Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư

Thật ra là em c...

Hồng Diệp Nguyệt Thượng

2024-10-07 09:32:48

Cậu không ngửi thấy bất kỳ mùi cồn nào, chỉ có hơi thở sạch sẽ thoải mái quen thuộc nhất, không khỏi buồn bực, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn chằm chằm Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên ôm cậu từ bồn rửa mặt xuống, thả vào bồn tắm chứa đầy nước.

Cơ thể trắng trẻo ngâm vào nước, càng thêm ấm áp mềm mại.

Nhiệt độ nước vừa phải khiến Vân Niệm thoải mái híp mắt, cáu kỉnh vừa rồi trên gương mặt xinh đẹp không còn nữa, thoải mái hưởng thụ sự phục vụ cẩn thận tỉ mỉ của người bên cạnh.

Ánh mắt Chu Hành Nghiên lang thang trên khuôn mặt cậu, thiếu niên xanh xao mong manh vĩnh viễn không biết mình có bao nhiêu sức hấp dẫn, không chút phòng vệ nào trước mặt anh nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ giọng ngân nga một giai điệu.

Mặc dù nhận thấy được tầm mắt của người bên cạnh dừng lại trên mặt mình quá lâu, Vân Niệm vẫn như cũ không mở mắt, dáng vẻ chây lười, thuận miệng hỏi: "Sao anh cuwss nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Chu Hành Nghiên không nói chuyện, ánh mắt dọc theo xương quai xanh cậu di chuyển xuống, khung cảnh dưới nước bị những bọt bong bóng xà phòng rất dày che lấp.

Cơ thể dưới nước hơi cử động, mặt nước nhẹ nhàng lắc lư.

Vân Niệm không đợi được anh trả lời, tò mò mở mắt, nắm một nắm bọt biển, tự cho là tập kích bất ngờ chùi lên mặt anh, nhưng lại bị túm được cổ tay.

"Buông tay tôi ra." Tuy mình là người ta tay trước, nhưng không ngăn được Vân Niệm ngang ngược.

Chu Hành Nghiên cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau, bọt xà phòng trong lòng bàn tay bị ép vỡ từng mảnh.

Trên mặt Vân Niệm cũng không lộ ra chút tức giận nào, ngược lại kéo nam nhân về phía mình, ngoài miệng nói: "Anh lại đây một chút."

Ý trêu chọc trong mắt cậu vô cùng rõ ràng, Chu Hành Nghiên làm bộ không phát hiện ra khác thường gì, để mặc cậu kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Khoảng cách gần đến mức như sắp hôn lên mặt đối phương, Vân tiểu thiếu gia như ý muốn đổ nước lên người Chu Hành Nghiên, cười đến là thỏa mãn tinh nghịch, khác hoàn toàn với thiếu niên đầy vẻ khó chịu trước đó.

Tóc và quần áo Chu Hành Nghiên đều bị làm loạn, sự nghiêm túc lạnh nhạt ngày thường đối với người ngoài bị nước thấm ướt, trở nên mềm mại dính dính, mắng nhỏ một tiếng "Trẻ con", cánh tay rắn chắc vòng ra phía sau thiếu niên, bàn tay to lớn nâng ót cậu cúi người hung hăng hôn xuống.

Tiếng cười của Vân Niệm bị chặn trong miệng, đuôi mắt mang theo ý cười được phủ mọt lớp ửng hồng.

Theo sự gia tăng của nụ hôn, đuôi mắt hồng hồng cũng càng trở nên rực rỡ.

Chu Hành Nghiên kiên nhẫn dạy cậu cách thở, cũng bất lực với sự chậm tiến bộ của cậu trong phương diện này.

Vân Niệm bị hôn đến choáng váng, vẫn không quên muốn trêu chọc người, khi đối phương đang hôn đến quấn quýt si mê, vốc từng vốc nước ấm vẩy lên ngực và đùi đối phương.

Chu Hành Nghiên dở khóc dở cười. Vân Niệm đêm nay chơi cực kỳ vui, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác nữa.

Cuối cùng hai người cũng đều tắm xong, kim đồng hồ điểm đúng 0 giờ khuya.

Vân Niệm nhìn thoáng qua thời gian, nép vào trong ngực nam nhân, cánh môi bị hôn đến đỏ bừng lúc đóng lúc mở, hơi có chút bất mãn nói nhỏ: "Đều tại anh, sinh nhật tôi đã trôi qua luôn rồi."

Chu Hành Nghiên ôm người lên giường, nghe đối phương đang buồn ngủ vẫn mềm như bông mà oán giận một giờ cuối cùng của sinh nhật đã trôi qua vì bị hôn trong phòng tắm, không nhịn được, lại hôn một cái, ngăn chặn cái miệng đang lải nhải.

Vân Niệm bất mãn với nam nhân tôi nay hôn môi mãi không dứt, lại bị trọng lượng trên người đè tới khó chịu, không cách nào ngủ được, nắm tóc annh, cào lên vai anh, cố gắng đẩy nam nhân xuống khỏi người mình.

Chu Hành Nghiên cảm nhận được cậu giãy giụa mãnh liệt hơn so với ngày thường, lùi lại một chút, có chút khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy bé cưng, có phải bị đau ở đâu không?"

"Anh đi xuống."

Vân Niệm đẩy đẩy người đang đè trên người.

Chu Hành Nghiên thấy cậu không vui, nghĩ nghĩ, nghe lời làm theo.

Vân Niệm lại vỗ vỗ gối đầu bên cạnh, ra chỉ thị: "Nằm ở đây."

Chu Hành Nghiên hứng thú liếc nhìn cậu, nằm xuống bên cạnh cậu.

Mới vừa nằm xuống, cậu liền không chút khách khí đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên ngực Chu Hành Nghiên, trả thù đối phương vừa rồi đã thô lỗ, cằm gác trên vai nam nhân, ngẩng đầu hỏi: "Bị đè nặng như vậy anh có thấy thoải mái không?"

Cõi lòng Chu Hành Nghiên tràn ngập ấm áp mềm mại, chân thành gật gật đầu: "Thoải mái."

Vân Niệm nhất thời cứng họng, ngẩn người, vươn lên cắn lên môi anh.

Chu Hành Nghiên hoàn toàn không thể cưỡng lại sự cám dỗ này. Mặc dù thiếu niên làm ra loại hành động này là vì ra uy và trả thù nhiều hơn.

Da thịt chạm nhau, suy nghĩ rất nhanh liền thay đổi, ánh sáng của phòng ngủ mông lung chọc người tưởng tượng đen tối.

Vân Niệm cũng không biết vì sao mình đã bị áp chế ngược lại, bất quá lần này Chu Hành Nghiên rất có chừng mực, không ép cậu đến mức thở dốc.

Nam nhân phía trên bình tĩnh chăm chú nhìn lồng ngực phập phòng và gương mặt đỏ ửng, chờ cậu hoàn hồn lại sau đợt quấn quýt môi lưỡi vừa rồi, sau đó cúi người chuẩn bị tiếp tục hôn xuống.

"Chu Hành Nghiên." Thiếu niên bỗng nhiên kêu tên anh.

Anh không thể không lần nữa tạm dừng, dùng biểu cảm dịu dàng giả tạo gói lại những ham muốn dơ bẩn đang rỉ ra trong từng hơi thở và ánh mắt, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế em?"

"Anh nhất định là đang rất muốn làm tình với tôi."

Thiếu niên rất chắc chắn nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Hành Nghiên đột ngột không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy trái tim tim bị một bàn tay nhỏ ác ý nắm chặt, hô hấp lập tức càng trở nên nặng nề.

Nhưng giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái lại tự nhiên như thể đang nói một điều gì đó rất bình thường, không nghe ra được chút dấu vết dục vọng nào.

"Vậy còn em, em muốn không?"

Anh bám vào tai Vân Niệm thì thầm, vừa mở miệng, mới phát hiện giọng nói anh đã bị ham muốn làm cho khàn khàn.

"Nhưng tôi muốn ngủ."

Vân Niệm thậm chí bắt đầu chậm rì rì mà dụi mắt, giống như hoàn toàn không nhận thấy được lúc này mình đang đứng trước móng vuốt của con sói hung ác đang thèm nhỏ dãi vì đói khát từ lâu, là một con con cừu non không hề có sức phản kháng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ăn vào bụng đến xương cũng không nhả.

Cậu thật sự rất mệt, trong lòng oán trách Chu Hành Nghiên làm loạn không yên.

Nhưng lỗ tai lại nghe được những lời như vậy của nam nhân đang sắp bị ham muốn nuốt chửng, dường như là đang nói, nếu không phải bởi vì buồn ngủ, đêm nay thật sự có thể làm những gì mình muốn.

Chu Hành Nghiên nhìn cậu không chớp mắt, hỏi: "Em có biết mình đang nói gì hay không?"

Tốc độ Vân Niệm đi vào giấc ngủ luôn rất mau, cơn buồn ngủ ập đến đôi mắt nhắm lại là có thể ngủ, mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm nói: "Tôi nói, tôi muốn ngủ......"

Nói xong, hai cánh tay thon dài mềm mại như dây leo quấn lên trên cổ nam nhân, xem đối phương như chiếc gối ôm hình người, chìm vào giấc ngủ sâu.

Chu Hành Nghiên bỗng nhiên không biết nên cười hay nên tức giận, dục vọng giống như ngọ lửa đang hừng hực thiêu đốt, quấn chặt lấy cơ thể không chút quan tâm sức hấp dẫn trí mạng của bản thân đối với anh, không hề có chút gánh nặng tâm lý nào mà châm dầu vào lửa.

Anh cố gỡ tay Vân Niệm xuống khỏi vai mình, dỗ dành: "Ngoan, anh đi toilet một chút."

Trong lúc ngủ mơ Vân Niệm dựa vào bản năng ngang ngược mà siết anh càng chặt hơn, không nói đạo lý từ chối nói: "Không được đi."

Vân Niệm ôm "gối ôm" của mình, ngủ càng thêm say sưa.

Hơi thở ngọt ngào cùng những xúc cảm tuyệt vời trên người thiếu niên không ngừng tra tấn từng tế bào trong cơ thể Chu Hành Nghiên, lúc này, anh thật sự có chút hối hận, không nên nuôi tiểu thiếu gia thành thói quen khi ngủ bám chặt lấy anh.

Đêm nay là một trải nghiệm hoàn toàn trái ngược của cả hai người.

Ngày hôm sau Chu Hành Nghiên hiếm thấy dậy muộn hơn Vân Niệm.

Anh bị âm thanh của màn trập máy ảnh đánh thức, vừa mở mắt, đã đối diện với ống kính máy ảnh đang hoạt động.

Ống kính gần sát khuôn mặt anh, từ phía dưới có thể thấy nửa khuôn mặt của thiếu niên cầm máy ảnh.

Vân Niệm điều chỉnh ống kính, lại ấn màn trập, lần đầu tiên tiên nhìn thấy Chu Hành Nghiên tỉnh dậy từ màn hình máy ảnh, nhưng vẫn ôm máy ảnh như cũ, cách một lớp ống kính vẫn ung dung đánh giá dáng vẻ nam nhân mới vừa tỉnh lại, giống như đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật.

Chu Hành Nghiên không phải lần đầu tiên trở thành đối tượng nghiên cứu của cậu, hơi có chút bất đắc dĩ dung túng cậu đi vòng quanh mình chụp trong chốc lát, dỗ dành nói: "Bé cưng ngoan, đừng làm loạn."

Giọng nói của Vân Niệm từ phía sau máy ảnh truyền đến, cười nói: "Anh nên cạo râu rồi."

Chu Hành Nghiên nhân lúc cậu chưa chuẩn bị, ôm chầm lấy chiếc eo mềm mại kia, ôm vào trong ngực, đặt chiếc máy ảnh vướng víu qua một bên, dùng lớp râu xanh mới lún phún mọc cọ khắp mặt và cổ cậu, giọng nói lúc mới tỉnh ngủ mang theo sự thoải mái và lười biếng, "Nghệ thuật gia nhỏ của chúng ta gần đây đã chụp ra kiệt tác gì rồi?"

Vân Niệm bị cọ vừa đau vừa ngứa, cười đến thở hồng hộc, trốn thế nào cũng không trốn thoát, chôn đầu vào trong lòng anh, thở hổn hển nói: "Anh thả, anh thả tôi ra, tôi không muốn để ý anh nữa!"

Chu Hành Nghiên sợ cậu cười nhiều khó chịu, ngừng chọc ghẹo, khẽ vuốt nhẹ từng cái trên lưng cậu, cho thở đều lại, miệng rất quen thuộc mà xin tha: "Anh sai rồi cục cưng, đừng không để ý tới anh."

Vân Niệm lấy lại bình tĩnh, nặng nề hừ một tiếng, vẫn còn tức giận.

Chu Hành Nghiên cũng không vội, đuổi theo tiếp tục dỗ dành.

Khi ăn sáng Vân tiểu thiếu giá rốt cuộc cũng đại phát từ bi tỏ vẻ không còn so đo với anh nữa.

Sau đó Chu Hành Nghiên dò hỏi cậu định đón năm mới như thế nào, Vân Niệm kiên trì không trở về Vân gia, muốn ở bên ngoài đón năm mới, Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân rất phiền lòng, Chu Hành Nghiên lại không có gì không hài lòng.

Vân Niệm có Chu Hành Nghiên ủng hộ, hoàn toàn không lo lắng sẽ bị Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân từ chối quyết định này, sáng sớm đã tự hỏi đi chơi ở đâu để đón giao thừa.

Chu Hành Nghiên an tĩnh nhìn cậu, trong mắt toát ra sự cưng chiều dù là ai cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lúc này điện thoại Vân Niệm vang lên, là Thẩm Phù Ngọc gọi video đến, nhìn thấy Chu Hành Nghiên cũng ở cùng, không kinh ngạc chút nào, còn không sợ chết mà trêu chọc: "Tối hôm qua qau đêm ở khách sạn à, đổi chổ cho kích thích hơn sao?"

Vân Niệm nghe không hiểu, khó hiểu hỏi: "Cái gì càng kích thích hơn?"

Mặc dù Thẩm Phù Ngọc hiện giờ đang ở nước ngoài, nhưng ngày thường Vân Niệm vẫn giữ liên lạc.

Chu Hành Nghiên nghĩ đến tối hôm qua Vân Niệm lại nói ra lời trắng trợn táo bạo như vậy, lo lắng Vân Niệm đã học được một số thói hư tật xấu từ Thẩm Phù Ngọc.

Anh đang định trực tiếp tắt điện thoại, bị Vân Niệm né tránh.

Vân Niệm tiếp hỏi: "Anh đang nói cái gì?"

Thẩm Phù Ngọc thoáng nhìn dáng vẻ không mấy thân thiện của Chu Hành Nghiên, cười khẽ thay đổi đề tài, hỏi Vân Niệm hôm qua đã nhận được quà sinh nhật của mình chưa, có thích hay không.

Chu Hành Nghiên thấy hai người nói chuyện này, tạm thời từ bỏ ý muốn tắt điện thoại.

Vân Niệm lại nói thêm chút chuyện phiếm về chuyện ở câu lạc bộ, tuy rằng cái người đứng đầu Thẩm Phù Ngọc đã bỏ chạy, câu lạc bộ vẫn hoạt động như cũ, sau khi phát hiện Vân Niệm chụp người rất đẹp, từ đó trưng dụng cậu làm nhiếp ảnh gia.

Thẩm Phù Ngọc nghe nói đàn em yếu đuối mảnh khảnh đâng làm việc không công cho câu lạc bộ, không ngừng lắc đầu, hỏi cậu có suy nghĩ thế nào về lời đề nghị trước đây của hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vân Niệm do dự nói: "Hiện tại em đang ở Trăn Thành, em còn chưa nghĩ xong."

"Không vội, chuyện này chủ yếu xem cậu có thích hay không."

Thẩm Phù Ngọc mới vừa nói xong, đầu bên kia hình như có người tới tìm, vội vàng cúp điện thoại.

Vân Niệm lười đến tiếp tục ăn sáng, chán nản chạy đến chơi đùa vơi máy ảnh mới mua.

Chu Hành Nghiên khó tránh khỏi để tâm, tự hỏi một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn trực tiếp hỏi ra: "Hắn đã nói gì với em?"

Vân Niệm đã sớm đem chuyện đầu bên kia để ra sau đầu, qua vài giây mới phản ứng lại anh đang ám chỉ điều gì, lười nói chuyện, ghé vào sô pha đưa lưng về phía anh nói: "Anh không thể tự mình xem sao."

Chu Hành Nghiên bắt lấy điện thoại cậu tiện tay ném qua, lướt đến lịch sử trò chuyện của Thẩm Phù Ngọc, nội dung cuộc trò chuyện đứng đắn hơn nhiều so với tưởng tượng, gần đây Thẩm gia có hợp tác với một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, Thẩm Phù Ngọc biết Vân Niệm thích nghịch máy ảnh, hỏi Vân Niệm có muốn đi theo nhiếp ảnh gia đó chơi không, thuận tiện học thêm một chút gì đó, dù sao cũng vui hơn nhiều so với mấy trò vặt vãnh trong câu lạc bộ.

Chu Hành Nghiên tiếp tục lướt lên trên lịch sử trò chuyện, xác định Thẩm Phù Ngọc ở trước mặt Vân Niệm là một đàn anh đứng đắn, không nói lung tung chuyện gì, liền hỏi: "Em nghĩ như thế nào?"

Vân Niệm thất thần, chậm rì rì nói: "Tôi đang suy nghĩ, đàn anh Thẩm hình như lại yêu đương rồi."

Chu Hành Nghiên thấy cậu trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia, hiển nhiên là không có hứng thú với đề nghị của Thẩm Phù Ngọc, như vậy cũng không có gì không tốt, liền thuận theo cậu tán gẫu vài câu: "Sao em biết được?"

Vân Niệm thuận miệng nói: "Tôi xem qua ảnh anh ấy gửi đó, Chu Hành Nghiên, đôi mắt của anh chạy đi đâu rồi."

Chu Hành Nghiên nào để ý đến Thẩm Phù Ngọc, hay ảnh chụp gì, liếc nhìn người đang lười biếng vùi sâu trên sofa, vài bước đi đến trước mặt, từ sau lưng áp lên, hôn lên má cậu, cắn vành tai mềm của cậu, giọng nói trầm thấp: "Bé cưng, đôi mắt anh nhìn ai, em không biết sao?"

Vân Niệm dùng hết sức quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc dò hỏi: "Nhìn ai a?"

Chu Hành Nghiên dừng một chút, đành phải tiếp tục hôn.

Vân Niệm ban đầu vẫn có thể đuổi kịp tiết tấu hôn môi của anh, giống như trò chơi rượt đuổi, chỉ chốc lát sau đã mất kiên nhẫn, một bên trốn một bên kháng nghị: "Gần đây anh hôn tôi cũng hôn quá nhiều rồi."

Chu Hành Nghiên thừa dịp cậu đang thở dốc, hỏi cậu: "Hiện tại đã biết chưa?"

Vân Niệm vừa quay đầu, liền nhìn thẳng vào mắt anh, bị ánh mắt sâu thẳm lại phức tạp bao phủ, hơi giật mình, theo bản năng gật đầu.

Chu Hành Nghiên cảm thấy hơi vui, hôn hôn lên trán cậu.

Vân Niệm chỉ chỉ máy ảnh đang mở, hỏi: "Vậy tôi có thể tiếp tục chơi không?"

Chu Hành Nghiên trong lòng thở dài, giúp cậu vuốt phẳng nếp nhắn trên quần áo, chải vuốt lại sợi tóc bị lệch, nói: "Chơi đi."

Những ngày tiếp theo Chu Hành Nghiên rất bận rộn, trời trở lại Vân Niệm cũng không thích ra cửa, đa số thời gian đều ngoan ngoãn ở trong phòng, Chu Hành Nghiên chọn cho Vân Niệm một tài xế rất chu đáo, sợ vị tiểu thiếu gia này buồn chán đến hỏng, thỉnh thoảng dẫn cậu ra ngoài chơi.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Sau đó đến Tết, Tết năm nay bọn họ cùng đón ở nhà Chu Dật Phong, Chu Hành Nghiên đương nhiên trước sau như một mà không quá vui khi gặp mặt Chu Dật Phong, nhưng mà Chu Dật Phong có rất nhiều cách dụ dỗ Vân Niệm qua.

Như thể nắm bắt được sự sống của Chu Hành Nghiên.

Chu gia có địa vị rất cao Trăn Thành, kẻ vội vã lấy lòng nhiều vô số kể, đặc biệt vào những ngày lễ thế này, khách lại đến càng đông, Chu Dật Phong mấy năm gần đây lại càng sống giống như người cô đơn chân chính, trang viên to như vậy nhưng trống không, cửa lớn luôn đóng, ai cũng không để ý tới, càng tăng thêm vài phần tịch liêu.

Năm nay náo nhiệt hơn nhiều, người hầu Chu gia đều biết gần đây có một vị khách nhỏ rất thích náo nhiệt, chủ nhân cũng vui vẻ dung túng, vì thế khắp nơi đều được trang trí hoàn toàn mới mẻ, rực rỡ, ngoại trừ diện tích quá rộng, nơi này thật sự rất có không khí chào đón năm mới của một gia đình bình thường.

Chu Dật Phong mời đến nhóm đầu bếp tốt nhất từ khắp nơi trên thế giới chuẩn bị cho họ bữa cơm trong khu vườn với lò sưởi đang cháy, nghệ nhân pháo hoa sẽ biểu diễn màn pháo hoa mới nhất rực rỡ nhất cho họ xem, những ngày đông trống trải tịch liêu đã trở nên náo động và lộng lẫy.

Đôi mắt trong veo sạch sẽ của Vân Niệm phản chiếu lại một thế giới đầy màu sắc, kêu lên giống như một đứa trẻ chưa từng bị thế giới này ô nhiễm, không chút che giấu sự hưng phấn của chính mình vào giờ phút này.

Chu Hành Nghiên cùng Chu Dật Phong cùng nhau nhìn, không nói lời nào. Mạc dù Chu Hành Nghiên không muốn thừa nhận mình sẽ biến thành người giống Chu Dật Phong, nhưng khí chất trầm lặng của hai người càng ngày càng giống.

Khi người hầu mang món điểm tâm ngọt đến, Vân Niệm liền bỏ chạy, trên bàn dài chỉ còn hai ông cháu, bầu không khí đột nhiên thay đổi như trời với đất, cảm giác áp bức mạnh mẽ ập đến, kèm theo từng đợt ớn lạnh.

Cũng may Chu Hành Nghiên rất nhanh đã đứng dậy rời đi, đuổi theo bước chân Vân Niệm.

Đến một bãi đất trống, màn pháo hoa tư nhân của Chu gia biểu diễn đã sắp kết thúc.

Vân Niệm nôn nóng muốn đốt thử pháo, muốn tự mình đốt lửa, nhìn lại Chu Hành Nghiên, bỗng nhiên có thêm tự tin, duỗi dài cánh tay ra đốt lửa.

Chu Hành Nghiên hơi nhíu mày, theo bản năng cảm thấy lo lắng.

Chỉ thấy bật lửa phun ra ngọn lửa, mồi lửa vừa đốt vào tim pháo một chút, còn chưa kịp bật cháy, Vân tiểu thiếu gia đã kinh hồn bạt vía chạy đi, trốn vào lòng anh, đầu cũng vùi sâu vào.

Chu Hành Nghiênnhòn thấy buồn cười, xoa đầu câu một phen.

Vân Niệm không nghe thấy động tĩnh gì, từ trong ngực nam nhân ló đầu ra, nhìn lên, pháo hoa vẫn đang nguyên vẹn nằm trên bãi đất trống.

Vì thế lại thử thêm vài lần, mỗi lần đều gấp không thể chờ mà trốn là lồng ngực Chu Hành Nghiên, lần nào cũng không thành công đốt được lửa, pháo hoa không nổ, tự mình chạy tới chạy lui đến thở hồng hộc.

Chu Hành Nghiên không biết đã ôm người vào lòng lần thứ mấy, trên mặt đã hiện rõ ý cười, ngay cả giọng nói trầm tĩnh lạnh lùng cũng mang theo ý cười, chỉ vào thùng pháo hoa kia không chừa chút mặt mũi nào mà nói: "Bé cưng, em hình như chưa đốt được nó lên."

Vân Niệm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Chu Hành Nghiên, bản thân cũng cảm thấy buồn cười, làm ra dáng vẻ đã biết trước, nghiêm túc mà chậm rãi nói: "Buồn cười nhỉ, thật ra là em cố ý chọc anh vui vẻ đó Chu Hành Nghiên."

Nói xong, thật sự không thể giả vờ được nữa, để mặc bản thân cười thật to ra tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư

Số ký tự: 0