Beta Trong Truyện Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 20
Yến Phi Điện
2024-07-08 09:05:18
Tiếng chuông điện thoại hắn reo
lên bài nhạc tiếng anh yêu thích. Lục Sở nhìn màn hình điện thoại hiển
thị số lạ, định bụng cúp máy rồi hất xuống lại lỡ bấm nghe máy.
“Xe chạy êm đấy”
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm có chút chọc ghẹo.
“Hơ? Đừng nói cậu chạy xe tôi về nhà rồi đấy nhé!?” Lục Sở nhận ra đối phương là ai, nâng giọng gấp gáp hỏi.
Cố Diệp chỉ ừ một tiếng rồi lặng thing.
“Rồi tôi lấy gì về?”
“Về nhà tắm rửa thay áo quần xong xuôi tôi sẽ lên trả cậu”
Dứt lời Cố Diệp cúp máy luôn, anh thẹn quá dừng xe ngay cổng nhà nhưng chưa dám vào, sợ giai nhân thấy bộ dạng này của mình thì mặt mũi đâu mà sống nữa.
Đợi nguôi một chút, anh để con Audi ngoài cửa điều chỉnh sắc mặt rồi bước vào toà biệt thự lớn.
Mẹ anh ngồi ở bộ bàn ghế long phượng điêu khắc bằng gỗ quý, tay cầm cốc cafe sữa nóng nhìn thấy anh thì mắt sáng lên.
“Diệpp, con đi chơi sao rồi?” Bà tủm tỉm cười: “Có nhìn trúng cô gái nào không”
Cố Diệp nhìn mẹ thở dài: “Không có ai hết -.-“
Bà là Quý Ngữ hồi đi học là hoa khôi một thời chấn động khoa nhạc người theo đuổi phải xếp từ đầu trường đến cuối trường, giọng hát trời ban như con sơn ca gia thế lại không nhỏ, sau này lấy cha anh là Cố Lương làm vợ ‘hiền’ dâu thảo, gia đình này một tay bà quyết định chồng có muốn làm gì cũng phải bàn qua với bà trước.
“Ầy, không cần là tiểu thư đài các nào, chỉ cần con thích mẹ và ba liền ủng hộ”
Cố Lương đi từ lầu xuống nghe vậy mặt mày đơ ra luôn: “Ủa rồi bà quyết định thay tôi luôn hả?”
Cố Diệp đưa mắt nhìn đôi vợ chồng già ân ái như đôi vợ chồng son thì xịu mặt đi lên phòng mình.
Soạn đồ rồi vào phòng tắm, nhớ lại hình ảnh lơ đãng của Kỷ Duyệt kia lại không kiềm được mà đỏ mặt, phía dưới có phản ứng.
Anh dùng vòi nước lạnh xối thẳng vào đầu mình cho bớt cảm giác, tắm mãi hơn bốn mươi phút sau anh mới bước ra khỏi phòng tắm. Anh mặc cho mình một set đồ màu trắng có mấy sọc đỏ xanh, quần đùi.
Cầm chìa khoá xe để trên bàn anh rời đi, mẹ anh thấy vậy mới hỏi: “Khuya rồi đi đâu vậy con?”
Cố Diệp rũ rũ tóc đáp: “Con lên bệnh viện xíu”
Quý Ngữ chống tay lên mặt: “Giờ mẹ mới để ý, chiếc Audi kia hình như không phải của con?”
“Là của bạn con”
“Huh? Mẹ nhớ Niệm Tan không thích đi Audi lắm” Quý ghé sát lại chỗ thằng con quý tử của mình, híp mắt: “Nói đi là của cô gái nào?”
Cố Diệp quá quen với bà mẹ hay hóng hớt của mình: “Lục Sở”
Cố Lương nghe thấy liền chồm ra hỏi: “Ta với ông Lục có làm ăn một chút nhưng chưa đến mức là thân thiết, ta cũng không nhớ là con không chơi với Lục Sở, sao con giữ chìa khoá xe nó luôn vậy?”
Anh nhún vai: “Gặp một chút sự cố thôi” anh nghĩ một chút lại nói tiếp: “Xíu ba gọi người đến chỗ nhà họ Song lái giúp con đến bệnh viện XXX nha”
Cố Lương không trả lời, mẹ thì dặn anh nhớ cẩn thận.
...----------------...
“Alo con làm gì vậy?”
Lục Sở đang ngồi trên sofa trong phòng riêng vip của bệnh viện nghe điện thoại của ai đó.
“Con không sao xíu con về” Hắn nhìn người đang nằm trên giường bệnh, thanh âm có chút chùn xuống.
Đối phương ừm một tiếng rồi điện thoại vang lên tiếng tút tút.
Kỷ Duyệt được bác sĩ tiêm cho một mũi thuốc mê sau đợi thuốc ngấm mới có thể tiêm thuốc giải vào, thuốc mê liều khá nhẹ cậu như ngủ thiếp đi vậy.
Giờ người hắn do mấy hành động kia của cậu mà dính nước theo không lớn nhưng bản thân hắn vốn dĩ đã không thích nước và không thích biển. Vì sao ư? Vì hồi nhỏ đã có một chuyện sảy ra khiến hắn rơi vào tuyệt vọng với biển, với đại dương mênh mông, đó là cái bóng đen, là vực thẳm hắn vĩnh viển không thể thoát được.
Một lát sau, điện thoại của hắn lại reo lên.
Lục Sở nhậm máy, đầu dây bên kia chính là Cố Diệp.
“Phòng số mấy? Khu nào?”
Hắn trấn tỉnh bản thân rồi trả lời: “462, khu C” nói xong liền cúp điện thoại, dựa đầu ra ghế.
Lại thêm một lát sau nữa, Cố Diệp cũng đã tới.
Anh nhìn hắn một chút rồi đưa chìa khoá xe cho hắn tay kia thì cầm một hộp cơm đến tiện đường đi qua cửa hàng 24/7 mua.
Hắn chộp lấy rồi bước ra khỏi phòng, vì nhớ lại mấy chuyện không vui nên bản thân hắn sắc mặt cùng tinh thần trông rất ủ rũ đầy mệt mỏi.
Anh thay Lục Sở ngồi xuống trông cậu, nghịch điện thoại.
Màn hình điện thoại của Kỷ Duyệt ting lên, lại sáng đèn, căn phòng tối u loé lên thêm một điểm sáng.
Anh không phải hay tò mò chuyện người khác nhưng nó cứ kêu liên tục nhiều lần, anh bất quá nên phải tới nhìn xem.
Nguyệt Mãn: Duyệt Duyệt nãy tớ nghe nói cậu về trước?
Nguyệt Mãn: Cậu có sao không?
Nguyệt Mãn: Alo?
Nguyệt Mãn: Tớ cảm thấy lúc cậu gặp mặt tớ rất lạnh lùng, lại có ý bơ tớ nữa
Nguyệt Mãn: Có phải giận tớ chuyện gì không? [Gấu con uỷ khuất]
Nguyệt Mãn: Tớ làm cái gì sai vậy?
Cố Diệp nhìn tin nhắn thông báo hiện lên không khỏi cười khinh, không phải cậu như này là do cô ta cùng họ Kỷ kia bày mưu hả? Giây trước còn khinh này chê nọ giây sao giả vờ quan tâm, hỏi han nói chuyện như không có gì.
Anh khinh nhất chính là ngoại người lòng lang dạ sói này.
“Xe chạy êm đấy”
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm có chút chọc ghẹo.
“Hơ? Đừng nói cậu chạy xe tôi về nhà rồi đấy nhé!?” Lục Sở nhận ra đối phương là ai, nâng giọng gấp gáp hỏi.
Cố Diệp chỉ ừ một tiếng rồi lặng thing.
“Rồi tôi lấy gì về?”
“Về nhà tắm rửa thay áo quần xong xuôi tôi sẽ lên trả cậu”
Dứt lời Cố Diệp cúp máy luôn, anh thẹn quá dừng xe ngay cổng nhà nhưng chưa dám vào, sợ giai nhân thấy bộ dạng này của mình thì mặt mũi đâu mà sống nữa.
Đợi nguôi một chút, anh để con Audi ngoài cửa điều chỉnh sắc mặt rồi bước vào toà biệt thự lớn.
Mẹ anh ngồi ở bộ bàn ghế long phượng điêu khắc bằng gỗ quý, tay cầm cốc cafe sữa nóng nhìn thấy anh thì mắt sáng lên.
“Diệpp, con đi chơi sao rồi?” Bà tủm tỉm cười: “Có nhìn trúng cô gái nào không”
Cố Diệp nhìn mẹ thở dài: “Không có ai hết -.-“
Bà là Quý Ngữ hồi đi học là hoa khôi một thời chấn động khoa nhạc người theo đuổi phải xếp từ đầu trường đến cuối trường, giọng hát trời ban như con sơn ca gia thế lại không nhỏ, sau này lấy cha anh là Cố Lương làm vợ ‘hiền’ dâu thảo, gia đình này một tay bà quyết định chồng có muốn làm gì cũng phải bàn qua với bà trước.
“Ầy, không cần là tiểu thư đài các nào, chỉ cần con thích mẹ và ba liền ủng hộ”
Cố Lương đi từ lầu xuống nghe vậy mặt mày đơ ra luôn: “Ủa rồi bà quyết định thay tôi luôn hả?”
Cố Diệp đưa mắt nhìn đôi vợ chồng già ân ái như đôi vợ chồng son thì xịu mặt đi lên phòng mình.
Soạn đồ rồi vào phòng tắm, nhớ lại hình ảnh lơ đãng của Kỷ Duyệt kia lại không kiềm được mà đỏ mặt, phía dưới có phản ứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh dùng vòi nước lạnh xối thẳng vào đầu mình cho bớt cảm giác, tắm mãi hơn bốn mươi phút sau anh mới bước ra khỏi phòng tắm. Anh mặc cho mình một set đồ màu trắng có mấy sọc đỏ xanh, quần đùi.
Cầm chìa khoá xe để trên bàn anh rời đi, mẹ anh thấy vậy mới hỏi: “Khuya rồi đi đâu vậy con?”
Cố Diệp rũ rũ tóc đáp: “Con lên bệnh viện xíu”
Quý Ngữ chống tay lên mặt: “Giờ mẹ mới để ý, chiếc Audi kia hình như không phải của con?”
“Là của bạn con”
“Huh? Mẹ nhớ Niệm Tan không thích đi Audi lắm” Quý ghé sát lại chỗ thằng con quý tử của mình, híp mắt: “Nói đi là của cô gái nào?”
Cố Diệp quá quen với bà mẹ hay hóng hớt của mình: “Lục Sở”
Cố Lương nghe thấy liền chồm ra hỏi: “Ta với ông Lục có làm ăn một chút nhưng chưa đến mức là thân thiết, ta cũng không nhớ là con không chơi với Lục Sở, sao con giữ chìa khoá xe nó luôn vậy?”
Anh nhún vai: “Gặp một chút sự cố thôi” anh nghĩ một chút lại nói tiếp: “Xíu ba gọi người đến chỗ nhà họ Song lái giúp con đến bệnh viện XXX nha”
Cố Lương không trả lời, mẹ thì dặn anh nhớ cẩn thận.
...----------------...
“Alo con làm gì vậy?”
Lục Sở đang ngồi trên sofa trong phòng riêng vip của bệnh viện nghe điện thoại của ai đó.
“Con không sao xíu con về” Hắn nhìn người đang nằm trên giường bệnh, thanh âm có chút chùn xuống.
Đối phương ừm một tiếng rồi điện thoại vang lên tiếng tút tút.
Kỷ Duyệt được bác sĩ tiêm cho một mũi thuốc mê sau đợi thuốc ngấm mới có thể tiêm thuốc giải vào, thuốc mê liều khá nhẹ cậu như ngủ thiếp đi vậy.
Giờ người hắn do mấy hành động kia của cậu mà dính nước theo không lớn nhưng bản thân hắn vốn dĩ đã không thích nước và không thích biển. Vì sao ư? Vì hồi nhỏ đã có một chuyện sảy ra khiến hắn rơi vào tuyệt vọng với biển, với đại dương mênh mông, đó là cái bóng đen, là vực thẳm hắn vĩnh viển không thể thoát được.
Một lát sau, điện thoại của hắn lại reo lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Sở nhậm máy, đầu dây bên kia chính là Cố Diệp.
“Phòng số mấy? Khu nào?”
Hắn trấn tỉnh bản thân rồi trả lời: “462, khu C” nói xong liền cúp điện thoại, dựa đầu ra ghế.
Lại thêm một lát sau nữa, Cố Diệp cũng đã tới.
Anh nhìn hắn một chút rồi đưa chìa khoá xe cho hắn tay kia thì cầm một hộp cơm đến tiện đường đi qua cửa hàng 24/7 mua.
Hắn chộp lấy rồi bước ra khỏi phòng, vì nhớ lại mấy chuyện không vui nên bản thân hắn sắc mặt cùng tinh thần trông rất ủ rũ đầy mệt mỏi.
Anh thay Lục Sở ngồi xuống trông cậu, nghịch điện thoại.
Màn hình điện thoại của Kỷ Duyệt ting lên, lại sáng đèn, căn phòng tối u loé lên thêm một điểm sáng.
Anh không phải hay tò mò chuyện người khác nhưng nó cứ kêu liên tục nhiều lần, anh bất quá nên phải tới nhìn xem.
Nguyệt Mãn: Duyệt Duyệt nãy tớ nghe nói cậu về trước?
Nguyệt Mãn: Cậu có sao không?
Nguyệt Mãn: Alo?
Nguyệt Mãn: Tớ cảm thấy lúc cậu gặp mặt tớ rất lạnh lùng, lại có ý bơ tớ nữa
Nguyệt Mãn: Có phải giận tớ chuyện gì không? [Gấu con uỷ khuất]
Nguyệt Mãn: Tớ làm cái gì sai vậy?
Cố Diệp nhìn tin nhắn thông báo hiện lên không khỏi cười khinh, không phải cậu như này là do cô ta cùng họ Kỷ kia bày mưu hả? Giây trước còn khinh này chê nọ giây sao giả vờ quan tâm, hỏi han nói chuyện như không có gì.
Anh khinh nhất chính là ngoại người lòng lang dạ sói này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro