Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 16
Thực Lộc Khách
2024-10-11 07:58:27
Ngày đầu tiên vô gia cư
“Vân sư muội?” Chưởng môn ho nhẹ một tiếng, “Đứa nhỏ này cũng không phải là cố ý.”
“Lão chưởng môn, ta cũng chưa có nói sẽ làm gì nàng. Ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện nhà người khác.”
Vân Thư Trần vẫn duy trì nụ cười mỉm, đôi mắt xinh đẹp kia liếc sang, ánh mắt rơi trên người Khanh Chu Tuyết. Quan sát nàng giây lát.
“Đồ nhi,“ nàng hơi cau mày, “không lại đây sao?”
Chưởng môn vẫn còn muốn nói thêm điều gì đó, Khanh Chu Tuyết đã chủ động đi tới. Nắm lấy tay nàng, Vân Thư Trần rũ mắt nhẹ giọng, “Ngoan lắm.”
Hai người dắt tay nhau rời khỏi Xuân Thu Điện.
Vân Thư Trần hướng mắt nhìn thẳng về phía trước, không nhìn nàng. Biểu cảm trên mặt vẫn bình thường, bước ra tới cửa liền muốn buông tay nàng ra.
Khanh Chu Tuyết bỗng nhiên nắm chặt tay nàng lại, khẽ khàng nói, “Tổn thất ta gây ra thật sự không thể đo lường được, sư tôn muốn phạt như nào đồ nhi đều tiếp nhận.”
Vân Thư Trần chau mày, “Phạt ngươi thì có hữu ích gì?”
Nàng lạnh lùng nói, “Cái đình viện kia đã không thể ở được nữa, điều cấp bách bây giờ là kiếm một nơi khác. Nếu không thì hai chúng ta phải treo lủng lẳng ngủ ở nơi rừng núi hoang vắng sao?”
Khanh Chu Tuyết nghĩ đến việc mình đã từng ngủ ở nơi rừng núi hoang vắng - cũng không phải không ngủ được dù không quá ngon giấc.
Nhưng sư tôn là cành vàng lá ngọc, nhất định là chưa từng phải sinh sống khổ sở như vậy cho nên đương nhiên là không được.
“Động phủ lần trước,“ nàng suy tư một chút, “có thể ở được không?”
“Không được.” Vân Thư Trần vẫn chau mày, “Chỗ kia chỉ là ở tạm thời, đã hoang phế mười năm nay. Ta còn chưa thiết kế đại trận bảo hộ, làm sao mà có thể ở được.”
Khanh Chu Tuyết sững sờ, nàng vẫn nhớ rõ động phủ kia là cực kỳ xa hoa. Mỗi một hạt châu, một miếng lông của tấm thảm đều giá trị không nhỏ. Vậy mà vẫn chỉ là tạm thời sao?
“Theo ta đi ra ngoài Thái Sơ Cảnh một chuyến.” Nàng phất tay áo đi.
Nàng dù sao đường đường là một trưởng lão tiên môn, vậy mà hiện giờ phải trôi dạt khắp nơi, ngay cả nơi để thay y phục cũng không còn.
Là đã tới đoạn đại cơ duyên của quẻ tượng chưa?
Đây là để nàng trải nghiệm tiền tài bị hủy, đời sống nàng xáo trộn rung chuyển để từ đó đạo tâm trở nên kiên định hơn?
Vân Thư Trần thở dài một tiếng, nhớ tới áo gấm cháy khét, son phấn, đồ cổ thư quyển... Nhiều năm sưu tầm như vậy, đây lại không phải là vấn đề tiền tài đâu. Trái tim nàng lại trở nên nhoi nhói.
Nàng quay đầu lại không mặn không nhạt liếc đồ đệ một cái.
Tên kia cúi đầu xuống.
Khanh Chu Tuyết theo nàng rời khỏi Thái Sơ Cảnh, đi tới Thái Sơ trấn nơi nàng đã từng ở qua.
Đây là một quán rượu cạnh bờ sông, gió thổi sóng gợn lăn tăn. Trên bờ ánh đèn trùng điệp, thỉnh thoảng có tiếng nữ nhân cười nói, sáo trúc dìu dặt trôi giạt trầm bổng, hết sức phong tình.
Vân Thư Trần dẫn theo Khanh Chu Tuyết đi vào nơi ngập tràn hơi thở nhân gian, phồn hoa tươi đẹp đó.
“Vân tiên tử? Sao tối nay người có thời gian tới vậy?”
Khanh Chu Tuyết vừa bước vào liền nghe được âm thanh của một nữ nhân yểu điệu. Nàng ta nghiêng đầu qua, một gương mặt như hoa phù dung, đôi mắt hạnh nhân lúng liếng, ánh mắt lượn qua lượn lại trên người bọn họ.
Hương vị phấn son trên người nàng đậm hơn Vân Thư Trần nhiều, Khanh Chu Tuyết khẽ nhăn mũi lùi về một bước.
Vừa lui ra sau lại ngã vào một người phấn son còn nồng nặc hơn nữa. Khanh Chu Tuyết giật mình, lạnh mặt sờ tay vào thanh kiếm bên hông.
“Vân trưởng lão, người là mang ai tới đây?”
Một đám nữ nhân lướt tới như màn lụa, hoàn phì yến sấu*, thiên hình vạn trạng hướng về phía Khanh Chu Tuyết tủm tỉm nhao nhao lên, “Cô nương này dáng dấp thật mê người nha.”
(Hoàn phì yến sấu: Mô tả vẻ đẹp của những mỹ nhân đối lập nhau về hình thể.)
“Khí chất lạnh lùng, rất giống tiểu thần tiên.”
“Đêm nay để thiếp hầu hạ người, nhan sắc như này thì không cần trả tiền nha.” Một bàn tay nuột nà vuốt ve thái dương của Khanh Chu Tuyết, là của một mỹ nhân đứng gần đó.
Khanh Chu Tuyết nghiêng đầu, mười phần không tự nhiên nhích về phía Vân Thư Trần.
Nàng chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng như này, nhất là nữ nhân ở đây đều ăn mặc rất không trang trọng, y phục như muốn rớt tới nơi, chỉ che được có một nửa bầu ngực. Bên hông còn trống trải thiếu vải, dáng dấp đong đưa yểu điệu như rắn nước.
Khanh Chu Tuyết khó hiểu.
Các nàng là không có tiền mua quần áo sao?
Hiển nhiên là đồ đệ đang càng lúc càng xấu hổ, cả cơ thể như sắp dán dính lên người nàng.
Vân Thư Trần kéo nàng lại gần, chặn lại những con người đang muốn nếm thử mỹ nhân kia, cười khẽ nói, “Đừng như vậy, nàng là đồ nhi của ta, vẫn còn nhỏ tuổi.”
Một người ăn mặc đặc biệt lộng lẫy từ trong đám người bước tới, quát bảo các nàng lui ra. Sau đó tư thái kính cẩn, hướng Vân Thư Trần thi lễ một cái, “Tiên trưởng vạn an. Những tiểu yêu mới tới này không hiểu chuyện, e rằng đã mạo phạm người.”
“Diệu Thuấn?” Vân Thư Trần quan sát một lúc, nhận ra người quen, “Đổi một bề ngoài mới rồi à?”
Diệu Thuấn lập tức cười lên, “Tiên trưởng cảm thấy có thể thông qua không?”
“Xinh đẹp một cách tự nhiên.”
“Mấy ngày gần đây xảy ra một chút chuyện, ta sẽ ở chỗ này một thời gian. Làm phiền nương tử* thu xếp gian phòng kia cho ta,“ Vân Thư Trần ngẫm nghĩ, “Lầu ba, căn phòng ở trong cùng.”
(Nương tử: Tiếng gọi đàn bà con gái nói chung.)
Diệu Thuấn nương tử khẽ đáp lời và nhanh nhẹn chuẩn bị. Căn phòng này đối diện dòng sông, cảnh sắc cực đẹp. Nơi này cách xa đại sảnh lại ở trên lầu, sẽ không bị khách quấy rầy.
Vân Thư Trần cuối cùng không thể chịu đựng thêm bụi bặm một ngày này, nàng liền đi tắm ngay lập tức.
Thật ra tu sĩ không cần phải phiền phức như vậy, làm phép một cái là sẽ sạch sẽ như ban đầu.
Thế nhưng mà Vân Thư Trần thấy vậy không có giống như thật sự tắm rửa. Nếu không giội nước ướt người, ngửi mùi bồ kết thơm thơm thì tâm lý sẽ luôn cảm thấy không thoải mái. Thói quen này có lẽ được hình thành từ trước khi tu tiên, vẫn giữ được cho tới nay không có gì thay đổi.
Khanh Chu Tuyết ở cùng nàng lâu như vậy nên cũng cảm thấy chuyện tắm rửa mỗi ngày là đương nhiên.
Vân Thư Trần tắm xong rất nhanh và để đầu ướt đi ra ngoài. Nàng tinh thông điều khiển nước, một hàng giọt nước từ đuôi tóc chảy ra bay bồng bềnh như trân châu sáng chói sau lưng nàng.
Đồ nhi có chút trầm mặc. Dù bình thường nàng cũng không nói gì, nhưng mà hôm nay lại càng trầm lắng hơn.
Vân Thư Trần dĩ nhiên biết nguyên nhân là gì.
“Khanh Chu Tuyết.”
Nàng nhếch môi, gương mặt lạnh lùng cả ngày hôm nay đã nhiễm lại ý cười.
“Đột phá lên Kim Đan, cảm giác thế nào?”
Khanh Chu Tuyết đang cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, đây là hai bộ còn sót lại trong trữ vật giới chỉ*.
(Trữ vật giới chỉ: Không gian dùng để chứa đồ trong chiếc nhẫn.)
Nghe thấy sư tôn hỏi, nàng liền trả lời, “Ngoại trừ đan điền hơi lạ một chút, còn lại thì không có cảm giác gì khác biệt.”
“... Sư tôn.”
“Người nếu là thấy khó chịu trong lòng thì đánh hay mắng ta là được. Những đồ vật đã hư hại trên núi, đồ nhi sẽ cố gắng tìm. Có lẽ khoảng hơn một trăm năm, cũng có thể khôi phục lại được một chút.”
Vân Thư Trần phất ống tay áo không trả lời, để cho nàng đi tắm trước.
Khanh Chu Tuyết không biết tại sao Vân Thư Trần chỉ chọn một gian nhã phòng, chỗ này cũng chỉ có một cái giường. Ban đêm phải ngủ như nào? Nàng xoa đuôi tóc bằng khăn tay, tiến lại giường dưới ánh nhìn của sư tôn.
Vân Thư Trần nằm ở mép trong giường, tóc rũ xuống mềm mại ở sau lưng đen nhánh tản rộng ra.
Nhìn thấy có chỗ trống bên cạnh nàng, trong lòng của Khanh Chu Tuyết mới nhẹ nhõm hơn. Xem ra sư tôn cũng không có ý để nàng ngồi ngủ. Thái độ khoan dung như này có lẽ chứng tỏ là đối với chuyện nàng làm sụp một nửa ngọn núi hôm nay, cũng không phải không thể tha thứ.
Nàng nằm lên giường và lần đầu tiên ngắm nhìn sư tôn ở góc này. Một nửa gương mặt của nàng vùi vào trong chăn, nhắm mắt lại.
“Đồ vật không cần ngươi tìm, đó đều là những vật độc bản, kiếm không ra được nữa. Với lại cũng không phải là bảo bối không có thì không được.” Ngữ khí của nàng có chút lạnh nhạt.
Khanh Chu Tuyết vô thức siết chặt lại chăn nệm, “Ta...”
Vân Thư Trần ôm chăn, hơi trở mình xoay lưng về phía nàng.
Thấy người ta làm lơ mình, Khanh Chu Tuyết thất thần nhìn bóng lưng nàng hồi lâu, cuối cùng ngủ thiếp đi. Khoảng cách này vừa đủ, có thể ngửi được hương thơm trên tóc nàng.
Vân Thư Trần có người nằm cạnh thì lại không dễ dàng ngủ như vậy.
Nơi đây cũng không phải là nơi thanh tịnh, nhưng gian phòng trên lầu ba này được nàng đặc biệt giao phó cho Diệu Thuấn giữ lại, không được dùng để tiếp khách nên miễn cưỡng còn có thể ngủ lại được.
Vì vậy không thể không cùng đồ đệ chung giường.
Nàng sống một mình nhiều năm như vậy, vốn dĩ là không quen ngủ cùng giường với ai hết. Nhưng mà có lẽ do Khanh Chu Tuyết ở bên cạnh nàng mà lớn lên, cùng ăn cùng mặc, y phục toàn thân đều có mùi hương giống nhau. Vậy là tinh thần thoải mái mà thiếp đi, ngược lại cũng không cảm giác được bên cạnh có người khác.
Vân Thư Trần ngủ không sâu giấc, tu sĩ thì cũng không cần ngủ nhiều.
Nhưng mà ngủ là một loại hưởng thụ.
Nàng thì thích hưởng thụ, nên điều này thì nàng nhất trí với phàm nhân.
Khi tỉnh dậy nàng chậm rãi ngồi lên, Khanh Chu Tuyết đã đi rồi. Những nếp nhăn trên giường đã được vuốt phẳng phiu lại.
Vân Thư Trần tựa ở đầu giường cho tỉnh ngủ trong chốc lát.
Không lâu sau đó liền nghe thấy tiếng đồ nhi mở cửa kêu cọt kẹt, trên tay nàng bưng một khay đồ ăn có hai chén cháo và vài đĩa thức ăn. Nàng nhẹ nhàng đem để lên trên bàn, “Sư tôn, nên dùng điểm tâm thôi.”
Vân Thư Trần liếc thấy hai chén cháo trắng thanh đạm liền không thấy có khẩu vị gì. Nàng xuống giường khoác y phục vào, ung dung nói, “Ngươi ăn đi.”
“Hiện nay ta không còn nhiều tiền lắm.” Vân Thư Trần cố ý than thở, “Ngươi ăn nhiều một chút, không biết bữa ăn tiếp theo còn có hay không?”
Tay cầm chén cháo của Khanh Chu Tuyết hơi khựng lại.
Nàng giờ phút này cảm thấy tội lỗi. Mười năm trước nàng lên núi tu đạo để tránh tai hoạ và được dìu dắt bởi tiên nhân.
Kết quả vì thể chất đặc biệt dễ bị sét đánh, tai họa chưa thấy tránh được, nhưng lại làm cho tiên tử rơi xuống cảnh ăn bữa nay lo bữa mai.
Sư tôn vẫn nói chuyện mềm mỏng dịu dàng với nàng. Mặc dù có lơ nàng nửa ngày không nói chuyện, nhưng chưa bao giờ trách phạt nàng.
“Sư tôn, chuyện cơm áo gạo tiền người không cần lo lắng.”
Giọng nàng lạnh lùng trầm xuống như thể đã hạ quyết tâm.
Vân Thư Trần bỗng thấy hào hứng.
Cô nương này khi còn bé dù nghèo khó nhưng cũng được cưng chiều. Lớn hơn một chút liền đi theo nàng lên núi tu đạo, hầu như chưa bị uỷ khuất bao giờ. Hiện nay cũng đã là thân truyền đệ tử, sáng chói vô cùng.
Tám năm không tới gần người sống, mười năm ngăn cách với đời, kết quả ra được một tiểu thần tiên không ăn khói lửa nhân gian.
Vân Thư Trần hoài nghi nàng còn chưa bao giờ dùng tới bạc trắng, đi ra chợ mua cải trắng còn có thể bị hớ.
Nhưng mà nhìn nàng kiên định như vậy, không biết là đang nghĩ đến mưu sinh cách nào?
Nghĩ tới đây nàng liền hiếu kì, vậy là cũng không vội trở về tông môn. Thanh lâu này là của nàng, còn có một vài tài sản nằm ở những chỗ khác. Nàng liền lẳng lặng truyền âm, lấy ít tiền và yêu cầu vài người tới xây dựng lại Hạc Y Phong.
Sau đó liền tiếp tục vờ vịt rằng mình không còn khả năng mua nổi một chén cháo trước mặt đồ đệ.
Màn đêm buông xuống, trăng lên giữa trời. Vân Thư Trần nằm lắng nghe đồ đệ lặng yên đứng dậy, sột soạt mặc áo ngoài vào. Tựa hồ còn lấy thêm bội kiếm đi ra khỏi phòng.
Động tác rất nhẹ nhàng, sợ đánh thức nàng dậy.
Công việc kiểu gì mà phải làm vào đêm hôm khuya khoắt như vậy?
Khanh Chu Tuyết thẳng đường đi ra ngoài cửa thành, sau đó lại tiến vào Thái Sơ Cảnh. Nàng ngước mắt nhìn những tờ bố cáo dán trên tường, trong đó là những lệnh treo thưởng.
Khanh Chu Tuyết nương theo ánh trăng, không nhìn nội dung trước mà nhìn xuống dưới xem tiền thưởng trước rồi mới đọc lên.
Nàng nhanh chóng chọn cái tiền thưởng cao nhất, nhưng nhìn lên trên thì lại là yêu thú Nguyên Anh kỳ.
Nghĩ thế nào thì như này cũng là đi tìm chết.
Nàng dừng mắt nhìn một lúc rồi mới không cam lòng mà dời đi. Cuối cùng chọn ra được một yêu thú Kim Đan kỳ, cùng đẳng cấp với nàng. Tiền thưởng tuy ít hơn một chút nhưng vẫn là tương đối.
Vậy là đủ rồi.
Khanh Chu Tuyết không do dự xé lệnh treo thưởng đó xuống.
- ---------
Tác giả có lời muốn nói:
Sư tôn bề ngoài tỏ ra đã phá sản nhưng lại âm thầm là bà chủ thanh lâu.
Đồ đệ lầm tưởng nhà mình đã phá sản liền bắt đầu con đường lo cơm áo gạo tiền.
“Vân sư muội?” Chưởng môn ho nhẹ một tiếng, “Đứa nhỏ này cũng không phải là cố ý.”
“Lão chưởng môn, ta cũng chưa có nói sẽ làm gì nàng. Ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện nhà người khác.”
Vân Thư Trần vẫn duy trì nụ cười mỉm, đôi mắt xinh đẹp kia liếc sang, ánh mắt rơi trên người Khanh Chu Tuyết. Quan sát nàng giây lát.
“Đồ nhi,“ nàng hơi cau mày, “không lại đây sao?”
Chưởng môn vẫn còn muốn nói thêm điều gì đó, Khanh Chu Tuyết đã chủ động đi tới. Nắm lấy tay nàng, Vân Thư Trần rũ mắt nhẹ giọng, “Ngoan lắm.”
Hai người dắt tay nhau rời khỏi Xuân Thu Điện.
Vân Thư Trần hướng mắt nhìn thẳng về phía trước, không nhìn nàng. Biểu cảm trên mặt vẫn bình thường, bước ra tới cửa liền muốn buông tay nàng ra.
Khanh Chu Tuyết bỗng nhiên nắm chặt tay nàng lại, khẽ khàng nói, “Tổn thất ta gây ra thật sự không thể đo lường được, sư tôn muốn phạt như nào đồ nhi đều tiếp nhận.”
Vân Thư Trần chau mày, “Phạt ngươi thì có hữu ích gì?”
Nàng lạnh lùng nói, “Cái đình viện kia đã không thể ở được nữa, điều cấp bách bây giờ là kiếm một nơi khác. Nếu không thì hai chúng ta phải treo lủng lẳng ngủ ở nơi rừng núi hoang vắng sao?”
Khanh Chu Tuyết nghĩ đến việc mình đã từng ngủ ở nơi rừng núi hoang vắng - cũng không phải không ngủ được dù không quá ngon giấc.
Nhưng sư tôn là cành vàng lá ngọc, nhất định là chưa từng phải sinh sống khổ sở như vậy cho nên đương nhiên là không được.
“Động phủ lần trước,“ nàng suy tư một chút, “có thể ở được không?”
“Không được.” Vân Thư Trần vẫn chau mày, “Chỗ kia chỉ là ở tạm thời, đã hoang phế mười năm nay. Ta còn chưa thiết kế đại trận bảo hộ, làm sao mà có thể ở được.”
Khanh Chu Tuyết sững sờ, nàng vẫn nhớ rõ động phủ kia là cực kỳ xa hoa. Mỗi một hạt châu, một miếng lông của tấm thảm đều giá trị không nhỏ. Vậy mà vẫn chỉ là tạm thời sao?
“Theo ta đi ra ngoài Thái Sơ Cảnh một chuyến.” Nàng phất tay áo đi.
Nàng dù sao đường đường là một trưởng lão tiên môn, vậy mà hiện giờ phải trôi dạt khắp nơi, ngay cả nơi để thay y phục cũng không còn.
Là đã tới đoạn đại cơ duyên của quẻ tượng chưa?
Đây là để nàng trải nghiệm tiền tài bị hủy, đời sống nàng xáo trộn rung chuyển để từ đó đạo tâm trở nên kiên định hơn?
Vân Thư Trần thở dài một tiếng, nhớ tới áo gấm cháy khét, son phấn, đồ cổ thư quyển... Nhiều năm sưu tầm như vậy, đây lại không phải là vấn đề tiền tài đâu. Trái tim nàng lại trở nên nhoi nhói.
Nàng quay đầu lại không mặn không nhạt liếc đồ đệ một cái.
Tên kia cúi đầu xuống.
Khanh Chu Tuyết theo nàng rời khỏi Thái Sơ Cảnh, đi tới Thái Sơ trấn nơi nàng đã từng ở qua.
Đây là một quán rượu cạnh bờ sông, gió thổi sóng gợn lăn tăn. Trên bờ ánh đèn trùng điệp, thỉnh thoảng có tiếng nữ nhân cười nói, sáo trúc dìu dặt trôi giạt trầm bổng, hết sức phong tình.
Vân Thư Trần dẫn theo Khanh Chu Tuyết đi vào nơi ngập tràn hơi thở nhân gian, phồn hoa tươi đẹp đó.
“Vân tiên tử? Sao tối nay người có thời gian tới vậy?”
Khanh Chu Tuyết vừa bước vào liền nghe được âm thanh của một nữ nhân yểu điệu. Nàng ta nghiêng đầu qua, một gương mặt như hoa phù dung, đôi mắt hạnh nhân lúng liếng, ánh mắt lượn qua lượn lại trên người bọn họ.
Hương vị phấn son trên người nàng đậm hơn Vân Thư Trần nhiều, Khanh Chu Tuyết khẽ nhăn mũi lùi về một bước.
Vừa lui ra sau lại ngã vào một người phấn son còn nồng nặc hơn nữa. Khanh Chu Tuyết giật mình, lạnh mặt sờ tay vào thanh kiếm bên hông.
“Vân trưởng lão, người là mang ai tới đây?”
Một đám nữ nhân lướt tới như màn lụa, hoàn phì yến sấu*, thiên hình vạn trạng hướng về phía Khanh Chu Tuyết tủm tỉm nhao nhao lên, “Cô nương này dáng dấp thật mê người nha.”
(Hoàn phì yến sấu: Mô tả vẻ đẹp của những mỹ nhân đối lập nhau về hình thể.)
“Khí chất lạnh lùng, rất giống tiểu thần tiên.”
“Đêm nay để thiếp hầu hạ người, nhan sắc như này thì không cần trả tiền nha.” Một bàn tay nuột nà vuốt ve thái dương của Khanh Chu Tuyết, là của một mỹ nhân đứng gần đó.
Khanh Chu Tuyết nghiêng đầu, mười phần không tự nhiên nhích về phía Vân Thư Trần.
Nàng chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng như này, nhất là nữ nhân ở đây đều ăn mặc rất không trang trọng, y phục như muốn rớt tới nơi, chỉ che được có một nửa bầu ngực. Bên hông còn trống trải thiếu vải, dáng dấp đong đưa yểu điệu như rắn nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khanh Chu Tuyết khó hiểu.
Các nàng là không có tiền mua quần áo sao?
Hiển nhiên là đồ đệ đang càng lúc càng xấu hổ, cả cơ thể như sắp dán dính lên người nàng.
Vân Thư Trần kéo nàng lại gần, chặn lại những con người đang muốn nếm thử mỹ nhân kia, cười khẽ nói, “Đừng như vậy, nàng là đồ nhi của ta, vẫn còn nhỏ tuổi.”
Một người ăn mặc đặc biệt lộng lẫy từ trong đám người bước tới, quát bảo các nàng lui ra. Sau đó tư thái kính cẩn, hướng Vân Thư Trần thi lễ một cái, “Tiên trưởng vạn an. Những tiểu yêu mới tới này không hiểu chuyện, e rằng đã mạo phạm người.”
“Diệu Thuấn?” Vân Thư Trần quan sát một lúc, nhận ra người quen, “Đổi một bề ngoài mới rồi à?”
Diệu Thuấn lập tức cười lên, “Tiên trưởng cảm thấy có thể thông qua không?”
“Xinh đẹp một cách tự nhiên.”
“Mấy ngày gần đây xảy ra một chút chuyện, ta sẽ ở chỗ này một thời gian. Làm phiền nương tử* thu xếp gian phòng kia cho ta,“ Vân Thư Trần ngẫm nghĩ, “Lầu ba, căn phòng ở trong cùng.”
(Nương tử: Tiếng gọi đàn bà con gái nói chung.)
Diệu Thuấn nương tử khẽ đáp lời và nhanh nhẹn chuẩn bị. Căn phòng này đối diện dòng sông, cảnh sắc cực đẹp. Nơi này cách xa đại sảnh lại ở trên lầu, sẽ không bị khách quấy rầy.
Vân Thư Trần cuối cùng không thể chịu đựng thêm bụi bặm một ngày này, nàng liền đi tắm ngay lập tức.
Thật ra tu sĩ không cần phải phiền phức như vậy, làm phép một cái là sẽ sạch sẽ như ban đầu.
Thế nhưng mà Vân Thư Trần thấy vậy không có giống như thật sự tắm rửa. Nếu không giội nước ướt người, ngửi mùi bồ kết thơm thơm thì tâm lý sẽ luôn cảm thấy không thoải mái. Thói quen này có lẽ được hình thành từ trước khi tu tiên, vẫn giữ được cho tới nay không có gì thay đổi.
Khanh Chu Tuyết ở cùng nàng lâu như vậy nên cũng cảm thấy chuyện tắm rửa mỗi ngày là đương nhiên.
Vân Thư Trần tắm xong rất nhanh và để đầu ướt đi ra ngoài. Nàng tinh thông điều khiển nước, một hàng giọt nước từ đuôi tóc chảy ra bay bồng bềnh như trân châu sáng chói sau lưng nàng.
Đồ nhi có chút trầm mặc. Dù bình thường nàng cũng không nói gì, nhưng mà hôm nay lại càng trầm lắng hơn.
Vân Thư Trần dĩ nhiên biết nguyên nhân là gì.
“Khanh Chu Tuyết.”
Nàng nhếch môi, gương mặt lạnh lùng cả ngày hôm nay đã nhiễm lại ý cười.
“Đột phá lên Kim Đan, cảm giác thế nào?”
Khanh Chu Tuyết đang cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, đây là hai bộ còn sót lại trong trữ vật giới chỉ*.
(Trữ vật giới chỉ: Không gian dùng để chứa đồ trong chiếc nhẫn.)
Nghe thấy sư tôn hỏi, nàng liền trả lời, “Ngoại trừ đan điền hơi lạ một chút, còn lại thì không có cảm giác gì khác biệt.”
“... Sư tôn.”
“Người nếu là thấy khó chịu trong lòng thì đánh hay mắng ta là được. Những đồ vật đã hư hại trên núi, đồ nhi sẽ cố gắng tìm. Có lẽ khoảng hơn một trăm năm, cũng có thể khôi phục lại được một chút.”
Vân Thư Trần phất ống tay áo không trả lời, để cho nàng đi tắm trước.
Khanh Chu Tuyết không biết tại sao Vân Thư Trần chỉ chọn một gian nhã phòng, chỗ này cũng chỉ có một cái giường. Ban đêm phải ngủ như nào? Nàng xoa đuôi tóc bằng khăn tay, tiến lại giường dưới ánh nhìn của sư tôn.
Vân Thư Trần nằm ở mép trong giường, tóc rũ xuống mềm mại ở sau lưng đen nhánh tản rộng ra.
Nhìn thấy có chỗ trống bên cạnh nàng, trong lòng của Khanh Chu Tuyết mới nhẹ nhõm hơn. Xem ra sư tôn cũng không có ý để nàng ngồi ngủ. Thái độ khoan dung như này có lẽ chứng tỏ là đối với chuyện nàng làm sụp một nửa ngọn núi hôm nay, cũng không phải không thể tha thứ.
Nàng nằm lên giường và lần đầu tiên ngắm nhìn sư tôn ở góc này. Một nửa gương mặt của nàng vùi vào trong chăn, nhắm mắt lại.
“Đồ vật không cần ngươi tìm, đó đều là những vật độc bản, kiếm không ra được nữa. Với lại cũng không phải là bảo bối không có thì không được.” Ngữ khí của nàng có chút lạnh nhạt.
Khanh Chu Tuyết vô thức siết chặt lại chăn nệm, “Ta...”
Vân Thư Trần ôm chăn, hơi trở mình xoay lưng về phía nàng.
Thấy người ta làm lơ mình, Khanh Chu Tuyết thất thần nhìn bóng lưng nàng hồi lâu, cuối cùng ngủ thiếp đi. Khoảng cách này vừa đủ, có thể ngửi được hương thơm trên tóc nàng.
Vân Thư Trần có người nằm cạnh thì lại không dễ dàng ngủ như vậy.
Nơi đây cũng không phải là nơi thanh tịnh, nhưng gian phòng trên lầu ba này được nàng đặc biệt giao phó cho Diệu Thuấn giữ lại, không được dùng để tiếp khách nên miễn cưỡng còn có thể ngủ lại được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy không thể không cùng đồ đệ chung giường.
Nàng sống một mình nhiều năm như vậy, vốn dĩ là không quen ngủ cùng giường với ai hết. Nhưng mà có lẽ do Khanh Chu Tuyết ở bên cạnh nàng mà lớn lên, cùng ăn cùng mặc, y phục toàn thân đều có mùi hương giống nhau. Vậy là tinh thần thoải mái mà thiếp đi, ngược lại cũng không cảm giác được bên cạnh có người khác.
Vân Thư Trần ngủ không sâu giấc, tu sĩ thì cũng không cần ngủ nhiều.
Nhưng mà ngủ là một loại hưởng thụ.
Nàng thì thích hưởng thụ, nên điều này thì nàng nhất trí với phàm nhân.
Khi tỉnh dậy nàng chậm rãi ngồi lên, Khanh Chu Tuyết đã đi rồi. Những nếp nhăn trên giường đã được vuốt phẳng phiu lại.
Vân Thư Trần tựa ở đầu giường cho tỉnh ngủ trong chốc lát.
Không lâu sau đó liền nghe thấy tiếng đồ nhi mở cửa kêu cọt kẹt, trên tay nàng bưng một khay đồ ăn có hai chén cháo và vài đĩa thức ăn. Nàng nhẹ nhàng đem để lên trên bàn, “Sư tôn, nên dùng điểm tâm thôi.”
Vân Thư Trần liếc thấy hai chén cháo trắng thanh đạm liền không thấy có khẩu vị gì. Nàng xuống giường khoác y phục vào, ung dung nói, “Ngươi ăn đi.”
“Hiện nay ta không còn nhiều tiền lắm.” Vân Thư Trần cố ý than thở, “Ngươi ăn nhiều một chút, không biết bữa ăn tiếp theo còn có hay không?”
Tay cầm chén cháo của Khanh Chu Tuyết hơi khựng lại.
Nàng giờ phút này cảm thấy tội lỗi. Mười năm trước nàng lên núi tu đạo để tránh tai hoạ và được dìu dắt bởi tiên nhân.
Kết quả vì thể chất đặc biệt dễ bị sét đánh, tai họa chưa thấy tránh được, nhưng lại làm cho tiên tử rơi xuống cảnh ăn bữa nay lo bữa mai.
Sư tôn vẫn nói chuyện mềm mỏng dịu dàng với nàng. Mặc dù có lơ nàng nửa ngày không nói chuyện, nhưng chưa bao giờ trách phạt nàng.
“Sư tôn, chuyện cơm áo gạo tiền người không cần lo lắng.”
Giọng nàng lạnh lùng trầm xuống như thể đã hạ quyết tâm.
Vân Thư Trần bỗng thấy hào hứng.
Cô nương này khi còn bé dù nghèo khó nhưng cũng được cưng chiều. Lớn hơn một chút liền đi theo nàng lên núi tu đạo, hầu như chưa bị uỷ khuất bao giờ. Hiện nay cũng đã là thân truyền đệ tử, sáng chói vô cùng.
Tám năm không tới gần người sống, mười năm ngăn cách với đời, kết quả ra được một tiểu thần tiên không ăn khói lửa nhân gian.
Vân Thư Trần hoài nghi nàng còn chưa bao giờ dùng tới bạc trắng, đi ra chợ mua cải trắng còn có thể bị hớ.
Nhưng mà nhìn nàng kiên định như vậy, không biết là đang nghĩ đến mưu sinh cách nào?
Nghĩ tới đây nàng liền hiếu kì, vậy là cũng không vội trở về tông môn. Thanh lâu này là của nàng, còn có một vài tài sản nằm ở những chỗ khác. Nàng liền lẳng lặng truyền âm, lấy ít tiền và yêu cầu vài người tới xây dựng lại Hạc Y Phong.
Sau đó liền tiếp tục vờ vịt rằng mình không còn khả năng mua nổi một chén cháo trước mặt đồ đệ.
Màn đêm buông xuống, trăng lên giữa trời. Vân Thư Trần nằm lắng nghe đồ đệ lặng yên đứng dậy, sột soạt mặc áo ngoài vào. Tựa hồ còn lấy thêm bội kiếm đi ra khỏi phòng.
Động tác rất nhẹ nhàng, sợ đánh thức nàng dậy.
Công việc kiểu gì mà phải làm vào đêm hôm khuya khoắt như vậy?
Khanh Chu Tuyết thẳng đường đi ra ngoài cửa thành, sau đó lại tiến vào Thái Sơ Cảnh. Nàng ngước mắt nhìn những tờ bố cáo dán trên tường, trong đó là những lệnh treo thưởng.
Khanh Chu Tuyết nương theo ánh trăng, không nhìn nội dung trước mà nhìn xuống dưới xem tiền thưởng trước rồi mới đọc lên.
Nàng nhanh chóng chọn cái tiền thưởng cao nhất, nhưng nhìn lên trên thì lại là yêu thú Nguyên Anh kỳ.
Nghĩ thế nào thì như này cũng là đi tìm chết.
Nàng dừng mắt nhìn một lúc rồi mới không cam lòng mà dời đi. Cuối cùng chọn ra được một yêu thú Kim Đan kỳ, cùng đẳng cấp với nàng. Tiền thưởng tuy ít hơn một chút nhưng vẫn là tương đối.
Vậy là đủ rồi.
Khanh Chu Tuyết không do dự xé lệnh treo thưởng đó xuống.
- ---------
Tác giả có lời muốn nói:
Sư tôn bề ngoài tỏ ra đã phá sản nhưng lại âm thầm là bà chủ thanh lâu.
Đồ đệ lầm tưởng nhà mình đã phá sản liền bắt đầu con đường lo cơm áo gạo tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro