Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu
Chương 86
2024-08-31 08:37:25
Tại đế quốc, người dân lo lắng chờ đợi từng tin tức được gửi về từ tiền tuyến.
Ngày Lâm Triết bị bắt cóc gây ra sự náo loạn trên đường phố khiến không ít người dân đã bị thương và ảnh hưởng từ vụ việc này, ngay sau đó người dân lại nhìn thấy từng đội tàu khổng lồ do thượng tướng Adios dẫn đầu bay qua bầu trời đuổi theo kẻ địch, không ngờ là hai hoàng tử của Blackburn tới để giao hữu lại vô liêm sỉ dám bắt cóc thượng tướng phu nhân ngay giữa đường phố đông đúc, chả khác nào vả vào mặt của toàn dân để quốc là những kẻ vô dụng vậy.
Đó là sự sỉ nhục và khinh thường vô cùng đối với bọn họ.
Khi tin tức quân đế quốc đã đánh thắng kẻ địch cứu được thượng tướng phu nhân đang trên đường trở về thì ai nấy đều vui tết.
Mà cũng đúng, sắp tới tết thật mà.
Đường phố hiện đại ngày thường vào những ngày này lại mang nét truyền thống đặc biệt hơn khi được trang trí bằng những rải băng rôn rực rỡ bảy màu khắp các con phố, lá cờ của để quốc được treo trên đỉnh các tòa nhà lớn tỏ niềm kiêu hãnh.
Tại nhà, bà nội Lâm Triết xem tin tức trên màn hình mà nỗi lo suốt mấy ngày nay mới buông bỏ được, tóc bà bạc hẳn đi, trông tiều tụy hơn hẳn, lúc này bà nở một nụ cười hạnh phúc một chân còn hơi khập khiếng bước tới cửa sổ nhìn ra bầu trời trong xanh đầu xuân.
Trên bầu trời xuất hiện bóng mờ của đội tàu chiến vượt qua bầu khí quyển trở về lại hành tinh, bóng hình càng ngày càng to, càng ngày càng rõ hơn.
Không chỉ có bà nội và bố mẹ Lâm Triết đứng ngóng trông mà toàn thể người dân đế quốc đều đang hướng về phía bầu trời.
Bọn họ không chỉ đánh thắng quân Blackburn, cứu được thượng tướng phu nhân mà còn diệt hạ được nữ vương của địch quốc.
Blackburn giờ đây như rắn mất đầu, một nước không có vua, là cơ hội tốt nhất để đế quốc thôn tính nhưng bệ hạ đứng chắp tay trước ban công hoàng cung thở dài, anh ta không muốn làm vậy.
Diện tích cai trị của đế quốc vốn đã vô cùng lớn, người xưa có nói, cái gì quá nó cũng không tốt, nếu diện tích cai trị quá lớn thì rất khó đảm bảo được vấn đề trị an, chưa kẻ lòng dân ở Blackburn cũng không dễ dàng xoay chuyển.
Không bằng để Blackburn tự chọn ra một vị nữ vương mới, sau đó phải thần phục dưới trướng của đế quốc, như vậy vừa không mất nhiều công sức cai trị, vừa thu phục được lòng người.
Nhà vua đích thân tới bãi đáp tàu chiến ở quân doanh để đón Adios trở về.
Lâm Triết thích thú nhìn qua ô cửa thấy hành tinh thần thương của mình bé như trái cam, sau đó ngày càng lớn dần lên bao chùm cả tầm mắt câu.
Tuy không phải lần đầu, hồi trước lúc học đại học cậu đã từng cùng một nhóm bạn đi du lịch ở hành tinh khủng long cách đây không xa, nhưng lần này cậu lại có cảm giác bồi hồi khó tả.
Sau khi tiến vào bầu khí quyển, quanh thân chiến hạm phát ra vô số dải đèn màu vàng sáng chói như một cách báo hiệu vị trí với bộ phận dưới mặt đất.
Khung cảnh này... Lâm Triết cảm thấy mình ngầu nhất quả đất.
"Adios, ngài xem kìa, chỗ kia là khu phố nhà em, chắc chắn bà nội đang vẫy tay với em".
Lâm Triết nhảy chồm chồm lên vẫy tay cho dù biết bà nội chẳng thể nhìn thấy cậu và cậu cũng không thấy được bà, cậu còn không nhìn ra nhà mình là cái chấm nhỏ nào trong số đó nữa.
Adios bất lực giữ cậu lại ôm vào người, anh cứ như là người trông trẻ vậy, trừ lúc anh mới tỉnh lại thì được Lâm Triết sủng ái hầu hạ tận răng, sau đó thì... haizz.
"Ngoan chút nào, tí nữa hạ cánh xuống sẽ có bệ hạ tới đón đấy, em chắc là muốn nhảy disco cho ngài ấy xem sao?".
" Ổoo..." Lâm Triết bĩu môi ra, ngoan ngoãn ngồi im.
Adios ôm lên bụng cậu.
Bụng Lâm Triết hiện tại có thể nhìn rõ ra có một độ cong hơi lồi ra, trông như thể cục mỡ do béo lên nhưng anh biết đó là ba đứa nhỏ đã lớn hơn rồi, càng nghĩ càng thấy thương Lâm Triết, nhưng nhóc con này lại không tự biết thương mình, cả ngày cứ chạy đông chạy tây làm anh toát mồ hôi hột.
Lâm Triết đã quen với việc bị Adios xoa bụng, cậu vạch áo lên nhìn " Ngài xem xem bụng em có bị to lên không?".
" Có".
" Cái gì?" Lâm Triết sửng sốt kéo tay anh ra " Rõ ràng em có soi gương thấy cũng không có to lên mà".
Adios trượt ngón tay trên bụng cậu vẽ một độ cong mềm mại " Là do em ngày nào cũng nhìn nên không thấy sự khác biệt, đứa nhỏ đã hai tháng, ba đứa gộp lại không thể nào không có bụng được".
"Vậy sao? Vậy sau này ngày nào em cũng phải chụp một bức ảnh, xem nó to lên thế nào, thật là vi diệu".
Tạ Dư Quang cùng Evan và Nhậm Bác đi tới " Adios, sắp hạ cánh rồi, chuẩn bị xuống tàu thôi".
"Um, tôi biết rồi".
Elena sau khi tỉnh lại, mất đi một cánh tay và một chân không thể tự đi lại mà phải dùng xe lăn, dáng vẻ huy hoàng ngày nào giờ chỉ còn là dĩ vãng, cô ta xuất hiện sau cùng len lén nhìn Lâm Triết vui vẻ ở bên kia.
Với tội danh của cô ta chắc chắn sẽ bị để quốc xử lý nhưng Lâm Triết sẽ xin tha mạng cho cô ta, dù sao cậu đã nợ người ta một ân tình rất lớn.
Elena có thể không bị tử hình nhưng phải sống như một con tin ở để quốc, nể tình cô ta là hoàng tử của Black-burn nên không cần lao động khổ sai nhưng thời thời khắc khắc bị gắn máy định vị và bị theo dõi ở mọi nơi, ngoài ra còn bị hạn chế tới một số các khu vực nhất định, đề mà nói thì địa vị thấp hơn cả một người dân tầm thường nhưng cô ta không hề oán thán nửa lời, còn sống đã là rất tốt rồi.
Cảnh quay từng người bước xuống khỏi chiến hạm được chiếu công khai trên khắp đế quốc, Lâm Triết hồn nhiên vẫy tay chào, dáng vẻ thân thiện khiến khó ai mà ghét nổi.
Nhưng vẫn có một số trường hợp đặc biệt....
Ngày Lâm Triết bị bắt cóc gây ra sự náo loạn trên đường phố khiến không ít người dân đã bị thương và ảnh hưởng từ vụ việc này, ngay sau đó người dân lại nhìn thấy từng đội tàu khổng lồ do thượng tướng Adios dẫn đầu bay qua bầu trời đuổi theo kẻ địch, không ngờ là hai hoàng tử của Blackburn tới để giao hữu lại vô liêm sỉ dám bắt cóc thượng tướng phu nhân ngay giữa đường phố đông đúc, chả khác nào vả vào mặt của toàn dân để quốc là những kẻ vô dụng vậy.
Đó là sự sỉ nhục và khinh thường vô cùng đối với bọn họ.
Khi tin tức quân đế quốc đã đánh thắng kẻ địch cứu được thượng tướng phu nhân đang trên đường trở về thì ai nấy đều vui tết.
Mà cũng đúng, sắp tới tết thật mà.
Đường phố hiện đại ngày thường vào những ngày này lại mang nét truyền thống đặc biệt hơn khi được trang trí bằng những rải băng rôn rực rỡ bảy màu khắp các con phố, lá cờ của để quốc được treo trên đỉnh các tòa nhà lớn tỏ niềm kiêu hãnh.
Tại nhà, bà nội Lâm Triết xem tin tức trên màn hình mà nỗi lo suốt mấy ngày nay mới buông bỏ được, tóc bà bạc hẳn đi, trông tiều tụy hơn hẳn, lúc này bà nở một nụ cười hạnh phúc một chân còn hơi khập khiếng bước tới cửa sổ nhìn ra bầu trời trong xanh đầu xuân.
Trên bầu trời xuất hiện bóng mờ của đội tàu chiến vượt qua bầu khí quyển trở về lại hành tinh, bóng hình càng ngày càng to, càng ngày càng rõ hơn.
Không chỉ có bà nội và bố mẹ Lâm Triết đứng ngóng trông mà toàn thể người dân đế quốc đều đang hướng về phía bầu trời.
Bọn họ không chỉ đánh thắng quân Blackburn, cứu được thượng tướng phu nhân mà còn diệt hạ được nữ vương của địch quốc.
Blackburn giờ đây như rắn mất đầu, một nước không có vua, là cơ hội tốt nhất để đế quốc thôn tính nhưng bệ hạ đứng chắp tay trước ban công hoàng cung thở dài, anh ta không muốn làm vậy.
Diện tích cai trị của đế quốc vốn đã vô cùng lớn, người xưa có nói, cái gì quá nó cũng không tốt, nếu diện tích cai trị quá lớn thì rất khó đảm bảo được vấn đề trị an, chưa kẻ lòng dân ở Blackburn cũng không dễ dàng xoay chuyển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không bằng để Blackburn tự chọn ra một vị nữ vương mới, sau đó phải thần phục dưới trướng của đế quốc, như vậy vừa không mất nhiều công sức cai trị, vừa thu phục được lòng người.
Nhà vua đích thân tới bãi đáp tàu chiến ở quân doanh để đón Adios trở về.
Lâm Triết thích thú nhìn qua ô cửa thấy hành tinh thần thương của mình bé như trái cam, sau đó ngày càng lớn dần lên bao chùm cả tầm mắt câu.
Tuy không phải lần đầu, hồi trước lúc học đại học cậu đã từng cùng một nhóm bạn đi du lịch ở hành tinh khủng long cách đây không xa, nhưng lần này cậu lại có cảm giác bồi hồi khó tả.
Sau khi tiến vào bầu khí quyển, quanh thân chiến hạm phát ra vô số dải đèn màu vàng sáng chói như một cách báo hiệu vị trí với bộ phận dưới mặt đất.
Khung cảnh này... Lâm Triết cảm thấy mình ngầu nhất quả đất.
"Adios, ngài xem kìa, chỗ kia là khu phố nhà em, chắc chắn bà nội đang vẫy tay với em".
Lâm Triết nhảy chồm chồm lên vẫy tay cho dù biết bà nội chẳng thể nhìn thấy cậu và cậu cũng không thấy được bà, cậu còn không nhìn ra nhà mình là cái chấm nhỏ nào trong số đó nữa.
Adios bất lực giữ cậu lại ôm vào người, anh cứ như là người trông trẻ vậy, trừ lúc anh mới tỉnh lại thì được Lâm Triết sủng ái hầu hạ tận răng, sau đó thì... haizz.
"Ngoan chút nào, tí nữa hạ cánh xuống sẽ có bệ hạ tới đón đấy, em chắc là muốn nhảy disco cho ngài ấy xem sao?".
" Ổoo..." Lâm Triết bĩu môi ra, ngoan ngoãn ngồi im.
Adios ôm lên bụng cậu.
Bụng Lâm Triết hiện tại có thể nhìn rõ ra có một độ cong hơi lồi ra, trông như thể cục mỡ do béo lên nhưng anh biết đó là ba đứa nhỏ đã lớn hơn rồi, càng nghĩ càng thấy thương Lâm Triết, nhưng nhóc con này lại không tự biết thương mình, cả ngày cứ chạy đông chạy tây làm anh toát mồ hôi hột.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Triết đã quen với việc bị Adios xoa bụng, cậu vạch áo lên nhìn " Ngài xem xem bụng em có bị to lên không?".
" Có".
" Cái gì?" Lâm Triết sửng sốt kéo tay anh ra " Rõ ràng em có soi gương thấy cũng không có to lên mà".
Adios trượt ngón tay trên bụng cậu vẽ một độ cong mềm mại " Là do em ngày nào cũng nhìn nên không thấy sự khác biệt, đứa nhỏ đã hai tháng, ba đứa gộp lại không thể nào không có bụng được".
"Vậy sao? Vậy sau này ngày nào em cũng phải chụp một bức ảnh, xem nó to lên thế nào, thật là vi diệu".
Tạ Dư Quang cùng Evan và Nhậm Bác đi tới " Adios, sắp hạ cánh rồi, chuẩn bị xuống tàu thôi".
"Um, tôi biết rồi".
Elena sau khi tỉnh lại, mất đi một cánh tay và một chân không thể tự đi lại mà phải dùng xe lăn, dáng vẻ huy hoàng ngày nào giờ chỉ còn là dĩ vãng, cô ta xuất hiện sau cùng len lén nhìn Lâm Triết vui vẻ ở bên kia.
Với tội danh của cô ta chắc chắn sẽ bị để quốc xử lý nhưng Lâm Triết sẽ xin tha mạng cho cô ta, dù sao cậu đã nợ người ta một ân tình rất lớn.
Elena có thể không bị tử hình nhưng phải sống như một con tin ở để quốc, nể tình cô ta là hoàng tử của Black-burn nên không cần lao động khổ sai nhưng thời thời khắc khắc bị gắn máy định vị và bị theo dõi ở mọi nơi, ngoài ra còn bị hạn chế tới một số các khu vực nhất định, đề mà nói thì địa vị thấp hơn cả một người dân tầm thường nhưng cô ta không hề oán thán nửa lời, còn sống đã là rất tốt rồi.
Cảnh quay từng người bước xuống khỏi chiến hạm được chiếu công khai trên khắp đế quốc, Lâm Triết hồn nhiên vẫy tay chào, dáng vẻ thân thiện khiến khó ai mà ghét nổi.
Nhưng vẫn có một số trường hợp đặc biệt....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro