◎ Nhưng anh ấy...
Hồng Diệp Nguyệt Thượng
2024-10-07 09:32:48
Edit: thauyn22 tại Watt.pad.
Thời điểm xuống núi, trời đã gần giữa trưa, nhưng gió vẫn thổi mạnh như cũ, Vân Niệm có chút mệt, Chu Hành Nghiên cõng cậu trên lưng, hai người đi bộ trở về.
Có một cặp vợ chồng trẻ nắm tay nhau, dắt theo một đứa bé, đã đi cùng họ một đoạn đường dài, đứa bé kia tràn đầy sức sống, nhảy tới nhảy lui.
Vân Niệm ốm yếu ôm lấy vai Chu Hành Nghiên, chôn cả khuôn mặt vào khăn quàng cổ, không muốn nói chuyện.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một âm thanh non nớt, trong trẻo lại tò mò hỏi: “Anh ơi, anh lớn như vậy, sao còn muốn người khác cõng?”
Vân Niệm ban đầu không nghĩ là đang nói chuyện với mình, thẳng đến khi một bàn tay nhỏ kéo kéo quần cậu.
Cậu cúi đầu nhìn lại, tìm thấy bên chân Chu Hành Nghiên một đứa bé cao còn chưa đến đùi anh, đang cố gắng ngẩng cái đầu nhỏ, mở to đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn cậu.
Vân Niệm lười biếng, cố ý đe dọa nói: “Nhóc con, em nhỏ như vậy, còn một mình chạy lung tung, cẩn thận bị người xấu bắt đi.”
Đứa bé kia quay đầu lại nhìn một cái, nói: “Cha mẹ em đang ở phía sau.” Sau đó lại tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi: “Anh ơi, sao anh lại muốn người khác cõng anh ạ?”
Vân Niệm hợp lý hợp tình mà nói: “Anh đi không nổi.”
Đứa bé rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Vậy anh có tự mình ăn cơm không, khi ngủ có dám ngủ một mình không?” Bé nghiêng đầu đánh giá Chu Hành Nghiên, “Có phải cũng muốn anh trai này dỗ anh ngủ không?”
Vân Niệm bất mãn nói: “Anh đương nhiên dám ngủ một mình, sao lại cần người khác dỗ ngủ chứ? Nhóc con, còn không đi tìm cha mẹ em đi.”
Chu Hành Nghiên thả chậm bước chân, từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo, đưa qua cho đứa bé, nói: “Sức khỏe anh trai không tốt, không có người giúp đỡ sẽ rất khó chịu, hiện tại anh trai cần được nghỉ ngơi, đừng quấy rầy anh ấy, được không?”
Đứa bé suy nghĩ rồi gật gật đầu, ngại ngùng thè lưỡi, cầm kẹo chạy đi.
Chu Hành Nghiên thở dài nhẹ nhõm, nghĩ rằng điều này sẽ giúp cho bên tai người kia được yên tĩnh.
Tuy nhiên Vân Niệm đối với chuyện vừa rồi lại canh cánh trong lòng, đánh vào vai Chu Hành Nghiên chút cái, đầy mặt không vui nói: “Đó là kẹo của tôi.”
Chu Hành Nghiên không nghĩ tới điều này, sửng sốt một chút, an ủi nói: “Trong phòng khách sạn vẫn còn rất nhiều.”
Vân Niệm nghịch khăn quàng cổ của hai người, xoắn những sợi len lên trên mặt lại với nhau, trong miệng vẫn tràn ngập giận dỗi nhỏ giọng nói thầm: “Sao anh có thể lấy đồ đã cho tôi đưa cho người khác.”
Chu Hành Nghiên đành phải chịu thua: “Chờ xuống đến nơi sẽ mua lại cho cậu.”
Vân Niệm nói: “Lập tức mua liền”
Đúng lúc hai người ra khỏi nghĩa trang, đã giữa trưa, ngoài cổng lớn có thêm không ít người bán hàng, nhưng lại chẳng có viên kẹo Vân tiểu thiếu gia muốn.
Từ nơi này đến cửa hàng tiện lợi gần nhất lại nằm trên một con đường khác, Chu Hành Nghiên nhìn một vòng, ước lượng thời gian, nói: “Vậy cậu ở đây chờ tôi, tôi qua bên kia xem.”
Vân Niệm chủ động trượt xuống khỏi lưng anh, đang muốn tách ra, lại bị hai chiếc khăn quàng cổ bị buộc vào nhau giật lại, lần nữa ngã lên người Chu Hành Nghiên, chóp mũi đập vào cánh tay Chu Hành Nghiên, đau đến mức hốc mắt lập tức đỏ lên, chớp đôi mắt nhìn về phía Chu Hành Nghiên, như sắp rơi lệ.
Chu Hành Nghiên thở dài trong lòng một tiếng, kiên nhẫn gỡ nút thắt trên khăn quàng cổ của hai người mà Vân tiểu thiếu gia vừa mới nghịch.
Vân Niệm xoa chóp mũi đỏ chót của mình, ngửi được mùi đồ ăn được bán ven đường theo gió bay tới, nhìn đông nhìn tây, không hề áy náy mà thúc giục: “Anh nhanh lên.”
Chu Hành Nghiên vừa mới gỡ rối xong, một trận gió to thổi qua, khăn quàng cổ được giải thoát liền theo cơn gió tự do tung bay, mắc lên một cành cây cách đó không xa.
Vân Niệm theo hướng gió đuổi theo nó, đi đến dưới tàng cây, nhón chân duỗi tay hướng lên cao, nhưng thế nào cũng không với tới.
Sau đó xoay người, giang hay tay với Chu Hành Nghiên, vô cùng đáng thương mà xin giúp đỡ: “Anh nhanh lại ôm tôi.”
Cậu bỗng nhiên không còn kháng cự Chu Hành Nghiên ôm mình nữa.
Chu Hành Nghiên ôm cậu lên, lo lắng thân thể mềm mại không xương của cậu sẽ bị gập lại giữa không trung, không dám nâng lên quá cao, dưới sự thúc giúc liên tục của Vân Niệm, rốt cuộc cũng nâng lên độ cao thích hợp, cứu lấy chiếc khăn quàng cổ bị mắc kẹt trên cành cây.
Hai người náo loạn một hồi đã thu hút sự chú ý của một số người, Vân Niệm cũng không vì sự cố ngoài ý muốn này mà quên đi những viên kẹo của mình, thúc giục Chu Hành Nghiên đi mua.
Chu Hành Nghiên nói: “Vậy cậu ở dưới gốc cây này chờ tôi, tôi rất nhanh sẽ trở lại.”
Vân Niệm phất tay đuổi người đi, sau đó đi đến trước một quầy hàng, chủ quầy là một ông lão có râu dê mang kính râm, trên quầy hàng ghi viết chữ đoán mệnh, toát ra mùi mê tín, trong thời đại ủng hộ khoa học như hiện nay nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được hoạt động kinh doanh rất ảm đạm.
Vân Niệm hỏi: “Sao ông luôn nhìn theo chúng cháu?”
Đối phương lộ ra biểu tình cao thâm khó đoán, chậm rãi hỏi: “Cậu trai trẻ, cậu có tin vận mệnh không?”
Vân Niệm rảnh rỗi không gì làm, hỏi lại ông: “Vậy ông tính xem, cháu còn có thể sống được bao lâu?”
Đối phương cách một lớp kính râm, nhìn về phía mặt cậu, rơi vào im lặng hồi lâu, cuối cùng hạ giọng, rung đùi đắc ý, thở ngắn than dài nói: “Thiên cơ —— không thể tiết lộ.”
Vân Niệm cười một tiếng, nói: “Cháu liền biết ông đang cố tỏ ra thần bí.”
Nói xong xoay người muốn rời đi.
Chủ quầy vội vàng kéo cậu, “Đừng đi chứ bạn học,“ lòng hụt hẫng quyết định nói: “Như này đi, cậu hỏi lại một câu, nếu tôi còn không đáp được, sẽ không thu tiền cậu!”
Đồng thời cũng lý lẽ hùng hồn giải thích cho chính mình: “Nào có ai ở tuổi này của cậu lại hỏi câu hỏi đó chứ, cố ý thử ta sao nhóc con.”
Vân Niệm nghĩ nghĩ, liền nói thêm: “Vậy ông tính xem, năm nay khi nào nhà tôi có tuyết rơi?”
Đối phương vừa nghe, liền lấy di động ra, vẻ mặt nắm chắc thắng lợi, xem xét dự báo thời tiết, nói: “Theo trạm khí tượng địa phương, trong một tuần nữa sẽ có tuyết lớn, cẩn thận khi ra ngoài tránh bị trượt ngã.”
Hỏi tiếp Vân Niệm: “Nhà cậu? Nhà cậu ở đâu?”
Vân Niệm khoanh tay thất vọng nhìn ông, nhịn không được muốn khuyên ông đổi nghề, dù sao với cái trình độ này còn không thể lừa được Vân Mạnh Tề và chú Trần.
Cậu thông cảm trả cho chủ quầy một ít tiền công, xoay người đi dạo khắp các quầy hàng khác.
Cuối cùng trở lại dưới tàng cây, ngoan ngoãn ngồi ở bậc thang, hai tay lần lượt cầm bắp nướng và khoai lang nướng, một bên gặm bắp nướng ngọt ngào, một bên nhìn về hướng Chu Hành Nghiên rời đi.
Khoai lang nướng trên tay còn lại quá nóng, cậu có chút không biết cắn thế nò, tùy tiện ném bên cạnh, trong lòng nghĩ chờ Chu Hành Nghiên trở về lại ăn.
Chờ tới chờ lui, trước sau không chờ được Chu Hành Nghiên, không khỏi có chút mất kiên nhẫn, bắp nướng cũng ném đi, một mình ngồi rầu rĩ.
Cậu ăn mặc bảnh bao, diện mạo xinh đẹp, thoạt nhìn tuổi cũng còn nhỏ, lại một người lẻ loi ngồi ở nơi này, ôm củ khoai lang nướng phát ngốc, thực sự làm người chú ý, tưởng đứa trẻ nhà giàu có nào đó không rành thế sự bị lạc bên ngoài.
Ngồi không đến vài phút, đã có mấy bác trai bác gái nhiệt tình hỏi cậu có muốn giúp gọi cảnh sát không.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Cho nên khi một bóng người chống gậy xuất hiện trước mặt, Vân Niệm không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu từ chối, nhẹ nhàng mở miệng: “Không cần, cảm ơn, cháu không lạc đường, cháu đang đợi anh trai cháu.”
Ngẩng đầu lên thấy, người đến không giận mà uy nhìn dáng vẻ có chút quen mắt, là Chu lão tiên sinh lần trước đến Vân gia một lần, ông nội Chu Hành Nghiên.
Đối phương đánh giá cậu, thanh âm già nua mà mạnh mẽ hỏi: “Cháu là Vân Niệm đúng không?”
Vân Niệm ngạc nhiên khi gặp ông nội Chu Hành Nghiên ở nơi này, đại khái có thể đoán được mục đích đối phương đến đây.
Cậu xoay đầu, không hề bị gánh nặng tâm lý mà trợn mắt nói dối: “Cháu không phải Vân Niệm.”
Ông lão nhìn theo hướng ánh mắt cậu, lại hỏi: “Ở đây đợi người sao?”
Vân Niệm nói thầm: “Biết rõ còn hỏi.”
“Vậy tôi ở đây chờ với cháu.”
Ông lão tự đi đến bên cạnh cậu, giống như cậu trực tiếp ngồi xuống bậc thang, sau đó yên lặng nhìn chăm chú nhìn về một hướng nào đó.
Cách đó không xa, vài chiếc xe gầm thấp chỉnh tề đậu bên đường, vài người đàn ông cơ bắp ăn mặc như vệ sĩ đứng gần chiếc xe, thỉnh thoảng nhìn về hướng bên này.
Vân Niệm cẩn thận dịch sang một bên, lại nhớ tới khoai lang nướng bị bỏ quên, yên lặng duỗi tay ra, đem khoai lang cùng bắp nướng đều cùng dịch sang bên với mình, theo bản năng không muốn thân cận quá mức với ông lão uy nghiêm này.
Nước sốt nướng dính lên đầu ngón tay cậu, đường quá nhiều làm nước sốt trở nên sền sệt, cậu nhéo nhéo ngón tay bị dính của mình, có chút rầu rĩ, trong lòng oán trách Chu Hành Nghiên sao còn chưa quay trở lại.
Một bàn tay già nua to dày khô ráo vươn đến, bắt lấy cổ tay cậu.
Cậu giật mình, chuẩn bị tránh ra, đối phương lấy từ trong túi áo ra một miếng khăn ướt, giúp cậu lau sạch năm ngón tay trắng nõn mềm mại, sau khi vứt miếng khăn ướt đi, lại lấy một chiếc khăn lụa từ ngực áo ra, lau khô vệt nước trên tay cậu.
Động tác tuy rằng không thuần thục, nhưng tràn ngập kiên nhẫn, tinh tế ôn nhu.
Vân Niệm há miệng nhìn động tác của ông, nhất thời có chút sững sờ.
Đối phương đem chiếc khăn lụa không hề sạch sẽ khô ráo kia một lần nữa gấp lại, nhét lại vào bên trong túi áo khoác, như đang nói chuyện phiếm mà hỏi: “Hằng ngày y chăm sóc cháu như vậy sao?”
Vân Niệm chớp chớp mắt, nhận ra “Y” này là đang ám chỉ ai, theo bản năng mà gật đầu.
Qua một lát như nhớ tới điều gì, nói: “Nhưng anh ấy làm tốt hơn ông.”
Chu Dật Phong trầm ngâm đánh giá đứa nhỏ trước mắt, da thịt non mịn, thần thái cởi mở mà ngây thơ, vừa thấy liền biết đã quen được người nâng trong tay.
Ánh mắt không che giấu sự dò xét, chậm rãi mở miệng: “Nói như vậy, cháu rất thích người được gọi là anh trai kia?”
Vân Niệm vô thức nhéo nhéo đầu ngón tay đã khô của mình, đối với vấn đề này có chút mơ hồ, nhìn thẳng ông một lát, không muốn trả lời.
Chu Dật Phong hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Hay là nói, y ở bên cạnh cháu đã lâu, đã thích loại cảm giác này rồi?”
Vân Niệm càng nghe càng khó chịu, nhưng vì vừa rồi Chu Dật Phong giúp mình lau tay, nên không tức giận, tốt bụng khuyên nhủ: “Ông đừng lãng phí công sức, anh sẽ không theo ông trở về đâu.”
Nói xong, nhìn thấy Chu Dật Phong trước mặt cậu nhận một cuộc gọi, sau đó bình tĩnh đứng lên, quay đầu nhìn cậu, không nhanh không chậm mà nói: “Đợi y lâu như vậy, bây giờ có muốn cùng ta đi gặp y không.”
Vân Niệm sửng sốt, qua vài giây, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao mình đợi lâu như vậy Chu Hành Nghiên vẫn chưa trở về.
Thời điểm xuống núi, trời đã gần giữa trưa, nhưng gió vẫn thổi mạnh như cũ, Vân Niệm có chút mệt, Chu Hành Nghiên cõng cậu trên lưng, hai người đi bộ trở về.
Có một cặp vợ chồng trẻ nắm tay nhau, dắt theo một đứa bé, đã đi cùng họ một đoạn đường dài, đứa bé kia tràn đầy sức sống, nhảy tới nhảy lui.
Vân Niệm ốm yếu ôm lấy vai Chu Hành Nghiên, chôn cả khuôn mặt vào khăn quàng cổ, không muốn nói chuyện.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một âm thanh non nớt, trong trẻo lại tò mò hỏi: “Anh ơi, anh lớn như vậy, sao còn muốn người khác cõng?”
Vân Niệm ban đầu không nghĩ là đang nói chuyện với mình, thẳng đến khi một bàn tay nhỏ kéo kéo quần cậu.
Cậu cúi đầu nhìn lại, tìm thấy bên chân Chu Hành Nghiên một đứa bé cao còn chưa đến đùi anh, đang cố gắng ngẩng cái đầu nhỏ, mở to đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn cậu.
Vân Niệm lười biếng, cố ý đe dọa nói: “Nhóc con, em nhỏ như vậy, còn một mình chạy lung tung, cẩn thận bị người xấu bắt đi.”
Đứa bé kia quay đầu lại nhìn một cái, nói: “Cha mẹ em đang ở phía sau.” Sau đó lại tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi: “Anh ơi, sao anh lại muốn người khác cõng anh ạ?”
Vân Niệm hợp lý hợp tình mà nói: “Anh đi không nổi.”
Đứa bé rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Vậy anh có tự mình ăn cơm không, khi ngủ có dám ngủ một mình không?” Bé nghiêng đầu đánh giá Chu Hành Nghiên, “Có phải cũng muốn anh trai này dỗ anh ngủ không?”
Vân Niệm bất mãn nói: “Anh đương nhiên dám ngủ một mình, sao lại cần người khác dỗ ngủ chứ? Nhóc con, còn không đi tìm cha mẹ em đi.”
Chu Hành Nghiên thả chậm bước chân, từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo, đưa qua cho đứa bé, nói: “Sức khỏe anh trai không tốt, không có người giúp đỡ sẽ rất khó chịu, hiện tại anh trai cần được nghỉ ngơi, đừng quấy rầy anh ấy, được không?”
Đứa bé suy nghĩ rồi gật gật đầu, ngại ngùng thè lưỡi, cầm kẹo chạy đi.
Chu Hành Nghiên thở dài nhẹ nhõm, nghĩ rằng điều này sẽ giúp cho bên tai người kia được yên tĩnh.
Tuy nhiên Vân Niệm đối với chuyện vừa rồi lại canh cánh trong lòng, đánh vào vai Chu Hành Nghiên chút cái, đầy mặt không vui nói: “Đó là kẹo của tôi.”
Chu Hành Nghiên không nghĩ tới điều này, sửng sốt một chút, an ủi nói: “Trong phòng khách sạn vẫn còn rất nhiều.”
Vân Niệm nghịch khăn quàng cổ của hai người, xoắn những sợi len lên trên mặt lại với nhau, trong miệng vẫn tràn ngập giận dỗi nhỏ giọng nói thầm: “Sao anh có thể lấy đồ đã cho tôi đưa cho người khác.”
Chu Hành Nghiên đành phải chịu thua: “Chờ xuống đến nơi sẽ mua lại cho cậu.”
Vân Niệm nói: “Lập tức mua liền”
Đúng lúc hai người ra khỏi nghĩa trang, đã giữa trưa, ngoài cổng lớn có thêm không ít người bán hàng, nhưng lại chẳng có viên kẹo Vân tiểu thiếu gia muốn.
Từ nơi này đến cửa hàng tiện lợi gần nhất lại nằm trên một con đường khác, Chu Hành Nghiên nhìn một vòng, ước lượng thời gian, nói: “Vậy cậu ở đây chờ tôi, tôi qua bên kia xem.”
Vân Niệm chủ động trượt xuống khỏi lưng anh, đang muốn tách ra, lại bị hai chiếc khăn quàng cổ bị buộc vào nhau giật lại, lần nữa ngã lên người Chu Hành Nghiên, chóp mũi đập vào cánh tay Chu Hành Nghiên, đau đến mức hốc mắt lập tức đỏ lên, chớp đôi mắt nhìn về phía Chu Hành Nghiên, như sắp rơi lệ.
Chu Hành Nghiên thở dài trong lòng một tiếng, kiên nhẫn gỡ nút thắt trên khăn quàng cổ của hai người mà Vân tiểu thiếu gia vừa mới nghịch.
Vân Niệm xoa chóp mũi đỏ chót của mình, ngửi được mùi đồ ăn được bán ven đường theo gió bay tới, nhìn đông nhìn tây, không hề áy náy mà thúc giục: “Anh nhanh lên.”
Chu Hành Nghiên vừa mới gỡ rối xong, một trận gió to thổi qua, khăn quàng cổ được giải thoát liền theo cơn gió tự do tung bay, mắc lên một cành cây cách đó không xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Niệm theo hướng gió đuổi theo nó, đi đến dưới tàng cây, nhón chân duỗi tay hướng lên cao, nhưng thế nào cũng không với tới.
Sau đó xoay người, giang hay tay với Chu Hành Nghiên, vô cùng đáng thương mà xin giúp đỡ: “Anh nhanh lại ôm tôi.”
Cậu bỗng nhiên không còn kháng cự Chu Hành Nghiên ôm mình nữa.
Chu Hành Nghiên ôm cậu lên, lo lắng thân thể mềm mại không xương của cậu sẽ bị gập lại giữa không trung, không dám nâng lên quá cao, dưới sự thúc giúc liên tục của Vân Niệm, rốt cuộc cũng nâng lên độ cao thích hợp, cứu lấy chiếc khăn quàng cổ bị mắc kẹt trên cành cây.
Hai người náo loạn một hồi đã thu hút sự chú ý của một số người, Vân Niệm cũng không vì sự cố ngoài ý muốn này mà quên đi những viên kẹo của mình, thúc giục Chu Hành Nghiên đi mua.
Chu Hành Nghiên nói: “Vậy cậu ở dưới gốc cây này chờ tôi, tôi rất nhanh sẽ trở lại.”
Vân Niệm phất tay đuổi người đi, sau đó đi đến trước một quầy hàng, chủ quầy là một ông lão có râu dê mang kính râm, trên quầy hàng ghi viết chữ đoán mệnh, toát ra mùi mê tín, trong thời đại ủng hộ khoa học như hiện nay nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được hoạt động kinh doanh rất ảm đạm.
Vân Niệm hỏi: “Sao ông luôn nhìn theo chúng cháu?”
Đối phương lộ ra biểu tình cao thâm khó đoán, chậm rãi hỏi: “Cậu trai trẻ, cậu có tin vận mệnh không?”
Vân Niệm rảnh rỗi không gì làm, hỏi lại ông: “Vậy ông tính xem, cháu còn có thể sống được bao lâu?”
Đối phương cách một lớp kính râm, nhìn về phía mặt cậu, rơi vào im lặng hồi lâu, cuối cùng hạ giọng, rung đùi đắc ý, thở ngắn than dài nói: “Thiên cơ —— không thể tiết lộ.”
Vân Niệm cười một tiếng, nói: “Cháu liền biết ông đang cố tỏ ra thần bí.”
Nói xong xoay người muốn rời đi.
Chủ quầy vội vàng kéo cậu, “Đừng đi chứ bạn học,“ lòng hụt hẫng quyết định nói: “Như này đi, cậu hỏi lại một câu, nếu tôi còn không đáp được, sẽ không thu tiền cậu!”
Đồng thời cũng lý lẽ hùng hồn giải thích cho chính mình: “Nào có ai ở tuổi này của cậu lại hỏi câu hỏi đó chứ, cố ý thử ta sao nhóc con.”
Vân Niệm nghĩ nghĩ, liền nói thêm: “Vậy ông tính xem, năm nay khi nào nhà tôi có tuyết rơi?”
Đối phương vừa nghe, liền lấy di động ra, vẻ mặt nắm chắc thắng lợi, xem xét dự báo thời tiết, nói: “Theo trạm khí tượng địa phương, trong một tuần nữa sẽ có tuyết lớn, cẩn thận khi ra ngoài tránh bị trượt ngã.”
Hỏi tiếp Vân Niệm: “Nhà cậu? Nhà cậu ở đâu?”
Vân Niệm khoanh tay thất vọng nhìn ông, nhịn không được muốn khuyên ông đổi nghề, dù sao với cái trình độ này còn không thể lừa được Vân Mạnh Tề và chú Trần.
Cậu thông cảm trả cho chủ quầy một ít tiền công, xoay người đi dạo khắp các quầy hàng khác.
Cuối cùng trở lại dưới tàng cây, ngoan ngoãn ngồi ở bậc thang, hai tay lần lượt cầm bắp nướng và khoai lang nướng, một bên gặm bắp nướng ngọt ngào, một bên nhìn về hướng Chu Hành Nghiên rời đi.
Khoai lang nướng trên tay còn lại quá nóng, cậu có chút không biết cắn thế nò, tùy tiện ném bên cạnh, trong lòng nghĩ chờ Chu Hành Nghiên trở về lại ăn.
Chờ tới chờ lui, trước sau không chờ được Chu Hành Nghiên, không khỏi có chút mất kiên nhẫn, bắp nướng cũng ném đi, một mình ngồi rầu rĩ.
Cậu ăn mặc bảnh bao, diện mạo xinh đẹp, thoạt nhìn tuổi cũng còn nhỏ, lại một người lẻ loi ngồi ở nơi này, ôm củ khoai lang nướng phát ngốc, thực sự làm người chú ý, tưởng đứa trẻ nhà giàu có nào đó không rành thế sự bị lạc bên ngoài.
Ngồi không đến vài phút, đã có mấy bác trai bác gái nhiệt tình hỏi cậu có muốn giúp gọi cảnh sát không.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên khi một bóng người chống gậy xuất hiện trước mặt, Vân Niệm không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu từ chối, nhẹ nhàng mở miệng: “Không cần, cảm ơn, cháu không lạc đường, cháu đang đợi anh trai cháu.”
Ngẩng đầu lên thấy, người đến không giận mà uy nhìn dáng vẻ có chút quen mắt, là Chu lão tiên sinh lần trước đến Vân gia một lần, ông nội Chu Hành Nghiên.
Đối phương đánh giá cậu, thanh âm già nua mà mạnh mẽ hỏi: “Cháu là Vân Niệm đúng không?”
Vân Niệm ngạc nhiên khi gặp ông nội Chu Hành Nghiên ở nơi này, đại khái có thể đoán được mục đích đối phương đến đây.
Cậu xoay đầu, không hề bị gánh nặng tâm lý mà trợn mắt nói dối: “Cháu không phải Vân Niệm.”
Ông lão nhìn theo hướng ánh mắt cậu, lại hỏi: “Ở đây đợi người sao?”
Vân Niệm nói thầm: “Biết rõ còn hỏi.”
“Vậy tôi ở đây chờ với cháu.”
Ông lão tự đi đến bên cạnh cậu, giống như cậu trực tiếp ngồi xuống bậc thang, sau đó yên lặng nhìn chăm chú nhìn về một hướng nào đó.
Cách đó không xa, vài chiếc xe gầm thấp chỉnh tề đậu bên đường, vài người đàn ông cơ bắp ăn mặc như vệ sĩ đứng gần chiếc xe, thỉnh thoảng nhìn về hướng bên này.
Vân Niệm cẩn thận dịch sang một bên, lại nhớ tới khoai lang nướng bị bỏ quên, yên lặng duỗi tay ra, đem khoai lang cùng bắp nướng đều cùng dịch sang bên với mình, theo bản năng không muốn thân cận quá mức với ông lão uy nghiêm này.
Nước sốt nướng dính lên đầu ngón tay cậu, đường quá nhiều làm nước sốt trở nên sền sệt, cậu nhéo nhéo ngón tay bị dính của mình, có chút rầu rĩ, trong lòng oán trách Chu Hành Nghiên sao còn chưa quay trở lại.
Một bàn tay già nua to dày khô ráo vươn đến, bắt lấy cổ tay cậu.
Cậu giật mình, chuẩn bị tránh ra, đối phương lấy từ trong túi áo ra một miếng khăn ướt, giúp cậu lau sạch năm ngón tay trắng nõn mềm mại, sau khi vứt miếng khăn ướt đi, lại lấy một chiếc khăn lụa từ ngực áo ra, lau khô vệt nước trên tay cậu.
Động tác tuy rằng không thuần thục, nhưng tràn ngập kiên nhẫn, tinh tế ôn nhu.
Vân Niệm há miệng nhìn động tác của ông, nhất thời có chút sững sờ.
Đối phương đem chiếc khăn lụa không hề sạch sẽ khô ráo kia một lần nữa gấp lại, nhét lại vào bên trong túi áo khoác, như đang nói chuyện phiếm mà hỏi: “Hằng ngày y chăm sóc cháu như vậy sao?”
Vân Niệm chớp chớp mắt, nhận ra “Y” này là đang ám chỉ ai, theo bản năng mà gật đầu.
Qua một lát như nhớ tới điều gì, nói: “Nhưng anh ấy làm tốt hơn ông.”
Chu Dật Phong trầm ngâm đánh giá đứa nhỏ trước mắt, da thịt non mịn, thần thái cởi mở mà ngây thơ, vừa thấy liền biết đã quen được người nâng trong tay.
Ánh mắt không che giấu sự dò xét, chậm rãi mở miệng: “Nói như vậy, cháu rất thích người được gọi là anh trai kia?”
Vân Niệm vô thức nhéo nhéo đầu ngón tay đã khô của mình, đối với vấn đề này có chút mơ hồ, nhìn thẳng ông một lát, không muốn trả lời.
Chu Dật Phong hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Hay là nói, y ở bên cạnh cháu đã lâu, đã thích loại cảm giác này rồi?”
Vân Niệm càng nghe càng khó chịu, nhưng vì vừa rồi Chu Dật Phong giúp mình lau tay, nên không tức giận, tốt bụng khuyên nhủ: “Ông đừng lãng phí công sức, anh sẽ không theo ông trở về đâu.”
Nói xong, nhìn thấy Chu Dật Phong trước mặt cậu nhận một cuộc gọi, sau đó bình tĩnh đứng lên, quay đầu nhìn cậu, không nhanh không chậm mà nói: “Đợi y lâu như vậy, bây giờ có muốn cùng ta đi gặp y không.”
Vân Niệm sửng sốt, qua vài giây, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao mình đợi lâu như vậy Chu Hành Nghiên vẫn chưa trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro