Baba cứu mạng
Hồng Diệp Nguyệt Thượng
2024-10-07 09:32:48
Edit: thauyn22 tại Watt.pad.
Khi Vân tiểu thiếu gia chờ đến sắp ngủ gục, nước trái cây cuối cùng cũng được đưa đến.
Chu Hành Nghiên chờ cậu uống xong, cầm cốc, khi cúi người, một mặt dây chuyền từ trong túi áo tuột ra một nửa.
Vân Niệm cảm thấy trước mắt có thứ gì đó chợt lóe lên, duỗi tay bắt lấy, cầm trong tay cẩn thận thưởng thức.
Sắc mặt Chu Hành Nghiên khẽ thay đổi, dỗ dành: “Trả đồ cho tôi.”
Vân Niệm chú ý thứ này đã lâu, phần lớn thời gian nó đều xuất hiện trên cổ Chu Hành Nghiên, giấu sau cổ áo, dùng một sợi dây màu đen xâu lại, cho đến hôm nay mới thấy rõ hình dạng cụ thể, là một ngôi sao nhìn có vẻ rất bình thường, so với tưởng tượng của cậu không có gì thú vị.
Nhưng phản ứng của Chu Hành Nghiên lại rất thú vị.
Cậu đem mặt dây giấu ra sau lưng, “Tôi cướp được chính là của tôi.”
Chu Hành Nghiên bước gần đến mép giường một bước, khom lưng sát vào, vươn lòng bàn tay về phía cậu, giọng điệu dỗ dành có chút cứng nhắc: “Ngoan, nhanh trả lại cho tôi.”
Vân Niệm bỗng không còn buồn ngủ, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, biết rõ còn cố hỏi: “Sao anh lại sốt ruột như vậy?”
Chu Hành Nghiên biết cậu đang muốn chơi đùa, không muốn cùng cậu vòng vo, chống đầu gối xuống mép giường, trực tiếp duỗi tay vòng ra sau lưng cậu đoạt về.
Bàn tay Vân Niệm giấu phía sau bị anh bắt lấy, túm ra phía trước, mặc anh mở lòng bàn tay ra, bên trong cái gì cũng không có.
Lúc Chu Hành Nghiên không để ý, một cái tay khác đã giơ lên cao, hướng về phía Chu Hành Nghiên khoe đồ vật trên tay “Vốn dĩ là ở tay này, anh không ngờ tới sao?”
Chu Hành Nghiên bắt lấy cổ tay cậu, cậu đã đoán trước nên lăn sang hướng bên kia giường, đứng lên, lợi dụng độ cao của giường, nâng đồ lên càng cao, trên cao nhìn xuống Chu Hành Nghiên đang quỳ một gối trên mép giường.
“Tôi sẽ giúp anh bảo quản, Chu Hành Nghiên.”
Cậu rất “có lòng” mà đề nghị.
Nói xong, thật sự xoay người nhìn về phía chiếc tủ trên tường, nhìn đến chiếc hộp nhỏ có khóa bên trong.
Chu Hành Nghiên chuẩn bị xuống giường để lấy lại, trăm triệu lần không nghĩ tới phản ứng của anh lớn hơn nhiều so với cậu tưởng tượng, trực tiếp từ trên giường lao tới, ôm lấy người, kéo trở lại giường.
Vân Niệm mất thăng bằng ngã xuống giữa giường.
Ngay sau đó Chu Hành Nghiên liền áp đến, đè siết eo cậu, gắt gao đem hai tay cổ tay ấn chặt trên đỉnh đầu, không hề cho cậu cơ hội chạy trốn.
Vân Niệm vặn vẹo vài cái, phát hiện thật sự không thể trốn thoát, cổ tay cũng bị khóa trên đầu giường, căn bản là không còn đường giãy giụa.
Không giống một Chu Hành Nghiên dễ bắt nạt trước đây chút nào, rõ ràng cậu có thể dễ dàng đè Chu Hành Nghiên lên mặt đất tùy tiện dạy dỗ!
“Ngoan, buông tay.”
Chu Hành Nghiên sợ đồ bị hỏng, cố gắng kìm nén sự nôn nóng, thấp giọng nói.
Vân Niệm cảm nhận được uy hiếp, bỗng nhiên cau mày, khuôn mặt vặn vẹo, nức nở nói: “Chu Hành Nghiên, ngực tôi đau.”
Chu Hành Nghiên cả người chấn động, nhận ra mình đã ấn người ta chặt thế nào, vội vàng đứng lên khỏi người cậu.
Nào biết vừa mới buông ra, Vân Niệm đã cười lớn bò dậy định chui xuống gầm giường “sao anh dễ bị lừa như thế ha ha ha!”
Chu Hành Nghiên kinh ngạc vì mình bị lừa, nhanh chóng bắt lấy mắt cá chân cậu, kéo cậu về bên người, tức giận mắng: “Nhóc lừa đảo, xảo quyệt.”
Vân Niệm tự đè lên tay mình, lật người vùi vào lớp chăn dày mềm mại, đôi tay giấu chặt dưới bụng, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội.
Chu Hành Nghiên vội vàng duỗi tay qua, sờ lên làn da mềm mịn, bình tĩnh lại, nhìn đến áo thiếu niên bị vén lên cao, còn người thì hồn nhiên tiếp tục đem đầu vùi vào chăn vặn vẹo thân hình mềm yếu.
Anh sợ đối phương thật sự phát bệnh, nhưng mặt dây chuyền này không thể để tiểu thiếu gia cầm chơi, vì thế chỉ có thể kìm sức lại.
Vân Niệm kêu linh tinh trong miệng: “Baba cứu mạng, Chu Hành Nghiên bắt nạt con.”
Vân gia lớn như vậy, Vân Mạnh Tề tất nhiên không nghe thấy chuyện xảy ra ở đây.
Cậu một bên trốn, một bên cười đến mức thở hổn hển, dường như việc khiến một Chu Hành Nghiên luôn bình tĩnh phải vừa lo lắng vừa tức giận là một việc đặc biệt thú vị.
Cuối cùng, đương nhiên là không đấu lại Chu Hành Nghiên, ngoan ngoãn đem đồ trả về chủ cũ.
Trên giường lộn xộn, Chu Hành Nghiên cảnh cáo: “Lần sau không được như vậy nữa.”
Tiểu thiếu gia cả người ủ rũ như ăn rắm thúi, giọng mềm như bông mà “ừa” một tiếng, nhìn chằm chằm mái tóc ngắn xù xù, chiếc cổ áo bị rớt một nút, ủy ủy khuất khuất mà dọn dẹp giường chiếu.
Cơn giận của Chu Hành Nghiên vẫn chưa tan, nhìn dáng vẻ như mới bị bắt nạt, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm bỏ mặc, cất mặt dây chuyền đi, đi qua ôm người đặt xuống sofa, sau đó tận tình dọn dẹp giường nệm cho tiểu thiếu gia, xong lại ôm tiểu thiếu gia về giường, lúc này mới xoay người yên lặng rời khỏi phòng.
Người đi rồi, Vân Niệm nằm trên giường, mệt quá chừng, trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu chợt lóe lên, nhớ ra vì sao Chu Hành Nghiên vì một chiếc vòng cổ mà thành ra cái dạng như vậy, trong nguyên tác hình như có xuất hiện qua chính là di vật mẹ anh để lại.
Sáng hôm sau, Chu Hành Nghiên chuẩn bị giúp tiểu thiếu gia rời giường, không ngờ vừa đẩy cửa phòng ra, Vân Niệm đã mặc xong quần áo chuẩn bị xong cặp sắc, quy quy củ củ đứng ở cửa, cũng đang muốn ra cửa.
Hôm nay Vân thiếu gia tự giác có hơi quá, không chỉ không ngủ nướng, bữa sáng cũng ăn rất nghiêm túc, ăn xong còn ôm Vân Mạnh Tề hôn một cái, nói lời tạm biệt, rồi tự mình cầm cặp sách leo lên xe.
Chu Hành Nghiên đi theo phía sau tiểu thiếu gia, bỗng nhiên cảm thấy mình không có đất dụng võ.
Trên xe, Vân Niệm mắt nhìn thẳng, an phận ngồi ngay ngắn, khác hoàn toàn dáng vẻ lảo đảo xiêu vẹo hằng ngày.
Chu Hành Nghiên theo bản năng đánh giá cậu vài lần, chỉ cảm thấy mình bị xem như không khí, không hiểu lại đang bị làm sao.
Vân Niệm cuối cùng cũng đến trường, bỏ Chu Hành Nghiên sang một bên, là người đầu tiên mở cửa vọt ra ngoài như một chú thỏ ra oai.
Chu Hành Nghiên đưa tay ra đỡ cậu, quơ quơ giữa không khí rồi lặng lẽ thu tay về.
Thẳng đến khi tan học, Vân Niệm giống như mới phát hiện ra có người bên cạnh, xoay đầu qua, trộm nhìn cổ anh.
Chu Hành Nghiên cho rằng cậu vì ngày hôm qua không cướp được dây chuyền nên canh cánh trong lòng, nghĩ nghĩ, đem mặt dây chuyền trên cổ cởi xuống, đưa đến trước mắt cậu: “Còn đang suy nghĩ về thứ này sao?”
Vân Niệm vội vàng lắc đầu, nhích qua bên cạnh, tỏ vẻ lòng mình đối với sợi dây này không còn kích thích.
Chu Hành Nghiên thầm biết sẽ như thế, Vân tiểu thiếu gia nào có hứng thú với mặt dây chuyền, chẳng qua là giống như trước, hứng thú dâng trào muốn chơi đùa người, chỉ cần vượt qua điểm đó mặc kệ là mặt dây chuyền hay là nhẫn.
Vân Niệm thấy anh vẫn nắm mặt dây chuyền trong lòng bàn tay đặt trước mặt mình, nhẹ phẫy tay với anh, nhỏ giọng khuyên: “Lấy về đi, mau lấy về đi.”
Chu Hành Nghiên có chút buồn cười: “Tối hôm qua không phải còn rất thích sao, bây giờ lại ghét bỏ rồi?”
Vân Niệm mím môi không nói gì, trong lòng hy vọng sau này anh sẽ không nhớ đến chuyện xảy ra tối qua nữa.
Chờ về đến nhà, Vân tiểu thiếu gia lại trở về dáng vẻ thường ngày, không muốn đi lại, sẽ giơ tay bắt Chu Hành Nghiên ôm, không muốn làm bài tập, liền ném tất cả cho Chu Hành Nghiên, không muốn ăn cơm, liền bắt Chu Hành Nghiên kiên nhẫn đút từng chút một…… Trước đây nhiệm vụ chăm sóc tiểu thiếu gia ốm yếu này được phân công cho nhiều người khác nhau trong nhà, hiện tại vô thức đều rơi lên người Chu Hành Nghiên trên người, từ xa lạ dần dần trở nên quen thuộc.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Cứ như vậy rất nhanh đã trôi qua cuối kỳ.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Vân Niệm nhắc lại chuyện xưa, muốn Chu Hành Nghiên nhanh chóng sắp xếp quần áo chuẩn bị ra ngoài chơi.
Chút ảo tưởng của Vân Mạnh Tề cuối cùng cũng biến mất, trí nhớ Vân Niệm không tốt, nhưng chuyện này đặc biệt nhớ rõ, rưng rưng tiễn hai người ra cửa, lải nhải dặn dò vài câu.
“Đừng lúc nào cũng tắt máy, phải nhớ mỗi ngày đều liên lạc với baba nhé.”
“Baba không nỡ xa con, nếu con cũng nhớ baba, thì hãy lập tức quay về nhé.”
“Gặp chuyện gì không vui nhất định phải nói cho baba, bất kể baba ở đâu đều sẽ chạy đến bên con.”
Vân Niệm đã sớm muốn xuất phát, gật đầu như giã tỏi: “Con biết rồi, con biết rồi, ba đừng nói nữa.”
Vân Mạnh Tề giang hai tay với cậu, nói: “Đến ôm baba một chút.”
Vân Niệm nhảy vào trong lòng ngực ông, được vững vàng ôm lấy, hôn lên gương mặt kia một cái, cuối cùng ghét bỏ nói: “Ba nên cạo râu đi ba.”
Không chờ phản ứng của Vân Mạnh Tề, đã nhanh như chớp bò lên xe.
Chu Hành Nghiên cầm hành lý của hai người, tạm biệt Vân Mạnh Tề, rồi leo lên xe.
Nơi đầu tiên họ muốn đến chính là thành phố Chu Hành Nghiên lớn lên, cách nơi này không xa, là một bến cảng phồn hoa nhất, vào mỗi dịp cuối năm, thỉnh thoảng sẽ tổ chức bắn pháo hoa, hấp dẫn vô số khách du lịch đến.
Khi quyết định lộ trình, Vân Niệm liếc mắt một cái liền nhìn trúng nơi này.
Chu Hành Nghiên vô cùng quen thuộc với thành phố này, lần này ra cửa, vốn cũng chuẩn bị trở về một chuyến, Vân Niệm cũng thích, đương nhiên càng tốt hơn.
Chỉ là hiện tại nơi này không có chỗ cho Chu Hành Nghiên lưu lại, bọn họ giống như khách du lịch đến vì ái mộ địa danh này, sẽ ở khách sạn.
Vân Niệm cảm thấy hứng thú nhất với màn bắn pháo hoa, nên trực tiếp chọn khách sạn gần bến cảng.
Vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của vị tiểu thiếu gia này, Chu Hành Nghiên đặc biệt chọn một phòng gần cảng, nằm trên tầng cao, có một mặt là cửa sổ sát đất trong suốt, bên ngoài còn có ban công nhìn toàn cảnh, cho dù lúc đó Vân Niệm không có sức xuống giường, hoặc là bỗng nhiên không muốn ra cửa, cũng có thể thu hết vào đáy mắt khung cảnh thịnh vượng của bến cảng bất cứ lúc nào. (sao đọc đoạn này đầu tui tự nhiên tối thui mấy bồ ơi!)
Vân Niệm rất hài lòng với sự sắp xếp này.
Chu Hành Nghiên vật dụng của cả hai từ trong vali ra, trong đó ngoại trừ quần áo của hai người, thì quan trọng nhất chính là thuốc của Vân Niệm.
Anh treo quần áo cả hai vào tủ, sau khi ra khỏi phòng ngủ, Vân Niệm vẫn đang bám sát vào cửa sổ sát đất nhìn xuông bến cảng phía dưới, cả khuôn mặt gần như dán sát vào lớp kính.
Chu Hành Nghiên nhắc nhở: “Tới giờ uống thuốc rồi.”
Vân Niệm quay đầu lại, hỏi anh: “Sao anh còn ở đây?”
Chu Hành Nghiên thấy cậu áp mặt lên cửa sổ sát đất giữa không trung, bỗng nhiên trở nên lo lắng vô cớ, sợ tấm kính cửa sổ kia biến mất, cậu sẽ trực tiếp rơi xuống.
Vì thế không giải thích lời nào mà ôm người từ bên cửa sổ, đặt lên trên ghế, nhìn chằm chằm cậu uống thuốc.
Uống thuốc xong Vân Niệm lại hỏi: “sao anh còn ở phòng tôi?”
Chu Hành Nghiên lấy hay bộ đồ cho hai người thay, nói: “Trong lúc ra ngoài, tôi sẽ luôn ở cùng cậu.”
Đây là lệnh Vân Mạnh Tề đặc biệt căn dặn, sợ Vân Niệm không có ai bên cạnh sẽ xảy ra chuyện.
Vân Niệm cũng không có gì bất mãn, nhưng cũng không mấy vui vẻ, nói: “Vậy lần sau anh đừng đột ngột ôm tôi đi khi tôi đang ngắm cảnh.”
Khi Vân tiểu thiếu gia chờ đến sắp ngủ gục, nước trái cây cuối cùng cũng được đưa đến.
Chu Hành Nghiên chờ cậu uống xong, cầm cốc, khi cúi người, một mặt dây chuyền từ trong túi áo tuột ra một nửa.
Vân Niệm cảm thấy trước mắt có thứ gì đó chợt lóe lên, duỗi tay bắt lấy, cầm trong tay cẩn thận thưởng thức.
Sắc mặt Chu Hành Nghiên khẽ thay đổi, dỗ dành: “Trả đồ cho tôi.”
Vân Niệm chú ý thứ này đã lâu, phần lớn thời gian nó đều xuất hiện trên cổ Chu Hành Nghiên, giấu sau cổ áo, dùng một sợi dây màu đen xâu lại, cho đến hôm nay mới thấy rõ hình dạng cụ thể, là một ngôi sao nhìn có vẻ rất bình thường, so với tưởng tượng của cậu không có gì thú vị.
Nhưng phản ứng của Chu Hành Nghiên lại rất thú vị.
Cậu đem mặt dây giấu ra sau lưng, “Tôi cướp được chính là của tôi.”
Chu Hành Nghiên bước gần đến mép giường một bước, khom lưng sát vào, vươn lòng bàn tay về phía cậu, giọng điệu dỗ dành có chút cứng nhắc: “Ngoan, nhanh trả lại cho tôi.”
Vân Niệm bỗng không còn buồn ngủ, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, biết rõ còn cố hỏi: “Sao anh lại sốt ruột như vậy?”
Chu Hành Nghiên biết cậu đang muốn chơi đùa, không muốn cùng cậu vòng vo, chống đầu gối xuống mép giường, trực tiếp duỗi tay vòng ra sau lưng cậu đoạt về.
Bàn tay Vân Niệm giấu phía sau bị anh bắt lấy, túm ra phía trước, mặc anh mở lòng bàn tay ra, bên trong cái gì cũng không có.
Lúc Chu Hành Nghiên không để ý, một cái tay khác đã giơ lên cao, hướng về phía Chu Hành Nghiên khoe đồ vật trên tay “Vốn dĩ là ở tay này, anh không ngờ tới sao?”
Chu Hành Nghiên bắt lấy cổ tay cậu, cậu đã đoán trước nên lăn sang hướng bên kia giường, đứng lên, lợi dụng độ cao của giường, nâng đồ lên càng cao, trên cao nhìn xuống Chu Hành Nghiên đang quỳ một gối trên mép giường.
“Tôi sẽ giúp anh bảo quản, Chu Hành Nghiên.”
Cậu rất “có lòng” mà đề nghị.
Nói xong, thật sự xoay người nhìn về phía chiếc tủ trên tường, nhìn đến chiếc hộp nhỏ có khóa bên trong.
Chu Hành Nghiên chuẩn bị xuống giường để lấy lại, trăm triệu lần không nghĩ tới phản ứng của anh lớn hơn nhiều so với cậu tưởng tượng, trực tiếp từ trên giường lao tới, ôm lấy người, kéo trở lại giường.
Vân Niệm mất thăng bằng ngã xuống giữa giường.
Ngay sau đó Chu Hành Nghiên liền áp đến, đè siết eo cậu, gắt gao đem hai tay cổ tay ấn chặt trên đỉnh đầu, không hề cho cậu cơ hội chạy trốn.
Vân Niệm vặn vẹo vài cái, phát hiện thật sự không thể trốn thoát, cổ tay cũng bị khóa trên đầu giường, căn bản là không còn đường giãy giụa.
Không giống một Chu Hành Nghiên dễ bắt nạt trước đây chút nào, rõ ràng cậu có thể dễ dàng đè Chu Hành Nghiên lên mặt đất tùy tiện dạy dỗ!
“Ngoan, buông tay.”
Chu Hành Nghiên sợ đồ bị hỏng, cố gắng kìm nén sự nôn nóng, thấp giọng nói.
Vân Niệm cảm nhận được uy hiếp, bỗng nhiên cau mày, khuôn mặt vặn vẹo, nức nở nói: “Chu Hành Nghiên, ngực tôi đau.”
Chu Hành Nghiên cả người chấn động, nhận ra mình đã ấn người ta chặt thế nào, vội vàng đứng lên khỏi người cậu.
Nào biết vừa mới buông ra, Vân Niệm đã cười lớn bò dậy định chui xuống gầm giường “sao anh dễ bị lừa như thế ha ha ha!”
Chu Hành Nghiên kinh ngạc vì mình bị lừa, nhanh chóng bắt lấy mắt cá chân cậu, kéo cậu về bên người, tức giận mắng: “Nhóc lừa đảo, xảo quyệt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Niệm tự đè lên tay mình, lật người vùi vào lớp chăn dày mềm mại, đôi tay giấu chặt dưới bụng, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội.
Chu Hành Nghiên vội vàng duỗi tay qua, sờ lên làn da mềm mịn, bình tĩnh lại, nhìn đến áo thiếu niên bị vén lên cao, còn người thì hồn nhiên tiếp tục đem đầu vùi vào chăn vặn vẹo thân hình mềm yếu.
Anh sợ đối phương thật sự phát bệnh, nhưng mặt dây chuyền này không thể để tiểu thiếu gia cầm chơi, vì thế chỉ có thể kìm sức lại.
Vân Niệm kêu linh tinh trong miệng: “Baba cứu mạng, Chu Hành Nghiên bắt nạt con.”
Vân gia lớn như vậy, Vân Mạnh Tề tất nhiên không nghe thấy chuyện xảy ra ở đây.
Cậu một bên trốn, một bên cười đến mức thở hổn hển, dường như việc khiến một Chu Hành Nghiên luôn bình tĩnh phải vừa lo lắng vừa tức giận là một việc đặc biệt thú vị.
Cuối cùng, đương nhiên là không đấu lại Chu Hành Nghiên, ngoan ngoãn đem đồ trả về chủ cũ.
Trên giường lộn xộn, Chu Hành Nghiên cảnh cáo: “Lần sau không được như vậy nữa.”
Tiểu thiếu gia cả người ủ rũ như ăn rắm thúi, giọng mềm như bông mà “ừa” một tiếng, nhìn chằm chằm mái tóc ngắn xù xù, chiếc cổ áo bị rớt một nút, ủy ủy khuất khuất mà dọn dẹp giường chiếu.
Cơn giận của Chu Hành Nghiên vẫn chưa tan, nhìn dáng vẻ như mới bị bắt nạt, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm bỏ mặc, cất mặt dây chuyền đi, đi qua ôm người đặt xuống sofa, sau đó tận tình dọn dẹp giường nệm cho tiểu thiếu gia, xong lại ôm tiểu thiếu gia về giường, lúc này mới xoay người yên lặng rời khỏi phòng.
Người đi rồi, Vân Niệm nằm trên giường, mệt quá chừng, trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu chợt lóe lên, nhớ ra vì sao Chu Hành Nghiên vì một chiếc vòng cổ mà thành ra cái dạng như vậy, trong nguyên tác hình như có xuất hiện qua chính là di vật mẹ anh để lại.
Sáng hôm sau, Chu Hành Nghiên chuẩn bị giúp tiểu thiếu gia rời giường, không ngờ vừa đẩy cửa phòng ra, Vân Niệm đã mặc xong quần áo chuẩn bị xong cặp sắc, quy quy củ củ đứng ở cửa, cũng đang muốn ra cửa.
Hôm nay Vân thiếu gia tự giác có hơi quá, không chỉ không ngủ nướng, bữa sáng cũng ăn rất nghiêm túc, ăn xong còn ôm Vân Mạnh Tề hôn một cái, nói lời tạm biệt, rồi tự mình cầm cặp sách leo lên xe.
Chu Hành Nghiên đi theo phía sau tiểu thiếu gia, bỗng nhiên cảm thấy mình không có đất dụng võ.
Trên xe, Vân Niệm mắt nhìn thẳng, an phận ngồi ngay ngắn, khác hoàn toàn dáng vẻ lảo đảo xiêu vẹo hằng ngày.
Chu Hành Nghiên theo bản năng đánh giá cậu vài lần, chỉ cảm thấy mình bị xem như không khí, không hiểu lại đang bị làm sao.
Vân Niệm cuối cùng cũng đến trường, bỏ Chu Hành Nghiên sang một bên, là người đầu tiên mở cửa vọt ra ngoài như một chú thỏ ra oai.
Chu Hành Nghiên đưa tay ra đỡ cậu, quơ quơ giữa không khí rồi lặng lẽ thu tay về.
Thẳng đến khi tan học, Vân Niệm giống như mới phát hiện ra có người bên cạnh, xoay đầu qua, trộm nhìn cổ anh.
Chu Hành Nghiên cho rằng cậu vì ngày hôm qua không cướp được dây chuyền nên canh cánh trong lòng, nghĩ nghĩ, đem mặt dây chuyền trên cổ cởi xuống, đưa đến trước mắt cậu: “Còn đang suy nghĩ về thứ này sao?”
Vân Niệm vội vàng lắc đầu, nhích qua bên cạnh, tỏ vẻ lòng mình đối với sợi dây này không còn kích thích.
Chu Hành Nghiên thầm biết sẽ như thế, Vân tiểu thiếu gia nào có hứng thú với mặt dây chuyền, chẳng qua là giống như trước, hứng thú dâng trào muốn chơi đùa người, chỉ cần vượt qua điểm đó mặc kệ là mặt dây chuyền hay là nhẫn.
Vân Niệm thấy anh vẫn nắm mặt dây chuyền trong lòng bàn tay đặt trước mặt mình, nhẹ phẫy tay với anh, nhỏ giọng khuyên: “Lấy về đi, mau lấy về đi.”
Chu Hành Nghiên có chút buồn cười: “Tối hôm qua không phải còn rất thích sao, bây giờ lại ghét bỏ rồi?”
Vân Niệm mím môi không nói gì, trong lòng hy vọng sau này anh sẽ không nhớ đến chuyện xảy ra tối qua nữa.
Chờ về đến nhà, Vân tiểu thiếu gia lại trở về dáng vẻ thường ngày, không muốn đi lại, sẽ giơ tay bắt Chu Hành Nghiên ôm, không muốn làm bài tập, liền ném tất cả cho Chu Hành Nghiên, không muốn ăn cơm, liền bắt Chu Hành Nghiên kiên nhẫn đút từng chút một…… Trước đây nhiệm vụ chăm sóc tiểu thiếu gia ốm yếu này được phân công cho nhiều người khác nhau trong nhà, hiện tại vô thức đều rơi lên người Chu Hành Nghiên trên người, từ xa lạ dần dần trở nên quen thuộc.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ như vậy rất nhanh đã trôi qua cuối kỳ.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Vân Niệm nhắc lại chuyện xưa, muốn Chu Hành Nghiên nhanh chóng sắp xếp quần áo chuẩn bị ra ngoài chơi.
Chút ảo tưởng của Vân Mạnh Tề cuối cùng cũng biến mất, trí nhớ Vân Niệm không tốt, nhưng chuyện này đặc biệt nhớ rõ, rưng rưng tiễn hai người ra cửa, lải nhải dặn dò vài câu.
“Đừng lúc nào cũng tắt máy, phải nhớ mỗi ngày đều liên lạc với baba nhé.”
“Baba không nỡ xa con, nếu con cũng nhớ baba, thì hãy lập tức quay về nhé.”
“Gặp chuyện gì không vui nhất định phải nói cho baba, bất kể baba ở đâu đều sẽ chạy đến bên con.”
Vân Niệm đã sớm muốn xuất phát, gật đầu như giã tỏi: “Con biết rồi, con biết rồi, ba đừng nói nữa.”
Vân Mạnh Tề giang hai tay với cậu, nói: “Đến ôm baba một chút.”
Vân Niệm nhảy vào trong lòng ngực ông, được vững vàng ôm lấy, hôn lên gương mặt kia một cái, cuối cùng ghét bỏ nói: “Ba nên cạo râu đi ba.”
Không chờ phản ứng của Vân Mạnh Tề, đã nhanh như chớp bò lên xe.
Chu Hành Nghiên cầm hành lý của hai người, tạm biệt Vân Mạnh Tề, rồi leo lên xe.
Nơi đầu tiên họ muốn đến chính là thành phố Chu Hành Nghiên lớn lên, cách nơi này không xa, là một bến cảng phồn hoa nhất, vào mỗi dịp cuối năm, thỉnh thoảng sẽ tổ chức bắn pháo hoa, hấp dẫn vô số khách du lịch đến.
Khi quyết định lộ trình, Vân Niệm liếc mắt một cái liền nhìn trúng nơi này.
Chu Hành Nghiên vô cùng quen thuộc với thành phố này, lần này ra cửa, vốn cũng chuẩn bị trở về một chuyến, Vân Niệm cũng thích, đương nhiên càng tốt hơn.
Chỉ là hiện tại nơi này không có chỗ cho Chu Hành Nghiên lưu lại, bọn họ giống như khách du lịch đến vì ái mộ địa danh này, sẽ ở khách sạn.
Vân Niệm cảm thấy hứng thú nhất với màn bắn pháo hoa, nên trực tiếp chọn khách sạn gần bến cảng.
Vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của vị tiểu thiếu gia này, Chu Hành Nghiên đặc biệt chọn một phòng gần cảng, nằm trên tầng cao, có một mặt là cửa sổ sát đất trong suốt, bên ngoài còn có ban công nhìn toàn cảnh, cho dù lúc đó Vân Niệm không có sức xuống giường, hoặc là bỗng nhiên không muốn ra cửa, cũng có thể thu hết vào đáy mắt khung cảnh thịnh vượng của bến cảng bất cứ lúc nào. (sao đọc đoạn này đầu tui tự nhiên tối thui mấy bồ ơi!)
Vân Niệm rất hài lòng với sự sắp xếp này.
Chu Hành Nghiên vật dụng của cả hai từ trong vali ra, trong đó ngoại trừ quần áo của hai người, thì quan trọng nhất chính là thuốc của Vân Niệm.
Anh treo quần áo cả hai vào tủ, sau khi ra khỏi phòng ngủ, Vân Niệm vẫn đang bám sát vào cửa sổ sát đất nhìn xuông bến cảng phía dưới, cả khuôn mặt gần như dán sát vào lớp kính.
Chu Hành Nghiên nhắc nhở: “Tới giờ uống thuốc rồi.”
Vân Niệm quay đầu lại, hỏi anh: “Sao anh còn ở đây?”
Chu Hành Nghiên thấy cậu áp mặt lên cửa sổ sát đất giữa không trung, bỗng nhiên trở nên lo lắng vô cớ, sợ tấm kính cửa sổ kia biến mất, cậu sẽ trực tiếp rơi xuống.
Vì thế không giải thích lời nào mà ôm người từ bên cửa sổ, đặt lên trên ghế, nhìn chằm chằm cậu uống thuốc.
Uống thuốc xong Vân Niệm lại hỏi: “sao anh còn ở phòng tôi?”
Chu Hành Nghiên lấy hay bộ đồ cho hai người thay, nói: “Trong lúc ra ngoài, tôi sẽ luôn ở cùng cậu.”
Đây là lệnh Vân Mạnh Tề đặc biệt căn dặn, sợ Vân Niệm không có ai bên cạnh sẽ xảy ra chuyện.
Vân Niệm cũng không có gì bất mãn, nhưng cũng không mấy vui vẻ, nói: “Vậy lần sau anh đừng đột ngột ôm tôi đi khi tôi đang ngắm cảnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro