Bên Cạnh Bàn (H)

Cây Gậy Thịt (H...

Tuyết Lỵ, Tuyết Lị (Shirley)

2024-11-06 20:36:00

“Ngoài trời đang mưa rất to.  Lúc này, ngay cả đầu lưỡi của Thời Lê cũng lạnh lên, trong lúc nhất thời không cảm nhận được cơ thể mình, “Một lát nữa rồi đi." 

Hình như thời gian đã trôi qua rất lâu, Thời Lê vẫn chưa nghe thấy tiếng sấm ở bên ngoài truyền đến.

Có lẽ vừa nãy không phải là dấu hiệu của sấm sét.

Đúng lúc cô đang nghĩ như vậy, một tiếng sấm dữ dội xé toạc từ phía trên, tiếng nổ chói tai vang lên bên tai cô, khiến cô gần như tưởng rằng mình đã bị sét đánh trúng.

Cơ thể cô run rẩy gần như không thể kiểm soát, dây thần kinh ở lòng bàn tay vô cùng đau nhức, nhưng sau đó cô không còn cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình nữa, thậm chí trái tim đang đập cũng lạnh lẽo.

“Thẩm Hiến Nghi, ngồi trong nhà có bị sét đánh không?” Giọng nói của cô run rẩy, như bị đóng đinh vào ghế, hai chân cứ mềm nhũn ra.

Thời Lê cảm thấy hiện tại cô nhất định phải nói gì đó, bằng không cô sẽ bị cảm giác hoảng sợ chết khiếp của những ngày giông bão tự nhiên hình thành.

Có thể là vô số lần cô nhớ lại khuôn mặt của bố dượng, khả năng là từ đó đến giờ nó khiến cô sợ sấm sét.

Thẩm Hiến Nghi vẫn luôn nhìn cô, giống như người quan sát, cậu chú ý tới cô đang thở gấp, ngón tay và cằm run rẩy, bả vai cũng run lên, toàn thân cứng đờ và không ngừng né tránh ánh mắt.

"Xác suất xảy ra chuyện như vậy là rất nhỏ, khả năng bị sét đánh ngoài trời tương đối cao."

Cậu vừa nói xong thì một tiếng sấm khác đột nhiên vang lên, cậu nhìn thấy cô gần như cùng lúc đó giơ tay lên theo phản xạ, nhưng chưa kịp ôm đầu thì tiếng sấm đã kết thúc, hai tay  lại đặt xuống.

Một lúc sau, cô nhỏ giọng phàn nàn với cậu, gần như sắp khóc: “Khả năng rất nhỏ, tức là người ngồi trong phòng vẫn có thể bị sét đánh… Sao cậu không nói thẳng với tôi là không bị chứ.”

"Nếu lúc cậu ở bên ngoài tóc của cậu đột nhiên dựng thẳng lên hoặc da đột nhiên ngứa ran, là dấu hiệu tia sét đang trên đỉnh đầu cậu, vào lúc này phải lập tức tìm một chỗ trốn."

Thời Lê càng nghe càng sợ hãi, cô khẩn trương di chuyển tầm mắt quan sát tóc mình, lúc này bên ngoài lại là một tia chớp trắng như tuyết xẹt qua, chiếu sáng tất cả phòng tranh.

Cô thét lên chói tai, dùng sức ôm lấy Thẩm Hiến Nghi bên cạnh, cả khuôn mặt đều giấu trong áo khoác đồng phục của cậu, người còn đang không ngừng chen chúc vào trong.



Cậu dùng tay che đầu, vai và cổ cô, để cô dựa vào cậu, bảo vệ đầu cô.

"Cậu "Cũng may, xa một chút thì không sợ, nhưng hôm nay quá gần giống như đang ở trên đầu…." Cô tập trung nghe ngóng không nghe thấy tiếng sấm vang lên theo ánh sáng trắng kia, lập tức lùi ra khỏi người cậu, nhưng ngay sau đó, hai tay cậu đột nhiên che lỗ tai cô.

Vẫn là loại nhiệt độ cơ thể vô cùng ấm áp đó, sờ vào có cảm giác ấm áp, lúc đó Thời Lê giống như rơi vào thế giới chân không, bên tai chỉ loáng thoáng nghe thấy một tiếng sấm sét to bị ngăn lại bên ngoài.

Sau đó, cậu thu tay lại, tiếng mưa mát mẻ và tiếng ồn trắng lại dội vào màng nhĩ của cô.

“Đừng sợ.” Thẩm Hiến Nghi nhẹ giọng an ủi cô, cậu chưa bao giờ dịu dàng như vậy, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Trong lòng Thời Lê hơi xúc động, còn hơi tủi thân nữa, cảm thấy như cậu đang thừa nước đục thả câu. 

Cô đứng lên trong tiếng mưa ồ ạt, trực tiếp ngồi lên đùi cậu: "Tôi sẽ không nợ cậu, Thẩm Hiến Nghi, cậu muốn gì tôi cũng biết, cùng lắm thì bây giờ tôi sẽ trả cho cậu.”

Không phải là muốn thao cô à?  Cô đã để cậu làm lần trước rồi.

Thời Lê ôm chặt lấy cậu gần như trút giận, môi cậu bị răng cô cắn mấy lần, Thời Lê cảm nhận được nhưng cô vẫn không muốn duỗi lưỡi ra trêu chọc cậu, chỉ liếm mút một cách gợi tình.

Mức độ thân mật tối đa với cậu khi hôn dừng lại ở đây, tay cô lại đặt trên vị trí gậy thịt của cậu trên quần không ngừng vuốt ve.

Thẩm Hiến Nghi vừa bị cô chạm vào, cậu liền phát ra một âm thanh nghèn nghẹt khó chịu, cậu kéo mạnh những ngón tay đang đùa nghịch của cô ra, giọng nói gần như lập tức khàn khàn.

"Cậu đừng nghịch loạn nữa, tôi không cần cậu trả như thế."

Cô hoàn toàn không để ý tới lời cậu nói, tiếp tục dùng tay chạm vào cậu: “Cậu đang nói gì thế? Chẳng phải ngày nào cậu cũng tưởng tượng phải làm thế nào để chơi tôi à? Cậu giả vờ vô tội trước mặt tôi làm gì?”

Cậu không thể biện minh cho mình, nhưng trong miệng tuy không thể nói nên lời, nhưng hành động thân thể cho dù như thế nào cũng không cho phép cô cởi nút quần của cậu.

Thời Lê bực mình nên buông ra, đánh vào tay và vai hắn, thậm chí còn xoa mặt và cằm hắn một chút, không hề nặng nề nhưng lại nhục nhã cậu.



"Cậu khó chịu không, phía dưới có thứ gì bẩn thỉu mọc lên mà không thể để người khác nhìn thấy à? Rốt cuộc cậu có sạch sẽ không?"

Thời Lê đã tức điên với cậu rồi, mức độ quá đáng của những lời này trên cơ bản chẳng khác gì với việc mắng cậu có bệnh tình dục, cô còn đánh người.

Cậu bị bẽ mặt, cuối cùng cũng buông tay cô ra, tự mình cởi nút quần ra, kéo khóa quần rút gậy thịt ra khỏi quần lót.

Từ đầu đến cuối Thẩm Hiến Nghi cũng không ngẩng đầu nhìn cô, cậu vẫn đang nắm cây gậy thịt vốn đã cương cứng đứng thẳng của mình trong tay, mạch máu lộ ra trên đó, nó đang đập dữ dội, giống như một con quái vật kỳ lạ ẩn sâu trong cơ thể cậu.

“"Không muốn cởi quần áo vì tôi luôn cảm thấy xấu hổ trước mặt cậu."

Thẩm Hiến Nghi không chạm vào cô lúc cô cởi quần ra cũng đã hoàn toàn trở thành quá khứ, cậu ngước mắt lên, dùng đôi mắt đen láy nhìn lâu sẽ khiến người ta cảm thấy rất áp lực mà nhìn cô, gằn từng chữ nói: "Bây giờ cậu nhìn thấy rồi đấy. ”

"Muốn để nó bắn ra không?"

 -    

Mặt Thời Lê bây giờ còn nóng hơn cả cậu, cô đùa với lửa đến mức chính mình bị bỏng.

Vốn dĩ cô không muốn nhìn cái này, ngay cả của Thẩm Hiến Nghi cô cũng không muốn nhìn.

Nhưng khoảng cách giữa cô và cậu bây giờ quá gần, cô ngồi trên đùi cậu, vật đó nằm trong tầm tay cô.

Toàn thân Thời Lê đều kháng cự, cô giống như một con ruồi không đầu đang quanh co lảng tránh ánh mắt, khi thứ bẩn thỉu kia không cẩn thận lóe lên trong khoé mắt cô, cô thậm chí chán ghét đến mức muốn kêu lên.

Kích thước bộ phận sinh dục của Thẩm Hiến Nghi vô cùng lớn, không phù hợp với vẻ ngoài sạch sẽ của cậu, vừa dài vừa thô, đường kính còn rất lớn.

Quan trọng là đỉnh của cậu vẫn là màu hồng đậm, là màu sắc sạch sẽ rất dễ dụ dỗ con gái nghe lời, nhưng gân xanh trên thứ đó lồi lõm, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể cảm giác được khả năng tình dục của cậu rất kinh người. 

Không rõ thứ như này cắm vào phần dưới của con gái có sung sướng không, nhưng khi đối phương không quen thuộc với cậu, chắc chắn sẽ bị làm rất đau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bên Cạnh Bàn (H)

Số ký tự: 0