Bệnh Ngược

Chương 30

Mặc Tù

2024-11-18 01:07:57

Ngày đó tôi quyết định tự mình tìm kiếm lối thoát, tôi không thể ngồi chờ chết, tôi không hiểu rõ tình hình của Tàn Sinh, tôi chỉ biết cậu ấy còn sống, tôi cũng chỉ có thể xác nhận cậu nhất định sẽ đi tìm tôi…

Nhưng để tôi chờ cậu ấy thật sự quá thống khổ, nếu cậu không tìm được, nếu cậu đến chậm, có lẽ tôi cũng gần như biến thành một người khác, một người mà chính tôi cũng không nhận ra, một người cậu không hề yêu.

Tôi muốn vì bản thân mà tự tìm lối thoát!

Đầu tiên đó là mỗi hai ngày tôi đều bị tiêm thuốc vào, thứ đấy gọi là Lam Yêu, nếu mỗi ngày đều ngơ ngơ ngác ngác nằm trên giường như thế thì đời này tôi cũng sẽ không có cơ hội.

Giống như bây giờ tôi đang nằm trên giường vậy, việc duy nhất có thể làm là ngơ ngác nhìn sự sống xung quanh, không ngừng quan sát chúng.

Cuộc sống này kéo dài chắc khoảng 1 tháng, Thương Phàn say mê với Lam Yêu, rất thuận tay dùng nó trên người tôi, làm hại ngay cả cơ hội tự tử cũng không có, cơ thể tôi trong một thời gian dài đã bị mất đi cảm giác, nhớ cũng chẳng được bao lâu, chắc nửa tháng thôi.

Tôi không cảm thấy được sự thay đổi đột ngột của nhiệt độ, không cảm thấy là vì có một số cơn đau nhói trỗi dậy, tôi đã nghĩ mình đang sống trong một cái khuôn, chao đảo du đãng trong cái khuôn ấy nên cái gì cũng chẳng biết…

Người duy nhất tôi có thể nhìn thấy là Thương Phàn, có đôi lúc thậm chí nhìn gã ngồi dưới ánh nắng cách không xa thôi cũng làm tôi có loại kích động rất muốn chạm tới, thậm chí bắt chuyện trước với gã.

Hầu hết thời gian của tôi với Thương Phàn là gã ngồi trong phòng trước bàn lớn mạ vàng xử lý văn kiện của mình, tĩnh lặng kỳ quặc. Còn tôi mặc kệ là có ngủ hay không thì gã cũng sẽ ôm tôi đến trên ghế sofa, bởi tôi không động được nên căn bản tôi chỉ quan sát gã, quan sát ánh mặt trời bên ngoài trôi qua trong một ngày.

Nếu như trời đổ mưa, tình huống như thế gã thường sẽ buông rèm cửa sổ xuống rồi bật đèn phòng lên, sau đó nhâm nhi ly rượu đỏ cùng với tôi, cho tôi ăn xong thì gã hay bỏ mặc đống văn kiện to lớn trên bàn mà ôm tôi kể một số chuyện trước đây của cha tôi…

Gã rất thích rượu vang, gã rất thích một câu nói của William P.Young — “Một chùm nho rất mỹ lệ, tĩnh tại và thuần khiết, nhưng nó cũng chỉ là hoa quả mà thôi; nhưng một khi đã nghiền ép nó sẽ lập tức trở thành một loại động vật, bởi sau khi nó chuyển hóa thành rượu thì nó đã là một loài động vật có sinh mệnh.”

Gã nói đây là điểm mê hoặc nhất của rượu vang, cũng tương tự với tôi.

Ngày đó tôi rốt cục hỏi gã, bị nghiền ép đến ra mị lực thì đến cùng mê người ở chỗ nào.

Gã cười khẽ kéo tấm rèm dày nặng ra, bên ngoài khí trời vẫn u ám mịt mờ, từng hạt mưa không ngừng rơi rụng giữa bầu trời xám xịt, tôi nhìn xuống thấy hình ảnh trên ấy làm tôi vỡ vụn…

Trên một chiếc sofa rộng lớn là một người đàn ông ôm một người đàn ông khác.

Cửa kính lạnh lẽo phản chiếu rõ ràng hình ảnh hiện giờ, người đàn ông thân hình cao lớn mặc một chiếc áo sơ mi, chiếc áo ấy rất vừa vặn, cổ áo rộng mở lộ rõ đường nét da thịt bên trong, khuôn mặt nghiêm nghị, sắc mặt lạnh lùng, một ngón tay khẽ nhịp lên ly cao cổ trên tay, một tay khác bá đạo ôm lấy eo người đàn ông còn lại. Mặt đầy vẻ nhàn hạ, góc mặt hoàn mỹ đủ khiến bất kỳ người phụ nữ nào ái mộ.

Mà bên cạnh là một người đàn ông gầy yếu đang bị đôi tay rắn rỏi ôm ngang eo, người đó chỉ mặc một cái áo ngủ dài màu xanh nhạt để tiện hoạt động, góc áo vẫn có thể che đến chỗ bắp đùi. Hai chân bắt chéo thành một, trắng bệch có hơi dọa người, nhưng không thể không nói trông rất cám dỗ…

Mắt cá chân xinh đẹp với đường cong rõ ràng càng khiến người ta có dục vọng muốn cắn lên.

Hai mắt người đó vô thần, một mái tóc đen lộn xộn tán loạn mất trật tự càng làm người ấy trông như đứa bé thuần khiết xinh đẹp, tĩnh lặng khiến người khác nháy mắt ngừng thở, đôi môi có lẽ là vì bị người dùng miệng rót rượu nên dưới ánh đèn phòng lại có loại xúc cảm trơn bóng…

Tôi nâng tay lên không nhịn được sờ lên mặt con người trên cửa kính, mới giật mình phát hiện thì ra người kia chính là mình…

Chính là mình…

“Không…”

Tôi bật ra âm thanh chướng tai, lắc đầu, đây không phải tôi, không phải tôi! Tôi vẫn luôn thúc ép bản thân phải dằn lại hết thảy cảm nhận của mình để chờ Diệp Tàn Sinh, đến cuối cùng thì cũng tan vỡ vào giây phút này, nỗi căm ghét tạt vào mặt tôi, tôi giãy dụa lại bị Thương Phàn dùng một tay nắm hai cổ tay tôi lại.

Gã tựa lên tai tôi, nói: “Đây chính là nguyên dạng sau khi em bị nghiền ép, tôi bắt đầu hiểu rõ tâm tư của Diệp Tàn Sinh vì sao lại làm như thế rồi.”

Tất cả động tác của tôi đều ngừng lại trong giây lát ấy, tôi thuyết phục con người in trên cửa kính đó rằng chờ đợi căn bản là vô dụng, tôi hiện giờ đang ở Hồng Kông, mà Tàn Sinh phải tìm qua bao nhiêu thành phố nữa mới nhận ra được thật ra tôi đã không còn ở đại lục…

Cơn phát giác này làm tôi sợ hãi, tôi run run nhìn từng hạt mưa không ngừng rớt xuống bên ngoài nghĩ thầm Tàn Sinh vẫn sợ chớp giật nhất, không biết chỗ tôi ở ấy, căn nhà của tôi với Diệp Tàn Sinh ấy có đang mưa hay không…

Từ trước tôi vẫn giữ lại mạng sống là vì tôi đang đợi Diệp Tàn Sinh đến tìm mình, chờ cậu ấy đến đón tôi, bất luận cậu chuẩn bị đối xử với tôi thế nào cũng sẽ tốt hơn so với bây giờ.

Người mà kẻ đứng cạnh bên đây yêu căn bản không phải tôi, cái gã muốn chính là thân thể tôi, cái gã muốn đó là biến tôi thành con người trong ký ức của gã, một con rối tinh xảo hình người biết vâng lời.

Còn Tàn Sinh sở dĩ không hề chú ý đến cơ thể tôi là bởi cái cậu muốn đơn giản là tôi, là sinh mệnh của tôi.

Cậu ấy chẳng quan tâm bề ngoài tôi thế nào, cậu chỉ hi vọng trên người tôi có dấu vết của cậu, bởi vì tôi phải nên thuộc về cậu…

Phương Vân Sanh tôi cũng muốn tình cảm như thế, muốn có được sự chăm sóc nồng ấm như thế.

Không thể làm người thế thân, chỉ có thể là một người duy nhất.

Trong lòng tôi cũng chỉ có Diệp Tàn Sinh.

Còn bây giờ tôi hiểu rõ là mình cần thoát khỏi tình hình hiện tại để trở về làm chính mình.

Gần đây trí nhớ dần dần trở nên mơ hồ, hầu hết thời gian chỉ toàn nhàn nhã “bồng bềnh” bởi giường rất êm, thường cho tôi một loại cảm giác không chân thực, giơ tay lên nhìn dây tĩnh mạch màu xanh nhạt hiển lộ, tôi vẫn luôn nghĩ có phải nó vẫn có màu đỏ hay không, có khi nào vì tiêm nhiều Lam Yêu như thế thì máu cũng biến xanh luôn hay không, hoặc thật ra máu của tôi đã đình chỉ lưu động rồi không chừng…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi thử nhấc tay mình đập lên trên tủ đầu giường, nhưng hiệu quả quá chênh lệch, vì căn bản tôi không dùng được chút sức nào…

Tôi nhẩm đếm, nhìn cây kim giây ở đối diện nhích từng chút từng chút một không ngừng nghỉ, tôi đếm được đến bao nhiêu rồi nhỉ, hơn một triệu ư? Hãy mới chỉ một triệu, a a… Không nhớ nổi…

Ngày tháng như vậy làm tôi cảm thấy chi bằng chết đi còn thoải mái hơn, nhưng nghĩ đến gương mặt của Tàn Sinh, một gương mặt tuyệt diễm. Khoảng thời gian ở cùng cậu dễ dàng nhảy vào tâm trí tôi, làm tôi không nỡ lòng từ bỏ chọn cái chết.

Nhớ cậu có nói rằng không có tôi cậu sẽ điên mất, nhớ cậu đã nói bất luận xảy ra chuyện gì nhất định cũng sẽ tìm đến tôi, nhớ cậu hôn khóe miệng tôi nói chào buổi sáng…

Tôi tính toán thời gian, tôi thỏa hiệp vô điều kiện với gã chắc cũng được nửa tháng rồi, để mặc gã thao túng cơ thể tôi, mặc gã ôm tôi thả chỗ này chỗ kia. Mặc dù mỗi lần gã muốn đi vào thân thể tôi, tôi cũng không cách nào thuyết phục bản thân đừng nhíu mày lại.

Tôi vẫn không kìm được mà chán ghét loại chuyện này..

Bây giờ có lẽ đã đến lúc rồi, tôi có phần căng thẳng, không biết làm chuyện này xong có thể giúp bản thân thoát khỏi tình cảnh hiện tại hay không…

Mắt dại ra nhìn hai cánh tay trắng bệch đáng sợ giơ lên ở trước mặt, tôi có thể nhìn thấy rõ kinh mạch nhàn nhạt trên ấy, tôi nghĩ chắc mình giờ đây đã ngừng thở, người khác còn tưởng tôi là người chết rồi không biết chừng…

Khi Thương Phàn cầm cơm trưa đi vào thì tôi còn đang ngơ ngác tựa trên giường duy trì tư thế lúc gã rời đi, thậm chí ngay cả vị trí tóc cũng không thay đổi, tôi ngây ngốc nhìn gã không một chút phản ứng.

Tôi cũng không muốn cho gã bất cứ phản ứng gì.

“Vân Sanh?” Gã gọi tôi, tôi thậm chí một ánh mắt cũng không cho gã.

Gã đặt thức ăn lên tủ đầu giường, bế tôi ôm lên đùi gã, động tác này vô cùng quen thuộc, người tôi nhũn ra như không có xương, đầu tựa vào ngực gã lần thứ hai không chút động tĩnh…

“Buồn ngủ? Ngủ từ sáng đến tối mà còn chưa tỉnh?”

Gã giơ tay lên vén mạnh mớ rối trước trán tôi, tóc đã dài giống như lúc trước rồi, nhưng tôi chưa từng được thấy dáng vẻ của mình bây giờ, bởi cho đến giờ 1 tháng qua tôi không hề rời khỏi căn phòng này…

Cứ như hết thảy tế bào đều đã mất đi sức sống nguyên bản, bị đối đãi như một người sống đời sống thực vật, ban ngày thì ngủ, đến tối lại bị gã mở thân thể ra không ngừng tiến vào…

Thương Phàn cũng giống như Tàn Sinh, rất thích ôm tôi ngủ, vậy nên lúc trước tôi hưởng thụ bao nhiêu thì bây giờ lại như dày vò dằn vặt bấy nhiêu.

Gã ôm tôi, tay để sau gáy kéo tôi vào lòng gã, gã sẽ kể với tôi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, có thuận lợi hay không thuận lợi, có vui vẻ hay tức giận hay không. Gã luôn hi vọng tôi sẽ mừng cho sự suôn sẻ của gã, hay sẽ đau buồn vì gã không được như ý.

Gã bức bách tâm trạng của tôi lên xuống theo ý của gã.

Mà những ký ức ở cùng Tàn Sinh vẫn luôn dằn vặt tôi, giọng nói của cậu, đau đớn cậu dành cho tôi cũng làm tôi vô cùng hoài niệm, không sai, thậm chí ngay cả đau đớn cậu dành cho tôi cũng bắt đầu làm tôi hoài niệm…Cùng là giam cầm, nhưng cái giam cầm này làm tôi có loại kích động muốn phát rồ.

“Vân Sanh!”

Gã tăng cao âm lượng, tôi miễn cưỡng quay đầu lại mới phát hiện Thương Phàn đang vỗ liên tục vào gò má tôi, nhưng hình như tôi không thấy chút đau đớn nào.

“Ha ha, cắn tôi…”

“Cái gì?”

“Cắn tôi…”

Tôi nhếch miệng, tôi nghĩ gã hẳn đang muốn cười lắm.

“Làm sao?” Ngón tay gã chu du khắp mặt tôi, lần lên trán, tôi liếm liếm khóe miệng khô khốc.

“Tôi đã lâu rồi không thưởng qua… mùi vị thống khổ, thật hoài niệm… Ông nói xem, lúc chết đi rồi thì có còn đau nữa không?” Tôi có phần ngây thơ nhìn gã, thấy gã chợt nghiêm mặt lại, hai tay nâng mặt tôi lên nhìn tôi hỏi: “Chẳng lẽ em còn muốn đi tìm cái chết? Cái vị kia của em vẫn còn đang liều mạng tìm em đấy, em không chờ nó ư?”

Tôi hơi nghiêng đầu, một chỏm tóc trượt xuống chắn tầm mắt tôi: “Tôi sống như thế này chờ cậu ấy có khác gì với tôi đã chết không, tôi có thể ở… ở trên thiên đường chờ cậu ấy…”

Giọng tôi rất nhỏ, rất hư ảo.

Tôi nâng cánh tay vẫn không chút sức nào lên chạm vào Thương Phàn, đã không còn cảm nhân được hóa ra tôi đang chạm vào da thịt của một người rồi, mặt gã vẫn tinh anh, vẫn thành thục như thế.

“À, cho tôi chút cảm nhận về cái sự tồn tại này được không?”

Tôi cười, tôi thích khuôn mặt không hề có cảm xúc gì của gã.

Tôi rụt tay về áp lên cổ mình: “Bằng không thì ông cắn lên đây đi, máu phun ra nhất định sẽ rất đẹp.”

Câu này là câu Diệp Tàn Sinh nói, giờ đây tôi thấy cậu ấy nói rất đúng, loại sinh mệnh này ít biểu lộ rõ là mình còn sống lắm, giống như tôi vậy, sống cũng như không sống, không cảm giác được bất kỳ tiếp xúc với ngoại giới nào ngoại trừ thông qua người đàn ông này, nếu còn tiếp tục như thế này tôi nhất định sẽ chìm đắm…

“Có được không?”

“Em điên rồi.” Gã dùng sức lắc lắc người tôi chất vấn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ha ha, ha ha ha…” Tôi cười, chậm rãi mở đôi chân ngồi trên người gã ra. Tôi không mặc quần, chỉ mặc một cái áo ngủ trắng như sườn xám của phụ nữ, tôi cọ vào người gã, “Ông biết tôi muốn phát điên rồi à? Ông không thấy tôi rất giống với một con quỷ cô độc khó vào Luân Hồi sao?”

Một tay gã trói eo tôi lại: “Em tốt nhất đừng nhúc nhích.”

“Tôi mặc kệ, nói tôi biết tôi còn sống, tôi còn tồn tại ở trên thế giới này đi!” Tôi cố chấp đặt tay lên đũng quần gã, dù không có sức lực gì nhưng cũng thúc đẩy kích thích được gã.

“Em quả thật còn sống.”

“Làm tôi đau đi!”

“… Tôi không biết em còn thích cái trò này đấy.” Hơi thở gã dần ồ ồ, đẩy ngã tôi xuống giường.

“Ha ha, ông ghét à?”

Gã trực tiếp nắm lấy mắt cá chân tôi kéo sang hai bên rồi mở thắt lưng của mình ra.

“Bản thân em không hối hận là được.”

“Người như tôi còn cái gì để hối hận đây, tôi chỉ cần vui vẻ…” Tôi híp mắt lại dang tay ra yêu cầu ôm ấp của gã, nhưng tâm lại rỉ máu.

“Thật không ngờ hóa ra em chỉ khát vọng thứ này.” Ánh mắt gã tràn ngập sự xem thường, thậm chí là giễu cợt. Tôi cười nhạt. Quang minh chính đại quá, rõ ràng xem thường tôi mà chẳng phải ông đã cứng rồi sao.

“Á ư…”

Gã tiến thẳng vào nơi không chút chuẩn bị của tôi, nhưng tôi không thể nhíu mày, bỏ mặc tinh thần không có nghĩa nội tâm không cảm nhận được, tôi giơ tay lên chặn lại, tuy vẫn nhíu mày nhưng phát ra tiếng cười.

Đây là khuôn mặt tôi không thể không làm ra, gương mặt tươi cươi chịu đựng gã.

Gã sau khi đi vào không hề dừng lại, nắm lấy xương hông tôi nhanh chóng chuyển động. Động tác thô bạo không còn dịu dàng như trước nữa, đau đớn như xé rách cùng với từng cú va chạm dày đặc làm tôi gần như vỡ vụn…

Cánh tay chụp ở xương hông của tôi dùng lực rất lớn, cứ như hận không thể chọc thủng phần eo gầy yếu của tôi.

Là một kẻ bị tước đoạt tất cả chỉ còn sót lại thân thể thì đây chính là giá trị lợi dụng cuối cùng.

Tôi biết đây là cái mà Thương Phàn ghét nhất, gã thích chính là thích Phương Phó Sinh thuần khiết rạng rỡ dưới ánh mặt trời không một vết bẩn, là cha của tôi, chứ không phải tôi. Nửa tháng trước tôi vẫn luôn là dạng con người đấy, còn bây giờ là lúc đã vỡ vụn trước mắt gã…

Vả lại tôi vốn là người đến từ dưới địa ngục, đây là cái mà tôi giống với Diệp Tàn Sinh nhất, không thể rũ bỏ nổi.

“Đúng, ưm… Là như thế… làm, làm đau tôi…”

Trong giọng nói mang theo sự nghẹn ngào không phải do tôi dồn hết tâm trí để tạo nên, nhưng những nức nở này lại đến rất đúng lúc.

Bàn tay đang che trên mắt chợt bị kéo ra, tôi ngạc nhiên nhìn gã, trong viền mắt vẫn chưa chứa đủ nước mắt chỉ lởn vởn chực trào, cũng bởi vì chưa chứa đủ nên chúng chưa rớt xuống, kĩ năng diễn xuất vẫn còn khiếm khuyết. Tôi nghĩ như thế, rồi tiện thể dùng hai chân vòng lấy eo gã.

“Hà tất ép bản thân làm chuyện như vậy?” Gã vẫn đang ở trên tôi, ngữ điệu như có phần trách cứ.

Tôi sững sờ nhìn gã, này xem như là thành công rồi ư?

“Sau này không được phép nói những câu kia, làm những chuyện như thế này, có nghe không?!”

“Á!”

Mông bị gã nâng cao lên, eo gã dùng sức nhấn sâu xuống, thứ nóng bỏng chôn trong người tôi đẩy đến nơi sâu nhất, chất lỏng trong mắt vừa nãy không chảy ra lúc này đều lăn xuống, nội tâm càng thâm trầm bi ai khiến người tuyệt vọng.

“Thích? Run như thế này mà em muốn gạt ai hả?” Gã giơ một tay ra nắm lấy thứ vẫn không có phản ứng giữa hai chân tôi đùa bỡn: “Thích thì hôn một cái cho tôi xem nào!”

Tôi nghiêng đầu không nhìn gã nữa, buông hai đùi đang quấn lấy eo gã ra: “Ưm… Ngoại trừ như này, a… Tôi không nghĩ đến phương pháp khác, tôi, sắp điên rồi, bị ông bức điên rồi…”

Cơ thể bị người ôm lấy, gã giữ lại sống lưng không run rẩy của tôi: “Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không để em dùng Lam Yêu nhiều nữa, vậy nên sau này đừng tiếp tục làm chuyện tự hạ thấp mình như thế.”

“…”

Hạ thấp bản thân tôi hay hạ thấp hình tượng của người cha tôi ở trong lòng ông? Mà cái ý nghĩ này đã không còn quan trọng trong tôi nữa rồi, chỉ là tôi đã đạt được mục đích mình muốn: Bỏ hẳn ràng buộc của Lam Yêu.

Tôi cười khổ, có đôi lúc thân thể và nước mắt quả thật là những thứ rất tiện dụng.

Tôi quay đầu nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời vẫn chói mắt đến thế, thật giống như một thế giới khác xa xôi với trong đây, nhưng sẽ nhanh chóng không còn xa xôi như này nữa đâu.

Tàn Sinh, lúc này đến lượt tôi đi tìm cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Ngược

Số ký tự: 0