Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 27
Thực Lộc Khách
2024-10-11 07:58:27
Thật hiếm thấy ai thích ở bên trưởng bối mỗi ngày như ngươi
Trong thôn xóm lần lượt có người qua đời, người già mỗi năm cũng chết không ít nên không thu hút quá nhiều sự chú ý. Nhưng sau khi lão niên qua đời hết, tai họa liền giáng xuống trên người những trung niên.
Người đầu tiên hóa điên là mẹ của Vương Ngũ, suốt ngày hết khóc rồi lại cười. Nàng cứ nói có một quả cầu nhỏ đang lăn tới lăn lui dưới da nàng, đau đến tận cốt tủy; khi thì lại điên cuồng gãi đến trầy da tróc vẩy, nói là đang có lông tơ mọc dài ra – nhưng mà khi vén tay áo lên, cánh tay khuỷu tay cũng không có gì bất thường.
Mời bao nhiêu thầy thuốc tới đều chẳng làm nên chuyện gì, bắt không ra bệnh.
Cuối cùng vào một đêm nào đó, nàng vì quá sợ hãi đau đớn mà đập đầu vào tường chết.
Máu tươi chảy xuôi từ trên tường xuống đầy giường.
Tang sự vẫn còn chưa xong, lại có đại họa giáng tới tiếp. Phụ thân của Vương Ngũ lần thứ hai lên núi đi săn, chẳng biết tại sao lại té xuống dốc núi, mất tích mấy ngày.
Lúc tìm được thi thể về đã không còn nguyên vẹn, có vẻ như bị dã thú cắn xé.
Từ đó những chuyện tà môn càng lúc càng nhiều, hàng xóm lại tiếp tục có thêm mấy người qua đời, tình trạng lúc chết rất quỷ dị - treo ở trên xà nhà tới mấy ngày liền mà không ai phát giác ra; đột nhiên biến mất không tìm thấy, sau đó mấy ngày từ dưới giếng nước vớt lên được xác chết đuối. Cả thôn xóm chìm trong bóng ma của tử vong, mỗi người đều thần hồn nát thần tính
Khi bàn tay vô hình kia nắm chặt lấy tính mạng của cư dân trong thôn xóm, bóp chết từng người từng người một, chết hơn một nửa thôn dân thì mọi người bắt đầu tuyệt vọng, đại bộ phận còn lại quyết định chuyển nhà.
Họ còn chưa đi ra được tới cửa thôn thì một cơn lũ bất ngờ tràn tới
Xác chết đầy đất.
Một ngôi làng nhộn nhịp như vậy, chỉ trong một đêm liền hoàn toàn trống rỗng. Chỉ còn sót lại một mình Vương Ngũ, bởi vì hắn ở lại thủ mộ cho cha mẹ nên đã không rời đi
“Tu sửa... từ đường.” Hàm răng không còn đầy đủ chuyển động, trúc trắc mà bật ra những từ mơ hồ này.
Hồi ức tới đoạn này đã không còn rõ ràng nữa.
Vân Thư Trần thu hồi pháp lực lại, bộ xương khô kia liền tan rã thành từng mảnh rơi trên mặt đất.
“Vậy sau cùng trong thôn chỉ còn lại một mình Vương Ngũ, mẹ đẻ của hắn đã chết rồi, yêu tinh kia giả dạng thành mẹ hắn vậy mà lại không nghi ngờ gì sao?”
Chuyện này rất không hợp lý, Khanh Chu Tuyết thầm nghĩ trong lòng. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một loạt âm thanh hỗn loạn, “Liễu sư thúc có ở đây không?”
Lâm Tầm Chân tóc mai rối loạn, dáng vẻ chật vật đỡ Nguyễn Minh Châu đang ngất xỉu, bên hông đeo một cái túi nặng trĩu, mệt mỏi thở hồng hộc.
“Các ngươi trở lại rồi, chuyện gì đã xảy ra?” Bạch Tô kinh ngạc hỏi.
“Sau khi ác chiến với yêu quái kia xong, Nguyễn sư muội sắc mặt đột nhiên tái nhợt, toàn thân đau đớn kịch liệt, ta cũng không biết là tại sao.”
Lâm Tầm Chân giao Nguyễn Minh Châu cho Bạch Tô dìu vào trong. Nàng thở dốc một hồi, sau đó đem cái túi bên hông mở ra, bên trong là con Đại Hoàng Tiên đã hiện nguyên hình, hiện tại nó không nhúc nhích được, trên trán vẫn còn đang dán một tấm đạo phù.
Lâm Tầm Chân nhìn xuống thấy một cỗ thi thể nằm đó, vội lui về sau một bước, sững sờ nói: “... Vương Ngũ chết rồi?”
“Đã chết từ lâu.”
Khanh Chu Tuyết dùng đôi ba câu khái quát lại hồi ức kia.
“Sư muội, vậy nhiệm vụ lịch luyện lần này nên làm như nào mới tốt đây?” Lâm Tầm Chân cầm trong tay con yêu vật kia, không thể không nương nhẹ lại, sợ rằng sẽ đem tia hy vọng cuối cùng còn lại này bóp chết, “Chẳng lẽ phải dạy lại cho con chồn lông vàng đã bị phế bỏ tủ vi này sao?”
Vân Thư Trần bật cười, “Không cần phải tới mức đó, những hành động lần này của các ngươi đều được chưởng môn quan sát. Túy Ông chi ý bất tại tửu*, hắn không cứng nhắc như vậy, sẽ đưa ra đánh giá dựa trên những tình huống khác nhau.”
(Túy Ông chi ý bất tại tửu: Đây là một câu thơ trong bài [Bùi viên đối ẩm ca]. Trong ngữ cảnh này thì có nghĩa là “Ý không nằm trong lời“.)
Vân trưởng lão trấn an các nàng xong, lại tiếp tục, “Bất quá bản tọa đối với chân tướng chuyện này có một chút hiếu kì, ngươi mang cái con sống dở chết dở đó qua đây cho ta xem một chút.”
Lâm Tầm Chân vâng lời tính mang qua, bị Khanh Chu Tuyết ngăn lại, “Không ổn.”
Nàng nhìn về phía Vân Thư Trần, nhíu mày lại, “... Con vật này cắn người, sinh trưởng ở trong núi hoang, không biết có dịch bệnh gì không, sư tôn không nên tới gần.”
Lâm Tầm Chân vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng nghĩ thầm, Vân trưởng lão là Đại Thừa kỳ tu sĩ, như thế mà lại có thể bị một con thú cắn được.
Khanh Chu Tuyết xách con vật kia tới, nó vặn vẹo thân hình, phát ra âm thanh mỏng manh.
“Ngươi cũng đã chết vào nhiều năm trước rồi. Lại chỉ còn duy nhất một tia chấp niệm tồn tại ở thế gian không chịu nhập luân hồi, nguyên nhân vì sao?”
Vân Thư Trần dùng một chút pháp thuật gom lại hồn phách sắp tiêu tan của nó.
Trí nhớ của nó như một bức tranh ở nửa sau câu chuyện, chầm chậm đem đoạn nghiệt duyên hiện ra.
||||| Truyện đề cử: Quân Hoan Tỏa Kiều |||||
Thân thể trần truồng sau khi bị lột da của nó cùng bốn đứa con bị ném đại ra ngoài, hư thối mục nát trộn lẫn vào bụi đất.
Một sợi chấp niệm lưu lại khiến hồn phách không nhập vào luân hồi được, cả ngày bám lên Trúc Sơn thôn.
Yêu vốn là một loại vật âm sát, oán niệm càng nặng thì lại càng tràn ngập khí độc, nó khiến phong thủy nơi này mất đi sự cân bằng. Mỗi một điểm cân bằng bị mất đi, sức ảnh hưởng của nó sẽ càng bành trướng lên.
Cuối cùng nó cũng đủ sức mạnh để báo thù rửa hận cho bốn đứa con vô tội bị chết thảm.
Người trong thôn đi thì đi, chết thì chết, một nơi nhộn nhịp phồn hoa cứ vậy mà biến mất, mạng nhện phủ đầy lên các cánh cửa.
Nhưng nó không giết chết Vương Ngũ.
Hồn phách của bốn đứa con được nó gom lại, nhét vào bên trong người của Vương Ngũ, hơi chen chúc nhau một tí.
Hồn của yêu và của người nhét chung một chỗ, cùng tranh giành phân cao thấp. Từ đó trở đi, ký ức của Vương Ngũ rơi vào hỗn loạn, mọi thứ trở nên không rõ ràng nữa.
Hồn phách của hắn mỗi ngày càng thêm yếu ớt, thoi thóp. Thân thể hao tổn bên trong cũng chết đi, giống như cái cây bị đào rỗng ruột, ngày càng gầy yếu.
Còn nó thật ra cũng đã chết từ lâu.
Chỉ còn sót lại một tia chấp niệm với ký ức không hoàn hảo, cố chấp ở lại để vẹn toàn nghĩa mẫu tử. Nó biến hóa thành hình dáng mẹ của Vương Ngũ, coi Vương Ngũ như những đứa con đã chết, hết lòng chiếu cố. Đôi khi nhìn chằm chằm vào hắn, miệng thì lẩm bẩm đếm: “Một con, hai con, ba con, bốn con...” Như thể chỉ sợ bọn hắn đi lạc mất.
Linh hồn của Vương Ngũ bị dồn ép khiến ký ức mơ hồ, suy nghĩ duy nhất còn sót lại của hắn là thiếu Tiểu Hoàng một lời hứa. Xây dựng điện thờ, hưởng thụ sự cung phụng thờ bái, sớm ngày tu thành tiên đạo.
Có lẽ do quanh đi quẩn lại đã lâu, quên hết nhiều thứ chỉ còn sót lại mỗi chữ “Tiên“. Vậy là sai lầm dùng tên họ thật của mình, đi ghi danh vào danh sách của Thái Sơ Cảnh.
Bầu không khí trầm mặc thật lâu, con yêu nghiệt kia cũng đã nín lặng. Vân Thư Trần than nhẹ một tiếng, “Đều là nghiệt duyên.”
Sau đó nàng giơ tay lên, lá bùa chú từ đằng xa rơi xuống.
Ngay lập tức quầng ánh sáng màu đỏ tăng vọt ra---
Vân Thư Trần lui về sau kịp thời, dùng tay không kết ấn, đem con vật đang điên cuồng kia, cùng với Khanh Chu Tuyết và Lâm Tầm Chân bao phủ ở bên trong.
Khanh Chu Tuyết cảm thấy rất không ổn, lại nghe được tiếng nói ung dung của Vân Thư Trần ở bên ngoài kết giới: “Linh Tố Phong trồng không ít kỳ hoa dị thảo, vây các ngươi vào trong này để có thể đánh thoải mái. Kết giới này chỉ có vào chứ không có ra, cứ yên tâm.”
Sau đó hai người họ trơ mắt nhìn Vân Thư Trần đi xa, chỉ còn vọng lại tiếng cười khẽ theo gió đưa vào, “Cố gắng mà siêu độ cho nó nha. Này là nhiệm vụ lịch luyện của các ngươi, vì lý do công bằng nên bản tọa cũng khó mà can thiệp.”
Hai người một yêu nhìn nhau, trói buộc cùng một chỗ trong cái lồng giam.
Bị bao phủ bởi cái bóng khổng lồ của con yêu kia, hai nàng không khác gì củ cải giòn tan cắn một ngụm liền đứt đôi. Con mắt đỏ ngầu của con thú nhìn hai nàng, chăm chú tới mức toàn thân phát lạnh.
Khanh Chu Tuyết ngước lên, ánh mắt âm trầm mà nhìn lại nó.
Lâm Tầm Chân trước đó cùng với Nguyễn Minh Châu thu phục được nó, tuy nhiên lúc đó sát khí của nó cũng chưa có ngút trời như lúc này. Trong tay nàng khi đó có bùa chú thượng hạng, bây giờ tay không tấc sắc, chỉ có thể kiên trì đối đầu.
Phải dùng trí thắng nó... dùng trí bằng cách nào đây? Nàng đột nhiên bừng tỉnh, kêu lên, “Phần bụng là nhược điểm.”
Móng vuốt giương lên thành một cái bóng to lớn đáng sợ, giáng xuống kéo theo cuồng phong.
Khanh Chu Tuyết thối lui vài bước, bỗng nhiên khom người xuống, chui vào phía dưới bụng của nó. Nghe thấy thanh âm của Lâm Tầm Chân, nàng không kịp suy nghĩ nhiều giơ trường kiếm trong tay lên, hướng về phía bụng của nó rạch một đường. Nhưng không ngờ lúc chui ra ngoài lại bị cái đuôi của con chồn linh hoạt quét qua, đánh trúng thân eo, lưng đập vào thành của kết giới.
Con chồn yêu hít vào một mùi máu tanh nồng nặc, đôi mắt thú đỏ bừng dường như càng trở nên khát máu.
Thanh Sương kiếm rạch một đường quá nông, chưa lấy mạng ngay được ngược lai còn chọc giận nó.
Lâm Tầm Chân là Thủy linh căn cùng Thổ linh căn, tuy vậy nước là nguyên tố mượt mà linh hoạt nhất trong ngũ hành. Nàng vẫn luôn lấy nước làm chủ đạo, chí nhu chí cương, có khả năng khống chế vạn vật.
Khanh Chu Tuyết nhỏ ra một bụm máu, chống kiếm đứng dậy. Trảo tiếp theo chụp tới, Lâm Tầm Chân khống chế nước tuôn đổ ào ào như thác xuống, hoàn toàn làm nhiễu loạn tầm nhìn của nó. Ở giữa dòng nước xuất hiện một thân ảnh giống như bạch hạc xông ra, đạp trên kiếm bay lên.
Nàng ngưng tu linh lực toàn thân lên Thanh Sương kiếm, sương trắng thậm chí còn nhiễm sâu xuống mấy tấc nước.
Nàng dùng sức cắm kiếm vào gáy của nó, yêu huyết trong nháy mắt phun ra lập tức bị đông lại thành băng, từng cục màu nâu đỏ rơi xuống.
Vốn dĩ chiến đấu đến đây phải nên kết thúc.
Nhưng Khanh Chu Tuyết lại thấy con vật dưới chân bành trướng ra thêm mấy phần, vừa lắc đầu đi liền chấn bay nàng ra.
Nó gào rú vài tiếng, lăn lộn giãy giụa tìm cách nhổ thanh kiếm ra, không có dấu hiệu là đã suy yêu – con yêu nghiệt này hoàn toàn trở nên phát cuồng, có lẽ phải đâm nát đan điền thì nó mới chịu ngã xuống.
Khanh Chu Tuyết bây giờ trên tay không có kiếm, lại bị nội thương, tình hình rất không khả quan.
Lâm Tầm Chân hôm nay phải trải qua hai trận đánh nhau, ngưng kết ra ba trận đại hồng thủy, giờ phút này linh lực khô cạn, ngay cả bọt nước cũng gọi không lên được.
Này chỉ có chạy đằng trời.
Đang lúc vô kế khả thi, cánh cửa của gian phòng thuốc đột nhiên mở ra. Nguyễn Minh Châu sắc mặt tái nhợt không biết đã tỉnh từ lúc nào, nàng đánh hơi được yêu khí, đi ra thấy được cảnh tượng này, không mảy may suy nghĩ cầm lấy thanh đao muốn nhảy vô kết giới. Bạch Tô đứng sát đằng sau sững sờ, giữ chặt lấy nàng, “Khí tức của ngươi đang hỗn loạn, không thể vận dụng linh lực nữa!”
Nguyễn Minh Châu suýt nữa bị con này đẩy xuống vách đá, phải nhờ đến Lâm Tầm Chân cứu, trong lòng một bụng thù hận, đầy Bạch Tô ra nghiến răng nghiến lợi, “Cô nãi nãi hôm nay phải từng đao từng đao một băm nát súc sinh này.”
Bạch Tô mấp máy môi, nhìn vào trong kết giới thấy Khanh Chu Tuyết cùng Lâm Tầm Chân tình hình rất nguy cấp, lại còn cộng thêm Nguyễn Minh Châu đang liều mạng tiến vào, hoàn toàn đã mất kiểm soát.
Nàng đi theo sư tôn tu tập y đạo, chưa từng học qua võ thuật. Mỗi một phần linh lực đều dùng để cứu người trị bệnh, chưa từng đả thương ai bao giờ.
Chưa bao giờ đối diện trực tiếp với yêu thú hung bạo như vậy.
Giờ phút này trong lòng nàng nôn nao, hai chân hơi nhũn ra. Nhưng chung quy không thể bàng quan nhìn sư muội chết trước mắt được, Bạch Tô nhắm mắt lại, quyết định xong xuôi cũng đi theo xông vào kết giới.
Nguyễn Minh Châu vừa vào trong kết giới liền quên mất khí tức đang hỗn loạn, nhịn xuống máu trào lên trong cổ họng, ngọn lửa ở đầu ngón tay nàng đốt cháy bộ lông vàng kia.
Lực chú ý của con chồn yêu bị nàng thu hút, nó tạm thời ngừng lăn lộn. Răng nanh của nó nhe ra do bị bỏng, đuôi giơ lên cao lấy đà, tích lũy sức mạnh hướng về Nguyễn Minh Châu phang tới, như thể muốn đánh cho nàng tan xương nát thịt mới vừa lòng.
Khanh Chu Tuyết thừa dịp cái đuôi vung lên cũng mượn lực nhảy lên, dùng hết sức nắm chặt lấy Thanh Sương kiếm rút ra, lại có thêm hàng loạt vụn máu thịt bị kết băng rơi xuống.
Cái cổ bị kiếm chém chỉ còn dính lại một nửa, lộ ra ngay trước đao của Nguyễn Minh Châu. Nàng lấy hết sức lực chém tới một cái, đầu con thú liền nhanh như chớp rơi xuống.
Nhưng đan điền vẫn chưa nát, dù cho đã mất đầu thì cái đuôi mạnh mẽ của nó vẫn giáng xuống, Nguyễn Minh Châu tránh không kịp, bờ vai bị nó cào xé máu thịt lẫn lộn.
Nàng đau đớn muốn ngất đi, bông nhiên có một mảng ánh sáng màu xanh mát lành như gió xuân bao phủ bờ vai của nàng. Nhìn về phía sau quan sát, thấy Bạch Tô đang nhắm lại, thấp giọng ngâm nga trong miệng.
Máu thịt be bét rất nhanh liền lạc lại, làn da ở nơi đó trở lại trơn láng như mặt nước tĩnh lặng.
Khanh Chu Tuyết đang ở vào tình huống rất nguy hiểm, nàng túm chặt lấy da gáy của con yêu thú, gần như là treo lủng lẳng phía trên eo của nó. Con quái vật không đầu kia không nhìn thấy gì, chỉ có thể mạnh mẽ lao tới, khiến cho phần bụng và ngực của nàng lien tục va đập với thân thể của nó. Khanh Chu Tuyết vốn dĩ đã bị nội thương, lại liên tục bị quăng quật khiến lục phủ ngũ tạng đau đớn, khóe miệng trào ra máu tươi.
Tuy vậy nhưng nàng vẫn không buông tay, nhắm mắt cắn chặt răng, kiên trì không kêu lên tiếng nào.
Bạch Tô thấy không ổn, cố gắng điều động linh lực để điều trị cho nàng. Nhưng nội thương quá phức tạp, không thể ngay lập tức chữa trị được.
Tay nắm chặt lấy thân thể đang vung vẩy kia, Khanh Chu Tuyết đột nhiên mở hai mắt ra, nhẹ nhàng xoay trở trên thân hình to lớn đó, buông tay ra tìm đúng vị trí, một kiếm hướng về đan điền của nó đâm tới.
Lúc này không hề giống với huấn luyện thường ngày, tràn đầy việc ngoài ý muốn liên tục quấy nhiễu. Nàng đâm kiếm vào được một nửa, cắm ngập vài tấc trong đan điền của nó, chỉ cần tiến sâu hơn một chút là hoàn toàn có thể quấy nát ra.
Vậy nhưng con yêu thú kịch liệt quẫy đạp, khiến kiếm bị kẹt lại và vô tình trượt khỏi tay của nàng. Bạch Tô đứng dưới không khỏi hít vào một hơi.
Khanh Chu Tuyết một tay nắm chặt lấy da lông của nó, tay còn lại mạnh mẽ vung vào trong muốn với tới chuôi kiếm, thế mà vẫn cứ trượt đi trong gang tấc.
Năm đầu ngón tay bấu chặt đều đau nhức như sắp gãy lìa, lần hung bạo vung vẩy tiếp theo, tay của nàng nới lỏng, vô lực rơi xuống mặt đất.
Lưng nàng đập mạnh xuống mặt đất, phun ra một bụm máu. Trước mắt liền hiện ra một cái móng vuốt khổng lồ, giống như vòm trời đang đổ sập xuống.
“Ném đao vào!” Lâm Tầm Chân nhìn quanh hai bên, không hiểu lấy sức lực từ đâu đoạt lấy cây đao trong tay Nguyễn Minh Châu. Nàng còn chưa kịp phản ứng gì, đao đã bị ném ra ngoài, chính xác đập vào chuôi kiếm trắng như tuyết đang cắm ở đan điền.
Thân đao giống như búa, chuôi kiếm là đinh, hoàn hảo cho một kích cuối cùng này.
Thanh Sương kiếm tiến sâu vào thêm một đoạn.
Đan điền hoàn toàn tan vỡ.
Thân hình to lớn của con yêu kia đột ngột cứng lại, không còn phát ra động tĩnh, sát khí màu đen hoàn toàn tan đi, một màn sương mù mờ mịt che lại, chỉ còn sót lại hồn phách trắng tinh trong suốt của một con chồn.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn thấy màn sương khổng lồ kia tan đi, cuối cùng biến thành một thỏi vàng rơi xuống mặt đất.
Kết giới cũng tại thời điểm này mà tán đi.
Một cơn gió thổi qua như thể đã không có chuyện gì xảy ra.
“Cuối cùng đã đi rồi?” Lâm Tầm Chân sừng sờ tại chỗ.
Duyên phận ở trên đời vốn dĩ rất khó đoán định, luôn luôn để lại nhiều tiếc nuối.
Khanh Chu Tuyết nằm trên mặt đất thở dốc, xoay đầu nhìn về phía thỏi vàng.
Nghe nói yêu sau khi chết đi, hồn phách sẽ bám lên đồ vật bên ngoài. Nếu oán khí quá nặng, nó sẽ tu lại được thành thân thể, hóa thành sát yêu. Đánh tan được oán niệm, chỉ còn lại một linh hồn thuần khiết trắng trong mới có thể có cơ duyên nhập vào luân hồi.
Thỏi vàng kia bây giờ cũng đã sáng tỏ trở lại, không còn nhìn thấy vệt máu loang lổ nữa.
Nguyễn Minh Châu lảo đảo đi được hai bước, nôn ra một ngụm máu, cuối cùng hao sạch hết khí lực tiếp tục lại hôn mê. Bạch Tô hốt hoảng đỡ được nàng, dò xét mạch đập một lúc, vẻ mặt nghiêm túc, “Đánh ẩu tới như này, có lẽ phải tìm đến sư tôn ta một chuyến.”
Trải qua kiếp nạn lần này, mọi người đều tinh bì lực tẫn*. Lâm Tầm Chân dìu Khanh Chu Tuyết dậy, nhìn hai người đi xa dần, ho khan một tiếng, “Ngươi cũng đã bị đập lên xuống liên tục như vậy, nên đi xin một ít thuốc để trị thương thôi.”
(Tinh bì lực tẫn: Sức cùng lực tận.)
Chuyện lạ liên miên không dứt tới đây thì kết thúc. Mấy ngày sau, Khanh Chu Tuyết cùng Lâm Tầm Chân thu tro cốt của Vương Ngũ, đem chôn ở bên cạnh suối măng.
Nhà tre không có yêu lực chống đỡ, liền sụp đổ thành một đống tre trúc thối rữa, khôi phục lại hình dáng trước đây.
Khanh Chu Tuyết đeo kiếm đi ngang qua, lơ đãng nhìn thấy một đồ vật rất cũ kỹ ở dưới một mảnh tàn trúc.
Một con chồn được nặn bằng bùn rất khéo léo, ngây thơ chân thành ngồi xổm trong một cái miếu đơn sơ.
Nếu nói là miếu, không bằng gọi là một cái tháp nho nhỏ được xây bằng mấy cục gạch.
Hóa ra đứa bé kia tới sau cùng vẫn không quên lời hứa của mình.
Vòng thứ nhất đi lịch luyện lục tục kết thúc. Lâm Tầm Chân hỏi rất nhiều đồng đạo, một vài người cũng có gặp chút chuyện nguy hiểm, không phải là rất suôn sẻ.
Cứ tưởng chỉ là một chuyện rất đơn giản, vậy mà những đoàn đội hoàn thành được mục tiêu lại thưa thớt đến đáng thương. Phần lớn là gà bay chó sủa, rối loạn đội ngũ – đại đa số đệ tử tự mình tu luyện thì cũng không khó, nhưng để dạy dỗ người khác một cách lưu loát thì cần phải quán triệt nội dung tới một trình độ nhất định.
Chưởng môn trong lòng cũng có cân nhắc, cố kỵ bọn hắn đem những thường nhân chỉ muốn đến để cường thân kiện thể dạy ra những điều sai lầm, vậy là chỉ yêu cầu dạy cái đơn giản nhất là dẫn khí nhập thể.
Nhưng kết quả vẫn là rất ảm đạm.
Nghe sư tôn nói chưởng môn rất không hài lòng. Khanh Chu Tuyết than nhẹ một tiếng, “Chúng ta bên này ngay cả một người cũng không dạy ra. Nghe nói cũng chỉ có nơi chúng ta xảy ra án mạng.”
Tuy nhiên tâm thái của nàng cũng bình thản, “Dù sao đã xong việc, nghĩ nhiều cũng vô dụng.”
Nàng cầm Thanh Sương kiếm, tạm biệt sư tôn rồi đi về chủ phong luyện kiếm như thường lệ.
Thu ý vào thời điểm này là ngay lúc nồng nàn nhất, dưới chân giẫm lên lá phong xào xạc. Nàng lui tới Kiếm Các đã bốn năm, sư huynh đệ đều rất quen thuộc với nàng.
Đệ tử của chưởng môn đều là nam, Khanh Chu Tuyết ở vào trong đó giống như đóa hoa sen trắng nở giữa một rừng cây, đặc biệt bắt mắt.
Sau khi luyện tập hết một buổi sáng, Khanh Chu Tuyết chuẩn bị trở về, lại bị một vị sư đệ nào đó gọi, nàng dừng lại, “Có chuyện gì?”
Thiếu niên có chút khẩn trương, ngón cái vô thức liên tục chà xát vào đốt của ngón trỏ đang gập vào, “Khanh sư... Sư tỷ, buổi chiều hôm nay ngươi có rảnh không?”
“Có.” Nàng nghi hoặc nói, “Ngươi nói đi.”
“Cũng không có việc gì.” Hắn hít vào một hơi, “Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ta muốn mời ngươi đi chơi thuyền ở giữa hồ, sẽ rất náo nhiệt!”
“Ngày lễ...” Khanh Chu Tuyết lắc đầu, không có hứng thú, bước chân không ngừng lại đi thẳng về phía Hạc Y Phong, “Ta không đi.”
Ngự linh kiếm về, nàng đi vào cửa gỡ áo ngoài xuống, liếc thấy trên đó có một cánh hoa dại không biết tên nằm đó, nàng cầm lấy bỏ đi.
Vân Thư Trần nghiêng đầu cười cười, “Hôm nay là ngày lễ, người trẻ tuổi đều đi nói chuyên yêu đương, sao ngươi lại về đây tu luyện rồi?”
“Ừm.” Nàng cũng không thấy có gì không đúng.
Vân Thư Trần tay cầm chén trà liếc mắt qua, nhìn tên kia rất nhanh chóng nhắm mắt tĩnh tâm, ngồi giống như là một cái tượng phật cô nương.
Từ khi kết thúc lịch luyện tới nay, đồ đệ ổn định phát huy phong cách đại môn không ra nhị môn không lại. Mỗi ngày ngoại trừ lúc đi chủ phong luyện kiếm, nàng đều không có nhu cầu bước ra khỏi cửa.
Tu luyện, đọc sách, sắc thuốc, ăn uống. Nếu là có chút thời gian rảnh rỗi, ánh mắt lại liếc tới trên người nàng, mang theo một tia quan tâm lo lắng.
Vân Thư Trần – người sống hơn năm trăm năm nhấp một ngụm trà, trong lòng than thở. Có lẽ là thanh niên sớm già, đồ nhi mới mười tám tuổi đã bắt đầu dưỡng lão sinh hoạt, điều này rất không ổn.
Hai người ngồi tại Hạc Y Phong trên cao, nhìn xuống dưới mây mù bao phủ, một tràng hoan thanh tiếu ngữ*. Vân Thư Trần nói, “Bao nhiêu năm như vậy, cũng đều giống nhau.”
(Hoan thanh tiếu ngữ: Nói cười vui vẻ.)
Khanh Chu Tuyết đột nhiên mở mắt hỏi: “Sư tôn lúc còn trẻ, cũng đều giống vậy sao?”
“Ngươi nghĩ sao?”
Gió đểm thổi bay đuôi tóc của nàng, mang theo mùi thanh nhã của cây cỏ trong núi. Nàng thờ ơ nhìn về phía núi đồi mờ mờ đằng xa.
“Lúc đó rất náo nhiệt, đương nhiên là năm nào cũng vậy, mỗi lần đến thời điểm này là không ai còn đọc sách hay tu luyện được... Ngay khi lớp học vừa xong, bọn họ liền tràn ra đầy khắp quả núi ngọn đồi.”
Nói xong nàng nhìn đồ đệ một cái, “Suốt ngày ở sát bên trưởng bối như ngươi cũng là hiếm thấy.”
Khanh Chu Tuyết lắc đầu nói: “Ta không thích đám đông quá ồn áo náo động.”
“Được rồi.” Vân Thư Trần thờ dài, “Ngươi mà sinh sớm mấy trăm năm, bái Lâm Thanh Nhai làm vi sư, hắn nhất định sẽ rất cao hứng. Bởi vì mỗi khi có ngày lễ, sư huynh đệ tỷ muội chúng ta đều chạy đi hết, ngay cả cái bóng cũng không bắt được.”
Khanh Chu Tuyết thắc mắc, “Vậy là chạy đi đâu?”
Vân Thư Trần quay người lại như có điều suy nghĩ.
Nàng bỗng nhiên cười lên.
“Ngươi muốn biết không?”
Trong thôn xóm lần lượt có người qua đời, người già mỗi năm cũng chết không ít nên không thu hút quá nhiều sự chú ý. Nhưng sau khi lão niên qua đời hết, tai họa liền giáng xuống trên người những trung niên.
Người đầu tiên hóa điên là mẹ của Vương Ngũ, suốt ngày hết khóc rồi lại cười. Nàng cứ nói có một quả cầu nhỏ đang lăn tới lăn lui dưới da nàng, đau đến tận cốt tủy; khi thì lại điên cuồng gãi đến trầy da tróc vẩy, nói là đang có lông tơ mọc dài ra – nhưng mà khi vén tay áo lên, cánh tay khuỷu tay cũng không có gì bất thường.
Mời bao nhiêu thầy thuốc tới đều chẳng làm nên chuyện gì, bắt không ra bệnh.
Cuối cùng vào một đêm nào đó, nàng vì quá sợ hãi đau đớn mà đập đầu vào tường chết.
Máu tươi chảy xuôi từ trên tường xuống đầy giường.
Tang sự vẫn còn chưa xong, lại có đại họa giáng tới tiếp. Phụ thân của Vương Ngũ lần thứ hai lên núi đi săn, chẳng biết tại sao lại té xuống dốc núi, mất tích mấy ngày.
Lúc tìm được thi thể về đã không còn nguyên vẹn, có vẻ như bị dã thú cắn xé.
Từ đó những chuyện tà môn càng lúc càng nhiều, hàng xóm lại tiếp tục có thêm mấy người qua đời, tình trạng lúc chết rất quỷ dị - treo ở trên xà nhà tới mấy ngày liền mà không ai phát giác ra; đột nhiên biến mất không tìm thấy, sau đó mấy ngày từ dưới giếng nước vớt lên được xác chết đuối. Cả thôn xóm chìm trong bóng ma của tử vong, mỗi người đều thần hồn nát thần tính
Khi bàn tay vô hình kia nắm chặt lấy tính mạng của cư dân trong thôn xóm, bóp chết từng người từng người một, chết hơn một nửa thôn dân thì mọi người bắt đầu tuyệt vọng, đại bộ phận còn lại quyết định chuyển nhà.
Họ còn chưa đi ra được tới cửa thôn thì một cơn lũ bất ngờ tràn tới
Xác chết đầy đất.
Một ngôi làng nhộn nhịp như vậy, chỉ trong một đêm liền hoàn toàn trống rỗng. Chỉ còn sót lại một mình Vương Ngũ, bởi vì hắn ở lại thủ mộ cho cha mẹ nên đã không rời đi
“Tu sửa... từ đường.” Hàm răng không còn đầy đủ chuyển động, trúc trắc mà bật ra những từ mơ hồ này.
Hồi ức tới đoạn này đã không còn rõ ràng nữa.
Vân Thư Trần thu hồi pháp lực lại, bộ xương khô kia liền tan rã thành từng mảnh rơi trên mặt đất.
“Vậy sau cùng trong thôn chỉ còn lại một mình Vương Ngũ, mẹ đẻ của hắn đã chết rồi, yêu tinh kia giả dạng thành mẹ hắn vậy mà lại không nghi ngờ gì sao?”
Chuyện này rất không hợp lý, Khanh Chu Tuyết thầm nghĩ trong lòng. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một loạt âm thanh hỗn loạn, “Liễu sư thúc có ở đây không?”
Lâm Tầm Chân tóc mai rối loạn, dáng vẻ chật vật đỡ Nguyễn Minh Châu đang ngất xỉu, bên hông đeo một cái túi nặng trĩu, mệt mỏi thở hồng hộc.
“Các ngươi trở lại rồi, chuyện gì đã xảy ra?” Bạch Tô kinh ngạc hỏi.
“Sau khi ác chiến với yêu quái kia xong, Nguyễn sư muội sắc mặt đột nhiên tái nhợt, toàn thân đau đớn kịch liệt, ta cũng không biết là tại sao.”
Lâm Tầm Chân giao Nguyễn Minh Châu cho Bạch Tô dìu vào trong. Nàng thở dốc một hồi, sau đó đem cái túi bên hông mở ra, bên trong là con Đại Hoàng Tiên đã hiện nguyên hình, hiện tại nó không nhúc nhích được, trên trán vẫn còn đang dán một tấm đạo phù.
Lâm Tầm Chân nhìn xuống thấy một cỗ thi thể nằm đó, vội lui về sau một bước, sững sờ nói: “... Vương Ngũ chết rồi?”
“Đã chết từ lâu.”
Khanh Chu Tuyết dùng đôi ba câu khái quát lại hồi ức kia.
“Sư muội, vậy nhiệm vụ lịch luyện lần này nên làm như nào mới tốt đây?” Lâm Tầm Chân cầm trong tay con yêu vật kia, không thể không nương nhẹ lại, sợ rằng sẽ đem tia hy vọng cuối cùng còn lại này bóp chết, “Chẳng lẽ phải dạy lại cho con chồn lông vàng đã bị phế bỏ tủ vi này sao?”
Vân Thư Trần bật cười, “Không cần phải tới mức đó, những hành động lần này của các ngươi đều được chưởng môn quan sát. Túy Ông chi ý bất tại tửu*, hắn không cứng nhắc như vậy, sẽ đưa ra đánh giá dựa trên những tình huống khác nhau.”
(Túy Ông chi ý bất tại tửu: Đây là một câu thơ trong bài [Bùi viên đối ẩm ca]. Trong ngữ cảnh này thì có nghĩa là “Ý không nằm trong lời“.)
Vân trưởng lão trấn an các nàng xong, lại tiếp tục, “Bất quá bản tọa đối với chân tướng chuyện này có một chút hiếu kì, ngươi mang cái con sống dở chết dở đó qua đây cho ta xem một chút.”
Lâm Tầm Chân vâng lời tính mang qua, bị Khanh Chu Tuyết ngăn lại, “Không ổn.”
Nàng nhìn về phía Vân Thư Trần, nhíu mày lại, “... Con vật này cắn người, sinh trưởng ở trong núi hoang, không biết có dịch bệnh gì không, sư tôn không nên tới gần.”
Lâm Tầm Chân vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng nghĩ thầm, Vân trưởng lão là Đại Thừa kỳ tu sĩ, như thế mà lại có thể bị một con thú cắn được.
Khanh Chu Tuyết xách con vật kia tới, nó vặn vẹo thân hình, phát ra âm thanh mỏng manh.
“Ngươi cũng đã chết vào nhiều năm trước rồi. Lại chỉ còn duy nhất một tia chấp niệm tồn tại ở thế gian không chịu nhập luân hồi, nguyên nhân vì sao?”
Vân Thư Trần dùng một chút pháp thuật gom lại hồn phách sắp tiêu tan của nó.
Trí nhớ của nó như một bức tranh ở nửa sau câu chuyện, chầm chậm đem đoạn nghiệt duyên hiện ra.
||||| Truyện đề cử: Quân Hoan Tỏa Kiều |||||
Thân thể trần truồng sau khi bị lột da của nó cùng bốn đứa con bị ném đại ra ngoài, hư thối mục nát trộn lẫn vào bụi đất.
Một sợi chấp niệm lưu lại khiến hồn phách không nhập vào luân hồi được, cả ngày bám lên Trúc Sơn thôn.
Yêu vốn là một loại vật âm sát, oán niệm càng nặng thì lại càng tràn ngập khí độc, nó khiến phong thủy nơi này mất đi sự cân bằng. Mỗi một điểm cân bằng bị mất đi, sức ảnh hưởng của nó sẽ càng bành trướng lên.
Cuối cùng nó cũng đủ sức mạnh để báo thù rửa hận cho bốn đứa con vô tội bị chết thảm.
Người trong thôn đi thì đi, chết thì chết, một nơi nhộn nhịp phồn hoa cứ vậy mà biến mất, mạng nhện phủ đầy lên các cánh cửa.
Nhưng nó không giết chết Vương Ngũ.
Hồn phách của bốn đứa con được nó gom lại, nhét vào bên trong người của Vương Ngũ, hơi chen chúc nhau một tí.
Hồn của yêu và của người nhét chung một chỗ, cùng tranh giành phân cao thấp. Từ đó trở đi, ký ức của Vương Ngũ rơi vào hỗn loạn, mọi thứ trở nên không rõ ràng nữa.
Hồn phách của hắn mỗi ngày càng thêm yếu ớt, thoi thóp. Thân thể hao tổn bên trong cũng chết đi, giống như cái cây bị đào rỗng ruột, ngày càng gầy yếu.
Còn nó thật ra cũng đã chết từ lâu.
Chỉ còn sót lại một tia chấp niệm với ký ức không hoàn hảo, cố chấp ở lại để vẹn toàn nghĩa mẫu tử. Nó biến hóa thành hình dáng mẹ của Vương Ngũ, coi Vương Ngũ như những đứa con đã chết, hết lòng chiếu cố. Đôi khi nhìn chằm chằm vào hắn, miệng thì lẩm bẩm đếm: “Một con, hai con, ba con, bốn con...” Như thể chỉ sợ bọn hắn đi lạc mất.
Linh hồn của Vương Ngũ bị dồn ép khiến ký ức mơ hồ, suy nghĩ duy nhất còn sót lại của hắn là thiếu Tiểu Hoàng một lời hứa. Xây dựng điện thờ, hưởng thụ sự cung phụng thờ bái, sớm ngày tu thành tiên đạo.
Có lẽ do quanh đi quẩn lại đã lâu, quên hết nhiều thứ chỉ còn sót lại mỗi chữ “Tiên“. Vậy là sai lầm dùng tên họ thật của mình, đi ghi danh vào danh sách của Thái Sơ Cảnh.
Bầu không khí trầm mặc thật lâu, con yêu nghiệt kia cũng đã nín lặng. Vân Thư Trần than nhẹ một tiếng, “Đều là nghiệt duyên.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó nàng giơ tay lên, lá bùa chú từ đằng xa rơi xuống.
Ngay lập tức quầng ánh sáng màu đỏ tăng vọt ra---
Vân Thư Trần lui về sau kịp thời, dùng tay không kết ấn, đem con vật đang điên cuồng kia, cùng với Khanh Chu Tuyết và Lâm Tầm Chân bao phủ ở bên trong.
Khanh Chu Tuyết cảm thấy rất không ổn, lại nghe được tiếng nói ung dung của Vân Thư Trần ở bên ngoài kết giới: “Linh Tố Phong trồng không ít kỳ hoa dị thảo, vây các ngươi vào trong này để có thể đánh thoải mái. Kết giới này chỉ có vào chứ không có ra, cứ yên tâm.”
Sau đó hai người họ trơ mắt nhìn Vân Thư Trần đi xa, chỉ còn vọng lại tiếng cười khẽ theo gió đưa vào, “Cố gắng mà siêu độ cho nó nha. Này là nhiệm vụ lịch luyện của các ngươi, vì lý do công bằng nên bản tọa cũng khó mà can thiệp.”
Hai người một yêu nhìn nhau, trói buộc cùng một chỗ trong cái lồng giam.
Bị bao phủ bởi cái bóng khổng lồ của con yêu kia, hai nàng không khác gì củ cải giòn tan cắn một ngụm liền đứt đôi. Con mắt đỏ ngầu của con thú nhìn hai nàng, chăm chú tới mức toàn thân phát lạnh.
Khanh Chu Tuyết ngước lên, ánh mắt âm trầm mà nhìn lại nó.
Lâm Tầm Chân trước đó cùng với Nguyễn Minh Châu thu phục được nó, tuy nhiên lúc đó sát khí của nó cũng chưa có ngút trời như lúc này. Trong tay nàng khi đó có bùa chú thượng hạng, bây giờ tay không tấc sắc, chỉ có thể kiên trì đối đầu.
Phải dùng trí thắng nó... dùng trí bằng cách nào đây? Nàng đột nhiên bừng tỉnh, kêu lên, “Phần bụng là nhược điểm.”
Móng vuốt giương lên thành một cái bóng to lớn đáng sợ, giáng xuống kéo theo cuồng phong.
Khanh Chu Tuyết thối lui vài bước, bỗng nhiên khom người xuống, chui vào phía dưới bụng của nó. Nghe thấy thanh âm của Lâm Tầm Chân, nàng không kịp suy nghĩ nhiều giơ trường kiếm trong tay lên, hướng về phía bụng của nó rạch một đường. Nhưng không ngờ lúc chui ra ngoài lại bị cái đuôi của con chồn linh hoạt quét qua, đánh trúng thân eo, lưng đập vào thành của kết giới.
Con chồn yêu hít vào một mùi máu tanh nồng nặc, đôi mắt thú đỏ bừng dường như càng trở nên khát máu.
Thanh Sương kiếm rạch một đường quá nông, chưa lấy mạng ngay được ngược lai còn chọc giận nó.
Lâm Tầm Chân là Thủy linh căn cùng Thổ linh căn, tuy vậy nước là nguyên tố mượt mà linh hoạt nhất trong ngũ hành. Nàng vẫn luôn lấy nước làm chủ đạo, chí nhu chí cương, có khả năng khống chế vạn vật.
Khanh Chu Tuyết nhỏ ra một bụm máu, chống kiếm đứng dậy. Trảo tiếp theo chụp tới, Lâm Tầm Chân khống chế nước tuôn đổ ào ào như thác xuống, hoàn toàn làm nhiễu loạn tầm nhìn của nó. Ở giữa dòng nước xuất hiện một thân ảnh giống như bạch hạc xông ra, đạp trên kiếm bay lên.
Nàng ngưng tu linh lực toàn thân lên Thanh Sương kiếm, sương trắng thậm chí còn nhiễm sâu xuống mấy tấc nước.
Nàng dùng sức cắm kiếm vào gáy của nó, yêu huyết trong nháy mắt phun ra lập tức bị đông lại thành băng, từng cục màu nâu đỏ rơi xuống.
Vốn dĩ chiến đấu đến đây phải nên kết thúc.
Nhưng Khanh Chu Tuyết lại thấy con vật dưới chân bành trướng ra thêm mấy phần, vừa lắc đầu đi liền chấn bay nàng ra.
Nó gào rú vài tiếng, lăn lộn giãy giụa tìm cách nhổ thanh kiếm ra, không có dấu hiệu là đã suy yêu – con yêu nghiệt này hoàn toàn trở nên phát cuồng, có lẽ phải đâm nát đan điền thì nó mới chịu ngã xuống.
Khanh Chu Tuyết bây giờ trên tay không có kiếm, lại bị nội thương, tình hình rất không khả quan.
Lâm Tầm Chân hôm nay phải trải qua hai trận đánh nhau, ngưng kết ra ba trận đại hồng thủy, giờ phút này linh lực khô cạn, ngay cả bọt nước cũng gọi không lên được.
Này chỉ có chạy đằng trời.
Đang lúc vô kế khả thi, cánh cửa của gian phòng thuốc đột nhiên mở ra. Nguyễn Minh Châu sắc mặt tái nhợt không biết đã tỉnh từ lúc nào, nàng đánh hơi được yêu khí, đi ra thấy được cảnh tượng này, không mảy may suy nghĩ cầm lấy thanh đao muốn nhảy vô kết giới. Bạch Tô đứng sát đằng sau sững sờ, giữ chặt lấy nàng, “Khí tức của ngươi đang hỗn loạn, không thể vận dụng linh lực nữa!”
Nguyễn Minh Châu suýt nữa bị con này đẩy xuống vách đá, phải nhờ đến Lâm Tầm Chân cứu, trong lòng một bụng thù hận, đầy Bạch Tô ra nghiến răng nghiến lợi, “Cô nãi nãi hôm nay phải từng đao từng đao một băm nát súc sinh này.”
Bạch Tô mấp máy môi, nhìn vào trong kết giới thấy Khanh Chu Tuyết cùng Lâm Tầm Chân tình hình rất nguy cấp, lại còn cộng thêm Nguyễn Minh Châu đang liều mạng tiến vào, hoàn toàn đã mất kiểm soát.
Nàng đi theo sư tôn tu tập y đạo, chưa từng học qua võ thuật. Mỗi một phần linh lực đều dùng để cứu người trị bệnh, chưa từng đả thương ai bao giờ.
Chưa bao giờ đối diện trực tiếp với yêu thú hung bạo như vậy.
Giờ phút này trong lòng nàng nôn nao, hai chân hơi nhũn ra. Nhưng chung quy không thể bàng quan nhìn sư muội chết trước mắt được, Bạch Tô nhắm mắt lại, quyết định xong xuôi cũng đi theo xông vào kết giới.
Nguyễn Minh Châu vừa vào trong kết giới liền quên mất khí tức đang hỗn loạn, nhịn xuống máu trào lên trong cổ họng, ngọn lửa ở đầu ngón tay nàng đốt cháy bộ lông vàng kia.
Lực chú ý của con chồn yêu bị nàng thu hút, nó tạm thời ngừng lăn lộn. Răng nanh của nó nhe ra do bị bỏng, đuôi giơ lên cao lấy đà, tích lũy sức mạnh hướng về Nguyễn Minh Châu phang tới, như thể muốn đánh cho nàng tan xương nát thịt mới vừa lòng.
Khanh Chu Tuyết thừa dịp cái đuôi vung lên cũng mượn lực nhảy lên, dùng hết sức nắm chặt lấy Thanh Sương kiếm rút ra, lại có thêm hàng loạt vụn máu thịt bị kết băng rơi xuống.
Cái cổ bị kiếm chém chỉ còn dính lại một nửa, lộ ra ngay trước đao của Nguyễn Minh Châu. Nàng lấy hết sức lực chém tới một cái, đầu con thú liền nhanh như chớp rơi xuống.
Nhưng đan điền vẫn chưa nát, dù cho đã mất đầu thì cái đuôi mạnh mẽ của nó vẫn giáng xuống, Nguyễn Minh Châu tránh không kịp, bờ vai bị nó cào xé máu thịt lẫn lộn.
Nàng đau đớn muốn ngất đi, bông nhiên có một mảng ánh sáng màu xanh mát lành như gió xuân bao phủ bờ vai của nàng. Nhìn về phía sau quan sát, thấy Bạch Tô đang nhắm lại, thấp giọng ngâm nga trong miệng.
Máu thịt be bét rất nhanh liền lạc lại, làn da ở nơi đó trở lại trơn láng như mặt nước tĩnh lặng.
Khanh Chu Tuyết đang ở vào tình huống rất nguy hiểm, nàng túm chặt lấy da gáy của con yêu thú, gần như là treo lủng lẳng phía trên eo của nó. Con quái vật không đầu kia không nhìn thấy gì, chỉ có thể mạnh mẽ lao tới, khiến cho phần bụng và ngực của nàng lien tục va đập với thân thể của nó. Khanh Chu Tuyết vốn dĩ đã bị nội thương, lại liên tục bị quăng quật khiến lục phủ ngũ tạng đau đớn, khóe miệng trào ra máu tươi.
Tuy vậy nhưng nàng vẫn không buông tay, nhắm mắt cắn chặt răng, kiên trì không kêu lên tiếng nào.
Bạch Tô thấy không ổn, cố gắng điều động linh lực để điều trị cho nàng. Nhưng nội thương quá phức tạp, không thể ngay lập tức chữa trị được.
Tay nắm chặt lấy thân thể đang vung vẩy kia, Khanh Chu Tuyết đột nhiên mở hai mắt ra, nhẹ nhàng xoay trở trên thân hình to lớn đó, buông tay ra tìm đúng vị trí, một kiếm hướng về đan điền của nó đâm tới.
Lúc này không hề giống với huấn luyện thường ngày, tràn đầy việc ngoài ý muốn liên tục quấy nhiễu. Nàng đâm kiếm vào được một nửa, cắm ngập vài tấc trong đan điền của nó, chỉ cần tiến sâu hơn một chút là hoàn toàn có thể quấy nát ra.
Vậy nhưng con yêu thú kịch liệt quẫy đạp, khiến kiếm bị kẹt lại và vô tình trượt khỏi tay của nàng. Bạch Tô đứng dưới không khỏi hít vào một hơi.
Khanh Chu Tuyết một tay nắm chặt lấy da lông của nó, tay còn lại mạnh mẽ vung vào trong muốn với tới chuôi kiếm, thế mà vẫn cứ trượt đi trong gang tấc.
Năm đầu ngón tay bấu chặt đều đau nhức như sắp gãy lìa, lần hung bạo vung vẩy tiếp theo, tay của nàng nới lỏng, vô lực rơi xuống mặt đất.
Lưng nàng đập mạnh xuống mặt đất, phun ra một bụm máu. Trước mắt liền hiện ra một cái móng vuốt khổng lồ, giống như vòm trời đang đổ sập xuống.
“Ném đao vào!” Lâm Tầm Chân nhìn quanh hai bên, không hiểu lấy sức lực từ đâu đoạt lấy cây đao trong tay Nguyễn Minh Châu. Nàng còn chưa kịp phản ứng gì, đao đã bị ném ra ngoài, chính xác đập vào chuôi kiếm trắng như tuyết đang cắm ở đan điền.
Thân đao giống như búa, chuôi kiếm là đinh, hoàn hảo cho một kích cuối cùng này.
Thanh Sương kiếm tiến sâu vào thêm một đoạn.
Đan điền hoàn toàn tan vỡ.
Thân hình to lớn của con yêu kia đột ngột cứng lại, không còn phát ra động tĩnh, sát khí màu đen hoàn toàn tan đi, một màn sương mù mờ mịt che lại, chỉ còn sót lại hồn phách trắng tinh trong suốt của một con chồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đều kinh ngạc nhìn thấy màn sương khổng lồ kia tan đi, cuối cùng biến thành một thỏi vàng rơi xuống mặt đất.
Kết giới cũng tại thời điểm này mà tán đi.
Một cơn gió thổi qua như thể đã không có chuyện gì xảy ra.
“Cuối cùng đã đi rồi?” Lâm Tầm Chân sừng sờ tại chỗ.
Duyên phận ở trên đời vốn dĩ rất khó đoán định, luôn luôn để lại nhiều tiếc nuối.
Khanh Chu Tuyết nằm trên mặt đất thở dốc, xoay đầu nhìn về phía thỏi vàng.
Nghe nói yêu sau khi chết đi, hồn phách sẽ bám lên đồ vật bên ngoài. Nếu oán khí quá nặng, nó sẽ tu lại được thành thân thể, hóa thành sát yêu. Đánh tan được oán niệm, chỉ còn lại một linh hồn thuần khiết trắng trong mới có thể có cơ duyên nhập vào luân hồi.
Thỏi vàng kia bây giờ cũng đã sáng tỏ trở lại, không còn nhìn thấy vệt máu loang lổ nữa.
Nguyễn Minh Châu lảo đảo đi được hai bước, nôn ra một ngụm máu, cuối cùng hao sạch hết khí lực tiếp tục lại hôn mê. Bạch Tô hốt hoảng đỡ được nàng, dò xét mạch đập một lúc, vẻ mặt nghiêm túc, “Đánh ẩu tới như này, có lẽ phải tìm đến sư tôn ta một chuyến.”
Trải qua kiếp nạn lần này, mọi người đều tinh bì lực tẫn*. Lâm Tầm Chân dìu Khanh Chu Tuyết dậy, nhìn hai người đi xa dần, ho khan một tiếng, “Ngươi cũng đã bị đập lên xuống liên tục như vậy, nên đi xin một ít thuốc để trị thương thôi.”
(Tinh bì lực tẫn: Sức cùng lực tận.)
Chuyện lạ liên miên không dứt tới đây thì kết thúc. Mấy ngày sau, Khanh Chu Tuyết cùng Lâm Tầm Chân thu tro cốt của Vương Ngũ, đem chôn ở bên cạnh suối măng.
Nhà tre không có yêu lực chống đỡ, liền sụp đổ thành một đống tre trúc thối rữa, khôi phục lại hình dáng trước đây.
Khanh Chu Tuyết đeo kiếm đi ngang qua, lơ đãng nhìn thấy một đồ vật rất cũ kỹ ở dưới một mảnh tàn trúc.
Một con chồn được nặn bằng bùn rất khéo léo, ngây thơ chân thành ngồi xổm trong một cái miếu đơn sơ.
Nếu nói là miếu, không bằng gọi là một cái tháp nho nhỏ được xây bằng mấy cục gạch.
Hóa ra đứa bé kia tới sau cùng vẫn không quên lời hứa của mình.
Vòng thứ nhất đi lịch luyện lục tục kết thúc. Lâm Tầm Chân hỏi rất nhiều đồng đạo, một vài người cũng có gặp chút chuyện nguy hiểm, không phải là rất suôn sẻ.
Cứ tưởng chỉ là một chuyện rất đơn giản, vậy mà những đoàn đội hoàn thành được mục tiêu lại thưa thớt đến đáng thương. Phần lớn là gà bay chó sủa, rối loạn đội ngũ – đại đa số đệ tử tự mình tu luyện thì cũng không khó, nhưng để dạy dỗ người khác một cách lưu loát thì cần phải quán triệt nội dung tới một trình độ nhất định.
Chưởng môn trong lòng cũng có cân nhắc, cố kỵ bọn hắn đem những thường nhân chỉ muốn đến để cường thân kiện thể dạy ra những điều sai lầm, vậy là chỉ yêu cầu dạy cái đơn giản nhất là dẫn khí nhập thể.
Nhưng kết quả vẫn là rất ảm đạm.
Nghe sư tôn nói chưởng môn rất không hài lòng. Khanh Chu Tuyết than nhẹ một tiếng, “Chúng ta bên này ngay cả một người cũng không dạy ra. Nghe nói cũng chỉ có nơi chúng ta xảy ra án mạng.”
Tuy nhiên tâm thái của nàng cũng bình thản, “Dù sao đã xong việc, nghĩ nhiều cũng vô dụng.”
Nàng cầm Thanh Sương kiếm, tạm biệt sư tôn rồi đi về chủ phong luyện kiếm như thường lệ.
Thu ý vào thời điểm này là ngay lúc nồng nàn nhất, dưới chân giẫm lên lá phong xào xạc. Nàng lui tới Kiếm Các đã bốn năm, sư huynh đệ đều rất quen thuộc với nàng.
Đệ tử của chưởng môn đều là nam, Khanh Chu Tuyết ở vào trong đó giống như đóa hoa sen trắng nở giữa một rừng cây, đặc biệt bắt mắt.
Sau khi luyện tập hết một buổi sáng, Khanh Chu Tuyết chuẩn bị trở về, lại bị một vị sư đệ nào đó gọi, nàng dừng lại, “Có chuyện gì?”
Thiếu niên có chút khẩn trương, ngón cái vô thức liên tục chà xát vào đốt của ngón trỏ đang gập vào, “Khanh sư... Sư tỷ, buổi chiều hôm nay ngươi có rảnh không?”
“Có.” Nàng nghi hoặc nói, “Ngươi nói đi.”
“Cũng không có việc gì.” Hắn hít vào một hơi, “Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ta muốn mời ngươi đi chơi thuyền ở giữa hồ, sẽ rất náo nhiệt!”
“Ngày lễ...” Khanh Chu Tuyết lắc đầu, không có hứng thú, bước chân không ngừng lại đi thẳng về phía Hạc Y Phong, “Ta không đi.”
Ngự linh kiếm về, nàng đi vào cửa gỡ áo ngoài xuống, liếc thấy trên đó có một cánh hoa dại không biết tên nằm đó, nàng cầm lấy bỏ đi.
Vân Thư Trần nghiêng đầu cười cười, “Hôm nay là ngày lễ, người trẻ tuổi đều đi nói chuyên yêu đương, sao ngươi lại về đây tu luyện rồi?”
“Ừm.” Nàng cũng không thấy có gì không đúng.
Vân Thư Trần tay cầm chén trà liếc mắt qua, nhìn tên kia rất nhanh chóng nhắm mắt tĩnh tâm, ngồi giống như là một cái tượng phật cô nương.
Từ khi kết thúc lịch luyện tới nay, đồ đệ ổn định phát huy phong cách đại môn không ra nhị môn không lại. Mỗi ngày ngoại trừ lúc đi chủ phong luyện kiếm, nàng đều không có nhu cầu bước ra khỏi cửa.
Tu luyện, đọc sách, sắc thuốc, ăn uống. Nếu là có chút thời gian rảnh rỗi, ánh mắt lại liếc tới trên người nàng, mang theo một tia quan tâm lo lắng.
Vân Thư Trần – người sống hơn năm trăm năm nhấp một ngụm trà, trong lòng than thở. Có lẽ là thanh niên sớm già, đồ nhi mới mười tám tuổi đã bắt đầu dưỡng lão sinh hoạt, điều này rất không ổn.
Hai người ngồi tại Hạc Y Phong trên cao, nhìn xuống dưới mây mù bao phủ, một tràng hoan thanh tiếu ngữ*. Vân Thư Trần nói, “Bao nhiêu năm như vậy, cũng đều giống nhau.”
(Hoan thanh tiếu ngữ: Nói cười vui vẻ.)
Khanh Chu Tuyết đột nhiên mở mắt hỏi: “Sư tôn lúc còn trẻ, cũng đều giống vậy sao?”
“Ngươi nghĩ sao?”
Gió đểm thổi bay đuôi tóc của nàng, mang theo mùi thanh nhã của cây cỏ trong núi. Nàng thờ ơ nhìn về phía núi đồi mờ mờ đằng xa.
“Lúc đó rất náo nhiệt, đương nhiên là năm nào cũng vậy, mỗi lần đến thời điểm này là không ai còn đọc sách hay tu luyện được... Ngay khi lớp học vừa xong, bọn họ liền tràn ra đầy khắp quả núi ngọn đồi.”
Nói xong nàng nhìn đồ đệ một cái, “Suốt ngày ở sát bên trưởng bối như ngươi cũng là hiếm thấy.”
Khanh Chu Tuyết lắc đầu nói: “Ta không thích đám đông quá ồn áo náo động.”
“Được rồi.” Vân Thư Trần thờ dài, “Ngươi mà sinh sớm mấy trăm năm, bái Lâm Thanh Nhai làm vi sư, hắn nhất định sẽ rất cao hứng. Bởi vì mỗi khi có ngày lễ, sư huynh đệ tỷ muội chúng ta đều chạy đi hết, ngay cả cái bóng cũng không bắt được.”
Khanh Chu Tuyết thắc mắc, “Vậy là chạy đi đâu?”
Vân Thư Trần quay người lại như có điều suy nghĩ.
Nàng bỗng nhiên cười lên.
“Ngươi muốn biết không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro