Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương
Hì hì
Chung Vãn Hạ
2025-03-05 07:28:50
◎ Thật vui vẻ. ◎Dư Niệm ôm quần áo tự an ủi mình, bọn họ đã cùng nhau tắm, toàn thân đều đã nhìn thấy, bọn họ còn là chồng chồng hợp pháp, thay quần áo thì có gì đâu chứ.Cậu lôi quần áo trong lòng ra, “Thay cái nào trước?” Lương Tụng Thịnh ngồi vào sofa đơn, “Đồ y tá.” Dư Niệm: “…” Sao lại cứ phải chọn bộ này chứ! Nó kỳ quái quá, đáng sợ quá.Dư Niệm giũ quần áo và tất ra, chạy đến bên giường, liều mình cổ vũ bản thân, “Em thay đây, không được nhìn trộm.”Lương Tụng Thịnh ngồi ngay sau lưng cậu, không trả lời. Dư Niệm tắt đèn trần, chỉ bật đèn đầu giường.Cậu cúi đầu cởi cúc áo, chậm rãi, kéo dài thời gian, hận không thể hát một bài.Cởi áo ngoài xong, Dư Niệm vội vàng mặc áo trong vào.Quần áo có hai lớp trong và ngoài, lớp trong có hai bộ phận trên và dưới. Nửa thân trên là một chiếc áo choàng lông xù, kết hợp với băng đô tai dài, chắc là mô phỏng thỏ.Dư Niệm cũng không biết đây là chất liệu vải gì, sờ vào mềm mại, nhưng lại là chất liệu bán trong suốt. Nhìn từ xa thì có màu trắng, nhìn gần thì có thể thấy được ngực và rốn, khóa kéo ẩn ở bên hông.Vùng có lông chỉ có trước ngực và sau lưng, hai vai có hai dây treo, rất mảnh, thít vào xương quai xanh.Áo khoác ngoài là đồ y tá bằng chất liệu lụa, ôm sát người, trơn mịn, phía trước không có cúc áo, là thiết kế dây buộc.Dây buộc không thể làm hai mảnh vải hoàn toàn ôm sát, điều này có nghĩa là, cổ chữ V sâu sẽ để lộ áo bên trong, người khác có thể nhìn thấy rất rõ. Thêm vào đó là vải áo quá trơn, chỉ cần hơi lệch là sẽ tuột khỏi vai, giống như cố ý câu dẫn.Dư Niệm đổ mồ hôi, cuối cùng cũng mặc xong nửa thân trên và áo khoác ngoài, lại đội băng đô tai thỏ và vòng cổ lông xù.Khó khăn thực sự mới chỉ bắt đầu.Nửa dưới của bộ quần áo chỉ có một chiếc quần l.ót tam giác, màu trắng bán trong suốt, bó sát và có độ đàn hồi, chất liệu vải dày nhất đều ở trên quả bóng đuôi, mềm mại, rất dễ bóp.Phía sau áo khoác lụa, có một đường xẻ giống như đuôi én, đuôi thỏ vừa vặn gác ở điểm trên cùng, chỉ cần hoạt động nhẹ là có thể thấy được bên trong.Dư Niệm cầm quả bóng đuôi, kéo kéo dây chun quần ngủ, “Em thay quần đây, không được nhìn trộm.”Cố ý nói như vậy, cảm giác giống như đang nhắc nhở? Huhu, ngốc chết mất.Dư Niệm vội vàng c.ởi quần ngủ.Phía sau không có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ đã… Trước khi c.ởi quần l.ót, cậu lấy hết can đảm quay đầu lại. Oa huhuhuhu… Đồ lưu manh, đồ lưu manh thối tha!Đồ lưu manh vô địch vũ trụ, người không những không đi mà còn cứ nhìn cứ nhìn, mắt cũng không chớp!Góc độ đó, không phải mông thì cũng là chân.Hành động của Dư Niệm rối loạn, tư thế xiêu vẹo, nhưng cuối cùng cũng thay xong toàn bộ.Kích cỡ quần áo hơi chật, gốc đùi bị vải co giãn bó chặt, chỉ cần động nhẹ là có thể thấy được vết hằn màu hồng tươi.Kết hợp với bộ quần áo kỳ lạ, Trông có chút không nghiêm chỉnh, Càng giống câu dẫn người khác.Cậu liếc xuống dưới bụng, chỗ bó chặt phồng lên một cục nhỏ, quan trọng là còn bán trong suốt.Mình mới là đồ lưu manh! Dư Niệm dụi mắt,Thôi kệ,Dỗ dành đồ cổ mới là quan trọng.Dư Niệm dùng chút vải ít ỏi che chân lại, lảo đảo xoay người, “Lương tiên sinh, em thay xong rồi.”Lương Tụng Thịnh nghiêng đầu, giống như một ông chủ lớn lạnh lùng, “Mặc đầy đủ vào.”“Em đã mặc đầy…”Ánh mắt Dư Niệm dừng lại ở một nửa đang rũ xuống ở góc giường. Cứu mạng, sao lại quên mất cái này.Quần tất lưới trắng, cấu tạo vô cùng kỳ lạ, chỉ có thể mặc bên trong quần l.ót tam giác. Giữa hai ch.ân không có vải, nhìn qua, vô cùng…khiêu gợi. Bây giờ có nghĩa là, cậu phải cởi đuôi lông ra, mới có thể mặc tất lưới vào.Còn phải bị nhìn một lần nữa. Huhu…May mà lần thứ hai có kinh nghiệm, Dư Niệm rất nhanh đã thay xong, cậu nắm lấy vạt áo xoay người lại.Ánh đèn mờ ảo, trong bầu không khí ẩn chứa sự xấu hổ và khó xử. Đầu gối Dư Niệm chống vào mép giường, cách Lương Tụng Thịnh một chiếc giường đôi.Người đàn ông nghiêng người, vẫy tay với cậu.Dư Niệm ngoan ngoãn đi tới, khoảng cách giữa cả hai chỉ chưa đến hai mét.Đầu ngón tay Lương Tụng Thịnh chống vào thái dương, dựa vào sofa, lười biếng đến mức khiến người ta mê mẩn. Tim Dư Niệm đập nhanh, bị anh làm cho mê muội.Ngay cả khi đã là chồng chồng, Lương Tụng Thịnh vẫn có sức hút tuyệt đối với cậu. Ôm thì sẽ căng thẳng, hôn thì sẽ căng thẳng, ngay cả khi bị anh nhìn, cũng sẽ căng thẳng.Dư Niệm ổn định lại nhịp thở, “Có phải là điệu nhảy vòng lặp tình yêu không?”Lương Tụng Thịnh gật cằm.Dư Niệm nắm chặt vạt áo, “Còn…cởi nữa không?” Lương Tụng Thịnh rất lạnh, “Nếu không thì?”Dư Niệm hận không thể khóc một trận, quần áo mỏng manh đến mức này, vũ đạo sôi động phải liên tục xoay vòng và lắc lư, chiếc đuôi và lớp vải kỳ quái bên dưới, chắc chắn không thể che được.Lương Tụng Thịnh: “Bắt đầu đi.”Tiếng nhạc vang lên, điệu nhảy quen thuộc, âm nhạc vui tươi, Dư Niệm đã nhảy hơn trăm lần, sớm đã thành ký ức cơ bắp.Nếu chỉ là nhảy cho Lương Tụng Thịnh xem, cậu hoàn toàn có thể mặt không đỏ tim không đập. Nhưng cậu đang mặc bộ quần áo có tính mục đích rõ ràng, vai thỉnh thoảng lại bị tuột xuống, giống như hồ ly tinh khoác áo thỏ.Ánh mắt Lương Tụng Thịnh luôn nhảy nhót trên ngực và bụng cậu, mang theo tính xâm lược rõ rệt, giống như dã thú đang ăn thỏ và hồ ly. Dư Niệm né tránh ánh mắt, cố ý không nhìn.Nhưng sự “tấn công” của Lương Tụng Thịnh chỉ vừa mới bắt đầu. Anh không có biểu cảm gì, thờ ơ, “Không cởi?”Đầu ngón tay Dư Niệm run rẩy, cúi đầu kéo dây buộc trước ngực, tiếp tục nhảy theo nhịp điệu.Bộ đồ y tá kiểu dáng đơn giản, vạt áo không dài, vải không dày, nhưng lại là nơi duy nhất có thể che giấu. Nếu bộ này cũng cởi ra, áo trong thỏ có dây treo lông xù, quần l.ót bán trong suốt có đuôi, sẽ phơi bày tất cả ra trước mắt.Nửa kín nửa hở, ẩn hiện, Thà cởi hết còn hơn!Lương Tụng Thịnh không thúc giục nhưng ánh mắt sẽ “giết người”, Dư Niệm căng thẳng thần kinh, ngay cả dây cũng không nắm được.Thấy sắp hết nhạc, Dư Niệm vẫn không mở được nút thắt trước ngực. Giống như một đứa trẻ lo sợ bị trách phạt, cậu đỏ hoe mắt, sợ đến mức khóc nấc, “Lương…Lương tiên sinh, em…em thật sự không cởi…ai!” Cơ thể nghiêng đi dưới lực kéo của ngoại lực, Dư Niệm ngã vào lòng Lương Tụng Thịnh. Để lộ nửa vai trần trắng phát sáng. Một tay người đàn ông đỡ lấy eo, tay kia dán lên sau lưng, nắm lấy quả bóng đuôi, “Dư Niệm, mặc thành như vậy, đây là cái gọi là ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về?”Cơ thể Dư Niệm co rúm lại, run rẩy trong lòng anh, “Em xin lỗi.” “Trước mặt anh mà cởi đã hoảng thế này.” Đầu ngón tay Lương Tụng Thịnh trượt quanh đuôi, “Còn muốn cởi ở trong phòng phát trực tiếp?” “Không có.” Dư Niệm ấn vào ngực, nắm chặt dây buộc, “Em không cho bọn họ cởi!”“Vậy là nhảy.” Lương Tụng Thịnh nhìn cậu từ đầu đến chân, “Mặc thế này nhảy?”“Không có không có.” Dư Niệm liều mạng lắc đầu, “Em nói bừa thôi, em sẽ không mặc như vầy à ừm ừm!”Eo Dư Niệm thắt chặt, cảm nhận sâu sắc sự giận dữ của đối phương, ngón tay rơi xuống “trừng phạt” ở đuôi thỏ và những khu vực xung quanh.Lương Tụng Thịnh hung dữ đến đáng sợ, “Nói bừa cũng không được.” Dư Niệm bị ném lên giường, chỗ đuôi vẫn còn cảm giác ma sát thô ráp. Cơ thể nảy hai cái trong nệm, hai tay chống xuống lùi về sau. Đuôi kẹp vào giữa hai ch.ân, vừa mềm vừa nóng rát.Cậu chỉ lùi được hai bước đã bị Lương Tụng Thịnh nắm lấy mắt cá chân, kéo trở lại.Hai cánh tay bị ấn qua đỉnh đầu, bị khống chế cưỡng ép, độc đoán chuyên quyền.Ngày thường Lương Tụng Thịnh thương cậu, nuông chiều cậu, cái gì cũng theo cậu. Nhưng khi anh nổi giận, Dư Niệm vẫn sẽ sợ hãi.“Anh chấp nhận em chơi cosplay, phát trực tiếp, nhảy otaku, thích văn hóa 2D.” Lương Tụng Thịnh áp xuống, “Nhưng mặc như thế này trước ống kính, vĩnh, viễn, không, được.”Dư Niệm xoay xoay cổ tay bị véo đau, “Không có không có, em thật sự không có ý định mặc, em ừm ừm?!”Nếu Dư Niệm tối nay là một chú thỏ đáng thương, thì người đang khống chế cậu chính là một thợ săn vô tình.Thợ săn bịt miệng cậu lại, vọng tưởng chiếm lấy tất cả.Thỏ nghênh đón nụ hôn, cũng muốn tự chứng minh trong sạch.Cậu liều mạng giãy dụa, cắn đau thợ săn, cũng không đổi được cơ hội mở miệng.Cho đến khi cậu từ bỏ giãy dụa mới đổi được sự bình yên ngắn ngủi. Thợ săn buông miệng cậu ra nhưng không tha cho cái đuôi, “Anh không muốn nghe giải thích, chỉ cần em đồng ý.” Dư Niệm đỏ hoe mắt, l.iếm môi gật đầu, “Em đồng ý, vĩnh viễn không mặc quần áo như vậy trước ống kính, vĩnh viễn không nhảy thoát y cho người khác.”Lương Tụng Thịnh từ trên người Dư Niệm đứng dậy, nắm lấy mắt cá chân trái, rồi kéo lên, “Còn gì nữa?”Dư Niệm: “Còn, còn gì nữa?” Như vậy còn chưa được sao? Hay là còn bỏ sót điều gì?“Xoẹt” một tiếng, Dư Niệm hoảng sợ run rẩy. Là tiếng tất lưới bị rách, ở vùng chân trái.Bề mặt lưới hoàn chỉnh bị xé ra một lỗ hình bầu dục, Lương Tụng Thịnh xoa xoa sợi dây đỏ ở mắt cá chân, “Cho em thêm một cơ hội nữa.”“Có thể nhắc nhở em một ừm!”Mắt cá chân Dư Niệm đau nhói, có cảm giác bỏng rát của nụ hôn cắn. “Xoẹt.”“Xoẹt.”Tất lưới từ dưới xé lên trên, hành vi nguy hiểm của thợ săn lại từ mắt cá chân di chuyển lên đùi.Dư Niệm dùng sức khép hai chân lại, giữa hai ch.ân có xúc giác của đuôi lông, da có cảm giác nóng rát đau nhói.Cậu vắt óc suy nghĩ, lại nói: “Sau này em không phát trực tiếp nữa.” “Xoạt.”Tất lưới bên phải cũng bị xé rách một lỗ. Thợ săn lạnh lùng vô tình, “Trả lời sai rồi.”Xuyên qua không khí có thể thấy được những dấu vết màu đỏ sẫm. Tất cả những hình phạt đều bắt đầu từ mắt cá chân, từ dưới lên trên lan ra.Thỏ liều mạng cầu cứu nhưng mục đích của thợ săn không phải là giết ch.ết. Anh muốn chiếm lấy chú thỏ này, phê chuẩn sự nghịch ngợm của cậu, dung túng sự phản nghịch của cậu, nhưng ranh giới cuối cùng vĩnh viễn không được vượt qua.Để đổi lấy cơ hội hạ hỏa, Dư Niệm vắt óc suy nghĩ.Không nhảy múa, không phát trực tiếp, không chơi cos, không xem truyện tranh, không tham gia FES…Trong vài phút ngắn ngủi, cậu đã hứa hàng chục điều. Cuối cùng khi nói ra, “Chỉ cởi trước mặt anh, chỉ mặc thế này nhảy cho anh xem,” mới đổi được phản ứng khác.Người đàn ông móc vào dây chun co giãn ở eo, tạm thời dừng động tác. Nhưng cũng chỉ là tạm thời. Ngay sau đó, ngón tay lạnh lẽo bắt đầu từ bụng, xoay tròn di chuyển ra sau, dừng lại trước đuôi, chậm rãi trượt dọc theo đường may của da.Thợ săn nguy hiểm dần đến gần, hơi thở dừng lại ở chóp mũi cậu, “Niệm Niệm, em có biết chồng chồng hợp pháp phải làm gì không?”Dư Niệm co chân lại, kẹp chặt đầu ngón tay của thợ săn.Thỏ không đấu lại thợ săn, kết cục tốt nhất là thỏa hiệp trong sự quật cường.Những “trừng phạt” trước đó chỉ là bề ngoài, cái gọi là “tự kiểm điểm” hoàn toàn vô nghĩa.Ngay từ đầu, thợ săn đã mang theo mục đích, muốn bắt cậu trở về lãnh địa của mình, từ từ chiếm làm của riêng.Thợ săn mê luyến tất cả mọi thứ của thỏ, bao gồm chiếc đuôi tròn mềm mại và cả dây buộc thắt nút chết.Hóa trang y tá thỏ tinh xảo quyến rũ, chất liệu vải đắt tiền, đường cắt tỉ mỉ. Có cúc áo, có khóa kéo, cũng có cả dây buộc.Nhưng thứ thỏ cảm nhận được, chỉ là tiếng xé vải và cả một đêm thời tiết trong khu rừng nguyên sinh đột ngột thay đổi.Thỏ không ngừng van xin, thợ săn tạm thời dừng lại.Anh ôm chú thỏ trong lòng, gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, hôn lên chóp mũi cậu, “Còn muốn nhảy bộ nào?”Dư Niệm sợ đến run rẩy, cơ thể như muốn tan ra, bên trong vẫn còn đau. Dư Niệm rúc vào lòng anh, lại không dám quá trực tiếp, đành rụt rè hỏi: “Lương…Lương tiên sinh, những cái còn lại, có thể để ngày mai nhảy không?”Biểu cảm của Lương Tụng Thịnh không hề dịu lại, “Sao, không gọi ba nữa à?”Dư Niệm hít hít mũi, thu lại đôi mắt cá chân đầy vết hôn, không dám nói lời nào.A huhuhuhu, anh hóa ra đều biết cả rồi, thảo nào hôm nay lại tức giận như vậy!Lương Tụng Thịnh đỡ lấy cậu, “Niệm Niệm, vũ đạo có thể không nhảy, nhưng trừng phạt thì vẫn chưa xong.”“Đừng, đừng…” Dư Niệm thật sự sợ rồi, “Đừng… đừng mà a!”Thợ săn nổi giận hoàn toàn mất lý trí, cầu xin trong mắt anh là chất xúc tác để bộc lộ dục v.ọng.Trong vô vàn cách, thỏ cuối cùng cũng tìm ra cách làm vừa lòng tốt nhất. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, phụ thuộc vào sự sắp đặt của thợ săn, không ngừng chiều theo yêu cầu của anh, sẽ có thể có được một thợ săn dịu dàng và đổi lại được một chút thời gian thở. Dục v.ọng của con người thật kỳ diệu, lúc hung hãn thì rất sợ rất đau, lúc dịu dàng thì lại nhớ nhung xúc giác thần kinh do rất sợ rất đau mang lại. Trong khu rừng dục v.ọng của sợ hãi, yêu thích, run rẩy, chiều theo, thỏ ngồi trên khúc gỗ tròn, gió lớn thổi làm cậu chao đảo, mưa bão làm ướt bộ quần áo rách nát, nước mưa nhờn nhụa dính trên ngón tay, vòng cổ, bụng dưới và giữa hai ch.ân, hoặc bất kỳ nơi nào cậu không dám nghĩ tới. Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm trượt xuống đất, cà vạt kẻ sọc rơi trên bệ cửa sổ, trong bồn tắm có mảnh vụn của tất lưới, bên cạnh thảm là vạt áo không lành lặn.Dư Niệm chỉ còn lại một chiếc dây áo, may mà đuôi thỏ vẫn còn nhưng quả bóng lông ướt sũng, dính cả sữa bò trộm uống.Rừng mưa nhiệt đới âm tình bất định, các loại thời tiết khắc nghiệt luân phiên thay đổi. Cậu cảm nhận được gió mạnh vào lúc mười giờ, trải qua cơn mưa xối xả vào lúc mười một giờ, và bị sét đánh tê dại vào lúc không giờ.Ngoài ra, cậu cũng từng gập người, nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ; sát vào nhau, nhìn thấy chính mình trong gương phòng tắm.Quá trình trưởng thành phải trải qua sự căng thẳng ban đầu, đau đớn ở giữa mới có thể đổi lại được sự thu hoạch đầy ắp.Huống chi trong vô vàn sự nuông chiều, cậu đã thuần hóa được thợ săn của mình.Khiến anh phát điên vì mình, mê mẩn vì mình.Ngay cả như vậy, trong một vài việc cậu vẫn bị thợ săn dắt mũi, những kiến thức khổ học chẳng dùng được chút nào.Đêm dài điên cuồng, cơ thể thỏ bị uốn cong, vặn vẹo, tháo rời vô số lần, trong sự vui mừng và kinh ngạc của thợ săn, hết lần này đến lần khác chứng minh với anh rằng, những động tác này cậu đều có thể làm được, đều có thể hoàn thành.Mưa bão kết thúc, thỏ kiệt sức, ướt sũng cuộn tròn thành một cục.Thợ săn giúp cậu lau đi sự nhờn dính trên tứ chi, hôn lên khóe miệng và giữa lông mày, ôm đi tắm rửa sạch sẽ.Khi thỏ trở lại đã ngủ say, một mảnh bừa bộn đã sớm được dọn dẹp, trong không khí vẫn còn vương lại dấu vết của sự điên cuồng.Lương Tụng Thịnh ôm cậu vào trong giường, cẩn thận chạm vào vai và mí mắt. Nắm lấy đầu ngón tay, ấn vào ngực.Và nhẹ nhàng nói với cậu: “Ngủ ngon, Niệm Niệm của anh.” Đêm đó, Lương Tụng Thịnh ngủ trong phòng Dư Niệm, cả hai không hề tách rời suốt đêm, ôm nhau rất chặt. Ngọn lửa của Lương Tụng Thịnh không nỡ để qua đêm, nhưng Dư Niệm lại giận dỗi. Đến nỗi sáng hôm sau cậu kiên quyết từ chối việc Lương Tụng Thịnh giúp cậu kiểm tra cơ thể.Người sau xoa xoa vành tai cậu, kiên nhẫn dỗ dành, “Ngoan, cho anh xem nào.”Dư Niệm chui vào chăn, cuộn mình vào trong, “Không muốn.” Lương Tụng Thịnh: “Giận rồi à?”Dư Niệm ôm gấu, hoàn toàn không để ý. “Tối qua là anh không tốt, hung dữ quá.”Dư Niệm chu môi, biết là hung dữ còn dùng sức như vậy. Cứ thúc thúc vào, căn bản không dừng lại, động cơ vĩnh cửu!Tay Lương Tụng Thịnh nhét vào trong chăn, “Để anh xem xem, có bị sưng không.”Dư Niệm đè chặt chăn, đẩy tay anh ra.Lương Tụng Thịnh kéo ra, “Ngoan, anh phải xác nhận tình hình, mới có thể phán đoán có nên bôi thuốc không.”Dư Niệm cuộn chăn lại, “Không muốn, không bôi!”Tối qua bị cái vòi voi to lớn kia như này như kia, như kia như này bắt nạt, bây giờ còn muốn xem? Không được!Nhỡ xem không xong, vòi voi lại đến thì sao? Không muốn không muốn, tuyệt đối không muốn!Lương Tụng Thịnh không ép được cậu, cũng không nỡ ép buộc, “Thật sự không sao?”“Không sao.”Ngoại trừ có chút xót xót, căng căng, tê tê, đau đau, kiến thức khoa học phổ thông nói đây là hiện tượng bình thường, nghỉ ngơi hai ngày là có thể tự khỏi.“Anh đi làm trước, chiều về sớm với em.” Lương Tụng Thịnh xem đồng hồ, “Nếu không thoải mái, gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào.” Lương Tụng Thịnh lại nói: “Còn nữa, nhớ ăn cơm, tối qua tiêu hao quá nhiều, cần bổ sung thể lực.”Dư Niệm vùi đầu vào gối, “Dạ dạ.”Tiếng bước chân biến mất, Dư Niệm nằm sấp trên giường, vùi mặt vào gối. Huhu đau quá đau quá, đau chết mất!Dư Niệm cả đêm đều thực hiện các động tác khó như hạ eo, xoạc chân, đá chân cao, nhưng những thứ này đều không tính là gì, quan trọng là, chỗ gắn vòi voi thật là căng, bây giờ vẫn còn siêu no, nó làm thế nào mà nuốt xuống được nhiều như vậy.Dư Niệm đưa tay qua, muốn chạm vào nhưng lại không dám, cảm giác mông đều to ra một vòng. Không lẽ thật sự sưng lên như trên mạng nói.Sắp khai giảng rồi, ba ngày có thể hồi phục không? Niệm Niệm đáng thương, mông càng thảm thương.“Xong rồi, hỏng bét rồi!” Dư Niệm đột ngột ngồi dậy từ trên giường, “A hu hu hu, đau đau đau…!”Nhưng đau cũng không để ý được, Dư Niệm kê hai chiếc gối lông vũ ở sau lưng, mò điện thoại ra, đăng nhập vào phòng phát trực tiếp.Bị tin nhắn làm cho kinh hồn bạt vía. “Niệm Niệm, cậu sao vậy?”“Tối qua sao không đến?”“Cậu làm bọn tớ lo chết đi được!” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Niệm-chan cậu cho bọn tớ leo cây!” “Tớ đã đợi cậu cả một đêm.”“Mina gomen, tối qua tớ đã lỡ hẹn.”Huhu, tớ cũng không muốn đâu, nhưng bị đồ cổ bắt giữ, thật sự không còn cách nào khác.“Niệm Niệm bị ốm à?”“Sắc mặt trông tiều tụy quá?”“Cứu mạng, vẫn còn đang nằm trên giường.” “Đau lòng quá, quả nhiên là bị bệnh rồi.” “Là vì bị bệnh nên mới không đến sao?”“Mau đi nghỉ đi, sửa lại thông báo là được rồi, sao còn lên mạng nữa!” Dư Niệm vốn không muốn nói dối, nhưng sự thật thì không thể nói, cũng không tìm được lý do nào khác.“Hôm qua là bị ốm, xin lỗi mọi người.” “Không sao đâu, không phải lỗi của cậu.” “Không cần xin lỗi đâu.”“Uống thuốc chưa, nghỉ ngơi cho tốt nha.” “Niệm bảo bối của tớ sắc mặt tệ quá.” “Cứ như túng dục quá độ vậy.”Dư Niệm: “…”Thì đúng là túng dục quá độ mà.“Không sao đâu, tớ nghỉ ngơi một chút là được thôi.” “Mau đi nghỉ đi, bảo bối ngoan.”“Niệm, cổ cậu sao vậy?” “Ừm, sao vậy?”“Vết đỏ bên cạnh, hình như…”Thông qua camera, Dư Niệm sợ toát mồ hôi lạnh. Cậu vội vàng che lại, “Không sao không sao, chỉ là có chút dị ứng da thôi.”“Thảo nào, nhớ uống thuốc nha.” “Sợ quá, tớ còn tưởng là vết hôn.”“Sao có thể chứ, cả một mảng lớn như vậy, ai mà điên cuồng đến mức hôn thành ra như vậy, chắc phải mòn cả môi mất thôi.”Dư Niệm trong lòng khóc đến long trời lở đất, đúng là bị hôn thành ra như vậy, môi cũng không bị mòn, tên xấu xa sáng dậy tinh thần phơi phới, không có ảnh hưởng gì, chỉ có cậu đáng thương mà thôi.An ủi fan xong, lại hẹn thời gian phát trực tiếp lần sau, Dư Niệm thoát khỏi phòng phát, lúc này mới có thời gian kiểm tra cơ thể.Mông đau quá không xuống được giường, cậu dùng gương nhỏ trong ngăn kéo để soi cơ thể.Da toàn thân đều có dấu vết do đồ cổ để lại, mắt cá chân, vai, gần xương bả vai, còn có mặt trong đùi là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề nhất.Không phải là vết hôn thì cũng là dấu răng. Dư Niệm ném gương nhỏ, vùi mặt vào chăn. Đồ biến th.ái, đồ lưu manh thối tha!Cái gì mà bảo thủ cấm dục, cái gì mà chính trực cổ hủ, đều là lừa người. Cái gì cũng biết, còn không ngừng bắt cậu đổi động tác, đổi địa điểm. Đi đi lại lại mấy lần, lần nào tư thế cũng không giống nhau.Sao trước đây nhìn có vẻ thanh tâm quả dục, chẳng lẽ đều là giả vờ sao? Cái vòi voi to lớn kia, siêu khỏe, giống như không bao giờ biết mệt.Dư Niệm càng nghĩ càng tủi thân, Niệm Niệm quá thảm, Niệm Niệm thật đáng thương, bị cái vòi voi to lớn kia bắt nạt.Cũng may học nhảy nên cơ thể mềm mại hơn một chút, nếu không trong ngoài đều không chịu nổi rồi.Điện thoại rung lên dưới gối, là tin nhắn.Lương tiên sinh: “Niệm Niệm, dì Hiền nói em không xuống lầu ăn cơm. Vẫn còn khó chịu à? Có cần anh về không?”“Không cần! Em xuống ăn ngay đây.” Lương tiên sinh: “Vẫn còn giận à?” “/Gấu nhỏ hờn dỗi”Lương tiên sinh: “Tối qua là anh không tốt, quá hung dữ. Xin lỗi, anh đã nhịn quá lâu nên mất lý trí, thật sự không khống chế được.”Nghe có vẻ thành khẩn đấy. “Tại sao phải nhịn ạ?”Lương tiên sinh: “Có quan hệ hợp pháp rồi anh mới nỡ chạm vào em.” Dư Niệm ôm điện thoại cười trộm.Vẫn là đồ cổ hủ không thay đổi, Thật phong kiến.“Vậy sao lại không nhịn được ạ?”Lương tiên sinh: “Em quyến rũ như vậy, sao anh nhịn được?”Dư Niệm ôm điện thoại lăn một vòng, kích động đến mức trong lòng nổ lốp bốp.“Ồ, vậy sao tối qua lại biết nhiều như vậy ạ?”Cái gì cũng biết, làm cậu thấy mình như một thằng ngốc.Rõ ràng đều không có kinh nghiệm mà anh lại làm rất chu toàn. Tuy rằng nhìn có vẻ rất hung dữ nhưng công tác chuẩn bị lại hoàn hảo đến mức Dư Niệm nóng ruột, anh còn không ngừng thăm dò thăm dò, đảm bảo không có vấn đề gì mới chịu đi vào.Lương tiên sinh: “Vì chờ đợi ngày này, vì làm em vui, cố ý học.” Dư Niệm vùi trong chăn hét lớn.Huhu…Tiên sinh nhà tui giỏi quá, thật sự quá giỏi. Cho anh hết cho anh hết, cho anh tất cả!Lương tiên sinh: “Niệm Niệm, nhận được chưa?” “Dạ dạ, ở đây ở đây. /Gấu nhỏ rụt rè”Lương tiên sinh: “Có cần anh về không?”“Không cần không cần, em xuống lầu ăn cơm ngay đây.” Lương tiên sinh: “Ngoan, đợi anh về.”Cuộc trò chuyện kết thúc, Dư Niệm cũng không xuống lầu. Cậu đặt điện thoại xuống, buồn ngủ xoay người ngủ ngay, dì Hiền lên gõ cửa cũng không tỉnh.Dư Niệm ngủ một giấc như vậy thì đúng là không thể dậy nổi.Liên tục sốt ba ngày, không chịu cho Lương Tụng Thịnh xem cơ thể, uống thuốc cũng không phối hợp, cuối cùng bị cưỡng ép ôm đến bệnh viện.Trưởng khoa Mã của khoa sinh sản gần chín mươi tuổi, là tấm biển hiệu của bệnh viện tỉnh.Trưởng khoa Mã gọi số tiếp theo, thấy một khuôn mặt quen thuộc, trong lòng còn ôm một người nhỏ mặt đỏ bừng.Trưởng khoa Mã tháo kính lão xuống, “Tiểu Lương à, sao cháu lại đến đây?”“Trưởng khoa Mã.” Lương Tụng Thịnh lễ phép gật đầu, “Đến khám bệnh cho chồng cháu.”“Ây da, thế là kết hôn rồi à, chuyện khi nào thế, sao không nói với ông già này?”“Mới chỉ đăng ký thôi, chồng cháu còn trẻ, đợi khi nào tổ chức đám cưới nhất định sẽ mời bác.” Trưởng khoa Mã đeo kính lão vào, nhìn người trong lòng anh, “Cậu trai, chỗ nào không thoải mái à? Nói cho ông nghe.”Dư Niệm ôm cổ Lương Tụng Thịnh, xấu hổ cố gắng rúc vào lòng anh, “Đau.”“Đau ở đâu?”Lương Tụng Thịnh: “Ba ngày trước, bọn cháu có lần quan hệ tình d.ục đầu tiên. Có thể hơi quá khích, thời gian kéo dài, từ bảy giờ tối đến rạng sáng hôm sau. Tần suất là bảy lần, không sử dụng đồ hỗ trợ, không áp dụng biện pháp an toàn nhưng sau đó đã vệ sinh sạch sẽ.”Á đụ =)))Dư Niệm nghe mà mặt đỏ tim đập, sao số lần và thời gian đều nhớ rõ thế này huhuhu.Lương Tụng Thịnh tiếp tục nói: “Nhưng vào chiều ngày hôm đó, cậu ấy xuất hiện triệu chứng sốt cao, ba mươi tám độ năm. Trong thời gian đó đã uống ibuprofen và amoxicillin, sốt đã hạ, nhưng cơ thể vẫn còn khó chịu. Cháu không yên tâm, nhờ bác xem thử.”Lương Tụng Thịnh thừa nhận hành vi tối hôm đó có hơi quá mức, nhưng với tư cách là một bác sĩ, anh đã kiểm soát chặt chẽ trong phạm vi có thể chấp nhận được. Dù sao cũng là lần đầu, đau và sưng nhẹ là không thể tránh khỏi. Nhưng trong trường hợp biểu bì không bị tổn thương không nên xuất hiện tình trạng sốt và đau kéo dài.Trưởng khoa Mã hỏi: “Đã khám trong chưa?” Lương Tụng Thịnh: “Không cho sờ.”“Thế thì không được, cái này phải kiểm tra kỹ.” Nói rồi, trưởng khoa Mã cầm dụng cụ khử trùng, dẫn người vào phòng bên cạnh.Đi được hai bước, ông quay đầu nhìn biểu cảm của Lương Tụng Thịnh, nheo mắt lại, “Tiểu Lương à, hay là cháu tự làm đi?”Lương Tụng Thịnh cũng có ý này, “Phương pháp và yếu lĩnh, vẫn phải nhờ bác chỉ dẫn.”“Được, cái này còn dễ hơn cả mở sọ.” Trưởng khoa Mã cười ha hả, lấy ra một cuốn sách dày cộp, lật một trang đưa cho anh, rồi đưa cho anh quyển bệnh án, “Đi đi, sờ theo cái này, viết tình hình lại cho ta.” Trưởng khoa Mã đưa cho anh một chiếc chìa khóa, nháy mắt với anh,“Phòng bên cạnh không có ai, cách âm tốt, ta gọi số sau, không cần vội.” Trong đầu Dư Niệm liên tục lặp lại ý nghĩa của việc kiểm tra trong, kết hợp với giọng điệu của ông Mã và phản ứng của đồ cổ, cuối cùng cậu xác định, kiểm tra trong thật sự là cái đó…Dùng ngón tay kiểm tra huhuhuhu.Lương Tụng Thịnh trải tấm vải vô khuẩn dùng một lần, bế Dư Niệm lên giường đơn. Anh cúi đầu, nghiên cứu kỹ nội dung trong sách, đeo bao cao su ngón tay vào ngón trỏ và ngón giữa, cầm lọ chất bôi trơn, ngồi xuống bên cạnh Dư Niệm.“Niệm Niệm, banh chân ra.”Dư Niệm đỏ mặt, khép chặt hai chân.“Cứ như vậy mãi không được, kiểm tra rõ ràng mới biết được là vấn đề gì.” Lương Tụng Thịnh rất kiên nhẫn, “Anh là tiên sinh của em, nhưng cũng là bác sĩ, em phải tin anh.”Dư Niệm nắm chặt vạt áo, “Sợ đau.”“Anh sẽ rất nhẹ.” Lương Tụng Thịnh lắc lắc hai ngón tay, “Chúng rất nhỏ, đi vào rất dễ.”Trong phòng kéo rèm lại, không có bật đèn.Dư Niệm c.ởi quần, hơi banh chân, dựa vào lòng Lương Tụng Thịnh. Mới bắt đầu kiểm tra đã xuất hiện khó khăn.Dư Niệm vô cùng bài xích, Lương Tụng Thịnh không dám tiếp tục. “Sao vậy, đau à?”Dư Niệm nhìn đầu ngón tay bọc cao su trắng, “Sần sật, không thích.” Đêm đó, Lương Tụng Thịnh cũng đã giúp cậu làm việc tương tự. Quá trình dễ dàng, nhưng không có cao su, cũng không khiến cậu cảm thấy khó chịu.“Anh tháo ra, giống như hai ngày trước, sẽ không làm em khó chịu, được không?”Dư Niệm gật đầu, làm theo chỉ dẫn của Lương Tụng Thịnh, nhắm mắt, thả lỏng, hít sâu, rồi thở ra.Cảm giác căng tr.ướng rất rõ ràng, động tác còn nhẹ nhàng hơn đêm đó, cả quá trình không có gì khó chịu, chỉ là Dư Niệm tự mang theo âm thanh.Lương Tụng Thịnh bịt miệng cậu lại, “Bệnh nhân này, kiềm chế chút đi, đây là bệnh viện đấy.”Dư Niệm vùi vào lòng anh, “Ông Mã chẳng phải nói cách âm tốt mà.” “Chỉ nhớ mỗi cái này.” Lương Tụng Thịnh bị cậu chọc cười, “Nhưng em như vậy, là đang trêu chọc bác sĩ đấy.”“Ồ, được rồi.”Dư Niệm ngậm miệng, cố gắng giữ im lặng nhưng hiệu quả không đáng kể.Cậu tuy biết là đi khám bệnh, nhưng chỉ cần nghĩ đến người giúp mình kiểm tra là tiên sinh của mình liền hoàn toàn không thể kiềm chế được. Đến lúc sau mọi chuyện càng không thể cứu vãn.Cậu nắm lấy cổ áo Lương Tụng Thịnh, “Ưm, bác sĩ Lương, còn chưa xong sao?” Lương Tụng Thịnh tiếp tục vào trong, “Cố thêm chút nữa.”Dư Niệm đỏ bừng mặt, căng tức cơ thể, lại cố chịu một hồi, bác sĩ mới kết thúc việc “bắt nạt”.Lương Tụng Thịnh chậm rãi rút tay ra, “Nằm ở đây đừng nhúc nhích, anh rửa tay xong sẽ giúp em vệ sinh.”Lương Tụng Thịnh đắp áo lên đùi cậu, phía trước thì lại nhô lên, đợi khi anh quay lại, trạng thái không những không tốt hơn, mà còn có xu hướng nghiêm trọng hơn.Lương Tụng Thịnh dùng bông gòn thấm cồn giúp cậu lau ở dưới, Dư Niệm thì dùng tay che ở trên.Dư Niệm thăm dò hỏi: “Em có sao không?”Lương Tụng Thịnh thay một miếng bông gòn mới, “Cụ thể phải xem bác sĩ Mã nói thế nào.”Dư Niệm lo lắng bất an, “Chẳng lẽ thật sự có vấn đề?” “Đừng lo, có vấn đề thì chữa.”Dư Niệm càng hoảng hơn, “Nếu như không thể như thế nữa thì sao?” Lương Tụng Thịnh: “Không thể thì cũng không sao, chuyện này đối với anh mà nói không phải là điều thiết yếu trong cuộc sống.”Dư Niệm cuống lên, ngồi dậy, “Nhưng đối với em thì là!”Lương Tụng Thịnh dở khóc dở cười, “Không sợ đau à? Chẳng phải mấy hôm trước còn ầm ĩ nói là không muốn nữa à?”Dư Niệm che đầu lại, “Ôi, anh không được nói nữa!”Chuyện này thật sự rất kỳ diệu, tuy rằng đôi khi sẽ đau, nhưng mấy ngày không gặp thì lại rất nhớ, đặc biệt là còn bị ngón tay chạm chạm chạm vào thì càng khó chịu hơn.Lương Tụng Thịnh giúp cậu kéo quần lên, “Dậy đi.” Dư Niệm xoay người, “Không dậy.”Lương Tụng Thịnh: “Sao vậy?”Dư Niệm cọ cọ chân, “Vòi voi nhỏ căng căng, không đứng dậy được.” Lương Tụng Thịnh: “Vấn đề môi trường, ra ngoài là sẽ hết.”“Không muốn, không ra được.”Bây giờ ra ngoài sẽ mất mặt, sẽ bị ông Mã cười. Dù sao không rút lại thì không ra.“Vậy bệnh nhân này có cần bác sĩ giúp không?”Dư Niệm ôm áo khoác của anh, “Không muốn tiêm, cũng không uống thuốc.”“Không tiêm cho em, cũng không cho em uống thuốc.” Lương Tụng Thịnh đến gần cậu, “Bác sĩ riêng của em đích thân làm.”Dư Niệm vô cùng thấu hiểu sự quyến rũ của đồng phục, phòng bệnh viện tường trắng bốn phía, có một vị bác sĩ cao lớn oai phong, đẹp trai đến kinh người, muốn đích thân giúp cậu… Huhu, không kiềm chế được.Dư Niệm co chân lại, tim đập thình thịch, nhìn xuống dưới eo anh, “Bây giờ được không ạ?”Lương Tụng Thịnh gõ lên mũi cậu, “Đương nhiên là không được rồi.” “Ồ.” Dư Niệm quay đầu đi.Vậy thì nói làm gì, vô dụng!Lương Tụng Thịnh nắm lấy cằm Dư Niệm, chỉ vào khóe miệng, “Chỗ này.” Lại lắc tay, “Hoặc chỗ này, chọn một trong hai.”Dư Niệm cảm thấy mình hư hỏng đến tận xương tủy, nhưng lại rất hưng phấn, “Đều được, không kén chọn!”Lương Tụng Thịnh bế người lên, “Nhỏ tiếng thôi, đánh nhanh thắng nhanh, bác sĩ Mã vẫn đang đợi.”Dư Niệm ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, “Dạ dạ.”Lương Tụng Thịnh nắm lấy chỗ đó, “Bệnh nhân này, chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu nhé.”“Dạ dạ!”Vòi voi nhỏ chuẩn bị xong rồi! Trưởng khoa Mã gọi thêm năm số nữa, Dư Niệm mặt đỏ bừng và Lương Tụng Thịnh áo sơ mi nhăn nhúm mới quay lại.Ông đeo kính lão dày cộp, nghiên cứu kết quả hồi lâu. Nhíu mày mãi không có phản ứng.Lương Tụng Thịnh không thúc giục nhưng không khỏi lo lắng.Kết quả kiểm tra trong đúng là có khác biệt so với người trưởng thành bình thường, nhưng không phải là thiếu hụt hoặc thừa cấu tạo, mà là không nằm trong phạm vi tiêu chuẩn.Trưởng khoa Mã đặt bệnh án xuống, tháo kính ra, “Này cậu bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”“Mười chín ạ.”“Ồ.” Trưởng khoa Mã nói một tiếng đầy ẩn ý.Lương Tụng Thịnh lo lắng, “Rất nghiêm trọng sao ạ?”“Nghiêm trọng thì không phải, nhưng mà…” Trưởng khoa Mã cười, “Tiểu Lương, cháu có phúc đấy!”“Đứa bé này bẩm sinh đã hẹp hơn người bình thường, thêm vào đó là tuổi còn nhỏ, phát triển hơi chậm, cảm giác đau sau đó sẽ càng rõ rệt hơn.”Lương Tụng Thịnh: “Ý bác là, cậu ấy vẫn ở trạng thái chưa trưởng thành?” “Không thể nói như vậy, tất cả các chỉ số sinh l.ý của cậu ấy đều là tiêu chuẩn của người trưởng thành, nhưng có hơi chậm hơn một chút cho nên mới biểu hiện ra trạng thái gần như trẻ con.” Giáo sư Mã lại nhìn về phía Lương Tụng Thịnh, “Thêm vào đó kích cỡ của cháu cao hơn mức trung bình, mà cậu ấy lại thấp hơn mức trung bình, hai người kết hợp lại, cậu ấy sẽ đau, còn cháu sẽ nghẹn.”Dư Niệm hoảng rồi, cái gì cái gì chứ, chẳng lẽ sau này làm cái đó xong đều phải đau mấy ngày sao!Huhu, không muốn mà!Không muốn phát sốt, ghét uống thuốc.Lương Tụng Thịnh ôm chặt Dư Niệm, “Có cách giải quyết nào không ạ?”Trưởng khoa Mã cười nói: “Cách nhanh nhất, cậu ấy làm phẫu thuật nong rộng, làm cho đường dẫn lớn hơn, hoặc cháu làm phẫu thuật thu hẹp, làm cho cơ quan nhỏ lại, lập tức có hiệu quả.”Dư Niệm: “…”A a đừng mà đừng mà!Tui không muốn làm phẫu thuật! Tui cũng thích vòi voi to!Không được nhỏ lại, không được!Lương Tụng Thịnh nhéo sống mũi, “Trưởng khoa Mã, phiền bác cho cháu một phương án khả thi.”Trưởng khoa Mã cười ha hả, “Yên tâm đi, không phải chuyện lớn, khả năng thích ứng của cơ thể rất mạnh, làm thêm mấy lần là sẽ quen thôi.” Lương Tụng Thịnh trịnh trọng, “Cháu không muốn cậu ấy đau, dù chỉ là mấy lần.”“Nếu cháu không nỡ thì lại nhịn thêm chút, đợi hai năm nữa, đợi cậu ấy lớn hơn, trưởng thành hơn sẽ có phần nào giảm bớt.” Trưởng khoa Mã nói: “Tương lai hai cháu nhất định sẽ hạnh phúc, ngọt ngào.”Lương Tụng Thịnh: “Trong hai năm này, cháu cần làm gì để hỗ trợ không ạ?”“Có thể làm một vài bài tập mở rộng, mỗi tuần một đến hai lần, kiên trì sẽ tăng thêm độ đàn hồi, hiệu quả rõ rệt.” Nói rồi, trưởng khoa Mã đưa cho anh một cuốn sổ nhỏ, “Làm theo cái này, mỗi lần từ hai mươi phút đến nửa tiếng.” Từ bệnh viện ra, Dư Niệm nắm tay Lương Tụng Thịnh đi về phía bãi đỗ xe.Cậu đi chậm hơn, có thể thấy được bóng lưng Lương Tụng Thịnh, “Ông Mã sao toàn đưa ra ý kiến tồi thế.” “Em nói như vậy ông ấy sẽ hắt xì đấy.”Dư Niệm nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nghe thôi đã thấy không đáng tin, lạ quá đi.”Cậu lại hỏi: “Bây giờ đi đâu ạ?”Hôm nay lẽ ra cậu phải đi học, Lương Tụng Thịnh cũng phải đi làm. Lương Tụng Thịnh: “Anh đã xin phép cho em ở trường rồi, về nhà làm bài tập mở rộng.”Dư Niệm dừng chân, “Ơ? Chẳng phải vừa mới làm rồi sao?” Không lẽ thật sự phải nghe ông Mã sao?Lương Tụng Thịnh: “Vừa nãy là khám trong.” Dư Niệm: “Có khác nhau à?”Chẳng phải đều là sờ sờ sờ, làm cho vòi voi nhỏ thẳng lên, căng căng, trong lòng lại rối bời cả lên.Lương Tụng Thịnh kéo cửa xe: “Khác nhau nhiều lắm.” Dư Niệm: “Cứ như vậy vòi voi nhỏ khó chịu quá.” Lương Tụng Thịnh: “Khó chịu anh giúp em giải quyết.” Dư Niệm: “Dùng vòi voi to giải quyết ạ?”“Nó đang nghỉ.”“Bao giờ nó mới đi làm?”Lương Tụng Thịnh: “Nó bị đuổi việc rồi, tạm thời không được đi làm.” Dư Niệm: “…”Huhu thảm quá.“Mấy giờ thì nó mới về?”Lương Tụng Thịnh: “Hai đến ba năm.” Dư Niệm: “Nhưng mà…”Không được không được không được. Không kiên trì được, không đợi được nữa!“Không nhưng nhị gì hết, vì sức khỏe của em, anh có thể nhịn.” Dư Niệm: “…”Nhưng em không muốn nhịn!Tác giả có điều muốn nói:Các bảo bối à, tớ thật sự đã cố hết sức rồi, cũng chỉ có thể đến đây thôi, xin hãy phát huy trí tưởng tượng, não nhỏ xoay tròn lên.Thật ra ban đầu còn có một đoạn giúp Dư Niệm làm hồi phục, hoặc là Niệm Niệm giúp trưởng khoa Lương, nhưng nội dung quá nhiều mà xuất hiện liên tục, tớ sợ các cậu sẽ ngán, cũng sợ cơ quan kiểm duyệt không tha cho tớ, cho nên quay đầu lại bổ sung ở phần ngoại truyện, mọi người có thể lựa chọn đăng ký.Chương này sẽ bổ sung phần yêu thương của tác giả vào chuyên mục tác giả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro