Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền
Chương 30
Ái Cáp Cáp Đích Tiểu Đao
2025-03-22 03:45:42
Khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, bố của Lục Văn trở về và nói sẽ đưa hắn đi khám mắt.Hai tháng qua, Tang Diệc làm việc quần quật, ngày ngủ không quá vài tiếng, cuối cùng cũng tích góp được hơn 3 vạn tệ. Cộng với tiền lương trước đó, tổng cộng là 4 vạn, anh đưa hết cho Lục Văn.Tang Diệc nhìn ông chủ bằng ánh mắt mong chờ: "Nếu có thể chữa được, anh cho tôi vay thêm chút được không? Xin anh đấy, anh xem tôi hai tháng có thể kiếm được từng này, chắc chắn sẽ trả lại mà."Ông chủ nhìn anh: "Tôi thấy đầu óc cậu đúng là có vấn đề. Bình thường coi tiền còn hơn cả mạng, giờ lại còn đi vay tiền vì cậu ta? Sao thế, não cậu bị AD Canxi làm hỏng rồi ?""Đây gọi là đầu tư, anh có hiểu không? Đồ nhà quê." Tang Diệc cầm lấy điếu thuốc trên bàn, ông chủ lập tức vớ đôi đũa trên bàn quật cho một cái, mắng: "Tôi đã nói cậu keo kiệt chết đi được, lại còn trộm thuốc của tôi."Bị đánh nhưng Tang Diệc vẫn không chịu buông tay, cười hì hì châm thuốc: "Nể tình đi mà, cho tôi vay chút đi. Bác sĩ nói 7, 8 vạn là đủ.""Nhỡ cậu quỵt nợ thì sao?""Nhà Lục Văn ở ngay đây, bảo cậu ấy viết giấy nợ cho anh. Đến lúc tôi chạy rồi, anh cứ đến nhà cậu ấy đòi tiền.""Này, nhóc con, cậu đang gài tôi hả?" Ông chủ đá Tang Diệc một cái, "Trẻ ranh như cậu thì biết gì về xã hội hiểm ác? Thời buổi này, làm người tốt chẳng có kết cục tốt đâu.""Làm người tốt không có kết cục tốt?" Tang Diệc bật dậy, chống tay lên bàn, trừng mắt nhìn y: "Anh nhìn tôi giống người tốt lắm sao? Cậu ấy phải viết giấy nợ cho anh, còn phải tính lãi suất cho tôi. Nếu dám quỵt tiền, tôi xử đẹp cậu ấy luôn."“Xử đẹp sao?” Ông chủ cười lạnh một tiếng: “Đừng tưởng rằng ngày đó tôi không thấy hai cậu hôn môi, đồ bi.ến th.ái.”"Bi.ến t.hái, bi.ến th.ái, tôi là bi.ến th.ái." Tang Diệc gật đầu thừa nhận, đổi giọng nịnh nọt, "Vậy chốt nhé, anh cho tôi vay tiền, tôi cúi đầu ba cái cảm ơn anh. Một cúi—""Cút!" Ông chủ đá anh bay ra ngoài.Tang Diệc vui vẻ chạy đi tìm Lục Văn.Khu nhà Lục Văn ở là một khu chung cư cũ. Nhà hắn ở tầng hai, trước đây khi không có ai ở nhà, Lục Văn đã đưa anh đến đó hai lần, nhưng mỗi lần đều chỉ ở lại một lát rồi rời đi.Mẹ kế của Lục Văn còn có một bé gái, là con chung của bà ấy với bố hắn. Thực ra, mẹ kế của hắn cũng đã từng kết hôn trước đó, bà còn một cô con gái riêng nhưng để ở quê nuôi dưỡng.Tang Diệc chạy lên gõ cửa, người mở cửa là bố của Lục Văn.Đây là lần đầu tiên Tang Diệc gặp Lục Lương Hoa. Một người có thể sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp như Lục Văn thì ngoại hình chắc chắn không tệ—ông ta cao lớn, vạm vỡ, nhưng ánh mắt nhìn người lại khiến Tang Diệc thấy khó chịu.Tang Diệc không có ấn tượng tốt với ông ta, cũng không muốn bắt chuyện, chỉ đứng ngoài cửa gọi lớn: "Lục Văn!""Vào đi." Giọng Lục Văn vọng ra từ trong phòng. Tang Diệc không thèm nhìn Lục Lương Hoa, trực tiếp bước vào trong.Phòng của Lục Văn rất nhỏ, chỉ đủ đặt một chiếc giường đơn, khoảng trống còn lại chỉ đủ cho một người đứng. Tang Diệc ngồi xuống giường, hạ giọng nói với hắn: "Ông chủ của tôi đồng ý cho vay tiền rồi, cậu cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ lo đủ tiền cho cậu. Cậu cứ thoải mái mà chữa bệnh, người ta nói bệnh nhân phải giữ tâm trạng tốt thì mới mau khỏi."Lục Văn cụp mắt: "Cảm ơn anh, Tiểu Tang.""Đừng cảm ơn. Tôi nhắc lại lần nữa, Lục Văn, số tiền này cậu phải trả lại cho tôi đấy. Đừng nghĩ có một câu 'cảm ơn' là xong chuyện, tôi sợ lắm." Tang Diệc có chút phấn khích, "Lục Văn, có phải cậu sắp nhìn thấy được rồi không?"Lục Văn nắm lấy tay anh, kéo lại gần: "Tôi muốn nhìn thấy anh đầu tiên.""Đương nhiên rồi, tiền chữa mắt của cậu đều là tôi kiếm mà. Nếu đổi cách nói khác, tôi còn có thể làm bố cậu nữa đấy."Lục Văn im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Anh cũng tham vọng thật."Hắn đưa tay chạm vào mặt Tang Diệc, nhưng anh lập tức tránh ra: "Cậu đừng có bi.ến th.ái nữa. Ông chủ đã nhìn thấy chúng ta hôn nhau rồi, còn bảo tôi là đồ bi.ến th.ái đó."Bàn tay của Lục Văn khựng lại: "Vậy anh…""Đúng rồi, chúng ta đi làm một cái thẻ ngân hàng, gửi hết tiền vào đó đi, lỡ đi đường bị mất thì tiêu."Quán mì là việc kinh doanh của ông chủ. Vì phải đóng thuế, nên toàn bộ doanh thu đều chuyển vào thẻ ngân hàng của ông. Đúng lúc ông chủ có sẵn tiền mặt, nên đã đưa tiền mặt cho hai người họ.Tiền điện, tiền thuê nhà, thậm chí cả tiền thuế, ông chủ cũng không tính toán với anh. Miệng thì cứ nói "làm người tốt chẳng được báo đáp", nhưng Tang Diệc biết rõ, ông chủ thực sự là một người tốt."Được." Lục Văn gật đầu, đứng dậy mò mẫm tìm quần áo.Tang Diệc cầm lấy cặp sách của cậu, lục tìm tiền."Tiền đâu?""Ở trong cặp mà, chẳng phải anh là người để vào đó sao?""Không có. Cậu có đổi chỗ khác không?""Gì cơ?" Lục Văn sững lại. "Tôi không có đổi chỗ."Tang Diệc bắt đầu lục lọi khắp căn phòng nhỏ, vừa tìm vừa lẩm bẩm: "Mắt cậu mù, trí nhớ cũng tệ thế hả? Giờ mắt mờ đến mức ảnh hưởng cả não luôn rồi sao? Mẹ kiếp, chữa não chắc còn tốn hơn chữa mắt nữa đấy!"Lục Văn đứng im một lúc lâu, sau đó chậm rãi vịn tường bước ra ngoài. Hắn đi đến trước mặt Lục Lương Hoa, người đang ngồi trên ghế sô pha vừa xem TV vừa nghịch điện thoại."Tiền đâu?""Tiền gì?""Tiền chữa mắt."---Tang Diệc cầm hộp thuốc lá trên bàn ăn, lấy ra một điếu và ngậm vào miệng.Năm đó, Lục Lương Hoa nợ tiền bên ngoài, bị chủ nợ truy đòi. Đúng lúc trong nhà có một khoản tiền được gửi đến, ông ta liền lấy luôn số tiền đó để trả nợ.Không ai có thể ngờ rằng, ông ta lại dám lấy trộm số tiền dùng để chữa mắt cho con trai mình.Hôm đó, Tang Diệc tức đến phát điên, lao vào đánh nhau với Lục Lương Hoa.Lục Lương Hoa dù là người trưởng thành, vóc dáng to lớn hơn Tang Diệc, nhưng vẫn không đánh lại anh.Tang Diệc biết đánh nhau, cũng biết đánh ở chỗ nào là đau nhất, lúc đó anh liền đánh ông ta.Hơn hai tháng qua, anh và Lục Văn ngày đêm mong nhớ, nhưng cuối cùng tất cả hóa thành bọt nước.Ngày hôm đó, anh đem người ở nơi đó hung hăng tẩn một trận. Đến cuối cùng anh vẫn không thể ngưng tay được, cho đến khi Lục Văn từ phía sau ôm chặt lấy anh, đè anh xuống mặt đất mới ngừng được.Hàng xóm báo cảnh sát, Lục Lương Hoa bị đưa vào bệnh viện.Khi giám định thương tích, bác sĩ cho rằng vết thương khá nhẹ, mặc dù thực tế Lục Lương Hoa bị đá gãy chân, và xương sườn cũng bị gãy nặng.Thương tích nhẹ nghe có vẻ không nghiêm trọng, nhưng theo pháp luật thì lại là chuyện lớn. Nếu bố của Lục Văn kiên quyết truy cứu trách nhiệm, thì Tàng Diệc sẽ bị kết tội cố ý gây thương tích, thậm chí có thể phải ngồi tù.Hôm đó, anh bị đưa đi tạm giam ngay lập tức.Cầm lấy bật lửa, châm điếu thuốc, Tàng Diệc hít một hơi sâu rồi từ từ nhả khói: "Nhắc đến chuyện này, hồi đó tôi không hiểu, nhưng giờ nghĩ lại thấy hơi lạ... Năm đó cậu làm thế nào để thuyết phục bố cậu đổi lời khai?"Lục Lương Hoa ngay cả tiền chữa mắt của Lục Văn cũng nỡ lấy đi, thì làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh được chứ?Nhưng anh mới ở trong đó chưa đến một tuần, Lục Văn đã đến đón anh ra.Mục Văn Kiêu khoanh tay trước ngực, ngón tay chậm rãi vu.ốt ve vết sẹo nơi khuỷu tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tàng Diệc: “Muốn biết không?”“Ừm, muốn.” Tàng Diệc gật đầu thành thật.Mục Văn Kiêu khẽ ngoắc tay với anh: “Lại đây.”Tàng Diệc nheo mắt, linh cảm có gì đó không ổn. Nhưng đúng là anh rất muốn biết câu trả lời, do dự vài giây rồi vẫn chậm rãi bước tới, đứng trước mặt Mục Văn Kiêu.Mục Văn Kiêu ngồi trên sofa, ngước lên nhìn người đàn ông đang ngậm điếu thuốc trước mặt mình.Tám năm trước, hẳn đã có vô số lần như thế này rồi nhỉ? Khi đó hắn không nhìn thấy, thường xuyên bị Tiểu Tang bắt ngồi yên một chỗ, mỗi khi Tiểu Tang nói chuyện, hắn sẽ ngẩng đầu về phía anh.Đáng tiếc, khi ấy hắn không thể nhìn thấy gì cả.Mục Văn Kiêu siết chặt ngón tay, hơi hất cằm về phía Tàng Diệc: “Quy tắc cũ, hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro