Chương 30 - .2 Ngôi Trường Này Dâm Loạn Đến Mức Không Thể Tả Nổi
.1: Thư Viện Thật Sự Live Chương Trình Khiêu Dâm
Sát Sát
2024-08-11 06:21:25
Lý Ngâm Thấm không đưa tay ra nhận điện thoại.
Nhưng quản gia chặn trước mặt Lý Ngâm Thấm, không có ý định bỏ qua việc đưa điện thoại cho cô.
Lý Ngâm Thấm cảm thấy phiền lòng. Cô hoàn toàn không muốn mình nằm trong trạng thái bất cứ lúc nào cũng bị theo dõi, nhưng cô do dự hết lần này đến lần khác, vẫn lựa chọn nhận lấy điện thoại, dù sao hắn cũng có hàng ngàn cách có thể tìm được cô, kiểm soát cô.
“Cám ơn tiểu thư, có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể liên hệ với tôi qua điện thoại này.”Sau khi quản gia nói xong liền kính cẩn rời đi.
Cô tiện tay ném điện thoại vào trong túi, không muốn kiểm tra cũng không muốn để ý
Vừa ra khỏi cửa đột nhiên, cô cảm thấy có vài ánh mắt rơi lên người cô.
Có những người bảo vệ biệt thự dùng ánh mắt mang theo hứng thú quan sát, cũng có ánh mắt đầy hâm mộ, còn có ánh mắt khinh thường.
Cô nhìn về phía vài cô gái thanh tú trực diện ngồi bên ngoài biệt thự, họ đang ngồi trên chiếc ghế dài ngoài trời dưới gốc cây lớn trải khăn trải bàn màu trắng, được phủ đầy bởi đủ loại hoa tươi, tận hưởng ánh nắng thoải mái.
Tiếng cười như chuông bạc, cũng theo đó truyền tới.
Bên trong là một cô gái xinh đẹp mặc bộ áo liền quần lụa xanh da trời, đứng dậy vẫy cô tới.
Lý Ngâm Thấm nhìn một bàn các cô gái mặc đồ màu hồng, màu trắng, màu tím, màu xanh da trời và cả người hàng hiệu lịch sự tao nhã, cảm thấy mình lạc lõng giản dị.
Trang phục của cô là áo thun trắng quần jeans, căn bản không cùng đẳng cấp với họ chút nào.
“Này, xin chào, hàng xóm mới! Tôi là Liên Nhã Nghiên, gọi tôi Nghiên Nghiên là được. Chào mừng em tham gia cùng chúng tôi, em tên gì?” Cô gái mặc áo màu xanh da trời bước tới, tự nhiên nắm lấy tay cô một cách quen thuộc, khéo léo giới thiệu lịch sự.
Lý Ngâm Thấm nhìn cô gái khéo léo, và một bàn các cô gái dưới gốc cây trước mắt không khỏi ngơ ngác.
Cô dường như nhìn thấy cô của mình thời thiếu nữ với dáng vẻ ngồi dưới tán cây mỉm cười tủm tỉm.
Liên Nhã Nghiên thấy cô ngớ người nhìn mọi người, không có trả lời cũng không giận. Kéo cô bước tới trước bàn nới với cô: “Đi, tôi dẫn em đi làm quen với mọi người một chút.”
Cô ấy chỉ vào cô gái ăn mặc màu hồng, giới thiệu: “Cậu ấy là Hoàng Linh Linh, cứ gọi cậu ấy là Linh Linh là được rồi, sống ở căn nhà bên trái giống như tôi.”
Hoàng Linh Linh ngẩng đầu lên liếc nhìn dò xét cô. Ánh mắt dừng lại trước bầu ngực căng phồng của cô, hơi khinh thường quay đầu quay đầu.
“Không sau đâu, Linh Linh hay như vậy, cậu ấy thực ra là người rất tốt, cậu ở chung lâu dài thì sẽ biết.” Liên Nhã Nghiên nhìn thấy phản ứng của Hoàng Linh Linh, vội vàng giải thích thêm một câu.
Lý Ngâm Thấm lấy lại tinh thần nhanh chóng chào hỏi: “Chào các chị…”
Liên Nhã Nghiên vui vẻ vỗ vỗ tay cô, tiếp tục giới thiệu cô gái mặc đầm trắng cổ điển ngồi cạnh Hoàng Linh Linh nói: “Người này là Trần Hạ, chúng tôi đều gọi cô ấy là Hạ Nhi, sống ở căn bên phải kia.”
Lý Ngâm Thấm đối mặt với cô ấy gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.
Sau đó Liên Nhã Nghiên nhìn về phía cô gái khí chất mặc bộ đồ hàng hiệu màu đen ngồi ở phía xa giới thiệu: “Ừm… Người này là Hà Dĩ Tư, em gọi chị ấy là đàn chị Hà là được. Chị ấy là hoa khôi của trường rất nổi tiếng trong trường, tính cách khá lạnh lùng, nhưng con người không tệ…”
Liên Nhã Nghiên nói đến đây, Hà Dĩ Tư liền ném tới một biểu cảm yêu cầu cô ấy không được nói nữa.
“Chào đàn chị Hà, chị cũng ở căn nhà bên phải này sao?” Mặc dù Lý Ngâm Thấm không thực sự muốn biết những tình nhân như cô, nhưng mình vừa mới đến vẫn nên ít nhiều làm quen với một số bạn tốt, có lợi cho việc tìm hiểu tình hình hiện tại.
Liên Nhã Nghiên nhanh chóng tiếp lời nói: “Ừm… Không chỉ có Trần Hạ ở bên đó, tôi, Linh Linh và đàn chị Hà cũng ở căn bên trái đó. Ôi, không đề cập nữa cậu còn chưa tự giới thiệu mình đấy!”
Ba người sống chung một căn? Phục vụ cùng một người đàn ông?
Lý Ngâm Thấm nghe thấy điều này, có một chút sợ hãi.
Một người đẹp lạnh lùng đỉnh cao như Hà Dĩnh Tư, giá trị nhan sắc và dáng người cũng không thua gì đẳng cấp ngôi sao, lại bằng lòng chia sẻ chung một người đàn ông với những người khác, cũng thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt!
Nhưng quản gia chặn trước mặt Lý Ngâm Thấm, không có ý định bỏ qua việc đưa điện thoại cho cô.
Lý Ngâm Thấm cảm thấy phiền lòng. Cô hoàn toàn không muốn mình nằm trong trạng thái bất cứ lúc nào cũng bị theo dõi, nhưng cô do dự hết lần này đến lần khác, vẫn lựa chọn nhận lấy điện thoại, dù sao hắn cũng có hàng ngàn cách có thể tìm được cô, kiểm soát cô.
“Cám ơn tiểu thư, có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể liên hệ với tôi qua điện thoại này.”Sau khi quản gia nói xong liền kính cẩn rời đi.
Cô tiện tay ném điện thoại vào trong túi, không muốn kiểm tra cũng không muốn để ý
Vừa ra khỏi cửa đột nhiên, cô cảm thấy có vài ánh mắt rơi lên người cô.
Có những người bảo vệ biệt thự dùng ánh mắt mang theo hứng thú quan sát, cũng có ánh mắt đầy hâm mộ, còn có ánh mắt khinh thường.
Cô nhìn về phía vài cô gái thanh tú trực diện ngồi bên ngoài biệt thự, họ đang ngồi trên chiếc ghế dài ngoài trời dưới gốc cây lớn trải khăn trải bàn màu trắng, được phủ đầy bởi đủ loại hoa tươi, tận hưởng ánh nắng thoải mái.
Tiếng cười như chuông bạc, cũng theo đó truyền tới.
Bên trong là một cô gái xinh đẹp mặc bộ áo liền quần lụa xanh da trời, đứng dậy vẫy cô tới.
Lý Ngâm Thấm nhìn một bàn các cô gái mặc đồ màu hồng, màu trắng, màu tím, màu xanh da trời và cả người hàng hiệu lịch sự tao nhã, cảm thấy mình lạc lõng giản dị.
Trang phục của cô là áo thun trắng quần jeans, căn bản không cùng đẳng cấp với họ chút nào.
“Này, xin chào, hàng xóm mới! Tôi là Liên Nhã Nghiên, gọi tôi Nghiên Nghiên là được. Chào mừng em tham gia cùng chúng tôi, em tên gì?” Cô gái mặc áo màu xanh da trời bước tới, tự nhiên nắm lấy tay cô một cách quen thuộc, khéo léo giới thiệu lịch sự.
Lý Ngâm Thấm nhìn cô gái khéo léo, và một bàn các cô gái dưới gốc cây trước mắt không khỏi ngơ ngác.
Cô dường như nhìn thấy cô của mình thời thiếu nữ với dáng vẻ ngồi dưới tán cây mỉm cười tủm tỉm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên Nhã Nghiên thấy cô ngớ người nhìn mọi người, không có trả lời cũng không giận. Kéo cô bước tới trước bàn nới với cô: “Đi, tôi dẫn em đi làm quen với mọi người một chút.”
Cô ấy chỉ vào cô gái ăn mặc màu hồng, giới thiệu: “Cậu ấy là Hoàng Linh Linh, cứ gọi cậu ấy là Linh Linh là được rồi, sống ở căn nhà bên trái giống như tôi.”
Hoàng Linh Linh ngẩng đầu lên liếc nhìn dò xét cô. Ánh mắt dừng lại trước bầu ngực căng phồng của cô, hơi khinh thường quay đầu quay đầu.
“Không sau đâu, Linh Linh hay như vậy, cậu ấy thực ra là người rất tốt, cậu ở chung lâu dài thì sẽ biết.” Liên Nhã Nghiên nhìn thấy phản ứng của Hoàng Linh Linh, vội vàng giải thích thêm một câu.
Lý Ngâm Thấm lấy lại tinh thần nhanh chóng chào hỏi: “Chào các chị…”
Liên Nhã Nghiên vui vẻ vỗ vỗ tay cô, tiếp tục giới thiệu cô gái mặc đầm trắng cổ điển ngồi cạnh Hoàng Linh Linh nói: “Người này là Trần Hạ, chúng tôi đều gọi cô ấy là Hạ Nhi, sống ở căn bên phải kia.”
Lý Ngâm Thấm đối mặt với cô ấy gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.
Sau đó Liên Nhã Nghiên nhìn về phía cô gái khí chất mặc bộ đồ hàng hiệu màu đen ngồi ở phía xa giới thiệu: “Ừm… Người này là Hà Dĩ Tư, em gọi chị ấy là đàn chị Hà là được. Chị ấy là hoa khôi của trường rất nổi tiếng trong trường, tính cách khá lạnh lùng, nhưng con người không tệ…”
Liên Nhã Nghiên nói đến đây, Hà Dĩ Tư liền ném tới một biểu cảm yêu cầu cô ấy không được nói nữa.
“Chào đàn chị Hà, chị cũng ở căn nhà bên phải này sao?” Mặc dù Lý Ngâm Thấm không thực sự muốn biết những tình nhân như cô, nhưng mình vừa mới đến vẫn nên ít nhiều làm quen với một số bạn tốt, có lợi cho việc tìm hiểu tình hình hiện tại.
Liên Nhã Nghiên nhanh chóng tiếp lời nói: “Ừm… Không chỉ có Trần Hạ ở bên đó, tôi, Linh Linh và đàn chị Hà cũng ở căn bên trái đó. Ôi, không đề cập nữa cậu còn chưa tự giới thiệu mình đấy!”
Ba người sống chung một căn? Phục vụ cùng một người đàn ông?
Lý Ngâm Thấm nghe thấy điều này, có một chút sợ hãi.
Một người đẹp lạnh lùng đỉnh cao như Hà Dĩnh Tư, giá trị nhan sắc và dáng người cũng không thua gì đẳng cấp ngôi sao, lại bằng lòng chia sẻ chung một người đàn ông với những người khác, cũng thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro