Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền

Chương 3

Ái Cáp Cáp Đích Tiểu Đao

2025-03-22 03:45:42

Tang Diệc cầm lấy bao thuốc của Lý Hoành, châm một điếu, nhả ra hai vòng khói.Lý Hoành cuối cùng cũng ngừng ho, châm một điếu khác, ngả người ra chiếc ghế mà Mục Văn Kiêu từng ngồi.Từ góc độ này mà nhìn Tang Diệc—quả thật là góc đẹp nhất trong cả căn phòng.Tang Diệc ngẩng đầu, nhìn những người vẫn đang vây quanh giường mình: "Ai có thể nói cho tôi biết tại sao tôi lại có một màn chào buổi sáng hoành tráng thế này mà không hề hay biết?"Đồng Gia Nhiên xoa xoa cổ: "Là thế này, anh Diệc, chẳng phải anh uống say sao? Rồi anh ngất ngay trong vòng tay của Mục tổng…"Tang Diệc chỉ cảm thấy ngực mình như bị đâm một nhát, cắn chặt điếu thuốc: "Sau đó thì sao?"Giang Lâm tiếp lời: "Sau đó, Mục tổng cho người mở phòng này, đưa anh lên giường, rồi hắn cũng không đi, cứ ngồi trên ghế này nhìn anh chằm chằm."Lại một nhát dao nữa.Trác Minh nói: "Trước đó, Mục tổng còn nói anh là bạn trai cũ của hắn, anh vừa lừa tiền hắn vừa lừa tình cảm của hắn."Thêm một nhát nữa.Cảnh Nguyên: “Tụi em sợ hắn sẽ giả vờ uống say để ám sát anh, vì vậy không dám đi. Rốt cuộc, người đông lực lượng mạnh, nếu hắn ra tay, tụi em có thể giúp anh chắn một dao."Một dao rồi lại một dao, làm cho Tang Diệc thêm choáng váng."Anh Diệc…" Tiểu Kỷ dè dặt hỏi, "Anh thật sự là bạn trai cũ của Mục Tổng sao? Không phải anh từng nói mình là trai thẳng hả?"Tang Diệc im lặng, bắt đầu dùng tay xoa mặt, hết lần này đến lần khác.Lý Hoành nhìn xung quanh một lượt, sau đó lên tiếng: "Chắc là Mục tổng vẫn chưa quên được tình xưa, nếu không thì sao lại có chuyện người trong sạch lại phải chi tiền cho người yêu cũ, lại còn đến mấy trăm vạn như vậy?""Em cũng thấy vậy." Đồng Gia Nhiên ánh mắt sáng lên, "Diệc ca, em thấy Mục tổng hình như vẫn thích anh, vừa rồi hắn ngồi ở mép giường nhìn anh, ánh mắt đó nóng bỏng lắm."Nóng bỏng?Tang Diệc bất giác nhớ lại cảnh mình ngủ say bị Mục Văn Kiêu nhìn chằm chằm, cảm thấy rùng mình.Tang Diệc vội vã dập tắt mẩu thuốc, giơ tay: "Nước."Tiểu Kỷ vội vàng lấy một chai nước khoáng, mở nắp đưa cho anh. Tang Diệc ngửa đầu uống một ngụm.Lý Hoành quan sát anh từ trên xuống dưới rồi nhẹ nhàng nói: "Tiểu Tang à, anh của cậu luôn nói với cậu, làm người phải biết nắm bắt cơ hội. Giờ thì cơ hội quan trọng nhất trong đời cậu đã đến, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ."Lý Hoành giơ tay chỉ qua lại những người như Giang Lâm, Đồng Gia Nhiên rồi cuối cùng chỉ vào chính mình: "Tương lai của chúng ta đều sẽ nằm trong tay cậu."Tang Diệc xoa xoa miệng, rồi giơ tay về phía Lý Hoành.Lý Hoành đột nhiên nhanh trí lấy ra một hộp thuốc, rút điếu thuốc, rồi tự tay đưa cho Tang Diệc. Sau đó, anh ta cầm bật lửa, nhẹ nhàng bật lửa cho Tang Diệc.Tang Diệc hút một ngụm rồi nhìn Lý Hoành, giọng nói có chút ảm đạm: "Năm đó tôi hai mươi tuổi, còn hắn mới 18."Câu chuyện xưa khiến Đồng Gia Nhiên và mấy đứa trẻ khác tò mò. Có lẽ đó là một mối tình đầu ngây thơ, bọn họ đều nghĩ rằng Diệc ca mặt mũi đẹp, khi còn trẻ chắc chắn càng quyến rũ hơn. Cũng dễ hiểu vì sao Mục tổng lại nhớ mãi không quên.Tang Diệc kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, dựa lưng vào nơi đó, ánh mắt mơ màng trong làn khói thuốc: "Năm đó, mẹ hắn nói sẽ đưa tôi 10 vạn."Tang Diệc cười khổ, thở dài thật lâu."Đánh tan uyên ương sao?" Đồng Gia Nhiên nhăn mặt, "Diệc ca, vậy có phải vì mẹ hắn chia rẽ mà anh rời đi không? Anh chắc chắn đã rất khổ sở. Mấy chuyện này anh nên nói rõ với hắn, yêu đương phải rõ ràng, nếu không sẽ có hiểu lầm."Giang Lâm tính toán một chút rồi nói: "Diệc ca, khi đó anh mới hai mươi tuổi, giờ đã hai mươi tám rồi. Tám năm qua, đúng là một mối tình sâu đậm."Lý Hoành nhướng mày, dường như đang suy nghĩ gì đó: "Hóa ra, tiểu Mục tổng lại là người có tình cảm sâu sắc thế này... Đây là chuyện tốt mà."Trác Minh nhìn Tang Diệc, trong ánh mắt có sự cảm thông: "Diệc ca, bị chia rẽ như vậy, mấy năm qua chắc anh rất đau khổ. Còn bị Mục tổng hiểu lầm là lừa tiền hắn. Chắc là mẹ hắn nói anh cầm tiền rồi rời đi, phải không?"Tang Diệc đảo mắt nhìn khắp mọi người trong phòng, hít một hơi thuốc cuối cùng rồi thở ra: "Mẹ hắn lúc đó nói hy vọng tôi ở lại bên hắn, bồi dưỡng hắn. Bà ấy có thể giúp tôi và hắn cùng nhau ra nước ngoài.""Rồi còn nói ở nước ngoài, người ta sẽ bao dung hơn đối với tình yêu đồng tính, để chúng tôi có thể sống một cách thoải mái.""???"Tất cả mọi ánh mắt trong phòng đều nhìn về phía Tang Diệc.Đây mà là chia rẻ uyên ương sao?!!Tang Diệc từ trên giường đứng dậy, đi về phía toilet: "Tôi đã từ chối, nhưng mẹ hắn cho tôi 10 vạn, lúc đó tôi đang thiếu tiền, nên đành nhận lấy.""???"Câu này có phải là tiếng Hán không vậy?Cả căn phòng rơi vào im lặng trong vài giây.Đồng Gia Nhiên há hốc miệng, ngơ ngác hỏi: "Ý anh là… mẹ của Mục tổng không hề ngăn cản hai người bên nhau mà còn chủ động tài trợ cho hai người đi du học? Nhưng anh từ chối, cầm tiền rồi bỏ chạy theo anh Lý làm nam đoàn?"Cảnh Viên vẫn chưa tiêu hóa nổi câu chuyện này, bèn xác nhận lại: "Tóm lại… là do chính anh bỏ đi?"Lý Hoành còn đang ngồi tiêu hóa sự thật, nghe đến đây lập tức trợn trừng: "Cmn, cái này mà để Mục tổng biết, hắn không xé xác cậu ra mới lạ!"Tiểu Kỷ lắp bắp: "Không phải chứ, vậy những năm qua Mục tổng luôn cho rằng anh vì tiền mà bỏ rơi hắn, thực ra anh đúng là vì tiền mà bỏ rơi hắn?"Tang Diệc dựa vào khung cửa nhà vệ sinh, không chút áp lực: "Chứ sao?"Lý Hoành tức đến bật cười: "Cậu đúng là không có trái tim."Cảnh Viên ôm đầu: "Đây là lần đầu tiên em thấy có người tự biên tự diễn một bộ cẩu huyết ngược luyến tình thâm rồi đắm chìm vào đó luôn…"Tang Diệc cười nhạt, thở ra một hơi khói: "Không phải tự biên, tôi vốn không nghĩ sẽ gặp lại hắn, nên cứ để hắn tự tưởng tượng đi."Lý Hoành nhìn hắn như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh, giơ tay lên bóp trán: "Cái này mà gọi là tự tưởng tượng á? Cậu đúng là có thù với chính mình mà!"Mục Văn Kiêu đã đủ trừu tượng rồi, nhưng Tang Diệc còn trừu tượng hơn."Kiểu quan hệ này không phải gặp nhau là đấm nhau một trận sao?" Tiểu Kỷ ngồi xổm bên giường, cẩn thận cầm tấm thẻ đen, "Sao lại còn cho tiền tiêu nữa? Diệc ca nói chuyện không hợp logic chút nào."Lý Hoành nghiến răng: "Thằng này trình độ tiểu học, cậu còn đòi nó hiểu logic?"Tiểu Kỷ: "...""Thế giờ làm sao đây, Lý tổng?" Trác Minh nhìn sang Lý Hoành."Đúng đấy, Lý tổng." Giang Lâm vò đầu, "Bọn em thì không nói, nhưng anh phải làm sao? Công ty mình phá sản dễ không?"Lý Hoành nheo mắt.Đồng Gia Nhiên vỗ bốp vào đầu Giang Lâm, nhỏ giọng nhắc nhở: "Im miệng đi." Lý tổng không phải Tang Diệc. Tang Diệc thì ngoài cứng trong mềm, còn Lý tổng thì đen từ trong ra ngoài.Lúc quan trọng như thế này, cậu ta còn sợ Lý tổng bán cả Tang Diệc đi mất.Lúc Tang Diệc lau tóc bước ra sau khi tắm xong, trong phòng chỉ còn lại Lý Hoành.Khói thuốc mù mịt.Tang Diệc nhíu mày: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe của tôi đấy."Lý Hoành nhìn anh: "Nói đi, cậu định làm gì? Nói thật đi, tôi chưa hiểu ra vấn đề.""Có gì khó hiểu chứ?" Tang Diệc ném khăn lên giường, cầm tấm thẻ đen gõ nhẹ vào lòng bàn tay, "Trả thù tôi chứ gì.""Trả thù mà còn cho cậu tiêu tiền?" Lý Hoành nhíu mày, "Hắn bị dở hơi à?"Tang Diệc thở dài: "Chắc chắn có bẫy, mà còn là cái bẫy lớn."Nghe thấy hai chữ "có bẫy", Lý Hoành càng muốn tìm chỗ chết.Cái công ty nhỏ của anh ta kiếm được tí tiền còm cõi, thật sự không chịu nổi nếu bị Mục Văn Kiêu, một lão đại như thế, lôi vào cuộc chơi."Hắn nói có thể tin được không?" Lý Hoành ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi Tang Diệc. Chuyện này nghe kiểu gì cũng thấy kỳ quái, không giống việc một người bình thường có thể làm ra.Nhưng nghĩ lại, Mục tổng này có thể bao một phòng riêng chỉ để chơi trò tuyển chọn nam đoàn, hình như không có gì là không thể làm được.Tang Diệc nhìn anh ta: "Anh nghĩ sao?"Lý Hoành: "… Cậu nghĩ tôi nên nghĩ thế nào?"Tang Diệc suy nghĩ một chút, rồi đưa ra đáp án: "Cả đời tôi chưa thấy ai thù dai như hắn."Anh gần như đã chắc chắn rồi. Lục... không, bây giờ hắn gọi là Mục Văn Kiêu.Hắn sờ mặt người trong phòng riêng, rõ ràng là nhắm vào anh mà đến.Mấy chuyện giữa hai người đã qua tám năm rồi, hắn vẫn còn nhớ rõ, chẳng lẽ là vì yêu?Mười tám tuổi, yêu đương cái quái gì, chắc chắn là vì hận rồi.Lý Hoành cảm thấy ngực mình nghẹn lại: "Cậu còn bình tĩnh được cơ đấy." Còn anh ta thì bị làm cho hú vía không thôi.Vào cái phòng riêng kia là do anh ta phải chạy vạy khắp nơi mới lo liệu được, ai ngờ lại thành cái kiếp nạn thế này.Anh ta mà quay về, nhất định phải đạp đổ cái quầy bói toán đó.Tang Diệc cởi áo choàng tắm, ngay trước mặt Lý Hoành bắt đầu mặc quần dài vào.Lý Hoành sững sờ: "Cậu là gay, cậu không thấy mình đang xúc phạm mắt tôi à?""Ai nói tôi là gay?""Không gay mà có bạn trai cũ?" Lý Hoành đứng bật dậy, mắt sắp rớt ra ngoài, "Cậu đừng nói với tôi Mục Văn Kiêu là nữ giả nam nha?""Tôi..." Tang Diệc kéo quần lên, bắt đầu mặc áo phông, "Thôi, nói với anh cũng chẳng hiểu. Khi đó tình huống hơi đặc biệt, tóm lại, là do cả hai không hiểu chuyện.""Lạy tổ tông nhà cậu!" Lý Hoành chỉ muốn chết quách cho rồi, "Có khi nào cậu giả gay lừa tiền hắn thật không?"Tang Diệc há miệng, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Tôi mới là người bị ép buộc... Không đúng, tôi... Thôi, đừng lải nhải nữa, nói chuyện có thể văn minh một chút không?"Lý Hoành: "… Đm."Tang Diệc mở cửa phòng: "Đi thôi.""Đi đâu?" Lý Hoành bực bội, "Nhảy lầu tự sát?"Tang Diệc giơ tấm thẻ đen lên, bình thản nói: "Đi thử xem thẻ có quẹt được không."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền

Số ký tự: 0