Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu

Chương 34

Tô Tô Tô Ngữ

2025-02-25 20:01:24

Bông tú cầu bị kẹt giữa hai người, chẳng may rơi xuống sàn nhà, nhưng không ai có tâm trí để cúi xuống nhặt nó lên.Thẩm Thanh Đình bị Alpha trước mặt ôm chặt vào lòng, lực đạo trên lưng mạnh đến mức như muốn hòa cậu vào cơ thể của anh.Cậu vùi mặt vào vai Tạ Doanh, lén dùng áo của anh lau đi giọt nước mắt đang chực trào khỏi khóe mắt.... Vòng tay của Tạ Doanh ấm áp đến mức làm trái tim Thẩm Thanh Đình như bị thiêu đốt, ấm nóng đến tê dại."Tạ Doanh..." Thẩm Thanh Đình khẽ gọi anh, cánh tay lặng lẽ vòng qua eo của Alpha.Cậu gọi tên anh một tiếng, nhưng lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu.Ánh mắt cậu lơ đãng liếc nhìn mọi thứ trong căn phòng – những chiếc đĩa, tấm poster – từng chút một gợi lên ký ức về quãng thời gian khi cậu bước chân vào Nhà hát Nghệ thuật Hải Thành.Ban đầu, cậu cũng từng trân trọng cất giữ những thứ này, xem chúng như kỷ niệm cho những lần mình tham gia biểu diễn. Nhưng về sau, những buổi diễn ngày càng nhiều, vai diễn của cậu ngày càng quan trọng thì cái cảm giác muốn lưu giữ lại thứ gì đó như một nghi thức lại cứ nhạt dần đi.Cậu thu ánh mắt lại, tiếp tục dựa vào vòng tay của Tạ Doanh. Cậu mấp máy môi, nhưng vẫn không thể thốt ra bất cứ lời nào.Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Đình chỉ khẽ thở dài gần như không thành tiếng, rồi hỏi: "... Bao lâu rồi?"Cơ thể Tạ Doanh khẽ cứng lại. Anh chậm rãi buông lỏng vòng tay, thay vào đó nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thẩm Thanh Đình.Anh nhìn cậu, vẻ mặt không được tự nhiên lắm, rồi nói: "Đây là... điều thứ hai mà hôm nay anh muốn nói với em."Tạ Doanh hắng giọng, nói: "Hôm nay... hôm nay anh sẽ kể hết với em. Sau hôm nay, anh sẽ không giấu em bất cứ điều gì nữa. Sẽ không để những chuyện hoang đường như hôm qua... làm em buồn lòng nữa."Tạ Doanh trông có vẻ rất lúng túng. Anh quét mắt qua mọi thứ trong phòng, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên một chiếc đĩa.Anh kéo Thẩm Thanh Đình ngồi xuống sofa, rồi tự mình bước qua, lấy chiếc đĩa nằm ở dưới cùng.Đó là buổi biểu diễn đầu tiên Thẩm Thanh Đình tham gia sau khi bước vào Nhà hát Nghệ thuật Hải Thành.Thời lượng xuất hiện của cậu rất ngắn, trên tấm poster chỉ đứng ở góc ngoài rìa, khuôn mặt nhỏ bé chỉ lộ ra một chút xíu.Tạ Doanh cầm chiếc đĩa trong tay, giơ lên khẽ lắc lắc, rồi nhẹ nhàng hỏi cậu: "Mở xem được không?"Thẩm Thanh Đình vốn không quen nhìn lại những buổi biểu diễn của mình, luôn cảm thấy có một sự xấu hổ khó tả. Nhưng giờ phút này, cậu không muốn từ chối đề nghị của Tạ Doanh, chỉ khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Được."Màn hình máy chiếu sáng lên, ánh đèn trong phòng tự động tắt đi.Tạ Doanh quay lại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Đình, một lần nữa xem lại vở vũ kịch mà anh không biết đã xem bao nhiêu lần."Thẩm Thanh Đình—"Người bị gọi tên ngoảnh đầu lại, lặng lẽ nhìn anh.Khuôn mặt của Alpha bên cạnh vẫn rõ ràng như vậy dưới ánh sáng lập lòe của màn hình. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào màn hình, khóe môi vô thức nở một nụ cười nhàn nhạt.Thẩm Thanh Đình chớp mắt vài lần, khẽ đáp lại một tiếng: "Dạ."Tạ Doanh mỉm cười, anh nghiêng đầu, đưa tay chạm nhẹ vào mũi Thẩm Thanh Đình. Sau đó, anh quay lại nhìn màn hình như đang so sánh xem trong hai năm qua Thẩm Thanh Đình đã thay đổi như thế nào."Thật là," Tạ Doanh lắc đầu, vẻ mặt vừa như đang buồn phiền vừa như không phục, "Sao hai năm trôi qua rồi mà thầy Tiểu Thẩm chẳng thay đổi gì cả thế?"Thẩm Thanh Đình vẫn chưa quen với những lời khen thẳng thắn như vậy. Cậu mím môi không nhìn Tạ Doanh nữa, chỉ nhỏ giọng nói: "Lúc đó mặt em còn tròn hơn một chút..."Tạ Doanh: "Anh chẳng thấy thế, anh thấy giống hệt bây giờ, chẳng thay đổi gì cả."Anh quay đầu nhìn Thẩm Thanh Đình, rồi đưa tay nắm lấy tay cậu. Anh cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau, dường như chìm vào hồi ức xa xôi.Một lát sau anh nói: "Dù sao thì, lúc anh thích em, em cũng đã như thế này rồi."Thẩm Thanh Đình cảm thấy tim mình như lỡ một nhịp.Căn phòng tối om không nhìn rõ mặt nhau, nhưng cậu lại cảm nhận rõ ràng vành tai mình đang nóng dần lên.Lúc này, Tạ Doanh siết chặt tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau.Trên màn hình, vở kịch đã chính thức bắt đầu. Tạ Doanh điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống, hòa theo giai điệu du dương của vở kịch, chậm rãi mở lời."Lúc vở kịch này công diễn, công việc của anh đang ở giai đoạn không mấy suôn sẻ. Anh rất bực bội. Nhờ một cơ duyên tình cờ, anh đã đến xem buổi diễn này."Tạ Doanh chậm rãi nói, đưa tay chỉ vào màn hình, anh suy nghĩ một chút, rồi nói ra một ngày tháng cụ thể."Hình như là ngày này."Tạ Doanh mỉm cười nhẹ, tiếp tục nói: "Cũng khá trùng hợp, hôm đó... anh vô tình nghe được em trò chuyện với bạn bè, có thể em không nhớ. Tóm lại lúc đó, anh chỉ nghe được vài câu đơn giản, nhưng cũng cảm nhận được tâm trạng em rất tệ. Thế nhưng sau đó, khi anh nhìn thấy em trên sân khấu, em lại rạng rỡ, lại tỏa sáng như vậy."Anh bấm hai cái vào điều khiển, khôi phục âm lượng bình thường, rồi tua đến đoạn Thẩm Thanh Đình xuất hiện - đây là buổi biểu diễn đầu tiên mà Thẩm Thanh Đình tham gia, rất có ý nghĩa, nhưng nếu bắt Thẩm Thanh Đình nói chính xác thời gian cậu xuất hiện lần đầu tiên, cậu chưa chắc đã trả lời được.Hai người yên lặng nhìn màn hình. Trên màn hình, khi Thẩm Thanh Đình nắm tay bạn diễn nam bước xuống sân khấu, Tạ Doanh mới lại điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống."...Em ở trên sân khấu chắc chắn sẽ không biết," Tạ Doanh nhẹ giọng nói, "lúc em xuất hiện, hầu như tất cả mọi người đều trầm trồ khen ngợi."Vừa nói, anh vừa hơi nghiêng đầu nhìn Omega bên cạnh.Người kia cúi đầu, vài sợi tóc lòa xòa che khuất lông mày và đôi mắt, Tạ Doanh chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài của cậu không ngừng run lên.Anh kìm nén chút xúc động muốn chạm vào đó, chỉ nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Đình, tiếp tục nói: "Sau đó, khi buổi biểu diễn hôm ấy kết thúc, anh lại gặp em."Thẩm Thanh Đình ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt mở to tròn xoe.Tạ Doanh cười tươi hơn: "Rất trùng hợp phải không? Đôi khi nghĩ lại, chính anh cũng thấy khó tin, sao lại có duyên đến vậy. Lúc đó, có một cụ già đi lại khó khăn muốn lên xe, em đã giúp đỡ rồi bị tài xế chở đi mất. Sau đó em xuống xe giữa đường, rồi quay lại đợi đúng chuyến xe của mình. Em còn nhớ không?"Mặt Thẩm Thanh Đình đỏ bừng: "...Không nhớ."Tạ Doanh: "Vậy là nhớ rồi."Thẩm Thanh Đình: "..."Tạ Doanh nhắm mắt dựa vào ghế sô pha, như thật sự đang chìm đắm trong hồi ức lúc đó. Anh càng nghĩ càng thấy buồn cười, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.Nhưng sau tiếng cười ngắn ngủi, Tạ Doanh lại trở nên trầm ngâm."Thật lòng mà nói, anh rất ít khi nghĩ về những chuyện này. Anh hầu như không bao giờ hồi tưởng lại quá khứ, dù là tiếc nuối hay hối hận, là vinh quang hay thành tựu, dù sao thì đã qua rồi thì cho qua, nghĩ lại cũng chẳng ích gì. Nhưng mà..."Tạ Doanh mở mắt ra. Anh nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm: "Đôi khi anh lại nghĩ, nếu lúc đó..."Anh không nói hết câu, chỉ im lặng thật lâu.Vở vũ kịch trên màn hình đã đến hồi kết, đèn trong phòng dần sáng trở lại.Cuối cùng Tạ Doanh cũng nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Thanh Đình, cũng nhìn rõ mí mắt đỏ hoe và khóe mắt hơi cụp xuống của cậu.Trong lòng anh thầm than, sao lại chọc Thẩm Thanh Đình khóc nữa rồi.Tạ Doanh hơi ngồi dậy, đến gần Thẩm Thanh Đình, lòng bàn tay ôm lấy gáy Omega, vu.ốt ve mái tóc mềm mại của cậu, nhỏ giọng nói: "... Đình Đình, đừng khóc, em đừng khóc."Nếu Tạ Doanh không nói câu này, Thẩm Thanh Đình chỉ cảm thấy mắt cay cay, nhưng khi nghe thấy câu này, những giọt nước mắt lại ngưng tụ thành những giọt lệ nhỏ lăn dài xuống.Tạ Doanh thở dài, trong không khí bỗng thoảng mùi hương của lửa. Ngay sau đó, một nụ hôn khô ráo đặt lên khóe mắt Thẩm Thanh Đình.Cậu theo phản xạ nhắm mắt lại, những nụ hôn nhẹ như lông vũ lần lượt rơi xuống mí mắt và má cậu.Tạ Doanh dịu dàng hôn đi nước mắt của cậu, những nơi nụ hôn lướt qua cũng nóng ran như thiêu đốt.Nụ hôn cuối cùng rơi xuống khóe môi Thẩm Thanh Đình. Những giọt nước mắt đắng chát đã khô từ lâu, chỉ còn lại mùi hương pheromone nồng nàn vương trên môi Omega.Nụ hôn này không sâu, nhưng tình cảm chứa đựng trong đó lại rõ ràng và nồng đậm, gần như nhấn chìm Thẩm Thanh Đình.Thẩm Thanh Đình nhắm mắt, hàng mi run rẩy như thể ngay cả nụ hôn dịu dàng này cũng không thể chịu đựng được.Ban đầu tay cậu nắm lấy vạt áo Tạ Doanh, lúc nào không hay đã siết chặt lấy eo anh.Sau nụ hôn nhẹ nhàng, cơ thể Thẩm Thanh Đình gần như ngã vào lòng Tạ Doanh, hơi thở ấm áp phả vào hõm cổ anh.Tạ Doanh cúi đầu hôn lên đ.ỉnh đầu cậu, siết chặt cánh tay để cậu áp sát vào lòng mình.Một lúc lâu sau, Tạ Doanh khẽ nói: "Điều cuối cùng anh muốn nói với em là..."Thẩm Thanh Đình lặng lẽ mở mắt. Cậu chỉ nhìn thấy khóe môi mím chặt của Tạ Doanh, rồi lại rúc vào lòng anh, nhắm mắt "ừm" một tiếng."...Trước đây, Tạ Kiến Ninh có nhắc đến em vài lần." Vài phút sau, Tạ Doanh nhẹ giọng nói, "Anh không thích nghe những chuyện này, cũng không muốn xen vào chuyện của hai người - anh chỉ muốn nói, anh chưa từng hỏi nó bất cứ điều gì về em, dù chỉ một lần."Thẩm Thanh Đình sững người.Cậu nhẹ nhàng đẩy Tạ Doanh, muốn rời khỏi vòng tay anh, nhưng lại bị ôm chặt hơn."Em ở bên ai, đó là quyết định của em. Hai người chia tay, đó là do người khác sai, là do hai người không hợp nhau. Bây giờ em độc thân, vậy thì anh sẽ theo đuổi em." Tạ Doanh ôm lấy vai Thẩm Thanh Đình từ phía sau, gần như khóa chặt cậu trong lòng, "Làm việc khác, anh luôn tính toán kỹ lưỡng, đi một bước tính mười bước. Nhưng những chuyện liên quan đến em, anh..."Tạ Doanh nuốt nước bọt. Anh nới lỏng tay, nắm lấy tay Thẩm Thanh Đình đặt lên ngực mình."Những chuyện liên quan đến em, anh đều dùng trăm phần chân thành." Tay kia Tạ Doanh vu.ốt ve gáy cậu, nhỏ giọng nói, "...Anh chỉ muốn nói những điều này, ngoài những điều này ra, không còn gì giấu em nữa."Anh cười khổ nói: "Anh cũng có những chuyện không muốn em biết, anh cũng có... những chuyện muốn giấu kín, luôn cảm thấy nói ra những điều này rất xấu hổ. Nhưng anh vẫn nói với em, anh không muốn giấu giếm... một chút nào với em."Dưới lòng bàn tay, nhịp tim của Tạ Doanh rất rõ ràng, xuyên qua lớp áo mỏng manh khiến da Thẩm Thanh Đình tê dại.Cậu vịn vào vai Alpha, các ngón tay cuộn tròn nắm chặt lấy áo trên ngực anh, khiến chiếc áo sơ mi phẳng phiu nhăn nhúm.Đầu ngón tay Thẩm Thanh Đình cọ xát vào chỗ không bằng phẳng đó, rồi từ từ di chuyển lên vai Tạ Doanh. Cậu ôm chặt lấy Tạ Doanh, cũng làm nhăn áo trên vai anh.Cậu vùi mặt vào hõm cổ Tạ Doanh, giọng nói nghèn nghẹn: "Tạ Doanh, em... em cũng có vài lời muốn nói với anh."Hai tay Thẩm Thanh Đình ôm chặt hơn, vùi mình vào ngực Tạ Doanh.Giọng cậu nghe có vẻ hơi tủi thân: "Tạ Doanh, em..."Cậu dụi mắt vào áo Tạ Doanh, nói tiếp: "...Đừng than phiền về em với người khác, đừng bàn tán về em với người khác. Đừng giấu giếm em điều gì, em không thích bị giấu trong bóng tối. Em... em hy vọng chúng ta có thể không giấu giếm gì nhau, đừng trước mặt thì chiều chuộng, sau lưng lại thấy phiền. Đừng... giả vờ như không quan tâm."Cậu nói một hơi quá nhiều, nói xong phải dừng lại để thở.Lúc ngẩng đầu lên, mắt Thẩm Thanh Đình lại đỏ hoe. Cậu nhìn Tạ Doanh, ngạc nhiên vì mình lại có thể đưa ra nhiều yêu cầu như vậy với người khác, nhưng trong lòng lại tràn đầy tin tưởng rằng Tạ Doanh có thể làm được.Tạ Doanh nâng mặt cậu lên, một lần nữa hôn lên mắt cậu. Những giọt nước mắt sắp rơi ở khóe mắt được anh cẩn thận hôn đi, Tạ Doanh đỡ lấy eo Thẩm Thanh Đình, hơi dùng sức bế cậu lên, đặt lên đùi mình.Anh chạm vào môi Thẩm Thanh Đình, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng trịnh trọng."Anh tuyệt đối sẽ không than phiền về em với người khác, cũng sẽ không nghe người khác nói về em - không ai hiểu em hơn anh." Anh nắm lấy tay Omega, đặt lên môi hôn nhẹ, "Từ... bây giờ, chúng ta sẽ không giấu giếm gì nhau nữa, được không?"Cuối cùng Thẩm Thanh Đình cũng lấy hết can đảm, chủ động hôn lên khóe môi Tạ Doanh, giọng nói nghèn nghẹn: "Được."Cú chạm này hơi mạnh, khiến Thẩm Thanh Đình choáng váng. Nhưng ngay sau đó, Tạ Doanh ấn lưng cậu vào người mình, rồi lại hôn lên.Nụ hôn lần này không còn dịu dàng như trước nữa, Tạ Doanh cướp đoạt không khí trong miệng cậu, như muốn nuốt chửng cậu.Thẩm Thanh Đình choáng váng bị đẩy ngã xuống ghế sô pha, trong mũi toàn là mùi hương của lửa cháy.Giữa những nụ hôn cuồng nhiệt, cậu mơ hồ nghe thấy Tạ Doanh đang khẽ gọi tên mình.Hình như anh đang nói, Đình Đình, anh yêu em rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Anh Trai Của Người Yêu Cũ Đánh Dấu

Số ký tự: 0