Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 106
Thực Lộc Khách
2024-10-11 07:58:27
Đêm tối.
Sau khi tắm xong, Khanh Chu Tuyết cũng không nhàn rỗi mà dứt khoát đi đến thư phòng, thu thập lại những tờ giấy với nhiều ghi chú vụn vặt của mình, tay kia thì cầm bản chép tay quyển 《 Hợp Hoan Yếu Thuật 》 xếp chồng lên.
Ngó nghiêng trái phải một phen, dường như không còn bỏ sót gì.
Nàng tập trung tĩnh tọa nhìn đống giấy lớn này giây lát, lại không có việc gì mà lấy một quyển, lật ra xem.
Khanh Chu Tuyết ngày thường làm chuyện gì cũng đều rất tập trung, nhưng giờ phút này nhìn thấy những bút tích chằng chịt kia, nhìn vào trong mắt nhưng đầu óc thì trống rỗng, cũng không biết rốt cuộc là mình đang nhìn cái gì.
Nàng khẽ thở dài, sắp xếp lại lần nữa cho tốt, ôm vào trong lòng rồi hướng về phía phòng ngủ từ thư phòng.
Sư tôn khoác một cái áo ngoài màu tím mỏng tang, giống như là vừa tắm xong, lúc đi lướt qua người, nàng còn ngửi thấy được mùi bồ kết thoang thoảng trên thân người kia.
..............................
Sàn nhà trong phòng ngủ mới được lau sạch hôm qua, Vân Thư Trần vẫn chưa đi giày vớ vào, dẫm chân trần đi về phía giường, mắt cá chân thanh tú trắng trẻo như ẩn như hiện, lúc bước đi vạt áo khẽ lung lay, tựa như một đoạn thân sen ngọc ngà khép thành đóa sen.
Nàng vừa ngồi lên giường, liền liếc về phía Khanh Chu Tuyết, không khỏi mỉm cười, "Ngươi xem ra học được khá nhiều."
Chồng lên như một tòa núi nhỏ.
Khanh Chu Tuyết sắp xếp chỉnh tề những tờ giấy kia, trong lòng bỗng sinh ra một chút luống cuống mờ mịt. Nàng hiện giờ đã hiểu thế nào là mùi vị vân vũ Vu Sơn, nhưng nếu cần phải song tu giải độc --- này hiển nhiên là chuyện quan trọng của sư tôn, nàng không dám buông lỏng.
Bầu không khí vì vậy có phần trầm trọng, giống như trở lại lúc ban đầu nàng theo sư tôn tu luyện công pháp.
Khanh Chu Tuyết ngồi xuống đoan chính, hỏi cũng đầy đoan chính, "Sư tôn muốn xem quyển nào?"
Ngươi chẳng lẽ chỉ tính đọc sách thôi sao? Vân Thư Trần dưới đáy lòng thầm oán hận, ho khẽ một tiếng, "Người tùy ý lấy một quyển tới là được."
Dưới ánh đèn mờ nhạt, nàng nhìn đồ nhi mình cuối cùng chọn một quyển, cầm trong tay hướng về phía nàng bước tới.
Nàng càng lúc càng tới gần, chặn lại ánh sáng, bầu không khí càng thêm có phần tăm tối. Vân Thư Trần kéo tay nàng, lấy quyển sách kia lại. Mở ra nhìn nhìn, đập vào mắt là từng hàng chữ thanh tú của Khanh Chu Tuyết.
Nàng vốn là muốn nhìn xem có những ngôn từ đặc sắc hay không, nhưng không thể không nói, tàng thư của Liễu Tầm Cần quả là ---
Vân Thư Trần nhìn một chút, vậy mà tâm trạng cũng bớt xao động hẳn. Một lúc sau nàng lấy lại tinh thần, để sách qua một bên, nhìn Khanh Chu Tuyết, "Hiểu hết chưa?"
"Tương đối."
"Ừm."
Nàng ngồi xếp bằng, "Vậy ngươi lên đi."
Khi hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, Vân Thư Trần phát hiện cả người Khanh Chu Tuyết căng cứng.
Vốn dĩ có điểm hồi hộp, bỗng phát hiện ra đối phương còn khẩn trương hơn, bởi vậy sự hồi hộp của bản thân cũng giảm đi đôi chút. Vân Thư Trần dịu dàng nói, "Khanh nhi đang sợ điều gì? Ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi nha."
Khanh Chu Tuyết đang nhớ lại những lời dặn dò của Liễu Tầm Cần, sau khi rà soát lại một lượt ở trong lòng, xác nhận bản thân sẽ không quên, mới chậm rãi thở dài một hơi, "... Sợ lại không nhớ để song tu."
Nàng vốn dĩ cho rằng không thể nào quên được. Nhưng lần trước, ký ức của Khanh Chu Tuyết vẫn còn rõ ràng, song tu có trình tự ngay ngắn, vậy mà ngay tại lúc sư tôn hôn tới liền rơi vào trong hỗn độn, sau đó tự nhiên mà quên mất.
..............................
..............................
Ánh nến khẽ lay chuyển.
Giờ Tý đã đến.
Vân Thư Trần nghe thấy vậy liền nói, "Đều là những thứ ngươi đã học, sẽ không quên được. Đầu tiên cần làm gì?"
"Thoát y." Khanh Chu Tuyết cúi đầu cởi y phục của mình. Ở phương diện này nàng không có gì kiêng kị, như đẩy ra một cánh hoa để lộ bản thân mình.
Y phục như mây mù rơi xuống, chồng chất ở bên cạnh.
Lọt vào trong mắt đều là băng cơ ngọc cốt, nàng quả thực giống như một viên dạ minh châu có thể tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Vân Thư Trần chỉ liếc mắt nhìn thôi đã thấy nóng bừng mặt, búng ngón tay một cái, ngọn đèn tắt lịm, cả phòng rơi vào bóng tối.
Trong bóng tối thăm thẳm, nàng mới có thể cởi ra một cách nhẹ nhõm.
"Tiếp theo?"
Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ, trong bóng đêm sờ soạng, tìm được tay của nàng, ngưng thần tĩnh tâm đem một sơi linh lực đi vào thăm dò.
Nàng khá cẩn thần du hành qua kinh mạch toàn thân và đan điền của sư tôn, dẫn dắt hàn khí ở trong thân thể kéo tới.
Sau đó Khanh Chu Tuyết vận công một chu thiên, dẫn dắt những hàn khí kia chảy vào đan điền của bản thân. Giống như lấy bản thân làm đỉnh lô, lọc đi hết những hàn ý kia, chỉ còn lại linh lực ôn hòa thì vận chuyển về lại thân thể sư tôn.
..............................
..............................
Hàn ý trong cơ thể vừa thiếu đi một ít, độc tính của hoa nghệ tây bắt đầu mất đi vật chế hành liền phản công.
Liễu Tầm Cần đã căn dặn nàng, sau mỗi lần lọc qua, cần phải áp chế một lần tình độc. Không thể chỉ trong một lần duy nhất mà trừ bỏ hết hàn độc, sự mất cân bằng nghiêm trọng như vậy sẽ khiến cho thể cốt của sư tôn không chịu nổi.
Khanh Chu Tuyết dừng vận công, sờ lên mặt của Vân Thư Trần, chỉ cảm thấy nàng nhẹ thở ra một hơi rồi nói, "Nóng quá."
Quả nhiên là có dấu hiệu độc phát.
"Xuống dưới chút nữa được không?"
Âm thanh của Vân Thư Trần vẫn bình tĩnh, là loại bình tĩnh mà bên dưới ẩn chưa ngàn vạn ngọn sóng. Nàng ngửa đầu, cảm nhận được Khanh Chu Tuyết tiến sát người, sau đó đôi môi mềm chạm nhẹ một cái.
Ưm, dáng vẻ khi hôn thật không tâm đắc chút nào.
Vân Thư Trần nhắm mắt lại, không nhúc nhích, để yên cho nàng nhích dần xuống dưới, mặc dù có chút động tình nhưng vẫn còn có thể chịu được. Huống chi giờ phút này giống như đang có một tiểu gia hỏa lông xù cọ trên cổ nàng, nghĩ đến đây nàng không khỏi bật cười một tiếng.
..............................
......
Tay của nàng ôm eo Khanh Chu Tuyết, kéo người ngã về phía sau. Đồ nhi theo bản năng mà lót một tay ra sau lưng nàng, ngã xuống trên giường. Nương theo tư thế này, hai người ôm nhau lăn một vòng.
"Xem ra ngươi vẫn không thể nào lĩnh hội được."
Khanh Chu Tuyết nghe thấy sư tôn thì thầm một câu gì đó, sau đó bản thân... Cả người đều dính lên sư tôn.
"Giống như lần trước là tốt rồi."
Cũng không biết là hôn nhau như thế nào, Vân Thư Trần lặng lẽ vuốt ve lưng nàng, dịu dàng mà mạnh mẽ ấn xuống, không để cho nàng dễ dàng rời đi.
.....................
.....................
Hông của Khanh Chu Tuyết khẽ động đậy, nhưng vẫn cảm giác chưa hoàn toàn đúng, mãi cho đến khi chân của Vân Thư Trần ......
Cũng không biết Vân Thư Trần là vô tình hay cố ý, chỉ biết là cứ như vậy nhu hòa... Nàng được dẫn dắt, khí tức của nàng trở nên bất ổn ôm chặt lấy Vân Thư Trần, "Sư tôn."
Tay sư tôn vỗ về lên tóc sau cổ của nàng, ôn hòa mà cuộn lấy mấy lọn tóc của nàng như thể trấn an, dường như không mang theo nhiều dục vọng --- đương nhiên cái này phải xem nhẹ...
Hành động này khiến Khanh Chu Tuyết mông lung hồi tưởng về ngày mưa giông kia. Sau khi vì một sai lầm lúc so tài với Lưu Vân tiên tông, nàng hôn mê một lúc lâu. Ngay lúc sấm sét lóe sáng, tại thời điểm lo sợ hoang mang, Vân Thư Trần cũng ôm chặt chẽ nàng như thế này---
Ngày đó, Vân Thư Trần xoa bột thuốc cho nàng xong, vết thương không ngờ đã khép lại một nửa. Người khép lại vạt áo cho nàng, không có rời đi mà để cho nàng có nơi dựa vào.
Khanh Chu Tuyết đang căng thẳng toàn thân, bỗng nhiên bị trở người một cái, ngay sau đó cằm đã đặt lên bờ vai của Vân Thư Trần.
Một bàn tay vuốt lên lưng nàng, giọng nói dịu dàng của nữ nhân vang lên, "Hiện tại đã có sợi dây đỏ rồi, lôi kiếp nào cũng không giáng xuống được. Khanh nhi chớ sợ."
Khanh Chu Tuyết nằm sấp ở trên người nàng, sững sờ hồi lâu. Nếu là sư tôn chủ động ôm lấy nàng, phải chăng nàng có thể hay không ít đi một chút kiêng dè?
Nàng theo bản năng cho rằng nên như thế, vậy là ngay tại lúc tia chớp lóe lên, nhịn không được đưa tay ôm lấy eo Vân Thư Trần, nhắm mắt lại, dựa theo lòng mình mà siết chặt không một kẽ hở.
Như thể rơi vào một vùng dịu dàng thơm ngát.
Mà tối nay không hề có lôi quang, nhưng không lâu sau đó, ánh trăng mờ ảo nhập nhòe bên cửa sổ, trải dài xuống giường, giống như ngưng kết thành băng sương thuần túy lạnh lẽo.
Rèm châu thỉnh thoảng bị đụng vào, những viên châu va vào nhau, đinh đinh đang đang. Quần áo bị dồn ra chất thành một ụ nhỏ, lộ ra một góc ở trên giường.
Khanh Chu Tuyết không biết toàn thân mềm ra từ lúc nào, cũng không biết lúc nào lại lật xuống.
..............................
..............................
Đầu tiên là cứng ngắc như một thỏi mực Huy Châu, ở trong nghiên bút bị người tinh tế mân mê, chậm rãi mài thành một bãi mực nước.
Cuối cùng tùy theo tâm ý của người chấp bút, vung vẩy quét lên khắp nơi.
...........................
...........................
Vân Thư Trần khẽ cười bên tai nàng, "À, suýt nữa lại quên mất."
Lúc song tu cần thần thức giao hòa, giờ phút này thân thể của hai người tương thông, có thể tùy ý điều động linh lực, chạm đến đan điền của nhau, đây là một hành động hết sức thân mật. Nếu như một người rắp tâm hại người kia, thì thật khó lòng phòng bị.
Vân Thư Trần tình nguyện nhiều năm chống chọi với bệnh tật, không phải chỉ vì không có ý trung nhân, mà tự nhiên ở phương diện này cũng có sự e ngại.
Từ xưa đến nay, đạo lữ song tu có hàng ngàn hàng vạn, nhưng đối với nàng, việc không chút phòng bị nào mà đem tính mạng của mình giao cho người khác, dường như... hoàn toàn không có khả năng.
Nếu như Khanh Chu Tuyết biểu lộ ra vẻ sắc bén, lại có thêm chút dã tâm, Vân Thư Trần có lẽ cũng khó mà có thể hoàn toàn thả lỏng.
Cũng may Khanh nhi từ nhỏ đã ở cạnh nàng, Vân Thư Trần tương đối quen thuộc --- tuy nhìn lạnh lùng như băng, nhưng ngay thẳng không có tâm cơ, khiến người yên tâm. Ngày thường nha đầu này luôn luôn tin tưởng nàng vô điều kiện, có lẽ mang nàng đi bán còn có thể thay mình mà đếm tiền giùm.
...........................
...........................
Thời điểm tu hành, một cỗ linh lực lặng lẽ chui vào trong gân mạch, giống như là có vật gì đó đang hoàn toàn rộng mở, như mùa xuân hoa nở rộ, cũng giống như có thứ gì đó đang bành trướng, cả người bay lên hôn đến bầu trời đêm, sau đó bùng cháy thành hàng ngàn đốm lửa, rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.
.................................
............ /.....................
Nếu như coi thân thể của con người là dãy núi nhánh sông, thì gân mạch gánh chịu lấy linh lực cũng như dòng sông trong máu thịt, cùng dòng nước vô hình vô định, mặc dù yếu ớt nhưng lại lấy nhu thắng cương. Mềm mại mà kiên cường, xuyên qua những ngọn núi kiên cố, rồi rơi xuống đáy vực sâu, hút tất cả những tảng đá và mảnh vụn rời rạc vào bên trong mềm mại của nó.
Từ đó quét sạch cả thể xác và tinh thần của người.
Khanh Chu Tuyết bỗng nhiên cảm thấy cả người mạch lạc như được đả thông, toàn bộ thần thức trở nên cường đại hơn. Nàng tựa như có thể cảm thấy rõ ràng được mỗi lần sư tôn hít thở, mỗi một tiếng tim đập.
Trạng thái như này, có lẽ là giải độc. Khanh Chu Tuyết mở mắt ra trong bóng đêm, thấy trên thân hai người linh quang điểm điểm tràn ra như ngàn sao chen chúc, thật là diễm lệ.
..............................
..............................
"Sư tôn, nếu cùng nhau vân vũ Vu Sơn, là pháp môn song tu... Ừm... thì sẽ đại thành. Nhưng trong sách chỉ nói rõ là âm dương giao hợp, vậy giữa nữ tử thì phải làm như thế nào?"
Dù đồ nhi nàng đang ở một bên làm... Vẫn là nghiêm trang, ý đồ muốn cùng sư tôn nghiên cứu thảo luận việc này. Vân Thư Trần gương mặt nóng bừng, nàng từ trước đến giờ đều biết cô nương gương mặt nhìn như tiên nữ xuất trần này, thế mà lại không hề biết xấu hổ --- cho dù là biết như thế, vẫn có chút không chống đỡ nổi.
Vân Thư Trần đang muốn giả chết, nhưng không ngờ Khanh Chu Tuyết dường như đã giác ngộ ra điều gì, nàng liền tiến hành một động tác mà Tấn Giang không cho phép miêu tả kỹ càng.
"Đúng là như này?"
........................
May thay trong phòng không quá sáng tỏ, mọi vật đều không rõ ràng.
Tâm thần nàng bất định, nhất thời không biết làm sao cho đúng, rũ lông mi xuống, run rẩy mà nâng lên.
"Như này..."
Lời này bị nàng thốt ra thật khẽ, hận không thể nuốt vào trong bụng, nếu như ánh trăng trở nên tươi đẹp hơn, Khanh Chu Tuyết sẽ có thể nhìn thấy sắc mặt của sư tôn đỏ bừng.
Lúc này trên mặt tưởng phản chiếu hai cái bóng mờ ảo. Một người nửa nằm, một người ngồi, mặt đối mặt. Không bao lâu sau, cái bóng lắc lư lên, gần như là vỡ vụn, giống như gió qua rừng trúc lưu lại hình ảnh, sau đó lại kèm theo vài tiếng gió giống như tiếng người rên rỉ.
........................
Giống như có thứ gì đó đứt gãy trong đầu.
Tuy là thẹn thùng hết cực điểm, nhưng kỳ thật lại thêm tình thú.
........................
........................
"Còn cần phải thủ tiết cố nguyên*."
(Thủ tiết cố nguyên: Bảo tồn và củng cố tinh nguyên của bản thân. Điều này đặc biệt quan trọng vì song tu liên quan đến việc trao đổi năng lượng và tinh chất giữa hai người.)
Nhưng đã trễ một bước rồi. Tựa như một trận mưa gió đột ngột, cánh hoa nhè nhẹ run rẩy, lung lay muốn đổ, cuối cùng là bị hạt mưa nặng nề đánh rớt. Nước hùng hổ rơi xuống mặt đất, chìm vào trong bùn lầy.
Linh lực vận chuyển quanh thân lập tức dừng lại, Vân Thư Trần nói, "... Ngươi không nói sớm."
Giọng nói có chút yếu nhược, thầm thì, "Lại lần nữa."
Yêu cầu như thế, quả thực làm khó. Về phần muốn giữ bao lâu, không hề có quy tắc nào, Vân Thư Trần hữu khí vô lực hỏi kỹ Khanh Chu Tuyết một lần, sau đó mới đưa eo mềm của bản thân ra.
..............................
Lại phải bắt đầu từ đầu.
Lần tiếp theo, ráng chống đỡ đến cùng cũng không được bao lâu, hai người linh lực còn chưa kịp vận hành hết một chu thiên, lực đạo của hai người lại một lần nữa tiết ra.
Dù rất khó, nhưng là độc không thể không trị.
Vân Thư Trần biết rõ đạo lý này, nàng u uất quan sát sườn mặt của Khanh Chu Tuyết hồi lâu rồi nói, "Lần tiếp theo, ngươi đừng phát ra tiếng."
Sư tôn muốn nàng không lên tiếng, nhưng ở giờ khắc này, khó mà nhịn không rên lên một tiếng.
Khanh Chu Tuyết xưa nay không quen ẩn nhẫn như vậy, chỉ đành cố gắng ở những lúc sắp sửa bật thốt ra miệng thì nhìn lại, nghẹn trong cổ họng, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập.
Vân Thư Trần trong lúc tinh thần rã rời, lia mắt nhìn qua --- người trước mặt với một bộ dáng như tiên tử xuất trần, đang cắn môi nhẫn nhịn không phát ra tiếng động, khổ sở động lòng người, lại càng khiến người muốn khi dễ nàng hơn.
Chủ ý này hoàn toàn là sai lầm.
........................
........................
"... Ngừng lại."
Như thể dừng cương trước bờ vực, lần này ngược lại là ghìm thật chặt. Nhưng nàng vẫn cực kỳ khó chịu, cảm giác khó tả khi bị nhấc lên giữa không trung, lại không thể rơi xuống được.
Hai mắt nàng rưng rưng, tuyệt vọng mà trì hoãn một lúc, sau đó nhắm chặt hai mắt lại, chờ đợi bản thân mình từ từ rơi xuống. Khanh Chu Tuyết tự nhiên là cũng rất khó chịu, nàng khẽ tựa vào bờ vai của Vân Thư Trần, không dám nhúc nhích chút nào, sợ lần nữa thất bại trong gang tấc.
Thật lâu sau, đợi cho hô hấp của cả hai ổn định trở lại.
...........................
"Ta tự mình đến."
Nàng nghe thấy giọng nói của Vân Thư Trần mềm mại không thể tưởng tượng nỏi, giống như là sức lực cả người đều bị rút sạch, mang theo một tia chuếnh choáng như say rượu, không khỏi khẽ hỏi, "Sư tôn, hay là lần này như vậy thôi. Ngày mai..."
Đôi môi bị một ngón tay đè lên.
Vân Thư Trần rút tay về, khó khăn ngồi thẳng lên, cúi mắt nhìn, chầm chậm dính sát vào nàng. Sau đó bỗng nhiên cúi người, "Nếu là vậy, nghĩ đến chuyện khác may ra sẽ có ích."
Nàng chau mày, "Phu nhân thần hảo thanh, mà tâm nhiễu chi... Câu tiếp theo như nào?"
Kinh văn này, Khanh Chu Tuyết không lạ lẫm gì, chính là 《 Thanh Tịnh kinh 》 mà các đệ tử phải chép trong phòng cấm túc.
Nàng rất mau trả lời, "Lòng người hảo tĩnh, mà muốn dắt chi."
Linh lực quanh thân hai người chậm rãi lưu động, giờ phút này hiếm có mà không bành trướng ra, lại rơi vào tĩnh mịch như nước chảy mây trôi.
Khanh Chu Tuyết nhỏm dậy hướng về phía trước dựa vào, Vân Thư Trần thuận thế ôm vai của nàng, đôi môi miết vào tai nàng thầm thì, ""Thường có thể điều khiển... Ưm, nó muốn, mà tâm tự tĩnh."
"Trừng kỳ tâm, " Khanh Chu Tuyết nhắm mắt lại, trong lúc thở dốc thốt ra một câu, "Mà người... Tự thanh."
Khanh Chu Tuyết nhấc lông mi ướt nhẹp vì mồ hôi lên, trong miệng ngập ngừng thốt ra chính kinh văn thanh tĩnh nhất trên đời, mà giữa răng môi rung động, không thể ngăn lại sự sung sướng, nhịp tim thình thịch, một câu một câu nói cho chính mình.
Nàng đang cùng sư tôn ôm nhau.
Sóng biển vỗ vào bờ cát, khi thì tới, khi thì lui, sau khi dò xét tới lui thật lâu, dần dần tìm được cảm giác nhấp nhả tự nhiên. Trời nước chung một màu, phong quang vô hạn.
Linh lực giữa hai người hóa thành ngàn vạn ánh sáng, một lần nữa lan tràn quanh thân.
Sau cùng tại lúc vận công một vòng chu thiên, ao lớn chứa đầy nước mưa mùa thu một khi đã vỡ đê, liền tràn ra ngàn dặm. Tại niềm vui sướng khi thần thức hòa vào nhau, da thịt bên dưới dường như cũng run rẩy hưởng ứng, như những bong bóng chất chồng lên.
Tựa như không có điểm cuối cùng.
Trong chớp mắt, những ánh sáng quanh thân bay lượn không còn mờ nhạt như trước nữa --- mà bùng lên dữ dội, sáng rực như dải Ngân Hà.
Sau khi tắm xong, Khanh Chu Tuyết cũng không nhàn rỗi mà dứt khoát đi đến thư phòng, thu thập lại những tờ giấy với nhiều ghi chú vụn vặt của mình, tay kia thì cầm bản chép tay quyển 《 Hợp Hoan Yếu Thuật 》 xếp chồng lên.
Ngó nghiêng trái phải một phen, dường như không còn bỏ sót gì.
Nàng tập trung tĩnh tọa nhìn đống giấy lớn này giây lát, lại không có việc gì mà lấy một quyển, lật ra xem.
Khanh Chu Tuyết ngày thường làm chuyện gì cũng đều rất tập trung, nhưng giờ phút này nhìn thấy những bút tích chằng chịt kia, nhìn vào trong mắt nhưng đầu óc thì trống rỗng, cũng không biết rốt cuộc là mình đang nhìn cái gì.
Nàng khẽ thở dài, sắp xếp lại lần nữa cho tốt, ôm vào trong lòng rồi hướng về phía phòng ngủ từ thư phòng.
Sư tôn khoác một cái áo ngoài màu tím mỏng tang, giống như là vừa tắm xong, lúc đi lướt qua người, nàng còn ngửi thấy được mùi bồ kết thoang thoảng trên thân người kia.
..............................
Sàn nhà trong phòng ngủ mới được lau sạch hôm qua, Vân Thư Trần vẫn chưa đi giày vớ vào, dẫm chân trần đi về phía giường, mắt cá chân thanh tú trắng trẻo như ẩn như hiện, lúc bước đi vạt áo khẽ lung lay, tựa như một đoạn thân sen ngọc ngà khép thành đóa sen.
Nàng vừa ngồi lên giường, liền liếc về phía Khanh Chu Tuyết, không khỏi mỉm cười, "Ngươi xem ra học được khá nhiều."
Chồng lên như một tòa núi nhỏ.
Khanh Chu Tuyết sắp xếp chỉnh tề những tờ giấy kia, trong lòng bỗng sinh ra một chút luống cuống mờ mịt. Nàng hiện giờ đã hiểu thế nào là mùi vị vân vũ Vu Sơn, nhưng nếu cần phải song tu giải độc --- này hiển nhiên là chuyện quan trọng của sư tôn, nàng không dám buông lỏng.
Bầu không khí vì vậy có phần trầm trọng, giống như trở lại lúc ban đầu nàng theo sư tôn tu luyện công pháp.
Khanh Chu Tuyết ngồi xuống đoan chính, hỏi cũng đầy đoan chính, "Sư tôn muốn xem quyển nào?"
Ngươi chẳng lẽ chỉ tính đọc sách thôi sao? Vân Thư Trần dưới đáy lòng thầm oán hận, ho khẽ một tiếng, "Người tùy ý lấy một quyển tới là được."
Dưới ánh đèn mờ nhạt, nàng nhìn đồ nhi mình cuối cùng chọn một quyển, cầm trong tay hướng về phía nàng bước tới.
Nàng càng lúc càng tới gần, chặn lại ánh sáng, bầu không khí càng thêm có phần tăm tối. Vân Thư Trần kéo tay nàng, lấy quyển sách kia lại. Mở ra nhìn nhìn, đập vào mắt là từng hàng chữ thanh tú của Khanh Chu Tuyết.
Nàng vốn là muốn nhìn xem có những ngôn từ đặc sắc hay không, nhưng không thể không nói, tàng thư của Liễu Tầm Cần quả là ---
Vân Thư Trần nhìn một chút, vậy mà tâm trạng cũng bớt xao động hẳn. Một lúc sau nàng lấy lại tinh thần, để sách qua một bên, nhìn Khanh Chu Tuyết, "Hiểu hết chưa?"
"Tương đối."
"Ừm."
Nàng ngồi xếp bằng, "Vậy ngươi lên đi."
Khi hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, Vân Thư Trần phát hiện cả người Khanh Chu Tuyết căng cứng.
Vốn dĩ có điểm hồi hộp, bỗng phát hiện ra đối phương còn khẩn trương hơn, bởi vậy sự hồi hộp của bản thân cũng giảm đi đôi chút. Vân Thư Trần dịu dàng nói, "Khanh nhi đang sợ điều gì? Ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi nha."
Khanh Chu Tuyết đang nhớ lại những lời dặn dò của Liễu Tầm Cần, sau khi rà soát lại một lượt ở trong lòng, xác nhận bản thân sẽ không quên, mới chậm rãi thở dài một hơi, "... Sợ lại không nhớ để song tu."
Nàng vốn dĩ cho rằng không thể nào quên được. Nhưng lần trước, ký ức của Khanh Chu Tuyết vẫn còn rõ ràng, song tu có trình tự ngay ngắn, vậy mà ngay tại lúc sư tôn hôn tới liền rơi vào trong hỗn độn, sau đó tự nhiên mà quên mất.
..............................
..............................
Ánh nến khẽ lay chuyển.
Giờ Tý đã đến.
Vân Thư Trần nghe thấy vậy liền nói, "Đều là những thứ ngươi đã học, sẽ không quên được. Đầu tiên cần làm gì?"
"Thoát y." Khanh Chu Tuyết cúi đầu cởi y phục của mình. Ở phương diện này nàng không có gì kiêng kị, như đẩy ra một cánh hoa để lộ bản thân mình.
Y phục như mây mù rơi xuống, chồng chất ở bên cạnh.
Lọt vào trong mắt đều là băng cơ ngọc cốt, nàng quả thực giống như một viên dạ minh châu có thể tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Vân Thư Trần chỉ liếc mắt nhìn thôi đã thấy nóng bừng mặt, búng ngón tay một cái, ngọn đèn tắt lịm, cả phòng rơi vào bóng tối.
Trong bóng tối thăm thẳm, nàng mới có thể cởi ra một cách nhẹ nhõm.
"Tiếp theo?"
Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ, trong bóng đêm sờ soạng, tìm được tay của nàng, ngưng thần tĩnh tâm đem một sơi linh lực đi vào thăm dò.
Nàng khá cẩn thần du hành qua kinh mạch toàn thân và đan điền của sư tôn, dẫn dắt hàn khí ở trong thân thể kéo tới.
Sau đó Khanh Chu Tuyết vận công một chu thiên, dẫn dắt những hàn khí kia chảy vào đan điền của bản thân. Giống như lấy bản thân làm đỉnh lô, lọc đi hết những hàn ý kia, chỉ còn lại linh lực ôn hòa thì vận chuyển về lại thân thể sư tôn.
..............................
..............................
Hàn ý trong cơ thể vừa thiếu đi một ít, độc tính của hoa nghệ tây bắt đầu mất đi vật chế hành liền phản công.
Liễu Tầm Cần đã căn dặn nàng, sau mỗi lần lọc qua, cần phải áp chế một lần tình độc. Không thể chỉ trong một lần duy nhất mà trừ bỏ hết hàn độc, sự mất cân bằng nghiêm trọng như vậy sẽ khiến cho thể cốt của sư tôn không chịu nổi.
Khanh Chu Tuyết dừng vận công, sờ lên mặt của Vân Thư Trần, chỉ cảm thấy nàng nhẹ thở ra một hơi rồi nói, "Nóng quá."
Quả nhiên là có dấu hiệu độc phát.
"Xuống dưới chút nữa được không?"
Âm thanh của Vân Thư Trần vẫn bình tĩnh, là loại bình tĩnh mà bên dưới ẩn chưa ngàn vạn ngọn sóng. Nàng ngửa đầu, cảm nhận được Khanh Chu Tuyết tiến sát người, sau đó đôi môi mềm chạm nhẹ một cái.
Ưm, dáng vẻ khi hôn thật không tâm đắc chút nào.
Vân Thư Trần nhắm mắt lại, không nhúc nhích, để yên cho nàng nhích dần xuống dưới, mặc dù có chút động tình nhưng vẫn còn có thể chịu được. Huống chi giờ phút này giống như đang có một tiểu gia hỏa lông xù cọ trên cổ nàng, nghĩ đến đây nàng không khỏi bật cười một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
..............................
......
Tay của nàng ôm eo Khanh Chu Tuyết, kéo người ngã về phía sau. Đồ nhi theo bản năng mà lót một tay ra sau lưng nàng, ngã xuống trên giường. Nương theo tư thế này, hai người ôm nhau lăn một vòng.
"Xem ra ngươi vẫn không thể nào lĩnh hội được."
Khanh Chu Tuyết nghe thấy sư tôn thì thầm một câu gì đó, sau đó bản thân... Cả người đều dính lên sư tôn.
"Giống như lần trước là tốt rồi."
Cũng không biết là hôn nhau như thế nào, Vân Thư Trần lặng lẽ vuốt ve lưng nàng, dịu dàng mà mạnh mẽ ấn xuống, không để cho nàng dễ dàng rời đi.
.....................
.....................
Hông của Khanh Chu Tuyết khẽ động đậy, nhưng vẫn cảm giác chưa hoàn toàn đúng, mãi cho đến khi chân của Vân Thư Trần ......
Cũng không biết Vân Thư Trần là vô tình hay cố ý, chỉ biết là cứ như vậy nhu hòa... Nàng được dẫn dắt, khí tức của nàng trở nên bất ổn ôm chặt lấy Vân Thư Trần, "Sư tôn."
Tay sư tôn vỗ về lên tóc sau cổ của nàng, ôn hòa mà cuộn lấy mấy lọn tóc của nàng như thể trấn an, dường như không mang theo nhiều dục vọng --- đương nhiên cái này phải xem nhẹ...
Hành động này khiến Khanh Chu Tuyết mông lung hồi tưởng về ngày mưa giông kia. Sau khi vì một sai lầm lúc so tài với Lưu Vân tiên tông, nàng hôn mê một lúc lâu. Ngay lúc sấm sét lóe sáng, tại thời điểm lo sợ hoang mang, Vân Thư Trần cũng ôm chặt chẽ nàng như thế này---
Ngày đó, Vân Thư Trần xoa bột thuốc cho nàng xong, vết thương không ngờ đã khép lại một nửa. Người khép lại vạt áo cho nàng, không có rời đi mà để cho nàng có nơi dựa vào.
Khanh Chu Tuyết đang căng thẳng toàn thân, bỗng nhiên bị trở người một cái, ngay sau đó cằm đã đặt lên bờ vai của Vân Thư Trần.
Một bàn tay vuốt lên lưng nàng, giọng nói dịu dàng của nữ nhân vang lên, "Hiện tại đã có sợi dây đỏ rồi, lôi kiếp nào cũng không giáng xuống được. Khanh nhi chớ sợ."
Khanh Chu Tuyết nằm sấp ở trên người nàng, sững sờ hồi lâu. Nếu là sư tôn chủ động ôm lấy nàng, phải chăng nàng có thể hay không ít đi một chút kiêng dè?
Nàng theo bản năng cho rằng nên như thế, vậy là ngay tại lúc tia chớp lóe lên, nhịn không được đưa tay ôm lấy eo Vân Thư Trần, nhắm mắt lại, dựa theo lòng mình mà siết chặt không một kẽ hở.
Như thể rơi vào một vùng dịu dàng thơm ngát.
Mà tối nay không hề có lôi quang, nhưng không lâu sau đó, ánh trăng mờ ảo nhập nhòe bên cửa sổ, trải dài xuống giường, giống như ngưng kết thành băng sương thuần túy lạnh lẽo.
Rèm châu thỉnh thoảng bị đụng vào, những viên châu va vào nhau, đinh đinh đang đang. Quần áo bị dồn ra chất thành một ụ nhỏ, lộ ra một góc ở trên giường.
Khanh Chu Tuyết không biết toàn thân mềm ra từ lúc nào, cũng không biết lúc nào lại lật xuống.
..............................
..............................
Đầu tiên là cứng ngắc như một thỏi mực Huy Châu, ở trong nghiên bút bị người tinh tế mân mê, chậm rãi mài thành một bãi mực nước.
Cuối cùng tùy theo tâm ý của người chấp bút, vung vẩy quét lên khắp nơi.
...........................
...........................
Vân Thư Trần khẽ cười bên tai nàng, "À, suýt nữa lại quên mất."
Lúc song tu cần thần thức giao hòa, giờ phút này thân thể của hai người tương thông, có thể tùy ý điều động linh lực, chạm đến đan điền của nhau, đây là một hành động hết sức thân mật. Nếu như một người rắp tâm hại người kia, thì thật khó lòng phòng bị.
Vân Thư Trần tình nguyện nhiều năm chống chọi với bệnh tật, không phải chỉ vì không có ý trung nhân, mà tự nhiên ở phương diện này cũng có sự e ngại.
Từ xưa đến nay, đạo lữ song tu có hàng ngàn hàng vạn, nhưng đối với nàng, việc không chút phòng bị nào mà đem tính mạng của mình giao cho người khác, dường như... hoàn toàn không có khả năng.
Nếu như Khanh Chu Tuyết biểu lộ ra vẻ sắc bén, lại có thêm chút dã tâm, Vân Thư Trần có lẽ cũng khó mà có thể hoàn toàn thả lỏng.
Cũng may Khanh nhi từ nhỏ đã ở cạnh nàng, Vân Thư Trần tương đối quen thuộc --- tuy nhìn lạnh lùng như băng, nhưng ngay thẳng không có tâm cơ, khiến người yên tâm. Ngày thường nha đầu này luôn luôn tin tưởng nàng vô điều kiện, có lẽ mang nàng đi bán còn có thể thay mình mà đếm tiền giùm.
...........................
...........................
Thời điểm tu hành, một cỗ linh lực lặng lẽ chui vào trong gân mạch, giống như là có vật gì đó đang hoàn toàn rộng mở, như mùa xuân hoa nở rộ, cũng giống như có thứ gì đó đang bành trướng, cả người bay lên hôn đến bầu trời đêm, sau đó bùng cháy thành hàng ngàn đốm lửa, rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.
.................................
............ /.....................
Nếu như coi thân thể của con người là dãy núi nhánh sông, thì gân mạch gánh chịu lấy linh lực cũng như dòng sông trong máu thịt, cùng dòng nước vô hình vô định, mặc dù yếu ớt nhưng lại lấy nhu thắng cương. Mềm mại mà kiên cường, xuyên qua những ngọn núi kiên cố, rồi rơi xuống đáy vực sâu, hút tất cả những tảng đá và mảnh vụn rời rạc vào bên trong mềm mại của nó.
Từ đó quét sạch cả thể xác và tinh thần của người.
Khanh Chu Tuyết bỗng nhiên cảm thấy cả người mạch lạc như được đả thông, toàn bộ thần thức trở nên cường đại hơn. Nàng tựa như có thể cảm thấy rõ ràng được mỗi lần sư tôn hít thở, mỗi một tiếng tim đập.
Trạng thái như này, có lẽ là giải độc. Khanh Chu Tuyết mở mắt ra trong bóng đêm, thấy trên thân hai người linh quang điểm điểm tràn ra như ngàn sao chen chúc, thật là diễm lệ.
..............................
..............................
"Sư tôn, nếu cùng nhau vân vũ Vu Sơn, là pháp môn song tu... Ừm... thì sẽ đại thành. Nhưng trong sách chỉ nói rõ là âm dương giao hợp, vậy giữa nữ tử thì phải làm như thế nào?"
Dù đồ nhi nàng đang ở một bên làm... Vẫn là nghiêm trang, ý đồ muốn cùng sư tôn nghiên cứu thảo luận việc này. Vân Thư Trần gương mặt nóng bừng, nàng từ trước đến giờ đều biết cô nương gương mặt nhìn như tiên nữ xuất trần này, thế mà lại không hề biết xấu hổ --- cho dù là biết như thế, vẫn có chút không chống đỡ nổi.
Vân Thư Trần đang muốn giả chết, nhưng không ngờ Khanh Chu Tuyết dường như đã giác ngộ ra điều gì, nàng liền tiến hành một động tác mà Tấn Giang không cho phép miêu tả kỹ càng.
"Đúng là như này?"
........................
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May thay trong phòng không quá sáng tỏ, mọi vật đều không rõ ràng.
Tâm thần nàng bất định, nhất thời không biết làm sao cho đúng, rũ lông mi xuống, run rẩy mà nâng lên.
"Như này..."
Lời này bị nàng thốt ra thật khẽ, hận không thể nuốt vào trong bụng, nếu như ánh trăng trở nên tươi đẹp hơn, Khanh Chu Tuyết sẽ có thể nhìn thấy sắc mặt của sư tôn đỏ bừng.
Lúc này trên mặt tưởng phản chiếu hai cái bóng mờ ảo. Một người nửa nằm, một người ngồi, mặt đối mặt. Không bao lâu sau, cái bóng lắc lư lên, gần như là vỡ vụn, giống như gió qua rừng trúc lưu lại hình ảnh, sau đó lại kèm theo vài tiếng gió giống như tiếng người rên rỉ.
........................
Giống như có thứ gì đó đứt gãy trong đầu.
Tuy là thẹn thùng hết cực điểm, nhưng kỳ thật lại thêm tình thú.
........................
........................
"Còn cần phải thủ tiết cố nguyên*."
(Thủ tiết cố nguyên: Bảo tồn và củng cố tinh nguyên của bản thân. Điều này đặc biệt quan trọng vì song tu liên quan đến việc trao đổi năng lượng và tinh chất giữa hai người.)
Nhưng đã trễ một bước rồi. Tựa như một trận mưa gió đột ngột, cánh hoa nhè nhẹ run rẩy, lung lay muốn đổ, cuối cùng là bị hạt mưa nặng nề đánh rớt. Nước hùng hổ rơi xuống mặt đất, chìm vào trong bùn lầy.
Linh lực vận chuyển quanh thân lập tức dừng lại, Vân Thư Trần nói, "... Ngươi không nói sớm."
Giọng nói có chút yếu nhược, thầm thì, "Lại lần nữa."
Yêu cầu như thế, quả thực làm khó. Về phần muốn giữ bao lâu, không hề có quy tắc nào, Vân Thư Trần hữu khí vô lực hỏi kỹ Khanh Chu Tuyết một lần, sau đó mới đưa eo mềm của bản thân ra.
..............................
Lại phải bắt đầu từ đầu.
Lần tiếp theo, ráng chống đỡ đến cùng cũng không được bao lâu, hai người linh lực còn chưa kịp vận hành hết một chu thiên, lực đạo của hai người lại một lần nữa tiết ra.
Dù rất khó, nhưng là độc không thể không trị.
Vân Thư Trần biết rõ đạo lý này, nàng u uất quan sát sườn mặt của Khanh Chu Tuyết hồi lâu rồi nói, "Lần tiếp theo, ngươi đừng phát ra tiếng."
Sư tôn muốn nàng không lên tiếng, nhưng ở giờ khắc này, khó mà nhịn không rên lên một tiếng.
Khanh Chu Tuyết xưa nay không quen ẩn nhẫn như vậy, chỉ đành cố gắng ở những lúc sắp sửa bật thốt ra miệng thì nhìn lại, nghẹn trong cổ họng, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập.
Vân Thư Trần trong lúc tinh thần rã rời, lia mắt nhìn qua --- người trước mặt với một bộ dáng như tiên tử xuất trần, đang cắn môi nhẫn nhịn không phát ra tiếng động, khổ sở động lòng người, lại càng khiến người muốn khi dễ nàng hơn.
Chủ ý này hoàn toàn là sai lầm.
........................
........................
"... Ngừng lại."
Như thể dừng cương trước bờ vực, lần này ngược lại là ghìm thật chặt. Nhưng nàng vẫn cực kỳ khó chịu, cảm giác khó tả khi bị nhấc lên giữa không trung, lại không thể rơi xuống được.
Hai mắt nàng rưng rưng, tuyệt vọng mà trì hoãn một lúc, sau đó nhắm chặt hai mắt lại, chờ đợi bản thân mình từ từ rơi xuống. Khanh Chu Tuyết tự nhiên là cũng rất khó chịu, nàng khẽ tựa vào bờ vai của Vân Thư Trần, không dám nhúc nhích chút nào, sợ lần nữa thất bại trong gang tấc.
Thật lâu sau, đợi cho hô hấp của cả hai ổn định trở lại.
...........................
"Ta tự mình đến."
Nàng nghe thấy giọng nói của Vân Thư Trần mềm mại không thể tưởng tượng nỏi, giống như là sức lực cả người đều bị rút sạch, mang theo một tia chuếnh choáng như say rượu, không khỏi khẽ hỏi, "Sư tôn, hay là lần này như vậy thôi. Ngày mai..."
Đôi môi bị một ngón tay đè lên.
Vân Thư Trần rút tay về, khó khăn ngồi thẳng lên, cúi mắt nhìn, chầm chậm dính sát vào nàng. Sau đó bỗng nhiên cúi người, "Nếu là vậy, nghĩ đến chuyện khác may ra sẽ có ích."
Nàng chau mày, "Phu nhân thần hảo thanh, mà tâm nhiễu chi... Câu tiếp theo như nào?"
Kinh văn này, Khanh Chu Tuyết không lạ lẫm gì, chính là 《 Thanh Tịnh kinh 》 mà các đệ tử phải chép trong phòng cấm túc.
Nàng rất mau trả lời, "Lòng người hảo tĩnh, mà muốn dắt chi."
Linh lực quanh thân hai người chậm rãi lưu động, giờ phút này hiếm có mà không bành trướng ra, lại rơi vào tĩnh mịch như nước chảy mây trôi.
Khanh Chu Tuyết nhỏm dậy hướng về phía trước dựa vào, Vân Thư Trần thuận thế ôm vai của nàng, đôi môi miết vào tai nàng thầm thì, ""Thường có thể điều khiển... Ưm, nó muốn, mà tâm tự tĩnh."
"Trừng kỳ tâm, " Khanh Chu Tuyết nhắm mắt lại, trong lúc thở dốc thốt ra một câu, "Mà người... Tự thanh."
Khanh Chu Tuyết nhấc lông mi ướt nhẹp vì mồ hôi lên, trong miệng ngập ngừng thốt ra chính kinh văn thanh tĩnh nhất trên đời, mà giữa răng môi rung động, không thể ngăn lại sự sung sướng, nhịp tim thình thịch, một câu một câu nói cho chính mình.
Nàng đang cùng sư tôn ôm nhau.
Sóng biển vỗ vào bờ cát, khi thì tới, khi thì lui, sau khi dò xét tới lui thật lâu, dần dần tìm được cảm giác nhấp nhả tự nhiên. Trời nước chung một màu, phong quang vô hạn.
Linh lực giữa hai người hóa thành ngàn vạn ánh sáng, một lần nữa lan tràn quanh thân.
Sau cùng tại lúc vận công một vòng chu thiên, ao lớn chứa đầy nước mưa mùa thu một khi đã vỡ đê, liền tràn ra ngàn dặm. Tại niềm vui sướng khi thần thức hòa vào nhau, da thịt bên dưới dường như cũng run rẩy hưởng ứng, như những bong bóng chất chồng lên.
Tựa như không có điểm cuối cùng.
Trong chớp mắt, những ánh sáng quanh thân bay lượn không còn mờ nhạt như trước nữa --- mà bùng lên dữ dội, sáng rực như dải Ngân Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro