Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 18
Thực Lộc Khách
2024-10-11 07:58:27
Có lẽ điều khó khăn nhất trên đời là làm lại từ đầu
“Khách quan, đến cầu kiếm sao?”
Không khí có mùi ẩm mốc như đã lâu không có ánh sáng mặt trời chiếu đến. Ông chủ âm thanh khàn khàn hỏi.
Câu hỏi này có chút kỳ quái. Đây là con phố buôn bán sầm uất nhất ở đảo Bồng Lai, người tới đều là có nhu cầu mua bán, một tay trao tiền một tay lấy hàng. Cớ sao lại nói là “Cầu”?
Đây chỉ là một nam nhân trung tuổi bình thường, Khanh Chu Tuyết không nhìn thấy tu vi trên người của hắn.
Ông chủ quan sát Vân Thư Trần giây lát rồi chuyển qua Khanh Chu Tuyết, “Nơi đây chỉ có một vị kiếm tu.”
Hắn cúi người xuống, tìm kiếm phía sau một chồng đồ. Cuối cùng lấy ra một cái hộp gấm đưa cho nàng.
Vân Thư Trần nhận lấy và mở ra xem, thân kiếm nằm trong hộp tỏa ra ánh sáng.
Nhưng nàng lại nói, “Kiếm này chưa đủ tốt.”
Đẩy hộp gấm trở về, nàng thản nhiên, “Người không phải là người thường, nhưng kiếm lại tầm thường. Còn thanh nào khác không?”
“Không có cái gì gọi là tốt hơn.” Lão bản sắc mặt vẫn như thường, “Kiếm tu chân chính không quan trọng dùng cái gì, mỗi một cành cây ngọn cỏ, hoa rơi lá rụng đều là kiếm. Nếu như không thể ngộ đến điểm này, thì e rằng cũng không xứng với một thanh kiếm tốt.”
“Các hạ trong lòng đã có sẵn mục tiêu, chi bằng hãy nói thẳng ra.”
Vân Thư Trần mỉm cười, “Danh kiếm Thanh Sương.”
Ông chủ im lặng giây lát rồi khẽ thở ra, “Kiếm Thanh Sương, Băng linh căn, trời sinh một cặp. Nhưng thật sự đáng tiếc, kiếm này vào tuần trước đã hứa để lại cho thủ tịch* đại đệ tử của Lưu Vân tiên tông.
(Thủ tịch: Truyền thừa.)
“Để nàng nhìn một chút đi.” Vân Thư Trần cười nói, “Danh kiếm sẽ không dễ dàng nhận chủ, cho nàng xem một chút thì đã làm sao?”
Ông chủ tiệm còn chưa lên tiếng, vậy mà Vân Thư Trần vừa mới dứt lời đã nghe thấy cái hộp gấm ở trên cao kia rung động kịch liệt, như thể đang muốn phá lồng chui ra.
Xem ra là không thể không đem cho người. Hắn lẩm bẩm, “Nếu đây là số mệnh của ngươi, hãy đi theo người mà ngươi muốn đi.”
Hộp gấm kia bị lưỡi kiếm phá ra, một thanh kiếm toàn thân sáng như tuyết đột nhiên bay lên. Nó dường như rất có linh tính, chuôi kiếm vỗ một cái vào tay của Khanh Chu Tuyết để nàng mở bàn tay ra, sau đó mới kiêu căng mà chui vào.
Rất lạnh. Giống như ngọc được ngâm trong nước vào mùa đông.
Đó là cảm giác đầu tiên của Khanh Chu Tuyết khi siết lấy chuôi kiếm.
Ông chủ thu hết những hành động đó vào trong mắt, nếu đây là lựa chọn của kiếm thì hắn sẽ không nhiều lời thêm nữa. Có điều Lưu Vân tiên tông bên kia sẽ là một chuyện phiền toái đây.
Vân Thư Trần cùng Khanh Chu Tuyết rời đi, ông chủ tiệm chỉ lấy của họ vài đồng bạc lẻ. Ánh mắt hắn nhìn Khanh Chu Tuyết có sự cảm khái mà nàng không hiểu.
“Sư tôn, người làm sao biết được nơi này?”
Khanh Chu Tuyết thu kiếm về và ngoái nhìn lại cửa hiệu ảm đạm bí hiểm kia.
“Trước kia tổ sư gia dẫn sư huynh của ta tới đây cầu kiếm cho nên ta biết hắn. Chủ tiệm này là một lão tiền bối - đệ nhất Kiếm Tiên của Cửu Châu khi xưa. Tuy nhiên hắn độ kiếp thất bại, tu vi mất hết... Hiện nay chỉ còn sống ẩn dật như vậy ở đây.”
“Đệ nhất?”
“Được công nhận là đệ nhất.”
“Vậy hẳn là một người rất lợi hại. Tại sao hắn lại độ kiếp thất bại?”
“Hắn chọn con đường tu luyện tàn khốc, Vô Tình Đạo. Tốc độ tu luyện nhanh cực nhanh, nhưng mà...”
Vân Thư Trần dường như không đồng tình, “Nhưng mà tim người là máu thịt, làm sao lại có người có thể coi thiên hạ chúng sinh không khác biệt, đối xử giống nhau hết.”
“Vô Tình Đạo...” Khanh Chu Tuyết cau mày, “Chưa từng nghe nói, cũng chưa từng thấy qua sách có ghi chép.”
“Thái Sơ Cảnh tất nhiên sẽ không có.” Vân Thư Trần bĩu môi, “Tổ sư gia của chúng ta là một người rất nóng tính, hắn thấy con đường này quá vô nhân đạo liền quyết đoán đốt sạch sẽ.”
“Thì ra là như vậy.” Khanh Chu Tuyết gật gù, “Sư tôn, vị kiếm tiên này này có thiên phú dị bẩm*, cho dù tu vi mất hết cũng có thể tu hành lại, tại sao không tiếp tục?”
(Thiên phú dị bẩm: Trời cho năng khiếu đặc biệt, khác thường.)
Vân Thư Trần lần này im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi đáp lời, “Có lẽ trên đời này khó khăn nhất không phải là tiếp tục cất bước.”
“Mà là làm lại từ đầu.”
Khi họ trở về Hạc Y Phong thì đã là cuối thu. Những cây phong lá đỏ nằm rải rác khắp nơi trên núi.
Khanh Chu Tuyết ngạc nhiên nhìn nửa ngọn núi bị sụp xuống của Hạc Y Phong đã được ghép vào lại. Đình viện tan hoang lúc trước bây giờ lại ngay hàng thẳng lối, ngoại trừ việc đồ vật trang trí ít đi nhiều thì không nhìn ra được nơi này đã từng gặp phải lôi kiếp.
“Khi ngươi đến cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, hãy kiếm một nơi yên tĩnh mà đợi, ngàn vạn lần không được về lại đây.”
Vân Thư Trần liếc nàng một cái, lại cười nói, “Cũng có thể cho ngươi đi chưởng môn điện, để lão gia hỏa kia nếm trải một chút cái gì gọi là lôi kiếp chân chính.”
“... Sư tôn, chúng ta không phải là còn đang không có tiền ăn sao? Vậy tiền từ đâu mà người có để tu sửa nơi đây?”
“Sống nhiều năm như vậy đương nhiên là phải có vài con đường làm ăn phát tài. Chẳng lẽ ngươi thật sự tin rằng các trưởng lão đều trông chờ vào một chút xíu bổng lộc của chưởng môn phát hàng tháng sao?”
Nói ra thật xấu hổ, nhưng người đồ đệ chưa trải sự đời này thật sự tin là như vậy.
Nàng rất nhanh vỡ lẽ ra, “Vậy cái thanh lâu kia cũng là của sư tôn sao?”
“... Việc này đừng để chưởng môn biết được.”
...
Đằng xa có hai con kim điêu đang bay vòng quanh, Khanh Chu Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng thoáng nhẹ nhõm. Hai con kim điêu của Nguyễn Minh Châu – xem ra đã khởi tử hoàn sinh thành công rồi, không phải là lừa đảo.
Có điều hai con chim kia đã không còn dám tiếp cận Khanh Chu Tuyết, bọn chúng bay lượn trên đỉnh đầu nàng vài vòng rồi thả tà tà xuống một mảnh vải.
Khanh Chu Tuyết bắt lấy tấm vải rách kia, ở trên có ghi mấy chữ [Ta đang ở phòng cấm túc, sư tỷ xin hãy cứu mạng, ta có việc muốn thương lượng.]
Chữ viết rõ ràng là của Nguyễn Minh Châu.
Khóe miệng Khanh Chu Tuyết giật giật, mới có mấy tháng không gặp, không biết nàng lại quậy ra sự tình gì.
Vân Thư Trần nhìn hai con kim điêu đang vỗ cánh bay đi, chân mày nhẹ giương lên, “Hai con này không phải đã chết lâu rồi sao?”
“Là...” Khanh Chu Tuyết nói đến đó thì dừng lại, xém chút nữa cắn trúng lưỡi. Nàng nghiêm mặt lại dưới ánh mắt của Vân Thư Trần, “Không có gì.”
Vân Thư Trần bĩu môi, bất đắc dĩ nói, “Ngươi đi tìm Liễu Tầm Cần để xin linh thảo cũng không có gì mất mặt, làm sao mà lại căng thẳng như thế?”
“Vậy ả ta ra điều kiện với người rồi? Có quá đáng không?” Đôi mắt xinh đẹp kia khẽ nheo lại.
“Không có.”
“Vậy là được rồi.”
Bàn tay xoa đỉnh đầu nàng, vuốt vuốt vài cái rồi vỗ nhẹ lên mặt nàng.
“Đi đi, tìm sư muội của ngươi mà chơi đùa.”
Phòng cấm túc ở một ngọn núi phía sau chủ phong, nơi đây tách biệt hoàn toàn với xung quanh. Bốn phía có thiết kế kết giới, có người canh gác, đệ tử bị phạt chép sách bên trong không thể tự do đi ra vào.
“Khanh sư tỷ.”
Thân truyền đệ tử là thân phận cao quý, những đệ tử thông thường canh gác ở đây đều rất cung kính với nàng.
“Làm phiền ngươi, cho ta hỏi Nguyễn Minh Châu đang ở đâu?” Khanh Chu Tuyết gọi một người lại để hỏi. Người đó bèn chỉ đường cho nàng, sau đó nói, “Khanh sư tỷ, nơi đây là chỗ để hối lỗi, không thể ở quá lâu, cũng không được lớn tiếng ồn ào.”
Khanh Chu Tuyết gật đầu, đi đến cửa gian phòng được chỉ gõ vài tiếng, liền nghe thấy một giọng nói vui mừng từ bên trong truyền ra, “Trời ơi, cuối cùng cũng có người sống tới thăm ta rồi.”
Cửa mau chóng được kéo ra, một bàn tay vội vàng lôi nàng vào, “Ngồi đi ngồi đi.”
Khanh Chu Tuyết ngồi xuống một cái ghế ở trên, Nguyễn Minh Châu thì ngồi xếp bằng, trên bàn đang bày tán loạn rất nhiều kinh thư đã được sao chép.
Nguyễn Minh Châu hít sâu một hơi, “Nơi này thật sự không phải là cho người ở mà. Cơm nước nhạt nhẽo tới chim cũng không thèm ăn; những vị bên ngoài kia không phải người gỗ thì cũng là bị câm điếc, kêu trời trời không thấu gọi đất đất không nghe.”
Tổng kết lại, nàng yêu kiều nhả chữ “Đi chết mẹ nó hết đi!”
Khanh Chu Tuyết lẳng lặng nghe nàng phẫn nộ dâng tràn mà kể lể chửi bới thô tục một lúc lâu, mới bất đắc dĩ nói, “Mới nhập môn nửa năm, ngươi tại sao lại tới nỗi bị phạt cấm túc ở nơi này?”
Nói tới đây, mắt của Nguyễn Minh Châu mở lớn đơ ra, sau đó vẻ hùng hổ phai nhạt đi, lầm bầm nói, “Liễu trưởng lão kia bụng dạ thật hẹp hòi.”
Vài tháng trước.
Nguyễn Minh Châu từ khi biết đến y tiên Liễu Tầm Cần danh tiếng lẫy lừng, vậy mà bề ngoài lại chỉ như một thiếu nữ đôi mươi liền hết sức tò mò – thì ra học y thuật đều sẽ đẹp như vậy.
Vì hơi xấu hổ nên Nguyễn Minh Châu an phận tu luyện ở trên núi một khoảng thời gian. Sau khi bình tĩnh lại, vẫn không cưỡng lại được sự hiếu kì nên tiếp tục lẻn vào Linh Tố Phong – tiếp tục gọi Liễu Tầm Cần là sư tỷ để đùa giỡn.
Liễu trưởng lão bề ngoài vẫn lạnh lùng và khó đăm đăm như vậy. Áo bào khoác ngoài lỏng lẻo, tóc dài xõa tung, đôi chân trần đi lại giữa những siêu thuốc.
Nàng đang ngửi những loại bột thuốc trên tay, đem những nguyên liệu kỳ quái trộn chung vào khuấy đều lên với gương mặt lãnh đạm.
“Xin chào sư tỷ.”
Ngoài cửa sổ bỗng dưng nhô ra một cái đầu, Nguyễn Minh Châu bắn ra một nụ cười chói lòa. Sau đó nàng nhanh nhẹn lắc người một cái, liền xuất hiện ở trong phòng.
“Sư tỷ đang bận sao?”
Nguyễn Minh Châu chống cằm, “Y thuật của sư tỷ tốt lắm sao? Có thể dạy ta điều chế không?”
Liễu Tầm Cần nghe nàng trái một tiếng sư tỷ, phải một tiếng sư tỷ liền đau đầu, sắc mặt trầm xuống, “Ta không phải sư tỷ của ngươi, ta là...”
Nguyễn Minh Châu cười tủm tỉm ngắt lời nàng, “Xin lỗi nha sư muội. Hóa ra là nhỏ tuổi hơn ta.”
“Bốp” một tiếng.
Bạch Tô vừa đi hái thuốc xong đúng lúc trở về, lại nhìn thấy siêu thuốc đỏ rực của sư tôn từ bên trong bay ra ngoài, đập lên thân cây kêu to một tiếng.
Thân hình Nguyễn Minh Châu tiếp đó bốp một tiếng rơi xuống đất nằm thẳng cẳng, bụi bặm bốc lên tứ phía.
“A...” Nàng nuốt vào một bụm tro bụi và thô tục chửi.
Ngay sau đó Bạch Tô nghe thấy một tiếng nói lạnh lùng đầy vẻ đe đọa, “Đuổi tên nghiệp chướng này ra ngoài, cấm túc hối lỗi một tháng, cấm cửa lại vào đây.”
Khanh Chu Tuyết nghe Nguyễn Minh Châu kể lại xong, tay xoa xoa chân mày, “Ngươi...”
“Cũng thật lợi hại.” Nàng nghiêm túc nhận xét.
“Không nói chuyện này nữa.”
Nguyễn Minh Châu trợn mắt, “Ta có chính sự muốn bàn với ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Sư tôn nói với ta, ba tháng sau sẽ có thi đấu trong môn phái quy mô nhỏ, thắng sẽ thi tiếp trong ba vòng. Cuối cùng chọn ra vài người tiêu biểu đại diện Thái Sơ Cảnh tham gia đại hội Vấn Tiên.”
“Chính là đại hội Vấn Tiên vang danh Cửu Châu nha.” Nguyễn Minh Châu hào hứng, “Tụ tập rất nhiều anh tài ở đây, phần thưởng phong phú, chiến thắng thì sẽ trở thành nhân vật tiếng tăm lẫy lừng. Ta nhất định là phải đi, ngươi có đi không?”
Khanh Chu Tuyết chưa kịp trả lời thì Nguyễn Minh Châu đã nói tiếp, “Đại hội lần này không giống những năm cũ, chuyển từ đánh đơn qua đoàn đội tác chiến.”
“Ngươi là nội môn đầu danh trạng.”
Nguyễn Minh Châu nghiêng đầu, “Ta cũng không hề kém cạnh. Hai ta đánh lại cũng khó phân thắng bại.”
“Không bằng chúng ta cùng hợp tác tạo thành một đội?”
“Khách quan, đến cầu kiếm sao?”
Không khí có mùi ẩm mốc như đã lâu không có ánh sáng mặt trời chiếu đến. Ông chủ âm thanh khàn khàn hỏi.
Câu hỏi này có chút kỳ quái. Đây là con phố buôn bán sầm uất nhất ở đảo Bồng Lai, người tới đều là có nhu cầu mua bán, một tay trao tiền một tay lấy hàng. Cớ sao lại nói là “Cầu”?
Đây chỉ là một nam nhân trung tuổi bình thường, Khanh Chu Tuyết không nhìn thấy tu vi trên người của hắn.
Ông chủ quan sát Vân Thư Trần giây lát rồi chuyển qua Khanh Chu Tuyết, “Nơi đây chỉ có một vị kiếm tu.”
Hắn cúi người xuống, tìm kiếm phía sau một chồng đồ. Cuối cùng lấy ra một cái hộp gấm đưa cho nàng.
Vân Thư Trần nhận lấy và mở ra xem, thân kiếm nằm trong hộp tỏa ra ánh sáng.
Nhưng nàng lại nói, “Kiếm này chưa đủ tốt.”
Đẩy hộp gấm trở về, nàng thản nhiên, “Người không phải là người thường, nhưng kiếm lại tầm thường. Còn thanh nào khác không?”
“Không có cái gì gọi là tốt hơn.” Lão bản sắc mặt vẫn như thường, “Kiếm tu chân chính không quan trọng dùng cái gì, mỗi một cành cây ngọn cỏ, hoa rơi lá rụng đều là kiếm. Nếu như không thể ngộ đến điểm này, thì e rằng cũng không xứng với một thanh kiếm tốt.”
“Các hạ trong lòng đã có sẵn mục tiêu, chi bằng hãy nói thẳng ra.”
Vân Thư Trần mỉm cười, “Danh kiếm Thanh Sương.”
Ông chủ im lặng giây lát rồi khẽ thở ra, “Kiếm Thanh Sương, Băng linh căn, trời sinh một cặp. Nhưng thật sự đáng tiếc, kiếm này vào tuần trước đã hứa để lại cho thủ tịch* đại đệ tử của Lưu Vân tiên tông.
(Thủ tịch: Truyền thừa.)
“Để nàng nhìn một chút đi.” Vân Thư Trần cười nói, “Danh kiếm sẽ không dễ dàng nhận chủ, cho nàng xem một chút thì đã làm sao?”
Ông chủ tiệm còn chưa lên tiếng, vậy mà Vân Thư Trần vừa mới dứt lời đã nghe thấy cái hộp gấm ở trên cao kia rung động kịch liệt, như thể đang muốn phá lồng chui ra.
Xem ra là không thể không đem cho người. Hắn lẩm bẩm, “Nếu đây là số mệnh của ngươi, hãy đi theo người mà ngươi muốn đi.”
Hộp gấm kia bị lưỡi kiếm phá ra, một thanh kiếm toàn thân sáng như tuyết đột nhiên bay lên. Nó dường như rất có linh tính, chuôi kiếm vỗ một cái vào tay của Khanh Chu Tuyết để nàng mở bàn tay ra, sau đó mới kiêu căng mà chui vào.
Rất lạnh. Giống như ngọc được ngâm trong nước vào mùa đông.
Đó là cảm giác đầu tiên của Khanh Chu Tuyết khi siết lấy chuôi kiếm.
Ông chủ thu hết những hành động đó vào trong mắt, nếu đây là lựa chọn của kiếm thì hắn sẽ không nhiều lời thêm nữa. Có điều Lưu Vân tiên tông bên kia sẽ là một chuyện phiền toái đây.
Vân Thư Trần cùng Khanh Chu Tuyết rời đi, ông chủ tiệm chỉ lấy của họ vài đồng bạc lẻ. Ánh mắt hắn nhìn Khanh Chu Tuyết có sự cảm khái mà nàng không hiểu.
“Sư tôn, người làm sao biết được nơi này?”
Khanh Chu Tuyết thu kiếm về và ngoái nhìn lại cửa hiệu ảm đạm bí hiểm kia.
“Trước kia tổ sư gia dẫn sư huynh của ta tới đây cầu kiếm cho nên ta biết hắn. Chủ tiệm này là một lão tiền bối - đệ nhất Kiếm Tiên của Cửu Châu khi xưa. Tuy nhiên hắn độ kiếp thất bại, tu vi mất hết... Hiện nay chỉ còn sống ẩn dật như vậy ở đây.”
“Đệ nhất?”
“Được công nhận là đệ nhất.”
“Vậy hẳn là một người rất lợi hại. Tại sao hắn lại độ kiếp thất bại?”
“Hắn chọn con đường tu luyện tàn khốc, Vô Tình Đạo. Tốc độ tu luyện nhanh cực nhanh, nhưng mà...”
Vân Thư Trần dường như không đồng tình, “Nhưng mà tim người là máu thịt, làm sao lại có người có thể coi thiên hạ chúng sinh không khác biệt, đối xử giống nhau hết.”
“Vô Tình Đạo...” Khanh Chu Tuyết cau mày, “Chưa từng nghe nói, cũng chưa từng thấy qua sách có ghi chép.”
“Thái Sơ Cảnh tất nhiên sẽ không có.” Vân Thư Trần bĩu môi, “Tổ sư gia của chúng ta là một người rất nóng tính, hắn thấy con đường này quá vô nhân đạo liền quyết đoán đốt sạch sẽ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thì ra là như vậy.” Khanh Chu Tuyết gật gù, “Sư tôn, vị kiếm tiên này này có thiên phú dị bẩm*, cho dù tu vi mất hết cũng có thể tu hành lại, tại sao không tiếp tục?”
(Thiên phú dị bẩm: Trời cho năng khiếu đặc biệt, khác thường.)
Vân Thư Trần lần này im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi đáp lời, “Có lẽ trên đời này khó khăn nhất không phải là tiếp tục cất bước.”
“Mà là làm lại từ đầu.”
Khi họ trở về Hạc Y Phong thì đã là cuối thu. Những cây phong lá đỏ nằm rải rác khắp nơi trên núi.
Khanh Chu Tuyết ngạc nhiên nhìn nửa ngọn núi bị sụp xuống của Hạc Y Phong đã được ghép vào lại. Đình viện tan hoang lúc trước bây giờ lại ngay hàng thẳng lối, ngoại trừ việc đồ vật trang trí ít đi nhiều thì không nhìn ra được nơi này đã từng gặp phải lôi kiếp.
“Khi ngươi đến cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, hãy kiếm một nơi yên tĩnh mà đợi, ngàn vạn lần không được về lại đây.”
Vân Thư Trần liếc nàng một cái, lại cười nói, “Cũng có thể cho ngươi đi chưởng môn điện, để lão gia hỏa kia nếm trải một chút cái gì gọi là lôi kiếp chân chính.”
“... Sư tôn, chúng ta không phải là còn đang không có tiền ăn sao? Vậy tiền từ đâu mà người có để tu sửa nơi đây?”
“Sống nhiều năm như vậy đương nhiên là phải có vài con đường làm ăn phát tài. Chẳng lẽ ngươi thật sự tin rằng các trưởng lão đều trông chờ vào một chút xíu bổng lộc của chưởng môn phát hàng tháng sao?”
Nói ra thật xấu hổ, nhưng người đồ đệ chưa trải sự đời này thật sự tin là như vậy.
Nàng rất nhanh vỡ lẽ ra, “Vậy cái thanh lâu kia cũng là của sư tôn sao?”
“... Việc này đừng để chưởng môn biết được.”
...
Đằng xa có hai con kim điêu đang bay vòng quanh, Khanh Chu Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng thoáng nhẹ nhõm. Hai con kim điêu của Nguyễn Minh Châu – xem ra đã khởi tử hoàn sinh thành công rồi, không phải là lừa đảo.
Có điều hai con chim kia đã không còn dám tiếp cận Khanh Chu Tuyết, bọn chúng bay lượn trên đỉnh đầu nàng vài vòng rồi thả tà tà xuống một mảnh vải.
Khanh Chu Tuyết bắt lấy tấm vải rách kia, ở trên có ghi mấy chữ [Ta đang ở phòng cấm túc, sư tỷ xin hãy cứu mạng, ta có việc muốn thương lượng.]
Chữ viết rõ ràng là của Nguyễn Minh Châu.
Khóe miệng Khanh Chu Tuyết giật giật, mới có mấy tháng không gặp, không biết nàng lại quậy ra sự tình gì.
Vân Thư Trần nhìn hai con kim điêu đang vỗ cánh bay đi, chân mày nhẹ giương lên, “Hai con này không phải đã chết lâu rồi sao?”
“Là...” Khanh Chu Tuyết nói đến đó thì dừng lại, xém chút nữa cắn trúng lưỡi. Nàng nghiêm mặt lại dưới ánh mắt của Vân Thư Trần, “Không có gì.”
Vân Thư Trần bĩu môi, bất đắc dĩ nói, “Ngươi đi tìm Liễu Tầm Cần để xin linh thảo cũng không có gì mất mặt, làm sao mà lại căng thẳng như thế?”
“Vậy ả ta ra điều kiện với người rồi? Có quá đáng không?” Đôi mắt xinh đẹp kia khẽ nheo lại.
“Không có.”
“Vậy là được rồi.”
Bàn tay xoa đỉnh đầu nàng, vuốt vuốt vài cái rồi vỗ nhẹ lên mặt nàng.
“Đi đi, tìm sư muội của ngươi mà chơi đùa.”
Phòng cấm túc ở một ngọn núi phía sau chủ phong, nơi đây tách biệt hoàn toàn với xung quanh. Bốn phía có thiết kế kết giới, có người canh gác, đệ tử bị phạt chép sách bên trong không thể tự do đi ra vào.
“Khanh sư tỷ.”
Thân truyền đệ tử là thân phận cao quý, những đệ tử thông thường canh gác ở đây đều rất cung kính với nàng.
“Làm phiền ngươi, cho ta hỏi Nguyễn Minh Châu đang ở đâu?” Khanh Chu Tuyết gọi một người lại để hỏi. Người đó bèn chỉ đường cho nàng, sau đó nói, “Khanh sư tỷ, nơi đây là chỗ để hối lỗi, không thể ở quá lâu, cũng không được lớn tiếng ồn ào.”
Khanh Chu Tuyết gật đầu, đi đến cửa gian phòng được chỉ gõ vài tiếng, liền nghe thấy một giọng nói vui mừng từ bên trong truyền ra, “Trời ơi, cuối cùng cũng có người sống tới thăm ta rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa mau chóng được kéo ra, một bàn tay vội vàng lôi nàng vào, “Ngồi đi ngồi đi.”
Khanh Chu Tuyết ngồi xuống một cái ghế ở trên, Nguyễn Minh Châu thì ngồi xếp bằng, trên bàn đang bày tán loạn rất nhiều kinh thư đã được sao chép.
Nguyễn Minh Châu hít sâu một hơi, “Nơi này thật sự không phải là cho người ở mà. Cơm nước nhạt nhẽo tới chim cũng không thèm ăn; những vị bên ngoài kia không phải người gỗ thì cũng là bị câm điếc, kêu trời trời không thấu gọi đất đất không nghe.”
Tổng kết lại, nàng yêu kiều nhả chữ “Đi chết mẹ nó hết đi!”
Khanh Chu Tuyết lẳng lặng nghe nàng phẫn nộ dâng tràn mà kể lể chửi bới thô tục một lúc lâu, mới bất đắc dĩ nói, “Mới nhập môn nửa năm, ngươi tại sao lại tới nỗi bị phạt cấm túc ở nơi này?”
Nói tới đây, mắt của Nguyễn Minh Châu mở lớn đơ ra, sau đó vẻ hùng hổ phai nhạt đi, lầm bầm nói, “Liễu trưởng lão kia bụng dạ thật hẹp hòi.”
Vài tháng trước.
Nguyễn Minh Châu từ khi biết đến y tiên Liễu Tầm Cần danh tiếng lẫy lừng, vậy mà bề ngoài lại chỉ như một thiếu nữ đôi mươi liền hết sức tò mò – thì ra học y thuật đều sẽ đẹp như vậy.
Vì hơi xấu hổ nên Nguyễn Minh Châu an phận tu luyện ở trên núi một khoảng thời gian. Sau khi bình tĩnh lại, vẫn không cưỡng lại được sự hiếu kì nên tiếp tục lẻn vào Linh Tố Phong – tiếp tục gọi Liễu Tầm Cần là sư tỷ để đùa giỡn.
Liễu trưởng lão bề ngoài vẫn lạnh lùng và khó đăm đăm như vậy. Áo bào khoác ngoài lỏng lẻo, tóc dài xõa tung, đôi chân trần đi lại giữa những siêu thuốc.
Nàng đang ngửi những loại bột thuốc trên tay, đem những nguyên liệu kỳ quái trộn chung vào khuấy đều lên với gương mặt lãnh đạm.
“Xin chào sư tỷ.”
Ngoài cửa sổ bỗng dưng nhô ra một cái đầu, Nguyễn Minh Châu bắn ra một nụ cười chói lòa. Sau đó nàng nhanh nhẹn lắc người một cái, liền xuất hiện ở trong phòng.
“Sư tỷ đang bận sao?”
Nguyễn Minh Châu chống cằm, “Y thuật của sư tỷ tốt lắm sao? Có thể dạy ta điều chế không?”
Liễu Tầm Cần nghe nàng trái một tiếng sư tỷ, phải một tiếng sư tỷ liền đau đầu, sắc mặt trầm xuống, “Ta không phải sư tỷ của ngươi, ta là...”
Nguyễn Minh Châu cười tủm tỉm ngắt lời nàng, “Xin lỗi nha sư muội. Hóa ra là nhỏ tuổi hơn ta.”
“Bốp” một tiếng.
Bạch Tô vừa đi hái thuốc xong đúng lúc trở về, lại nhìn thấy siêu thuốc đỏ rực của sư tôn từ bên trong bay ra ngoài, đập lên thân cây kêu to một tiếng.
Thân hình Nguyễn Minh Châu tiếp đó bốp một tiếng rơi xuống đất nằm thẳng cẳng, bụi bặm bốc lên tứ phía.
“A...” Nàng nuốt vào một bụm tro bụi và thô tục chửi.
Ngay sau đó Bạch Tô nghe thấy một tiếng nói lạnh lùng đầy vẻ đe đọa, “Đuổi tên nghiệp chướng này ra ngoài, cấm túc hối lỗi một tháng, cấm cửa lại vào đây.”
Khanh Chu Tuyết nghe Nguyễn Minh Châu kể lại xong, tay xoa xoa chân mày, “Ngươi...”
“Cũng thật lợi hại.” Nàng nghiêm túc nhận xét.
“Không nói chuyện này nữa.”
Nguyễn Minh Châu trợn mắt, “Ta có chính sự muốn bàn với ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Sư tôn nói với ta, ba tháng sau sẽ có thi đấu trong môn phái quy mô nhỏ, thắng sẽ thi tiếp trong ba vòng. Cuối cùng chọn ra vài người tiêu biểu đại diện Thái Sơ Cảnh tham gia đại hội Vấn Tiên.”
“Chính là đại hội Vấn Tiên vang danh Cửu Châu nha.” Nguyễn Minh Châu hào hứng, “Tụ tập rất nhiều anh tài ở đây, phần thưởng phong phú, chiến thắng thì sẽ trở thành nhân vật tiếng tăm lẫy lừng. Ta nhất định là phải đi, ngươi có đi không?”
Khanh Chu Tuyết chưa kịp trả lời thì Nguyễn Minh Châu đã nói tiếp, “Đại hội lần này không giống những năm cũ, chuyển từ đánh đơn qua đoàn đội tác chiến.”
“Ngươi là nội môn đầu danh trạng.”
Nguyễn Minh Châu nghiêng đầu, “Ta cũng không hề kém cạnh. Hai ta đánh lại cũng khó phân thắng bại.”
“Không bằng chúng ta cùng hợp tác tạo thành một đội?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro