Beta Trong Truyện Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 15
Yến Phi Điện
2024-07-08 09:05:18
Cậu trốn ở phòng vệ sinh cả một
buổi ra chơi, ước gì cậu cúp được chứ…lỡ vào lớp cái tên họ Lục kia lại
tẩn cậu một trận thì toi! Ầy nhưng nghĩ thì cũng chỉ dám nghỉ, cậu không có gan dám cúp học đâu T\~T
Lủi thủi vào lớp đã thấy hắn ngồi xoay bút, tướng tá thong dong tự tại dựa lưng ra ghế hắn liếc mắt sang cậu phút chốc liền đổi qua cái nụ cười tươi như hoa, nhưng đổi với cậu đó là điềm báo cho cái chết sắp đến.
Tuy mặt Kỷ Duyệt trông thờ ơ sự đời chứ trong lòng khóc hơn mười dòng sông cũng chứa không đủ rồi…
Hắn là cố tình chặn chỗ lại cho cậu không vào được, vốn đi cậu ngồi trong góc mà.
Kỷ Duyệt liếc nhìn hắn nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, vì…mắt hắn lúc này như có thể soi ra toàn bộ ngóc ngách trong tận đáy lòng u tối của cậu vậy, rất đáng sợ.
Cậu run rẩy trong vô thức, không dám nhúc nhích. Lục Sở nhìn cậu như vậy khá khó hiểu, dẹp chân ra cho cậu bước vào.
“Tại sao lại run như vậy?” Lục Sở chống cằm nhìn sang cậu, không biểu cảm hỏi nhưng thanh âm lại có chút sự lười biếng.
Kỷ Duyệt mấp máy môi, không biết nói gì nhưng bản thân cậu nghĩ nếu cậu không mở miệng thì về sau cậu đừng hòng nói chuyện mất. Nhưng cậu không phát ra tiếng nổi…Nhìn đối phương đang chờ đợi nghe câu trả lời của mình, cậu đành cố gắng mở họng: “Gục ngã trước vẻ bảnh tỏn của anh Lục”
Huh? Hắn nhìn cậu cười một góc độ phải soi bằng kính lúp mới có thể thấy: “Ồ, nhưng tôi lại cảm thấy cậu như đang bịa nhỉ?”
Cậu lắc lắc đầu liên tục cộng thêm xua xua tay phản băc.
Thầy giáo lúc này cũng bước vào, người này trông rất thâm niên lão luyện, chỉ nghe khoá trước gọi ổng là: “Lão Lý Thiện Xạ” cậu là không hiểu rõ vì sao mọi người lại gọi thầy ấy như vậy, nhưng cậu biết hồi còn trẻ ổng rất đẹp trai nha! Già rồi nhưng trông vẫn đẹp lão ác!
Không dài dòng gì nhiều, thầy giới thiệu cái mục trọng tâm trong bài học rồi mở máy lên bắt đầu vào bài.
Lục Sở thì ép cậu trả lời câu nãy của hắn nhưng cậu ra sức giải thích sẽ bị thầy mắng vì nói chuyện riêng nhưng hắn vẫn cố chấp. Kết quả là thầy quay xuống ánh mắt viên đạn nhìn cậu lẫn hắn và cậu thấy trông hắn kiểu như: Bố đếch quan tâm.
Hắn không quan tâm còn cậu thì có đó trời!
Thầy ấy ra hiệu cho cậu và hắn giữ im lặng, cậu khẽ gật đầu mấy cái ý chỉ là đã nghe, đã hiểu. Nhưng Lục Sở nào lại buông tha cho Kỷ Duyệt như vậy được. Một lần nữa hắn lại ép cậu, đm cậu - muốn - đổi - chỗ - ngồi lắm rồi!!!
Kỷ Duyệt lườm hắn, miệng không hé mở một lời. Hắn thì ngược lại cứ rì rà rì rầm, ép cậu phải nghe theo lời hắn, sao ban đầu cậu không biết hắn nói nhiều vậy nhỉ? Lại còn khá phiền phức nữa, muốn vào đây sống an yên hưởng lạc mà toàn vớ phải mấy thánh không.
Kêt quả thầy không nhìn xuống nhưng cậu lại có dự cảm rất không lành, tay ổng thoăn thoắt ghi trên bảng, chấm cái hết câu nhanh như gió ổng phóng viên phấn tới chỗ cậu.
Kỷ Duyệt lúc này ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa luôn, quá nhanh chóng đến mức cậu không phản ứng theo kịp. Vừa nhắm mắt cậu vừa nghĩ nghĩ bản thân sắp ăn một viên headshort thì đợi chờ mãi cũng không thấy nó bay vào đầu mình. Chả lẽ ổng trượt??
Lúc cậu hoảng hồn mới để ý, bạn cùng bàn của dơ bàn tay chắn trước mặt cậu, kẹp chặt viên phấn ung dung nói: “Thầy ơi, thầy rớt phấn chỗ em nè thầy”
Lão nhìn hắn nhún vai: “Ồ, vậy em cứ lấy đi”
Đội ơn trời đất, đội ơn Lục ca hai từ siêu cừ! Siêu bảnh! Giờ thì cậu hiểu tại sao anh chị khoá trước lại để lại biệt danh này cho ổng rồi, tỉ lệ chọi trúng của ông này chắc phải 99,9% luôn quá á. Hay cho bốn từ: Bách phát bách trúng cũng được nhưng ai biểu Lục Sở là alpha trội, là nhân vật trong tuyến tình cảm phụ làm gì.
Màn bắt phấn hộ cậu đã bị cả lớp chứng kiến, nhìn ai cũng đầy con mắt kinh ngạc, không thể tin hắn lại bắt phấn giúp cậu. Miệng họ há hốc thiếu điều ồ lên một tiếng thật lớn, thiếu điều lên nhóm chat riêng thảo luận, thiếu điều đưa lên diễn đàn của trường về vụ việc hot hòn họt ngày hôm nay.
Kỷ Duyệt lúc này lại hối hận rồi, nghĩ về dư luận sau này cậu thà bị phấn trúng đi, bớt cái đau lại thêm một cái phiền…Sao số tui khổ vậy trời ơiii ToT?
“Sao anh đây cừ không? Đẹp trai không?” Lục Sở quay sang nhìn cậu cười một cái.
Cậu nội tâm lúc đấy kiểu: Cảm ơn anh Lục, đội ơn anh Lục, nhờ ơn anh mà tui cảm thấy sắp nhiều điều phiền phức sẽ đến với tui rồi!
Nhưng Kỷ Duyệt ở trong hội người hèn đấy, dám nghĩ thôi chứ tên này bố ai đụng được, đành phải mắt nhắm mắt mở trả lời: “Anh Lục cừ, anh Lục bảnh, em cảm ơn ạ”
Lục Sở nhìn cậu phì cười ra tiếng.
“Có thật không?”
Kỷ Duyệt một vẻ mặt, một lời khẳng định: “Không có câu nào là giả hết!”
NGOÀI LỀ:
Lục Sở: Anh Lục có đẳng cấp không?
Kỷ Duyệt (cậu là bị ép!!!): Quá đẳng cấp là quá đẳng cấp!
Lục Sở: Anh Lục có đẹp trai không?
Kỹ Duyệt (tui khóc ròng): Có đẹp trai là có đẹp trai
Lục Sở: Anh Lục có chất chơi không?
Kỷ Duyệt: Quá chất chơi là quá chất chơi!
Lủi thủi vào lớp đã thấy hắn ngồi xoay bút, tướng tá thong dong tự tại dựa lưng ra ghế hắn liếc mắt sang cậu phút chốc liền đổi qua cái nụ cười tươi như hoa, nhưng đổi với cậu đó là điềm báo cho cái chết sắp đến.
Tuy mặt Kỷ Duyệt trông thờ ơ sự đời chứ trong lòng khóc hơn mười dòng sông cũng chứa không đủ rồi…
Hắn là cố tình chặn chỗ lại cho cậu không vào được, vốn đi cậu ngồi trong góc mà.
Kỷ Duyệt liếc nhìn hắn nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, vì…mắt hắn lúc này như có thể soi ra toàn bộ ngóc ngách trong tận đáy lòng u tối của cậu vậy, rất đáng sợ.
Cậu run rẩy trong vô thức, không dám nhúc nhích. Lục Sở nhìn cậu như vậy khá khó hiểu, dẹp chân ra cho cậu bước vào.
“Tại sao lại run như vậy?” Lục Sở chống cằm nhìn sang cậu, không biểu cảm hỏi nhưng thanh âm lại có chút sự lười biếng.
Kỷ Duyệt mấp máy môi, không biết nói gì nhưng bản thân cậu nghĩ nếu cậu không mở miệng thì về sau cậu đừng hòng nói chuyện mất. Nhưng cậu không phát ra tiếng nổi…Nhìn đối phương đang chờ đợi nghe câu trả lời của mình, cậu đành cố gắng mở họng: “Gục ngã trước vẻ bảnh tỏn của anh Lục”
Huh? Hắn nhìn cậu cười một góc độ phải soi bằng kính lúp mới có thể thấy: “Ồ, nhưng tôi lại cảm thấy cậu như đang bịa nhỉ?”
Cậu lắc lắc đầu liên tục cộng thêm xua xua tay phản băc.
Thầy giáo lúc này cũng bước vào, người này trông rất thâm niên lão luyện, chỉ nghe khoá trước gọi ổng là: “Lão Lý Thiện Xạ” cậu là không hiểu rõ vì sao mọi người lại gọi thầy ấy như vậy, nhưng cậu biết hồi còn trẻ ổng rất đẹp trai nha! Già rồi nhưng trông vẫn đẹp lão ác!
Không dài dòng gì nhiều, thầy giới thiệu cái mục trọng tâm trong bài học rồi mở máy lên bắt đầu vào bài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Sở thì ép cậu trả lời câu nãy của hắn nhưng cậu ra sức giải thích sẽ bị thầy mắng vì nói chuyện riêng nhưng hắn vẫn cố chấp. Kết quả là thầy quay xuống ánh mắt viên đạn nhìn cậu lẫn hắn và cậu thấy trông hắn kiểu như: Bố đếch quan tâm.
Hắn không quan tâm còn cậu thì có đó trời!
Thầy ấy ra hiệu cho cậu và hắn giữ im lặng, cậu khẽ gật đầu mấy cái ý chỉ là đã nghe, đã hiểu. Nhưng Lục Sở nào lại buông tha cho Kỷ Duyệt như vậy được. Một lần nữa hắn lại ép cậu, đm cậu - muốn - đổi - chỗ - ngồi lắm rồi!!!
Kỷ Duyệt lườm hắn, miệng không hé mở một lời. Hắn thì ngược lại cứ rì rà rì rầm, ép cậu phải nghe theo lời hắn, sao ban đầu cậu không biết hắn nói nhiều vậy nhỉ? Lại còn khá phiền phức nữa, muốn vào đây sống an yên hưởng lạc mà toàn vớ phải mấy thánh không.
Kêt quả thầy không nhìn xuống nhưng cậu lại có dự cảm rất không lành, tay ổng thoăn thoắt ghi trên bảng, chấm cái hết câu nhanh như gió ổng phóng viên phấn tới chỗ cậu.
Kỷ Duyệt lúc này ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa luôn, quá nhanh chóng đến mức cậu không phản ứng theo kịp. Vừa nhắm mắt cậu vừa nghĩ nghĩ bản thân sắp ăn một viên headshort thì đợi chờ mãi cũng không thấy nó bay vào đầu mình. Chả lẽ ổng trượt??
Lúc cậu hoảng hồn mới để ý, bạn cùng bàn của dơ bàn tay chắn trước mặt cậu, kẹp chặt viên phấn ung dung nói: “Thầy ơi, thầy rớt phấn chỗ em nè thầy”
Lão nhìn hắn nhún vai: “Ồ, vậy em cứ lấy đi”
Đội ơn trời đất, đội ơn Lục ca hai từ siêu cừ! Siêu bảnh! Giờ thì cậu hiểu tại sao anh chị khoá trước lại để lại biệt danh này cho ổng rồi, tỉ lệ chọi trúng của ông này chắc phải 99,9% luôn quá á. Hay cho bốn từ: Bách phát bách trúng cũng được nhưng ai biểu Lục Sở là alpha trội, là nhân vật trong tuyến tình cảm phụ làm gì.
Màn bắt phấn hộ cậu đã bị cả lớp chứng kiến, nhìn ai cũng đầy con mắt kinh ngạc, không thể tin hắn lại bắt phấn giúp cậu. Miệng họ há hốc thiếu điều ồ lên một tiếng thật lớn, thiếu điều lên nhóm chat riêng thảo luận, thiếu điều đưa lên diễn đàn của trường về vụ việc hot hòn họt ngày hôm nay.
Kỷ Duyệt lúc này lại hối hận rồi, nghĩ về dư luận sau này cậu thà bị phấn trúng đi, bớt cái đau lại thêm một cái phiền…Sao số tui khổ vậy trời ơiii ToT?
“Sao anh đây cừ không? Đẹp trai không?” Lục Sở quay sang nhìn cậu cười một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu nội tâm lúc đấy kiểu: Cảm ơn anh Lục, đội ơn anh Lục, nhờ ơn anh mà tui cảm thấy sắp nhiều điều phiền phức sẽ đến với tui rồi!
Nhưng Kỷ Duyệt ở trong hội người hèn đấy, dám nghĩ thôi chứ tên này bố ai đụng được, đành phải mắt nhắm mắt mở trả lời: “Anh Lục cừ, anh Lục bảnh, em cảm ơn ạ”
Lục Sở nhìn cậu phì cười ra tiếng.
“Có thật không?”
Kỷ Duyệt một vẻ mặt, một lời khẳng định: “Không có câu nào là giả hết!”
NGOÀI LỀ:
Lục Sở: Anh Lục có đẳng cấp không?
Kỷ Duyệt (cậu là bị ép!!!): Quá đẳng cấp là quá đẳng cấp!
Lục Sở: Anh Lục có đẹp trai không?
Kỹ Duyệt (tui khóc ròng): Có đẹp trai là có đẹp trai
Lục Sở: Anh Lục có chất chơi không?
Kỷ Duyệt: Quá chất chơi là quá chất chơi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro