Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 59

Thực Lộc Khách

2024-10-11 07:58:27

Thực sự là Văn Khúc tinh quân giáng trần!

Lời nói vô tâm của Vân Thư Trần lại thật sự khiến tiểu đồ đệ ít nói nhà nàng gặp may mắn. Từ xưa đến nay, thời thế tạo anh hùng, ba ngày sau, Khanh Chu Tuyết gần như đã tự bỏ cuộc mở đề bài ra --- đề bài này rất hay, đó là viết về những người xung quanh, nếu vậy thì tương đối rộng.

Sư tỷ sư muội huynh đệ đồng môn của nàng đều đã ở rất lâu tại tiên sơn, phụ mẫu người nhà đã nhiều năm chưa gặp. Mỗi ngày nhìn thấy thường xuyên nhất, đều là đồng môn, mấy vị trưởng lão, chưởng môn.

Ba nén hương đốt xong, nộp bài thi.

Hội nghị vào mỗi buổi sáng là truyền thống của tổ tiên Thái Sơ Cảnh, cho dù không có chuyện gì quan trọng cũng vẫn phải theo lệ mà tiến hành. Các trưởng lão sau khi quan tâm xong kế sinh nhai của tông môn, ngẫu nhiên bắt đầu nói chuyện phiếm.

Vào thời điểm này trong năm, chưởng môn sẽ luôn luôn mang đến một vài bài thi của các đệ tử, tóm lại là chỉ có hai thái cực, hoặc cực kém hoặc cực tốt. Để cho sư tôn của bọn hắn mở rộng tầm mắt, cũng là mang đến tiếng cười cho buổi trà dư tửu hậu.

Đề bài này xem như dễ dàng, rất nhiều người viết về sư tôn của mình. Thí dụ như Nguyễn Minh Châu, ca tụng Chung trưởng lão lên tới tận mây xanh, dời non lấp biển không gì không làm được, độ ách chúng sinh công đức viên mãn, cực kỳ khoa trương, người bên ngoài mà nghe được có khi còn lầm tưởng rằng là đang miêu tả Như Lai Phật Tổ ở Tây Thiên.

Nghe là thấy gượng ép.

Tất cả chưởng lão nghe chưởng môn đọc lên vài câu, khó mà nhịn cười nổi, nhưng cũng phải công nhận nha đầu kia viết cũng khá thú vị.

Chưởng môn lại hăng hái mà nhặt lên một quyển khác, vị này có thể nói là hành văn kém cỏi đến làm người nổi giận. Hắn viết về sư đệ nhà mình, toàn văn chỉ khoảng ba ngàn chữ, mà hết một ngàn năm trăm chữ chê bai tiếng ngáy vang như sấm của đối phương, rõ ràng là tràn đầy oán giận.

“Mấy đứa này, ngay cả câu nói cũng không viết rõ ràng được.” Việt trưởng lão cảm thấy thú vị, thuận tay cầm lên một quyển. Bỗng nhiên dừng lại một cách thích thú, ánh mắt lướt lên lướt xuống, “A... cái này không tồi, là Khanh sư chất.”

Kể từ khi chưởng môn trở lại ngôi vị, Vân Thư Trần thỉnh thoảng mới đến dự hội nghị. Hôm nay nàng trùng hợp tham gia, nghe thấy Việt Trường Ca đọc lên mấy chữ này, liền chuyển mắt nhìn sang.

“... Lần đầu tiên ta gặp sư tôn là lúc tám tuổi, trên người sư tôn khoác lên y phục màu tím nhạt, xinh đẹp tựa như ráng chiều của Hạc Y Phong.” Việt Trường Ca xuýt xoa, “Văn phong giản dị, thanh tao tự nhiên, quả thật rất hay.”

“Đừng đọc nữa.” Vân Thư Trần ho nhẹ một cái, “Ngươi đưa ta xem một chút.”

“Viết hay quá.” Việt Trường Ca miệng cười một cách sâu xa, cố ý chọn những đoạn thú vị đọc lên, “Tết Nguyên Tiêu sư tôn cùng ta xuống núi đi chơi, ăn thật nhiều quà vặt, vị ngọt ngào của chè trôi nước thật khó mà quên. Sau khi trở về, sư tôn uống quá nhiều rượu và nên hơi say, ta luôn cảm thấy sư tôn hình như không vui lắm, vì vậy mà bản thân cũng cảm thấy khó chịu --- trời ạ, đây là đồ đệ nhà người ta sao?”

Chưởng môn nghe đến đó, điểm chú ý bị kéo lệch đi, “Tự ý xuống núi?”

Liễu Tầm Cần cười lạnh một tiếng, điểm chú ý càng lệch hơn, “Uống rượu? Không phải nói ngươi kiêng rượu sao?”

Mỗi câu mỗi chữ mà Việt Trường Ca tụng ra, phảng phất như là đang lột trần từng lớp tình cảm bé mọn của Vân Thư Trần. Khi lớp tình cảm mỏng manh cuối cùng sắp bị lột ra tới, trang giấy trong tay Việt Trường Ca lập tức bay lên, khi nàng kịp hoàn hồn thì tác phẩm của Khanh sư chất đã rơi vào trong tay của Vân Thư Trần.

Nữ nhân kia liếc nàng một cái, đồ trong tay cũng không xem tiếp mà úp lên bàn.

“Trước không nói, bài văn này của Khanh sư chất bản tọa đã xem qua một hai lần, quả thật rất không tệ. Trong từng câu chữ có thể nhìn ra đứa bé kia thật sự thích ngươi, mỗi một việc dù nhỏ nhặt như nào cũng đều nhớ rất rõ ràng ---” Chưởng môn rất vui mừng, “Năm đó để nàng bái nhập làm đồ đệ của ngươi, suy cho cùng vẫn là đúng đắn.”

Bài văn phú này của Khanh Chu Tuyết đúng là rất chân thành tha thiết, đọc lên là thấy được sự thanh tao tự nhiên, cảm động lòng người, được đánh giá rất cao. Nếu không phải Vân Thư Trần nhã nhặn từ chối, chưởng môn thật sự muốn đem bài văn dán luôn lên cổng sơn môn, để cho đám đệ tử kia chiêm ngưỡng tấm gương của nhị thập tứ hiếu đồ đệ đương thời.

Vân Thư Trần lựa lúc bốn bề vắng lặng, ngồi trog đình viện đọc hết tất cả về cái nhìn của đồ nhi với mình, nhìn một lúc, khóe miệng của nàng khẽ cong lên.

Này cũng chỉ là mấy việc vặt vãnh thường ngày thôi, trên thực tế là không có điều gì đáng phải xấu hổ trong bài viết của Khanh Chu Tuyết hết.

Nhưng Vân Thư Trần vẫn cứ bận tâm.

Nàng hoàn toàn không muốn để người khác đọc được, nghe cũng không được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||

Vì vậy cho nên không có gì ngạc nhiên khi Khanh Chu Tuyết lại đứng đầu bảng, danh tự hiển hách vàng chói không thể không treo trước sơn môn thêm vài ngày.

Đến chiều tối, Vân Thư Trần tiếp tục hỏi nàng, đã liên tiếp đứng đầu bảng như vậy, có muốn được thưởng gì không. Đồ nhi của nàng cũng như lần trước, chỉ chỉ tay vào trán của mình, nhắm mắt lại.

Nhưng ngoài ý muốn là trên trán không có truyền đến sự mềm mại quen thuộc. Thay vào đó đuôi mắt lại bị một vật mềm mại chạm nhẹ một cái, dịu dàng ngưa ngứa, lông mi nàng run run, càng nhắm chặt mắt hơn.

Khanh Chu Tuyết sau giây phút ngẩn người qua đi, dần dần bị một loại vui sướng vô hình đánh trúng. Tinh thần và thể xác của nàng thông suốt, hoàn toàn thả lỏng, mọi giác quan được khơi gợi tối đa để cảm thụ sự lưu luyến của sư tôn nơi khóe mắt.

Vân Thư Trần khẽ chạm vào một cái, lại mang theo sự nhớ nhung không ai biết, dịu dàng mà dừng lại rất lâu. Nàng cảm giác có một đôi tay đang đặt lên cánh tay của mình, là Khanh Chu Tuyết, người kia nắm chặt lấy cánh tay của nàng, dường như đang hồi hộp.

Liệu nàng ấy có thích như thế không?

Có tại những lúc thân mật với nhau như lúc này, nghĩ về cùng một điều giống như nàng không?

Vân Thư Trần nỗi lòng bách chuyển thiên hồi*, nàng hơi lùi lại một chút, cúi đầu nhìn cặp mắt trong trẻo kia đang dõi theo nàng, mặt mày thanh tú tĩnh lặng, sau đó dần dần chuyển xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ thắm tự nhiên kia.

*(Bách chuyển thiên hồi: Ngữ cảnh này có nghĩa là tâm tư rối bời.)

Không ai biết được rằng, nơi nàng thật sự muốn hôn vào chính là đây.

***

Sau khi cái biển vàng hiển hách treo ở trước sơn môn được hạ xuống, các đệ tử ngay lập tức nhận ra rằng việc học năm thứ hai đã toàn hoàn kết thúc.

Ngày sau rốt cuộc là không cần phải tụng niệm những thứ nhàm chán, đối mặt với cơn ác mộng thi viết, bọn họ như trút bỏ được gánh nặng. Nhưng ngay tiếp theo sau đó, chính là lần tuyển chọn thứ hai của tông môn, không một ai dám xem nhẹ.

Ngay lúc thu ý đang dần nồng nàn, Thái Sơ Cảnh công bố cách thức tuyển chọn lần thứ hai --- bí cảnh đoạt bảo.

Nguyễn Minh Châu nghe được tin tức này nhất thời nhẹ thở ra, “May mắn là không quái dị như lần trước. May mắn làm sao.”

“Tuy là như vậy nhưng ngươi cũng chớ xem thường.” Lâm Tầm Chân liếc nàng một cái, sắc mặt cũng không nhẹ nhõm được bao nhiêu.

Lần tuyển chọn thứ nhất đã đào thải một nửa nội môn đệ tử, từng bước tiến về phía trước, những người mà các nàng đối đầu sẽ càng thêm xuất sắc hơn, đều là nhân trung long phượng*.

(Nhân trung long phượng: Thành ngữ chỉ những người xuất sắc nhất, tài ba nhất.)

Bí cảnh lần này mở ở dưới đáy Đại Trạch, trung tâm Thái Sơ Cảnh. Mấy người bọn họ đã ở Thái Sơ Cảnh một thời gian khá dài, đã sớm biết Đại Trạch này linh khí nồng đậm, nhưng chưa từng có người nào phát hiện ra nơi này lại có một bí cảnh.

Trước khi chìm xuống đáy hồ, bọn họ bị yêu cầu phải nộp hết tất cả nạp giới, pháp bảo, thậm chí là vũ khí.

“Ngay cả đao kiếm cũng không thể mang sao?” Nguyễn Minh Châu cùng Khanh Chu Tuyết hai mặt nhìn nhau, nếu hai thứ này mà bị lấy đi, khác nào hồn họ đã lìa một nửa.

Cuối cùng không còn cách nào khác, cả hai đành phải giao nộp ra thanh bảo đao với lưỡi đao đỏ mỏng và danh kiếm Thanh Sương.

Dòng nước trong hồ uốn lượn từ từ, hình thành một vòng xoáy giống như thông đạo, cuốn thật nhanh con thuyền chở bốn người như đang nuốt xuống bụng.

Sau một hồi chao đảo dữ dội và chìm trong cái lạnh thấu xương của nước hồ, các nàng tỉnh dậy và phát hiện bản thân vậy mà đang đứng trên một bãi cát hoang vu.

Mặt trời lặn đỏ rực trên dòng sông, một màu bạc lấp lánh vô tận tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, cùng với núi cát di chuyển theo từng cơn cuồng phong, khiến cho người ta không thể phân biệt được phương hướng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bão cát cuốn lên đập vào mặt các nàng có chút đau rát. Nguyễn Minh Châu vừa nói chuyện, đã ăn phải một miệng đầy cát, nàng khạc ra một cái, “Không nghĩ tới đi đến bí cảnh này lại có thể tìm ra mùi vị quê quán của ta.”

Nhìn thấy Bạch Tô sư tỷ da mịn thịt mềm bị thổi đến mở mắt không nổi, Nguyễn Minh Châu cởi lớp áo mỏng bên ngoài ra, quấn vài vòng quanh mũi miệng của nàng, chỉ chừa lại đôi mắt.

Bốn người miễn cưỡng trốn đến một chỗ tránh gió, thở phào một hơi. Liễu Tầm Cần ngồi xổm trên mặt đất, trải ra một tấm bản đồ --- đây là thứ duy nhất họ mang vào từ ngoại giới.

Trên bản đồ, vẽ ra bốn địa hình chính. Phía Nam là sa mạc, phía Tây và phía Bắc được bao bọc bởi rừng rậm, nếu đi về phía Đông sẽ là một vùng nước.

Trong bản đồ có dấu mực đỏ để đánh dấu vài vị trí trong rừng rậm, có lẽ đó nơi cất giấu những đồ vật cần được thu thập của trận đấu. Nghe nói có in hoa văn của Thái Sơ Cảnh, rất dễ phân biệt.

Số lượng đồ vật cần thu thập bằng một nửa số đội chơi --- nói ngắn gọn là tương đối tàn khốc, lại thêm một nửa sẽ bị đào thải.

Trên bản đồ còn ghi thêm vài dòng chữ đỏ, [Lấy được đồ rồi, theo đường cũ trở về, có thể thoát khỏi bí cảnh.]

“Nơi đây thật quá cằn cỗi, cỏ cây không thể bám trụ, nước cũng không thể đọng lại.” Lòng bàn tay của Lâm Tầm Chân không thể ngưng ra nổi một giọt nước, đủ để chứng minh không khí khô ráo tới cực điểm.

Việc cấp bách bây giờ là đi ra khỏi bãi cát này như thế nào.

Khanh Chu Tuyết nhìn mặt trời đỏ ở phương xa đang dần lặn xuống, nàng có thể cảm giác được khí trời đang trở lạnh, “Ban đêm có thể đi được không?”

Nguyễn Minh Châu ở một bên cởi áo ngoài của Khanh Chu Tuyết ra, quấn đầu của nàng thành một cái bánh chưng thứ hai, “Theo như kinh nghiệm ăn bão cát nhiều năm của ta, đi lung tung vào ban đêm rất dễ bỏ mạng ở nơi hoang dã, tuy nhiên chúng ta có thể nhìn vào các ngôi sao để phân biệt phương hướng. So với ban ngày thì dễ dàng hơn.”

Vào ban ngày, do gió thổi nên địa hình cát cũng thay đổi liên tục. Càng chớ nói đến những cơn cuồng phong vào ban đêm, con người đi trong đó rất dễ bị lạc.

Nhưng ban ngày thì lại không thấy được những ngôi sao, điều kiện lại càng khắc nghiệt hơn.

Các nàng cũng không biết những đội ngũ khác có trực tiếp hạ xuống rừng rậm hay không. Nếu mà như vậy, thì khởi đầu của bọn họ lại càng bất lợi.

Sau một hồi bàn bạc, các nàng quyết định mạo hiểm lên đường.

Ba người đều bắt chước Nguyễn Minh Châu, lấy quần áo quấn quanh mũi miệng, mỗi một bước chân là một hố cát, chống lại gió đêm cuồng bạo đi thành một hàng, giống như một đàn sói đồng hành trên sống cát.

Tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng đồng thời tiêu tán.

Đêm lạnh như băng, rét thấu xương tủy. Ngoại trừ Khanh Chu Tuyết đã thích ứng từ lâu với linh căn giá lạnh, ba người còn lại đều run lẩy bẩy. Nguyễn Minh Châu cố gắng tụ ra một ngọn lửa ở lòng bàn tay để lấy hơi ấm, kết quả chưa đi được mấy bước đã bị gió lớn thổi tắt.

“Các ngươi... các ngươi có nghe thấy tiếng động lạ không?” Bạch Tô quấn chặt lấy quần áo, thanh âm run run vì lạnh.

Bước chân của Khanh Chu Tuyết dừng lại, tai họa như hình với bóng từ thuở nhỏ đã gần như rèn luyện cho nàng một loại trực giác. Lúc này, nàng luôn cảm thấy xung quanh không chỉ có một đoàn người các nàng.

Khi tiếng sói tru thê thiết đầu tiên vang lên từ phương Bắc, hàng loạt tiếng tru khác đồng loạt vang vọng, dập dìu không dứt. Phía sau truyền đến những tiếng sột soạt, không xa không gần, dường như luôn theo dõi bọn họ.

Các nàng sừng sờ, đồng loạt dừng lại quan sát bốn phía. Một đôi rồi lại một đôi mắt thú từ trong bóng tối mở ra, sáng rực như ma trơi. Đếm kỹ, có tới hơn hai mươi con.

Đây là thứ gì? Cảm giác quen thuộc kỳ lạ khiến tim Nguyễn Minh Châu thắt lại. Nhờ ánh lửa le lói, nàng nhìn rõ hàm răng nhọn hoắt của những con dã thú.

Nó là bá chủ của sa mạc, cơn ác mộng không thể xua đuổi của những kẻ lữ hành – sa lang*.

(Sa lang: Sói cát, một loài sói sống ở sa mạc.)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Số ký tự: 0