Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 24
Thực Lộc Khách
2024-10-11 07:58:27
Khi nhìn sư tôn, nàng cong khóe môi lên
Nửa tháng mau chóng trôi qua, thời điểm so tài sắp tới gần.
Lần sơ tuyển này không giống với những lần trước, chưởng môn tới ngày cuối cùng mới phóng ra tin tức – lần này không còn là thi đấu trên lôi đài, thâm nhập bí cảnh mà đổi thành xuống núi lịch lãm*.
(Lịch lãm: Rèn luyện.)
Xuống núi lịch lãm?
Các đệ tử mấy tháng trời cật lực luyện tập cho thi đấu lôi đài khóc không ra nước mắt, tạm thời không biết phải đối phó làm sao.
Sáng ngày hôm sau, đoàn đội của Khanh Chu Tuyết đứng xếp hàng ngay ngắn trước chưởng môn điện để rút thăm.
Một lát sau, mấy vị sư huynh nắm chặt thẻ tre trong tay đi từ trong ra, mặt mày ủ dột, “Không đi hàng yêu trừ ma, không so tài phân cao thấp mà lại để thân truyền đệ tử như chúng ta... đi dạy những nông dân kia tu đạo?”
Nguyễn Minh Châu nghe thấy vậy mắt trợn to, “Này là lịch luyện kiểu gì vậy?”
“Có lẽ không phải chỉ có mỗi một loại nhiệm vụ như vậy. Ngẫu nhiên thôi.” Lâm Tầm Chân nhìn Khanh Chu Tuyết nói, “Sư muội, lần này ngươi lên rút thăm đi.”
Tới phiên các nàng, Khanh Chu Tuyết tùy ý chọn một thẻ thăm bằng trúc trong đó. Vừa rút ra, ba cái đầu phía sau nhao nhao xúm lại nhìn.
“Trúc Sơn thôn, hộ gia đình thứ ba bên cạnh suối măng, bá tánh bình thường, trong nhà có 1 nam 1 nữ.”
Nhìn xuống dưới thẻ thăm.
“Chỉ điểm tu luyện, trong kỳ hạn một tháng phải có ít nhất một người đạt được dẫn khí nhập thể.”
“Thật là...” Khanh Chu Tuyết cất thẻ thăm vào, khẽ thở dài.
Lâm Tầm Chân hỏi đoàn đội trái phải, không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả mọi người đều như thế, chỉ có khác biết về địa điểm và đối tượng mà thôi. Không biết động thái này của chưởng môn là có thâm ý gì? Lâm Tầm Chân thầm suy đoán.
Nguyễn Minh Châu nhíu mày nói, “Việc này không nên chậm trễ, tìm được người rồi nói tiếp.”
Trúc Sơn thôn là một thôn xóm yên tĩnh nằm quanh Thái Sơ Cảnh, địa hình núi có nhiều cây trúc, gập ghềnh nhấp nhô, cho nên có cái tên như vậy.
Hộ gia đình thứ ba bên cạnh suối măng.
Nói thì nói thế, nhưng Khanh Chu Tuyết nhìn trái nhìn phải vẫn không nhìn ra được hộ gia đình thứ nhất và thứ hai - ở đó chỉ có hai cái mái tranh rách nát không thể tả, hình thù kỳ quái, nhìn thế nào cũng không giống một ngôi nhà được.
Đứng trước ngôi nhà bằng trúc nguyên vẹn duy nhất ở đó, Khanh Chu Tuyết uyển chuyển nhẹ nhàng mà gõ cửa, sợ sẽ gõ cánh cửa đang lung lay kia rụng xuống.
“Các ngươi là ai?” Một thiếu niên gầy gò ra mở cửa, đầu tiên là sững sờ sau đó chuyển qua kinh ngạc.
“Xin chào, chúng ta là đệ tử của Thái Sơ Cảnh.” Lâm Tầm Chân lễ phép nói, “Đang đi thực hiện một nhiệm vụ nhỏ cho tông môn, đến từng nhà để truyền thụ phương pháp tu luyện cơ bản dẫn khí nhập thể.”
“Là... là tiên sư sao?”
Đôi mắt đen láy của hắn chớp chớp, ngơ ngơ ngác ngác, sau đó thái độ lập tức cung kính lên, “Tiên nhân, xin mời vào nhà.”
Trong phòng bếp truyền đến tiếng chặt xương vang dội, một nữ nhân lớn tiếng hỏi, “Vương Ngũ, có tiếng động gì...”
Thiếu niên la lớn, “Mẹ, đừng chặt nữa, có khách tới.”
Nữ nhân đeo tạp dề bằng vải thô bỏ dao xuống, tùy tiện lau bàn tay dầu mỡ lên người, thầm nhủ, “Nhà ta ở nơi đồng không mông quạnh, sao lại có khách khứa gì?”
“Ôi!” Nàng vừa đi ra liền nhảy dựng lên.
Bốn cô nương khí chất bất phàm, đứng ở trong gian nhà trúc nhìn rất không phù hợp.
Nàng bị bất ngờ nên hơi hoảng loạn, nhìn về phía nhi tử, “Đây là làm sao?”
Lâm Tầm Chân lại hòa nhã mà giải thích thêm một lần nữa, phụ nhân kia nghe nửa ngày mới hiểu ra. Sau đó lại nghe đến đoạn đưa con trai của nàng lên Thái Sơ Cảnh tu luyện công pháp cao cấp, nàng lập tức xua tay lia lịa.
“Tiên nhân cô nương, trong nhà có rất nhiều việc phải làm, vụ thu hoạch mùa thu cũng đã sắp tới, hai người cũng làm không kịp.” Đại nương lắc đầu, nói tiếp, “Như nào mà còn có thể ít người hơn được nữa. Cơ hội này không thể nhận, không thể nhận được.”
“Mẹ!” Thiếu niên chớp mắt,“Tiên nhân cũng không phải là hàng năm đều tới nha.”
“Chúng ta là những người đào gạo lên từ trong đất, không phải là tiên nhân.” Nàng vẫn lắc đầu, “Ngươi cũng không biết mình có số mệnh đó hay không, thế nhưng chúng ta biết sang năm vẫn còn cần phải ăn cơm.”
“Dẫn khi nhập thể cũng không cần tư chất gì cả, chỉ cần dốc lòng tập luyện, người bình thường cũng sẽ có được hiệu quả.” Bạch Tô nhỏ nhẹ giải thích, “Coi như không muốn tu tiên, đối với việc cường thân kiện thể*, kéo dài tuổi thọ cũng rất tốt.”
(Cường thân kiện thể: Tăng hoạt lực và tinh lực.)
“Năm nay mà không gặt lúa, sang năm lập tức sẽ chết đói. Như nào còn có thể nghĩ đến sự tình xa xăm như vậy?”
Cả đám bị phụ nhân đuổi ra ngoài, cửa trúc khẽ khép lại, bên trong truyền ra một tràng cãi vã.
Nguyễn Minh Châu khoanh tay, thuận miệng nói, “Sao mà phải quản nhiều thế, cứ trực tiếp bắt tiểu tử kia đến huấn luyện.”
Bạch Tô nghẹn lời, “Như vậy không tốt đâu.”
Lâm Tầm Chân cười lạnh, “Dẫn khí nhập thể cũng không phải việc khó khăn gì, ngươi thật sự cho rằng chưởng môn chỉ quan tâm đến việc đó?”
“Đây là tuyển chọn.” Lâm Tầm Chân liếc Nguyễn Minh Châu, chậm rãi nói, “Hiện tại đang có nhiều con mắt nhìn vào biểu hiện của chúng ta. Nội dung của tuyển chọn không phải là đánh nhau, vậy thì sẽ có những việc khác được khảo sát. Ví dụ như lúc truyền thụ đạo pháp cho người khác có thể biểu hiện được trình độ của bản thân, hoặc thể hiện ra được năng lực giải quyết vấn đề giống như bây giờ.”
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Nguyễn Minh Châu trợn tròn mắt lên, “Ở đó trông đợi người khác thông cảm cho chúng ta làm nhiệm vụ, giao sức lao động nhà nàng ra cho chúng ta ư?”
Khanh Chu Tuyết cũng cảm nhận được bầu không khí đang trở nên khẩn trương. Nàng đảo mắt nhìn hai người kia, thở dài chỉ ra sự thật tàn nhẫn.
“Lúc nãy ta đã nhìn kỹ.” Nàng lạnh lùng nói, “Nếu như không lầm, thì nữ chủ nhân của nhà này tư chất tu luyện vượt xa con của nàng ta.”
“Các ngươi cũng chớ quên, trong kế hoạch huấn luyện này cũng bao gồm luôn cả nàng ta.”
Khanh Chu Tuyết lại xát muối thêm một lần nữa.
“...”
Bầu không khí đột nhiên chìm vào trong im lặng.
Cánh cửa trúc kia gõ thế nào cũng không mở ra, mà Lâm Tầm Chân nói cũng đúng, vì thể diện của Thái Sơ Cảnh nên các nàng cũng không thể ép mua ép bán được.
Huống chi, đây là đang thi đấu tuyển chọn. Muốn đạt được mười phân vẹn mười, thì hướng dẫn một người dẫn khí nhập thể chỉ coi là đủ tiêu chuẩn mà thôi, phải làm cách nào cho cả hai người cùng bắt đầu tu luyện mới là kết quả hoàn mỹ.
Các nàng bốc thăm chia làm hai bên, một mặt phụ trách nhi tử, một mặt thuyết phục mẫu thân của hắn.
Có lẽ lão thiên núp trong tối thọc gậy bánh xe, rút thăm xong thì Nguyễn Minh Châu và Lâm Tầm Chân được chia cùng một bên.
Lâm Tầm Chân ban đầu không hề muốn ở cùng một chỗ với nàng.
Nhưng khi thoáng liếc thấy Nguyễn Minh Châu trong chớp mắt đờ ra, sắc mặt hết sức bực bội, Lâm Tầm Chân bỗng nhiên cười cười đổi ý.
Có thể làm chướng mắt người kia, âu cũng là sự khoái trá của trả thù. Nàng mặt không đổi sắc hỏi, “Nguyễn sư muội, rút lại một lần nữa không?”
Nguyễn Minh Châu hừ lạnh một tiếng, “Không cần.”
Đôi mắt sáng quắc của nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Tầm Chân, giống như con diều hâu ngạo nghễ bay lượn ở trên thảo nguyên, đang khóa chặt ánh mắt vào kẻ xâm nhập đến lãnh địa của mình.
Khanh Chu Tuyết và Bạch Tô thì lại hòa hợp hơn nhiều, các nàng rút xong thì quyết định phía bên mình sẽ đi thuyết phục mẫu thân của Vương Ngũ.
Thời gian còn lại ba mươi ngày, cũng không cần gấp gáp, trong một ngày mà quấy rầy nhà người ta hai lần cũng không thích hợp. Sau khi phân chia nhiệm vụ xong, các nàng quay trở về Thái Sơ Cảnh để nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nguyễn Minh Châu hiếm khi được xuống núi một chuyến, không thể nào sẵn lòng trở về ngay. Nàng lôi kéo Khanh Chu Tuyết đi dạo trên đường ở phiên chợ gần Thái Sơ Cảnh.
Khanh Chu Tuyết mặc dù hơi canh cánh về việc chưa sắc thuốc cho sư tôn, nhưng nghĩ chắc có lẽ A Cẩm không đến mức quên làm. Vậy là nàng để mặc cho Nguyễn Minh Châu lôi kéo đi.
Nguyễn Minh Châu đi đến địa phương ồn ào hỗn tạp, cơn giận trong lòng đã không cánh mà bay, tâm hồn trở nên tươi đẹp như mới.
Tính tình nàng từ trước tới giờ cũng là nhanh giận nhanh quên.
Nàng nhiệt tình kéo tay Khanh Chu Tuyết, “Sư tỷ, hôm nay ta sẽ dẫn ngươi đi địa phương tốt này để mở mang tầm mắt.”
Địa phương tốt?
Khanh Chu Tuyết nhìn thấy con sông quen thuộc kia, lầu các màu sắc quen thuộc, sáo trúc dân ca quen thuộc văng vẳng vào tai, một bầu không khí phóng túng quen thuộc đập thẳng vào mắt – nàng không khỏi nín lặng.
Vân Thư Trần mua lại nơi này nhiều năm trước. Những cô nương trong này cũng không phải phàm nhân mà là một bọn nữ yêu quái, sa vào chốn nhân gian để vui thú. Trong lầu các có sắp đặt trận pháp, vừa có thể ngăn chặn yêu khí tránh làm tổn hại đến thân thể người thường; cũng có thể che chở cho đám yêu quái này, không bị những tu sĩ đi trảm yêu trừ ma tới mang đi.
Nguyễn Minh Châu đắc ý nói, “Chưa từng tới đúng không?”
Không chỉ đã từng tới mà còn đã từng ở lại. Khanh Chu Tuyết nhớ lời sư tôn dặn dò, chuyện mở thanh lâu này không thể nói ra bên ngoài, nên chỉ có thể ngoan ngoan im miệng lại.
Nguyễn Minh Châu đi vào, tủm tỉm cười, móc ra mấy tấm ngân phiếu nhét vào ngực của bà chủ dáng dấp đầy vẻ phong tình kia. Diệu Thuấn nương tử một tay mơn trớn mu bàn tay của Nguyễn Minh Châu, tay kia cầm cây quạt phe phẩy, dịu dàng cười cười. Bỗng nhiên nàng chớp chớp mắt, nhìn xuống Khanh Chu Tuyết, kinh ngạc kêu lên, “A... là ngươi à?”
Nguyễn Minh Châu thảng thốt.
Nàng lau mắt nhìn Khanh Chu Tuyết từ trên xuống dưới vài lần, bội phục mà nói, “Sư tỷ, thì ra ngươi mới là cao thủ chân chính.”
Khanh Chu Tuyết nhạt nhẽo nói, “Ta không thích những nơi như này. Ta đi trước.”
Nguyễn Minh Châu vẻ mặt ghét bỏ giữ chặt nàng, nhấn xuống ghế, “Ngươi nha, đều là khách quen cũ, tới bà chủ còn nhận ra ngươi nữa kìa. Ngươi chớ có giả bộ... Mỹ nhân, mang vài vò rượu ra, thêm vài đĩa đồ nhắm hảo hạng cho ta.”
Trong lúc Nguyễn Minh Châu cùng các mỹ nhân trò chuyện vui vẻ, Khanh Chu Tuyết nhìn thấy một bàn đồ ăn đích thực nhìn rất ngon mắt. Nàng bèn áp dụng nguyên tắc không lãng phí, an nhiên tự tại ngồi một bên đụng đũa.
Măng tây xanh tươi tưới nước sốt gà, lớp lang rõ ràng. Hạt hạnh nhân hoa quế với sữa đặc, ngọt thanh mát lạnh, trên mặt còn rắc mấy quả câu kỷ tử, nghe nói là do đầu bếp ở nơi khác làm, Khanh Chu Tuyết chưa từng dùng qua bao giờ. Mùi vị vẫn luôn không tồi, Khanh Chu Tuyết không khỏi gắp thêm vài đũa, lần trước nàng chưa có ăn đủ.
Đang lúc Khanh Chu Tuyết đắm chìm trong mỹ thực, đột nhiên nghe Nguyễn Minh Châu hít vào một hơi, cái ly trong tay nghiêng đi đổ lên váy của một mỹ nhân, nàng thẳng người lại nhìn ra cửa.
“Vân... Vân sư thúc?”
Vân Thư Trần vừa nhác thấy hai thân ảnh quen thuộc thì sững sờ. Khanh Chu Tuyết tay đang giơ lên liền dừng lại, yên lặng đặt chén xuống.
Bầu không khí trong nháy mắt này đến hít thở cũng trở nên ngại ngùng.
Vẫn là Vân trưởng lão tu luyện thần sầu hơn năm trăm năm phản ứng nhanh nhạy, nàng nhíu chặt chân mày, lạnh lùng nói, “Nghe nói rằng có một bộ phận thân truyền đệ tử sa vào chốn tửu sắc, chưởng môn đặc biệt ra lệnh các vị trưởng lão xuống núi tuần sát một phen, truy nã quy án. Hai người các ngươi ở đây là có ý gì? Có phải muốn gây án không?”
Vân Thư Trần lại nhìn về phía Diệu Thuấn nương tử, cao giọng, “Nơi đây là chốn làm ăn gì? Dám ở dưới chân núi Thái Sơ Cảnh mở ra, có biết liêm sỉ là gì không?”
Diệu Thuấn khổ mà không dám nói, chỉ biết lặng lẽ cúi đầu phối hợp, “Tiên trưởng nói đúng lắm.”
Khanh Chu Tuyết nghe thấy sư tôn không chút niệm tình mà mắng chửi bản thân như vậy, trong lòng một trận rung động không thôi.
Nguyễn Minh Châu lấy lại tinh thần, “Sư tỷ là do ta xúi giục đến, không liên quan gì tới nàng. Nhưng... nhưng mà ta cũng là lần đầu tiên lạc lối!”
Nàng cười cầu tài, “Vân sư thúc, hay là lần này coi như xé nháp bỏ qua?”
Vân Thư Trần tựa như trầm tư suy nghĩ một lúc, cúi mặt vuốt vuốt ống tay áo, “Nếu là lần đầu vi phạm, vậy coi như không tính.”
Nguyễn Minh Châu thở phào, cảm thấy nơi đây không nên ở lại nữa. Khen vài câu “Sư thúc anh minh”, quay đầu ra hiệu bằng mắt cho Khanh Chu Tuyết, còn bản thân thì nhanh nhanh chóng chóng chuồn đi mất.
Khanh Chu Tuyết vẫn im lìm bất động, măng tây rơi ở trong chén, nàng bỏ đũa xuống ho khan một tiếng. Nhìn lên Vân Thư Trần, lại nhớ đến chuyện vừa mới nãy liền mỉm cười cong cong đôi mắt.
Vân Thư Trần ngồi xuống, cũng khẽ thở phào. Nàng nhìn Khanh Chu Tuyết, gõ gõ mặt bàn, “Ta còn chưa hỏi tới ngươi đâu, ngươi chỉ là một tiểu cô nương – ngươi đến đây làm gì?”
Khanh Chu Tuyết bưng bát cơm lên, trung thực nói, “Ăn cơm.”
Nàng nhướng mày, cảm thấy có điểm khó hiểu, “Đúng rồi, sư tôn tới đây làm gì?”
“Hỏi làm gì, ăn cơm của ngươi đi.”
Nửa tháng mau chóng trôi qua, thời điểm so tài sắp tới gần.
Lần sơ tuyển này không giống với những lần trước, chưởng môn tới ngày cuối cùng mới phóng ra tin tức – lần này không còn là thi đấu trên lôi đài, thâm nhập bí cảnh mà đổi thành xuống núi lịch lãm*.
(Lịch lãm: Rèn luyện.)
Xuống núi lịch lãm?
Các đệ tử mấy tháng trời cật lực luyện tập cho thi đấu lôi đài khóc không ra nước mắt, tạm thời không biết phải đối phó làm sao.
Sáng ngày hôm sau, đoàn đội của Khanh Chu Tuyết đứng xếp hàng ngay ngắn trước chưởng môn điện để rút thăm.
Một lát sau, mấy vị sư huynh nắm chặt thẻ tre trong tay đi từ trong ra, mặt mày ủ dột, “Không đi hàng yêu trừ ma, không so tài phân cao thấp mà lại để thân truyền đệ tử như chúng ta... đi dạy những nông dân kia tu đạo?”
Nguyễn Minh Châu nghe thấy vậy mắt trợn to, “Này là lịch luyện kiểu gì vậy?”
“Có lẽ không phải chỉ có mỗi một loại nhiệm vụ như vậy. Ngẫu nhiên thôi.” Lâm Tầm Chân nhìn Khanh Chu Tuyết nói, “Sư muội, lần này ngươi lên rút thăm đi.”
Tới phiên các nàng, Khanh Chu Tuyết tùy ý chọn một thẻ thăm bằng trúc trong đó. Vừa rút ra, ba cái đầu phía sau nhao nhao xúm lại nhìn.
“Trúc Sơn thôn, hộ gia đình thứ ba bên cạnh suối măng, bá tánh bình thường, trong nhà có 1 nam 1 nữ.”
Nhìn xuống dưới thẻ thăm.
“Chỉ điểm tu luyện, trong kỳ hạn một tháng phải có ít nhất một người đạt được dẫn khí nhập thể.”
“Thật là...” Khanh Chu Tuyết cất thẻ thăm vào, khẽ thở dài.
Lâm Tầm Chân hỏi đoàn đội trái phải, không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả mọi người đều như thế, chỉ có khác biết về địa điểm và đối tượng mà thôi. Không biết động thái này của chưởng môn là có thâm ý gì? Lâm Tầm Chân thầm suy đoán.
Nguyễn Minh Châu nhíu mày nói, “Việc này không nên chậm trễ, tìm được người rồi nói tiếp.”
Trúc Sơn thôn là một thôn xóm yên tĩnh nằm quanh Thái Sơ Cảnh, địa hình núi có nhiều cây trúc, gập ghềnh nhấp nhô, cho nên có cái tên như vậy.
Hộ gia đình thứ ba bên cạnh suối măng.
Nói thì nói thế, nhưng Khanh Chu Tuyết nhìn trái nhìn phải vẫn không nhìn ra được hộ gia đình thứ nhất và thứ hai - ở đó chỉ có hai cái mái tranh rách nát không thể tả, hình thù kỳ quái, nhìn thế nào cũng không giống một ngôi nhà được.
Đứng trước ngôi nhà bằng trúc nguyên vẹn duy nhất ở đó, Khanh Chu Tuyết uyển chuyển nhẹ nhàng mà gõ cửa, sợ sẽ gõ cánh cửa đang lung lay kia rụng xuống.
“Các ngươi là ai?” Một thiếu niên gầy gò ra mở cửa, đầu tiên là sững sờ sau đó chuyển qua kinh ngạc.
“Xin chào, chúng ta là đệ tử của Thái Sơ Cảnh.” Lâm Tầm Chân lễ phép nói, “Đang đi thực hiện một nhiệm vụ nhỏ cho tông môn, đến từng nhà để truyền thụ phương pháp tu luyện cơ bản dẫn khí nhập thể.”
“Là... là tiên sư sao?”
Đôi mắt đen láy của hắn chớp chớp, ngơ ngơ ngác ngác, sau đó thái độ lập tức cung kính lên, “Tiên nhân, xin mời vào nhà.”
Trong phòng bếp truyền đến tiếng chặt xương vang dội, một nữ nhân lớn tiếng hỏi, “Vương Ngũ, có tiếng động gì...”
Thiếu niên la lớn, “Mẹ, đừng chặt nữa, có khách tới.”
Nữ nhân đeo tạp dề bằng vải thô bỏ dao xuống, tùy tiện lau bàn tay dầu mỡ lên người, thầm nhủ, “Nhà ta ở nơi đồng không mông quạnh, sao lại có khách khứa gì?”
“Ôi!” Nàng vừa đi ra liền nhảy dựng lên.
Bốn cô nương khí chất bất phàm, đứng ở trong gian nhà trúc nhìn rất không phù hợp.
Nàng bị bất ngờ nên hơi hoảng loạn, nhìn về phía nhi tử, “Đây là làm sao?”
Lâm Tầm Chân lại hòa nhã mà giải thích thêm một lần nữa, phụ nhân kia nghe nửa ngày mới hiểu ra. Sau đó lại nghe đến đoạn đưa con trai của nàng lên Thái Sơ Cảnh tu luyện công pháp cao cấp, nàng lập tức xua tay lia lịa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiên nhân cô nương, trong nhà có rất nhiều việc phải làm, vụ thu hoạch mùa thu cũng đã sắp tới, hai người cũng làm không kịp.” Đại nương lắc đầu, nói tiếp, “Như nào mà còn có thể ít người hơn được nữa. Cơ hội này không thể nhận, không thể nhận được.”
“Mẹ!” Thiếu niên chớp mắt,“Tiên nhân cũng không phải là hàng năm đều tới nha.”
“Chúng ta là những người đào gạo lên từ trong đất, không phải là tiên nhân.” Nàng vẫn lắc đầu, “Ngươi cũng không biết mình có số mệnh đó hay không, thế nhưng chúng ta biết sang năm vẫn còn cần phải ăn cơm.”
“Dẫn khi nhập thể cũng không cần tư chất gì cả, chỉ cần dốc lòng tập luyện, người bình thường cũng sẽ có được hiệu quả.” Bạch Tô nhỏ nhẹ giải thích, “Coi như không muốn tu tiên, đối với việc cường thân kiện thể*, kéo dài tuổi thọ cũng rất tốt.”
(Cường thân kiện thể: Tăng hoạt lực và tinh lực.)
“Năm nay mà không gặt lúa, sang năm lập tức sẽ chết đói. Như nào còn có thể nghĩ đến sự tình xa xăm như vậy?”
Cả đám bị phụ nhân đuổi ra ngoài, cửa trúc khẽ khép lại, bên trong truyền ra một tràng cãi vã.
Nguyễn Minh Châu khoanh tay, thuận miệng nói, “Sao mà phải quản nhiều thế, cứ trực tiếp bắt tiểu tử kia đến huấn luyện.”
Bạch Tô nghẹn lời, “Như vậy không tốt đâu.”
Lâm Tầm Chân cười lạnh, “Dẫn khí nhập thể cũng không phải việc khó khăn gì, ngươi thật sự cho rằng chưởng môn chỉ quan tâm đến việc đó?”
“Đây là tuyển chọn.” Lâm Tầm Chân liếc Nguyễn Minh Châu, chậm rãi nói, “Hiện tại đang có nhiều con mắt nhìn vào biểu hiện của chúng ta. Nội dung của tuyển chọn không phải là đánh nhau, vậy thì sẽ có những việc khác được khảo sát. Ví dụ như lúc truyền thụ đạo pháp cho người khác có thể biểu hiện được trình độ của bản thân, hoặc thể hiện ra được năng lực giải quyết vấn đề giống như bây giờ.”
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Nguyễn Minh Châu trợn tròn mắt lên, “Ở đó trông đợi người khác thông cảm cho chúng ta làm nhiệm vụ, giao sức lao động nhà nàng ra cho chúng ta ư?”
Khanh Chu Tuyết cũng cảm nhận được bầu không khí đang trở nên khẩn trương. Nàng đảo mắt nhìn hai người kia, thở dài chỉ ra sự thật tàn nhẫn.
“Lúc nãy ta đã nhìn kỹ.” Nàng lạnh lùng nói, “Nếu như không lầm, thì nữ chủ nhân của nhà này tư chất tu luyện vượt xa con của nàng ta.”
“Các ngươi cũng chớ quên, trong kế hoạch huấn luyện này cũng bao gồm luôn cả nàng ta.”
Khanh Chu Tuyết lại xát muối thêm một lần nữa.
“...”
Bầu không khí đột nhiên chìm vào trong im lặng.
Cánh cửa trúc kia gõ thế nào cũng không mở ra, mà Lâm Tầm Chân nói cũng đúng, vì thể diện của Thái Sơ Cảnh nên các nàng cũng không thể ép mua ép bán được.
Huống chi, đây là đang thi đấu tuyển chọn. Muốn đạt được mười phân vẹn mười, thì hướng dẫn một người dẫn khí nhập thể chỉ coi là đủ tiêu chuẩn mà thôi, phải làm cách nào cho cả hai người cùng bắt đầu tu luyện mới là kết quả hoàn mỹ.
Các nàng bốc thăm chia làm hai bên, một mặt phụ trách nhi tử, một mặt thuyết phục mẫu thân của hắn.
Có lẽ lão thiên núp trong tối thọc gậy bánh xe, rút thăm xong thì Nguyễn Minh Châu và Lâm Tầm Chân được chia cùng một bên.
Lâm Tầm Chân ban đầu không hề muốn ở cùng một chỗ với nàng.
Nhưng khi thoáng liếc thấy Nguyễn Minh Châu trong chớp mắt đờ ra, sắc mặt hết sức bực bội, Lâm Tầm Chân bỗng nhiên cười cười đổi ý.
Có thể làm chướng mắt người kia, âu cũng là sự khoái trá của trả thù. Nàng mặt không đổi sắc hỏi, “Nguyễn sư muội, rút lại một lần nữa không?”
Nguyễn Minh Châu hừ lạnh một tiếng, “Không cần.”
Đôi mắt sáng quắc của nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Tầm Chân, giống như con diều hâu ngạo nghễ bay lượn ở trên thảo nguyên, đang khóa chặt ánh mắt vào kẻ xâm nhập đến lãnh địa của mình.
Khanh Chu Tuyết và Bạch Tô thì lại hòa hợp hơn nhiều, các nàng rút xong thì quyết định phía bên mình sẽ đi thuyết phục mẫu thân của Vương Ngũ.
Thời gian còn lại ba mươi ngày, cũng không cần gấp gáp, trong một ngày mà quấy rầy nhà người ta hai lần cũng không thích hợp. Sau khi phân chia nhiệm vụ xong, các nàng quay trở về Thái Sơ Cảnh để nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nguyễn Minh Châu hiếm khi được xuống núi một chuyến, không thể nào sẵn lòng trở về ngay. Nàng lôi kéo Khanh Chu Tuyết đi dạo trên đường ở phiên chợ gần Thái Sơ Cảnh.
Khanh Chu Tuyết mặc dù hơi canh cánh về việc chưa sắc thuốc cho sư tôn, nhưng nghĩ chắc có lẽ A Cẩm không đến mức quên làm. Vậy là nàng để mặc cho Nguyễn Minh Châu lôi kéo đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Minh Châu đi đến địa phương ồn ào hỗn tạp, cơn giận trong lòng đã không cánh mà bay, tâm hồn trở nên tươi đẹp như mới.
Tính tình nàng từ trước tới giờ cũng là nhanh giận nhanh quên.
Nàng nhiệt tình kéo tay Khanh Chu Tuyết, “Sư tỷ, hôm nay ta sẽ dẫn ngươi đi địa phương tốt này để mở mang tầm mắt.”
Địa phương tốt?
Khanh Chu Tuyết nhìn thấy con sông quen thuộc kia, lầu các màu sắc quen thuộc, sáo trúc dân ca quen thuộc văng vẳng vào tai, một bầu không khí phóng túng quen thuộc đập thẳng vào mắt – nàng không khỏi nín lặng.
Vân Thư Trần mua lại nơi này nhiều năm trước. Những cô nương trong này cũng không phải phàm nhân mà là một bọn nữ yêu quái, sa vào chốn nhân gian để vui thú. Trong lầu các có sắp đặt trận pháp, vừa có thể ngăn chặn yêu khí tránh làm tổn hại đến thân thể người thường; cũng có thể che chở cho đám yêu quái này, không bị những tu sĩ đi trảm yêu trừ ma tới mang đi.
Nguyễn Minh Châu đắc ý nói, “Chưa từng tới đúng không?”
Không chỉ đã từng tới mà còn đã từng ở lại. Khanh Chu Tuyết nhớ lời sư tôn dặn dò, chuyện mở thanh lâu này không thể nói ra bên ngoài, nên chỉ có thể ngoan ngoan im miệng lại.
Nguyễn Minh Châu đi vào, tủm tỉm cười, móc ra mấy tấm ngân phiếu nhét vào ngực của bà chủ dáng dấp đầy vẻ phong tình kia. Diệu Thuấn nương tử một tay mơn trớn mu bàn tay của Nguyễn Minh Châu, tay kia cầm cây quạt phe phẩy, dịu dàng cười cười. Bỗng nhiên nàng chớp chớp mắt, nhìn xuống Khanh Chu Tuyết, kinh ngạc kêu lên, “A... là ngươi à?”
Nguyễn Minh Châu thảng thốt.
Nàng lau mắt nhìn Khanh Chu Tuyết từ trên xuống dưới vài lần, bội phục mà nói, “Sư tỷ, thì ra ngươi mới là cao thủ chân chính.”
Khanh Chu Tuyết nhạt nhẽo nói, “Ta không thích những nơi như này. Ta đi trước.”
Nguyễn Minh Châu vẻ mặt ghét bỏ giữ chặt nàng, nhấn xuống ghế, “Ngươi nha, đều là khách quen cũ, tới bà chủ còn nhận ra ngươi nữa kìa. Ngươi chớ có giả bộ... Mỹ nhân, mang vài vò rượu ra, thêm vài đĩa đồ nhắm hảo hạng cho ta.”
Trong lúc Nguyễn Minh Châu cùng các mỹ nhân trò chuyện vui vẻ, Khanh Chu Tuyết nhìn thấy một bàn đồ ăn đích thực nhìn rất ngon mắt. Nàng bèn áp dụng nguyên tắc không lãng phí, an nhiên tự tại ngồi một bên đụng đũa.
Măng tây xanh tươi tưới nước sốt gà, lớp lang rõ ràng. Hạt hạnh nhân hoa quế với sữa đặc, ngọt thanh mát lạnh, trên mặt còn rắc mấy quả câu kỷ tử, nghe nói là do đầu bếp ở nơi khác làm, Khanh Chu Tuyết chưa từng dùng qua bao giờ. Mùi vị vẫn luôn không tồi, Khanh Chu Tuyết không khỏi gắp thêm vài đũa, lần trước nàng chưa có ăn đủ.
Đang lúc Khanh Chu Tuyết đắm chìm trong mỹ thực, đột nhiên nghe Nguyễn Minh Châu hít vào một hơi, cái ly trong tay nghiêng đi đổ lên váy của một mỹ nhân, nàng thẳng người lại nhìn ra cửa.
“Vân... Vân sư thúc?”
Vân Thư Trần vừa nhác thấy hai thân ảnh quen thuộc thì sững sờ. Khanh Chu Tuyết tay đang giơ lên liền dừng lại, yên lặng đặt chén xuống.
Bầu không khí trong nháy mắt này đến hít thở cũng trở nên ngại ngùng.
Vẫn là Vân trưởng lão tu luyện thần sầu hơn năm trăm năm phản ứng nhanh nhạy, nàng nhíu chặt chân mày, lạnh lùng nói, “Nghe nói rằng có một bộ phận thân truyền đệ tử sa vào chốn tửu sắc, chưởng môn đặc biệt ra lệnh các vị trưởng lão xuống núi tuần sát một phen, truy nã quy án. Hai người các ngươi ở đây là có ý gì? Có phải muốn gây án không?”
Vân Thư Trần lại nhìn về phía Diệu Thuấn nương tử, cao giọng, “Nơi đây là chốn làm ăn gì? Dám ở dưới chân núi Thái Sơ Cảnh mở ra, có biết liêm sỉ là gì không?”
Diệu Thuấn khổ mà không dám nói, chỉ biết lặng lẽ cúi đầu phối hợp, “Tiên trưởng nói đúng lắm.”
Khanh Chu Tuyết nghe thấy sư tôn không chút niệm tình mà mắng chửi bản thân như vậy, trong lòng một trận rung động không thôi.
Nguyễn Minh Châu lấy lại tinh thần, “Sư tỷ là do ta xúi giục đến, không liên quan gì tới nàng. Nhưng... nhưng mà ta cũng là lần đầu tiên lạc lối!”
Nàng cười cầu tài, “Vân sư thúc, hay là lần này coi như xé nháp bỏ qua?”
Vân Thư Trần tựa như trầm tư suy nghĩ một lúc, cúi mặt vuốt vuốt ống tay áo, “Nếu là lần đầu vi phạm, vậy coi như không tính.”
Nguyễn Minh Châu thở phào, cảm thấy nơi đây không nên ở lại nữa. Khen vài câu “Sư thúc anh minh”, quay đầu ra hiệu bằng mắt cho Khanh Chu Tuyết, còn bản thân thì nhanh nhanh chóng chóng chuồn đi mất.
Khanh Chu Tuyết vẫn im lìm bất động, măng tây rơi ở trong chén, nàng bỏ đũa xuống ho khan một tiếng. Nhìn lên Vân Thư Trần, lại nhớ đến chuyện vừa mới nãy liền mỉm cười cong cong đôi mắt.
Vân Thư Trần ngồi xuống, cũng khẽ thở phào. Nàng nhìn Khanh Chu Tuyết, gõ gõ mặt bàn, “Ta còn chưa hỏi tới ngươi đâu, ngươi chỉ là một tiểu cô nương – ngươi đến đây làm gì?”
Khanh Chu Tuyết bưng bát cơm lên, trung thực nói, “Ăn cơm.”
Nàng nhướng mày, cảm thấy có điểm khó hiểu, “Đúng rồi, sư tôn tới đây làm gì?”
“Hỏi làm gì, ăn cơm của ngươi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro