Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương
Phẫu thuật
Chung Vãn Hạ
2025-03-05 07:28:50
◎ Niệm Niệm là của tôi. ◎Kích thước giường của Lương Tụng Thịnh giống với giường của Dư Niệm, đều là giường lớn tiêu chuẩn một mét tám. Dư Niệm được anh ôm trong lòng, không gian hai người chiếm rất nhỏ.Khoảng cách gần như vậy, Dư Niệm chỉ cần nghiêng đầu có thể nghe rõ tiếng tim đập; trán cọ một chút có thể cảm nhận được làn da trên cằm.Lương Tụng Thịnh ngủ say còn cậu thì ngay cả mắt cũng không nỡ nhắm.Khi còn nhỏ, để không làm ông nội lo lắng, cậu luôn tỏ ra rất mạnh mẽ, kiên quyết ngủ một mình.Nhưng ông nội từng nói, lúc bố mẹ còn sống cậu rất nhát gan, mỗi tối đều phải chạy đến phòng bố mẹ, nằm giữa hai người, nắm tay họ mới có thể ngủ được.Nhưng lúc đó cậu còn quá nhỏ, nếu không phải ông nội nhắc đến, cậu căn bản không nhớ được tình tiết.Bởi vì chưa từng nhớ lại, cũng quên mất tiếng tim đập và hơi ấm của bố mẹ.Dư Niệm cố nén chua xót, không muốn làm ồn Lương Tụng Thịnh. Cơ thể bị người ta ôm chặt hơn, đôi mi ướt át nhận được một nụ hôn. “Sao vậy?” Lương Tụng Thịnh xoa xoa vành tai cậu, “Không ngủ được?”Dư Niệm hoảng hốt, “Làm ồn anh rồi à?”Lương Tụng Thịnh: “Em không ngủ, anh không nỡ ngủ.”Tim Dư Niệm đập càng nhanh hơn, “Sao anh biết em không ngủ?” “Cảm giác.” Lương Tụng Thịnh nắm tay cậu, đặt lên ngực mình, “Đang nghĩ gì vậy?”Dư Niệm rúc vào lòng anh, “Em nhớ bố mẹ.” “Đợi phẫu thuật xong, chúng ta đi thăm họ.” Dư Niệm hít hít mũi, “Dạ.”Lương Tụng Thịnh kéo góc chăn, “Ngủ đi, được không?” “Dạ, ngủ ngon.”Dư Niệm nhắm mắt lại.Tuy rằng cậu có một chút bất hạnh nhưng cũng có một chút may mắn, thậm chí còn hơn một chút.Ông nội nói đúng, quá khứ là để hoài niệm, điều nên trân trọng vĩnh viễn là hiện tại. Ngày hôm sau, hai tiếng trước khi phẫu thuật.Dư Niệm còn chưa đến phòng bệnh đã nghe thấy tiếng gào thét trong phòng. Lòng cậu đau nhói, ca phẫu thuật lớn như vậy người trưởng thành còn không chịu nổi, huống chi là một đứa trẻ, sao có thể không sợ hãi.Lương Tử Thần trong phòng bệnh gào khóc thảm thiết, “Không cạo! Con không muốn cạo đầu! Con không làm hòa thượng, con đẹp trai như vậy, con không thể bị phá tướng!”Dư Niệm: “…”Quả nhiên là một đứa trẻ.Bầu không khí vốn nặng nề vì vậy mà lại nhẹ nhõm hơn không ít.Dư Niệm vào dỗ dành cậu, “Không sao đâu, tóc cạo rồi sẽ nhanh mọc lại thôi.”Lương Tử Thần lăn lộn trên giường, “Em không cạo không cạo, cạo rồi không đẹp trai nữa!”Dư Niệm nắm tay nhỏ của Lương Tử Thần, vỗ vỗ, “Sao lại không đẹp trai được chứ, Tử Thần thế nào cũng đẹp trai cả, cho dù có tóc hay không có tóc.”“Em không muốn!” Lương Tử Thần tiếp tục lăn lộn, “Anh Niệm Niệm, anh bảo họ nói với chú, em muốn không cạo tóc mà làm phẫu thuật, em không muốn thành hòa thượng, hòa thượng không lấy được vợ!”Dư Niệm cũng có chút kiên nhẫn, “Tử Thần, bệnh của em ở trên đầu, không cạo đi sẽ ảnh hưởng đến ca phẫu thuật. Còn nhớ ảnh mấy hôm trước em xem không? Bác sĩ Eisenbart tóc dài như vậy còn cạo, nhưng bây giờ chẳng phải cũng vẫn dài và đẹp như thường sao.”“Hơn nữa em chẳng phải còn nói với anh, ảnh đầu trọc của chú ấy siêu ngầu sao? Anh thấy em chắc chắn còn ngầu hơn chú ấy.”Lương Tử Thần ngoan ngoãn hơn một chút, hít hít mũi hỏi: “Anh Niệm Niệm, em cạo đầu rồi, anh còn thích em không?”Dư Niệm xoa đầu cậu, “Đương nhiên, anh sẽ luôn thích em.” “Anh Niệm Niệm, vậy sau này em lớn lên, anh có thể làm vợ em không?”Cuộc đối thoại bị tiếng mở cửa cắt ngang, Lương Tụng Thịnh đứng ngay giữa cửa, phía sau là vài sinh viên thực tập.Dư Niệm gặp Lương Tụng Thịnh ở bệnh viện ít nhiều sẽ có chút cảm xúc ngại ngùng.Rõ ràng quần áo và tất của mình đều do anh đích thân mặc cho, nhưng ở trong bệnh viện, đặc biệt là trước mặt người khác cả hai vẫn sẽ hơi giữ khoảng cách.Giống như sự lịch sự giữa người nhà bệnh nhân và bác sĩ.Cả hai nhìn nhau trong nửa giây, sau đó Dư Niệm hơi né sang, nhường vị trí giường bệnh ra.Lương Tụng Thịnh khám qua loa cho Lương Tử Thần. Hôm nay Lương Tụng Thịnh vô cùng nghiêm túc, Lương Tử Thần cũng có chút sợ, ngoan ngoãn hơn nhiều, rụt người trong chăn, từ nhóc nói nhiều biến thành câm như hến.Nhịn ăn hai mươi tư tiếng trước khi phẫu thuật, sắc mặt Lương Tử Thần tái nhợt, thêm việc vừa khóc một trận trông càng thiếu sức sống.Kiểm tra xong, các chỉ số đều bình thường.Lương Tụng Thịnh khép bệnh án, nghiêng đầu, “Chuẩn bị đưa đi cạo lông.”Lương Tử Thần chớp mắt, “Cạo lông là có ý gì?” Sinh viên thực tập tiếp lời, “Là cạo tóc đấy ạ.”Cậu bé vốn đã ngoan ngoãn nay lại một lần nữa suy sụp, ôm đầu, hét khản cả giọng, “Chú là quỷ! Con quỷ cướp tóc của cháu! Đổi người, cháu không tìm chú làm phẫu thuật!”Dư Niệm vội vàng đến vỗ vỗ cậu, “Tử Thần đừng sợ, tóc sẽ mọc lại thôi, em thế nào cũng đẹp trai.”Dư Niệm vốn không hiểu được mạch suy nghĩ của cậu bé tinh nghịch, cậu lại đổi trọng tâm, nức nở, “Anh Niệm Niệm, em có thể sắp chết rồi.” Dư Niệm không thể nghe được những lời này, “Không được nói những lời như vậy, em phải tin chú của em và cả chú Eisenbart nữa, họ đều là những bác sĩ rất rất giỏi, nhất định có thể chữa khỏi cho em.”Lương Tử Thần dựa vào vai Dư Niệm, khóc đến mức không thở được, “Niệm Niệm, nếu em còn sống, đợi em lớn lên, anh có thể làm vợ em không?”Dư Niệm: “…”Bầu không khí lúng túng đến kỳ lạ, tất cả mọi người ở đó đều biết rõ quan hệ của Lương Tụng Thịnh và Dư Niệm.Dư Niệm rất muốn dỗ dành đứa trẻ, nhưng chuyện này sao có thể làm trò đùa, “Tử Thần, anh và…”Eo Dư Niệm bị một lực tác động, bị người ta kéo lên, ôm vào trong lòng. Lương Tụng Thịnh trước mặt mọi người, trịnh trọng nói với cậu bé, “Lương Tử Thần, trước khi phẫu thuật, có ba chuyện cháu phải nhớ rõ.” “Thứ nhất, Niệm Niệm là của chú.”“Thứ hai, chú là chú của cháu, mà cậu ấy là người yêu của chú, cho nên, hãy gọi cậu ấy là chú nhỏ.”“Thứ ba, nếu cháu không phục, sau khi phẫu thuật xong tùy ý cháu tranh luận hay đòi công bằng, nhưng bây giờ cháu không có tư cách.”Lương Tử Thần đang gào khóc bị đẩy đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lương Tụng Thịnh điềm tĩnh như thường và Dư Niệm mặt đỏ bừng.Dư Niệm đẩy đẩy anh, có chút oán trách, “Thằng bé chỉ là một đứa trẻ thôi, sao phải so đo như vậy.” Lương Tụng Thịnh: “Vấn đề nguyên tắc không liên quan đến tuổi tác.” “Đợi sau khi phẫu thuật nói cũng không muộn, sao lại cứ phải làm thằng bé khóc vào lúc này.”Cả ngày không ăn gì, còn khóc thành ra như vậy, Dư Niệm nhìn mà đau lòng.Lương Tụng Thịnh: “Cố ý đấy.”Phẫu thuật thần kinh khác với các loại phẫu thuật ngoại khoa khác, các cơ quan não bộ bao gồm các dây thần kinh, các khu vực khác nhau có các chức năng riêng, ví dụ như khu vực ngôn ngữ, khu vực trí nhớ, khu vực vận động… Trong quá trình phẫu thuật, nếu vô tình làm tổn thương đến những khu vực này, rất dễ xảy ra những rối loạn chức năng tương ứng.Vì vậy, phần lớn các ca phẫu thuật mở sọ, bác sĩ sẽ chọn cách đánh thức bệnh nhân giữa chừng. Đồng thời, yêu cầu bệnh nhân thực hiện một vài động tác đơn giản hoặc phản ứng ngôn ngữ, để xác định xem ca phẫu thuật có ảnh hưởng đến chức năng bình thường của não bộ hay không, giảm thiểu rủi ro phẫu thuật xuống mức thấp nhất.Để bệnh nhân duy trì sự hưng phấn cao độ trước khi gây mê sẽ có lợi hơn cho việc đánh thức. Đồng thời, làm cho cậu bé tức giận, làm cho cậu bé không phục, làm cho não bộ duy trì sự hưng phấn, mới có thể có sức sống kiên cường hơn trong ca phẫu thuật.Lương Tụng Thịnh tắt điện thoại, cánh tay vẫn ôm Dư Niệm, “Anh phải đi rồi.”Ca phẫu thuật này, người cầm dao là chồng chưa cưới, người nằm trên giường bệnh là cháu trai.Dư Niệm thắt chặt hai trái tim, ôm chặt Lương Tụng Thịnh, “Phẫu thuật sẽ mất bao lâu?”“Khó nói lắm. Nếu may mắn thì mười mấy tiếng, nếu có chút rắc rối…” Lương Tụng Thịnh dừng lại một chút, “Có thể còn lâu hơn.”Thời gian không có giới hạn đều rất tàn khốc. Cái “lâu hơn” này rốt cuộc là bao lâu?Cậu ôm chặt cổ Lương Tụng Thịnh, “Em đợi anh.” Đợi cả hai người. Thông thường, bệnh viện không khuyến khích người thân trực tiếp tham gia phẫu thuật, nhưng ở chỗ Lương Tụng Thịnh, anh không có lựa chọn nào khác.Anh là bác sĩ duy nhất hoàn thành ca phẫu thuật này, mà bệnh nhân được anh cứu sống đang đứng ngay bên cạnh, đang đeo găng tay khử trùng. Lương Tụng Thịnh mười tám tuổi thi vào trường y, đến giờ là ba mươi hai tuổi. Ròng rã mười bốn năm, anh đã tham gia hàng trăm ca phẫu thuật, quen thuộc với áo phẫu thuật màu xanh lá, găng tay vô trùng màu trắng và đèn phẫu thuật không bóng.Anh đã trải qua vô số lần sinh ly tử biệt, cứ tưởng đã sớm trở nên chai sạn. Nhưng khi đứa cháu trai cắm đầy ống nằm ở đây, anh vẫn ghét chính mình có thất tình lục dục.Nếu có thể lựa chọn, anh nguyện người nằm ở đây là mình, chứ không phải là đứa cháu trai mới năm tuổi của anh.“Này, sắp bắt đầu rồi đấy.” Eisenbart đứng đối diện anh.Lương Tụng Thịnh kéo mạch suy nghĩ trở lại, tập trung vào khu vực phẫu thuật.Eisenbart nói: “À phải rồi, cậu có biết tại sao tôi không gọi cậu là “anh yêu” nữa không?”Lương Tụng Thịnh đang quan sát máy đo.Eisenbart: “Cậu bé đáng yêu nhà cậu dùng nửa gói bánh hạt dẻ mua chuộc tôi rồi.”Trong đầu Lương Tụng Thịnh hiện lên bóng dáng của Dư Niệm. Muốn hoàn thành ca phẫu thuật, để nhanh chóng gặp lại cậu.“Haiz, cậu bé đáng yêu nhà cậu thật sự rất được người ta yêu thích.” Eisenbart cười hì hì, “Đợi phẫu thuật xong, cho tôi mượn chơi hai ngày được không? Tôi dẫn cậu ấy về Berlin đi công viên giải trí.”Lương Tụng Thịnh nắm chặt dao phẫu thuật, “Nghiêm túc làm việc, những cái khác, đừng nghĩ.”Eisenbart thu lại nụ cười, “Mở sọ cứ để tôi.”Tuy rằng mở sọ đối với Eisenbart hay Lương Tụng Thịnh mà nói đều là chuyện cơm bữa, nhưng nếu đối tượng là cháu trai ruột, ít nhiều có chút tàn nhẫn.Lương Tụng Thịnh bình tĩnh thản nhiên, “Không cần, để tôi.” “Trưởng khoa Lương, cậu không tin tưởng tôi sao?”“Nói nhảm nhiều quá.”Có Eisenbart phẫu thuật, bầu không khí chung cũng có phần hoạt bát hơn, “Nhưng người nói nhảm còn một câu hỏi cuối cùng.”Lương Tụng Thịnh: “Nói đi.”“Hồi xưa khi cậu phẫu thuật cho tôi, có chút nào đau lòng không?” Lương Tụng Thịnh: “Không có.”“Xì!” Eisenbart không tin chút nào, “Ở trước mặt cậu bé đáng yêu, cậu cũng không chịu thật lòng như vậy sao? Chẳng phải làm cậu bé đáng yêu nhà chúng ta ngày nào cũng suy nghĩ lung tung, phải chịu bao nhiêu tủi thân à?” “Thứ nhất, đó không phải là cậu bé đáng yêu của cậu, là người yêu của tôi; thứ hai, nếu cậu dám phân tâm, tôi sẽ thu hồi sự đau lòng của mình hồi xưa dành cho cậu.”Ba lớp khẩu trang không che được nụ cười của Eisenbart, “Bác sĩ Lương, bắt đầu thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro