Hai Mươi Bảy Ly
Tuyết Lỵ, Tuyết Lị (Shirley)
2024-11-06 20:36:00
Lúc Thẩm Hiến Nghi rời khỏi đây, trong tay còn cầm ly cà phê đó.
Anh đứng bên ngoài tiệm, không lập tức đi lại xe của mình ngay mà nhìn sinh viên đại học ở phía sau cô.
Người đó đưa ly cà phê vừa pha xong cho cô, xương hàm khá đẹp, vóc dáng cũng cao ráo, đường cong bắp tay trông rất có lực, rất mạnh mẽ.
-
Những ngày kế tiếp trong kỳ nghỉ hè, Thời Lê phát hiện ngày nào Thẩm Hiến Nghi cũng đến mua cà phê, thời gian không cố định.
Cậu tới một mình, bình thường mua cà phê rồi đi nhưng thỉnh thoảng cũng ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách cả một buổi chiều.
Lúc đầu Thời Lê còn nghĩ có phải vì thấy cô ở đây nên cậu mới tới không, nhưng mấu chốt là cậu không nói chuyện với cô nhiều.
Suốt một tháng, kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc, sự tiến triển duy nhất giữa hai người cũng chỉ là khi cô với cậu một câu “cà phê của cậu”, cậu sẽ trả lời cô một từ “ừ”.
Công việc trong hai tháng hè của Thời Lê sắp kết thúc, sau khi bận rộn cả một buổi chiều, cô tự mua một phần tiramisu, một ly cà phê đen rồi lại đặt trên bàn của cậu.
Thẩm Hiến Nghi nhìn thấy ngón tay thon dài nhỏ nhắn của cô, dừng lại một lát, sau đó ngước mắt lên thì thấy thẻ nhân viên của cô.
“Tôi được giảm giá nhân viên nội bộ, tặng cậu phần trà chiều này.”
Thẩm Hiến Nghi im lặng một lúc lâu, lần này ngay cả từ “ừ” cậu không nói với cô.
“Hôm nay là ngày cuối cùng tôi đi làm, sau đó phải về nhà nghỉ ngơi chờ tới ngày tựu trường. Mặc dù không biết tại sao hôm nào cậu cũng tới nhưng tôi vẫn muốn nói tạm biệt với cậu.”
Thời Lê nói xong thì xoay người trở lại, cô phải tiếp tục coi tiệm. Thời Tưởng đang bận rộn rửa đồ dùng ở sau, anh lên tiếng: “Ngày nào cậu ta cũng tới, anh để ý rồi.”
Thời Lê không nói chuyện, cô đang nhìn đơn hàng vừa được quét trong cửa hàng.
Sắp xếp từng cái ly trong suốt xong, Thời Tưởng rửa tay, đi tới bên chỗ Thời Lê, rảy nước dính trên hai tay lên mặt cô.
“Trai đẹp nằm vùng chỗ em thì em chủ động tặng người ta trà chiều.”
“Cút.” Thời Lê đẩy Thời Tưởng ra, rút giấy lau sạch nước trên mặt: “Anh thì biết gì, đó là…”
Cô chưa nói hết câu thì Thời Tưởng đột nhiên giơ tay ra hiệu cô chờ chút, anh vội tháo tạp dề trên người xuống, mở cửa, từ phía sau chạy ra ngoài.
Thời Lê nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó, vội vàng đi theo, kết quả mới đi vài bước đã dừng lại.
Bên đường có một cô gái nhìn vào cửa hàng qua cửa kính khóc như hoa lê đái vũ*.
(*) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Sau khi Thời Tưởng ra ngoài, lúc đầu chỉ đứng đối diện cô ta, hình như đang nói chuyện an ủi cô ta.
Nhưng một giây sau, cô ta nhón chân ôm chặt cổ anh, bắt đầu hôn môi anh.
Thời Lê nhìn cảnh này ở bên ngoài, sau đó rũ mắt, lần nữa quay trở lại sau quầy, lặng lẽ bắt đầu pha cà phê, sửa trạng thái đơn hàng phía sau quầy rồi chờ khách đến lấy.
Ngón tay cô lau chùi lung tung quầy làm việc, một lúc sau lại cầm giẻ lau lên rồi tiếp tục lau.
-
Trời đã hoàn toàn tối, Thẩm Hiến Nghi mới về nhà.
Cậu ngồi bên bàn, trong tay vuốt ve ly cà phê. Ánh sáng trong phòng yếu ớt, cậu không bật đèn.
Một lúc sau, màn hình điện thoại trong tay cậu sáng lên, là một tin nhắn.
Một nữ sinh do mẹ giới thiệu gửi cho cậu một vở kịch trên sân khấu vào ngày mai - học sinh cấp ba Nhật Bản suy luận vụ án giết người.
Cậu xem sơ qua phần giới thiệu của vở kịch, nghe tiếng ai đó cẩn thận gõ cửa phòng ba lần, khẽ nói với cậu bữa tối đã xong rồi.
Cậu thuận tay đặt ly cà phê lên bàn, đứng dậy xuống lầu.
Lúc cửa phòng mở ra, một luồng ánh sáng vàng nhạt bỗng chiếu vào làm sáng lên một góc bên bàn, hai mươi bảy ly cà phê chất thành chồng ở đó, chưa uống một ngụm nào.
Anh đứng bên ngoài tiệm, không lập tức đi lại xe của mình ngay mà nhìn sinh viên đại học ở phía sau cô.
Người đó đưa ly cà phê vừa pha xong cho cô, xương hàm khá đẹp, vóc dáng cũng cao ráo, đường cong bắp tay trông rất có lực, rất mạnh mẽ.
-
Những ngày kế tiếp trong kỳ nghỉ hè, Thời Lê phát hiện ngày nào Thẩm Hiến Nghi cũng đến mua cà phê, thời gian không cố định.
Cậu tới một mình, bình thường mua cà phê rồi đi nhưng thỉnh thoảng cũng ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách cả một buổi chiều.
Lúc đầu Thời Lê còn nghĩ có phải vì thấy cô ở đây nên cậu mới tới không, nhưng mấu chốt là cậu không nói chuyện với cô nhiều.
Suốt một tháng, kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc, sự tiến triển duy nhất giữa hai người cũng chỉ là khi cô với cậu một câu “cà phê của cậu”, cậu sẽ trả lời cô một từ “ừ”.
Công việc trong hai tháng hè của Thời Lê sắp kết thúc, sau khi bận rộn cả một buổi chiều, cô tự mua một phần tiramisu, một ly cà phê đen rồi lại đặt trên bàn của cậu.
Thẩm Hiến Nghi nhìn thấy ngón tay thon dài nhỏ nhắn của cô, dừng lại một lát, sau đó ngước mắt lên thì thấy thẻ nhân viên của cô.
“Tôi được giảm giá nhân viên nội bộ, tặng cậu phần trà chiều này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Hiến Nghi im lặng một lúc lâu, lần này ngay cả từ “ừ” cậu không nói với cô.
“Hôm nay là ngày cuối cùng tôi đi làm, sau đó phải về nhà nghỉ ngơi chờ tới ngày tựu trường. Mặc dù không biết tại sao hôm nào cậu cũng tới nhưng tôi vẫn muốn nói tạm biệt với cậu.”
Thời Lê nói xong thì xoay người trở lại, cô phải tiếp tục coi tiệm. Thời Tưởng đang bận rộn rửa đồ dùng ở sau, anh lên tiếng: “Ngày nào cậu ta cũng tới, anh để ý rồi.”
Thời Lê không nói chuyện, cô đang nhìn đơn hàng vừa được quét trong cửa hàng.
Sắp xếp từng cái ly trong suốt xong, Thời Tưởng rửa tay, đi tới bên chỗ Thời Lê, rảy nước dính trên hai tay lên mặt cô.
“Trai đẹp nằm vùng chỗ em thì em chủ động tặng người ta trà chiều.”
“Cút.” Thời Lê đẩy Thời Tưởng ra, rút giấy lau sạch nước trên mặt: “Anh thì biết gì, đó là…”
Cô chưa nói hết câu thì Thời Tưởng đột nhiên giơ tay ra hiệu cô chờ chút, anh vội tháo tạp dề trên người xuống, mở cửa, từ phía sau chạy ra ngoài.
Thời Lê nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó, vội vàng đi theo, kết quả mới đi vài bước đã dừng lại.
Bên đường có một cô gái nhìn vào cửa hàng qua cửa kính khóc như hoa lê đái vũ*.
(*) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Sau khi Thời Tưởng ra ngoài, lúc đầu chỉ đứng đối diện cô ta, hình như đang nói chuyện an ủi cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng một giây sau, cô ta nhón chân ôm chặt cổ anh, bắt đầu hôn môi anh.
Thời Lê nhìn cảnh này ở bên ngoài, sau đó rũ mắt, lần nữa quay trở lại sau quầy, lặng lẽ bắt đầu pha cà phê, sửa trạng thái đơn hàng phía sau quầy rồi chờ khách đến lấy.
Ngón tay cô lau chùi lung tung quầy làm việc, một lúc sau lại cầm giẻ lau lên rồi tiếp tục lau.
-
Trời đã hoàn toàn tối, Thẩm Hiến Nghi mới về nhà.
Cậu ngồi bên bàn, trong tay vuốt ve ly cà phê. Ánh sáng trong phòng yếu ớt, cậu không bật đèn.
Một lúc sau, màn hình điện thoại trong tay cậu sáng lên, là một tin nhắn.
Một nữ sinh do mẹ giới thiệu gửi cho cậu một vở kịch trên sân khấu vào ngày mai - học sinh cấp ba Nhật Bản suy luận vụ án giết người.
Cậu xem sơ qua phần giới thiệu của vở kịch, nghe tiếng ai đó cẩn thận gõ cửa phòng ba lần, khẽ nói với cậu bữa tối đã xong rồi.
Cậu thuận tay đặt ly cà phê lên bàn, đứng dậy xuống lầu.
Lúc cửa phòng mở ra, một luồng ánh sáng vàng nhạt bỗng chiếu vào làm sáng lên một góc bên bàn, hai mươi bảy ly cà phê chất thành chồng ở đó, chưa uống một ngụm nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro