Con không thích...
2024-11-13 11:44:55
…
Ba ngày sau, trang viên nhà họ Cố.
Nơi vườn thượng uyển, ánh nắng rực rỡ của bình minh chiếu rọi khắp nơi. Những bông hoa Lan nở rộ trên từng cái chậu treo, còn có từng nhánh Hải Đường dính sương mai lóng lánh.
Sát vườn hoa xinh đẹp kia có đặt hai chiếc xích đu cỡ lớn màu trắng. Một người đàn ông đang ngồi trên xích đu, anh mặc áo sơ mi xanh lợt, quần âu chỉn chu, tóc cũng được chải gọn về phía sau, đôi mắt đẹp màu hổ phách chăm chú vào màn hình máy laptop.
Dường như mọi thứ xung động chung quanh đều không ảnh hưởng đến anh. Cảnh vật rực rỡ sinh động cũng vì anh mà lu mờ.
Không ai khác anh chính là cậu chủ nhà họ Cố. Cố Cảnh Sâm!
Cố Cảnh Sâm cũng đã được quay trở lại quá khứ như Tề Nghiêm. Chỉ có điều, anh trở về trước cô, không muốn bi kịch lại xảy ra một lần nữa, anh lựa chọn rời xa Tề Nghiêm.
Chỉ là Cố Cảnh Sâm hoàn toàn không hề biết, cô vợ bướng bỉnh kiếp trước của anh cũng đã trở về giống như anh.
Từ phía xa…
“Cảnh Sâm à!” Một bà lão tóc bạc phơ đang chống gậy chậm rãi đi về phía Cố Cảnh Sâm, bà ôn tồn hiền từ gọi.
Vừa nghe được thanh âm kia, Cố Cảnh Sâm liền ngẩng đầu nhìn lại cái phía giọng nói vừa cất lên, anh lễ phép, “Bà nội.”
Đoạn Cố Cảnh Sâm gập laptop lại, vội đứng lên đi nhanh tới đỡ lấy bà cụ. Bà cụ thấy anh đi tới, cười thân thiết, “Cái thằng này, mới sáng sớm, đã lao vào công việc rồi, sức khoẻ của con còn chưa hồi phục con lại muốn cho bà lão này lo lắng phải không?”
Người đàn ông đáp lời, “Bà nội, con vẫn ổn.” Đoạn anh đỡ bà lại xích đu, hai bà cháu ngồi xuống nói chuyện.
Bà cụ tay vịn lấy cây gậy trống bằng gỗ mun, bà nhìn cháu trai, thở dài: “Cảnh Sâm à, chuyện kết hôn của con…”
Bà cụ còn chưa nói hết thì đã nghe Cố Cảnh Sâm nói: “Bà nội, chuyện kết hôn không vội. Con còn chưa 30, cũng chưa chính thức tiếp quản Cố thị, bà đừng hối thúc con.”
“Nhưng mà Cảnh Sâm à, ta cũng nhiều tuổi rồi, ta không muốn trước khi ta mất mà chưa được nhìn thấy con yên bề gia thất.” Bà cụ nói giọng hơi run.
Cố Cảnh Sâm vỗ tay an ủi, “Bà nội, người đừng nói vậy, người nhất định sẽ sống lâu để còn nhìn mặt cháu cố của người chứ?”
“Con bé Tề Nghiêm đó…” Vừa nhắc đến Tề Nghiêm, bà cụ liền thở dài lần hai.
Trong lòng bà cụ suy nghĩ mãi không thôi, Tề Nghiêm con bé còn trẻ con quá, dù là nhà họ Tề hứa hôn, nhưng có vẻ như con bé đó không chịu lấy cháu trai bà. Mà thằng cháu của bà lại cứ khăng khăng muốn lấy, mấy ngày nay rõ ràng là bà thấy cháu bà không hề vui vẻ gì.
Cố Cảnh Sâm dường như nhận ra suy nghĩ của bà cụ, anh nói: “Bà nội, chuyện kết hôn người đừng bàn nữa. Con không muốn kết hôn bây giờ, người cũng biết bệnh tình của con. Với cả…”
Ngừng một lúc, Cố Cảnh Sâm mới nói: “Từ giờ người đừng nhắc đến Tề Nghiêm nữa.”
Chuyện gì vậy?
Bà nội Cố dường như nghe không rõ câu nói của cháu trai bà, hai mắt không tin mà hỏi: “Cảnh Sâm, con mới nói cái gì?”
Cố Cảnh Sâm trầm mặc, mãi lâu mới đáp: “Bà nội đừng nhắc đến Tề Nghiêm ở đây, con sẽ không kết hôn với cô ấy.”
“Thật sao?” Bà nội Cố rõ ràng là không tin.
“Là thật.”Cố Cảnh Sâm gật đầu, “Con không còn thích cô ấy nữa.”
“Cảnh Sâm à.” Bà nội Cố đau lòng nhìn cháu trai, lại gặng hỏi: “Tề Nghiêm làm chuyện gì có lỗi với con phải không? Hay vì con mặc cảm với bệnh tình của mình, không muốn liên luỵ con bé.”
Cố Cảnh Sâm lắc đầu, “Đều không có, Tề Nghiêm không làm gì có lỗi với con cả. Chỉ là…”
Con không thể liên luỵ đến cô ấy!
Cố Cảnh Sâm không nói tiếp. Anh nhớ đến kiếp trước, khi anh cưỡng ép bắt cô về làm vợ anh, cô đã không ăn không uống tuyệt thực chỉ vì không muốn kết hôn cùng anh.
Lại nói kiếp trước, khi về làm vợ anh, vì bệnh tình của mình khó nói, anh đã bỏ mặc cô suốt ba năm, rõ ràng là vợ chồng, nhưng anh và cô chưa một lần chung đụng. Hơn nữa, Tề Nghiêm vốn đã có ý trung nhân, nên có lẽ sự xuất hiện của anh chỉ là một rào cản giữa cô và người khác mà thôi.
Kiếp này, anh thà cô độc một mình cũng không muốn cản trở Tề Nghiêm đến với người mà cô thích.
Cố Cảnh Sâm cảm thấy cực kỳ khó chịu khi phải giằng co loại chuyện này.
Bà nội Cố lại tưởng anh vì chuyện bệnh tình của mình mà áy náy nên mới không muốn kết hôn với Tề Nghiêm nữa. Bà đành an ủi, “Đành vậy, Cảnh Sâm à, nếu con không muốn kết hôn, thì không kết hôn, ta đều ủng con.”
Cố Cảnh Sâm nói: “Con không sao, người trở vào nhà đi, bên ngoài gió lạnh.”
Bà nội Cố gật đầu, cũng mệt mỏi đứng dậy, bà biết cháu trai bà hôm nay quả thật đã cố gắng vì bà mà nói nhiều hơn bình thường.
Bệnh tình của Cố Cảnh Sâm, bà không biết làm sao mới ổn, giá như sự cố năm đó không xảy ra, có lẽ Cảnh Sâm đã không rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.
Cũng tại thằng con trai trời đánh của bà, nếu như, nếu như nó không mang cái con hồ ly tinh kia về, thì cháu bà…
Khốn nạn, tốt nhất là hai đứa mất dạy đó đừng có xuất hiện trước mặt mình, nếu không bà già này cho các người ăn đủ!
Bà cụ lầm bầm đi vào, tức một bụng khi nghĩ đến ba của Cố Cảnh Sâm, con trai bà.
Cố Cảnh Sâm lắc đầu nhìn bà nội đi xa, lúc này, anh mới lại mở máy tính lên. Hình nền hiện ra khuôn mặt xinh đẹp ấm áp của Tề Nghiêm. Cô gái có đôi mắt to tròn lóng nước. Có nụ cười ấm áp như gió xuân tháng tư…
Tề Nghiêm, ở nơi đó bây giờ em đang làm gì? Có khi nào, em nghĩ đến tôi không?
Ba ngày sau, trang viên nhà họ Cố.
Nơi vườn thượng uyển, ánh nắng rực rỡ của bình minh chiếu rọi khắp nơi. Những bông hoa Lan nở rộ trên từng cái chậu treo, còn có từng nhánh Hải Đường dính sương mai lóng lánh.
Sát vườn hoa xinh đẹp kia có đặt hai chiếc xích đu cỡ lớn màu trắng. Một người đàn ông đang ngồi trên xích đu, anh mặc áo sơ mi xanh lợt, quần âu chỉn chu, tóc cũng được chải gọn về phía sau, đôi mắt đẹp màu hổ phách chăm chú vào màn hình máy laptop.
Dường như mọi thứ xung động chung quanh đều không ảnh hưởng đến anh. Cảnh vật rực rỡ sinh động cũng vì anh mà lu mờ.
Không ai khác anh chính là cậu chủ nhà họ Cố. Cố Cảnh Sâm!
Cố Cảnh Sâm cũng đã được quay trở lại quá khứ như Tề Nghiêm. Chỉ có điều, anh trở về trước cô, không muốn bi kịch lại xảy ra một lần nữa, anh lựa chọn rời xa Tề Nghiêm.
Chỉ là Cố Cảnh Sâm hoàn toàn không hề biết, cô vợ bướng bỉnh kiếp trước của anh cũng đã trở về giống như anh.
Từ phía xa…
“Cảnh Sâm à!” Một bà lão tóc bạc phơ đang chống gậy chậm rãi đi về phía Cố Cảnh Sâm, bà ôn tồn hiền từ gọi.
Vừa nghe được thanh âm kia, Cố Cảnh Sâm liền ngẩng đầu nhìn lại cái phía giọng nói vừa cất lên, anh lễ phép, “Bà nội.”
Đoạn Cố Cảnh Sâm gập laptop lại, vội đứng lên đi nhanh tới đỡ lấy bà cụ. Bà cụ thấy anh đi tới, cười thân thiết, “Cái thằng này, mới sáng sớm, đã lao vào công việc rồi, sức khoẻ của con còn chưa hồi phục con lại muốn cho bà lão này lo lắng phải không?”
Người đàn ông đáp lời, “Bà nội, con vẫn ổn.” Đoạn anh đỡ bà lại xích đu, hai bà cháu ngồi xuống nói chuyện.
Bà cụ tay vịn lấy cây gậy trống bằng gỗ mun, bà nhìn cháu trai, thở dài: “Cảnh Sâm à, chuyện kết hôn của con…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ còn chưa nói hết thì đã nghe Cố Cảnh Sâm nói: “Bà nội, chuyện kết hôn không vội. Con còn chưa 30, cũng chưa chính thức tiếp quản Cố thị, bà đừng hối thúc con.”
“Nhưng mà Cảnh Sâm à, ta cũng nhiều tuổi rồi, ta không muốn trước khi ta mất mà chưa được nhìn thấy con yên bề gia thất.” Bà cụ nói giọng hơi run.
Cố Cảnh Sâm vỗ tay an ủi, “Bà nội, người đừng nói vậy, người nhất định sẽ sống lâu để còn nhìn mặt cháu cố của người chứ?”
“Con bé Tề Nghiêm đó…” Vừa nhắc đến Tề Nghiêm, bà cụ liền thở dài lần hai.
Trong lòng bà cụ suy nghĩ mãi không thôi, Tề Nghiêm con bé còn trẻ con quá, dù là nhà họ Tề hứa hôn, nhưng có vẻ như con bé đó không chịu lấy cháu trai bà. Mà thằng cháu của bà lại cứ khăng khăng muốn lấy, mấy ngày nay rõ ràng là bà thấy cháu bà không hề vui vẻ gì.
Cố Cảnh Sâm dường như nhận ra suy nghĩ của bà cụ, anh nói: “Bà nội, chuyện kết hôn người đừng bàn nữa. Con không muốn kết hôn bây giờ, người cũng biết bệnh tình của con. Với cả…”
Ngừng một lúc, Cố Cảnh Sâm mới nói: “Từ giờ người đừng nhắc đến Tề Nghiêm nữa.”
Chuyện gì vậy?
Bà nội Cố dường như nghe không rõ câu nói của cháu trai bà, hai mắt không tin mà hỏi: “Cảnh Sâm, con mới nói cái gì?”
Cố Cảnh Sâm trầm mặc, mãi lâu mới đáp: “Bà nội đừng nhắc đến Tề Nghiêm ở đây, con sẽ không kết hôn với cô ấy.”
“Thật sao?” Bà nội Cố rõ ràng là không tin.
“Là thật.”Cố Cảnh Sâm gật đầu, “Con không còn thích cô ấy nữa.”
“Cảnh Sâm à.” Bà nội Cố đau lòng nhìn cháu trai, lại gặng hỏi: “Tề Nghiêm làm chuyện gì có lỗi với con phải không? Hay vì con mặc cảm với bệnh tình của mình, không muốn liên luỵ con bé.”
Cố Cảnh Sâm lắc đầu, “Đều không có, Tề Nghiêm không làm gì có lỗi với con cả. Chỉ là…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con không thể liên luỵ đến cô ấy!
Cố Cảnh Sâm không nói tiếp. Anh nhớ đến kiếp trước, khi anh cưỡng ép bắt cô về làm vợ anh, cô đã không ăn không uống tuyệt thực chỉ vì không muốn kết hôn cùng anh.
Lại nói kiếp trước, khi về làm vợ anh, vì bệnh tình của mình khó nói, anh đã bỏ mặc cô suốt ba năm, rõ ràng là vợ chồng, nhưng anh và cô chưa một lần chung đụng. Hơn nữa, Tề Nghiêm vốn đã có ý trung nhân, nên có lẽ sự xuất hiện của anh chỉ là một rào cản giữa cô và người khác mà thôi.
Kiếp này, anh thà cô độc một mình cũng không muốn cản trở Tề Nghiêm đến với người mà cô thích.
Cố Cảnh Sâm cảm thấy cực kỳ khó chịu khi phải giằng co loại chuyện này.
Bà nội Cố lại tưởng anh vì chuyện bệnh tình của mình mà áy náy nên mới không muốn kết hôn với Tề Nghiêm nữa. Bà đành an ủi, “Đành vậy, Cảnh Sâm à, nếu con không muốn kết hôn, thì không kết hôn, ta đều ủng con.”
Cố Cảnh Sâm nói: “Con không sao, người trở vào nhà đi, bên ngoài gió lạnh.”
Bà nội Cố gật đầu, cũng mệt mỏi đứng dậy, bà biết cháu trai bà hôm nay quả thật đã cố gắng vì bà mà nói nhiều hơn bình thường.
Bệnh tình của Cố Cảnh Sâm, bà không biết làm sao mới ổn, giá như sự cố năm đó không xảy ra, có lẽ Cảnh Sâm đã không rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.
Cũng tại thằng con trai trời đánh của bà, nếu như, nếu như nó không mang cái con hồ ly tinh kia về, thì cháu bà…
Khốn nạn, tốt nhất là hai đứa mất dạy đó đừng có xuất hiện trước mặt mình, nếu không bà già này cho các người ăn đủ!
Bà cụ lầm bầm đi vào, tức một bụng khi nghĩ đến ba của Cố Cảnh Sâm, con trai bà.
Cố Cảnh Sâm lắc đầu nhìn bà nội đi xa, lúc này, anh mới lại mở máy tính lên. Hình nền hiện ra khuôn mặt xinh đẹp ấm áp của Tề Nghiêm. Cô gái có đôi mắt to tròn lóng nước. Có nụ cười ấm áp như gió xuân tháng tư…
Tề Nghiêm, ở nơi đó bây giờ em đang làm gì? Có khi nào, em nghĩ đến tôi không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro