Lấy Tay Che Ánh...
Tuyết Lỵ, Tuyết Lị (Shirley)
2024-11-06 20:36:00
Sau khi đến trường vào thứ hai, người bạn cùng bàn biến mất một thời gian giờ đã xuất hiện trở lại bên cạnh cô.
Có lẽ chỉ sau khi đánh mất, cô mới biết trân trọng, khi Thời Lê nhìn Thẩm Hiến Nghi, cô cảm thấy trông cậu vừa mắt hơn nhiều, nhưng gần đây Thẩm Hiến Nghi hình như rất bận rộn, thường xuyên không thấy bóng dáng cậu đâu, hội học sinh cũng họp hành liên miên.
Thời Lê từ cậu biết được, trường học sẽ tổ chức đại hội thể thao mùa đông, giáo viên và hội học sinh sẽ cùng nhau lên kế hoạch chi tiết, lễ khai giảng sẽ diễn ra vào tuần sau.
Thời Lê ham vui nên tham gia một vài hạng mục, khi bước vào phương trận bị giáo viên kéo lên giơ bảng cho cả lớp, khác với thường lệ, hôm đó cô cũng giống như những nữ sinh khác cầm bảng trong ngày cầm bảng, khuôn mặt của cô có trang điểm nhẹ.
Ngay sau khi nghe hiệu trưởng phát biểu và giải tán để tham gia các hoạt động của lớp mình, các nam sinh từ các lớp khác lần lượt tìm đến cô, muốn xin phương thức liên lạc của cô.
Thời Lê vốn đang ngồi trên bậc thang lớn của sân điền kinh chờ đại hội thể thao bắt đầu, gần như không chịu nổi khi bị làm phiền như thế, cô đang nghĩ đến việc tìm một nơi yên tĩnh hơn để trốn sau khi đối phó với mấy thiếu niên xa lạ trước mặt này, đúng lúc này đột nhiên có người ngồi xuống cạnh cô.
Thời Lê theo phản xạ muốn đứng dậy, cô không biết ai là người không có giới hạn như vậy, cư nhiên chỉ ngồi bên cạnh cô mà không nói một lời.
Tuy nhiên, sau khi nhìn kỹ, cô nhận ra người đến là Thẩm Hiến Nghi.
Cậu ngước mắt nhìn bạn nam cùng lớp, tay trái đặt lên eo Thời Lê, bộ phận mảnh mai nhất trên cơ thể cô, lớp vải bị anh đè xuống, phía dưới đầy những đường cong.
Thời Lê có chút mờ mịt, cô ngơ ngác nhìn người bạn cùng bàn bên cạnh, rồi lại nhìn chàng trai xấu hổ trước mặt.
Đối phương sờ sờ đầu, nhanh chóng nói xin lỗi rồi rời đi.
Thẩm Hiến Nghi đã đuổi người theo đuổi cô đi, nhưng tay cậu vẫn ôm eo cô, chưa có thu về.
"Thẩm Hiến Nghi, người ta đi rồi."
Cuối cùng, là Thời Lê kéo tay cậu ra, nhưng Thẩm Hiến Nghi lại nhanh chóng đặt tay cậu lại lên eo cô, muốn ôm cô.
Thời Lê lại rút tay cậu ra.
“Đã bảo là người ta đi xa rồi, cậu đang làm gì vậy?"
". . . .."
“Sáng nay có cuộc thi nhảy xa, tôi đi khởi động trước, đừng tới tìm tôi.”
Nói xong, Thời Lê đứng dậy rời đi, không ở lại quá ba phút với cậu.
Những ngón tay của cậu đặt trên bậc thềm, trông có chút cô đơn.
-
Vào ngày cuối cùng của đại hội thể thao, hạng mục của Thời Lê cuối cùng cũng bắt đầu, cuộc đua cự ly 3.000 mét dành cho nữ, đây là một hạng mục ma quỷ mà tất cả các nữ sinh trong lớp đều tránh né, cuối cùng Thời Lê đã giành được vị trí thứ ba.
Người chạy thứ nhất và thứ hai đều là những sinh viên điền kinh xuất sắc, họ chạy thường xuyên, nhưng mặc dù vậy, thể lực của Thời Lê vẫn khỏe hơn nhiều so với những gì người khác tưởng tượng, bởi vì phía sau cô vẫn còn một số vận động viên điền kinh chưa chạy qua nổi cô.
Sau khi vượt qua vạch xuất phát một lúc, cô không thể chịu đựng được nữa, muốn dừng lại để nghỉ ngơi nhưng có người bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô và kéo cô lên lần nữa, dẫn cô tiếp tục chạy về phía trước.
“Mới vừa chạy đường dài xong mà lập tức ngồi xổm xuống, não sẽ thiếu oxy, nên đi bộ từ từ.”
Thời Lê cố gắng giữ cho đôi chân mình không bị mềm nhũn, lại bị Thẩm Hiến Nghi lôi kéo chạy tiếp, hiếm khi cô bị khoảnh khắc khó chịu như vậy, hơn nữa cô còn có thể cảm giác được đầu óc mình đang thiếu oxy, tim đập kịch liệt.
Trong quá trình bị cậu kéo đi tiếp tục chạy bộ, cô thỉnh thoảng cũng phải hỏi cậu “Được chưa?” “Có thể ngừng sao?”, cuối cùng lại chạy được một đoạn khá xa rồi dần dần giảm tốc độ bắt đầu đi bộ thong thả. Lúc này cậu mới vặn chai nước đưa cho cô, chăm chú nhìn cô uống từng ngụm chậm rãi.
Thật ra, trong lớp cũng có người chạy theo Thời Lê, nhưng không ai trong số họ thân thiết với cô như vậy, còn Thẩm Hiến Nghi, với tư cách là bạn cùng bàn của Thời Lê, cho dù cậu cư xử với cô có chút khác biệt so với những người khác, nhưng cách cư xử của cậu vẫn bị người khác để ý đánh giá.
Người suy nghĩ nhiều một chút cũng có thể mơ hồ cảm thấy Thẩm Hiến Nghi có lẽ hơi thích Thời Lê.
Sau khi chạy xong Thời Lê mệt mỏi vô cùng, hiển nhiên còn có chút hoạt động trong lớp, nhưng cô vẫn chạy đến chỗ gốc cây ngồi nghỉ ngơi, Thẩm Hiến Nghi đi cùng cô, vẫn không nói gì, chỉ im lặng ngồi bên cạnh cô, số lần nhìn cô đã tăng lên đáng kể.
Thời Lê thỉnh thoảng chỉ nói vài câu với cậu khi cô tỉnh dậy, còn phần lớn thời gian cô thật sự chỉ cắm đầu vào ngủ.
Buổi trưa, mây trên trời tản đi, mặt trời trở nên mạnh hơn rất nhiều, tuy không chiếu sáng nhưng rất chói mắt.
Lá trên cây khá thưa thớt, cậu nhìn thấy vài đốm sáng rơi trên mặt cô, vừa vặn chiếu lên đôi mắt đang nhắm nghiền của cô, gió mát thổi qua, bóng tối rung chuyển giấc ngủ khiến cô trong lúc ngủ cũng hơi cau mày.
Chẳng bao lâu, tầng ánh sáng đó biến mất khỏi khuôn mặt cô, chàng trai bên cạnh cô giơ tay lên che nắng cho cô.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào mu bàn tay xương gân rõ ràng của cậu, cậu che nắng cho cô hơn một giờ đồng hồ.
Ánh sáng vẫn luôn ở đó, bàn tay của cậu cũng thế.
Đến giờ cơm, Thời Lê bị Thẩm Hiến Nghi đánh thức, cô tỉnh dậy còn mơ mơ màng màng như từ trên trời rơi xuống, biết bây giờ mới là giữa trưa, thậm chí còn sửng sốt, cô tưởng rằng đã là buổi chiều rồi chứ.
Thời Lê có một giấc mơ rất trọn vẹn, nhưng sau khi nhìn thấy đồ ăn mà Thẩm Hiến Nghi mang đến, cô đột nhiên không nhớ mình đã mơ thấy gì.
Khi hai người đang ăn dưới gốc cây, Thời Lê không ngừng nhớ lại giấc mơ vừa rồi với Thẩm Hiến Nghi, cô nói một đống điều lộn xộn và ghép chúng lại với nhau, luyên thuyên một hồi, cậu cũng kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi cô một số chi tiết.
Điều này khiến Thời Lê nói càng sôi nổi hơn, nghĩ rằng mình thật sự đã có một giấc mơ rất thú vị, cậu rất thích nghe nên liền lôi kéo cậu nghe cô kể về những giấc mơ kì lạ trước đó, bữa ăn cuối cùng cũng theo đó mà ăn với cậu trong gần một giờ.
Cô ăn bữa cơm ngon lành do cậu mang đến, Thẩm Hiến Nghi cũng ‘ăn’ rất nhiều thứ vô bổ thiếu dinh dưỡng mà cô nói, cả hai đều no nê.
Sau khi Thời Lê cùng cậu trở lại lớp học, phát hiện hầu như không có ai đang nghỉ trưa và cũng không biết mọi người đi chơi ở đâu.
Cô lập tức nổi lên suy nghĩ khác, xoay người nắm lấy cánh tay Thẩm Hiến Nghi: “Chiều nay cậu có muốn ra ngoài chơi với tôi không? Đang có đại hội thể thao, nên giáo viên sẽ không phát hiện ra, thậm chí lỡ có phát hiện ra, hẳn là cũng sẽ không quan tâm."
Bàn tay bị cô nắm giữ của Thẩm Hiến Nghi hơi giật giật, nhưng cậu vẫn không dám chạm vào cô, như sợ lúc mình chạm vào, con chim xinh đẹp dừng lại trong tay cậu sẽ bị cậu dọa bay đi.
"Được."
Cậu đồng ý, lần đầu tiên cậu trốn học với cô.
Có lẽ chỉ sau khi đánh mất, cô mới biết trân trọng, khi Thời Lê nhìn Thẩm Hiến Nghi, cô cảm thấy trông cậu vừa mắt hơn nhiều, nhưng gần đây Thẩm Hiến Nghi hình như rất bận rộn, thường xuyên không thấy bóng dáng cậu đâu, hội học sinh cũng họp hành liên miên.
Thời Lê từ cậu biết được, trường học sẽ tổ chức đại hội thể thao mùa đông, giáo viên và hội học sinh sẽ cùng nhau lên kế hoạch chi tiết, lễ khai giảng sẽ diễn ra vào tuần sau.
Thời Lê ham vui nên tham gia một vài hạng mục, khi bước vào phương trận bị giáo viên kéo lên giơ bảng cho cả lớp, khác với thường lệ, hôm đó cô cũng giống như những nữ sinh khác cầm bảng trong ngày cầm bảng, khuôn mặt của cô có trang điểm nhẹ.
Ngay sau khi nghe hiệu trưởng phát biểu và giải tán để tham gia các hoạt động của lớp mình, các nam sinh từ các lớp khác lần lượt tìm đến cô, muốn xin phương thức liên lạc của cô.
Thời Lê vốn đang ngồi trên bậc thang lớn của sân điền kinh chờ đại hội thể thao bắt đầu, gần như không chịu nổi khi bị làm phiền như thế, cô đang nghĩ đến việc tìm một nơi yên tĩnh hơn để trốn sau khi đối phó với mấy thiếu niên xa lạ trước mặt này, đúng lúc này đột nhiên có người ngồi xuống cạnh cô.
Thời Lê theo phản xạ muốn đứng dậy, cô không biết ai là người không có giới hạn như vậy, cư nhiên chỉ ngồi bên cạnh cô mà không nói một lời.
Tuy nhiên, sau khi nhìn kỹ, cô nhận ra người đến là Thẩm Hiến Nghi.
Cậu ngước mắt nhìn bạn nam cùng lớp, tay trái đặt lên eo Thời Lê, bộ phận mảnh mai nhất trên cơ thể cô, lớp vải bị anh đè xuống, phía dưới đầy những đường cong.
Thời Lê có chút mờ mịt, cô ngơ ngác nhìn người bạn cùng bàn bên cạnh, rồi lại nhìn chàng trai xấu hổ trước mặt.
Đối phương sờ sờ đầu, nhanh chóng nói xin lỗi rồi rời đi.
Thẩm Hiến Nghi đã đuổi người theo đuổi cô đi, nhưng tay cậu vẫn ôm eo cô, chưa có thu về.
"Thẩm Hiến Nghi, người ta đi rồi."
Cuối cùng, là Thời Lê kéo tay cậu ra, nhưng Thẩm Hiến Nghi lại nhanh chóng đặt tay cậu lại lên eo cô, muốn ôm cô.
Thời Lê lại rút tay cậu ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đã bảo là người ta đi xa rồi, cậu đang làm gì vậy?"
". . . .."
“Sáng nay có cuộc thi nhảy xa, tôi đi khởi động trước, đừng tới tìm tôi.”
Nói xong, Thời Lê đứng dậy rời đi, không ở lại quá ba phút với cậu.
Những ngón tay của cậu đặt trên bậc thềm, trông có chút cô đơn.
-
Vào ngày cuối cùng của đại hội thể thao, hạng mục của Thời Lê cuối cùng cũng bắt đầu, cuộc đua cự ly 3.000 mét dành cho nữ, đây là một hạng mục ma quỷ mà tất cả các nữ sinh trong lớp đều tránh né, cuối cùng Thời Lê đã giành được vị trí thứ ba.
Người chạy thứ nhất và thứ hai đều là những sinh viên điền kinh xuất sắc, họ chạy thường xuyên, nhưng mặc dù vậy, thể lực của Thời Lê vẫn khỏe hơn nhiều so với những gì người khác tưởng tượng, bởi vì phía sau cô vẫn còn một số vận động viên điền kinh chưa chạy qua nổi cô.
Sau khi vượt qua vạch xuất phát một lúc, cô không thể chịu đựng được nữa, muốn dừng lại để nghỉ ngơi nhưng có người bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô và kéo cô lên lần nữa, dẫn cô tiếp tục chạy về phía trước.
“Mới vừa chạy đường dài xong mà lập tức ngồi xổm xuống, não sẽ thiếu oxy, nên đi bộ từ từ.”
Thời Lê cố gắng giữ cho đôi chân mình không bị mềm nhũn, lại bị Thẩm Hiến Nghi lôi kéo chạy tiếp, hiếm khi cô bị khoảnh khắc khó chịu như vậy, hơn nữa cô còn có thể cảm giác được đầu óc mình đang thiếu oxy, tim đập kịch liệt.
Trong quá trình bị cậu kéo đi tiếp tục chạy bộ, cô thỉnh thoảng cũng phải hỏi cậu “Được chưa?” “Có thể ngừng sao?”, cuối cùng lại chạy được một đoạn khá xa rồi dần dần giảm tốc độ bắt đầu đi bộ thong thả. Lúc này cậu mới vặn chai nước đưa cho cô, chăm chú nhìn cô uống từng ngụm chậm rãi.
Thật ra, trong lớp cũng có người chạy theo Thời Lê, nhưng không ai trong số họ thân thiết với cô như vậy, còn Thẩm Hiến Nghi, với tư cách là bạn cùng bàn của Thời Lê, cho dù cậu cư xử với cô có chút khác biệt so với những người khác, nhưng cách cư xử của cậu vẫn bị người khác để ý đánh giá.
Người suy nghĩ nhiều một chút cũng có thể mơ hồ cảm thấy Thẩm Hiến Nghi có lẽ hơi thích Thời Lê.
Sau khi chạy xong Thời Lê mệt mỏi vô cùng, hiển nhiên còn có chút hoạt động trong lớp, nhưng cô vẫn chạy đến chỗ gốc cây ngồi nghỉ ngơi, Thẩm Hiến Nghi đi cùng cô, vẫn không nói gì, chỉ im lặng ngồi bên cạnh cô, số lần nhìn cô đã tăng lên đáng kể.
Thời Lê thỉnh thoảng chỉ nói vài câu với cậu khi cô tỉnh dậy, còn phần lớn thời gian cô thật sự chỉ cắm đầu vào ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi trưa, mây trên trời tản đi, mặt trời trở nên mạnh hơn rất nhiều, tuy không chiếu sáng nhưng rất chói mắt.
Lá trên cây khá thưa thớt, cậu nhìn thấy vài đốm sáng rơi trên mặt cô, vừa vặn chiếu lên đôi mắt đang nhắm nghiền của cô, gió mát thổi qua, bóng tối rung chuyển giấc ngủ khiến cô trong lúc ngủ cũng hơi cau mày.
Chẳng bao lâu, tầng ánh sáng đó biến mất khỏi khuôn mặt cô, chàng trai bên cạnh cô giơ tay lên che nắng cho cô.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào mu bàn tay xương gân rõ ràng của cậu, cậu che nắng cho cô hơn một giờ đồng hồ.
Ánh sáng vẫn luôn ở đó, bàn tay của cậu cũng thế.
Đến giờ cơm, Thời Lê bị Thẩm Hiến Nghi đánh thức, cô tỉnh dậy còn mơ mơ màng màng như từ trên trời rơi xuống, biết bây giờ mới là giữa trưa, thậm chí còn sửng sốt, cô tưởng rằng đã là buổi chiều rồi chứ.
Thời Lê có một giấc mơ rất trọn vẹn, nhưng sau khi nhìn thấy đồ ăn mà Thẩm Hiến Nghi mang đến, cô đột nhiên không nhớ mình đã mơ thấy gì.
Khi hai người đang ăn dưới gốc cây, Thời Lê không ngừng nhớ lại giấc mơ vừa rồi với Thẩm Hiến Nghi, cô nói một đống điều lộn xộn và ghép chúng lại với nhau, luyên thuyên một hồi, cậu cũng kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi cô một số chi tiết.
Điều này khiến Thời Lê nói càng sôi nổi hơn, nghĩ rằng mình thật sự đã có một giấc mơ rất thú vị, cậu rất thích nghe nên liền lôi kéo cậu nghe cô kể về những giấc mơ kì lạ trước đó, bữa ăn cuối cùng cũng theo đó mà ăn với cậu trong gần một giờ.
Cô ăn bữa cơm ngon lành do cậu mang đến, Thẩm Hiến Nghi cũng ‘ăn’ rất nhiều thứ vô bổ thiếu dinh dưỡng mà cô nói, cả hai đều no nê.
Sau khi Thời Lê cùng cậu trở lại lớp học, phát hiện hầu như không có ai đang nghỉ trưa và cũng không biết mọi người đi chơi ở đâu.
Cô lập tức nổi lên suy nghĩ khác, xoay người nắm lấy cánh tay Thẩm Hiến Nghi: “Chiều nay cậu có muốn ra ngoài chơi với tôi không? Đang có đại hội thể thao, nên giáo viên sẽ không phát hiện ra, thậm chí lỡ có phát hiện ra, hẳn là cũng sẽ không quan tâm."
Bàn tay bị cô nắm giữ của Thẩm Hiến Nghi hơi giật giật, nhưng cậu vẫn không dám chạm vào cô, như sợ lúc mình chạm vào, con chim xinh đẹp dừng lại trong tay cậu sẽ bị cậu dọa bay đi.
"Được."
Cậu đồng ý, lần đầu tiên cậu trốn học với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro