Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu

Chương 118

2024-08-31 08:37:25

Adios ra hiệu cho mọi người đều ra ngoài hết, chỉ còn lại anh và Lâm Triết ở lại nơi này.

Quan gia lo lắng nhìn hai người họ mời nhóm Tạ Dư Quang sang một phòng trà khác.

Lâm Triết hai tay đỡ lưng đứng dậy, cảm giác từng bước đều nặng nề khó khăn.

" Anh là ai?".

Adios muốn đi tới đỡ lấy nhưng Lâm Triết lùi lại " Anh là ai? Đừng có đụng lung tung".

Adios hiếm khi cảm thấy căng thẳng hơn cả lên chiến trường như vậy.

" Anh là chồng của em, Adios, là thượng tướng của em, Alpha của em, bạn đời định mệnh của em". •

" Thật sao?" Lâm Triết ngước nhìn anh từ đầu tới chân, cậu khẽ nuốt nước bọt.

Người này cũng quá đẹp trai rồi đi, thân hình cũng cao lớn, chân dài hữu lực, làn da sẫm màu khỏe mạnh kết hợp cùng bộ quân phục khiến anh trông như một vị thần không có thực vậy.

Người đẹp như này lại là chồng của mình thật sao?

Adios lấy mũ xuống, anh cởi áo choàng và bộ quân phục đầy huy chương ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen lót bên trong.

Adios cúi thấp xuống lộ ra vết răng sau cổ mình " Đây là vết cắn em đã đánh dấu anh ba tháng trước". *

Vì sợ vết cắn này biến mất, ngày nào anh cũng cố tình dùng tay ấn mạnh lên làm vết thương cứ mãi không khỏi.

(11

Nhưng Lâm Triết lại bĩu môi không vui " Vết cắn từ ba tháng trước mà tới giờ vẫn còn sao? Anh nghĩ tôi bị ngu à?

Rõ ràng không phải là do tôi cắn".

Adios bất giác nhớ tời hồi anh mới gặp Lâm Triết khi cậu vẫn là người làm trong biệt phủ, cũng là dáng vẻ ương bướng này.

Nhìn Lâm Triết vác bụng bầu muốn ra khỏi nhà, anh không khỏi hốt hoảng "Em đi đâu vậy?".

Lâm Triết cũng không biết bản thân muốn đi đâu nữa, cậu chỉ nhận định rằng người đàn ông này đang nói dối, cậu muốn rời khỏi đây.

" Tôi phải rời khỏi đây, tôi không tin anh". 2

Adios nhíu mày kìm nén lại, anh nhớ tới lời Nhậm Bác dặn dò, cần phải từ từ từng chút một để Lâm Triết thích ứng với anh, nếu dồn dập quá sẽ khiến cậu vài xích. (

Anh liền đi tới giữ tay cậu lại " Em không cần đi. nơi này là nhà em, anh sẽ đi, em đừng đi lại lung tung".

Trong thâm tâm Lâm Triết có chút không nỡ để người này rời đi nhưng... cậu không biết tại sao nữa.

Adios đi ba bước lại lén quay lại nhìn, thấy Lâm Triết vẫn đứng ở trước cửa " Em vào đi, anh đi ngay đây".

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tới khi bóng Adios khuất sau bụi hoa hồng cao cao thì Lâm Triết mới thở phào đi vào nhà, chờ đón cậu là bác sĩ

Nhậm và quản gia đang đi ra.

Nhậm Bác tận tình chỉ dẫn quản gia " Chúng ta phải làm như vậy... như vậy nè... ông nhớ phối hợp nhé".

" Được".

Lâm Triết không để ý tới họ, bác sĩ Nhậm thỉnh thoảng vẫn tới đây thăm cậu, ông ấy với quản gia hình như còn là bạn bè.

Cậu mệt mỏi lên phòng nghỉ ngơi.

Nhậm Bác ra khỏi biệt phủ liền gặp Adios đứng ở gốc cây đá qua đá lại mấy hòn sỏi vô tội.

" Lâm Triết rất cần có Pheromone của ngài để an ủi và hỗ trợ giúp cậu ấy dần lấy lại ký ức nhưng vừa rồi tôi thấy cậu ấy có vẻ bài xích ngài, nên tôi có một cách này cần ngài phối hợp".

Buổi chiều hôm đó ở biệt phủ có vẻ náo nhiệt hơn mọi khi, một căn phòng ngủ cho khách được khang trang lại cho Adios vào ở tạm một thời gian. (3)

Mọi thứ đều phải thật nhanh và ít tiếng động nhất có thể để không đả động tới Lâm Triết trên tầng bốn.

Chủ nhân của căn nhà nay lại phải trốn chui trốn lủi trong chính căn nhà của mình, thật trớ trêu làm sao.

Trong lúc chờ đợi, Adios lén đi lên tẩng bốn, từng bước chân của anh đều khẽ khàng không tiếng động như một con báo đen đang tiếp cận con mồi của mình.

Nhìn Lâm Triết nằm ngủ mà cái bụng không yên, ba nhóc con đá đá tới nỗi anh có thể nhìn ra hình bàn chân ở trên bụng cậu, Lâm Triết nhíu mày ngủ không ngon.

Adios tỏa ra Pheromone bao quang lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ về thật kiên nhẫn.

Một tay anh đặt lên bụng lớn của Lâm Triết cảm nhận từng chút rung động " Khỉ con trật tự cho ba nhỏ nghỉ ngơi, không được quấy đâu, nếu không sau này ta sẽ đánh đít mấy đứa". @

Có vẻ như lời đe dọa này có tác dụng, cũng có thể là một phần mấy đứa nhóc cảm nhận được sự tồn tại của ba lớn nên lập tức yên tĩnh lại.

Phần da giữa trán Lâm Triết cũng giãn ra, tiếng ngáy khe khẽ vang lên khiến tâm tình Adios như sóng biển dạt

dao bong dung lang im.

Thật yên bình.

Adios lưu lại một lượng Pheromone vừa đủ trong căn phòng này rồi rời đi ngay trước khi Lâm Triết kịp tỉnh lại.

Lâm Triết mờ mịt xoa xoa bụng rồi lết thân đi xuống nhà, cậu cứ cảm giác là lạ, lâu lắm mới có được một giấc ngủ sâu ngon lành như vậy, không có chuột rút, cũng không bị mấy đứa nhỏ quấy rối.

Nhớ tới người đàn ông sáng nay vào nhà tự nhận là chồng cậu, Lâm Triết cảm thấy bồi hồi khó tả, chẳng lẽ đó thật sự là kẻ đầu têu khiến bụng cậu to ra thế này, nhưng anh ta cao lớn như vậy, cậu đánh không lại.

Mà dẫu sao anh ta cũng đi mất rồi, chắc không phải đâu nhỉ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xuống tới tầng ba, Lâm Triết thấy quản gia với người làm bận rộn ra khỏi căn phòng nào đó có vẻ thần bí bèn lên tiếng hỏi " Bác ơi, có chuyện gì thế ạ?".

Quản gia vấy tay cho người làm lui hết đi rồi mới nói.

" Cậu chủ, lão gia quay lại rồi".

" Lão gia?" Lâm Triết khó hiểu.

Quản gia niềm nở chuyên nghiệp đáp " Cậu quên rồi sao, cậu là thiếu gia của nhà ta, lão gia chính là cha của cậu, ông ấy thường xuyên bận rộn nên lâu rồi mới về nhà".

" Chỉ tiếc là lão gia đang bị bệnh, không tiện gặp người nên cậu đừng lại gần nhé, không tốt cho cái thai đâu".

Lâm Triết ngó cổ lên muốn nhìn nhưng bị quản gia chắn mất " Ông ấy bị bệnh gì vậy?".

Quản gia quên mất Nhậm Bác không dặn mình đoạn này phải trả lời ra sao, ông chỉ đành chém bừa, miền sao lừa được Lâm Triết đề cho Adios ở lại trong nhà.

" Lão gia đã lớn tuổi gần đất xa trời, bệnh tật không thiếu cái nào, ông ấy biết mình không còn sống được bao lâu nên muốn trở về nhà sống nốt những ngày còn lại".

Lâm Triết gãi đầu " Đã gần đất xa trời rồi sao? Vậy tôi cũng phải gặp mặt ông ấy lần cuối chứ?".

Quản gia lại chặn cậu lại " Lão gia bị bệnh truyền nhiễm, cậu đừng gặp, đợi khi nào lão gia chữa khỏi bệnh này thì tới thăm cũng không muộn".

Lâm Triết ngơ ngác nghĩ, thảo nào thời gian vừa rồi cậu lại được sống trong căn nhà rộng lớn đẹp đẽ như vậy, hóa ra lão cha của mình là người có tiền.

" Thôi được rồi, vậy bác nói với ông ấy, cháu sẽ tới thăm sau nhé" Lâm Triết tiếp tục đi xuống nhà.

Quản gia vừa cười vừa vuốt mồ hôi hột trên trán " Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi".

Cuối cùng cũng lừa được Lâm Triết.

Góc thảo luận:

Ai thắc mắc Lâm Triết bụng bầu lớn mà cứ lên xuống các tầng được thì cầu thang nhà thượng tướng là loại thang cuốn nhé.

Xịn và keo.

•••

Chiến hạm là to nhất, có thể to bằng cả một thành phố nhỏ, dùng để chứa các loại vũ khí và phi cơ.

Tiếp theo là phi thuyền, to cỡ một sân vận động lớn, dạng này thì có nhiều loại. Loại dùng để chở người và chở đồ hàng hóa (giống tàu và máy bay), loại dùng trong chiến đấu được trang bị các loại vũ khí, cũng thường được dùng để chứa các phi cơ chiến đấu.

Tiếp là tới phi cơ, to cỡ vài cái trực thăng, giống như ô tô bay, đĩa bay, nhỏ gọn dùng đề di chuyển linh hoạt trong thành phố. Loại dùng trong chiến đấu sẽ giống như máy bay tiêm kích.

Trong vũ trụ cách một khoảng sẽ có một nơi gọi là trạm vũ trụ, giống như bền xe ấy. Loại một thì chỉ là một trạm luân chuyển cho hành khách đổi tàu hoặc phi thuyền đi qua dừng nghỉ và tiếp thêm năng lượng. Loại hai thì giống như trạm xăng, là một kho năng lượng khổng lồ tiếp tế cho những còn tàu gặp nạn hoặc chuyên tiếp tế cho tàu của quần đội trong chiền tranh.

Tui thấy lượng like các chương không đều đâu nè, nhiều bà lướt vội quá quên like rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu

Số ký tự: 0