Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Váy Dâu Tây

Chung Vãn Hạ

2025-03-05 07:28:50

Đầu tháng tám, Dư Niệm cùng Lương Tụng Thịnh đến Berlin.Họ đến trước ba ngày, Lương Tụng Thịnh đưa cậu đi tham quan nhà thờ lớn, tòa nhà Quốc hội và đại lộ Unter den Linden.Hai người cho chim bồ câu ăn ở quảng trường vào buổi trưa, ăn tối tại một nhà hàng rực rỡ ánh hoàng hôn. Dư Niệm ngồi đối diện anh, nghe Lương Tụng Thịnh kể về những điều mắt thấy tai nghe và câu chuyện trong thời gian anh học tiến sĩ.Dư Niệm thỉnh thoảng nghĩ, nếu như cậu có thể xuất hiện sớm hơn vài năm, nếu có thể gặp được Lương Tụng Thịnh của thời đi học, liệu có thể quen một con người hoàn toàn khác của anh hay không. Có chút tiếc nuối đã bỏ lỡ mười mấy năm của anh.Ngày kỷ niệm trường Dư Niệm không đi cùng.Lương Tụng Thịnh là khách mời sẽ phải trả lời phỏng vấn của giới truyền thông, lên sân khấu phát biểu, sau đó còn có tiệc tối.Trong lúc đó Dư Niệm nhận được điện thoại của Lương Tụng Thịnh. “Cục cưng đã ăn cơm chưa? Khi nào thì về vậy? Em nhớ anh một chút rồi.”“Chậc, sến súa quá.” Đầu dây bên kia là giọng của Eisenbart, “Đã bốn năm rồi, vẫn chưa chán sao?”Dư Niệm xoa xoa tai: “Anh Eisenbart, có chuyện gì không?”“Xí, phân biệt đối xử, chán.” Eisenbart lầm bầm, “Bé cưng, hôm nay sao em không đến?”“Mọi người đều nói tiếng Đức, em lại không hiểu, vẫn là không đến làm phiền mọi người thì hơn.”“Haiz, một bé cưng chu đáo thế này sao anh không gặp được nhỉ.” Eisenbart nửa đùa nửa thật, “Bé cưng à, khi nào em chán cậu ta thì cứ đến tìm anh, trong tim anh vẫn luôn dành một vị trí cho em…”Chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã đổi thành giọng của Lương Tụng Thịnh: “Niệm Niệm, em ăn cơm chưa?”Giọng của Dư Niệm nhanh chóng mềm lại, ngọt ngào: “Rõ ràng biết rồi còn hỏi.”Bữa tối là do Lương Tụng Thịnh gọi phục vụ phòng trước đó nửa tiếng, một bàn đầy ắp, toàn là món cậu thích.“Anh chỉ biết bữa tối được đưa đến đúng giờ, không biết em có thích ăn hay không, đã ăn bao nhiêu.”“Ăn rồi, siêu ngon, ăn no căng bụng, đặc biệt là món bánh táo, em thích lắm!”Lương Tụng Thịnh: “Hay là ăn thêm một phần nữa? Hoặc là uống ly trà sữa?”“Không muốn đâu, no quá rồi.” Dư Niệm xoa bụng, “Khi nào thì anh về vậy?”“Bên này vẫn chưa xong, em có muốn anh về sớm không?” “Không cần không cần, anh cứ bận đi, em không có chuyện gì.” Lương Tụng Thịnh: “Ừ, buồn ngủ thì ngủ đi.”Đầu Dư Niệm vùi vào chiếc gối mềm mại: “Nhưng em muốn đợi anh.” Trong điện thoại truyền đến giọng của Eisenbart: “Ôi Chúa ơi, bác sĩ Lương, cậu còn muốn sến súa đến bao giờ? Các giáo sư đang đợi cậu kìa.” Dư Niệm hoảng hốt: “Ôi trời, anh mau đi làm đi, em không vội đâu, muộn đến đâu em cũng đợi anh.”“Muộn nhất là mười một giờ, chắc chắn anh về.”Cúp điện thoại, Dư Niệm chú ý đến thời gian trên điện thoại.Bây giờ là bảy giờ rưỡi, còn chưa đến bốn tiếng nữa, bên chân cậu là chiếc vali đã được chuẩn bị sẵn.Chết rồi, phải làm sao đây?Căng thẳng, càng căng thẳng hơn rồi.Để giảm bớt sự bồn chồn, Dư Niệm nghe nhạc, đọc truyện tranh, đi tắm, lại còn chạy lên sân thượng hát hai lần quốc ca, sau đó mới nhắn tin cho Dương Chi Kỳ.“Chị Chi Chi ơi, chồng em sắp về rồi. / Gấu con rụt rè.” Chị Chi Chi: “Cố lên! Em trai! Em là giỏi nhất! / Chắp tay.”“Như vậy thật sự có được không? Khó xử quá. / Gấu con che mặt.”Chị Chi Chi: “Nghe chị, anh ta sẽ thích kiểu này, tuyệt đối không có vấn đề!”“Được thôi, em sẽ cố gắng hết sức. / Gấu con cắn khăn tay.”Chị Chi Chi: “Chị đang bận đây, em tự đợi đi, không nói chuyện nữa.” “Muộn như vậy rồi còn bận gì nữa?”Chị Chi Chi: “Làm lễ phục cưới cho em và chồng em.” “Chị Chi Chi vất vả rồi! / Gấu con xoa vai.”Đặt điện thoại xuống, ngày thứ tư ở đây cậu vẫn chưa hết lệch múi giờ. Người cứ lơ mơ, dựa vào chân ghế sô pha, thân thể dần dần trượt xuống. Gần đến lúc ngủ thì chuông cửa reo.Dư Niệm lập tức tỉnh táo, nghĩ là Lương Tụng Thịnh đã về. Không đúng, anh có thẻ phòng mà.Dư Niệm chạy đến, muộn thế này rồi, là chồng gọi đồ ăn khuya sao? Nhìn qua mắt mèo chỉ thấy một bó hoa hồng trắng lớn còn đọng những giọt sương, nở rộ kiều diễm.Dư Niệm kìm nén sự vui mừng, nhớ lại cách người Đức chào hỏi, sắp xếp lại ngôn ngữ.Cánh cửa từ từ mở ra, tiếng Đức vụng về chưa kịp thốt ra, thân thể đã bị một vòng tay bao lấy.Thân hình cao lớn có sự ấm áp bao bọc, còn có mùi rượu và hương hoa. Giống như rượu sâm banh hoa hồng.Dư Niệm ôm bó hoa, áp sát vào lồng ngực của người đàn ông, dựa vào lực bên ngoài lùi dần về sau.“Anh về rồi.” Dư Niệm lùi đến không còn đường lui, cùng Lương Tụng Thịnh ngã vào ghế sô pha. “Ừ.” Giọng người đàn ông khàn khàn, có kết cấu hạt mịn, hơi thở phả vào tai cậu.Dư Niệm nghiêng cằm, sợ làm hỏng hoa, “Anh không mang theo thẻ phòng à?”“Mang theo.” Lương Tụng Thịnh ngậm lấy vành tai cậu, “Nhưng muốn vừa mở cửa đã có thể ôm em.”Dư Niệm mềm nhũn trong lòng anh, thân thể nóng ran, mỗi lần uống rượu xong anh đều rất biết nói những lời ngọt ngào.Cậu “Ừm” một tiếng, lại nói: “Em cũng rất nhớ anh.” Dư Niệm cúi đầu, chôn mũi vào giữa những bông hoa. “Em thích không?”“Rất thích.”Lương Tụng Thịnh ôm chặt cậu hơn, nụ hôn lan từ mang tai xuống ngực, cắn nhẹ vào yết hầu hai cái.Rượu là liều thuốc giải cấm dục của người đàn ông, huống chi, có người tửu lượng lại rất kém.Dư Niệm ngửa cằm, ra sức nắm chặt nút thắt cà vạt của anh: “Ưm, hình như anh uống hơi nhiều rồi.”Dư Niệm bị hôn điên cuồng, bị nắm chặt, bị cắn vào.Lương Tụng Thịnh muốn nhào nặn cậu vào trong thân thể mình: “Chưa từng uống nhiều như vậy.”“Tại sao?”“Vui.”Dư Niệm nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng trong thô bạo: “Có chuyện gì vui à?”“Mời giáo sư đến dự đám cưới của chúng ta.”Tim Dư Niệm đập thình thịch, hai tháng nữa thôi bọn họ sẽ chính thức kết hôn.“Niệm Niệm.” Giọng của Lương Tụng Thịnh như mê hoặc: “Anh rất say, có lẽ cần em chăm sóc.”Dư Niệm vừa say vừa tỉnh, cậu mở mắt kéo chiếc áo ngủ nhăn nhúm: “Ngồi một chút, em sẽ quay lại ngay.”Dư Niệm lấy khăn nóng giúp anh lau mặt.Lương Tụng Thịnh là người thuộc kiểu “lên men” khi uống rượu, anh nhắm mắt, dáng vẻ hơi say vô cùng quyến rũ.Dư Niệm giúp anh cởi áo vest rồi lại tháo cà vạt.Nhiệt độ ở Berlin đầu tháng tám rất dễ chịu nhưng xung quanh Dư Niệm lại có một cơn gió oi bức của mùa hè.Dư Niệm cởi hai cúc áo, giúp anh lau mồ hôi ở ngực. Mới lau được hai cái đã bị người đàn ông kéo lên đùi. “Ưm, ưm…”Nụ hôn mang hương vị rượu xâm chiếm, Dư Niệm ở trong lòng người đàn ông cả người tê dại.Lương Tụng Thịnh cắn môi và cằm cậu, vẫn còn trách cứ: “Tối nay em nên đi cùng anh.”Dư Niệm vừa muốn đáp lại sự nhiệt tình, vừa phải trả lời câu hỏi: “Nhưng em không biết tiếng.”Lương Tụng Thịnh siết chặt eo cậu: “Anh có thể dịch.”Dư Niệm bị quấn nóng, ôm cánh tay đang sờ loạn của anh: “Em không muốn làm phiền anh.”“Nhưng anh đã bỏ lỡ cơ hội chính thức giới thiệu người yêu.”Lời nói làm cho đầu óc choáng váng, chiếc khăn bị nắm chặt đến mức ướt sũng.Cúc áo ngủ ở trước ngực cản trở, bị người đàn ông say rượu thô bạo giật xuống.“Chờ một chút.” Dư Niệm vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh: “Em, em đi lấy nước cho anh uống.”Con mồi bỏ chạy tán loạn, nhiệt độ và mùi hương lần lượt biến mất làm tăng thêm sự bực bội của thợ săn.Lương Tụng Thịnh nghiêng người, kéo cổ áo bị ướt.Anh nhắm mắt xoa xoa sống mũi, hương vị kẹo ngọt thoang thoảng bay đến.Trong phòng khách không bật đèn, Dư Niệm đang cầm ly thủy tinh trong suốt, từ từ bước về phía anh.Cậu mặc một chiếc váy ngắn liền thân, nền trắng điểm dâu tây hồng. Nửa trên là áo hai dây ôm sát, hai bên vai mỗi bên có một quả dâu tây. Chân váy xòe bồng bềnh chạm vào đùi, bên dưới là đôi tất ống trắng bán trong suốt.Dư Niệm dần tiến lại gần, đầu ngón tay run rẩy vì xấu hổ: “Cho, anh, uống nước.”Nước ép dâu tây rất nhạt nhưng hương vị ngọt ngào bao trùm khắp thế giới.Chiếc ly thủy tinh trống rỗng bị bỏ quên trên bàn, Dư Niệm bị người ta vác lên vai đưa lên giường.Chiếc váy ngắn chỉ dài đến gần đùi rất khó che chắn, sức lực của người đàn ông say rượu luôn lớn hơn bình thường rất nhiều.Dư Niệm bị đè vào trong giường, kẹp chặt trên gối.Lương Tụng Thịnh bóc quả dâu tây trên vai rồi cắn lên xương quai xanh: “Cố ý à?”Dư Niệm khép hai đầu gối, ôm cổ anh: “Không thích sao?” Một tay của Lương Tụng Thịnh có thể nắm chặt đùi cậu: “Thích.” “Là thích dâu tây hay là thích Niệm Niệm?”Lương Tụng Thịnh cắn cậu đau: “Thích Niệm Niệm vị dâu tây.” “Ưm ưm.”Sau một hồi hôn nhau nồng nhiệt, Lương Tụng Thịnh ôm người, quần áo hiếm thấy còn nguyên vẹn: “Có cho ai xem chưa?”Dư Niệm lắc đầu: “Không có.”Đồ như thế này chỉ mặc cho anh xem thôi.Lương Tụng Thịnh cọ mũi vào cậu: “Có thể chụp ảnh lưu niệm không?” Dư Niệm hai chân siết chặt, cho dù là chụp ảnh cosplay cũng là chuyện thường ngày, “Hay là chụp chung đi?”Bị chồng tự mình chụp, thật là ngại quá.Lương Tụng Thịnh đưa điện thoại cho cậu: “Em chụp đi.”Dư Niệm mở camera trước, trán tựa vào vai Lương Tụng Thịnh: “Sắp chụp rồi đó.”Tách tách. “Xong rồi.”Điện thoại chưa kịp đặt xuống, đã bị Lương Tụng Thịnh ấn xuống dưới: “Quần áo cũng phải chụp.”Dư Niệm: “… À.”Chỉ là, bên dưới là chiếc váy dâu tây rất là xấu hổ.Qua camera trước, Dư Niệm trong màn hình đã chín đỏ, còn nghiêm trọng hơn cả Lương Tụng Thịnh sau khi uống rượu.Cậu điều chỉnh dây áo nhìn vào ống kính và nói với Lương Tụng Thịnh: “Có thể bắt đầu chưa?”Lương Tụng Thịnh đưa ra lệnh chụp ảnh nhưng anh lại không nhìn vào ống kính, như một kẻ nghiện tham lam không ngừng hút lấy trên vai và bên tai cậu.Dư Niệm run rẩy, thân thể càng ngày càng mềm, ngón tay không ngừng ấn vào ống kính, cho đến khi điện thoại bị người ta cướp mất, sự dịu dàng cũng biến mất theo.Dư Niệm vùi vào gối, cuộn tròn người, cọ cọ chân rồi lại lén nhìn người đàn ông bên cạnh.Điện thoại có sức hút đến thế sao?Vừa nãy còn hôn hôn ôm ôm đến thế, cầm được điện thoại là bỏ mình ở đây rồi.Có khác gì mấy ông chồng thẳng nam nghiện game online, không thèm quan tâm bạn gái trên mạng đâu chứ?Hờn dỗi quá đi.Dư Niệm chờ năm phút, bên kia vẫn không có động tĩnh gì. Cậu ló đầu ra hỏi: “Anh đang xem gì vậy?”Lương Tụng Thịnh lật xem rất nghiêm túc: “Ảnh của em.”“Có đẹp đến vậy sao?” Dư Niệm cũng lại gần: “Chỉ có mấy tấm thôi mà anh xem lâu quá.”Lúc chụp ảnh Dư Niệm có hơi run, cộng thêm ánh sáng trong phòng hơi tối, hiệu quả rất bình thường.Nhưng không gian ảm đạm cộng thêm sự tương tác quá mờ ám, trông có vẻ…Ừm, có cảm giác gợi cảm.Dư Niệm ôm vai Lương Tụng Thịnh: “Điều chỉnh lại ánh sáng một chút sẽ tốt hơn.”Lương Tụng Thịnh đưa điện thoại cho cậu: “Em chỉnh đi.”Dư Niệm tải app chỉnh ảnh về điện thoại, tìm tấm ảnh đã chọn trong album, nhưng khi lựa chọn cậu đã phát hiện ra một thứ không đúng. Cái này hình như là…Dư Niệm ngừng thở, con ngươi lóe lên: “Anh, sao anh lại có nhiều ảnh này?”Lương Tụng Thịnh: “Fan trung thành của Niệm-chan, không thể nào cất giữ riêng sao?”Album ảnh của Lương Tụng Thịnh rất đơn giản, ngoài những ảnh chụp công việc trong album thông thường, thì còn lại toàn là ảnh cosplay của cậu, thậm chí còn có cả ảnh cậu mặc đồ nữ ba năm trước.Tim Dư Niệm đập nhanh hơn: “Lưu lại làm gì vậy?”“Những lúc nhớ em, những lúc em không ở bên, tùy lúc lấy ra xem.” “Vậy, anh có thích xem ảnh của người khác không?” Dư Niệm nhớ đến lời nhắc nhở của Eisenbart: “Kiểu như mấy tấm ảnh của mấy chị gái mặc váy đẹp ấy.”Lương Tụng Thịnh nghiêng đầu: “Tại sao anh phải xem ảnh của người khác?”Dư Niệm: “…” Cũng đúng.Huhu, đã ghen vu vơ suốt ba năm rồi.Dư Niệm ném điện thoại xuống, nhích vào lòng Lương Tụng Thịnh. Huhu, thích chồng quá đi.Lương Tụng Thịnh cuốn người vào trong chăn, hôn lên trán cậu: “Không chỉnh ảnh nữa à?”Dư Niệm kéo thắt lưng của anh: “Ngày mai chỉnh.” Lương Tụng Thịnh giữ tay cậu lại: “Đã tắm chưa?” Dư Niệm ôm cổ anh, gật đầu. “Đợi anh.” Lương Tụng Thịnh cắn vào xương quai xanh cậu, lưu luyến buông tay: “Quần áo đừng chạm vào…”“Đợi anh tự mình cởi.”Mặc dù bọn họ là vợ chồng hợp pháp nhưng trong ba năm sau khi đăng ký kết hôn vẫn luôn ngủ riêng.Lương Tụng Thịnh không nỡ làm cậu bị thương nên đã tự mình cấm dục, ngược lại làm cho việc huấn luyện giãn nở mỗi tuần một lần trở thành một sự giày vò.Dư Niệm căng thẳng muốn chết, cuộn mình trong chăn lăn lộn.Ba năm rồi, ngày nào cậu cũng phối hợp huấn luyện. Chồng đã vất vả như vậy, cậu lại cố gắng như thế chắc là có thể rồi chứ.Chắc chắn có thể rồi!Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa dừng, Dư Niệm thu mình lại cả người nóng ran.Dư Niệm ngáp một cái, tắm lâu quá rồi, muốn xuống giường tìm anh nhưng tất ống và quần l.ót đều đã ướt.Nhớt nhát.    Đồng hồ báo thức trên đầu giường rung liên hồi, Dư Niệm lăn qua lộn lại mấy vòng mới nhận ra trên giường chỉ còn mình cậu.Cậu mở mắt, trên đầu giường có chiếc váy dâu tây đã cởi ra được gấp gọn gàng, còn có một tờ giấy nhắn của Lương Tụng Thịnh để lại cho cậu.【Niệm Niệm, trường có hoạt động giao lưu, mười hai giờ kết thúc, bữa sáng sẽ được đưa đến lúc chín rưỡi.】Dư Niệm liếc nhìn thời gian, bây giờ là tám giờ rưỡi.Cậu lật người, vẫn có thể ngủ thêm một giấc nữa.Nhưng có điện thoại gọi đến, Dư Niệm dụi mắt: “Chị Chi Chi, chào buổi sáng.”“Tối qua tiến triển thế nào rồi?” Dư Niệm vươn vai: “Cái gì cơ?”“Dùng mỹ nhân kế dụ dỗ chồng em, cầu xin anh ấy đi xem triển lãm truyện tranh với em đó!” Giọng của Dương Chi Kỳ lớn hơn, “Em đang làm gì vậy?”Đầu óc Dư Niệm ong lên một tiếng, bật dậy. Chết rồi!Phải làm sao đây?!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Số ký tự: 0