Chương 48
Thái Hữu Nhiễm
2024-09-07 15:36:51
Nghe nói, người ta sẽ cảm thấy những thứ xuất hiện trước mắt có lúc nào
đó có vẻ quen thuộc, Hàn Bùi Vân ngơ ngác một lúc, cô luôn cảm thấy cốp
xe đầy hoa hồng và tư thế đưa hoa hồng của Cố Cảnh Hàm, giống như bản
thân trước kia từng trải qua.
Cố Cảnh Hàm đưa tay ra hồi lâu, thấy Hàn Bùi Vân chỉ nhìn hoa trong tay cô mà không nhận lấy, nhất thời có chút lo lắng.
Khóc Nhè nói thích hoa, nhưng sao cô ấy lại không vui khi nhìn thấy hoa cô mang đến?
Cô nhớ đến từ khoá "bá đạo", cho nên biểu hiện của cô nên "bá đạo" hơn. Nhưng mà cái "bá đạo" này cũng phải có chừng có mực, Cố Cảnh Hàm sợ bản thân không nắm bắt tốt lại chọc Khóc Nhè giận nữa.
Trong khoảnh khắc do dự ấy, Cố Cảnh Hàm biết bản thân tiêu rồi, cái người luôn nắm chắc mọi chuyện, luôn bình tĩnh tin như Cố Cảnh Hàm, thế mà ở trước mặt Hàn Bùi Vân không dám nói lời nào, thông minh như cô, chưa từng trải qua cũng có thể hiểu được, đây chính là tình yêu!
A, chính tình yêu đã biến cô thành một kẻ ngốc thận trọng.
"Bao nhiêu tiền?" Hàn Bùi Vân cầm bông hoa hồng cô đưa tới, đặt dưới chóp mũi ngửi.
"Hả?" Cố Cảnh Hàm nhìn hành động ngửi hoa của cô ấy, có chút cười ngây ngô, nghe được câu hỏi của cô ấy, mới kịp phản ứng lại nói: "Tôi không chú ý."
Sắc mặt Hàn Bùi Vân âm trầm nhìn cô, đối với vẻ mặt hớn hở của Cố Cảnh Hàm, thật khó nói lời hờn dỗi, mở miệng nói một câu mà đến bản thân cũng bực cười: "Nhiều hoa như thế ngày mai sẽ héo, Cố tổng, nếu như cô sợ có nhiều tiền quá không biết làm gì thì đi làm từ thiện đi?"
Cố Cảnh Hàm vội vàng nói: "Dưới danh nghĩa công ty, tôi cũng làm không ít."
Hàn Bùi Vân giơ tay lên muốn búng trán cô, đồ ngốc này còn dám cãi lại, cần thiết lên án mạnh mẽ: "Lãng phí đáng xấu hổ!"
Cố Cảnh Hàm theo bản năng giật người về phía sau, nhìn thấy Hàn Bùi Vân tay buông thõng trên không, hơi nâng cằm, bất động nhìn mình, thế là bước về phía trước như cam chịu số mệnh.
Một giây tiếp theo, cái trán bị người ta búng vào vang lên một tiếng bóc rõ to, nhưng lại không đau, Cố Cảnh Hàm hờn dỗi nhìn Hàn Bùi Vân: "Chưa có ai dán búng vào trán tôi."
"Tôi dám đó." Hàn Bùi Vân lấy điện thoại ra chụp hình cốp xe, nhưng miệng vẫn không quên chế nhạo, "Cho cô nhớ đời, không ai dạy dỗ riết hư."
Cố Cảnh Hàm không xác định được việc Hàn Bùi Vân chụp hình là thích hay không thích, nhìn phản ứng của cô ấy cũng không giống phản ứng lúc nhận hoa của Liễu Dĩ Tư, càng nghĩ càng ấm ức, quay mặt oán trách: "Còn nói là chịu trách nhiệm với tôi... thái độ của cô chẳng tốt chút nào."
Hàn Bùi Vân đã quên mất chuyện này, vừa bị người trong cuộc nhắc, lạnh cả sống lưng, lặng lẽ thu lại ngạo khí của mình.
Cố Cảnh Hàm như cô dâu nhỏ chịu ấm ức, không ngừng than vãn: "Liễu Dĩ Tư có tâm tư với cô, cô chằng khi không mà cô ấy tặng hoa cho cô sao? Là hoa hồng đó, hoa hồng dùng bày tỏ tình yêu, cô không biết sao? Chứ ai rảnh đâu mà đi tặng hoa hồng hả?"
Hàn Bùi Vân có chút bối rối: "Đại gia chăn heo? Thích tôi á?"
"Sau này cô không được phép nhận hoa của cô ấy, người khác cũng không cho phép, thích cái gì thì nói với tôi, tôi mua cho cô."
Suy nghĩ của Hàn Bùi Vân vẫn còn đọng lại ở vấn đề trước đó, cô bối rối hỏi Cố Cảnh Hàm lần nữa: "Vậy cô tặng hoa hồng cho tôi...."
Cố Cảnh Hàm cảm thấy cô ấy cố ý hỏi, liền tức giận nói: "Tôi thích cô, tặng hoa hồng cho cô thì có gì sai?"
Thật kỳ lạ, cô không thể diễn tả được, dường như sau khi vô tình có hành vi như vậy với Cố Cảnh Hàm đêm đó, cô đã có một chấp niệm khó hiểu đối với chính mình.
"Không đúng." Hàn Bùi Vân ra hiệu Cố Cảnh Hàm đi theo mình, "Chúng ta lên lầu nói chuyện cho rõ ràng."
"Còn mấy hoa này thì sao?" Cố Cảnh Hàm cầm một nắm lớn, bất đắc dĩ nhìn những bông hồng còn lại.
"Không có chỗ để đặt, bình trong nhà đều đầy rồi, hơn nữa hoa của cô nhiều đến mức có thể phủ kín cả căn nhà." Hàn Bùi Vân cầm bông hoa Cố Cảnh Hàm đưa cho cô đi vào thang máy, Cố Cảnh Hàm từ chối nghe lời nói của Hàn Bùi Vân, cầm theo một bó hoa lớn đi theo."
"Nhìn đi, không có chỗ để nữa." Hàn Bùi Vân mở cửa đi vào nhà, để Cố Cảnh Hàm nhìn xem các bình hoa hồng trong nhà.
Hoa hồng Liễu Dĩ Tư tặng được cô ấy tỉa lại rồi cắm vào bình, Cố Cảnh Hàm ôm bó hoa cô mang đến, mặt không biểu cảm, im lặng.
Cô tự có tính toán rồi.
"Chờ tôi một chút, tôi đi vệ sinh trước."
Hàn Bùi Vân vừa rời đi, Cố Cảnh Hàm buông bó hoa trong lòng xuống, không chút do dự, đổ hoa trong bình vào thùng rác, sau đó nhanh chóng nhét những bông hoa cô mang theo vào bình.
Hoa cô cắm mặc dù không đẹp bằng Hàn Bùi Vân nhưng nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều.
Hàn Bùi Vân đi ra, nhìn thấy Cố Cảnh Hàm đang quay lưng về phía mình, tay đưa lên hạ xuống như đang mày mò cái gì đó, tiến lại gần mấy bước, đột nhiên nói: "Cô đang làm gì vậy?"
Cố Cảnh Hàm ôm bình xoay người, bình tĩnh đáp: "Cắm hoa."
Khi Hàn Bùi Vân nhìn thấy đống hoa trong thùng rác, tự nhiên hiểu rõ, Cố Móng Heo này lớn hơn cô hai tuổi, mà lại trẻ con tới mức làm người ta giận sôi máu!
Cô thấy tiếc cho đống hoa kia, ngồi xổm nhặt: "Đại gia chăn heo mà biết cô vứt hoa của cô ấy, khóc bây giờ."
"Cô không cần hoa của tôi, tôi mới khóc." Đến tận giờ mà vẫn còn thương nhớ đến Liễu Dĩ Tư, Cố Cảnh Hàm cắm hoa xong, kéo ghế bàn ăn ra, buồn rầu ngồi xuống.
Hàn Bùi Vân kéo chiếc ghế ăn đối diện ra, ngồi đối diện với Cố Cảnh Hàm, nhìn Cố Cảnh Hàm mà ngẫm nghĩ, khi Cố Cảnh Hàm nhìn về phía cô, bốn mắt nhìn nhau, mở miệng: "Cô thích tôi?"
Câu hỏi này quá trực tiếp, Cố Cảnh Hàm, người đã cố gắng dùng mọi cách để bày tỏ tâm ý, cũng sửng sốt nửa phút, sau đó nặng nề gật đầu.
Hàn Bùi Vân nhếch môi, phản ứng của Cố Cảnh Hàm, làm cô nhớ đến cô nữ sinh đã đến tỏ tình với cô nhiều năm trước, nhớ lại lúc đó cô mới hai mươi tuổi, hình như cô chưa từng thiếu người thích cô, cho nên khi đó cô sống vô cùng phi thực tế, bắt đầu hy vọng rằng tình yêu kiểu này có thể tồn tại suốt đời.
Hai người phụ nữ bình thường không thể ở bên nhau, huống chi là người có địa vị như Cố Cảnh Hàm, hai người là hai thế giới khác nhau.
Sở dĩ ngày đó cô không dám nói cho Cố Cảnh Hàm biết, là bởi vì trong lòng cô cảm thấy không tự tin.
Hàn Bùi Vân nhìn Cố Cảnh Hàm, hỏi: "Cô thích tôi ở điểm nào?"
Trong mắt Cố Cảnh Hàm có tia sáng khác thường, cô biết hơi nóng tỏa ra từ sâu trong cơ thể mình là tình yêu, cảm giác rõ ràng như vậy, nhưng cô không có cách nào nói ra cho đối phương biết.
"Cô hiểu rõ tôi chứ?" Hàn Bùi Vân tiếp tục hỏi, luôn mỉm cười, bình tĩnh nói chuyện.
Câu hỏi này thực sự khiến Cố Cảnh Hàm bối rối, hai người mới quen nhau chưa lâu, ngoại trừ tên Hàn Bùi Vân và gia đình cô ấy, còn nghề nghiệp của cô ấy thì cô được biết từ Liễu Dĩ Tư.
"Cô chưa từng yêu, vậy làm sao cô biết tình cảm cô đối với tôi là thích?"
Cố Cảnh Hàm biết rõ ràng đây là thích, nhưng cô không thể hình dung ra được, cô cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm mấy ngón tay thon dài của mình, sau đó nắm chặt thành quyền.
"Cô biết quá khứ của tôi không? Từng thích mấy người, từng mấy lần hẹn hò yêu đương, có biết tại sao giờ tôi chỉ có một mình, tại sao tôi lại kiên quyết sinh ra An Ca không?"
"Vậy cô từng thích mấy người?" Cố Cảnh Hàm lại ngước mắt lên, sống mũi cay cay, trong mắt tựa hồ có sương mù, chớp mắt hai cái, mới khôi phục tinh thần.
Cô không thể bị những câu hỏi này đánh gục, cô tin qua những chi tiết hàng ngày có thể chứng minh Khóc Nhè có tình cảm với cô.
Hàn Bùi Vân co duỗi ngón tay đếm đếm, sau đó cười: "Tôi không nhớ."
"Tôi chưa từng thích ai khác." Cố Cảnh Hàm đưa tay nắm lấy tay Hàn Bùi Vân, "Nhưng tôi biết đây chính là thích. Đó là loại cảm giác tôi chưa từng có, nhất định là thích."
"Cố Cảnh Hàm, cô phải hiểu rõ, nếu không có An Ca và Lịch Lịch, e rằng đời này chúng ta không giao thoa, chứ đừng nói là thích." Cô để Cố Cảnh Hàm nắm tay mình, cô không biết tự khi nào lại thích cảm giác người này nắm tay? Lần đầu bị cô ấy chạm vào còn giật mình phản ứng dứt ra.
Nhưng câu hỏi Hàn Bùi Vân lần lượt hỏi ra, khiến người ta càng đi vào rừng sâu, Cố Cảnh Hàm bất lực nói: "Nhưng chúng ta đã có bọn nhỏ, cũng có giao thoa, sau này sẽ có liên quan đến nhau, thế nên chúng ta ở bên nhau không phải tự nhiên mà đến sao?"
"Cho nên, rốt cuộc cô là vì hai đứa nhỏ mà muốn ở bên tôi, hay vẫn là bởi vì chính cô?" Hàn Bùi Vân cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề mà cô muốn hỏi nhất.
Cố Cảnh Hàm bị câu hỏi này làm cho cứng họng, từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ vấn đề này quan trọng, cô chỉ để ý đến kết quả, chỉ cần các cô ở bên nhau thì tốt rồi, là vì con cũng vì chính cô.
"Tôi...." Hàn Bùi Vân nhất quyết bắt cô chọn 1 trong 2, nhất thời cô không nói ra được.
"Hơn nữa, cô cho rằng chuyện tôi và cô ở bên nhau, ý là cả hai cùng nhau chăm sóc con à?" Ý của Hàn Bùi Vân rất rõ ràng, hai người ở bên cạnh nhau yêu đương hẹn hò, không thể nào cứ xoay quanh con, tóm lại cuộc sống còn có nhiều thứ khác nữa.
Cô sợ lời đề nghị của Cố Cảnh Hàm chỉ là thoáng qua, cô là con nhím mang trên người đầy vết thương, không chịu nỗi tổn thương một lần nữa.
Cố Cảnh Hàm không khỏi nhìn năm ngón tay của cô, cô hiểu Khóc Nhè là có ý gì, ngón tay của cô rất hấp dẫn, phải thử mới biết có được hay không.
Muốn thử thì cũng phải được Khóc Nhè cho cô cơ hội thể hiện.
"Tôi đề nghị chúng ta ở bên nhau... đương nhiên là đã nghĩ tới cô rồi." Cố Cảnh Hàm hàm hồ nói, khi trở về, cô sẽ đọc tài liệu Chu Cần gửi đến năm lần mới được.
Hàn Bùi Vân nhìn Cố Cảnh Hàm hứa hẹn, đột nhiên hiểu rõ, vì sao lúc nhìn Cố Cảnh Hàm đứng trước cốp xe đầy hoa hồng, bản thân lại sinh ra cảm giác quen thuộc như vậy.
Thời còn thiếu nữ cô từng nằm mơ, lúc đó đang thịnh hành tiểu thuyết bách hợp tổng tài ngự tỷ, cô rất thích đọc, đêm đó cô mơ thấy một người phụ nữ mặc đồ vest mở cốp xe thể thao ra, sau đó làm hành động giống như Cố Cảnh Hàm hôm nay.
Trái tim thiếu nữ mười mấy năm trước vào lúc này được lấp đầy, Hàn Bùi Vân sửng sốt trong giây lát rồi phá lên cười.
"Sao vậy?" Cố Cảnh Hàm nghi hoặc hỏi, vừa rồi cô nghiêm túc đến mức không biết phải làm sao mới tốt, sao bây giờ đột nhiên lại cười?
"Cố Móng Heo, hình như trước kia tôi từng gặp cô." Như thế thì đã sao? Chẳng phải là do chấp niệm bây giờ của Cố Cảnh Hàm quá sâu, nên khi đó báo mộng cho cô à?
Hàn Bùi Vân vốn tưởng rằng mình đã trở thành người lớn nhàm chán từ lâu, nhưng khi đối mặt với Cố Cảnh Hàm, cô phát hiện một phần trong lòng mình vẫn còn hồng, vẫn yêu thích ảo tưởng, thỉnh thoảng phun ra bong bóng màu hồng.
"Trên tivi?"
Hàn Bùi Vân thần bí lắc đầu.
"Đó là đâu?"
"Không nói." Cô không muốn kể cho Cố Cảnh Hàm về giấc mơ buồn cười như vậy.
Cố Cảnh Hàm ngừng nói chuyện phiếm với cô, nghiêm túc hỏi Hàn Bùi Vân: "Cô hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, tôi cũng có vấn đề muốn hỏi cô."
"Nói đi."
"Cô rất thích tổng tài bá đạo à?"
Hàn Bùi Vân lập tức gật đầu: "Ai mà không thích?"
Chiếc ghế đối diện phát ra âm thanh kéo lê chói tai, chẳng mấy chốc cô nhìn thấy Cố Cảnh Hàm đi vòng qua bàn, ngồi xổm trước mặt cô.
"Vậy cô có thích tôi không?" Cố Cảnh Hàm đặt hai tay lên đầu gối cô, ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng ngời nhìn cô.
Môi Hàn Bùi Vân từ từ cong lên, thầm nghĩ An Ca cũng hay thích nhìn cô như thế, chỉ dựa vào điểm Cố Cảnh Hàm rất giống An ca, ngay từ lúc đầu cô đã không thể ghét người này.
Câu trả lời của cô ấy không hề do dự: "Thích."
Cố Cảnh Hàm hai mắt chậm rãi mở to, chưa kịp nói gì thì hai chân đã yếu ớt ngồi xuống nền gạch lạnh lẽo.
Cố Cảnh Hàm đưa tay ra hồi lâu, thấy Hàn Bùi Vân chỉ nhìn hoa trong tay cô mà không nhận lấy, nhất thời có chút lo lắng.
Khóc Nhè nói thích hoa, nhưng sao cô ấy lại không vui khi nhìn thấy hoa cô mang đến?
Cô nhớ đến từ khoá "bá đạo", cho nên biểu hiện của cô nên "bá đạo" hơn. Nhưng mà cái "bá đạo" này cũng phải có chừng có mực, Cố Cảnh Hàm sợ bản thân không nắm bắt tốt lại chọc Khóc Nhè giận nữa.
Trong khoảnh khắc do dự ấy, Cố Cảnh Hàm biết bản thân tiêu rồi, cái người luôn nắm chắc mọi chuyện, luôn bình tĩnh tin như Cố Cảnh Hàm, thế mà ở trước mặt Hàn Bùi Vân không dám nói lời nào, thông minh như cô, chưa từng trải qua cũng có thể hiểu được, đây chính là tình yêu!
A, chính tình yêu đã biến cô thành một kẻ ngốc thận trọng.
"Bao nhiêu tiền?" Hàn Bùi Vân cầm bông hoa hồng cô đưa tới, đặt dưới chóp mũi ngửi.
"Hả?" Cố Cảnh Hàm nhìn hành động ngửi hoa của cô ấy, có chút cười ngây ngô, nghe được câu hỏi của cô ấy, mới kịp phản ứng lại nói: "Tôi không chú ý."
Sắc mặt Hàn Bùi Vân âm trầm nhìn cô, đối với vẻ mặt hớn hở của Cố Cảnh Hàm, thật khó nói lời hờn dỗi, mở miệng nói một câu mà đến bản thân cũng bực cười: "Nhiều hoa như thế ngày mai sẽ héo, Cố tổng, nếu như cô sợ có nhiều tiền quá không biết làm gì thì đi làm từ thiện đi?"
Cố Cảnh Hàm vội vàng nói: "Dưới danh nghĩa công ty, tôi cũng làm không ít."
Hàn Bùi Vân giơ tay lên muốn búng trán cô, đồ ngốc này còn dám cãi lại, cần thiết lên án mạnh mẽ: "Lãng phí đáng xấu hổ!"
Cố Cảnh Hàm theo bản năng giật người về phía sau, nhìn thấy Hàn Bùi Vân tay buông thõng trên không, hơi nâng cằm, bất động nhìn mình, thế là bước về phía trước như cam chịu số mệnh.
Một giây tiếp theo, cái trán bị người ta búng vào vang lên một tiếng bóc rõ to, nhưng lại không đau, Cố Cảnh Hàm hờn dỗi nhìn Hàn Bùi Vân: "Chưa có ai dán búng vào trán tôi."
"Tôi dám đó." Hàn Bùi Vân lấy điện thoại ra chụp hình cốp xe, nhưng miệng vẫn không quên chế nhạo, "Cho cô nhớ đời, không ai dạy dỗ riết hư."
Cố Cảnh Hàm không xác định được việc Hàn Bùi Vân chụp hình là thích hay không thích, nhìn phản ứng của cô ấy cũng không giống phản ứng lúc nhận hoa của Liễu Dĩ Tư, càng nghĩ càng ấm ức, quay mặt oán trách: "Còn nói là chịu trách nhiệm với tôi... thái độ của cô chẳng tốt chút nào."
Hàn Bùi Vân đã quên mất chuyện này, vừa bị người trong cuộc nhắc, lạnh cả sống lưng, lặng lẽ thu lại ngạo khí của mình.
Cố Cảnh Hàm như cô dâu nhỏ chịu ấm ức, không ngừng than vãn: "Liễu Dĩ Tư có tâm tư với cô, cô chằng khi không mà cô ấy tặng hoa cho cô sao? Là hoa hồng đó, hoa hồng dùng bày tỏ tình yêu, cô không biết sao? Chứ ai rảnh đâu mà đi tặng hoa hồng hả?"
Hàn Bùi Vân có chút bối rối: "Đại gia chăn heo? Thích tôi á?"
"Sau này cô không được phép nhận hoa của cô ấy, người khác cũng không cho phép, thích cái gì thì nói với tôi, tôi mua cho cô."
Suy nghĩ của Hàn Bùi Vân vẫn còn đọng lại ở vấn đề trước đó, cô bối rối hỏi Cố Cảnh Hàm lần nữa: "Vậy cô tặng hoa hồng cho tôi...."
Cố Cảnh Hàm cảm thấy cô ấy cố ý hỏi, liền tức giận nói: "Tôi thích cô, tặng hoa hồng cho cô thì có gì sai?"
Thật kỳ lạ, cô không thể diễn tả được, dường như sau khi vô tình có hành vi như vậy với Cố Cảnh Hàm đêm đó, cô đã có một chấp niệm khó hiểu đối với chính mình.
"Không đúng." Hàn Bùi Vân ra hiệu Cố Cảnh Hàm đi theo mình, "Chúng ta lên lầu nói chuyện cho rõ ràng."
"Còn mấy hoa này thì sao?" Cố Cảnh Hàm cầm một nắm lớn, bất đắc dĩ nhìn những bông hồng còn lại.
"Không có chỗ để đặt, bình trong nhà đều đầy rồi, hơn nữa hoa của cô nhiều đến mức có thể phủ kín cả căn nhà." Hàn Bùi Vân cầm bông hoa Cố Cảnh Hàm đưa cho cô đi vào thang máy, Cố Cảnh Hàm từ chối nghe lời nói của Hàn Bùi Vân, cầm theo một bó hoa lớn đi theo."
"Nhìn đi, không có chỗ để nữa." Hàn Bùi Vân mở cửa đi vào nhà, để Cố Cảnh Hàm nhìn xem các bình hoa hồng trong nhà.
Hoa hồng Liễu Dĩ Tư tặng được cô ấy tỉa lại rồi cắm vào bình, Cố Cảnh Hàm ôm bó hoa cô mang đến, mặt không biểu cảm, im lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tự có tính toán rồi.
"Chờ tôi một chút, tôi đi vệ sinh trước."
Hàn Bùi Vân vừa rời đi, Cố Cảnh Hàm buông bó hoa trong lòng xuống, không chút do dự, đổ hoa trong bình vào thùng rác, sau đó nhanh chóng nhét những bông hoa cô mang theo vào bình.
Hoa cô cắm mặc dù không đẹp bằng Hàn Bùi Vân nhưng nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều.
Hàn Bùi Vân đi ra, nhìn thấy Cố Cảnh Hàm đang quay lưng về phía mình, tay đưa lên hạ xuống như đang mày mò cái gì đó, tiến lại gần mấy bước, đột nhiên nói: "Cô đang làm gì vậy?"
Cố Cảnh Hàm ôm bình xoay người, bình tĩnh đáp: "Cắm hoa."
Khi Hàn Bùi Vân nhìn thấy đống hoa trong thùng rác, tự nhiên hiểu rõ, Cố Móng Heo này lớn hơn cô hai tuổi, mà lại trẻ con tới mức làm người ta giận sôi máu!
Cô thấy tiếc cho đống hoa kia, ngồi xổm nhặt: "Đại gia chăn heo mà biết cô vứt hoa của cô ấy, khóc bây giờ."
"Cô không cần hoa của tôi, tôi mới khóc." Đến tận giờ mà vẫn còn thương nhớ đến Liễu Dĩ Tư, Cố Cảnh Hàm cắm hoa xong, kéo ghế bàn ăn ra, buồn rầu ngồi xuống.
Hàn Bùi Vân kéo chiếc ghế ăn đối diện ra, ngồi đối diện với Cố Cảnh Hàm, nhìn Cố Cảnh Hàm mà ngẫm nghĩ, khi Cố Cảnh Hàm nhìn về phía cô, bốn mắt nhìn nhau, mở miệng: "Cô thích tôi?"
Câu hỏi này quá trực tiếp, Cố Cảnh Hàm, người đã cố gắng dùng mọi cách để bày tỏ tâm ý, cũng sửng sốt nửa phút, sau đó nặng nề gật đầu.
Hàn Bùi Vân nhếch môi, phản ứng của Cố Cảnh Hàm, làm cô nhớ đến cô nữ sinh đã đến tỏ tình với cô nhiều năm trước, nhớ lại lúc đó cô mới hai mươi tuổi, hình như cô chưa từng thiếu người thích cô, cho nên khi đó cô sống vô cùng phi thực tế, bắt đầu hy vọng rằng tình yêu kiểu này có thể tồn tại suốt đời.
Hai người phụ nữ bình thường không thể ở bên nhau, huống chi là người có địa vị như Cố Cảnh Hàm, hai người là hai thế giới khác nhau.
Sở dĩ ngày đó cô không dám nói cho Cố Cảnh Hàm biết, là bởi vì trong lòng cô cảm thấy không tự tin.
Hàn Bùi Vân nhìn Cố Cảnh Hàm, hỏi: "Cô thích tôi ở điểm nào?"
Trong mắt Cố Cảnh Hàm có tia sáng khác thường, cô biết hơi nóng tỏa ra từ sâu trong cơ thể mình là tình yêu, cảm giác rõ ràng như vậy, nhưng cô không có cách nào nói ra cho đối phương biết.
"Cô hiểu rõ tôi chứ?" Hàn Bùi Vân tiếp tục hỏi, luôn mỉm cười, bình tĩnh nói chuyện.
Câu hỏi này thực sự khiến Cố Cảnh Hàm bối rối, hai người mới quen nhau chưa lâu, ngoại trừ tên Hàn Bùi Vân và gia đình cô ấy, còn nghề nghiệp của cô ấy thì cô được biết từ Liễu Dĩ Tư.
"Cô chưa từng yêu, vậy làm sao cô biết tình cảm cô đối với tôi là thích?"
Cố Cảnh Hàm biết rõ ràng đây là thích, nhưng cô không thể hình dung ra được, cô cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm mấy ngón tay thon dài của mình, sau đó nắm chặt thành quyền.
"Cô biết quá khứ của tôi không? Từng thích mấy người, từng mấy lần hẹn hò yêu đương, có biết tại sao giờ tôi chỉ có một mình, tại sao tôi lại kiên quyết sinh ra An Ca không?"
"Vậy cô từng thích mấy người?" Cố Cảnh Hàm lại ngước mắt lên, sống mũi cay cay, trong mắt tựa hồ có sương mù, chớp mắt hai cái, mới khôi phục tinh thần.
Cô không thể bị những câu hỏi này đánh gục, cô tin qua những chi tiết hàng ngày có thể chứng minh Khóc Nhè có tình cảm với cô.
Hàn Bùi Vân co duỗi ngón tay đếm đếm, sau đó cười: "Tôi không nhớ."
"Tôi chưa từng thích ai khác." Cố Cảnh Hàm đưa tay nắm lấy tay Hàn Bùi Vân, "Nhưng tôi biết đây chính là thích. Đó là loại cảm giác tôi chưa từng có, nhất định là thích."
"Cố Cảnh Hàm, cô phải hiểu rõ, nếu không có An Ca và Lịch Lịch, e rằng đời này chúng ta không giao thoa, chứ đừng nói là thích." Cô để Cố Cảnh Hàm nắm tay mình, cô không biết tự khi nào lại thích cảm giác người này nắm tay? Lần đầu bị cô ấy chạm vào còn giật mình phản ứng dứt ra.
Nhưng câu hỏi Hàn Bùi Vân lần lượt hỏi ra, khiến người ta càng đi vào rừng sâu, Cố Cảnh Hàm bất lực nói: "Nhưng chúng ta đã có bọn nhỏ, cũng có giao thoa, sau này sẽ có liên quan đến nhau, thế nên chúng ta ở bên nhau không phải tự nhiên mà đến sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cho nên, rốt cuộc cô là vì hai đứa nhỏ mà muốn ở bên tôi, hay vẫn là bởi vì chính cô?" Hàn Bùi Vân cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề mà cô muốn hỏi nhất.
Cố Cảnh Hàm bị câu hỏi này làm cho cứng họng, từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ vấn đề này quan trọng, cô chỉ để ý đến kết quả, chỉ cần các cô ở bên nhau thì tốt rồi, là vì con cũng vì chính cô.
"Tôi...." Hàn Bùi Vân nhất quyết bắt cô chọn 1 trong 2, nhất thời cô không nói ra được.
"Hơn nữa, cô cho rằng chuyện tôi và cô ở bên nhau, ý là cả hai cùng nhau chăm sóc con à?" Ý của Hàn Bùi Vân rất rõ ràng, hai người ở bên cạnh nhau yêu đương hẹn hò, không thể nào cứ xoay quanh con, tóm lại cuộc sống còn có nhiều thứ khác nữa.
Cô sợ lời đề nghị của Cố Cảnh Hàm chỉ là thoáng qua, cô là con nhím mang trên người đầy vết thương, không chịu nỗi tổn thương một lần nữa.
Cố Cảnh Hàm không khỏi nhìn năm ngón tay của cô, cô hiểu Khóc Nhè là có ý gì, ngón tay của cô rất hấp dẫn, phải thử mới biết có được hay không.
Muốn thử thì cũng phải được Khóc Nhè cho cô cơ hội thể hiện.
"Tôi đề nghị chúng ta ở bên nhau... đương nhiên là đã nghĩ tới cô rồi." Cố Cảnh Hàm hàm hồ nói, khi trở về, cô sẽ đọc tài liệu Chu Cần gửi đến năm lần mới được.
Hàn Bùi Vân nhìn Cố Cảnh Hàm hứa hẹn, đột nhiên hiểu rõ, vì sao lúc nhìn Cố Cảnh Hàm đứng trước cốp xe đầy hoa hồng, bản thân lại sinh ra cảm giác quen thuộc như vậy.
Thời còn thiếu nữ cô từng nằm mơ, lúc đó đang thịnh hành tiểu thuyết bách hợp tổng tài ngự tỷ, cô rất thích đọc, đêm đó cô mơ thấy một người phụ nữ mặc đồ vest mở cốp xe thể thao ra, sau đó làm hành động giống như Cố Cảnh Hàm hôm nay.
Trái tim thiếu nữ mười mấy năm trước vào lúc này được lấp đầy, Hàn Bùi Vân sửng sốt trong giây lát rồi phá lên cười.
"Sao vậy?" Cố Cảnh Hàm nghi hoặc hỏi, vừa rồi cô nghiêm túc đến mức không biết phải làm sao mới tốt, sao bây giờ đột nhiên lại cười?
"Cố Móng Heo, hình như trước kia tôi từng gặp cô." Như thế thì đã sao? Chẳng phải là do chấp niệm bây giờ của Cố Cảnh Hàm quá sâu, nên khi đó báo mộng cho cô à?
Hàn Bùi Vân vốn tưởng rằng mình đã trở thành người lớn nhàm chán từ lâu, nhưng khi đối mặt với Cố Cảnh Hàm, cô phát hiện một phần trong lòng mình vẫn còn hồng, vẫn yêu thích ảo tưởng, thỉnh thoảng phun ra bong bóng màu hồng.
"Trên tivi?"
Hàn Bùi Vân thần bí lắc đầu.
"Đó là đâu?"
"Không nói." Cô không muốn kể cho Cố Cảnh Hàm về giấc mơ buồn cười như vậy.
Cố Cảnh Hàm ngừng nói chuyện phiếm với cô, nghiêm túc hỏi Hàn Bùi Vân: "Cô hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, tôi cũng có vấn đề muốn hỏi cô."
"Nói đi."
"Cô rất thích tổng tài bá đạo à?"
Hàn Bùi Vân lập tức gật đầu: "Ai mà không thích?"
Chiếc ghế đối diện phát ra âm thanh kéo lê chói tai, chẳng mấy chốc cô nhìn thấy Cố Cảnh Hàm đi vòng qua bàn, ngồi xổm trước mặt cô.
"Vậy cô có thích tôi không?" Cố Cảnh Hàm đặt hai tay lên đầu gối cô, ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng ngời nhìn cô.
Môi Hàn Bùi Vân từ từ cong lên, thầm nghĩ An Ca cũng hay thích nhìn cô như thế, chỉ dựa vào điểm Cố Cảnh Hàm rất giống An ca, ngay từ lúc đầu cô đã không thể ghét người này.
Câu trả lời của cô ấy không hề do dự: "Thích."
Cố Cảnh Hàm hai mắt chậm rãi mở to, chưa kịp nói gì thì hai chân đã yếu ớt ngồi xuống nền gạch lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro