Be Xong Thành Ánh Trăng Sáng Của Các Lão Đại
Đổi viện (1)
Thúy Đào Tạp Lý
2024-09-22 21:25:25
Đôi mắt Tạ Lăng tối sầm.
Vốn tưởng ngàn tính vạn tính cuối cùng cũng đề phòng được, nhưng thật ra là không đề phòng được chút nào cả, thậm chí còn tới gần bên gối nàng, mà nàng lại không phát hiện ra!
Nghĩ lúc sáng tỉnh dậy, không thấy dấu vết của tên biến thái kia, còn tưởng là mình tránh được một kiếp nên tâm trạng rất vui vẻ, thì Tạ Lăng lại muốn đánh mình một đấm, mắng to ba chữ thật ngu ngốc.
"Cô nương, người sao vậy?" Hoàn Sinh ở bên cạnh đang nói hăng say, thấy sắc mặt Tam cô nương đột nhiên trông nặng nề như sắp chảy ra nước, nàng ấy cẩn thận hỏi.
Tạ Lăng giấu tay đang nắm chặt khăn trải giường ở sau lưng, ngước mắt lên cười với Hoàn Sinh: "Không có gì đâu, Hoàn Sinh, ngươi đi ra ngoài một chút, ta thay xiêm y đã."
"Vâng, thưa cô nương."
Sau khi Hoàn Sinh lui ra ngoài, Tạ Lăng hít sâu một hơi, tay run rẩy mở lá thư kia ra.
Giống y như đúc với lá thư hôm qua, chữ viết cũng giống.
Phía trên cũng viết lời đại nghịch bất đạo.
--【 nàng ngủ trông ngon thật. 】
Cái cảm giác khích lệ quen thuộc này là như thế nào? Cứ như nàng là học sinh mẫu giáo, còn hắn là giáo viên vậy??
Nghĩ đến đêm qua lúc mình không biết, người ấy đứng ở trước giường mình, không biết đã nhìn chằm chằm mình bao lâu...... Tạ Lăng ấn chặt huyệt thái dương, cảm giác lửa giận sắp dâng trào.
Nàng nắm chặt lá thư, xử lý nó như hôm qua, nàng nhét mảnh vụn vào bên trong túi gấm.
Nhìn trong túi gấm có rất nhiều mảnh vụn, Tạ Lăng bỗng nhiên có loại cảm giác tuyệt vọng.
Nàng có cảm giác, có lẽ nàng sẽ còn nhận được rất nhiều lá như vậy......
Tạ Lăng cắn chặt môi.
Cửa bị gõ hai cái, từ bên ngoài đẩy vào.
Hoàn Sinh bước một chân vào: "Cô nương, bên ngoài...... Cô nương sao lại không thay quần áo?"
Tạ Lăng lúc này mới nhớ ra việc này.
Phía sau Hoàn Sinh, một thân hình đoan trang và xinh đẹp đi vào, vẻ mặt lạnh lùng.
Là nhị tỷ Tạ Hoa Nùng của nàng.
Biểu cảm Tạ Hoa Nùng lạnh nhạt, lúc bước vào cửa còn cố ý nâng cao làn váy, như sợ ngưỡng cửa trong phòng Tạ Lăng làm hoen ố tà váy của nàng ấy vậy.
Ánh mắt trong veo kia khi nhìn về phía Tạ Lăng, không khỏi dừng một chút.
Tam muội muội mặc áo đơn, tóc dài buông xoã đứng ở trước giường, môi anh đào trở nên trắng bệch vì bị hàm răng cắn, ánh mắt chớp long lanh như nai con trong rừng bị kinh sợ.
Dưới chân không mang vớ, dưới quần lộ ra mắt cá chân đáng thương.
Tạ Hoa Nùng trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó nàng ấy nỗ lực làm dịu biểu cảm trên khuôn mặt.
Hoàn Sinh nhìn Tạ Hoa Nùng, lại nhìn Tạ Lăng.
Nàng ấy khó xử nói: "Cô nương, nhị cô nương tới thăm người, nô tỳ đã bẩm qua với nhị cô nương rồi, nói người vẫn còn chưa dậy."
Ngụ ý là Tạ Hoa Nùng nhất quyết muốn xông vào.
Tạ Hoa Nùng mặc kệ, đi về phía Tạ Lăng, mở miệng hỏi: "Tỳ nữ của tỷ đến đây, sao muội lại đuổi nàng đi?"
Giọng điệu và vẻ mặt nàng ấy lạnh lùng, lời này vừa nghe cứ như là tới để chất vấn.
Tạ Lăng không khỏi nghĩ, Tạ Hoa Nùng không dễ mà vào sân của nàng, lần này đến chắc là vì hôm qua Ấu Trúc không được vào cửa, Tạ Hoa Nùng thay Ấu Trúc tới hỏi tội?
Tạ Lăng liếc nhìn Hoàn Sinh một cái, nhẹ nhàng nâng cằm, Hoàn Sinh chỉ đành hành lễ rồi đi ra ngoài.
Các cô nương tranh chấp, không phải là việc mà nàng ấy có thể nhúng tay.
Tạ Lăng nhìn Tạ Hoa Nùng, trong lòng có hơi phiền muộn.
Tuy hôm qua đúng là không đến mức đuổi Ấu Trúc đi, nhưng dù sao đây cũng là sân của nàng, nàng muốn chào đón ai hay không chào đón ai, không phải là tự do của nàng sao? Tại sao lại bị người khác làm phiền chứ.
Chỉ là trong nhà, có nhiều lúc tỳ nữ ở bên cạnh đại diện cho mặt mũi của chủ nhân, hôm qua từ chối Ấu Trúc, ở một mức độ nào đó cũng coi như là đánh vào mặt Tạ Hoa Nùng.
Tạ Lăng nghĩ một chút, nếu Hoàn Sinh ở bên ngoài bị người khác đối xử lạnh nhạt, nàng tất nhiên sẽ không vui.
Sau khi đổi vị trí như vậy, Tạ Lăng nghĩ thông suốt hơn.
Nói lời xin lỗi với Tạ Hoa Nùng cũng không phải chuyện lớn gì.
Tuy vậy, trong lòng nàng ít nhiều gì vẫn có chút không phục. Tạ Lăng cúi mặt xuống, môi ngập ngừng một chút, nhìn sàn nhà nhỏ giọng nói một câu: "Không muốn gặp người khác, nên không để Ấu Trúc vào. Phiền Nhị tỷ tỷ thay muội nói tiếng xin lỗi với Ấu Trúc."
Tạ Hoa Nùng nhíu mày: "Ai kêu muội nói xin lỗi với Ấu Trúc?"
Vốn tưởng ngàn tính vạn tính cuối cùng cũng đề phòng được, nhưng thật ra là không đề phòng được chút nào cả, thậm chí còn tới gần bên gối nàng, mà nàng lại không phát hiện ra!
Nghĩ lúc sáng tỉnh dậy, không thấy dấu vết của tên biến thái kia, còn tưởng là mình tránh được một kiếp nên tâm trạng rất vui vẻ, thì Tạ Lăng lại muốn đánh mình một đấm, mắng to ba chữ thật ngu ngốc.
"Cô nương, người sao vậy?" Hoàn Sinh ở bên cạnh đang nói hăng say, thấy sắc mặt Tam cô nương đột nhiên trông nặng nề như sắp chảy ra nước, nàng ấy cẩn thận hỏi.
Tạ Lăng giấu tay đang nắm chặt khăn trải giường ở sau lưng, ngước mắt lên cười với Hoàn Sinh: "Không có gì đâu, Hoàn Sinh, ngươi đi ra ngoài một chút, ta thay xiêm y đã."
"Vâng, thưa cô nương."
Sau khi Hoàn Sinh lui ra ngoài, Tạ Lăng hít sâu một hơi, tay run rẩy mở lá thư kia ra.
Giống y như đúc với lá thư hôm qua, chữ viết cũng giống.
Phía trên cũng viết lời đại nghịch bất đạo.
--【 nàng ngủ trông ngon thật. 】
Cái cảm giác khích lệ quen thuộc này là như thế nào? Cứ như nàng là học sinh mẫu giáo, còn hắn là giáo viên vậy??
Nghĩ đến đêm qua lúc mình không biết, người ấy đứng ở trước giường mình, không biết đã nhìn chằm chằm mình bao lâu...... Tạ Lăng ấn chặt huyệt thái dương, cảm giác lửa giận sắp dâng trào.
Nàng nắm chặt lá thư, xử lý nó như hôm qua, nàng nhét mảnh vụn vào bên trong túi gấm.
Nhìn trong túi gấm có rất nhiều mảnh vụn, Tạ Lăng bỗng nhiên có loại cảm giác tuyệt vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng có cảm giác, có lẽ nàng sẽ còn nhận được rất nhiều lá như vậy......
Tạ Lăng cắn chặt môi.
Cửa bị gõ hai cái, từ bên ngoài đẩy vào.
Hoàn Sinh bước một chân vào: "Cô nương, bên ngoài...... Cô nương sao lại không thay quần áo?"
Tạ Lăng lúc này mới nhớ ra việc này.
Phía sau Hoàn Sinh, một thân hình đoan trang và xinh đẹp đi vào, vẻ mặt lạnh lùng.
Là nhị tỷ Tạ Hoa Nùng của nàng.
Biểu cảm Tạ Hoa Nùng lạnh nhạt, lúc bước vào cửa còn cố ý nâng cao làn váy, như sợ ngưỡng cửa trong phòng Tạ Lăng làm hoen ố tà váy của nàng ấy vậy.
Ánh mắt trong veo kia khi nhìn về phía Tạ Lăng, không khỏi dừng một chút.
Tam muội muội mặc áo đơn, tóc dài buông xoã đứng ở trước giường, môi anh đào trở nên trắng bệch vì bị hàm răng cắn, ánh mắt chớp long lanh như nai con trong rừng bị kinh sợ.
Dưới chân không mang vớ, dưới quần lộ ra mắt cá chân đáng thương.
Tạ Hoa Nùng trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó nàng ấy nỗ lực làm dịu biểu cảm trên khuôn mặt.
Hoàn Sinh nhìn Tạ Hoa Nùng, lại nhìn Tạ Lăng.
Nàng ấy khó xử nói: "Cô nương, nhị cô nương tới thăm người, nô tỳ đã bẩm qua với nhị cô nương rồi, nói người vẫn còn chưa dậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụ ý là Tạ Hoa Nùng nhất quyết muốn xông vào.
Tạ Hoa Nùng mặc kệ, đi về phía Tạ Lăng, mở miệng hỏi: "Tỳ nữ của tỷ đến đây, sao muội lại đuổi nàng đi?"
Giọng điệu và vẻ mặt nàng ấy lạnh lùng, lời này vừa nghe cứ như là tới để chất vấn.
Tạ Lăng không khỏi nghĩ, Tạ Hoa Nùng không dễ mà vào sân của nàng, lần này đến chắc là vì hôm qua Ấu Trúc không được vào cửa, Tạ Hoa Nùng thay Ấu Trúc tới hỏi tội?
Tạ Lăng liếc nhìn Hoàn Sinh một cái, nhẹ nhàng nâng cằm, Hoàn Sinh chỉ đành hành lễ rồi đi ra ngoài.
Các cô nương tranh chấp, không phải là việc mà nàng ấy có thể nhúng tay.
Tạ Lăng nhìn Tạ Hoa Nùng, trong lòng có hơi phiền muộn.
Tuy hôm qua đúng là không đến mức đuổi Ấu Trúc đi, nhưng dù sao đây cũng là sân của nàng, nàng muốn chào đón ai hay không chào đón ai, không phải là tự do của nàng sao? Tại sao lại bị người khác làm phiền chứ.
Chỉ là trong nhà, có nhiều lúc tỳ nữ ở bên cạnh đại diện cho mặt mũi của chủ nhân, hôm qua từ chối Ấu Trúc, ở một mức độ nào đó cũng coi như là đánh vào mặt Tạ Hoa Nùng.
Tạ Lăng nghĩ một chút, nếu Hoàn Sinh ở bên ngoài bị người khác đối xử lạnh nhạt, nàng tất nhiên sẽ không vui.
Sau khi đổi vị trí như vậy, Tạ Lăng nghĩ thông suốt hơn.
Nói lời xin lỗi với Tạ Hoa Nùng cũng không phải chuyện lớn gì.
Tuy vậy, trong lòng nàng ít nhiều gì vẫn có chút không phục. Tạ Lăng cúi mặt xuống, môi ngập ngừng một chút, nhìn sàn nhà nhỏ giọng nói một câu: "Không muốn gặp người khác, nên không để Ấu Trúc vào. Phiền Nhị tỷ tỷ thay muội nói tiếng xin lỗi với Ấu Trúc."
Tạ Hoa Nùng nhíu mày: "Ai kêu muội nói xin lỗi với Ấu Trúc?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro