Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền
Chương 24
Ái Cáp Cáp Đích Tiểu Đao
2025-03-22 03:45:42
Vất vả cả buổi, Tang Diệc mệt đến rã rời, phất tay với Mục Văn Kiêu rồi bước vào phòng tắm.Sau khi tắm qua loa, Tang Diệc ra ngoài, mở hành lý lục lọi một hồi rồi lấy ra một bộ đồ sạch, ném thẳng lên người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi trên sofa nhắm mắt dưỡng thần: “Đi tắm đi… Tôi thật sự không hiểu, cậu mò đến đây giữa đêm làm gì?”Mục Văn Kiêu đứng dậy, xách quần áo đi về phía phòng tắm, không buồn quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Vì anh thú vị.”“Tôi…” Đệch.Tang Diệc giơ chân đá mạnh vào cánh cửa vừa đóng.Mục Văn Kiêu tắm rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã ra ngoài. Rõ ràng chỉ là một bộ đồ thể thao rộng rãi, thế mà mặc lên người hắn lại vừa khít, trông có tức không cơ chứ?Tang Diệc còn cố ý lướt mắt nhìn qua, phòng khi con chim nhà hắn lại tùy tiện xổng ra gây họa.“Anh mua đồ thể thao mà lại lấy rộng hơn một cỡ làm gì?” Mục Văn Kiêu kéo kéo tay áo, giọng đầy nghi ngờ. “Chuẩn bị cho ai à?”Tang Diệc cười giận: “Tôi còn đang tuổi lớn, mua rộng ra để năm sau còn mặc vừa, lý do này được chưa hả?”Mục Văn Kiêu thong thả đứng trước gương vuốt phẳng nếp áo: “Được chưa hả? Không hợp lý, nhưng tôi chấp nhận.”[Chấp nhận cái đầu cậu ấy, ai cho cậu cái quyền đấy hả?]“Đi thôi, kiếm gì ăn trước đã.” Tang Diệc xoa xoa cái dạ dày đang réo ầm lên vì thói quen sinh hoạt tệ hại. “Ăn xong thì cậu mau cuốn xéo đi, tôi còn có việc.”Mục Văn Kiêu hờ hững nói: “Ghê gớm nhỉ, còn sắp xếp cả lịch trình cho tôi cơ đấy.”“…” Tang Diệc không muốn đôi co với hắn, lấy thẻ phòng ra, mạnh tay kéo cửa ra. Một đống túi mua sắm chất cao như núi trước cửa đổ ập xuống, khiến anh giật mình nhảy lùi lại một bước.Lộ Vũ Tranh, sau khi được Tiểu Kỷ phổ cập kiến thức, giờ đã ngoan ngoãn đứng ngoài cửa, mỉm cười nhã nhặn: “Chào Mục tổng, đây là toàn bộ số đồ anh Diệc mua trong thời gian qua. Đều là tiền của tôi, tôi không tiêu một đồng nào của anh ấy. Nhưng dù sao thì, bây giờ mấy chuyện đó không quan trọng nữa, tôi trả hết lại cho anh ấy đây.”Tang Diệc cạn lời: “Em bị sao vậy? Anh cần mấy thứ này làm gì, mau mang đi đi.”Lộ Vũ Tranh lờ anh đi, Tiểu Diệc nhà cô đúng là chuyên tự đào hố chôn mình, nhưng cái nồi này cô không gánh nổi.Cô lấy điện thoại ra, bật màn hình giơ lên, vẫy vẫy với Mục Văn Kiêu, người đã đứng sau lưng Tang Diệc từ lúc nào: “Tiểu Mục tổng, anh xem đi, anh Diệc thật sự không tiêu tiền của anh mua đồ cho tôi đâu, tôi đã chuyển hết tiền lại cho anh ấy rồi.”Mục Văn Kiêu nhận lấy điện thoại, lướt mắt một cái rồi cười khẩy, vươn tay bóp cổ Tang Diệc: “Thì ra là thế.”Tang Diệc thấy không thoải mái, huých cùi chỏ ra sau, Mục Văn Kiêu bật ra một tiếng rên khẽ. Lại ngay đúng chỗ đó.Tang Diệc vội rụt tay về, theo phản xạ hỏi: “Không sao chứ?”“Chưa chết được, anh thất vọng lắm sao?” Mục Văn Kiêu nhét điện thoại lại vào tay Lộ Vũ Tranh, sau đó nói với Tang Diệc: “Trả tiền lại cho cô ấy.”“Trả lại cho cô ấy?” Tang Diệc hạ giọng, “Cậu có biết ‘trả lại’ nghĩa là gì không? Đây là đồ của cô ấy, cô ấy mua, đương nhiên cô ấy phải trả tiền.”“Nhưng cô ấy không cần nữa.”“Đúng vậy.” Lộ Vũ Tranh gật đầu dứt khoát, lập tức phủi sạch quan hệ. “Giữa tôi và anh Diệc trong sạch, cả đời này anh ấy sẽ không tiêu một đồng nào cho tôi đâu. Tiểu Kỷ có thể chứng minh.”Tiểu Kỷ lập tức gật đầu: “Đúng đúng, anh Diệc nhà chúng tôi siêu cấp keo kiệt, không bao giờ tiêu tiền cho ai, bất kể nam hay nữ.”Tang Diệc nghe mà muốn trầm cảm: “Sáng sớm rảnh rỗi không có việc gì làm đúng không? Mau biến đi.”Mục Văn Kiêu nhìn bộ dạng của Tang Diệc, tâm trạng bỗng nhiên tốt lên, thò tay mò vào túi quần anh: “Điện thoại đâu, lấy ra mà chuyển khoản đi. Đồ anh mua, vốn dĩ là của anh.”“Cậu bị bệnh hả?” Tang Diệc né tránh, không nhịn được quát lên: “Toàn là đồ nữ, hơn chục vạn, tôi lấy về làm gì? Tôi mặc chắc?”Ánh mắt Mục Văn Kiêu lướt qua người anh, biểu cảm có chút thâm ý: “Ồ…”Tang Diệc lập tức đưa tay bịt miệng hắn lại, sau đó gọi Tiểu Kỷ: “Mau giúp chị Lộ mang đồ về, ai lo việc nấy đi.”Nói xong, anh “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại, quay đầu nhìn Mục Văn Kiêu: “Cậu có bị bi.ến th.ái không đấy?”Mục Văn Kiêu thổi nhẹ một hơi vào lòng bàn tay anh. Tang Diệc như bị bỏng, rụt tay về ngay lập tức.Mục Văn Kiêu khoanh tay, dựa người vào cửa: “Anh còn nhớ hôm qua anh nói gì trong điện thoại không?”“Cái gì?”“Anh nói, anh mua đồ nữ là để tự mặc.” Mục Văn Kiêu nhướng mày, “Thế nên tôi mới lập tức chạy đến đây xem thử.”“Tôi nói câu đấy lúc nào?” Tang Diệc nhíu mày, “Tôi đâu có điên.”“Anh có bị điên hay không tôi không biết, nhưng tôi có ghi âm.” Mục Văn Kiêu thò tay vào túi móc điện thoại. Tang Diệc nhìn động tác của hắn mà lạnh cả sống lưng, lập tức vươn tay ngăn lại.Ấn nhầm chỗ rồi.Vừa mới bị bỏng, giờ lại bỏng thêm phát nữa. Bỏng cấp 10 luôn.Tang Diệc vỗ mạnh lên tay mình một cái, nhét luôn vào túi quần, mặt đỏ bừng như uống rượu.Không khí có chút ngượng ngùng.Mục Văn Kiêu lặng lẽ nhìn anh.Tang Diệc mất tự nhiên, đưa tay xoa mặt, thở dài, quyết định đầu hàng trước: “Tôi sai rồi.”“Hử?” Mục Văn Kiêu bất ngờ, vươn tay gõ nhẹ lên dái tai anh, ghé sát môi anh: “Anh nói gì cơ, tôi nghe không rõ.”“Tôi sai rồi, hôm nay tôi sai đủ đường.” Đầu ngón tay nóng rực khẽ co lại trong lòng bàn tay, Tang Diệc cúi đầu, mệt mỏi nói: “Tiểu Mục tổng rộng lượng, đừng chấp nhặt với người như tôi.”“Người như anh là người thế nào?” Mục Văn Kiêu nhíu mày.“Cá tôm thối trong cống rãnh.” Tang Diệc tự dìm mình chưa bao giờ nương tay, cũng không biết xấu hổ, nên không bận tâm.Mặt Mục Văn Kiêu đột nhiên trầm xuống, tiến lên một bước: “Anh đang mắng tôi đấy à?”“Tôi mắng cậu?” Tang Diệc kinh ngạc, giọng cao lên: “Rốt cuộc là cậu không biết chữ hay tôi không biết chữ? Câu này đơn giản thế mà cậu cũng không hiểu sao?”Giờ thì Tang Diệc thực sự nghi ngờ không biết hắn làm tổng tài Mục thị kiểu gì. Cứ như này, Mục thị phá sản chỉ còn là vấn đề thời gian… Đệt, nghĩ bậy nghĩ bạ, nhanh nhổ nước bọt ba lần cho đỡ xui!“Anh là người yêu cũ của tôi, anh tự nhận mình là cá tôm thối trong cống, chẳng phải là đang bảo tôi có mắt như mù sao?” Mục Văn Kiêu không hiểu sao lại nổi giận, cả người lạnh toát.Tang Diệc nhìn hắn, thực sự bất lực.Lúc này đây, anh biết là mình nên tỏ ra đứng đắn một chút, dù gì cũng là Tiểu Mục tổng.Nhưng có những khi, không chịu được thật, đành phải hơi chọc cho đã miệng.“Cậu…” Tang Diệc ho nhẹ, lảng tránh nhìn lên trần nhà, “Lúc đó đúng là mắt mù mà… Tôi oan uổng cậu chắc?”Vừa nói xong, anh không nhịn được mà bật cười.Nhưng Mục Văn Kiêu thì không cười, hắn bóp cằm anh, mạnh tay dùng sức: “Thêm 30 vạn vào tháng này.”Nụ cười của Tang Diệc lập tức tắt ngúm: “Vì cái gì?”“Vì cái tội ăn nói linh tinh.”Nói xong, Mục Văn Kiêu mở cửa bước ra ngoài.Tang Diệc thở dài, đúng là anh quá chủ quan rồi.Trước đây, Lục Văn chẳng bận tâm chuyện mù hay không mù. Anh suốt ngày gọi hắn là Tiểu Mù, hắn cũng chẳng phản ứng.Nhưng nhiều năm trôi qua rồi, từ Tiểu Mù đã không còn là từ có thể tùy tiện nói ra nữa.Có lẽ câu “Tiểu Mù” vừa rồi đã đắc tội người ta nặng nề, từ lúc xuống lầu đến khi ngồi vào bàn trong nhà hàng, Mục Văn Kiêu vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh, không nói lời nào.Tang Diệc cũng không dám chọc vào tổ kiến lửa, chỉ lặng lẽ vẫy tay gọi phục vụ đến gọi món.“Có nho không? Cho một đĩa.” Mục Văn Kiêu cuối cùng cũng mở miệng.Tang Diệc lập tức bắt được cơ hội nói chuyện: “Giờ cậu thích ăn nho rồi?”Mục Văn Kiêu cúi đầu nghịch điện thoại, mặt không biểu cảm: “Sau khi say rượu, ăn nho có thể giảm cảm giác buồn nôn.”Tang Diệc sững lại.Say rượu xong, đau đầu, buồn nôn là chuyện bình thường, anh đã quen rồi, chẳng bao giờ để tâm.“Thật không?”“Không biết, chưa thử bao giờ, dù sao thì xung quanh tôi rất ít có…” Mục Văn Kiêu nhấc mi mắt lên, nhìn anh một cái, “đồ sâu rượu.”Tang Diệc: “…”Phục vụ nhanh chóng mang nho lên. Tang Diệc bốc một quả, giơ lên trước mặt hắn, lắc qua lắc lại: “Nhìn quả nho này đi.”Mục Văn Kiêu quăng điện thoại lên bàn, khoanh tay nhìn anh.Tang Diệc đưa quả nho lên cao, để ánh sáng chiếu vào, sau đó cười với hắn: “Cậu xem, nó có giống cái miệng của cậu không?”Mục Văn Kiêu nhíu mày: “Cái gì?”“Có độc.” Tang Diệc bóp mạnh quả nho trong tay, nghiến răng nghiến lợi, “Sảng khoái.”Mục Văn Kiêu khựng lại, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên nhưng nhanh chóng bị hắn đè xu.ống.Tang Diệc thở phào nhẹ nhõm, mẹ nó, cuối cùng cũng chịu cười rồi.Lớn tướng rồi còn giận dỗi, mất mặt.“Làm Mục tổng vui vẻ, ít nhất cũng phải được thưởng 180 vạn chứ nhỉ?”Mục Văn Kiêu quay lại nhìn anh, trong mắt còn vương ý cười: “Tính cho anh 3 vạn.”Tang Diệc nhìn khuôn mặt kia, trong lòng dấy lên cảm xúc phức tạp.Từ lúc gặp lại đến giờ, anh rất ít khi thấy Mục Văn Kiêu cười. Không, cũng có cười, nhưng toàn là kiểu cười mỉa mai, đáng bị ăn đấm.Nụ cười không chút gợn sóng thế này, đúng là hiếm thấy.Không kìm được, Tang Diệc vươn tay chọc ngón trỏ vào gò má hắn: “Sao rồi, đau không? Có cần bôi thuốc không?”Mục Văn Kiêu ngước mắt lên: “Xót tôi à? Đàn ông mà xót người khác thì sẽ xui xẻo cả đời đấy.”“…” Tang Diệc vô cảm thu tay lại.Mục Văn Kiêu đẩy bát cháo đến trước mặt anh: “Uống đi cho ấm bụng, kẻo tức quá lăn ra ngất bây giờ.”Tang Diệc liếc hắn một cái: “Làm Tiểu Mục tổng thất vọng rồi, tôi hiện tại bình tĩnh đến mức đáng sợ.”Mục Văn Kiêu lại không nhịn được mà cong môi.“Hai lần rồi đấy, tính thêm 3 vạn nữa.” Tang Diệc cầm bát cháo ấm lên, trực tiếp uống một hơi cạn sạch, sau đó thoải mái thở hắt ra một hơi.Hôm nay thời tiết rất đẹp, tâm trạng cũng tốt, hiếm lắm mới có lần say rượu xong không bị khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro