Chương 30 - .2 Ngôi Trường Này Dâm Loạn Đến Mức Không Thể Tả Nổi

.1: Phòng Ký Túc Không Khóa

Sát Sát

2024-08-11 06:21:25

"Chào cô, cho hỏi cô có phải Lý Ngâm Thấm tiểu thư không?"

Lý Ngâm Thấm vừa xuống máy bay, chưa kịp thích nghi với thời tiết giá lạnh, đã nghe giọng nói dịu dàng của người phụ nữ.

"Cô quay đầu nhìn, thì thấy là một người đẹp với mái tóc vàng, đang mỉm cười giơ bảng hiệu với cô. Lý Ngâm Thấm chạy nhanh tới đó và hỏi: "Là tôi, cô là?"

"Chào cô, tôi là Nghệ Tháp, là cố vấn sinh viên của trường, được giao tới đây đón người, chuyến bay thế nào?" Nghệ Tháp vội giới thiệu bản thân, cũng tiện tay cầm hành lý cho cô.

Lý Ngâm Thấm liền nói: "Chào cô, rất vui vì được biết cô. Hành lý này để tôi tự xác được rồi."

Nghệ Tháp nghe vậy thì cũng không ép cô, dẫn cô ra ngoài, tài xế liền xách hành lý cho vào cốp sau xe. Dọc đường đi, Nghệ Tháp giới thiệu tường tận hoàn cảnh trường học, từ chương trình học, nhưng lại không nhắc một chữ nào tới việc chọn lớp.

Lý Ngâm Thấm nghĩ, có lẽ sau khi đến trường sẽ có nhân viên nói về cách chọn lớp, nên cô ấy mới không nói cho mình.

Nhưng khi tới trường, Nghệ Tháp dẫn cô thẳng tới ký xúc xá trường, kêu cô chọn một phòng ký túc và cô ấy cũng rời đi.

Lý Ngâm Thấm ngạc nhiên nhìn ký túc xá xa hoa trước mắt, không đưa chìa khóa phòng thì cô biết ở thế nào đây?

Sửng người một lúc, cô biết mình không thể cứ đứng đây hứng gió lạnh được, cô chỉ có thể đi vào, vừa bước vào thì thấy thêm vài người nữa, rất tự nhiên mở cửa vào quan sát và bước ra.

Lúc này cô mới phát hiện, mặc dù ký túc xá có cửa nhưng không cần chìa khóa, vì tất cả cửa ở đây không có ổ khóa, ai cũng có thể tự ý ra vào. Ưu điểm là có thể tùy ý chọn phòng ở, nhược điểm là không có quyền riêng tư...

Cái không ổn là nơi này nam nữ lẫn lộn.

"Cô gái, sinh viên mới à?" Một người lớn lên nhìn xinh đẹp như con gái, hoặc có thể là một chàng trai tới hỏi.

Lý Ngâm Thấm rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, cô vội hỏi: "Chuyện này là sao vậy?"

Anh ta cười, nói: "Như cậu thấy đó, đây là ký túc xá công cộng, ai cũng dùng được, nên cửa nào cũng không khóa, nhưng với một cô gái xinh đẹp không mấy thân thiện, ở đây có nhiều chuyện xảy ra liên tục, cậu phải cẩn thận đấy."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Ngâm Thấm há hốc mồm nhìn anh ta, cô hỏi tiếp: "Không còn ký túc xá khác à?"

“Đương nhiên là còn, khu ký túc xá ở phía Tây dành cho người độc thân, nếu cậu ở được..." Anh ta đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Lý Ngâm Thấm vội hỏi: "Ký túc xá bên đó giá bao nhiêu?"

Cô nghĩ kỹ rồi, dù phải mượn tiêng chú thì cô vẫn muốn ở!

"Khu ký túc đó được một thế gia công tử bao hết rồi, nên chúng ta chỉ ở đây được thôi, trừ khi cậu phải có gì đó với kẻ khác để được vào, nếu không thì không có cửa đâu." Anh ta tiếp tục có lòng tốt nhắc nhở cô.

Lý Ngâm Thấm không còn cách nào khác đành phải chuyển đồ vào một căn phòng trống, vừa đi vào liền nhanh chóng dọn bàn ghế chặn cửa lại, rồi mới thở phào nhẹ nhõm khi đã chặn chặt.

Cô vào phòng tắm, trong khi đang tắm thì nghe được tiếng động có ai đó cố mở cửa phòng cô, khiến dây thần kinh người đặc biệt căng thẳng.

Cô gặp vài người đàn ông, mở cửa lao vào như chó hoang điên cuồng, thấy người liền cương. Người phụ nữ bên trong dường như cũng quen quá hóa thường, dạng chân mà dâng lên. Cảnh tượng hoang đường như vậy, là khung cảnh trong ký túc xá của trường quý tộc hàng đầu mà cô cũng không ngờ tới.

Ở đây cuối cùng là động điếm quý tộc? Hay là trường học quý tộc? Cô cũng không hiểu rõ.

Lý Ngâm Thấm miễn cưỡng đi tắm, thấy sắc trời còn sớm. thu dọn hành lý cất vào tủ có khóa, bắt đầu bước đến phòng học của trường.

Cô mở máy tính bảng của Nghệ Tháp đưa cho, mở nguyên tắc chọn môn học do trường đăng tải, hừm, cũng giống như ký túc xá, không có nguyên tắc nào cả.

Phía trên có viết thích môn nào thì tham gia, còn không thích thì rút khỏi.

Cô tình cờ đi đến một góc khuôn viên trường, thấy có phòng học đang mở, còn có người học phía bên trong.

Lý Ngâm Thấm bước vào, rút cuốn sách giáo khoa để phía sau ra. Thản nhiên ngồi ở cuối lớp rồi bắt đầu học.

Cô nhìn vào bìa sách thấy một từ tiếng Anh tối nghĩa mà cô không nhận ra, nhưng cô vẫn ngồi vào, giáo sư phía trên văng cả nước bọt khi đang giới thiệu chương trình học, hình như là chương trình học liên quan đến tài chính quốc tế.

Mặc dù cô không quá cảm thấy hứng thú, nhưng cũng không bài xích, suy cho cùng tài chính quốc tế cảm giác như là chương trình học thực tế, có lẽ sẽ trợ giúp tương lai muốn đi đầu tư và quản lý tài chính của cô cùng tốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô quan sát phòng học một chút, bên trong chỉ có bốn người tính luôn cả cô. Trong số ba người có một người con trai có khuôn khuôn mặt phương Đông. Đường nét khuôn mặt của hắn đa chiều và trắng nõn, trông có chút giống con lai, ngoại hình trông tinh xảo giống như búp bê gốm sứ.

Đúng lúc hắn ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn cô.

Lý Ngâm Thấm biết, người này có lẽ là cậu ấm hào môn thế gia nào đó, những người này đều mang vẻ khinh thường người khác.

Cô nghe xong giải thích của giáo sư một cách mơ màng buồn ngủ, thì thấy giáo sư nhìn họ tha thiết mong chờ, dường như chờ đợi gì đó.

Ngoài ra hai người nước ngoài bên cạnh dường như nhanh chóng trở thành đồng minh. Lý Ngâm Thấm đành phải nhìn về phía khuôn mặt phương Đông cùng loại ngôn ngữ cầu cứu, cô vừa mất tập trung, không biết giáo sư đang nói gì.

Đúng lúc này, cô liền nghe thấy cậu ấm kia nói: “Được, tôi và cô ấy một nhóm.”

Lý Ngâm Thấm không hiểu.

sau khi hết giờ học, vội vàng bước tới hỏi: “Vừa rồi giáo sư nói gì vậy?”

Hắn lạnh lùng nhìn cô trả lời: “Lớp học này yêu cầu hai người một nhóm làm báo cáo, tôi không cần người giúp đỡ, cô báo tên là được rồi.”

Hắn muốn đi, cô vội ngăn hắn lại tiếp tục nói: “Cậu là?”

“Bạch Tử Thừa.” Hắn nói xong đã muốn đi.

Lý Ngâm Thấm sững sờ một lúc, trong đầu hiện lên là sao cô có thể trúng giải lớn tuyệt vời như vậy, ngay lập tức kết nối với Bạch Tử Thừa, cô biết mình phải vững vàng nắm chặt con đường này.

Vô vội vàng chặn trước mặt hắn.

Hắn dường như đã quen với việc bị người khác chặn đường, nở nụ cười nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện sao?”

Lý Ngâm Thấm nhanh chóng gật đầu hỏi: “Chỗ cậu ở có phòng trống không, tôi có thể mượn phòng cậu không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - .2 Ngôi Trường Này Dâm Loạn Đến Mức Không Thể Tả Nổi

Số ký tự: 0