Be Xong Thành Ánh Trăng Sáng Của Các Lão Đại
Tương Phùng (2)
Thúy Đào Tạp Lý
2024-09-22 21:25:25
Tạ Lăng khẽ nhích bước chân, tựa như muốn lui ra phía sau một bước, kéo khoảng cách với Sầm Minh Ế.
Chỉ là mới vừa cử động, chân phải liền lắc lư suýt chút nữa đã té ngã trên mặt đất.
Một cánh tay kiên cố và mạnh mẽ kịp thời xuất hiện trước mắt nàng, giữ lấy nàng không để nàng té ngã.
Tạ Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt của nàng như ánh nắng chiếu vào đáy hồ trong veo, dù không có cảm xúc gì thì nhìn nàng cũng rất vô tội.
Nàng lại cúi đầu nhìn chân phải của mình, sợ Sầm Minh Ế không biết, còn chỉ vào vị trí mắt cá chân.
"Đau quá."
Quả nhiên ánh mắt của Sầm Minh Ế nhìn theo hướng tay nàng chỉ.
"Trật chân rồi à?"
Tạ Lăng gật đầu, gương mặt mềm mại, chỉ cần mím môi thôi cũng đã hiện lên vẻ ấm ức.
Sầm Minh Ế vén nhẹ gấu áo lên, quỳ một gối xuống cầm mắt cá chân của Tạ Lăng.
Tạ Lăng nhanh chóng phối hợp hít sâu, còn cố ý phát âm thanh để lộ vẻ đau đớn.
Động tác của Sầm Minh Ế hơi dừng lại.
Tiếp theo hắn vươn tay về phía Tạ Lăng: “Đi không được thì để ta cõng nàng?”
Không, thật ra vẫn đi được, ta lừa gạt ngươi thôi.
Dựa theo kịch bản, muốn cùng Sầm Minh Ế đi theo cốt truyện, đương nhiên phải nhanh chóng tiếp xúc thân thể, để hắn cho rằng “Tạ Lăng” thương thầm hắn, yêu hắn sâu đậm, sau đó lại mây mưa với hắn. Hắn thắng cược là có thể bắt đầu đi theo hướng BE.
Còn mây mưa như thế nào, đương nhiên là dùng rối gỗ rồi, chẳng lẽ nàng còn phải tự mình ra trận chắc?
Tạ Lăng gật đầu, đang muốn ngoan ngoãn bò lên trên lưng hắn, Sầm Minh Ế cúi người bế nàng lên.
Một tay nâng đầu gối, một tay nâng phần lưng.
Tạ Lăng kinh ngạc nhìn hắn, đang muốn giãy giụa thì Sầm Minh Ế lại dùng tay nhẹ vỗ về nàng.
“Đừng cử động, như vậy sẽ tốt hơn.”
Giọng nói hắn nhẹ nhàng, lời nói thì nghiêm túc, như thể đó là thật vậy.
Tạ Lăng cũng ý thức lại được.
Nếu muốn tiếp xúc thân thể thì cái ôm công chúa càng ái muội hơn cõng nhiều, đó chính là điều nàng muốn.
Tạ Lăng nghĩ như vậy, liền ngoan ngoãn nằm trong ngực Sầm Minh Ế không giãy giụa nữa.
Chỉ là phản ứng trong tiềm thức của thân thể vẫn không thể khống chế được, tay nàng thận trọng đặt trong ngực hắn, thân thể cũng cứng đờ, không dám tới gần hắn.
Bởi vậy, ôm công chúa nhưng lại không giống như ôm công chúa, ngược lại như Sầm Minh Ế ôm Tạ Lăng ở trong tay.
Mới đi được vài bước, Sầm Minh Ế đã mở miệng nói: “Sợ ta à?”
Nàng được “bế” trên tay, khi Sầm Minh Ế vừa nói, cảm giác run nhẹ truyền từ lồng ngực truyền tới cánh tay Tạ Lăng.
Tạ Lăng nhịn không được nắm ống tay áo, lắc đầu.
Sầm Minh Ế cười khẽ một tiếng, rất sung sướng, lại tựa như mang theo chút dung túng.
Cánh tay run nhẹ.
Tạ Lăng sờ chóp mũi.
“Phải đưa nàng đi đâu đây?” Sầm Minh Ế đầu tiên theo lễ mà dò hỏi một câu, sau đó lại đúng lý hợp tình mà đẩy mạnh tiêu thụ, “Ta có thể mời Hồ thái y vào trong lều của ta, hắn rất giỏi trong việc trị thương.”
Cứ vậy mà đi vào lều của hắn á?
Tạ Lăng tuy đúng là muốn đẩy nhanh tiến độ hơn, nhưng thế này cũng quá nhanh rồi.
Là quý nữ, hơn nữa vừa mới gặp nhau mấy lần đã dám ở chung lều trại với hắn, Tam hoàng tử muốn thấy nàng bị mất trí đến phát điên à.
Tạ Lăng đương nhiên muốn từ chối.
Nàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ ta quen bị rắn cắn làm cho bị thương, dưới sự hoảng loạn mới đi lạc. Ta đã giao hẹn với tỳ nữ là sẽ chờ ta ở y trướng, làm phiền Tam hoàng tử đưa ta tới chỗ y trướng đi.”
Khi nói chuyện, Sầm Minh Ế không dừng bước chân và vẫn ôm nàng, nhánh cây dài ngắn rải rác cản đường, chiếc giày thêu ở một bên chân Tạ Lăng bị móc lấy, rơi xuống mặt đất.
Bên cạnh Sầm Minh Ế, gã sai vặt đi không xa không gần lập tức nhạy bén đi tới nhặt giày thêu lên bỏ vào trong tay Sầm Minh Ế, lại biết ý lui sang một bên.
Chân của Tạ Lăng nhỏ, mũi giày thêu kia hơi nhếch lên, ở trong tay Sầm Minh Ế như một món đồ chơi.
Gương mặt Tạ Lăng có hơi ửng đỏ, nàng đá bàn chân lộ ra cái vớ, vươn tay muốn lấy chiếc giày thêu lại.
“Đưa ta, ta sẽ mang vào.”
Cổ họng của Sầm Minh Ế cuộn trào.
Hắn cười nhẹ: “Tuân lệnh.”
Nói đoạn, hắn thay đổi tư thế cho Tạ Lăng, quỳ một gối xuống, để nàng ngồi lên đầu gối của mình, một tay nắm lấy chân nàng, một tay cầm giày mang vào cho nàng.
Không, là “Đưa ta, ta sẽ mang vào”, chứ không phải là “Mang vào cho ta”!
Trong lúc Tạ Lăng hoảng loạn, cách đó không xa vang lên tiếng ngựa hí.
“Tam hoàng tử.”
Từ Trường Tác xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, cách một khoảng hành lễ với hai người.
Tạ Lăng theo bản năng nhìn về phía đó, thấy Chỉ huy sứ mang vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn tuy hành lễ, nhưng lại không tiêu chuẩn.
Hắn không cúi đầu mà nhìn thẳng vào động tác mang giày vào cho Tạ Lăng của Sầm Minh Ế, vẻ mặt trống rỗng và phức tạp.
Sầm Minh Ế khẽ nâng tay lên, ống tay áo to rộng của hắn che mất hai chân của Tạ Lăng.
Hắn hơi híp mắt cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Chỉ huy sứ.
Chỉ là mới vừa cử động, chân phải liền lắc lư suýt chút nữa đã té ngã trên mặt đất.
Một cánh tay kiên cố và mạnh mẽ kịp thời xuất hiện trước mắt nàng, giữ lấy nàng không để nàng té ngã.
Tạ Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt của nàng như ánh nắng chiếu vào đáy hồ trong veo, dù không có cảm xúc gì thì nhìn nàng cũng rất vô tội.
Nàng lại cúi đầu nhìn chân phải của mình, sợ Sầm Minh Ế không biết, còn chỉ vào vị trí mắt cá chân.
"Đau quá."
Quả nhiên ánh mắt của Sầm Minh Ế nhìn theo hướng tay nàng chỉ.
"Trật chân rồi à?"
Tạ Lăng gật đầu, gương mặt mềm mại, chỉ cần mím môi thôi cũng đã hiện lên vẻ ấm ức.
Sầm Minh Ế vén nhẹ gấu áo lên, quỳ một gối xuống cầm mắt cá chân của Tạ Lăng.
Tạ Lăng nhanh chóng phối hợp hít sâu, còn cố ý phát âm thanh để lộ vẻ đau đớn.
Động tác của Sầm Minh Ế hơi dừng lại.
Tiếp theo hắn vươn tay về phía Tạ Lăng: “Đi không được thì để ta cõng nàng?”
Không, thật ra vẫn đi được, ta lừa gạt ngươi thôi.
Dựa theo kịch bản, muốn cùng Sầm Minh Ế đi theo cốt truyện, đương nhiên phải nhanh chóng tiếp xúc thân thể, để hắn cho rằng “Tạ Lăng” thương thầm hắn, yêu hắn sâu đậm, sau đó lại mây mưa với hắn. Hắn thắng cược là có thể bắt đầu đi theo hướng BE.
Còn mây mưa như thế nào, đương nhiên là dùng rối gỗ rồi, chẳng lẽ nàng còn phải tự mình ra trận chắc?
Tạ Lăng gật đầu, đang muốn ngoan ngoãn bò lên trên lưng hắn, Sầm Minh Ế cúi người bế nàng lên.
Một tay nâng đầu gối, một tay nâng phần lưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Lăng kinh ngạc nhìn hắn, đang muốn giãy giụa thì Sầm Minh Ế lại dùng tay nhẹ vỗ về nàng.
“Đừng cử động, như vậy sẽ tốt hơn.”
Giọng nói hắn nhẹ nhàng, lời nói thì nghiêm túc, như thể đó là thật vậy.
Tạ Lăng cũng ý thức lại được.
Nếu muốn tiếp xúc thân thể thì cái ôm công chúa càng ái muội hơn cõng nhiều, đó chính là điều nàng muốn.
Tạ Lăng nghĩ như vậy, liền ngoan ngoãn nằm trong ngực Sầm Minh Ế không giãy giụa nữa.
Chỉ là phản ứng trong tiềm thức của thân thể vẫn không thể khống chế được, tay nàng thận trọng đặt trong ngực hắn, thân thể cũng cứng đờ, không dám tới gần hắn.
Bởi vậy, ôm công chúa nhưng lại không giống như ôm công chúa, ngược lại như Sầm Minh Ế ôm Tạ Lăng ở trong tay.
Mới đi được vài bước, Sầm Minh Ế đã mở miệng nói: “Sợ ta à?”
Nàng được “bế” trên tay, khi Sầm Minh Ế vừa nói, cảm giác run nhẹ truyền từ lồng ngực truyền tới cánh tay Tạ Lăng.
Tạ Lăng nhịn không được nắm ống tay áo, lắc đầu.
Sầm Minh Ế cười khẽ một tiếng, rất sung sướng, lại tựa như mang theo chút dung túng.
Cánh tay run nhẹ.
Tạ Lăng sờ chóp mũi.
“Phải đưa nàng đi đâu đây?” Sầm Minh Ế đầu tiên theo lễ mà dò hỏi một câu, sau đó lại đúng lý hợp tình mà đẩy mạnh tiêu thụ, “Ta có thể mời Hồ thái y vào trong lều của ta, hắn rất giỏi trong việc trị thương.”
Cứ vậy mà đi vào lều của hắn á?
Tạ Lăng tuy đúng là muốn đẩy nhanh tiến độ hơn, nhưng thế này cũng quá nhanh rồi.
Là quý nữ, hơn nữa vừa mới gặp nhau mấy lần đã dám ở chung lều trại với hắn, Tam hoàng tử muốn thấy nàng bị mất trí đến phát điên à.
Tạ Lăng đương nhiên muốn từ chối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ ta quen bị rắn cắn làm cho bị thương, dưới sự hoảng loạn mới đi lạc. Ta đã giao hẹn với tỳ nữ là sẽ chờ ta ở y trướng, làm phiền Tam hoàng tử đưa ta tới chỗ y trướng đi.”
Khi nói chuyện, Sầm Minh Ế không dừng bước chân và vẫn ôm nàng, nhánh cây dài ngắn rải rác cản đường, chiếc giày thêu ở một bên chân Tạ Lăng bị móc lấy, rơi xuống mặt đất.
Bên cạnh Sầm Minh Ế, gã sai vặt đi không xa không gần lập tức nhạy bén đi tới nhặt giày thêu lên bỏ vào trong tay Sầm Minh Ế, lại biết ý lui sang một bên.
Chân của Tạ Lăng nhỏ, mũi giày thêu kia hơi nhếch lên, ở trong tay Sầm Minh Ế như một món đồ chơi.
Gương mặt Tạ Lăng có hơi ửng đỏ, nàng đá bàn chân lộ ra cái vớ, vươn tay muốn lấy chiếc giày thêu lại.
“Đưa ta, ta sẽ mang vào.”
Cổ họng của Sầm Minh Ế cuộn trào.
Hắn cười nhẹ: “Tuân lệnh.”
Nói đoạn, hắn thay đổi tư thế cho Tạ Lăng, quỳ một gối xuống, để nàng ngồi lên đầu gối của mình, một tay nắm lấy chân nàng, một tay cầm giày mang vào cho nàng.
Không, là “Đưa ta, ta sẽ mang vào”, chứ không phải là “Mang vào cho ta”!
Trong lúc Tạ Lăng hoảng loạn, cách đó không xa vang lên tiếng ngựa hí.
“Tam hoàng tử.”
Từ Trường Tác xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, cách một khoảng hành lễ với hai người.
Tạ Lăng theo bản năng nhìn về phía đó, thấy Chỉ huy sứ mang vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn tuy hành lễ, nhưng lại không tiêu chuẩn.
Hắn không cúi đầu mà nhìn thẳng vào động tác mang giày vào cho Tạ Lăng của Sầm Minh Ế, vẻ mặt trống rỗng và phức tạp.
Sầm Minh Ế khẽ nâng tay lên, ống tay áo to rộng của hắn che mất hai chân của Tạ Lăng.
Hắn hơi híp mắt cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Chỉ huy sứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro