Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền

Chương 42

Ái Cáp Cáp Đích Tiểu Đao

2025-03-22 03:45:42

Những năm qua, Tân Hạo từ một chàng trai đầy khí phách, độc thân vui vẻ, đến nay lại rơi vào cảnh sa sút thế này. Không phải chưa từng ngồi trên chiếc ghế lắc lư vào nửa đêm, hồi tưởng về quãng thời gian đã qua.Nhớ về những ngày đó, y khó tránh khỏi nhớ đến nhóc ngốc và nhóc mù.Chỉ là không ngờ có một ngày lại gặp lại bọn họ.Tân Hạo nuốt xuống cảm xúc nghẹn ứ trong cổ họng, bật cười một tiếng.Nhân viên môi giới bất động sản chứng kiến toàn bộ sự việc, lúc này vẫn còn ngơ ngẩn, lẩm bẩm: “Hồi hai mươi tuổi, tôi từng gặp một người ăn xin bên đường, còn mua cho ông ấy một cái bánh hamburger. Không biết giờ ông ấy có trở thành tỷ phú hay chưa... Hy vọng người tốt có báo đáp. Amen.”Tiểu Kỷ dội cho hắn gáo nước lạnh: “Tháng đó tôi tận tâm tận lực bảo vệ sếp ngốc nhà mình, cuối cùng mất trắng một căn nhà. Người tốt không có báo đáp đâu. Amen.”Chung Ninh, người đứng ngoài cửa nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, bình tĩnh vô cùng:
“Khi tôi mua nhà, sếp tôi tặng tôi 30 vạn. Thế nên, với một người làm công ăn lương, chọn đúng sếp là rất quan trọng. Cố gắng lên nhé.”Tiểu Kỷ trừng mắt nhìn cậu ta. Sao có thể như thế được chứ?!Tang Diệc ngồi trên ghế sô pha, cũng có chút ngẩn ngơ.Anh nghe thấy câu nói đó—“Không khéo, năm đó tôi đã nói với anh, tôi sẽ tìm được anh ấy.”Anh thật sự không biết bản thân nên nghĩ gì lúc này. Không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ.Tám năm rồi.Chưa bao giờ anh nghĩ chỉ một câu nói lại có thể đâm thẳng vào tim mình như vậy.Đúng là có bệnh, thật sự có bệnh mà.Chắc là lúc chữa mắt đã vô tình chữa hỏng luôn não rồi.Hà tất phải vậy? Sao phải khổ như thế? Rốt cuộc là vì cái gì?Vì thứ tình yêu chết tiệt đó sao?Có tình yêu ư? Tình yêu là cái gì chứ?Anh đâu có sinh con được.Tang Diệc cụp mắt xuống.Muốn khóc quá.Nhân viên môi giới bất động sản thấy anh sắp khóc, vội lên tiếng: “Anh Tang, chúng ta có cần xem thử căn khác không?” Hôm nay hắn nhất định phải bán được căn nhà này, người tốt phải có báo đáp.“Không cần.” Tân Hạo giành nói trước. “Chúng tôi không mua nữa, cảm ơn.”“Cảm ơn cái đầu anh!” Tang Diệc ngẩng phắt lên, đôi mắt hoe đỏ, giận đến mức bốc hỏa.“Sao anh khó tính thế hả?! Hồi đó tôi muốn moi tiền từ anh, phải tốn bao nhiêu công sức mới làm được. Giờ muốn đưa tiền cho anh mà anh lại không lấy?!Ánh mắt Mục Văn Kiêu rơi trên mặt anh, chân mày hơi nhíu lại.Hay lắm, làm người ta nổi điên rồi. Đến mức còn suýt khóc nữa.Chỉ vì không đưa tiền được thôi sao?Tên keo kiệt này cũng có ngày muốn tiêu tiền cho người khác à?Tân Hạo vừa định mở miệng tranh luận với anh thì bị Mục Văn Kiêu cắt ngang: “Thế này đi, ông chủ Tân, chúng ta làm một cuộc giao dịch.”“Giao dịch gì?” Tân Hạo sững người.“Tôi quen biết không ít bác sĩ, trong và ngoài nước đều có. Anh chấp nhận ý tốt của Tang Diệc, tôi sẽ giúp anh liên hệ, có thêm nhiều kênh thì tốc độ xếp hàng đợi ghép thận cũng sẽ nhanh hơn. Anh thấy sao?”Bầu không khí trong phòng bỗng chốc rơi vào im lặng kỳ lạ.Tân Hạo nghe đến hai chữ “nguồn thận” liền kích động đến mức không thể kiềm chế được, nhưng y vẫn còn tỉnh táo. Hai chuyện này chẳng lẽ lại mâu thuẫn với nhau?Là người quen cũ, nếu đối phương giúp y liên hệ bác sĩ, y có thể nhận ý tốt này. Nhưng điều đó có liên quan gì đến nhà, xe và cửa hàng chứ?Phải có cái đầu như thế nào mới nghĩ ra được logic này?Tiểu Kỷ lén lút đến bên cạnh Tang Diệc: “Anh, anh có thấy mấy lời này quen quen không?”Tang Diệc đã kìm được nước mắt, không nói gì.Tiểu Kỷ đập đùi cái “bốp”:“Đúng rồi! Lúc trước Tiểu Mục tổng cũng dùng chiêu này để ép anh đấy! Anh thử nghĩ xem, chỉ cần chịu bỏ tiền, là sẽ có tài nguyên ngay. Có phải cùng một chiêu không? …Ơ…hình như có gì đó sai sai?”“Đệt…” Như thể được khai sáng, Tiểu Kỷ bật dậy, mắt trợn to nhìn chằm chằm Tang Diệc, gào đến mức giọng lạc đi: “Anh Diệc! Hắn làm vậy là để tìm cách cho anh tiêu tiền, chứ không phải vì hận anh sao?!”“Ôi đệch, ôi đệch, ôi đệch…” Tiểu Kỷ không cần chờ phản ứng của Tang Diệc, tự mình kinh hãi kêu lên liên tục. “Có khi em vừa phát hiện ra một chuyện động trời rồi… Mẹ nó, nếu Lý tổng mà biết, chắc cụt chân cũng bật dậy nhảy được luôn ấy.”Chung Ninh: “…”Mục Văn Kiêu nheo mắt đầy nguy hiểm, ánh nhìn hắn dành cho Tiểu Kỷ chẳng khác gì đang nhìn một cái xác.“…” Tang Diệc không dám nhìn sang phía đó, vội túm lấy tay Tiểu Kỷ kéo cậu ta ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó, em im miệng ngay cho anh.” Những lời này anh còn chưa dám nói thẳng vào mặt Mục Văn Kiêu nữa đấy!Không khí tràn ngập sự ngượng ngùng khó tả, những người không rõ chuyện thì chẳng hiểu gì, còn những người như Chung Ninh thì biết rất rõ—tất cả sự lúng túng này đều phát ra từ chính ông chủ nhà mình.Tiểu Kỷ… Hy vọng cậu còn sống. Amen.Chung Ninh chỉnh lại vest, đi xuyên qua làn không khí đặc quánh mùi bối rối, đến trước mặt Tân Hạo. Cậu ta lấy giấy bút từ cặp công văn ra, giọng bình thản không chút dao động: “Anh Tân, tôi sẽ viết sẵn hợp đồng, trong vài ngày tới anh làm thủ tục sang tên, cầm sổ đỏ và giấy tờ cửa hàng đến tìm tôi. Sau đó tôi sẽ sắp xếp việc chữa trị cho con gái anh. Có thể thử ở Thụy Sĩ, Mỹ, Nhật Bản, tùy tình hình.”Vừa nói, Chung Ninh vừa cầm bút viết lách xoèn xoẹt trên giấy. Rất nhanh, cậu ta viết xong, đưa trước cho Mục Văn Kiêu.Mục Văn Kiêu ký tên xong thì đưa cho Tân Hạo.Tân Hạo nhìn Tang Diệc đầy vẻ khó tin. Trong đầu y lúc này chỉ còn những từ như “chữa trị”, “nguồn thận”, “Thụy Sĩ, Mỹ, Nhật Bản”… như thể vô số quả thận đang rơi ào ào lên người Hàng Hàng. Nhìn kìa, không thiếu thận nữa, tùy chọn, khắp nơi đều là thận.Khi con người quá mức câm nín, họ sẽ bật cười.Lúc này đây, Tang Diệc chính là như vậy.Trước kia anh không nghĩ gì, nhưng giờ nhìn Tân Hạo, đệt, Mục Văn Kiêu đúng là một tên thần kinh chính hiệu.Tiểu Kỷ đột nhiên đứng lên, đi tới giữ chặt cánh tay Tân Hạo: “Ký đi! Tiểu Mục tổng rất giữ chữ tín. Ví dụ như anh Diệc nhà tôi, chỉ cần anh ấy ngoan ngoãn, Tiểu Mục tổng cái gì cũng chiều theo. Vì con gái anh, làm cha thì hy sinh một chút cũng nên mà.”Tang Diệc chụp lấy gối ôm trên sô pha ném qua.Cú ném rất chuẩn, chỉ là chiều cao hơi lệch, cái gối vượt qua đầu Tiểu Kỷ, đập bốp ngay mặt Mục Văn Kiêu.“…”Mục Văn Kiêu gỡ cái gối ra, nhìn anh chằm chằm. Tang Diệc vội tránh mắt đi chỗ khác.Anh không dám nhìn hắn lúc này.Vì anh rất muốn chạy qua ôm lấy tên thần kinh này.Không, thật ra điều anh muốn nhất… là để tên thần kinh này ôm lấy anh.Tân Hạo bị bủa vây bởi cả đống thông tin đến mức đầu ong ong, nhìn Tiểu Kỷ mà thở cũng ngắn đi ba phần: “Cậu không thấy chuyện này rất hoang đường à?” Khi còn đi khuân gạch ở công trường, y cũng chưa bao giờ thiếu oxy đến mức này.“Không hoang đường.” Tiểu Kỷ nhét bút vào tay y. “Nghĩ đến con gái anh đi. Thật đấy, không phải vì bản thân mà là vì con gái.”Câu nói này nghe đến là bi tráng, làm Tân Hạo có cảm giác như mình sắp hy sinh cả tính mạng vì con.“Tôi không ký, cậu ấy có thể không lo cho con gái tôi sao?” Tân Hạo vẫn còn chút lý trí. Một tổng tài lớn thế này, chẳng lẽ thấy chết không cứu?“Được chứ.” Tiểu Kỷ gật đầu chắc nịch. “Làm sếp thì lòng dạ đều lạnh lùng lắm.”Thế là Tân Hạo cứ thế mà bị Tiểu Kỷ ấn tay ký vào hợp đồng, bất đắc dĩ chấp nhận cái thỏa thuận kỳ quặc này.Tiểu Kỷ nhìn Tang Diệc, đầy đắc ý.Đúng rồi! Chính là cảm giác này! Năm đó anh Diệc cũng bị lừa y như thế!Anh Diệc, anh thấy không? Em đã giúp anh tìm ra sự thật ẩn giấu sau lớp vỏ hận thù rồi! Mau quỳ xuống bái em đi!Đó là yêu đấy, không phải hận đâu! Tiền ở đâu, tình yêu ở đó, anh hiểu chưa?!Tang Diệc cạn lời nhìn Tiểu Kỷ.Chỉ với cái đầu này mà đòi moi nhà từ tay Mục Văn Kiêu? Kiếp sau cũng đừng mơ.Anh không muốn nhìn cái tên ngốc này nữa, quay sang nói với nhân viên môi giới: “Cậu lấy số của anh Tân đi. Mấy ngày tới cậu liên hệ với anh ấy làm thủ tục. Nhanh lên, bọn tôi còn đợi để chữa bệnh nữa.”Nhân viên môi giới: “……………”Làm nghề này lâu năm, hắn đã gặp đủ kiểu người. Nhưng nhiều người khó hiểu và kỳ lạ đến mức này, đây là lần đầu tiên. Chắc cũng là lần cuối cùng.Cuối cùng, nhà cũng xem xong. Mọi người lục tục kéo nhau ra ngoài, nhân viên môi giới đi cuối cùng, định đóng cửa.Nhưng Tang Diệc lại dừng bước, túm lấy cánh tay Mục Văn Kiêu.Mục Văn Kiêu quay đầu nhìn anh.Nhân viên môi giới cũng “hử?” một tiếng.Tang Diệc nhích sang một bên, ý bảo hắn ra ngoài trước.Nhân viên môi giới khó hiểu rời đi. Hắn vừa ngoái đầu lại thì thấy Tang Diệc đột ngột kéo Mục Văn Kiêu vào trong, rồi cửa “rầm” một tiếng đóng ngay trước mũi hắn.Căn phòng náo nhiệt ban nãy giờ chỉ còn lại hai người.Hai người đứng đối diện nhau trong lối vào, khoảng cách rất gần.Mục Văn Kiêu tựa lưng vào cửa, cúi mắt nhìn anh.Tang Diệc đảo mắt nhìn lung tung, tránh không nhìn hắn, chỉ hỏi một câu: “Sao cậu lại tìm tới đây?”Mục Văn Kiêu nhìn anh vài giây rồi nhàn nhạt đáp: “Liên quan gì đến anh?”Lần trước Tang Diệc cũng bị hắn chặn họng như thế, đến mức cứng họng không nói nổi một lời.Nhưng lần này thì khác.Tang Diệc nhìn hắn, lại nhìn sang trái, sang phải, cuối cùng cúi đầu nhìn xuống đất, khẽ hừ một tiếng: “Vậy... có thể quản không?”“Anh lấy thân phận gì để quản tôi?”Tang Diệc đưa tay sờ cổ, đứng trước sự lựa chọn giữa việc giữ thể diện hay vứt bỏ nó, anh dứt khoát đạp nát mặt mũi mình dưới đất: “Lúc trước... chúng ta đã chia tay chưa?”Mục Văn Kiêu bật cười vì câu nói vô lý này, nhưng không hề thấy buồn cười chút nào: “Ly thân hai năm, ra tòa cũng phán ly hôn được rồi, anh biết không?”“Ồ.” Tang Diệc ngước mắt nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Vậy chia tay thì cần ly thân bao lâu? Có quy định không?”Ánh mắt Mục Văn Kiêu chợt co lại.Tang Diệc đã mở cửa bước ra ngoài.Mẹ kiếp.Tang Tiểu Thụ, anh đúng là không biết xấu hổ.Mục Văn Kiêu đứng yên tại chỗ hồi lâu. Cái cảm giác lúng túng và bất lực khi bất ngờ bị bóc trần ban nãy dường như đã bị mấy câu nói bâng quơ kia quét sạch.Anh thực sự định quay đầu lại, làm lại từ đầu sao?Vậy, anh còn nhớ điểm xuất phát ban đầu là gì không?Bàn tay đã buông ra kia... có thực sự đã buông chưa?Từ góc độ này, có thể thấy Tân Hạo đứng ngoài ban công qua lớp kính, khiến người ta có cảm giác không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.Phương Phỉ và Hàng Hàng đã được Tiểu Kỷ dẫn đến cửa tiệm mà hôm qua Tang Diệc xem qua. Tân Hạo đứng chờ dưới tòa nhà, còn thư ký Chung thì đứng cách đó hai mét.Vừa bước ra khỏi cửa, Tang Diệc liền bị Tân Hạo túm lại. Nhìn gương mặt đỏ bừng của anh, Tân Hạo hạ giọng hỏi: “Hai người rốt cuộc là thế nào?”“Anh đừng lo cho tôi nữa.” Tang Diệc trợn mắt nhìn y, lớn tiếng nói: “Anh lo cho bản thân mình đi! Chút chuyện cỏn con mà cả buổi sáng chưa xong, sao lắm chuyện thế hả?”Tân Hạo nghẹn lời, im lặng ba giây rồi nói: “Cậu biết tôi đang muốn làm gì không?”“Đánh tôi?” Tang Diệc nhướng mày, cười cợt: “Trước đây, anh chẳng nói chẳng rằng đã ra tay rồi, giờ thì sao? Tóc bạc nên già yếu, đánh không nổi nữa hả?”Tân Hạo tức đến bật cười, nhưng vẫn giữ cái đầu tỉnh táo, không để bị Tang Diệc lạc hướng. Y kiên trì truy hỏi: “Hai người rốt cuộc là sao? Cậu ấytìm thấy cậu khi nào? Hai người lại ở bên nhau rồi? Nhưng sao nhìn không giống?”Bị hàng loạt câu hỏi dồn dập làm đau đầu, Tang Diệc vẫy tay than thở: “Nói ra dài lắm, không thể giải thích chỉ bằng một hai câu được.”“Thế giờ cậu định thế nào?”“Chính là…” Tang Diệc liếc nhìn Mục Văn Kiêu đang theo sau, ghé sát vai Tân Hạo, thì thầm: “Tôi định cưa cậu ấy.”Tân Hạo: “Ai cưa ai?”“Tôi cưa cậu ấy.”“Chuyện này cần cưa sao?” Tân Hạo nhìn anh khó hiểu, “Cậu ngoắc tay một cái, cậu ấy không phải tự động chạy tới à?”Tang Diệc: “...Anh thấy mặt tôi dày lắm sao? Thời thế đổi rồi, giờ ngoắc không được nữa đâu, mắt cậu ấy không mù nữa rồi.”“...Ờ.” Tân Hạo gật đầu, “Cũng phải. Giờ cậu là kẻ thất tín, có tiền án, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Nếu là tôi, tôi cũng không tin cậu.”“Đệt…” Tang Diệc mắt sáng rực, “Anh hiểu cậu ấy đến mức nào? Tới tới tới, anh nói tôi nghe xem…”Tân Hạo hất tay anh ra:  “Cảm ơn, tôi không hiểu. Tôi thực sự không hiểu. Gặp hai người, tôi chịu thua rồi. Tám năm rồi, hai người không thể nào tỉnh táo lên một chút hả?”Tân Hạo dứt lời, bỏ đi thẳng, bị hai người này làm cho đau đầu.“Ê, đừng đi mà.” Tang Diệc lại kéo y lại, “Cho tôi một ý kiến đi.”“Nếu là tôi.” Tân Hạo chỉ vào chính mình, “Cậu quỳ xuống dập đầu với tôi một cái, chuyện này coi như xong. Còn cậu ấy thì… quỳ bao nhiêu cái tôi không chắc, nhưng cậu cứ thử một cái xem sao?”Tang Diệc: “....”Mẹ kiếp, sao suy nghĩ của mấy ông chủ các anh đều y chang nhau thế?Làm sếp rồi là có chấp niệm gì với chuyện quỳ lạy hả?Tân Hạo đi trước, Tang Diệc vung tay đuổi theo, đi một hồi lại thành ra sóng vai với người phía sau.Anh nhìn Mục Văn Kiêu, lên tiếng: “À này, cậu giúp tôi tìm trường cho Hàng Hàng đi. Dù sao trẻ con cũng phải đi học, đăng ký học bán trú, vừa không ảnh hưởng đến việc chữa bệnh, vừa đảm bảo chuyện học hành. Tôi không quen biết hiệu trưởng nào cả.”“Anh đang ra lệnh cho tôi?” Mục Văn Kiêu nhìn thẳng phía trước, “Tại sao tôi lại phải nghe lời anh nhỉ?”Mẹ nó, không thể nói chuyện tử tế được sao?Tang Diệc nghiến răng, hỏi lại: “Vậy thế nào cậu mới chịu nghe lời tôi?”“Nghe lời anh thì tôi được lợi gì?” Mục Văn Kiêu nhướng mày hỏi lại.“Vậy cậu muốn lợi gì?”“Anh có thể cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn sao?”“Thì cậu cũng phải nói ra xem tôi có hay không chứ?”“Ồ.” Mục Văn Kiêu kết luận, “Anh xem, lòng anh đâu có thành thật.”Tang Diệc: “...”Thư ký Chung đứng bên cạnh: “...”Không phải tôi muốn bỏ đi, nhưng mà... Mục tổng, làm ơn im lặng đi.Câu này có hơi vòng vo.Tang Diệc suy nghĩ mấy giây mới hiểu ra.Tang Diệc nhìn hắn: “Hửm?”Mục Văn Kiêu không nói gì.Có lý do thì tốt, hay không có lý do thì tốt?Một chiếc xe điện lướt qua phía sau Tang Diệc, Mục Văn Kiêu nhanh tay kéo anh về phía mình.Tang Diệc chẳng buồn nhìn lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn hắn: “Cậu có muốn biết không?”Mục Văn Kiêu im lặng.Hai người đã đến trước cửa tiệm.Tân Hạo cùng vợ con đứng nhìn chằm chằm vào cửa hàng ấy.So với tiệm ăn nhỏ mà trước đây Tân Hạo mở ở huyện, chỗ này rộng hơn rất nhiều. Chủ trước cũng làm ăn uống, vị trí buôn bán khá tốt. Có điều vì lý do gia đình nên y nửa muốn bán nửa không, rồi gặp ngay Tang Diệc, người sẵn sàng trả giá cao.Phương Phỉ kéo ống tay áo Tân Hạo. Tân Hạo nhìn cô, bật cười: “Nếu anh nhận cái này, có phải em sẽ càng khinh anh không? Giống như năm đó anh không có chí tiến thủ, em cũng khinh anh vậy.”Phương Phỉ không đáp.Tân Hạo quay sang Tang Diệc: “Tôi nghĩ kỹ rồi. Cơ hội này, tôi nhận. Nhưng tôi sẽ viết giấy nợ.”“Được, viết đi.” Tang Diệc dứt khoát.“Ừ.”Tân Hạo cúi đầu viết giấy nợ, Tang Diệc lại ghé sát tai Mục Văn Kiêu, hạ giọng nói:
“Mười tám tuổi, yêu hai tháng, cô gái kia không coi trọng anh ta nên chia tay. Sau đó cô ấy sinh con, rồi thi lại đại học, đỗ một trường danh giá. Còn anh ta thì ngồi trên ghế xích đu, lặng lẽ đung đưa. Bây giờ, hai người họ không còn liên quan gì, chỉ đơn thuần cùng nhau chữa bệnh cho đứa nhỏ. Nhưng mà, cậu đoán xem? Tôi nghĩ cô ấy vẫn chẳng coi trọng anh ta đâu. Chữa xong bệnh rồi, người ta cũng chẳng thể ở bên anh ta.”Lời nói của Tang Diệc phả vào tai khiến Mục Văn Kiêu cảm thấy nóng ran, hắn nghiêng đầu tránh đi, giọng vẫn lạnh nhạt: “Ít nhất người ta còn biết chia tay.”“...”
Tang Diệc nghiến răng.Anh thật sự phục cái khả năng chắt lọc trọng điểm của hắn.Thôi, ai bảo anh là người rộng lượng chứ?Mặc dù hôm nay bị chọc giận không ít lần, nhưng đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi tái ngộ, cả hai có một cuộc trò chuyện tương đối bình thường. Điều đó chứng tỏ Mục Văn Kiêu bây giờ đã có trạng thái tinh thần khá ổn định.Nghĩ vậy, có vẻ cũng là một dấu hiệu tốt.Thấy Tang Diệc im lặng, Mục Văn Kiêu chà xát ngón tay, chậm rãi hỏi: “Hôm nay kiên nhẫn ghê nhỉ? Lại đang tính toán cái gì đây?”Tang Diệc hít sâu một hơi.Dấu hiệu tốt, nhịn một chút…Mẹ nó, nhịn không nổi nữa!Tang Diệc quay phắt sang trừng mắt: “Cậu cứ mỉa mai tôi thêm câu nữa thử xem?”Thử thì thử.Mục Văn Kiêu chợt ngẩn người. Hắn suýt chút nữa đã nói ra câu đó: “Sao nào? Anh lại muốn chạy nữa à?”“TIỂU MỤC TỔNG!!!”Chung Ninh hét lên một tiếng.Cả Tân Hạo đang viết giấy nợ cũng giật nảy tay.Tiểu Kỷ đang nói chuyện với Hàng Hàng thì quay ngoắt lại.Đám chim trên cây hoảng hốt vỗ cánh bay loạn xạ.Tang Diệc cũng giật bắn người.Mục Văn Kiêu ngước lên nhìn.Chung Ninh cười gượng một tiếng.Mục tổng ơi là Mục tổng…Người ta đã nói muốn làm lại từ đầu rồi, anh cứ thuận theo đi có phải hơn không?Mặt nạ của anh đã bị Tiểu Kỷ xé toạc rồi.Anh chọc tức người ta thì được lợi gì chứ?Nhỡ đâu người ta thật sự bỏ đi thì sao?Anh định tìm tiếp tám năm nữa à?Tỉnh táo lại đi.Có vẻ Mục Văn Kiêu đã hiểu được lời cảnh báo của Chung Ninh, hắn nuốt xuống câu vừa định nói, im lặng hồi lâu, nghẹn ra một câu: “Tôi cứ không nghe lời anh đấy.”Chung Ninh: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền

Số ký tự: 0