựa vào sói xám để bớt sợ.Cứ thế trôi qua vài ngày.Rồi một hôm, sói xám trở về với một thứ khác hẳn mọi ngày.Đó là một chiếc đèn ngủ cầm tay nhỏ, vừa vặn với bàn tay con người.Hắn mang cái đèn hình con thỏ đến trước mặt Diệp Mãn, dùng móng vuốt ấn lên nút bấm trên đỉnh.Không gian nhỏ bé dần sáng lên với ánh đèn vàng ấm áp, chiếu rọi tổ ấm đơn sơ này, mang đến một chút hơi ấm cho nơi ở lạnh lẽo.Bé mèo Diệp Mãn ngơ ngác nhìn chiếc đèn.Có lẽ ai đó đã vứt nó đi khi dọn nhà.Nhìn qua thì đây là một loại đèn ngủ dùng pin cúc áo.Trong thành phố, nhặt được thứ này không hiếm lạ gì. Nhưng trong một thành phố lớn như thế này, để tìm được một chiếc đèn vẫn còn sáng, sói xám đã mất bao lâu để kiếm ra? Chắc chắn là rất lâu, rất vất vả.Huống hồ, chỉ riêng việc kiếm thức ăn và nước sạch cho cậu đã không hề dễ dàng.Diệp Mãn nhìn chiếc đèn rồi lại nhìn sói xám đang im lặng ngồi trước mặt cậu.Trong khoảnh khắc, Diệp Mãn có chút bối rối: "Cho em sao?"Hắn làm sao biết cậu muốn gì chứ?"Gâu......"Sói xám nhìn chằm chằm vào cậu, di chuyển móng vuốt, cúi thấp đầu, tiến sát đến trước mặt cậu. Cái đuôi sói phía sau lắc qua lắc lại, từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái.Trông giống như đang cầu khen ngợi vậy.Diệp Mãn mang theo một tâm trạng khó tả, vừa bất an vừa căng thẳng, khẽ lắc lắc cái đuôi bông xù của mình.Cậu thử thăm dò, nâng đầu lên, vươn lưỡi li.ếm nhẹ sói xám, sau đó dùng đầu cọ cọ vào hắn.Sói xám bị cọ trông có vẻ rất vui vẻ, lại khẽ kêu lên hai tiếng.Là một con mèo, Diệp Mãn không thích trên người mình dính mùi của sinh vật khác, vì vậy cậu thường xuyên từ chối để sinh vật họ khuyển này — kẻ đặc biệt thích dùng lưỡi li.ếm cậu — thực hiện cái gọi là "lễ nghi làm sạch" này....... Nhưng thôi, hôm nay tạm bỏ qua đi.Diệp Mãn lập tức ngả người nằm xuống, lăn một vòng trước mặt sói xám, để lộ cái bụng mềm mại, tùy ý để sói xám cúi đầu cọ nhẹ lên đó. Còn cậu thì vươn móng vuốt ra, thích ý mà đặt lên đầu sói xám."Chỉ có hôm nay mới cho phép thế này thôi đó, nhưng chờ tới lượt thì anh cũng phải để em li.ếm lại!"Cậu muốn bảo vệ tôn nghiêm và địa vị đại ca của mình!Chỉ có đại ca mới được phép li.ếm đàn em!Sói xám tuy không nói gì nhưng chắc chắn hắn cũng chẳng có ý kiến gì về chuyện này. Trong bầy của hắn vốn không có quy tắc như vậy, nên ngay từ đầu đã chẳng hề phản đối Diệp Mãn.Hắn thậm chí còn rất vui vẻ khi được bé mèo này dùng đầu lưỡi mềm mại, ẩm ướt giúp mình chải chuốt bộ lông.Chỉ cần bé mèo không vì lông của hắn quá dày, thể trạng quá lớn mà chải đến nửa chừng thì vừa mệt vừa tức giận, sau đó cắn lên chân trước của hắn để trút giận là được rồi.Nhưng mà dù có bị cắn cũng chẳng sao cả.Diệp Mãn có răng rất sắc, móng vuốt cũng rất nhọn, nếu thật sự dùng toàn bộ sức lực thì chắc chắn có thể khiến sói xám chảy máu.Nhưng cậu chưa bao giờ cắn thật sự.Ngược lại, nếu sói xám bị thương, cậu sẽ đau lòng mà chạy tới giúp hắn li.ếm vết thương ngay.Nghĩ đến đây, sói xám đè bé mèo xuống, cúi đầu li.ếm bụng cậu."Ha, nhột quá! A a a, anh li.ếm cái gì vậy! Mau dừng lại!"Sói xám đứng yên vài giây.Im lặng nhìn bé mèo đang giãy giụa dữ dội.Ừm... thì ra là một bé mèo đực.......Cơ hội hiếm có.Nhân lúc đối phương tâm trạng tốt, phải tranh thủ li.ếm thêm vài cái mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Số ký tự: 0