Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền
Chương 12
Ái Cáp Cáp Đích Tiểu Đao
2025-03-22 03:45:42
Hôm nay, Tang Diệc không đến công ty. Tiểu Kỷ đến đón anh ra ngoại ô.Chu Quân đang quay một quảng cáo ở đó, anh định qua xem một chút.Là quảng cáo mỹ phẩm, thương hiệu nội địa lớn, quay rất chỉn chu.Chu Quân rất xinh đẹp, mặc chiếc sườn xám màu trắng ngà, trông thanh thuần vô cùng.Nhưng trong quảng cáo này, cô chỉ là vai phụ.Tang Diệc dựa vào xe, châm một điếu thuốc.Mười hai cô gái, ba người là minh tinh, còn lại đều là sinh viên học vũ đạo.Vai chính là nữ minh tinh nổi tiếng nhất hiện tại—Tần Nguyệt, Chu Quân và một nghệ sĩ khác, Triệu Giai Giai, chỉ là vai phụ.Quảng cáo đầu tư lớn, thậm chí còn mời cả đạo diễn danh tiếng.Mười mấy cô gái mặc sườn xám, bước đi giữa vườn hoa, hình ảnh vô cùng đẹp mắt.Sau khi quay xong một phân đoạn, Chu Quân đi tới, thấy Tang Diệc thì vui vẻ hẳn lên: “Anh Diệc, sao anh lại đến?”“Qua xem em một chút.” Tang Diệc dụi tàn thuốc, phẩy tay xua đi khói.“Quay có cái quảng cáo cũng phải giám sát từng giờ từng phút à?” Một giọng nói mỉa mai vang lên từ bên cạnh.Tang Diệc nghiêng đầu, thấy Triệu Giai Giai đang dặm lại phấn.Chu Quân trừng cô ta: “Liên quan gì đến cô?”Triệu Giai Giai hừ lạnh: “Sao? Dám qua lại với quản lý của mình mà không cho người khác nói hả?”Tang Diệc nhướng mày.Chu Quân và Triệu Giai Giai là bạn học cùng Học viện Điện ảnh, cũng từng là bạn thân.Cả hai cùng thích một nam sinh tên Hạ Thiên Dự, nhưng lại không hề biết đối phương cũng thích người đó.Chu Quân là người tỏ tình trước, Hạ Thiên Dự đồng ý, hai người bắt đầu hẹn hò.Một năm sau, Chu Quân bắt gặp bạn trai mình ngoại tình—với chính Triệu Giai Giai.Hai người đó chẳng hề áy náy.Triệu Giai Giai nói cô ta đã thích Hạ Thiên Dự từ lâu, còn Hạ Thiên Dự thì nói rằng, ban đầu anh ta đồng ý quen Chu Quân chỉ vì muốn tiếp cận Triệu Giai Giai.Tang Diệc biết chuyện này không thể giải quyết dứt điểm, hai người gặp nhau là cãi nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Nhưng tiền vẫn phải kiếm, nên anh chỉ có thể nghĩ cách khác.Cuối cùng, anh thuê cho Chu Quân một trợ lý vừa lắm mồm vừa giỏi Taekwondo, chuyên đi theo hỗ trợ cô khẩu chiến. Kết quả là mỗi lần đối đầu, Triệu Giai Giai đều không chiếm được lợi thế.Cũng chính vì vậy mà cô ta suốt ngày tung tin đồn thất thiệt về Chu Quân.Tang Diệc cũng không định phí sức ngăn cản hai người họ nữa, chỉ lạnh nhạt cảnh cáo: "Đừng động tay động chân." Sau đó quay người đi về phía khác, chẳng muốn dính vào trận chiến này thêm giây nào.Cãi xong, Chu Quân tức tối bước tới, Tang Diệc vặn nắp chai nước đưa cho cô.Chu Quân ngửa cổ uống ừng ực hết nửa chai, rồi nghiến răng nghiến lợi: “Đợi khi em có quyền có thế, em sẽ bắt cặp tra nam tiện nữ kia quỳ xuống trước mặt em mà sám hối!”"Đúng rồi, phải khiến bọn họ quỳ xuống cầu xin chị." Tiểu trợ lý thấy Chu Quân tức giận, vung tay phụ họa, "Sau đó, chị sẽ dùng giày dẫm lên mặt bọn họ, dùng sức nghiền, nghiền, nghiền..."Tang Diệc theo bản năng sờ mặt mình một chút, bỗng có ảo giác nằm không cũng trúng đạn.Chu Quân: "Tát bên trái một cái, lại tát bên phải một cái!"Trợ lý nhỏ nghiến răng: "Giẫm nát gốc rễ con cháu của tra nam luôn!"Tiểu Kỷ đứng bên cạnh phụ họa: "Ồ hố!"Tang Diệc: "...""Này." Tang Diệc khẽ ho một tiếng, chậm rãi hỏi: "Nếu, anh chỉ nói là nếu, năm đó miếng ngọc hòa điền kia không phản bội em, mà chỉ lấy tiền của em rồi bỏ đi, thì em sẽ làm gì?""Cái gì?" Chu Quân trừng mắt, sửng sốt: "Dám lấy tiền của em? Ngoại tình mà so được với lấy tiền của em sao?"Tang Diệc: "Cái… gì?"Chu Quân có thể hơi "não bổ" một chút, nắm chặt tay, oán hận nói: “Nói vậy, nếu hắn vượt quá giới hạn, em còn có thể tha cho hắn một mạng. Nhưng dám động vào tiền của em thì không thể bỏ qua, em sẽ thọc chết hắn!”Tang Diệc: “...”Hôm qua, Tiểu Kỷ đã nghe lỏm được một đoạn, giờ đứng bên cạnh ho khan thật kịch liệt.Tang Diệc lạnh lùng liếc cậu ta một cái.Tiểu Kỷ cười gượng, trong lòng thầm cảm thán: Anh Diệc của em chỉ có một chữ—ngầu!Hôm nay Tang Diệc đến đây vì có chút không yên tâm về Chu Quân. Trưa, hai người cùng ăn hộp cơm đơn giản, đến khi quay xong, Tang Diệc mới lên xe chuẩn bị quay về thành phố.Cửa ghế phụ bất ngờ bị mở ra, một cái đầu thò vào: "Anh Diệc, tiện đường cho em đi nhờ một đoạn nhé?"Là chuyên viên trang điểm của đoàn lần này."Lão Lư? Lâu rồi không gặp, lên đi."Người đàn ông có vẻ ngoài hơi mềm mại, mái tóc đỏ rực đầy ngông cuồng, nghiến răng trèo trẹo khi chui vào xe: "Lucas, không phải Lão Lư."Tang Diệc bật cười: "Được, lần sau nhớ kỹ."Lucas là chuyên viên trang điểm có tiếng trong giới, Tang Diệc thường xuyên gặp, cũng coi như quen thuộc.Lên xe, Lucas quay đầu nhìn về phía người đang ngồi ghế sau.Lần trước bị Tang Diệc từ chối là ngay sau Tết, chớp mắt đã bốn, năm tháng trôi qua.Trong khoảng thời gian đó, Lucas không hề nhàn rỗi, thử không ít người, nhưng vẫn chẳng tìm được ai có phong cách giống Tang Diệc.Cái khí chất này của anh Diệc… quả thật khó tìm quá đi mà.Tang Diệc tối qua không ngủ, giờ dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không hề có ý định ngủ thật.Nhức đầu chết đi được."Anh Diệc, lâu lắm không gặp, tối nay đi bar làm vài ly đi?" Lucas rủ rê.Tang Diệc lắc đầu: "Không có tâm trạng.""Sao thế, gặp chuyện phiền hả? Nếu vậy thì càng phải xả stress chứ?"Thấy Tang Diệc không lên tiếng, Lucas cũng không nói thêm.Cậu ta đã hẹn Tang Diệc rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng thất bại.Lucas bắt đầu nghi ngờ có khi mình nhìn nhầm mất rồi—biết đâu Tang Diệc thật sự thích con gái. Nhưng cậu ta quan sát bao lâu nay, vẫn chưa thấy đối phương yêu đương với cô gái nào, thế nên vẫn chưa chịu từ bỏ. Nghĩ rằng cứ thử cố gắng thêm chút nữa, biết đâu lại bẻ cong được thì sao."Thả em ở ‘Bất Nhiễm’ phía trước nhé." Lucas nói với Tiểu Kỷ.Tiểu Kỷ lái xe đến cửa quán bar Bất Nhiễm, Lucas vừa xuống xe, đóng cửa lại thì thấy Tang Diệc cũng bước xuống theo, không khỏi ngạc nhiên.Tang Diệc day day trán đang ong ong: "Dạo này hơi mất ngủ, thôi thì uống một ly rồi về ngủ."Lucas lập tức phấn chấn, khóe mày hơi nhướng lên.Tiểu Kỷ hạ cửa sổ xe xuống: "Anh Diệc, để em đi với anh nhé?""Không cần." Tang Diệc vỗ vỗ lên thân xe: "Em tan làm sớm đi, tối anh tự bắt xe về.""Được rồi, vậy anh đừng uống nhiều quá."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro