Chúng Ta Thuê P...
Tuyết Lỵ, Tuyết Lị (Shirley)
2024-11-06 20:36:00
Sau khi quay về Thời Lê lại ngủ một giấc, quên mất việc đi tìm Thẩm Hiến Nghi lấy bài thi, gần đến giờ tan học mới chợt nhớ ra.
Sau khi nhớ ra, cô đi ngay đến lớp học của cậu để tìm cậu, không nhìn thấy.
Sau khi hỏi được từ một người bạn học cùng lớp, cô biết được cậu đã đi học lớp mỹ thuật rồi, đến gần tòa nhà nghệ thuật nhìn xem có lẽ có thể tìm được cậu.
Thời Lê chân thành cảm ơn, tiện thể lại hỏi thêm tòa nhà nghệ thuật ở đâu, đối phương do dự vài giây, rồi dẫn cô đi.
Có lẽ do Thời Lê không phải là dân nghệ thuật, nên cho đến bây giờ cô cũng không biết trong trường còn có nhiều người theo nghệ thuật như thế, sau khi tách khỏi bạn học kia, cô bắt đầu đi lòng vòng, đến bên mỗi cái cửa sổ của tòa nhà cô đều dừng lại ngắm nghía một lát.
Lúc suýt nữa thì quên mất việc đến tìm Thẩm Hiến Nghi, đột nhiên cô lại nhìn thấy cậu.
Bên cạnh vườn hoa nhỏ ở góc trái, hoa đào kép rủ xuống đan xen với hoa anh đào hồng nhạt, những bông hoa phấn nộn đầy đặn đè lên nhau.
Đầu xuân có ấm áp mà vẫn còn lạnh, hai loại hoa tranh nhau khoe sắc nở cực kỳ rộ, rực rỡ mê hoặc lòng người, gió nhẹ thổi qua, mưa cánh hoa vụn vặt từ trên cao bay múa rơi xuống, một thân người thẳng tắp.
Có một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ tập vũ đạo vẻ mặt căng thẳng, hai tay buông thõng lắc qua lắc lại, còn cầm một lá thư.
Cô ấy đưa tay ra cho cậu.
Nhưng Thẩm Hiến Nghi đứng trên những mảnh vụn của cánh hoa rơi đầy đất chỉ lắc đầu với cô ấy, ánh mắt rất lạnh lùng.
Đuôi mắt của đối phương dần đỏ lên, hốc mắt đầy nước mắt: "Tôi, tôi chỉ hy vọng cậu có thể nhìn một cái... Tôi không yêu cầu cậu trả lời gì cả, chỉ cần cậu có thể biết tôi cảm thấy cậu rất tốt là đủ rồi.”
Mà đối với việc này cậu không hề phản ứng, thật sự hơi giống với thần phật vô tâm vô tình, có thể là biết tiếp tục im lặng sẽ không phải phép, cậu mở miệng giọng điệu bình tĩnh nói với cô ấy một câu.
“Cám ơn cậu."
Sau khi cô gái kia bị cậu từ chối, bày ra vẻ mặt tươi cười gượng gạo nói một câu “Cảm ơn cậu đã nghe tôi nói hết", cuối cùng nước mắt lưng tròng xoay người cầm theo tâm ý của mình rời đi.
Thời Lê chứng kiến sự sụp đổ của màn lãng mạn này, đi ra từ phía sau cột.
Thẩm Hiến Nghi nhìn thấy cô, cũng không hỏi gì cô, tư thế giống như chuẩn bị quay lại lớp học.
Thời Lê đi đến, đi theo bên cạnh cậu nói: "Thẩm Hiến Nghi, tìm cậu từ nãy giờ rồi, thì ra chốn ở chỗ này.”
Cậu quay đầu lại, nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt cậu đen nhánh, giống như một dòng sông đen dài chỉ chảy ngầm dưới lòng đất.
"Cậu sao thế?" Thời Lê thấy khó hiểu, bèn hỏi thẳng cậu.
"Tìm tôi làm g?" cậu không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, lúc này mí mắt hơi rủ xuống, bóng của lông mi che khuất càng khiến con ngươi sâu thẳm trở nên khó đoán.
Cậu không nhìn cô nữa, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn nhiều, chỉ là cô lại không cảm nhận được chút thay đổi nhỏ này.
"Tôi tới tìm cậu để lấy bài thi, nói với cậu rồi còn gì?"
"Cậu bảo tiết sau mà."
"Tôi ngủ dậy thì quên mất." Cô dùng ngón trỏ sờ sờ mặt, làn da thỉnh thoảng lại bị cánh hoa rơi xuống cọ vào hơi ngứa, "Bây giờ đi lấy được không?”
"Được." Cậu dừng lại một chút, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Thời Lê cau mày nhìn bóng lưng cậu, để tránh sự ngượng nghịu suốt cả đường đi, cô lấy điện thoại ra lướt WeChat.
Thời Tưởng và bạn gái sắp đi học rồi, một cô gái nào đó đăng một bài trong vòng bạn bè.
Caption: Vợ đẹp trai quá, nhìn anh mà lòng không khỏi muốn chụp mấy kiểu ảnh để ghi lại quá trình yêu đương... sắp phải đi học lại rồi, lần sau lại đến chơi.
Trong ảnh Thời Tưởng đang thu dọn quần áo, góc nghiêng nhìn rất đẹp trai rất nghiêm chỉnh, vai rộng eo thon, mơ hồ có thể thấy được hình dạng cơ bắp ở cánh tay, trong vali là đồ lót và quần lót đã xếp gọn gàng.
Mấy ngày nay tâm trạng vốn không ổn định lại bị kích thích, giống như con ong bị nhốt trong lọ thủy tinh không ngừng vùng vẫy, cảm giác mất đi thứ gì đó quan trọng khiến Thời Lê ngủ không ngon giấc mấy đêm liền.
Thời Lê nhìn Thẩm Hiến Nghi đi phía trước, đột nhiên dừng bước, nhìn cậu chằm chằm.
Cô mở miệng khẽ nói: "Thẩm Hiến Nghi, chúng ta đi thuê phòng đi.”
"Tôi muốn ngủ với cậu."
Bước chân của cậu bỗng dừng lại, lâu lắm rồi không nói chuyện.
Từ góc độ này, cô chỉ nhìn thấy vành tai cậu, đỏ bừng lên, giống như lúc này, ánh hoàng hôn đã hiện trên đường chân trời từ bao giờ, nhiệt liệt mà nồng cháy
Sau khi nhớ ra, cô đi ngay đến lớp học của cậu để tìm cậu, không nhìn thấy.
Sau khi hỏi được từ một người bạn học cùng lớp, cô biết được cậu đã đi học lớp mỹ thuật rồi, đến gần tòa nhà nghệ thuật nhìn xem có lẽ có thể tìm được cậu.
Thời Lê chân thành cảm ơn, tiện thể lại hỏi thêm tòa nhà nghệ thuật ở đâu, đối phương do dự vài giây, rồi dẫn cô đi.
Có lẽ do Thời Lê không phải là dân nghệ thuật, nên cho đến bây giờ cô cũng không biết trong trường còn có nhiều người theo nghệ thuật như thế, sau khi tách khỏi bạn học kia, cô bắt đầu đi lòng vòng, đến bên mỗi cái cửa sổ của tòa nhà cô đều dừng lại ngắm nghía một lát.
Lúc suýt nữa thì quên mất việc đến tìm Thẩm Hiến Nghi, đột nhiên cô lại nhìn thấy cậu.
Bên cạnh vườn hoa nhỏ ở góc trái, hoa đào kép rủ xuống đan xen với hoa anh đào hồng nhạt, những bông hoa phấn nộn đầy đặn đè lên nhau.
Đầu xuân có ấm áp mà vẫn còn lạnh, hai loại hoa tranh nhau khoe sắc nở cực kỳ rộ, rực rỡ mê hoặc lòng người, gió nhẹ thổi qua, mưa cánh hoa vụn vặt từ trên cao bay múa rơi xuống, một thân người thẳng tắp.
Có một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ tập vũ đạo vẻ mặt căng thẳng, hai tay buông thõng lắc qua lắc lại, còn cầm một lá thư.
Cô ấy đưa tay ra cho cậu.
Nhưng Thẩm Hiến Nghi đứng trên những mảnh vụn của cánh hoa rơi đầy đất chỉ lắc đầu với cô ấy, ánh mắt rất lạnh lùng.
Đuôi mắt của đối phương dần đỏ lên, hốc mắt đầy nước mắt: "Tôi, tôi chỉ hy vọng cậu có thể nhìn một cái... Tôi không yêu cầu cậu trả lời gì cả, chỉ cần cậu có thể biết tôi cảm thấy cậu rất tốt là đủ rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà đối với việc này cậu không hề phản ứng, thật sự hơi giống với thần phật vô tâm vô tình, có thể là biết tiếp tục im lặng sẽ không phải phép, cậu mở miệng giọng điệu bình tĩnh nói với cô ấy một câu.
“Cám ơn cậu."
Sau khi cô gái kia bị cậu từ chối, bày ra vẻ mặt tươi cười gượng gạo nói một câu “Cảm ơn cậu đã nghe tôi nói hết", cuối cùng nước mắt lưng tròng xoay người cầm theo tâm ý của mình rời đi.
Thời Lê chứng kiến sự sụp đổ của màn lãng mạn này, đi ra từ phía sau cột.
Thẩm Hiến Nghi nhìn thấy cô, cũng không hỏi gì cô, tư thế giống như chuẩn bị quay lại lớp học.
Thời Lê đi đến, đi theo bên cạnh cậu nói: "Thẩm Hiến Nghi, tìm cậu từ nãy giờ rồi, thì ra chốn ở chỗ này.”
Cậu quay đầu lại, nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt cậu đen nhánh, giống như một dòng sông đen dài chỉ chảy ngầm dưới lòng đất.
"Cậu sao thế?" Thời Lê thấy khó hiểu, bèn hỏi thẳng cậu.
"Tìm tôi làm g?" cậu không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, lúc này mí mắt hơi rủ xuống, bóng của lông mi che khuất càng khiến con ngươi sâu thẳm trở nên khó đoán.
Cậu không nhìn cô nữa, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn nhiều, chỉ là cô lại không cảm nhận được chút thay đổi nhỏ này.
"Tôi tới tìm cậu để lấy bài thi, nói với cậu rồi còn gì?"
"Cậu bảo tiết sau mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi ngủ dậy thì quên mất." Cô dùng ngón trỏ sờ sờ mặt, làn da thỉnh thoảng lại bị cánh hoa rơi xuống cọ vào hơi ngứa, "Bây giờ đi lấy được không?”
"Được." Cậu dừng lại một chút, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Thời Lê cau mày nhìn bóng lưng cậu, để tránh sự ngượng nghịu suốt cả đường đi, cô lấy điện thoại ra lướt WeChat.
Thời Tưởng và bạn gái sắp đi học rồi, một cô gái nào đó đăng một bài trong vòng bạn bè.
Caption: Vợ đẹp trai quá, nhìn anh mà lòng không khỏi muốn chụp mấy kiểu ảnh để ghi lại quá trình yêu đương... sắp phải đi học lại rồi, lần sau lại đến chơi.
Trong ảnh Thời Tưởng đang thu dọn quần áo, góc nghiêng nhìn rất đẹp trai rất nghiêm chỉnh, vai rộng eo thon, mơ hồ có thể thấy được hình dạng cơ bắp ở cánh tay, trong vali là đồ lót và quần lót đã xếp gọn gàng.
Mấy ngày nay tâm trạng vốn không ổn định lại bị kích thích, giống như con ong bị nhốt trong lọ thủy tinh không ngừng vùng vẫy, cảm giác mất đi thứ gì đó quan trọng khiến Thời Lê ngủ không ngon giấc mấy đêm liền.
Thời Lê nhìn Thẩm Hiến Nghi đi phía trước, đột nhiên dừng bước, nhìn cậu chằm chằm.
Cô mở miệng khẽ nói: "Thẩm Hiến Nghi, chúng ta đi thuê phòng đi.”
"Tôi muốn ngủ với cậu."
Bước chân của cậu bỗng dừng lại, lâu lắm rồi không nói chuyện.
Từ góc độ này, cô chỉ nhìn thấy vành tai cậu, đỏ bừng lên, giống như lúc này, ánh hoàng hôn đã hiện trên đường chân trời từ bao giờ, nhiệt liệt mà nồng cháy
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro