Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Chương 68

Chung Vãn Hạ

2025-03-05 07:28:50

Ngày đầu tiên sau khi tốt nghiệp cao học, trong thư phòng…Dư Niệm tựa đầu lên vai Lương Tụng Thịnh, trên bàn bày mấy bản hợp đồng. Cậu phân vân một hồi, cầm lấy bản trên cùng, “Cái này là được rồi.”Lương Tụng Thịnh: “Tại sao chỉ chọn một cái?”“Em sợ không có kinh nghiệm, làm hỏng mất chi nhánh.”Bản mà Dư Niệm cầm là hợp đồng kinh doanh trường dạy múa. Đây là doanh nghiệp thuộc danh nghĩa của nhà họ Dư, ở Dương Thành có tổng cộng tám chi nhánh.Lý do ông nội thành lập trường dạy múa có hai, một là để tiện cho Dư Niệm học múa, hai là từ nhỏ cậu đã nói với ông, muốn giống như ông và bố mình làm ông chủ lớn, mở một trường dạy múa lợi hại nhất, còn muốn giống như mẹ, làm một giáo viên dạy múa ưu tú nhất, dạy thật nhiều học sinh giỏi.Nhiều năm trôi qua, ước mơ vẫn không hề thay đổi.Cho nên việc đầu tiên Dư Niệm muốn làm sau khi tốt nghiệp cao học là thu lại quyền quản lý trường dạy múa.Dư Niệm có đầy nhiệt huyết nhưng cũng biết rất rõ làm ăn rất khó. Cậu học hành nhiều năm, rất ít khi tiếp xúc với xã hội nên tính trước cứ dùng một chi nhánh để thử sức.Lương Tụng Thịnh tìm ra báo cáo dòng tiền ba năm gần nhất của tám chi nhánh, “Anh thấy người phụ trách mà anh em tìm không đủ khả năng đảm nhiệm công việc này.”Nhìn vào sổ sách, doanh thu của các cửa hàng tuy không giảm nhưng tiền lương của giáo viên liên tục giảm, tỷ lệ nghỉ việc cũng rất cao. Để sổ sách đẹp mắt, người phụ trách này đã bóc lột không ít nhân viên.Đồng thời, tuy mỗi năm số lượng học sinh đăng ký mới không ít nhưng tỷ lệ học tiếp lại rất thấp, số lượng khiếu nại tăng lên hàng năm.“Đối với trường học mà nói, giáo viên giỏi mới là gốc rễ. Giáo viên có trách nhiệm mới dạy ra được học sinh ưu tú, giữ chân học sinh mới có thể xây dựng được uy tín tốt, để doanh nghiệp phát triển lành mạnh.” Dư Niệm thở dài, “Giáo viên còn không có cơm ăn thì lấy đâu ra sức mà dạy học sinh. Học sinh không hài lòng giáo viên thì sao có thể tiếp tục đóng học phí.”Lương Tụng Thịnh đưa cho cậu hợp đồng của cả tám chi nhánh, “Điều này chứng minh, em thích hợp quản lý trường học hơn hắn.”“Chồng nói đúng, em không thể hủy hoại cơ nghiệp mà ông nội để lại cho em.” Dư Niệm cầm bút, ký tên vào hợp đồng, “Em muốn đưa trường học lớn mạnh hơn!”Dư Niệm không nén được sự kích động, “Vậy bây giờ em đã là ông chủ lớn của tám trường dạy múa rồi sao?”Lương Tụng Thịnh: “Đúng vậy, ông chủ Dư.”Dư Niệm cười rạng rỡ, “Vậy… ông chủ Dư có thể có một bác sĩ gia đình lợi hại không?”Lương Tụng Thịnh nâng eo cậu lên, từ từ tiến lại gần, “Ông chủ Dư xem, vị bác sĩ trước mắt này được không?”“Tôi phải kiểm tra một chút.” Dư Niệm nghiêng đầu, bắt đầu đánh giá, “Nếu không đạt yêu cầu, tôi sẽ… ây?! Làm gì vậy?”Dư Niệm bị bế vào phòng ngủ, “Từ từ thôi, anh phải từ từ thôi, ông chủ Dư còn phải giải quyết công việc ngổn ngang nữa!” Lương Tụng Thịnh không buông, “Về phòng ngủ kiểm tra cơ thể toàn diện cho ông chủ Dư trước đã, tiện thể kiểm tra xem tôi có đạt yêu cầu không.”“Đừng, nhột, ưm!”Hỏng rồi, ông chủ Dư bị sắc đẹp mê hoặc rồi!    Quan mới nhậm chức thường có ba ngọn lửa, ngày đầu tiên đến trường, Dư Niệm đã thay người phụ trách hiện tại, đồng thời sa thải những nhân viên không đạt yêu cầu. Đồng thời, toàn diện tuyển dụng nhân viên với mức lương cao, đãi ngộ cực tốt, có sức hút rất lớn. Ngoài giáo viên ra, các vị trí khác cũng có một yêu cầu bắt buộc.Người ứng tuyển phải từng học múa, tràn đầy nhiệt huyết.Dư Niệm hai mươi lăm tuổi, có gương mặt trẻ con, ngày thường thì ôn hòa dễ chịu, đáng yêu, nhưng dù sao cậu cũng là cháu trai của ông cụ Dư, kể cả bố cậu khi còn sống cũng là một doanh nhân nói một không hai, làm sao cậu có thể không bị ảnh hưởng.Trường dạy múa từng có một người phụ trách rất tốt, nhưng sau khi ông nội qua đời, người phụ trách đó vì việc gia đình mà xin từ chức, Dư Niệm đã mất một tuần để mời ông ấy quay lại.Trong vòng một tháng, trường dạy múa đã thay máu toàn bộ. Có sự giúp đỡ của người phụ trách, công việc của Dư Niệm nhẹ nhàng hơn không ít. Năm đó, sau khi mẹ tốt nghiệp cao học được thầy hướng dẫn giới thiệu ở lại Dương Đại dạy học.Ước mơ của mẹ là giống như thầy của mình, dạy dỗ ra nhiều học sinh hơn, truyền lại và phát huy múa đương đại.Dư Niệm cũng có ước mơ giống vậy nhưng cậu không tính làm giáo viên đại học. Những đứa trẻ thực sự có điều kiện tốt lại có đam mê với múa nhất định có thể thi đỗ vào các trường đại học tốt, sẽ gặp được rất nhiều thầy cô giáo ưu tú.Điều cậu muốn giúp đỡ hơn là những đứa trẻ yêu thích múa nhưng vì điều kiện gia đình có hạn không có cơ hội học tập.Dư Niệm đã mở lớp học múa hy vọng, tuyển sinh những đứa trẻ từ năm đến mười tuổi, thích múa, có hoàn cảnh gia đình khó khăn. Trường sẽ miễn phí các lớp học múa cho các em, nếu thành tích xuất sắc sẽ được tài trợ cho đến khi tốt nghiệp đại học.Dư Niệm đã tìm đến anh Thanh Phong, liên hệ với đài truyền hình để giúp quảng bá. Chưa đầy một tháng, lớp học hy vọng đã nhanh chóng tuyển đủ học sinh, do chính Dư Niệm đứng lớp.Năm đi dạy tình nguyện, Dư Niệm đã giảng hàng trăm tiết. Cậu được các học sinh yêu thích, cũng nhận được sự khẳng định của phụ huynh. Nhưng vào tối hôm trước buổi dạy múa chính thức đầu tiên, cậu vẫn trằn trọc khó ngủ.Lương Tụng Thịnh đoán trúng suy nghĩ của cậu, “Căng thẳng sao?” Dư Niệm ôm cánh tay anh, gật đầu.“Yên tâm đi, em có kinh nghiệm đi dạy tình nguyện rồi, bọn trẻ sẽ thích em thôi.”“Nhưng khác nhau mà, em đi dạy tình nguyện chủ yếu là giảng ngữ văn, còn lớp múa thì chỉ là vui chơi thôi.”Lương Tụng Thịnh ôm cậu vào lòng, “Không phải chuyên ngành của em mà em còn giảng hay như vậy thì chuyên ngành chắc chắn sẽ còn tốt hơn.”Dư Niệm dụi vào lòng anh, “Nhưng mà lỡ bị bọn trẻ phát hiện rồi cười nhạo thì sao, nếu em dạy không tốt, làm phụ huynh thất vọng thì sao?” Lương Tụng Thịnh không trả lời trực tiếp, mà nói: “Em và anh có một điểm rất giống nhau.”Dư Niệm: “Giống nhau ở đâu?”“Trong một ca phẫu thuật ngoại khoa, em có biết điều quan trọng nhất là gì không?”Dư Niệm: “Kỹ thuật chuyên môn vững vàng?”“Cái đó cũng quan trọng nhưng anh muốn nói không phải cái này.”Dư Niệm nghĩ một lúc: “Vậy là tâm lý ổn định? Thiết bị y tế đỉnh cao? Đồng nghiệp đáng tin cậy? Người nhà dễ nói chuyện?”Cậu nghĩ một hồi đều bị Lương Tụng Thịnh phủ nhận. Dư Niệm không nghĩ ra, “Vậy là gì ạ?”Lương Tụng Thịnh: “Là sự tự tin.”Đáp án này khiến Dư Niệm bất ngờ, “Sự tự tin?”“Đúng vậy, sự tự tin này bao gồm sự tự tin của bản thân, và cả sự tin tưởng mà người nhà dành cho mình.” Lương Tụng Thịnh nói: “Nếu em là một bác sĩ ngoại khoa dày dặn kinh nghiệm thì người bệnh nằm trên bàn phẫu thuật cũng chỉ là một trong số vô vàn bệnh nhân khác. Ở bệnh viện bận rộn, họ không có gì đặc biệt. Nhưng đối với mỗi gia đình, đó là người thân, là người yêu, sinh mệnh của họ khiến người ta đau đáu trong lòng.”Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, đặc biệt là trong thời đại internet phát triển ngày nay. Có những căn bệnh không cần bác sĩ nói, người nhà lên mạng tra cứu cũng biết rõ, ca phẫu thuật này một đi không trở lại.“Em có biết, khi ca phẫu thuật sắp bắt đầu, người nhà đứng ở ngoài cửa muốn nghe được điều gì nhất không?”Dư Niệm nhìn vào mắt anh, chờ anh nói. “Họ muốn nghe bác sĩ nói, xin gia đình hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”Họ sớm đã biết rõ tình trạng bệnh, cũng hiểu rõ lành ít dữ nhiều, nhưng điều họ muốn chỉ là một câu trả lời nghiêm túc.Lương Tụng Thịnh: “Đặt mình vào vị trí của người khác, nếu em là người nhà, trước ca phẫu thuật, em muốn thấy một bác sĩ căng thẳng bất an, rụt rè sợ sệt nói với mình, bệnh này khó chữa lắm, tỉ lệ phẫu thuật thành công cực thấp, tám phần là không xuống được khỏi bàn mổ, hãy chuẩn bị tinh thần đi.”Dư Niệm bật dậy, “Đây là bác sĩ kiểu gì vậy! Vừa nhìn đã thấy không được, không thể để anh ta phẫu thuật!”Lương Tụng Thịnh cười ôm cậu vào lòng, “Cho nên, câu nói trước ca phẫu thuật dành cho người nhà là để cho họ có thêm sự tự tin, để họ yên tâm. Bất kỳ ca phẫu thuật ngoại khoa nào cũng không ai dám cam đoan chắc chắn sẽ thành công. Nhưng là nhân viên y tế, chúng ta sẽ dốc hết sức cứu người bệnh, cứu vãn cả gia đình họ.”Sống mũi Dư Niệm cay cay, “Chồng ơi, mọi người thật vĩ đại.” “Nhưng em không thể chỉ nói mà không làm.” Lương Tụng Thịnh nói:“Để thực hiện lời hứa, chúng ta sẽ dùng mấy năm, mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm cố gắng, nỗ lực, nghiên cứu và học tập.”“Giả sử em là một bác sĩ ngoại khoa, em từ nhỏ đã bộc lộ tài năng trong lĩnh vực y học, ba tuổi tiếp xúc với kiến thức y tế, từ nhỏ đến lớn, thành tích chuyên môn luôn đứng đầu, luôn nhận được lời khen của thầy cô.Em còn nhiều lần đoạt giải trong các cuộc thi chuyên ngành, giành được suất học bổng tuyển thẳng học đại học. Cho dù là trong thời gian thực tập cũng được bệnh nhân và đồng nghiệp yêu mến.”“Sau đó em thuận lợi tốt nghiệp, mang theo bao nhiêu năm nỗ lực bước lên bàn phẫu thuật, em sẽ có cảm giác gì?”Dư Niệm tự động nhập vai vào góc độ của bác sĩ, “Em rất mong chờ, cuối cùng cũng có thể chứng minh được bản thân rồi.”Lương Tụng Thịnh: “Tự tin vậy sao?”Dư Niệm: “Em lợi hại như vậy còn không thể có tự tin sao?” Lương Tụng Thịnh nhìn cậu, bật cười.Dư Niệm có chút ngơ ngác, “Sao vậy, không được nghĩ như thế sao?” “Đương nhiên được, vậy em đang căng thẳng cái gì?”“Nhưng mà nó khác mà, lúc nãy anh nói lợi hại như vậy, còn em thì…” Dư Niệm ngẩn người, nhớ lại lời Lương Tụng Thịnh vừa nói.Từ nhỏ có tài năng, thành tích chuyên môn xuất sắc, giải cao trong các cuộc thi, thực tập được yêu thích, còn được tuyển thẳng…Dư Niệm nhào vào lòng anh, “Chồng ơi, thì ra em lợi hại như vậy!” “Niệm Niệm của chúng ta là một vũ công rất ưu tú, là một giáo viên vô cùng lợi hại.”Dư Niệm đỏ mặt, “Ừm, chồng nói đúng.”Lương Tụng Thịnh: “Bây giờ còn căng thẳng không?” “Em lợi hại như vậy, có gì mà phải căng thẳng.”“Vậy là đúng rồi, ngày mai cố lên.” Dư Niệm: “Dạ, nhất định!”Lương Tụng Thịnh: “Còn nữa…” Dư Niệm: “Gì ạ?”Lương Tụng Thịnh nghiêng đầu, hôn cậu, “Anh luôn ở đây.”    Buổi học đầu tiên kết thúc thuận lợi, Dư Niệm lần lượt tiễn bọn trẻ và phụ huynh ra về, vội vã ra cửa lên xe.Vốn là sáu giờ vào lớp, nhưng phụ huynh và bọn trẻ quá nhiệt tình, cứ kéo dài đến sáu giờ bốn mươi.Dư Niệm nhận lấy nước ép Lương Tụng Thịnh đưa, ôm cổ anh hôn một cái, “Chồng đợi lâu rồi!”Lương Tụng Thịnh vặn chặt nắp cốc nước, “Cảm giác thế nào?” “Cảm giác vô cùng tốt, siêu vui luôn!”“Các bạn nhỏ đáng yêu quá trời!”“Còn tranh nhau đòi học thêm nữa chứ.”Dư Niệm lục túi, “Bọn trẻ còn nhét kẹo cho em ăn, phụ huynh nói cả buổi, nhất định bắt em ngày mai phải dạy thêm một tiết nữa.”“Không ngừng khen em dạy tốt, nói là trước kia đi học ở chỗ khác, giáo viên hung dữ, bọn trẻ học một lần đã không chịu đi nữa.”“Sau đó em mới nói, luyện múa là một việc rất vất vả, em cũng sẽ rất nghiêm khắc. Kết quả có một cậu bé, là bé trai duy nhất trong lớp em, tên là Đậu Đinh, cậu ấy cứ nhất quyết bảo, em nghiêm khắc cậu ấy cũng thích, thế nào cũng thích.”“Giống như Tử Thần hồi nhỏ, đòi lấy em, đòi kết hôn với em các kiểu.” Dư Niệm vừa nói vừa cười, “Em nói với cậu ấy em đã kết hôn rồi, kết quả cậu ấy khóc dữ lắm, dỗ mãi không nín. Chồng ơi, anh thấy mấy đứa trẻ bây giờ sao lại…”Chưa nói hết câu, Dư Niệm để ý đến vẻ mặt của Lương Tụng Thịnh, “Chồng ơi, anh không phải là đang ghen đấy chứ?”Lương Tụng Thịnh dừng xe trước cửa nhà hàng, “Có tình địch xuất hiện, anh không nên ghen sao?”Dư Niệm dở khóc dở cười, “Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ thôi mà.” Lương Tụng Thịnh tháo dây an toàn, “Ngày mai mấy giờ tan lớp?” “Vẫn là sáu giờ.” Lương Tụng Thịnh: “Ở trong phòng học chờ anh.” Dư Niệm: “Sao vậy ạ?”“Anh đích thân lên đón em.”“Ồ, được ạ.” Dư Niệm theo anh xuống xe, nhét một viên kẹo thỏ trắng vào miệng, “Vậy chồng đừng ghen nữa nhé, con nít có biết gì đâu.” Lương Tụng Thịnh ghé lại gần, ôm eo cậu, “Kẹo sữa ngon không?” Dư Niệm đổi vị trí kẹo, “Cũng được… ưm?!”“Quả thật không tệ.” Lương Tụng Thịnh buông cậu ra, bước nhanh hai bước, “Tha lỗi cho cậu bé rồi.”Dư Niệm nhìn người đàn ông đi nhanh hơn cậu hai ba mét, l.iếm l.iếm môi.Cướp kẹo sữa của em, đồ xấu xa.—–    Năm thứ ba sau khi đi làm.Tan lớp dạy múa, mấy đứa trẻ mỗi đứa cầm một tờ rơi quảng cáo, “Thầy Niệm Niệm, thầy Niệm Niệm!”Dư Niệm quay đầu lại, “Sao các em còn chưa về?” Các em là học sinh lớp trước của Dư Niệm. “Chúng em đợi thầy nè!”“Đúng đó đúng đó, đợi thầy đó!” Dư Niệm: “Có chuyện gì không?”Bọn trẻ lần lượt tiến lên, nhét hết tất cả tờ rơi vào lòng cậu, “Thầy Niệm Niệm ơi, giải đấu múa toàn quốc, thầy đi đi mà!”Dư Niệm cầm tờ rơi, sắp xếp lại gọn gàng, rồi gấp đôi chúng lại.“Thầy mà tham gia cái này sẽ rất bận đó, làm sao mà dạy các em được?” Dư Niệm xoa đầu các em, “Các em không muốn thầy sao?”Bọn trẻ chợt hiểu ra, “Đúng rồi! Như vậy chúng em sẽ không gặp thầy Niệm Niệm nữa!”“Vậy thì không tham gia nữa.”“Em không thể không có thầy Niệm Niệm.”Bọn trẻ nhao nhao lên, “Nhưng em rất muốn thầy Niệm Niệm đi, muốn thấy thầy đoạt quán quân.”Dư Niệm rất vui mừng, cũng rất cảm động, “Được rồi, các em hãy luyện tập thật tốt, đợi khi các em lớn lên, đều đi tham gia thi đấu, mỗi người đều đoạt một lần quán quân, với thầy mà nói, như vậy còn vui hơn bản thân mình đoạt quán quân.”“Dạ! Thầy ơi em sẽ cố gắng!”“Nhất định sẽ không làm thầy thất vọng!” “Thầy ơi, em chắc chắn làm được ạ.” “Đợi em đoạt quán quân rồi, sẽ đem cúp tặng cho thầy Niệm Niệm.” Dư Niệm cười nói: “Các em cố lên, thầy rất mong chờ ngày đó.”Gần đến kỳ nghỉ, là thời điểm bận rộn nhất của trường dạy múa. Bệnh viện dạo này hiếm khi rảnh rang, Lương Tụng Thịnh mỗi ngày đều đến đón Dư Niệm tan lớp.Sau khi ăn tối, Lương Tụng Thịnh đang xử lý công việc trong thư phòng, Dư Niệm nhận hai cuộc điện thoại của phụ huynh, đang định đi tìm anh thì điện thoại của Tổ Vân Trác gọi đến.Sau khi tốt nghiệp cao học, Tổ Vân Trác ở lại Bắc Kinh làm việc, đi biểu diễn khắp nơi, lần gần đây nhất hai người gặp nhau cũng đã ba năm rồi. Dư Niệm rất kích động, “Vân Trác, lâu rồi không liên lạc, dạo này cậu khỏe không?”“Tớ khỏe, còn cậu?”“Tớ cũng rất khỏe, mỗi ngày đều bận rộn, nhưng mà rất vui vẻ và ý nghĩa.”Tổ Vân Trác: “Niệm Niệm, thời gian của giải đấu múa đương đại toàn quốc đã định rồi, năm nay tổ chức ở Dương Thành đó.”“Ừm, tớ thấy rồi, cậu tham gia chứ?” Tổ Vân Trác: “Đương nhiên tham gia.”“Tuyệt quá, tớ có thể đến xem cậu thi đấu rồi, tớ phải đặt trước vé hàng đầu tiên mới được.”Đầu dây bên kia im lặng hai giây, “Niệm Niệm, cậu nên biết, tớ gọi điện không phải vì chuyện này.”Dư Niệm cúi đầu, nắm chặt điện thoại, “À? Ờ.” “Niệm Niệm, ba năm rồi, cậu vẫn chưa đến sao?”Mỗi năm vào thời điểm này, Tổ Vân Trác đều gọi điện cho cậu, mời cậu tham gia giải đấu múa, nhưng Dư Niệm luôn lấy đủ các loại lý do để từ chối.Dư Niệm mím môi, “Vân Trác, tớ không giống cậu. Cậu chỉ có một mình, nên có thể rất ung dung. Nhưng tớ còn có trường dạy múa, có học sinh, bọn họ không thể thiếu tớ được.”Nếu tham gia thi đấu, Dư Niệm chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý, ngoài việc luyện tập ra, những thứ khác đều phải gác lại.Cậu đã qua cái tuổi bốc đồng rồi, không thể tùy hứng như vậy được. Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài của Vân Trác, “Được rồi, nhưng mà Niệm Niệm, tớ vô cùng mong chờ có thể có cơ hội so tài với cậu trên sân khấu chính thức.”Dư Niệm bật cười, “Làm gì vậy! Cậu lợi hại như thế, còn muốn so với tớ, là cố tình xem tớ thua, thua rồi sẽ khóc nhè sao?” Tổ Vân Trác không tiếp lời trêu đùa của cậu, “Dư Niệm, cậu trong lòng tớ luôn rất tuyệt, là một vũ công vô cùng ưu tú.”Trong lòng Dư Niệm vừa chua xót vừa ngọt ngào, “Cảm ơn cậu, có được sự khẳng định của cậu tớ rất vui. Cố lên nhé!”Cúp điện thoại, Dư Niệm không tìm thấy Lương Tụng Thịnh trong thư phòng, cậu trở về phòng ngủ cũng không thấy người đâu. Đang chuẩn bị đi tìm thì cậu phát hiện tờ rơi quảng cáo giải đấu múa được xếp ngay ngắn trên đầu giường.Trên tờ rơi còn có nếp gấp quen thuộc, chính là tờ mà học sinh đã đưa cho cậu, nhưng rõ ràng cậu đã ném vào thùng rác rồi mà.Bên cạnh có hơi thở quen thuộc, quả táo đã được gọt sẵn đưa đến bên miệng.Dư Niệm cắn táo, cầm tờ rơi lên, “Chồng ơi, cái này là anh nhặt về sao?” Lương Tụng Thịnh: “Ừ.”Dư Niệm: “Nhặt nó làm gì?”Lương Tụng Thịnh: “Bỏ nó làm gì?”Dư Niệm ủ rũ mặt mày, “Nó có ích gì đâu, giữ lại làm gì.”“Không đăng ký?” Lương Tụng Thịnh lại đút cho cậu một miếng táo. Dư Niệm lắc đầu, “Chắc không đâu, đợi khi học sinh của em lớn rồi, xem tụi nó tham gia là được.”Lương Tụng Thịnh: “Lý do này không đủ.”Dư Niệm nắm chặt tờ rơi, “Em không thể xa anh.” “Lần này ở Dương Thành, anh sẽ ở bên em.”“Nếu tham gia thi đấu, chắc chắn phải dồn rất nhiều tâm sức vào đó, thời gian về nhà sẽ ít đi.”Dư Niệm vừa quản lý trường học vừa làm giáo viên, vốn đã rất bận. “Trong nhà có phòng tập múa, em có thể luyện tập ở nhà, hoặc mỗi ngày anh tan ca đều đến phòng tập múa với em, muộn mấy anh cũng chờ em.” Trong lòng Dư Niệm mềm nhũn, những suy nghĩ nhỏ bé của cậu anh đều nhìn thấu.“Vậy học sinh thì sao?”“Có thể tạm thời do giáo viên khác dẫn dắt, hoặc là chờ em.” Dư Niệm vẫn còn do dự, “Nhưng mà…”“Không có nhưng gì hết.” Lương Tụng Thịnh rất quyết đoán, “Niệm Niệm, ngoài vai trò giáo viên, em còn có một thân phận khác, là vũ công.”“Anh biết em đã muốn đi từ rất lâu rồi, nếu không đã không kiên trì luyện tập những động tác cơ bản. Ngày này qua ngày khác, không có một ngày gián đoạn, ngay cả trong mơ cũng vẫn đang mở vai, ép mu bàn chân.” Lồng ngực Dư Niệm mềm nhũn ra, những suy nghĩ nhỏ bé của cậu anh đều nhìn thấu hết.“Niệm Niệm, thích thì cứ đi, cả thế giới sẽ ủng hộ em.”    Giải đấu múa toàn quốc chia làm sơ khảo, bán kết và chung kết.Vòng sơ khảo rất dễ dàng, giống như vòng tuyển chọn. Dư Niệm thuận lợi vượt qua, vòng bán kết là cuộc thi toàn tỉnh, hai người đứng đầu sẽ giành được tấm vé vào chung kết.Dư Niệm đứng nhất toàn tỉnh để vào chung kết, thành tích không tệ nhưng áp lực cũng không nhỏ. Cuộc thi cấp tỉnh đã cao thủ như mây, huống hồ gì là toàn quốc.Vào thời điểm sơ khảo và bán kết, Dư Niệm vẫn có thể kiêm nhiệm các lớp học ở trường. Nhưng vòng chung kết lại diễn ra vào kỳ nghỉ hè, Dư Niệm đã cân nhắc kỹ lưỡng, tạm dừng các lớp học múa, dồn hết sức vào cuộc thi.Cậu có trường dạy múa của riêng mình, những đồng nghiệp ưu tú xung quanh tụ tập lại, không thiếu những người đã từng vào chung kết những năm trước. Mọi người ngày thường thì lên lớp, tan lớp thì chính là hội bạn thân của Dư Niệm, giúp cậu điều chỉnh động tác, đưa ra ý kiến.Có sự giúp đỡ của bọn họ, chủ đề, ca khúc và động tác múa của vòng chung kết nhanh chóng được xác định, việc luyện tập diễn ra theo đúng kế hoạch.Người đông thì sức mạnh lớn, nhưng quá nhiều ý kiến cũng khó tránh khỏi mâu thuẫn, không quyết định được trong lòng Dư Niệm ngày càng mất tự tin.Tuy nói thứ hạng không quan trọng, nhưng đã đến được ngày hôm nay, ai mà không muốn làm tốt nhất, cảm nhận được ánh hào quang của nhà vô địch.Có giáo viên đề nghị sáng tạo trên cơ sở múa đương đại kết hợp với các loại hình múa khác, để lại ấn tượng cho ban giám khảo, có lợi cho việc chấm điểm.Ý kiến này nhanh chóng bị các giáo viên khác bác bỏ với lý do là làm lố, không chuyên nghiệp, không tôn trọng cuộc thi.Lại có giáo viên nói, loại hình múa không sáng tạo, thì có thể thay đổi nhạc mà, dùng nhạc rock jazz các kiểu, cũng có thể tạo ấn tượng sâu sắc. Ngoài ra, còn có người nói nên tăng thêm độ khó, dù sao cũng là một cuộc thi mang tầm cỡ quốc gia, cao thủ tụ tập. Nhưng cũng có người nói, những động tác có độ khó dày đặc chỉ là khoe kỹ năng, không có nội hàm thì cũng vô nghĩa, cũng là làm lố.Các giáo viên người một lời, khung cảnh trở nên căng thẳng và hỗn loạn. Dư Niệm bị kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan.Bạn bè đã cố hết sức để giúp cậu, nhưng cậu lại rối bời, càng không tìm thấy phương hướng đúng đắn.Điện thoại reo, Dư Niệm đi ra ngoài nghe máy. “Vân Trác, sao đột nhiên lại gọi điện?”“Hỏi thăm tình hình gần đây của cậu thôi.”Dư Niệm nhìn qua bức tường kính, nhìn những đồng nghiệp đang tranh cãi vì cậu, “Dạo này có chút phiền não.”Tổ Vân Trác: “Vì chuyện thi đấu sao?”“Ừ, không chỉ mình tớ phiền, mà cả đồng nghiệp ở phòng múa cũng cùng tớ phiền luôn.”Tổ Vân Trác: “Có cần tớ giúp không?”“Cần quá đi chứ.” Dư Niệm nói: “Tớ gửi video nhảy cho cậu, cậu giúp tớ tham khảo một chút nhé?”Tổ Vân Trác làm việc ở Bắc Kinh lâu dài, hai người rất khó gặp mặt nhau.“Niệm Niệm, tớ về rồi.”“Thật á? Tuyệt quá, khi nào cậu có thời gian, đi ăn với nhau bữa nhé?” Tổ Vân Trác: “Bây giờ được không?”Dư Niệm: “Đương nhiên rồi, gặp ở đâu?” Tổ Vân Trác: “Tớ đang ở dưới lầu.”Trong nhà hàng bên cạnh phòng tập múa, hai người ngồi đối diện nhau. Ba năm không gặp, Dư Niệm không có gì thay đổi.Trong mắt Tổ Vân Trác, Dư Niệm vẫn là mặt trời nhỏ rạng rỡ đáng yêu, sẽ cười hở răng khểnh với cậu, chia sẻ những chuyện thú vị, kể về những chương trình hài mà mình vừa xem.Hai người không hề có khoảng cách, cũng chẳng có chút xa cách nào, mối quan hệ hòa hợp như thể quay lại thời đại học. Có lẽ so với những điều đó, Tổ Vân Trác càng quan tâm hơn đến cuộc sống hiện tại của Dư Niệm.“Niệm Niệm, những năm này cậu sống thế nào?”“Rất tốt, vừa vui vẻ lại vừa hạnh phúc.” Trong mắt Dư Niệm có thể nhìn thấy ánh sao, “Chỉ là gần đây sắp thi đấu rồi, mỗi ngày đều rất bận, cứ căng thẳng.”Tổ Vân Trác nắm chặt đôi đũa, “Vậy còn bác sĩ Lương, cậu còn sợ anh ấy không?”“Hết sợ lâu rồi.” Dư Niệm hút một ngụm nước ép, “Tớ đã phát hiện ra điểm yếu của chồng tớ rồi, anh ấy căn bản không chịu nổi tớ làm nũng. Chỉ cần tớ tựa vào lòng anh ấy cầu xin, còn phải cọ cọ nữa thì anh ấy cái gì cũng đồng ý với tớ hết.” Tổ Vân Trác cười, “Vậy thì tốt.” Chỉ cần cậu hạnh phúc, gì cũng tốt.Điện thoại của Dư Niệm ở bên cạnh bàn reo lên, cậu lướt màn hình, “Alo, chồng ơi anh tan ca rồi à? Anh vất vả rồi.”“Ừm ừm, tụi em vừa đến không lâu, đang chuẩn bị ăn nè, lát nữa về em gọi cho anh.”“Nha, chồng cũng phải ăn ngon nhé, yêu anh.”Thấy cậu cúp điện thoại, Tổ Vân Trác mới hỏi: “Bác sĩ Lương biết hai chúng ta ở cùng nhau sao?”“Biết chứ, sao vậy?”Tổ Vân Trác dò hỏi, “Anh ấy đồng ý cho cậu đi ăn riêng với tớ sao?”Dư Niệm giơ tay lên lắc lắc trước mắt anh, “Vân Trác cậu đang nói cái gì vậy, sao anh ấy lại không đồng ý chứ, cậu là bạn thân nhất của tớ mà.” Lồng ngực Tổ Vân Trác như có cái gì đó nghẹn lại, xấu hổ vì những suy nghĩ của mình, sao cậu lại dùng lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử.“Cậu nói đúng.” Tổ Vân Trác nâng chén trà, “Niệm Niệm, vì tình bạn của chúng ta, và vì tình yêu của cậu, cạn chén.”Dư Niệm: “Không đúng không đúng, còn vì tình yêu của cậu nữa chứ.” “Tớ sao?” Tổ Vân Trác lắc đầu, “Tình yêu thì thôi đi.”“Cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một người mà yêu đi chứ.” Dư Niệm lập tức hóa thân thành bà mối, “Trường dạy múa của tớ có rất nhiều giáo viên độc thân, chắc chắn sẽ có nhiều điểm chung với cậu, cậu thích kiểu người như thế nào? Tớ giới thiệu cho cậu.”Tổ Vân Trác vội vàng xua tay, “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tớ thà dành thời gian yêu đương vào luyện múa.”Dư Niệm cụng ly với anh, “Vân Trác, cậu chăm chỉ làm tớ áp lực quá đi.”Tổ Vân Trác đã tham gia giải đấu múa đương đại liên tiếp ba năm và đã giành được quán quân trong ba năm liền, năm nay vẫn là ứng cử viên nặng ký cho chức vô địch.“Tớ mới là người có áp lực mới đúng.” Tổ Vân Trác cười nói: “Năm nay gặp phải đối thủ mạnh như cậu.”“Ấy da, Vân Trác cậu đừng có khen bừa mà, tớ có lợi hại như cậu đâu.” Tổ Vân Trác không chỉ là quán quân giải đấu múa đương đại trong nước mà còn đạt được thành tích xuất sắc trong rất nhiều cuộc thi quốc tế. “Niệm Niệm, vừa nãy là tớ nói thật lòng đó. Tớ luôn coi cậu như một đối thủ mạnh, muốn so tài với cậu một trận nghiêm túc trên sân khấu chính thức.”Dư Niệm chống cằm, thở dài, “Nhưng đối thủ của cậu hiện tại lại đang gặp phải nút thắt cổ chai rồi, có chút tiến thoái lưỡng nan. Muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, có được không?”Tổ Vân Trác: “Đương nhiên là được rồi, hơn nữa còn là một vinh hạnh.” Bữa tối kết thúc, Dư Niệm dẫn Tổ Vân Trác đi tham quan trường dạy múa, cuối cùng đến phòng tập múa riêng của cậu.Dư Niệm bật nhạc, trước tiên trình diễn bài múa một cách hoàn chỉnh, sau đó kể lại những mâu thuẫn của mình và những ý kiến của đồng nghiệp cho Tổ Vân Trác biết không sót một điều gì.Dư Niệm cũng đưa ra ý kiến của mình, “Tớ cũng thấy độ khó của bài múa này hơi thấp, bây giờ vẫn còn thời gian, điều chỉnh cũng kịp.”Tổ Vân Trác: “Theo kinh nghiệm của tớ thì độ khó của bài múa này của cậu không hề thấp, cho dù ở các cuộc thi quốc tế cũng thuộc loại trung bình khá trở lên. Tiếp tục tăng độ khó sẽ làm tăng rủi ro sai sót, điểm này cậu nên hiểu rõ.”Dư Niệm gật đầu, cậu đương nhiên đã nghĩ đến, nhưng lại thấy mình vẫn có thể làm tốt hơn, nếu không thêm vào thì có chút không cam lòng.Tổ Vân Trác: “Niệm Niệm, cậu còn nhớ cuộc thi múa đôi năm nhất không?”Dư Niệm: “Đương nhiên nhớ.”Đó là cuộc thi quan trọng nhất trong cuộc đời cậu.Tổ Vân Trác: “Cậu thấy nguyên nhân chúng ta giành chiến thắng là gì? Là vì cậu bất chấp nguy cơ bị thương mà xoay thêm sáu vòng sao?” “Đương nhiên là không phải rồi.” Điểm này Dư Niệm rất tự tin, “Sáu vòng đó chỉ là thêu hoa trên gấm thôi, buổi biểu diễn đó của chúng ta, điều thực sự lay động ban giám khảo là…”Dư Niệm dừng lại, mắt ngấn lệ, “Vân Trác, tớ hiểu rồi! Cảm ơn cậu!” Tổ Vân Trác cười với cậu, “Niệm Niệm, cố lên! Tớ rất mong chờ màn trình diễn của cậu ở vòng chung kết.”Dư Niệm chống nạnh, ưỡn ngực, “Vân Trác cậu cứ chờ đấy, tớ sẽ dùng hết sức để chiến đấu! Còn nữa, cậu không được nhường đấy nhé.” “Yên tâm đi, tớ sẽ dốc hết sức.”Tạm biệt Tổ Vân Trác, Dư Niệm đi về phía xe của Lương Tụng Thịnh. “Chồng ơi, anh đợi lâu rồi.” Dư Niệm mở cửa xe, nhào tới, “Nhớ anh quá!”Lương Tụng Thịnh ôm cậu, đáp lại nụ hôn, “Xem ra hôm nay em nói chuyện rất vui.”“Đúng vậy! Nhờ có sự chỉ dẫn của Vân Trác, bây giờ em đã thông suốt hết rồi, siêu mong chờ vòng chung kết, đến mức không đợi được luôn rồi.”Lương Tụng Thịnh: “Anh cũng rất mong chờ.” Về đến nhà, Dư Niệm không thể chờ đợi được mà đi thẳng đến phòng tập múa. Cậu đóng chặt cửa sổ, bật nhạc, nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Đúng vậy, mục đích của điệu múa không phải là kỹ năng cao siêu mà là một buổi biểu diễn chưa đến mười phút. Không chỉ để trình diễn những bước nhảy uyển chuyển và âm nhạc du dương mà là để khán giả cảm nhận được ý nghĩa mà điệu múa muốn truyền tải. Phải lay động họ, để họ cảm nhận được sự đồng cảm, thấu hiểu được cuộc đời của nhân vật chính.Muốn lay động người khác, thì dù có hoa mỹ đến đâu cũng không bằng hai chữ —Chân thành.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Số ký tự: 0