Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Thật sự là... n...

Hàn Vụ Ẩn

2025-02-28 07:04:46

Đầu óc vừa trống rỗng lập tức hoàn hồn trở lại, Diệp Mãn hoảng hốt cởi đai an toàn, vội vàng chồm tới giật lấy điện thoại. Động tác quá gấp gáp, cơ thể mất thăng bằng, suýt chút nữa đập cả mặt vào người Từ Hòe Đình.Từ Hòe Đình theo bản năng căng chặt cơ bắp trước ngực, nhưng rồi lại cố ép bản thân thả lỏng, vòng tay ôm lấy người đang nhào tới. Một tay ôm eo cậu, một tay giữ lấy khuôn mặt mềm mại, giúp cậu giữ thăng bằng, tránh để cậu va đập mạnh vào xe mà bị thương. Nếu lần này thật sự đâm vào, mũi có khi cũng gãy luôn.Diệp Mãn không kịp suy nghĩ tư thế lúc này có bao nhiêu kỳ quặc, trong đầu chỉ chăm chăm muốn giật lại điện thoại từ tay Từ Hòe Đình. Từ Hòe Đình cũng không tranh giành với cậu, để mặc cậu giật lấy. Cậu vừa rút được điện thoại từ tay hắn thì run run mở ra, nhanh chóng tắt đi phần mềm phát ra những âm thanh ngày càng không phù hợp.Trong xe cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, Diệp Mãn nhẹ nhàng thở phào như trút được gánh nặng.Nhưng ngay sau đó, cậu lại cảm thấy im lặng thế này còn đáng sợ hơn cả tiếng động lúc nãy.Bên trong chiếc xe không gian chật hẹp, âm thanh bên ngoài bị chặn lại, chỉ còn lại hơi gió ấm thổi nhẹ. Tim đập, hơi thở, từng nhịp từng nhịp đều trở nên rõ ràng đến lạ thường.Lúc này, Diệp Mãn mới nhận ra bản thân gần như đang dán sát vào người hắn.Cậu muốn ngồi dậy, vừa mới động một chút, bàn tay đang đặt cố định trên eo đã nhẹ nhàng ấn xuống.Một cơn tê rần từ tận xương lan ra, phản xạ khiến toàn thân Diệp Mãn khẽ run lên. Cậu cúi đầu thật thấp, môi hơi run, nhỏ giọng nói: "Buông... buông ra...""Cái đó... anh... anh có khát không? Để tôi lấy nước giúp anh... Trên xe có nước không nhỉ? Ở đâu nhỉ, để tôi tìm xem..."Cậu vội vàng s.ờ s.oạng xung quanh, cố gắng tìm một chai nước như thể nhảy ra khỏi xe là có thể trốn thoát khỏi tình huống này.Mải đắm chìm trong thế giới của chính mình, bị nhiệt độ, âm thanh, hơi thở và cả xúc giác vây lấy, cậu hoàn toàn không nhận ra ánh mắt Từ Hòe Đình đang nhìn cậu như thế nào.Từ Hòe Đình không buông cậu ra, mặc cậu loay hoay sờ mó lung tung, còn hơi mỉm cười, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nóng bừng của cậu: "Tiểu Mãn, mặt đỏ quá."Giọng điệu nghe như chỉ đang tường thuật, nhưng cũng giống như đang cố ý trêu chọc cậu.Thanh âm trầm thấp mang theo ý cười nhàn nhạt, không giống như cười nhạo nhưng lại khiến Diệp Mãn cảm thấy có một loại cảm xúc sâu xa nào đó bị đè nén.Bị hắn nói như vậy, động tác rối rắm của Diệp Mãn như bị đóng băng, cả người cứng đờ, đầu càng cúi thấp hơn.Mái tóc khẽ lay động, lộ ra chút đỏ ửng phía sau tai.Lúc này, Từ Hòe Đình lại không định thương hại tâm trạng xấu hổ của cậu, cũng không muốn giả vờ làm người văn nhã, phối hợp diễn theo kiểu "không có chuyện gì xảy ra" để lảng sang chuyện khác.Thật sự quá đáng xấu hổ rồi.Diệp Mãn nghĩ thầm trong lòng."Tiểu Mãn?" Từ Hòe Đình mỉm cười gọi tên cậu.Đừng nói nữa."Xin lỗi, đột nhiên em nhào tới làm tôi hết hồn."Từ Hòe Đình thu lại trò đùa, buông cậu ra, để cậu ngồi lại ngay ngắn....Tiểu Ngô bước lên xe, nhìn thấy chiếc chăn trên ghế, nhớ đến đoạn đường vừa đi, đoán chừng tiểu thiếu gia trên đường đã ngủ thiếp đi. Cậu ta thấy xe vẫn chưa khởi động thì xuống xe, định mang chăn lên đắp cho tiểu thiếu gia.Đi được vài bước, cậu ta đột nhiên khựng lại, trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.Trong xe, Diệp Mãn cúi đầu ngồi ở ghế phụ, gương mặt đỏ bừng.Từ Hòe Đình duỗi cánh tay dài đặt trên tựa lưng ghế bên cạnh cậu, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu, rõ ràng không hề ôm chặt cậu vào lòng, nhưng từ xa nhìn lại, tư thế ấy lại cứ như đang vây kín cậu trong vòng tay mình.Diệp Mãn hoàn toàn không biết ánh mắt của Từ Hòe Đình nhìn cậu ra sao, tựa như một con dã thú đang tuần tra lãnh thổ của mình. Trong lúc trò chuyện với cậu, ánh mắt hắn vô thức di chuyển từ mái tóc cậu, lướt xuống từng đường nét trên khuôn mặt, thỉnh thoảng lại không kìm được mà liếc qua đôi môi cậu một cái. Mỗi khi hắn cụp mắt, ánh nhìn mang theo chút trầm ngâm, dường như đang tính toán điều gì đó.Tiểu Ngô giật giật mí mắt, há miệng muốn nói gì đó.Nhưng đúng lúc này, dường như cảm nhận được gì đó, ánh mắt Từ Hòe Đình khẽ nâng lên.Nụ cười nhẹ nhàng biến mất, ánh nhìn vừa chạm vào tiểu Ngô lập tức trở nên lạnh băng, không nói gì, cũng không làm gì nhưng lại mang theo một loại cảnh cáo vô hình.Máu như đông lại, đôi chân tiểu Ngô nặng trĩu như bị đổ chì, không thể tiến lên dù chỉ một bước. Mãi đến khi dưới ánh mắt lạnh lùng ấy, cậu ta vô thức lùi về phía sau một bước, đối phương mới như xác nhận cậu không có ý đe dọa gì, lười biếng thu hồi ánh mắt.Khóe môi hắn hơi nhếch lên, ghé sát lại gần người trên ghế phụ, không biết nói gì đó, chỉ thấy tiểu thiếu gia nhà cậu ta lại đỏ mặt thêm một bậc.Không thể đến gần.Tiểu Ngô trong đầu lóe lên suy nghĩ này.Đối phương rõ ràng tỏa ra một loại cảnh cáo, ở thời điểm này, ai cũng không được phép tiến vào lãnh địa của hắn.Cậu ta nuốt nước bọt, lặng lẽ ôm chiếc chăn trở lại xe.Thở hổn hển một hơi, vặn nắp chai nước rồi uống một hơi dài, lúc này mới dần bình tĩnh lại."Xong rồi, xong rồi... giờ thì biết ăn nói thế nào với Trì tổng đây."Tam thiếu gia nói là có chuyện quan trọng cần thảo luận.Không ngờ lại là chuyện lớn như thế này?...Trên xe.Từ Hòe Đình một lần nữa giúp Diệp Mãn cài chặt dây an toàn.Nhìn thẳng vào mắt Diệp Mãn, hắn hỏi: "Bình thường em nghe kịch truyền thanh... đều là loại này sao? Ừm... của hai người đàn ông à?"Diệp Mãn trong lòng gào khóc, tay gần như muốn giật đứt dây an toàn: "Cái này không phải tôi chọn! Tôi chỉ vô tình bấm mở một cái để thử chức năng thôi! Tôi mới nghe có hai giây, ai mà biết... Ai mà biết phía sau nó lại thành ra như vậy..."Bình thường cậu chỉ nghe mấy mẩu kịch ngắn, chưa từng gặp phải tình huống này!"Anh Thống! Tôi đi chết đây!"Hệ thống: "Đừng có nói bậy, chỉ là nghe nhầm một đoạn kịch truyền thanh hai người đàn ông trên xe thôi mà, có phải tận thế đâu."Diệp Mãn vừa nức nở vừa nghiến răng căm phẫn: "Đáng ghét! Đáng ghét! Để rồi xem, hôm nay bị sỉ nhục thế này, sau này tôi nhất định bắt hắn trả gấp trăm lần!"Hệ thống: "... Hay là tôi cho cậu thêm hai điểm?"Diệp Mãn lập tức im bặt, ngoan ngoãn chấp nhận: "Được, cảm ơn anh Thống, vậy thì lòng tôi nhẹ nhõm hơn rồi."Hệ thống: "..."Chưa từng thấy ai dễ bị mua chuộc như cậu cả.Từ Hòe Đình không hề hay biết mình đã bị bé pháo hôi độc miệng này ghi hận sâu sắc trong đúng một giây đồng hồ.Hắn với tay lấy túi giấy đặt ở ghế sau rồi đưa cho Diệp Mãn. Chiếc túi khá nặng, rơi vào tay lập tức tỏa ra một mùi sữa ngọt ngào."Có bánh nướng, bánh cuộn táo quế,... ừm, tôi không rõ em thích ăn gì nên mua một ít, đường xa, cầm lấy mà ăn lót dạ đi."Diệp Mãn siết chặt túi giấy, nhưng ngay lập tức buông ra, sợ làm hỏng bánh bên trong."Cho tôi sao?" Cậu dè dặt hỏi, không dám chắc chắn."Chứ còn ai nữa?""Không phải anh nói là chỉ tiện đường đi ngang qua..."Từ Hòe Đình vừa đánh lái vừa nhìn vào kính chiếu hậu, thản nhiên đáp: "Ừ, tiện đường chạy xe hai tiếng rưỡi đến trước mặt em một chút, không được à?""... Được."Người đàn ông bên cạnh bật cười, giọng nói mang theo ý cười mơ hồ: "Nước để bên tay phải của em, tự mò thử là thấy. Thích ăn món nào thì bảo tôi, lần sau tôi mua tiếp, nếu không thích thì đổi tiệm khác."Diệp Mãn lại bắt đầu vò túi giấy, lí nhí nói: "Sẽ làm bẩn xe anh mất...""Bẩn thì thôi, mua xe mới."Diệp Mãn mở to mắt nhìn hắn, Từ Hòe Đình lại cười: "Ngốc quá, bẩn thì dọn dẹp là được, xe của mình, sao phải giữ gìn kỹ thế."Nghĩ đến đoạn kịch truyền thanh vừa rồi, hắn lại tiếp lời: "Hơn nữa, rớt mấy miếng bánh có là gì, vừa nãy hai người kia, hình như nói bọn họ còn làm gì đó trong xe ngoài bãi đỗ xe nữa mà?"Diệp Mãn lập tức đỏ mặt.Từ Hòe Đình liếc nhìn người bên ghế phụ, thấy đối phương đã quay mặt ra ngoài cửa sổ, rút một miếng bánh nướng ra ăn, vành tai đỏ đến mức sắp rỉ máu.Ngón tay hắn gõ nhịp trên vô lăng, đầu ngón tay hơi ngứa.Hai người đều không ai nhắc lại vụ việc vừa rồi, Diệp Mãn cũng chẳng hề cảm thấy nhàm chán. Trong đầu cậu đang rộn ràng như tiếng trống hội, còn náo nhiệt hơn cả ngày làng có đám cưới.Giờ mà có cho cậu nghe kịch truyền thanh, cậu cũng chẳng nghe vào nổi.Sau khi ăn no, cậu bắt đầu buồn ngủ, bất giác ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, xe đã dừng trước biệt thự Trì gia, bên ngoài trời đã tối đen, trong xe chỉ còn ánh đèn vàng mờ nhạt.Diệp Mãn vừa cựa mình, chiếc áo khoác trên người đã trượt xuống."Tỉnh rồi sao?""Ừm..." Diệp Mãn ngái ngủ, giọng nói kéo dài đầy mơ màng.Từ Hòe Đình hạ giọng nói với cậu: "Đi thôi, anh trai em đang chờ bên ngoài. Đêm nay ngủ sớm một chút, tuần sau gặp lại."Xuống xe, hắn còn tiện tay kéo áo khoác bọc kín người cậu lại.Trì Nhạn đón lấy, nắm tay Diệp Mãn nói: "Tiểu Mãn, về nhà thôi."Khi lướt qua Từ Hòe Đình, anh thoáng dừng lại, khuôn mặt căng thẳng, gật đầu một cái rồi nhận lấy túi bánh kẹo từ tay đối phương.Diệp Mãn đi theo anh trai được hai bước, đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu chậm lại nửa nhịp rồi vội vàng gọi: "Anh, anh! Chờ một chút!"Cậu vội vã lục trong túi bánh kẹo, chạy loạng choạng về phía Từ Hòe Đình, kéo tay hắn, nhét một nắm kẹo vào lòng ng.ực hắn."Cho anh ăn này." cậu nói đầy căng thẳng: "Ngon lắm, anh thử xem?"Nói xong, cậu không đợi Từ Hòe Đình phản ứng mà quay đầu bỏ chạy ngay.Chỉ còn lại Từ Hòe Đình đứng dựa vào xe, ôm trong tay một nắm kẹo trần bì, đứng đó rất lâu.Mãi đến khi bóng dáng hai anh em Trì gia khuất hẳn, hắn không nhìn theo được nữa mới bóc một viên kẹo, đặt lên đầu lưỡi.Thật sự là... ngọt quá rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Số ký tự: 0