Chương 30 - .2 Ngôi Trường Này Dâm Loạn Đến Mức Không Thể Tả Nổi
.1: “Tự An Ủi”...
Sát Sát
2024-08-11 06:21:25
Một cô gái đang bị bạn trai đè, nghe vậy thì nũng nịu trả lời: “Chắc là tất cả những nữ sinh có dáng dấp không tệ học ở lớp thầy ấy đều đã bị thầy ấy ăn rồi...”
“Vậy em cũng bị anh ta ăn rồi à? Kỹ thuật của anh ta thế nào? Anh ta thích làm ở thư viện sao?” Một nam sinh khác không nhịn được hỏi. Anh ta cảm thấy làm giáo sư hình như cũng không tệ lắm, mỗi năm đều có không biết bao nhiêu nữ sinh chờ được giáo sư “chiều chuộng”, đây đúng là một ngành nghề thú vị.
Nữ sinh kia rụt rè nhìn bạn trai mình, thấy bạn trai ra hiệu cứ nói thì mới ấp úng trả lời: “Miệng lưỡi của thầy ấy rất lưu loát, mỗi nữ sinh cùng thầy ấy làm đều khen không tiếc lời...”
Lý Ngâm Thấm tràn đầy đồng cảm, đúng là rất tốt.
Cô cẩn thận nhìn sang bên cạnh, nếu Bạch Tử Thừa biết cô chính là người làm cùng Mead ở thư viện thì không biết hắn sẽ có suy nghĩ gì.
Nữ sinh kia còn chưa nói xong, Lôi Lâm đã cắt ngang, khịt mũi: “Miệng dẻo để lấy lòng nữ sinh mà thôi, có gì hay ho đâu! Mấy gã đàn ông vô dụng mới cần phải dẻo miệng nịnh nọt!”
Sau đó mọi người hùa vào mắng Mead là tên đàn ông vô dụng, dựa vào sắc đẹp để ngồi ở vị trí giáo sư.
"Anh ta thật sự có thể thỏa mãn năm sáu người một lúc sao? Anh ta sẽ làm điều đó ở bên ngoài à?" Chu Lập Phàm cũng không nhịn được mà hỏi. Trước đó hắn đã từng làm tình với mấy nữ sinh cũng bị Mead ăn trước, những nữ sinh đó nói Mead rất thích làm tình trong ký túc xá của mình. Bình thường, mỗi lần hắn sẽ gọi khoảng năm, sáu nữ sinh đến cùng phục vụ mình, nghe kể cũng có vẻ khá lợi hại.
Nhưng sự thật thế nào thì không ai biết được.
Nữ sinh kia nói tiếp: “Thầy ấy có rất nhiều đồ chơi. Thực ra thì, so với ân ái thì thầy ấy càng thích dùng đồ chơi tình thú để thỏa mãn mọi người hơn... Còn chuyện làm ở bên ngoài thì rất ít gặp, thầy ấy rất lịch sự, muốn giữ chút không gian riêng tư, thế nên thường chỉ làm ở ký túc xá của thầy ấy. Vừa rồi nghe thấy thầy ấy làm ở thư viện, tôi cũng rất ngạc nhiên.”
"Đồ chơi? Quả nhiên là vô dụng. . ." Lôi Lâm hừ lạnh. Khó trách Hạ Nhi bị Mead chơi mấy bữa rồi lại quay về bên hắn, ai mà muốn chơi với dương vật giả cơ chứ.
Một nam sinh khác nói: “Dùng đồ chơi để tăng kích thích cũng không tệ, nhưng mà dùng dương vật giả để thỏa mãn phụ nữ thì đúng là mù quáng. Chẳng trách, tôi một lần cùng lắm là thỏa mãn được ba cô, thế mà anh ta lại có thể thỏa mãn được năm sáu cô. Nếu như tôi cũng dùng dương vật giả như thế, một lần chơi mười cô cũng chẳng vấn đề gì...”
Sau đó, mọi người không còn quan tâm đến chuyện của Mead nữa, bắt đầu nói chuyện về tin tức bát quái của các gia tộc.
Lý Ngâm Thấm ngồi ở bên cạnh nghe, cảm thấy thật thần kỳ.
Một nhóm nam nữ tụ tập với nhau, chứng kiến hình ảnh dâm loạn nhất của nhau, thỏa mãn cho nhau. Sau khi phát tiết thành công, bọn họ lại có thể tiếp tục mặc lại quần áo, sảng khoái uống rượu, nói chuyện phiếm. Điều này đúng là khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt.
Chẳng trách lúc trước người cha cặn bã của cô thường nói làm ăn là nhờ rượu và thứ giữa hai chân phụ nữ, xem ra lời này không sai.
“Chúng tôi đi trước đây.” Bạch Tử Thừa ngồi một bên nghe một chút, có lẽ cảm thấy thân thể dính nhớp nháp khó chịu nên muốn rời đi.
Lôi Lâm nhìn Bạch Tử Thừa, nói: “Anh Bạch, không tệ nha! Sau này anh nên tham gia những bữa tiệc như thế này nhiều hơn!”
Bạch Tử Thừa không để ý tới hắn, quay sang chào Chu Lập Phàm một câu rồi rời đi.
Hắn lôi kéo Lý Ngâm Thấm, chuẩn bị đi ra ngoài, lúc này lại phát hiện ra cô đang ngồi xổm xuống, muốn nhặt chiếc quần bò đã bẩn của mình...
Bạch Tử Thừa liếc mắt nhìn cô một cái, nói thế nào nhỉ... Cô thực sự rất khó hiểu. Một chiếc quần đã rơi xuống đất, thế mà còn muốn nhặt lên, chẳng lẽ cô định mang về giặt đi rồi mặc lại à? Mất mặt chết đi được.
Bạch Tử Thừa dẫn cô trở lại ký túc xá, vừa vào cửa đã không nhịn được nói: “Vứt đi, thiếu thì tôi mua cho cái mới.”
Lý Ngâm Thấm lại làm như không nghe thấy, bây giờ cô chỉ muốn đi tắm.
Cô và Bạch Tử Thừa lên lầu hai, đang định vào phòng thì lại bị Bạch Tử Thừa giữ chặt lại.
Hắn không nói câu nào, cứ thế kéo Lý Ngâm Thấm vào trong phòng ngủ chính.
Lý Ngâm Thấm đi vào, phát hiện bên trong phòng thay đồ đã có sẵn đồ dùng hàng ngày của cô.
Cô âm thầm thở dài một hơi, làm bạn tình của hắn đúng là vất vả, chẳng có chút không gian riêng tư nào.
Bạch Tử Thừa vào phòng xong thì lập tức đi đến phòng tắm. Hắn nhìn thấy Lý Ngâm Thấm tắm gội nhanh chóng thì ngẩn người: “Không muốn ngâm mình một chút à?”
“Không cần.” Lý Ngâm Thấm cũng không quay đầu lại, tự mình ra ngoài.
Bạch Tử Thừa cũng đứng dây, đi theo cô, thấy cô đang sấy tóc. Hắn nghiêng người dựa vào cửa phòng thay đồ: “Sao thế? Cứ có cảm giác cô không được vui cho lắm.”
Hắn thực sự rất không hiểu được cô, cô tự nguyện làm bạn tình với hắn chỉ là vì muốn có một ký túc xá để ở thôi sao?
Chẳng lẽ không có ý gì khác?
Lý Ngâm Thấm vừa sấy tóc vừa hỏi: “Anh mới sao thế thì có.”
“Cô có ý gì?” Bạch Tử Thừa nghi hoặc hỏi lại.
Lý Ngâm Thấm nghiêm túc thành khẩn hỏi: "Chúng ta không phải đã nói rõ ràng rồi sao, ngoại trừ những lúc làm tình thì anh đừng có quấy rầy tôi. Tôi chỉ muốn có một gian phòng để nghỉ ngơi, nhưng anh ngay cả một không gian riêng tư cũng không chịu dành cho tôi.”
“Cô không muốn ngủ với tôi?” Đây là lần đầu tiên Bạch Tử Thừa gặp phải tình huống này. Trước kia, những người phụ nữ về nhà với hắn đều nghĩ đủ mọi cách để bò lên giường của hắn, thậm chí là mang thai con của hắn.
Cô gái trước mặt hắn là sao? Muốn lấy lùi làm tiến?
Đúng là ngớ ngẩn, đáng lẽ cô phải nhân lúc hắn còn cảm thấy hứng thú với cô thì vơ vét bòn rút hắn đi chứ?
Bạch Tử Thừa mỉm cười trả lời: "Được rồi, cô không thích ngủ với tôi thì về phòng đi. Nhưng mà... Cô đừng hối hận.” Lý Ngâm Thấm nghe vậy thì gật đầu, sau đó tiếp tục sấy tóc.
“Vậy em cũng bị anh ta ăn rồi à? Kỹ thuật của anh ta thế nào? Anh ta thích làm ở thư viện sao?” Một nam sinh khác không nhịn được hỏi. Anh ta cảm thấy làm giáo sư hình như cũng không tệ lắm, mỗi năm đều có không biết bao nhiêu nữ sinh chờ được giáo sư “chiều chuộng”, đây đúng là một ngành nghề thú vị.
Nữ sinh kia rụt rè nhìn bạn trai mình, thấy bạn trai ra hiệu cứ nói thì mới ấp úng trả lời: “Miệng lưỡi của thầy ấy rất lưu loát, mỗi nữ sinh cùng thầy ấy làm đều khen không tiếc lời...”
Lý Ngâm Thấm tràn đầy đồng cảm, đúng là rất tốt.
Cô cẩn thận nhìn sang bên cạnh, nếu Bạch Tử Thừa biết cô chính là người làm cùng Mead ở thư viện thì không biết hắn sẽ có suy nghĩ gì.
Nữ sinh kia còn chưa nói xong, Lôi Lâm đã cắt ngang, khịt mũi: “Miệng dẻo để lấy lòng nữ sinh mà thôi, có gì hay ho đâu! Mấy gã đàn ông vô dụng mới cần phải dẻo miệng nịnh nọt!”
Sau đó mọi người hùa vào mắng Mead là tên đàn ông vô dụng, dựa vào sắc đẹp để ngồi ở vị trí giáo sư.
"Anh ta thật sự có thể thỏa mãn năm sáu người một lúc sao? Anh ta sẽ làm điều đó ở bên ngoài à?" Chu Lập Phàm cũng không nhịn được mà hỏi. Trước đó hắn đã từng làm tình với mấy nữ sinh cũng bị Mead ăn trước, những nữ sinh đó nói Mead rất thích làm tình trong ký túc xá của mình. Bình thường, mỗi lần hắn sẽ gọi khoảng năm, sáu nữ sinh đến cùng phục vụ mình, nghe kể cũng có vẻ khá lợi hại.
Nhưng sự thật thế nào thì không ai biết được.
Nữ sinh kia nói tiếp: “Thầy ấy có rất nhiều đồ chơi. Thực ra thì, so với ân ái thì thầy ấy càng thích dùng đồ chơi tình thú để thỏa mãn mọi người hơn... Còn chuyện làm ở bên ngoài thì rất ít gặp, thầy ấy rất lịch sự, muốn giữ chút không gian riêng tư, thế nên thường chỉ làm ở ký túc xá của thầy ấy. Vừa rồi nghe thấy thầy ấy làm ở thư viện, tôi cũng rất ngạc nhiên.”
"Đồ chơi? Quả nhiên là vô dụng. . ." Lôi Lâm hừ lạnh. Khó trách Hạ Nhi bị Mead chơi mấy bữa rồi lại quay về bên hắn, ai mà muốn chơi với dương vật giả cơ chứ.
Một nam sinh khác nói: “Dùng đồ chơi để tăng kích thích cũng không tệ, nhưng mà dùng dương vật giả để thỏa mãn phụ nữ thì đúng là mù quáng. Chẳng trách, tôi một lần cùng lắm là thỏa mãn được ba cô, thế mà anh ta lại có thể thỏa mãn được năm sáu cô. Nếu như tôi cũng dùng dương vật giả như thế, một lần chơi mười cô cũng chẳng vấn đề gì...”
Sau đó, mọi người không còn quan tâm đến chuyện của Mead nữa, bắt đầu nói chuyện về tin tức bát quái của các gia tộc.
Lý Ngâm Thấm ngồi ở bên cạnh nghe, cảm thấy thật thần kỳ.
Một nhóm nam nữ tụ tập với nhau, chứng kiến hình ảnh dâm loạn nhất của nhau, thỏa mãn cho nhau. Sau khi phát tiết thành công, bọn họ lại có thể tiếp tục mặc lại quần áo, sảng khoái uống rượu, nói chuyện phiếm. Điều này đúng là khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt.
Chẳng trách lúc trước người cha cặn bã của cô thường nói làm ăn là nhờ rượu và thứ giữa hai chân phụ nữ, xem ra lời này không sai.
“Chúng tôi đi trước đây.” Bạch Tử Thừa ngồi một bên nghe một chút, có lẽ cảm thấy thân thể dính nhớp nháp khó chịu nên muốn rời đi.
Lôi Lâm nhìn Bạch Tử Thừa, nói: “Anh Bạch, không tệ nha! Sau này anh nên tham gia những bữa tiệc như thế này nhiều hơn!”
Bạch Tử Thừa không để ý tới hắn, quay sang chào Chu Lập Phàm một câu rồi rời đi.
Hắn lôi kéo Lý Ngâm Thấm, chuẩn bị đi ra ngoài, lúc này lại phát hiện ra cô đang ngồi xổm xuống, muốn nhặt chiếc quần bò đã bẩn của mình...
Bạch Tử Thừa liếc mắt nhìn cô một cái, nói thế nào nhỉ... Cô thực sự rất khó hiểu. Một chiếc quần đã rơi xuống đất, thế mà còn muốn nhặt lên, chẳng lẽ cô định mang về giặt đi rồi mặc lại à? Mất mặt chết đi được.
Bạch Tử Thừa dẫn cô trở lại ký túc xá, vừa vào cửa đã không nhịn được nói: “Vứt đi, thiếu thì tôi mua cho cái mới.”
Lý Ngâm Thấm lại làm như không nghe thấy, bây giờ cô chỉ muốn đi tắm.
Cô và Bạch Tử Thừa lên lầu hai, đang định vào phòng thì lại bị Bạch Tử Thừa giữ chặt lại.
Hắn không nói câu nào, cứ thế kéo Lý Ngâm Thấm vào trong phòng ngủ chính.
Lý Ngâm Thấm đi vào, phát hiện bên trong phòng thay đồ đã có sẵn đồ dùng hàng ngày của cô.
Cô âm thầm thở dài một hơi, làm bạn tình của hắn đúng là vất vả, chẳng có chút không gian riêng tư nào.
Bạch Tử Thừa vào phòng xong thì lập tức đi đến phòng tắm. Hắn nhìn thấy Lý Ngâm Thấm tắm gội nhanh chóng thì ngẩn người: “Không muốn ngâm mình một chút à?”
“Không cần.” Lý Ngâm Thấm cũng không quay đầu lại, tự mình ra ngoài.
Bạch Tử Thừa cũng đứng dây, đi theo cô, thấy cô đang sấy tóc. Hắn nghiêng người dựa vào cửa phòng thay đồ: “Sao thế? Cứ có cảm giác cô không được vui cho lắm.”
Hắn thực sự rất không hiểu được cô, cô tự nguyện làm bạn tình với hắn chỉ là vì muốn có một ký túc xá để ở thôi sao?
Chẳng lẽ không có ý gì khác?
Lý Ngâm Thấm vừa sấy tóc vừa hỏi: “Anh mới sao thế thì có.”
“Cô có ý gì?” Bạch Tử Thừa nghi hoặc hỏi lại.
Lý Ngâm Thấm nghiêm túc thành khẩn hỏi: "Chúng ta không phải đã nói rõ ràng rồi sao, ngoại trừ những lúc làm tình thì anh đừng có quấy rầy tôi. Tôi chỉ muốn có một gian phòng để nghỉ ngơi, nhưng anh ngay cả một không gian riêng tư cũng không chịu dành cho tôi.”
“Cô không muốn ngủ với tôi?” Đây là lần đầu tiên Bạch Tử Thừa gặp phải tình huống này. Trước kia, những người phụ nữ về nhà với hắn đều nghĩ đủ mọi cách để bò lên giường của hắn, thậm chí là mang thai con của hắn.
Cô gái trước mặt hắn là sao? Muốn lấy lùi làm tiến?
Đúng là ngớ ngẩn, đáng lẽ cô phải nhân lúc hắn còn cảm thấy hứng thú với cô thì vơ vét bòn rút hắn đi chứ?
Bạch Tử Thừa mỉm cười trả lời: "Được rồi, cô không thích ngủ với tôi thì về phòng đi. Nhưng mà... Cô đừng hối hận.” Lý Ngâm Thấm nghe vậy thì gật đầu, sau đó tiếp tục sấy tóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro