Chương 91
Thái Hữu Nhiễm
2024-09-07 15:36:51
Cố Cảnh Hàm cả buổi chiều ở trong phòng làm việc, ăn tối xong lại quay về phòng tiếp tục làm việc.
Cuối năm công việc của công ty đã nặng nề rồi, để có thể dành nhiều thời gian cho Lịch Lịch hơn, rất nhiều việc đã bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, ngay cả cô cũng không chịu nổi, hiện tại cô đang nghe thư ký báo cáo công việc qua điện thoại, thỉnh thoảng trượt con lăn chuột, duyệt các tệp vừa được gửi của bên kia.
"Ngày mai cô có đến công ty không? Còn một số văn kiện dự án cần ký, nếu cô không đến, để Chu Cần đưa cho cô." Thư ký hỏi, sếp lớn gần đây chỉ họp ngắn gọn vào thứ hai, mấy tháng qua chưa thấy bóng người, hỏi Chu Cần thì cũng không nói là đang bận gì.
"Có thể đến." Cố Cảnh Hàm một khi làm việc thì quên mất thời gian, nói xong nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, lắc đầu, đổi lời: "Không được, ngày mai có việc."
"Vậy tôi giao cho Chu Cần." Ở trong lòng thì thầm cằn nhằn, trước kia sếp không thế, chuyện có lớn tới đâu cũng không quan trọng bằng công việc, bây giờ sao lại thế nhỉ? Nhưng thư ký cũng rất biết điều, chỉ dám nghĩ không dám nói.
Cố Cảnh Hàm ừ một tiếng, lúc này tay nắm cửa dịch chuyển, cô nhìn sang thì thấy cửa đang từ từ bị đẩy ra một khe hở.
Một cái đầu nhỏ chen vào khe cửa, thấy mẹ liếc mắt một cái đã phát hiện mình, Cố Chỉ Lịch lập tức cong mày lên, để lộ ra nụ cười đáng yêu.
Cố Cảnh Hàm còn đang nói chuyện điện thoại với thư ký, cô vẫy tay với con mình, Lịch Lịch lập tức chạy vào ngồi xổm bên chân cô không nói một lời, muốn đợi mẹ làm xong việc rồi mới nói chuyện với mẹ.
Cố Cảnh Hàm vừa nghe điện thoại vừa nhìn cô bé mỉm cười, đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, hỏi: "Sao thế?"
Đột nhiên bị hỏi như thế, thư ký có chút mờ mịt, nhưng lập tức phản ứng lại sếp không phải đang nói chuyện với mình, thế là im lặng, chờ sếp nói tiếp.
"Mẹ ơi! Mau đi, mau đi thôi." Cố Chỉ Lịch thấy mẹ để ý đến cô bé, lập tức vui mừng đứng bật dậy, trông không giống đứa bé đang bị bệnh.
Trong đầu cô bé đang hiểu ý của mẹ Hàn, là bảo cô bé đến gọi mẹ đến chơi trò tiên nữ, Cố Chỉ Lịch vui vẻ thôi rồi, đến mức quên lấy cây đũa thần theo.
Trong cái đầu nhỏ kia có rất nhiều ý tưởng, cô bé biết bình thường chắc chắn mẹ sẽ không giờ chơi trò này với mình, nhưng chỉ cần mẹ Hàn nói thì mẹ nhất định sẽ đồng ý. Mẹ rất nghe lời mẹ Hàn, sự thật cô bé và An Ca từ sớm đã phát hiện.
Cố Cảnh Hàm tưởng đâu con gái có thứ gì mới lạ muốn cho cô xem, cho nên nói với đầu bên kia điện thoại: "Chờ tôi một lát."
Cố Chỉ Lịch nắm tay mẹ kéo đi trên hành lang, sức của trẻ con không lớn, chỉ có thể miễn cưỡng mới kéo mẹ đi nhanh hơn được chút.
Thư ký đi pha cho mình một tách trà hoa cúc, rồi nghe động tĩnh trong điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi sếp hô tên.
Sự tồn tại của Cố Chỉ Lịch, chỉ có ban điều hành công ty và mấy thư ký trợ lý làm việc chung với sếp mới biết, thư ký từng gặp Cố Chỉ Lịch mấy lần, ấn tượng đối với cô bé là đứa trẻ rất hiểu chuyện, chỉ là nửa năm gần đây chưa được gặp cô bé.
Từ từ nhấp ngụm trà, bên kia điện thoại vẫn là tiếng bước chân, thư ký lại nhấp một ngụm nữa, cũng đã quen với việc bị sếp bỏ qua một bên.
Tiếng bước chân dừng lại, thư ký hít một hơi, chuẩn bị tiếp tục báo cáo.
"Cố Cảnh Hàm!" Trong điện thoại đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lớn, thư ký hoảng sợ, tay run run, trà nóng tràn ra ngoài.
Theo quán tính lập tức lau, nhưng chỉ được vài giây, lại nghe điện thoại, chỉ có âm báo bận.
Cúp máy à? Thư ký lấy lại bình tĩnh, vô cùng ngạc nhiên, có người dám mắng Cố Cảnh Hàm sao?
Tiếng gầm kinh thiên động địa đó là tiếng gầm giống như tiếng gầm của sư tử, tiếng gầm sắp nuốt chửng một con người còn sống, như thể đó là một mối thù máu thịt, thư ký nghĩ đến nó mấy lần, vẫn trong trạng thái kinh hoàng.
Với tư cách là thư ký số 1 của tập đoàn Cố Thị, có nhân vật nào mà cô chưa từng thấy qua?
Người duy nhất dám mắng Cố Cảnh Hàm như thế này... quả thực rất lợi hại!
Bên kia, trước khi Hàn Bùi Vân mắng, Cố Cảnh Hàm nhìn thấy cảnh tượng trong phòng như muốn nhũn ra, cô đang định kiếm cớ bỏ chạy thì bị tiếng gầm của đối phương làm cho sợ hãi. Sợ hãi xong mới chậm chạp phản ứng cắt đứt điện thoại, duyên dáng xoay người giả vờ điềm tĩnh, đẩy đẩy mắt kính, cố gắng cười: "Đừng giận mà."
Hàn Bùi Vân khoanh tay, mím môi thành một đường thẳng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, Cố Cảnh Hàm liếc trộm một cái, lập tức lùi lại, trong ánh sáng lạnh lẽo có sát khí.
Lịch Lịch tìm thấy cây đũa thần của mình, An Ca nhận ra có điều gì đó không ổn nên ghé sát vào tai LịchLịch thì thầm: "Mẹ lại tức giận rồi."
Cố Chỉ Lịch nhặt cây đũa thần pha lê của mình lên, trầm ngâm tìm đũa thần có tua rua, đi vòng qua mẹ Hàn, nhét vào trong tay mẹ, xoay người nói với mẹ Hàn: "Mẹ Hàn đừng giận mà, chúng ta cùng chơi nha?"
Cố Cảnh Hàm cầm gậy rung, nhìn Hàn Bùi Vân với ánh mắt bất lực, sắc mặt tái nhợt.
Hàn Bùi Vân không nói gì, nhếch môi, tức đến mức bật cười, ở trước mặt bọn nhỏ, cô sẽ không làm khó Cố Cảnh Hàm, chỉ nói một câu: "Chị xem rồi làm sao làm."
Nói xong cô rời đi không thèm ngoảnh lại, để lại Cố Cảnh Hàm cùng hai đứa con đang hứng thú bừng bừng cùng với đống đồ chơi tình thú.
Hàn Bùi Vân vừa đi, Cố Cảnh Hàm thiếu điều muốn quỳ trước mặt hai đứa nhỏ, tay đang cầm cây gậy kia run nhẹ, hỏi Lịch Lịch: "Mấy thứ này ở đâu ra vậy?"
Cố Chỉ Lịch có chút sợ hãi, đã lâu rồi mẹ không dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện với cô bé, cô bé nhích tới gần An Ca, bất giác nắm chặt tay An Ca.
"Dì Tư Tư đưa ạ." Cố Chỉ Lịch thành thật nói.
Cố Cảnh Hàm nhìn thấy con gái rụt rè trốn sau lưng An Ca, lập tức nghĩ lại xem bản thân có nặng lời quá hay không, thế này ngồi xổm xuống, thả lỏng vẻ mặt, nở nụ cười, giơ tay về phía con gái.
An Ca và Lịch Lịch nắm tay nhau, lưỡng lự tiến về phía trước vài bước.
"Mẹ hỏi con, con có lấy cái túi này trên xe không?" Cố Cảnh Hàm nhớ rõ, Liễu Dĩ Tư đưa cho cô sau đó liền cất vào cốp xe, tại sao lại xuất hiện trong phòng con bé?
Do Khóc Nhè không cho cô lấy, nhưng mà đã cầm rồi, cho nên cứ đặt sau cốp xe không có lấy ra.
"Không có ạ." An Ca chỉ phía đầu giường, "Nó được đặt ở chỗ này ạ."
Cố Chỉ Lịch nhìn mẹ rồi gật đầu mạnh.
Biết Lịch Lịch không giỏi nói dối, Cố Cảnh Hàm cẩn thận suy nghĩ, đoán được lúc dì Vương thu dọn hành lý, tưởng cái túi là đồ chơi của trẻ con nên liền lấy ra đặt chung với những đồ chơi khác.
Vậy giờ trách ai được đây? Dì Vương và bọn trẻ vô tội không biết gì, rốt cuộc chỉ có thể tự trách mình đã không xếp đồ đạc đàng hoàng.
Cô hỏi Lịch Lịch bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: "Có phải mẹ từng nói đây là đồ chơi của người lớn, đợi Lịch Lịch lớn lên rồi mới được chơi không?"
Cố Chỉ Lịch cúi đầu, rồi thốt ra từ "Phải" gần như không nghe được.
Cố Cảnh Hàm thở dài, buồn bực quỳ một gối xuống, ném những thứ kì lạ vào trong túi, cô gói chúng lại, thoáng liếc nhìn hai đứa trẻ đứng bên cạnh, Lịch Lịch kéo tay An Ca, An Ca cũng nắm kéo tay Lịch Lịch.
Hai đứa nhóc quỷ này, hình như đang lén bàn bạc gì đó sau lưng cô.
Kéo tới kéo lui, cuối cùng An Ca bước tới, làm đại diện nói: "Mẹ ơi, có thể để lại hai cái đũa thần được không ạ?"
"Ngày mai, mẹ dẫn hai đứa đến cửa hàng đồ chơi, muốn mua bao nhiêu cây cũng được hết, nhưng hai cái này thì không được." Cố Cảnh Hàm xoè tay ra, yêu cầu hai đứa chủ động nộp đồ ra.
Này là đũa thần gì thế này? Cố Cảnh Hàm hiểu được suốt ruột của Khóc Nhè, đợi một hồi, không thấy An Ca có động tác nào, bất đắc dĩ mà nhìn Lịch Lịch. Lịch Lịch hiểu chuyện ngoan hơn An Ca nhiều, cô chờ mong biểu hiện của cô bé, làm mẫu cho An Ca xem.
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Cố Chỉ Lịch lại né tránh, đem đũa thần giấu ở sau lưng, "An Ca không nộp, con cũng không nộp đâu!"
Cố Cảnh Hàm sửng sốt, chậm rãi thu bàn tay đang mở ra, nắm chặt lại.
Thiệt là sầu, kinh nghiệm dạy dỗ con không đủ, không biết phải nên làm gì.
"Đưa cho mẹ." Cô lạnh mặt, làm bộ dáng lạnh lùng như ở công ty, nghĩ đâu hai đứa biết sợ sẽ chủ động giao ra.
"Không!" Hàn An Ca ưỡn ngực, sống chết bảo vệ đũa thần của mình.
"Lịch Lịch." Tự thân Cố Cảnh Hàm đã khó bảo toàn, nên sự kiên nhẫn đối với con đã mất dần đi.
Cố Chỉ Lịch không thích mẹ hung dữ với mình, cánh mũi co giật hai lần vì bất bình, tay vẫn đưa ra sau lưng, cầu xin với giọng nói ngắt quãng: "Mẹ... con thích mà... đây là đũa thần pha lê An Ca cho con...."
Cố Cảnh Hàm vuốt ngược mái tóc rơi xuống, đã hết cách rồi, nói nhỏ nhẹ tới mấy cũng vô dụng, nên đi ra phía sau Lịch Lịch, trực tiếp giật lấy đũa thần trong tay con gái.
Cố Chỉ Lịch chết lặng nhìn mẹ ném đũa thần yêu quý của mình vào trong túi, đôi mắt cay cay, nước mắt lưng tròn.
Lúc trước mẹ có nói bản thân có thể khóc có thể vòi, cho nên thế là bật khóc.
Hàn An Ca vốn đang thủ cây cà rốt của mình, thấy mẹ Cố tịch thu đũa thần của Lịch Lịch, càng ra sức nắm chặt hơn, hận không thể đem nó giấu vào trong quần áo. Nhưng Lịch Lịch vừa khóc, An Ca cũng muốn khóc theo, tức giận ném cà rốt trên tay xuống, dùng tay dụi mắt, khóc đến mặt đỏ bừng.
Cố Cảnh Hàm nhặt củ cà rốt lên, nhìn hai đứa trẻ đang khóc, trên trán nhảy ra mấy dấu chấm hỏi.
Cô đang làm gì thế?
Lịch Lịch khóc, buồn bã nói không thành lời.
An Ca vừa khóc vừa nói, Cố Cảnh Hàm hồi lâu mới tách ra những tiếng khó hiểu, cuối cùng cũng nghe rõ ràng, đó không phải là lời nói tốt đẹp.
"Mẹ xấu! Mẹ xấu! Đáng ghét! Đáng ghét!"
Cố Cảnh Hàm bị con ghét bỏ, lòng cũng buồn theo, thái độ dịu dàng hơn, cố gắng dỗ dành: "Không khóc được không? Hai đứa mà khóc, mẹ Hàn lại đến mắng mẹ."
Mới dứt lời, An Ca khóc càng lớn hơn.
"Mẹ ơi, mau đến mắng mẹ Cố đi!"
Cố Cảnh Hàm đỡ trán, gì thế này?"
"Con muốn mẹ Hàn...." Lịch Lịch vừa khóc vừa nói.
Cố Cảnh Hàm tìm khăn giấy, không biết làm sao để hai đứa hết khóc, thế là ngồi xuống khóc theo: "Hai đứa mà cứ khóc thế này, mẹ Hàn sẽ mau tới thôi."
Lỡ cầm đồ không nên cầm, lại để con thấy, tịch thu đồ cũng không xong, còn làm bọn nhỏ khóc, Cố Cảnh Hàm nghĩ thôi cũng biết Khóc Nhè sẽ không tha cho cô.
Cố Cảnh Hàm thấy khóc như vậy cũng vô dụng, lớn tiếng tranh luận: "Làm sao thì mới chịu ngừng khóc?"
Cố Chỉ Lịch khịt mũi, không nói chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc túi bên cạnh mẹ.
"Trả lại đũa thần cho bọn con đi." Hàn An Ca lau nước mắt, vẻ mặt bướng bỉnh.
Cố Cảnh Hàm nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn của An Ca, trong lòng vừa buồn vừa ngạc nhiên, đứa nhỏ này giống cô thật đó, khi còn nhỏ cô cũng thế.
Phải làm sao bây giờ... nếu tính tình giống cô thì không có được thứ bản thân muốn thì sẽ không để yên.
Đã thế còn bị Khóc Nhè la rầy không biết dỗ con.
Cố Cảnh Hàm do dự rút đũa thần pha lê mà Lịch Lịch thích ra.
Pha lê lại nhìn thấy ánh sáng, phản chiếu ánh sáng chói lóa, Cố Chỉ Lịch nhìn cây đũa, đôi mắt mở to quên mất bản thân vẫn đang khóc.
Cố Cảnh Hàm không biết mình làm như vậy có đúng hay không, lỡ sau này Khóc Nhè phát hiện sẽ mắng cô thôi rồi luôn, nhưng mà sức khoẻ Lịch Lịch vốn dĩ không tốt, thật sự không nỡ nhìn con gái khóc mãi thế.
"Mẹ chỉ có thể cho hai đứa 1 cái, đừng để mẹ Hàn thấy đó, chứ nếu không là không có cây nào đâu đó."
Cố Chỉ Lịch lập tức cầm lấy cây đũa thần, ôm nó vào lòng, An Ca cũng muốn có củ cà rốt của riêng mình, nhưng thái độ mẹ Cố rất kiên quyết, Lịch Lịch cũng có được đũa thần Lịch Lịch thích rồi, nên đành thoả hiệp.
"Phải giấu cho kỹ đó." Cố Cảnh Hàm không yên tâm dặn dò.
"Vâng ạ!" Lịch Lịch và An Ca cùng nhau gật đầu.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn lo lắng, Cố Cảnh Hàm duỗi ngón út tay phải ra: "Nào, ngoéo tay đi."
- ---...----
Tác giả:
Mười mấy năm sau, Cố Chỉ Lịch ở góc phòng tìm được một cây đũa thần dính đầy bụi
An Ca: "Rửa đi rửa đi vẫn dùng được."
Cuối năm công việc của công ty đã nặng nề rồi, để có thể dành nhiều thời gian cho Lịch Lịch hơn, rất nhiều việc đã bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, ngay cả cô cũng không chịu nổi, hiện tại cô đang nghe thư ký báo cáo công việc qua điện thoại, thỉnh thoảng trượt con lăn chuột, duyệt các tệp vừa được gửi của bên kia.
"Ngày mai cô có đến công ty không? Còn một số văn kiện dự án cần ký, nếu cô không đến, để Chu Cần đưa cho cô." Thư ký hỏi, sếp lớn gần đây chỉ họp ngắn gọn vào thứ hai, mấy tháng qua chưa thấy bóng người, hỏi Chu Cần thì cũng không nói là đang bận gì.
"Có thể đến." Cố Cảnh Hàm một khi làm việc thì quên mất thời gian, nói xong nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, lắc đầu, đổi lời: "Không được, ngày mai có việc."
"Vậy tôi giao cho Chu Cần." Ở trong lòng thì thầm cằn nhằn, trước kia sếp không thế, chuyện có lớn tới đâu cũng không quan trọng bằng công việc, bây giờ sao lại thế nhỉ? Nhưng thư ký cũng rất biết điều, chỉ dám nghĩ không dám nói.
Cố Cảnh Hàm ừ một tiếng, lúc này tay nắm cửa dịch chuyển, cô nhìn sang thì thấy cửa đang từ từ bị đẩy ra một khe hở.
Một cái đầu nhỏ chen vào khe cửa, thấy mẹ liếc mắt một cái đã phát hiện mình, Cố Chỉ Lịch lập tức cong mày lên, để lộ ra nụ cười đáng yêu.
Cố Cảnh Hàm còn đang nói chuyện điện thoại với thư ký, cô vẫy tay với con mình, Lịch Lịch lập tức chạy vào ngồi xổm bên chân cô không nói một lời, muốn đợi mẹ làm xong việc rồi mới nói chuyện với mẹ.
Cố Cảnh Hàm vừa nghe điện thoại vừa nhìn cô bé mỉm cười, đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, hỏi: "Sao thế?"
Đột nhiên bị hỏi như thế, thư ký có chút mờ mịt, nhưng lập tức phản ứng lại sếp không phải đang nói chuyện với mình, thế là im lặng, chờ sếp nói tiếp.
"Mẹ ơi! Mau đi, mau đi thôi." Cố Chỉ Lịch thấy mẹ để ý đến cô bé, lập tức vui mừng đứng bật dậy, trông không giống đứa bé đang bị bệnh.
Trong đầu cô bé đang hiểu ý của mẹ Hàn, là bảo cô bé đến gọi mẹ đến chơi trò tiên nữ, Cố Chỉ Lịch vui vẻ thôi rồi, đến mức quên lấy cây đũa thần theo.
Trong cái đầu nhỏ kia có rất nhiều ý tưởng, cô bé biết bình thường chắc chắn mẹ sẽ không giờ chơi trò này với mình, nhưng chỉ cần mẹ Hàn nói thì mẹ nhất định sẽ đồng ý. Mẹ rất nghe lời mẹ Hàn, sự thật cô bé và An Ca từ sớm đã phát hiện.
Cố Cảnh Hàm tưởng đâu con gái có thứ gì mới lạ muốn cho cô xem, cho nên nói với đầu bên kia điện thoại: "Chờ tôi một lát."
Cố Chỉ Lịch nắm tay mẹ kéo đi trên hành lang, sức của trẻ con không lớn, chỉ có thể miễn cưỡng mới kéo mẹ đi nhanh hơn được chút.
Thư ký đi pha cho mình một tách trà hoa cúc, rồi nghe động tĩnh trong điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi sếp hô tên.
Sự tồn tại của Cố Chỉ Lịch, chỉ có ban điều hành công ty và mấy thư ký trợ lý làm việc chung với sếp mới biết, thư ký từng gặp Cố Chỉ Lịch mấy lần, ấn tượng đối với cô bé là đứa trẻ rất hiểu chuyện, chỉ là nửa năm gần đây chưa được gặp cô bé.
Từ từ nhấp ngụm trà, bên kia điện thoại vẫn là tiếng bước chân, thư ký lại nhấp một ngụm nữa, cũng đã quen với việc bị sếp bỏ qua một bên.
Tiếng bước chân dừng lại, thư ký hít một hơi, chuẩn bị tiếp tục báo cáo.
"Cố Cảnh Hàm!" Trong điện thoại đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lớn, thư ký hoảng sợ, tay run run, trà nóng tràn ra ngoài.
Theo quán tính lập tức lau, nhưng chỉ được vài giây, lại nghe điện thoại, chỉ có âm báo bận.
Cúp máy à? Thư ký lấy lại bình tĩnh, vô cùng ngạc nhiên, có người dám mắng Cố Cảnh Hàm sao?
Tiếng gầm kinh thiên động địa đó là tiếng gầm giống như tiếng gầm của sư tử, tiếng gầm sắp nuốt chửng một con người còn sống, như thể đó là một mối thù máu thịt, thư ký nghĩ đến nó mấy lần, vẫn trong trạng thái kinh hoàng.
Với tư cách là thư ký số 1 của tập đoàn Cố Thị, có nhân vật nào mà cô chưa từng thấy qua?
Người duy nhất dám mắng Cố Cảnh Hàm như thế này... quả thực rất lợi hại!
Bên kia, trước khi Hàn Bùi Vân mắng, Cố Cảnh Hàm nhìn thấy cảnh tượng trong phòng như muốn nhũn ra, cô đang định kiếm cớ bỏ chạy thì bị tiếng gầm của đối phương làm cho sợ hãi. Sợ hãi xong mới chậm chạp phản ứng cắt đứt điện thoại, duyên dáng xoay người giả vờ điềm tĩnh, đẩy đẩy mắt kính, cố gắng cười: "Đừng giận mà."
Hàn Bùi Vân khoanh tay, mím môi thành một đường thẳng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, Cố Cảnh Hàm liếc trộm một cái, lập tức lùi lại, trong ánh sáng lạnh lẽo có sát khí.
Lịch Lịch tìm thấy cây đũa thần của mình, An Ca nhận ra có điều gì đó không ổn nên ghé sát vào tai LịchLịch thì thầm: "Mẹ lại tức giận rồi."
Cố Chỉ Lịch nhặt cây đũa thần pha lê của mình lên, trầm ngâm tìm đũa thần có tua rua, đi vòng qua mẹ Hàn, nhét vào trong tay mẹ, xoay người nói với mẹ Hàn: "Mẹ Hàn đừng giận mà, chúng ta cùng chơi nha?"
Cố Cảnh Hàm cầm gậy rung, nhìn Hàn Bùi Vân với ánh mắt bất lực, sắc mặt tái nhợt.
Hàn Bùi Vân không nói gì, nhếch môi, tức đến mức bật cười, ở trước mặt bọn nhỏ, cô sẽ không làm khó Cố Cảnh Hàm, chỉ nói một câu: "Chị xem rồi làm sao làm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong cô rời đi không thèm ngoảnh lại, để lại Cố Cảnh Hàm cùng hai đứa con đang hứng thú bừng bừng cùng với đống đồ chơi tình thú.
Hàn Bùi Vân vừa đi, Cố Cảnh Hàm thiếu điều muốn quỳ trước mặt hai đứa nhỏ, tay đang cầm cây gậy kia run nhẹ, hỏi Lịch Lịch: "Mấy thứ này ở đâu ra vậy?"
Cố Chỉ Lịch có chút sợ hãi, đã lâu rồi mẹ không dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện với cô bé, cô bé nhích tới gần An Ca, bất giác nắm chặt tay An Ca.
"Dì Tư Tư đưa ạ." Cố Chỉ Lịch thành thật nói.
Cố Cảnh Hàm nhìn thấy con gái rụt rè trốn sau lưng An Ca, lập tức nghĩ lại xem bản thân có nặng lời quá hay không, thế này ngồi xổm xuống, thả lỏng vẻ mặt, nở nụ cười, giơ tay về phía con gái.
An Ca và Lịch Lịch nắm tay nhau, lưỡng lự tiến về phía trước vài bước.
"Mẹ hỏi con, con có lấy cái túi này trên xe không?" Cố Cảnh Hàm nhớ rõ, Liễu Dĩ Tư đưa cho cô sau đó liền cất vào cốp xe, tại sao lại xuất hiện trong phòng con bé?
Do Khóc Nhè không cho cô lấy, nhưng mà đã cầm rồi, cho nên cứ đặt sau cốp xe không có lấy ra.
"Không có ạ." An Ca chỉ phía đầu giường, "Nó được đặt ở chỗ này ạ."
Cố Chỉ Lịch nhìn mẹ rồi gật đầu mạnh.
Biết Lịch Lịch không giỏi nói dối, Cố Cảnh Hàm cẩn thận suy nghĩ, đoán được lúc dì Vương thu dọn hành lý, tưởng cái túi là đồ chơi của trẻ con nên liền lấy ra đặt chung với những đồ chơi khác.
Vậy giờ trách ai được đây? Dì Vương và bọn trẻ vô tội không biết gì, rốt cuộc chỉ có thể tự trách mình đã không xếp đồ đạc đàng hoàng.
Cô hỏi Lịch Lịch bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: "Có phải mẹ từng nói đây là đồ chơi của người lớn, đợi Lịch Lịch lớn lên rồi mới được chơi không?"
Cố Chỉ Lịch cúi đầu, rồi thốt ra từ "Phải" gần như không nghe được.
Cố Cảnh Hàm thở dài, buồn bực quỳ một gối xuống, ném những thứ kì lạ vào trong túi, cô gói chúng lại, thoáng liếc nhìn hai đứa trẻ đứng bên cạnh, Lịch Lịch kéo tay An Ca, An Ca cũng nắm kéo tay Lịch Lịch.
Hai đứa nhóc quỷ này, hình như đang lén bàn bạc gì đó sau lưng cô.
Kéo tới kéo lui, cuối cùng An Ca bước tới, làm đại diện nói: "Mẹ ơi, có thể để lại hai cái đũa thần được không ạ?"
"Ngày mai, mẹ dẫn hai đứa đến cửa hàng đồ chơi, muốn mua bao nhiêu cây cũng được hết, nhưng hai cái này thì không được." Cố Cảnh Hàm xoè tay ra, yêu cầu hai đứa chủ động nộp đồ ra.
Này là đũa thần gì thế này? Cố Cảnh Hàm hiểu được suốt ruột của Khóc Nhè, đợi một hồi, không thấy An Ca có động tác nào, bất đắc dĩ mà nhìn Lịch Lịch. Lịch Lịch hiểu chuyện ngoan hơn An Ca nhiều, cô chờ mong biểu hiện của cô bé, làm mẫu cho An Ca xem.
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Cố Chỉ Lịch lại né tránh, đem đũa thần giấu ở sau lưng, "An Ca không nộp, con cũng không nộp đâu!"
Cố Cảnh Hàm sửng sốt, chậm rãi thu bàn tay đang mở ra, nắm chặt lại.
Thiệt là sầu, kinh nghiệm dạy dỗ con không đủ, không biết phải nên làm gì.
"Đưa cho mẹ." Cô lạnh mặt, làm bộ dáng lạnh lùng như ở công ty, nghĩ đâu hai đứa biết sợ sẽ chủ động giao ra.
"Không!" Hàn An Ca ưỡn ngực, sống chết bảo vệ đũa thần của mình.
"Lịch Lịch." Tự thân Cố Cảnh Hàm đã khó bảo toàn, nên sự kiên nhẫn đối với con đã mất dần đi.
Cố Chỉ Lịch không thích mẹ hung dữ với mình, cánh mũi co giật hai lần vì bất bình, tay vẫn đưa ra sau lưng, cầu xin với giọng nói ngắt quãng: "Mẹ... con thích mà... đây là đũa thần pha lê An Ca cho con...."
Cố Cảnh Hàm vuốt ngược mái tóc rơi xuống, đã hết cách rồi, nói nhỏ nhẹ tới mấy cũng vô dụng, nên đi ra phía sau Lịch Lịch, trực tiếp giật lấy đũa thần trong tay con gái.
Cố Chỉ Lịch chết lặng nhìn mẹ ném đũa thần yêu quý của mình vào trong túi, đôi mắt cay cay, nước mắt lưng tròn.
Lúc trước mẹ có nói bản thân có thể khóc có thể vòi, cho nên thế là bật khóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn An Ca vốn đang thủ cây cà rốt của mình, thấy mẹ Cố tịch thu đũa thần của Lịch Lịch, càng ra sức nắm chặt hơn, hận không thể đem nó giấu vào trong quần áo. Nhưng Lịch Lịch vừa khóc, An Ca cũng muốn khóc theo, tức giận ném cà rốt trên tay xuống, dùng tay dụi mắt, khóc đến mặt đỏ bừng.
Cố Cảnh Hàm nhặt củ cà rốt lên, nhìn hai đứa trẻ đang khóc, trên trán nhảy ra mấy dấu chấm hỏi.
Cô đang làm gì thế?
Lịch Lịch khóc, buồn bã nói không thành lời.
An Ca vừa khóc vừa nói, Cố Cảnh Hàm hồi lâu mới tách ra những tiếng khó hiểu, cuối cùng cũng nghe rõ ràng, đó không phải là lời nói tốt đẹp.
"Mẹ xấu! Mẹ xấu! Đáng ghét! Đáng ghét!"
Cố Cảnh Hàm bị con ghét bỏ, lòng cũng buồn theo, thái độ dịu dàng hơn, cố gắng dỗ dành: "Không khóc được không? Hai đứa mà khóc, mẹ Hàn lại đến mắng mẹ."
Mới dứt lời, An Ca khóc càng lớn hơn.
"Mẹ ơi, mau đến mắng mẹ Cố đi!"
Cố Cảnh Hàm đỡ trán, gì thế này?"
"Con muốn mẹ Hàn...." Lịch Lịch vừa khóc vừa nói.
Cố Cảnh Hàm tìm khăn giấy, không biết làm sao để hai đứa hết khóc, thế là ngồi xuống khóc theo: "Hai đứa mà cứ khóc thế này, mẹ Hàn sẽ mau tới thôi."
Lỡ cầm đồ không nên cầm, lại để con thấy, tịch thu đồ cũng không xong, còn làm bọn nhỏ khóc, Cố Cảnh Hàm nghĩ thôi cũng biết Khóc Nhè sẽ không tha cho cô.
Cố Cảnh Hàm thấy khóc như vậy cũng vô dụng, lớn tiếng tranh luận: "Làm sao thì mới chịu ngừng khóc?"
Cố Chỉ Lịch khịt mũi, không nói chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc túi bên cạnh mẹ.
"Trả lại đũa thần cho bọn con đi." Hàn An Ca lau nước mắt, vẻ mặt bướng bỉnh.
Cố Cảnh Hàm nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn của An Ca, trong lòng vừa buồn vừa ngạc nhiên, đứa nhỏ này giống cô thật đó, khi còn nhỏ cô cũng thế.
Phải làm sao bây giờ... nếu tính tình giống cô thì không có được thứ bản thân muốn thì sẽ không để yên.
Đã thế còn bị Khóc Nhè la rầy không biết dỗ con.
Cố Cảnh Hàm do dự rút đũa thần pha lê mà Lịch Lịch thích ra.
Pha lê lại nhìn thấy ánh sáng, phản chiếu ánh sáng chói lóa, Cố Chỉ Lịch nhìn cây đũa, đôi mắt mở to quên mất bản thân vẫn đang khóc.
Cố Cảnh Hàm không biết mình làm như vậy có đúng hay không, lỡ sau này Khóc Nhè phát hiện sẽ mắng cô thôi rồi luôn, nhưng mà sức khoẻ Lịch Lịch vốn dĩ không tốt, thật sự không nỡ nhìn con gái khóc mãi thế.
"Mẹ chỉ có thể cho hai đứa 1 cái, đừng để mẹ Hàn thấy đó, chứ nếu không là không có cây nào đâu đó."
Cố Chỉ Lịch lập tức cầm lấy cây đũa thần, ôm nó vào lòng, An Ca cũng muốn có củ cà rốt của riêng mình, nhưng thái độ mẹ Cố rất kiên quyết, Lịch Lịch cũng có được đũa thần Lịch Lịch thích rồi, nên đành thoả hiệp.
"Phải giấu cho kỹ đó." Cố Cảnh Hàm không yên tâm dặn dò.
"Vâng ạ!" Lịch Lịch và An Ca cùng nhau gật đầu.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn lo lắng, Cố Cảnh Hàm duỗi ngón út tay phải ra: "Nào, ngoéo tay đi."
- ---...----
Tác giả:
Mười mấy năm sau, Cố Chỉ Lịch ở góc phòng tìm được một cây đũa thần dính đầy bụi
An Ca: "Rửa đi rửa đi vẫn dùng được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro